Sư Phụ Của Ta Biến Thành Một Con Bạch Tuộc
Chương 17
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tám tuổi.Vũ Văn Hoằng rời đi rất lâu, bỗng một ngày lại đột nhiên trở về tông môn.Tám tuổi.Ôn phủ tấu đoạn nhạc thê lương, một bà lão mù vẫn luôn miệng lảm nhảm, lưng khom chống gậy trúc đi ngang qua Ôn phủ, vừa lải nhải vừa lắc đầu: “Trên đời này, người tốt sống không thọ…”
Mộ Dung Viên Khuyết chuyển nhập từ Thượng Thanh Tông sang Thu Thủy Kiếm Tông, cải tu kiếm đạo, nhờ vào biến dị kim linh căn trời sinh mà tiến bộ của nhóc có thể nói là thần tốc.Hồi ức vẫn đang tiếp diễn.Trong hồi ức, Chu Vẫn thường xuyên bắt gặp đứa bé tám chín tuổi kia đang ngây người, ánh mắt vô hồn, trên tay cầm vài ngọn cỏ, tựa như đang suy nghĩ gì đó, lại như không nghĩ về bất kì điều gì.
Lần đầu tiên Chu Vẫn nhìn thấy bộ dáng của Vũ Văn Hoằng trong kí ức của người khác, có lẽ bởi vì khi đó Mộ Dung Viên Khuyết còn nhỏ tuổi thế nên Vũ Văn Hoằng trong mắt của đứa trẻ tựa như băng tuyết trên núi, trăng tròn trên đầu cành, nhìn thấy nhưng không với tới.Mộ Dung Viên Khuyết chuyển nhập từ Thượng Thanh Tông sang Thu Thủy Kiếm Tông, cải tu kiếm đạo, nhờ vào biến dị kim linh căn trời sinh mà tiến bộ của nhóc có thể nói là thần tốc.
Đôi mắt của Vũ Văn Hoằng khi đó vẫn là màu sương khói nhạt, cảm giác xa cách khiến cho người khác không dám đến gần. Y nhìn sơ qua đã có thể vạch ra rõ ràng những sơ hở trong kiếm pháp của Mộ Dung Viên Khuyết — đa số các đệ tử đều cảm thấy giờ giảng của Vũ Văn Hoằng là tẻ nhạt nhất, khủng bố nhất, dù cho có là đệ tử Kim Đan kì cũng không đỡ nổi một chiêu. Lúc điểm danh, mỗi tên đệ tử xếp hàng như chim cút, giờ giảng tĩnh lặng đến nỗi kim rơi cũng nghe tiếng.Sau đó, nhóc nhớ tới thi thể của muội muội và ánh mắt đến chết cũng không nhắm ấy, muội muội yếu ớt tựa vào lòng ngực mẫu thân mà run rẩy, thì thào than lạnh, cuối cùng là bộ dáng ho ra máu rồi chết đi.
Vũ Văn Hoằng dùng kiếm sát sinh, nhưng lúc bình thường y lại tựa như một con chim ưng lười biếng, chỉ ở một vài thời điểm, luồng kiếm ý lạnh như băng, cao ngất trời ấy mới tỏa ra. Mà y cũng không dạy những thứ đó khi giảng bài.Tựa như nghe thấy tiếng giọt lệ rơi, Vũ Văn Hoằng bình thản nói: “Về đi, ta nghĩ rằng ngươi học đao sẽ càng thích hợp hơn.”Chương 17: Sư huynh (3)
Mộ Dung Viên Khuyết lưỡng lự thật lâu, rốt cuộc cũng lén bái phỏng người thầy mà hắn ngưỡng mộ nhất.
Lời muốn bái sư vẫn chưa nói hết đã nghe Vũ Văn Hoằng nói: “Ta biết ngươi, Mộ Dung Viên Khuyết.” Bên trong bức bình phong, ánh nến tựa như lặng đi theo lời nói của y, âm thanh kế tiếp lại lạnh lùng hờ hững: “Ngươi không thích hợp học kiếm.”[1]:thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người. (QT)[2]: (门楣) mình kh biết diễn đạt làm sao, đại khái nó có dạng như thế này.
Mộ Dung Viên Khuyết đứng lặng ra tựa như bị tạt chậu nước lạnh, cảm giác lạnh lẽo từ trong lòng lan ra khắp tứ chi bách hài. Giọng điệu của người nọ chậm lại, nói: “Ngươi muốn học kiếm để giết người, ta không dạy được.”Y nói thật nhẹ nhàng cũng thật bình tĩnh. Mộ Dung Viên Khuyết khó chịu mà run nhẹ, nhóc đè nén nói: “Ôn đại ca, ta đưa cho huynh thuốc.”
Vũ Văn Hoằng nói: “Kiếm đạo đương thời, đạo sát sinh là khó lòng tu luyện nhất, giết chóc không mục đích khiến người ta đánh mất chủ tâm, nếu để hận thù lấp đầy cõi lòng mà tu đạo, sau khi giết chết kẻ thù rồi sẽ là đi đâu về đâu? Nếu kẻ thù đã sớm chết hoặc cả gia tộc bất trắc mà suy vong, tâm cảnh sụp đổ, kiếm đạo cũng sẽ mục nát.”Nhóc nghĩ, có lẽ thật sự bản thân thích hợp học đao hơn.
Tựa như nghe thấy tiếng giọt lệ rơi, Vũ Văn Hoằng bình thản nói: “Về đi, ta nghĩ rằng ngươi học đao sẽ càng thích hợp hơn.”Triều Chu đã hoàn toàn bị diệt vong, nhưng một vị phi tần đang mang trong mình con của tiên đế đã lợi dụng lúc hỗn loạn, dưới sự yểm trợ của đám cung nhân trốn thoát đến Giang Nam, sau đó hạ sinh đứa trẻ. Khi tân đế biết được chuyện này, lo sợ khi đứa trẻ đó trưởng thành sẽ lại phục hưng nhà Chu, trở thành mối nguy họa lớn, sau khi tìm kiếm tung tích của vị phi tần, ông đã phái một đội nhân mã đến truy sát, những kẻ có liên quan cũng không tránh khỏi. Khi nhiệm vụ sắp hoàn tất, một tu tiên giả đi ngang qua đã cứu đứa trẻ còn chưa tắt thở ấy.
Muốn cắt đứt trần duyên thế tục, thất tình lục dục [1], một thanh kiếm không mang trí tuệ phật gia không làm được, đao pháp dứt khoát mạnh mẽ, khí thế tung hoành, dần dà có thể buông xuống chấp niệm —- trong nháy mắt, Chu Vẫn đã hiểu được ẩn ý trong lời của Vũ Văn Hoằng.Mộ Dung Viên Khuyết đứng lặng ra tựa như bị tạt chậu nước lạnh, cảm giác lạnh lẽo từ trong lòng lan ra khắp tứ chi bách hài. Giọng điệu của người nọ chậm lại, nói: “Ngươi muốn học kiếm để giết người, ta không dạy được.”
[1]:thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người. (QT)
Hồi ức vẫn đang tiếp diễn.Lần đầu tiên Chu Vẫn nhìn thấy bộ dáng của Vũ Văn Hoằng trong kí ức của người khác, có lẽ bởi vì khi đó Mộ Dung Viên Khuyết còn nhỏ tuổi thế nên Vũ Văn Hoằng trong mắt của đứa trẻ tựa như băng tuyết trên núi, trăng tròn trên đầu cành, nhìn thấy nhưng không với tới.Tin tức y nhận đứa trẻ làm đồ đệ đã nhanh chóng truyền đi khắp các đệ tử, nếu vậy cũng không có gì lạ, nhưng trong một lần tình cờ, Mộ Dung Viên Khuyết vội vàng quay về Ôn gia chịu tang cho Ôn Quỳnh đã nghe thấy tên ăn mày ven đường to nhỏ về chuyện lạ trong thành.Tân triều kiến lập, Ôn gia thoái ẩn, cây ngang[2] trước cửa của một gia tộc lớn như vậy lại điêu tàn, vinh hoa phú quý xưa kia tựa như lớp đường mục nát, từng lớp từng lớp bong tróc rồi vỡ vụn.
Trong một khoảng thời gian dài, hình bóng của Vũ Văn Hoằng không hề xuất hiện ở nơi thuyết giảng.Tân triều vẫn nhận sự che chở của Thượng Thanh Tông, nơi gần đó cũng có tu sĩ Độ Kiếp kì đóng quân. Thế nên khi tu chân giả kia định rời đi đã bị tu sĩ Thượng Thanh Tông và tân đế ngăn cản.
Y biến mất càng lâu, lời nói ngày đó lại càng luẩn quẩn bên tai Mộ Dung Viên Khuyết.Chương 17: Sư huynh (3)
Trong hồi ức, Chu Vẫn thường xuyên bắt gặp đứa bé tám chín tuổi kia đang ngây người, ánh mắt vô hồn, trên tay cầm vài ngọn cỏ, tựa như đang suy nghĩ gì đó, lại như không nghĩ về bất kì điều gì.
Nhóc ngồi dưới tán cây, ngồi dựa vào lan can bên ao nước, một mình ngắm nhìn búp sen chóp nhọn trong ao, như là nhớ về những ngày quá khứ khi nhóc cùng muội muội Mộ Dung Tình đi bắt ếch, chuồn chuồn.Lời muốn bái sư vẫn chưa nói hết đã nghe Vũ Văn Hoằng nói: “Ta biết ngươi, Mộ Dung Viên Khuyết.” Bên trong bức bình phong, ánh nến tựa như lặng đi theo lời nói của y, âm thanh kế tiếp lại lạnh lùng hờ hững: “Ngươi không thích hợp học kiếm.”
Sau đó, nhóc nhớ tới thi thể của muội muội và ánh mắt đến chết cũng không nhắm ấy, muội muội yếu ớt tựa vào lòng ngực mẫu thân mà run rẩy, thì thào than lạnh, cuối cùng là bộ dáng ho ra máu rồi chết đi.“Sau khi đệ đi, ta thường mơ thấy A Dận.” Ôn Quỳnh chầm chập nói: “Càng ngày ta càng không nhìn rõ mọi thứ, một năm sau đã hoàn toàn không nhìn thấy gì. Chỉ đành dùng thuốc điều dưỡng, thi thoảng có thể nhìn thấy chút ánh sáng.”Mộ Dung Viên Khuyết đứng cạnh mộ của Ôn Quỳnh đến tận tối.
Nhóc nhớ tới con dao điêu khắc của đại ca, nhớ tới cánh tay ấm áp vững vàng và đôi mắt hổ phách nhạt màu của người nọ khi mỉm cười dưới ánh nắng.
Mộ Dung Viên Khuyết trở về Nhân giới một chuyến.Nhóc lắng tai nghe ngóng một hồi.Tác giả: Vi Vũ Hạnh Hoa Quân/ Editor: Eby
Tân triều kiến lập, Ôn gia thoái ẩn, cây ngang[2] trước cửa của một gia tộc lớn như vậy lại điêu tàn, vinh hoa phú quý xưa kia tựa như lớp đường mục nát, từng lớp từng lớp bong tróc rồi vỡ vụn.Mộ Dung Viên Khuyết lưỡng lự thật lâu, rốt cuộc cũng lén bái phỏng người thầy mà hắn ngưỡng mộ nhất.
[2]: (门楣) mình kh biết diễn đạt làm sao, đại khái nó có dạng như thế này.
Ôn Quỳnh đã mù hai mắt, y đang phơi nắng trong khu vườn có liễu và đỗ quyên. Y ngồi trên xe lăn tựa như một con bướm yếu ớt vô lực.Nhóc ngồi dưới tán cây, ngồi dựa vào lan can bên ao nước, một mình ngắm nhìn búp sen chóp nhọn trong ao, như là nhớ về những ngày quá khứ khi nhóc cùng muội muội Mộ Dung Tình đi bắt ếch, chuồn chuồn.Ôn Quỳnh đã mù hai mắt, y đang phơi nắng trong khu vườn có liễu và đỗ quyên. Y ngồi trên xe lăn tựa như một con bướm yếu ớt vô lực.
Một Ôn Quỳnh đã từng là công tử thế gia ôn nhuận như ngọc, áo bào thắng tuyết trong kinh thành, sau khi Ôn gia xuống dốc, cha Ôn đau ốm trên giường bệnh, trách nhiệm còn lại đành đè nặng lên người Ôn Quỳnh đã mù lòa.Tác giả: Vi Vũ Hạnh Hoa Quân/ Editor: Eby
“Sau khi đệ đi, ta thường mơ thấy A Dận.” Ôn Quỳnh chầm chập nói: “Càng ngày ta càng không nhìn rõ mọi thứ, một năm sau đã hoàn toàn không nhìn thấy gì. Chỉ đành dùng thuốc điều dưỡng, thi thoảng có thể nhìn thấy chút ánh sáng.”Một Ôn Quỳnh đã từng là công tử thế gia ôn nhuận như ngọc, áo bào thắng tuyết trong kinh thành, sau khi Ôn gia xuống dốc, cha Ôn đau ốm trên giường bệnh, trách nhiệm còn lại đành đè nặng lên người Ôn Quỳnh đã mù lòa.
Y nói thật nhẹ nhàng cũng thật bình tĩnh. Mộ Dung Viên Khuyết khó chịu mà run nhẹ, nhóc đè nén nói: “Ôn đại ca, ta đưa cho huynh thuốc.”Vũ Văn Hoằng nói: “Kiếm đạo đương thời, đạo sát sinh là khó lòng tu luyện nhất, giết chóc không mục đích khiến người ta đánh mất chủ tâm, nếu để hận thù lấp đầy cõi lòng mà tu đạo, sau khi giết chết kẻ thù rồi sẽ là đi đâu về đâu? Nếu kẻ thù đã sớm chết hoặc cả gia tộc bất trắc mà suy vong, tâm cảnh sụp đổ, kiếm đạo cũng sẽ mục nát.”
Ôn Quỳnh cười nói: “Đệ vẫn còn nhỏ, tu luyện trong tông môn không dễ dàng gì nên hãy giữ cho bản thân đi.” Y phơi nắng một hồi đành nhờ Mộ Dung Viên Khuyết đẩy về phòng, trên đường đi còn nhẹ nhàng nói: “Cũng không gấp gáp gì, đợi thêm vài năm nữa, trong tộc có thêm vài người hữu dụng, ta sẽ đi…tìm hắn.”
Vũ Văn Hoằng rời đi rất lâu, bỗng một ngày lại đột nhiên trở về tông môn.Trong một khoảng thời gian dài, hình bóng của Vũ Văn Hoằng không hề xuất hiện ở nơi thuyết giảng.
Y dẫn về một đứa trẻ, còn rất nhỏ tuổi, Mộ Dung Viên Khuyết có thể nhẹ nhàng bóp chết sinh mạng ấy.Người nọ lưng đeo kiếm, trường kiếm chưa ra khỏi vỏ, thậm chí còn chẳng hề động đậy gì, y bế đứa trẻ vẫn còn khóc lóc không ngừng mà nhìn xung quanh, chỉ nói một câu: “Tránh ra”, phiến đá dưới chân đã vỡ nát từng tấc từng tấc, khí thế uy nghiêm quanh thân khiến cho tân đế biến sắc.
Tin tức y nhận đứa trẻ làm đồ đệ đã nhanh chóng truyền đi khắp các đệ tử, nếu vậy cũng không có gì lạ, nhưng trong một lần tình cờ, Mộ Dung Viên Khuyết vội vàng quay về Ôn gia chịu tang cho Ôn Quỳnh đã nghe thấy tên ăn mày ven đường to nhỏ về chuyện lạ trong thành.
Nhóc lắng tai nghe ngóng một hồi.
Triều Chu đã hoàn toàn bị diệt vong, nhưng một vị phi tần đang mang trong mình con của tiên đế đã lợi dụng lúc hỗn loạn, dưới sự yểm trợ của đám cung nhân trốn thoát đến Giang Nam, sau đó hạ sinh đứa trẻ. Khi tân đế biết được chuyện này, lo sợ khi đứa trẻ đó trưởng thành sẽ lại phục hưng nhà Chu, trở thành mối nguy họa lớn, sau khi tìm kiếm tung tích của vị phi tần, ông đã phái một đội nhân mã đến truy sát, những kẻ có liên quan cũng không tránh khỏi. Khi nhiệm vụ sắp hoàn tất, một tu tiên giả đi ngang qua đã cứu đứa trẻ còn chưa tắt thở ấy.Vũ Văn Hoằng dùng kiếm sát sinh, nhưng lúc bình thường y lại tựa như một con chim ưng lười biếng, chỉ ở một vài thời điểm, luồng kiếm ý lạnh như băng, cao ngất trời ấy mới tỏa ra. Mà y cũng không dạy những thứ đó khi giảng bài.
Tân triều vẫn nhận sự che chở của Thượng Thanh Tông, nơi gần đó cũng có tu sĩ Độ Kiếp kì đóng quân. Thế nên khi tu chân giả kia định rời đi đã bị tu sĩ Thượng Thanh Tông và tân đế ngăn cản.
Người nọ lưng đeo kiếm, trường kiếm chưa ra khỏi vỏ, thậm chí còn chẳng hề động đậy gì, y bế đứa trẻ vẫn còn khóc lóc không ngừng mà nhìn xung quanh, chỉ nói một câu: “Tránh ra”, phiến đá dưới chân đã vỡ nát từng tấc từng tấc, khí thế uy nghiêm quanh thân khiến cho tân đế biến sắc.
Ôn phủ tấu đoạn nhạc thê lương, một bà lão mù vẫn luôn miệng lảm nhảm, lưng khom chống gậy trúc đi ngang qua Ôn phủ, vừa lải nhải vừa lắc đầu: “Trên đời này, người tốt sống không thọ…”Y biến mất càng lâu, lời nói ngày đó lại càng luẩn quẩn bên tai Mộ Dung Viên Khuyết.
Mộ Dung Viên Khuyết đứng cạnh mộ của Ôn Quỳnh đến tận tối.
Nhóc nghĩ, có lẽ thật sự bản thân thích hợp học đao hơn.
Tám tuổi.Vũ Văn Hoằng rời đi rất lâu, bỗng một ngày lại đột nhiên trở về tông môn.Tám tuổi.Ôn phủ tấu đoạn nhạc thê lương, một bà lão mù vẫn luôn miệng lảm nhảm, lưng khom chống gậy trúc đi ngang qua Ôn phủ, vừa lải nhải vừa lắc đầu: “Trên đời này, người tốt sống không thọ…”
Mộ Dung Viên Khuyết chuyển nhập từ Thượng Thanh Tông sang Thu Thủy Kiếm Tông, cải tu kiếm đạo, nhờ vào biến dị kim linh căn trời sinh mà tiến bộ của nhóc có thể nói là thần tốc.Hồi ức vẫn đang tiếp diễn.Trong hồi ức, Chu Vẫn thường xuyên bắt gặp đứa bé tám chín tuổi kia đang ngây người, ánh mắt vô hồn, trên tay cầm vài ngọn cỏ, tựa như đang suy nghĩ gì đó, lại như không nghĩ về bất kì điều gì.
Lần đầu tiên Chu Vẫn nhìn thấy bộ dáng của Vũ Văn Hoằng trong kí ức của người khác, có lẽ bởi vì khi đó Mộ Dung Viên Khuyết còn nhỏ tuổi thế nên Vũ Văn Hoằng trong mắt của đứa trẻ tựa như băng tuyết trên núi, trăng tròn trên đầu cành, nhìn thấy nhưng không với tới.Mộ Dung Viên Khuyết chuyển nhập từ Thượng Thanh Tông sang Thu Thủy Kiếm Tông, cải tu kiếm đạo, nhờ vào biến dị kim linh căn trời sinh mà tiến bộ của nhóc có thể nói là thần tốc.
Đôi mắt của Vũ Văn Hoằng khi đó vẫn là màu sương khói nhạt, cảm giác xa cách khiến cho người khác không dám đến gần. Y nhìn sơ qua đã có thể vạch ra rõ ràng những sơ hở trong kiếm pháp của Mộ Dung Viên Khuyết — đa số các đệ tử đều cảm thấy giờ giảng của Vũ Văn Hoằng là tẻ nhạt nhất, khủng bố nhất, dù cho có là đệ tử Kim Đan kì cũng không đỡ nổi một chiêu. Lúc điểm danh, mỗi tên đệ tử xếp hàng như chim cút, giờ giảng tĩnh lặng đến nỗi kim rơi cũng nghe tiếng.Sau đó, nhóc nhớ tới thi thể của muội muội và ánh mắt đến chết cũng không nhắm ấy, muội muội yếu ớt tựa vào lòng ngực mẫu thân mà run rẩy, thì thào than lạnh, cuối cùng là bộ dáng ho ra máu rồi chết đi.
Vũ Văn Hoằng dùng kiếm sát sinh, nhưng lúc bình thường y lại tựa như một con chim ưng lười biếng, chỉ ở một vài thời điểm, luồng kiếm ý lạnh như băng, cao ngất trời ấy mới tỏa ra. Mà y cũng không dạy những thứ đó khi giảng bài.Tựa như nghe thấy tiếng giọt lệ rơi, Vũ Văn Hoằng bình thản nói: “Về đi, ta nghĩ rằng ngươi học đao sẽ càng thích hợp hơn.”Chương 17: Sư huynh (3)
Mộ Dung Viên Khuyết lưỡng lự thật lâu, rốt cuộc cũng lén bái phỏng người thầy mà hắn ngưỡng mộ nhất.
Lời muốn bái sư vẫn chưa nói hết đã nghe Vũ Văn Hoằng nói: “Ta biết ngươi, Mộ Dung Viên Khuyết.” Bên trong bức bình phong, ánh nến tựa như lặng đi theo lời nói của y, âm thanh kế tiếp lại lạnh lùng hờ hững: “Ngươi không thích hợp học kiếm.”[1]:thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người. (QT)[2]: (门楣) mình kh biết diễn đạt làm sao, đại khái nó có dạng như thế này.
Mộ Dung Viên Khuyết đứng lặng ra tựa như bị tạt chậu nước lạnh, cảm giác lạnh lẽo từ trong lòng lan ra khắp tứ chi bách hài. Giọng điệu của người nọ chậm lại, nói: “Ngươi muốn học kiếm để giết người, ta không dạy được.”Y nói thật nhẹ nhàng cũng thật bình tĩnh. Mộ Dung Viên Khuyết khó chịu mà run nhẹ, nhóc đè nén nói: “Ôn đại ca, ta đưa cho huynh thuốc.”
Vũ Văn Hoằng nói: “Kiếm đạo đương thời, đạo sát sinh là khó lòng tu luyện nhất, giết chóc không mục đích khiến người ta đánh mất chủ tâm, nếu để hận thù lấp đầy cõi lòng mà tu đạo, sau khi giết chết kẻ thù rồi sẽ là đi đâu về đâu? Nếu kẻ thù đã sớm chết hoặc cả gia tộc bất trắc mà suy vong, tâm cảnh sụp đổ, kiếm đạo cũng sẽ mục nát.”Nhóc nghĩ, có lẽ thật sự bản thân thích hợp học đao hơn.
Tựa như nghe thấy tiếng giọt lệ rơi, Vũ Văn Hoằng bình thản nói: “Về đi, ta nghĩ rằng ngươi học đao sẽ càng thích hợp hơn.”Triều Chu đã hoàn toàn bị diệt vong, nhưng một vị phi tần đang mang trong mình con của tiên đế đã lợi dụng lúc hỗn loạn, dưới sự yểm trợ của đám cung nhân trốn thoát đến Giang Nam, sau đó hạ sinh đứa trẻ. Khi tân đế biết được chuyện này, lo sợ khi đứa trẻ đó trưởng thành sẽ lại phục hưng nhà Chu, trở thành mối nguy họa lớn, sau khi tìm kiếm tung tích của vị phi tần, ông đã phái một đội nhân mã đến truy sát, những kẻ có liên quan cũng không tránh khỏi. Khi nhiệm vụ sắp hoàn tất, một tu tiên giả đi ngang qua đã cứu đứa trẻ còn chưa tắt thở ấy.
Muốn cắt đứt trần duyên thế tục, thất tình lục dục [1], một thanh kiếm không mang trí tuệ phật gia không làm được, đao pháp dứt khoát mạnh mẽ, khí thế tung hoành, dần dà có thể buông xuống chấp niệm —- trong nháy mắt, Chu Vẫn đã hiểu được ẩn ý trong lời của Vũ Văn Hoằng.Mộ Dung Viên Khuyết đứng lặng ra tựa như bị tạt chậu nước lạnh, cảm giác lạnh lẽo từ trong lòng lan ra khắp tứ chi bách hài. Giọng điệu của người nọ chậm lại, nói: “Ngươi muốn học kiếm để giết người, ta không dạy được.”
[1]:thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người. (QT)
Hồi ức vẫn đang tiếp diễn.Lần đầu tiên Chu Vẫn nhìn thấy bộ dáng của Vũ Văn Hoằng trong kí ức của người khác, có lẽ bởi vì khi đó Mộ Dung Viên Khuyết còn nhỏ tuổi thế nên Vũ Văn Hoằng trong mắt của đứa trẻ tựa như băng tuyết trên núi, trăng tròn trên đầu cành, nhìn thấy nhưng không với tới.Tin tức y nhận đứa trẻ làm đồ đệ đã nhanh chóng truyền đi khắp các đệ tử, nếu vậy cũng không có gì lạ, nhưng trong một lần tình cờ, Mộ Dung Viên Khuyết vội vàng quay về Ôn gia chịu tang cho Ôn Quỳnh đã nghe thấy tên ăn mày ven đường to nhỏ về chuyện lạ trong thành.Tân triều kiến lập, Ôn gia thoái ẩn, cây ngang[2] trước cửa của một gia tộc lớn như vậy lại điêu tàn, vinh hoa phú quý xưa kia tựa như lớp đường mục nát, từng lớp từng lớp bong tróc rồi vỡ vụn.
Trong một khoảng thời gian dài, hình bóng của Vũ Văn Hoằng không hề xuất hiện ở nơi thuyết giảng.Tân triều vẫn nhận sự che chở của Thượng Thanh Tông, nơi gần đó cũng có tu sĩ Độ Kiếp kì đóng quân. Thế nên khi tu chân giả kia định rời đi đã bị tu sĩ Thượng Thanh Tông và tân đế ngăn cản.
Y biến mất càng lâu, lời nói ngày đó lại càng luẩn quẩn bên tai Mộ Dung Viên Khuyết.Chương 17: Sư huynh (3)
Trong hồi ức, Chu Vẫn thường xuyên bắt gặp đứa bé tám chín tuổi kia đang ngây người, ánh mắt vô hồn, trên tay cầm vài ngọn cỏ, tựa như đang suy nghĩ gì đó, lại như không nghĩ về bất kì điều gì.
Nhóc ngồi dưới tán cây, ngồi dựa vào lan can bên ao nước, một mình ngắm nhìn búp sen chóp nhọn trong ao, như là nhớ về những ngày quá khứ khi nhóc cùng muội muội Mộ Dung Tình đi bắt ếch, chuồn chuồn.Lời muốn bái sư vẫn chưa nói hết đã nghe Vũ Văn Hoằng nói: “Ta biết ngươi, Mộ Dung Viên Khuyết.” Bên trong bức bình phong, ánh nến tựa như lặng đi theo lời nói của y, âm thanh kế tiếp lại lạnh lùng hờ hững: “Ngươi không thích hợp học kiếm.”
Sau đó, nhóc nhớ tới thi thể của muội muội và ánh mắt đến chết cũng không nhắm ấy, muội muội yếu ớt tựa vào lòng ngực mẫu thân mà run rẩy, thì thào than lạnh, cuối cùng là bộ dáng ho ra máu rồi chết đi.“Sau khi đệ đi, ta thường mơ thấy A Dận.” Ôn Quỳnh chầm chập nói: “Càng ngày ta càng không nhìn rõ mọi thứ, một năm sau đã hoàn toàn không nhìn thấy gì. Chỉ đành dùng thuốc điều dưỡng, thi thoảng có thể nhìn thấy chút ánh sáng.”Mộ Dung Viên Khuyết đứng cạnh mộ của Ôn Quỳnh đến tận tối.
Nhóc nhớ tới con dao điêu khắc của đại ca, nhớ tới cánh tay ấm áp vững vàng và đôi mắt hổ phách nhạt màu của người nọ khi mỉm cười dưới ánh nắng.
Mộ Dung Viên Khuyết trở về Nhân giới một chuyến.Nhóc lắng tai nghe ngóng một hồi.Tác giả: Vi Vũ Hạnh Hoa Quân/ Editor: Eby
Tân triều kiến lập, Ôn gia thoái ẩn, cây ngang[2] trước cửa của một gia tộc lớn như vậy lại điêu tàn, vinh hoa phú quý xưa kia tựa như lớp đường mục nát, từng lớp từng lớp bong tróc rồi vỡ vụn.Mộ Dung Viên Khuyết lưỡng lự thật lâu, rốt cuộc cũng lén bái phỏng người thầy mà hắn ngưỡng mộ nhất.
[2]: (门楣) mình kh biết diễn đạt làm sao, đại khái nó có dạng như thế này.
Ôn Quỳnh đã mù hai mắt, y đang phơi nắng trong khu vườn có liễu và đỗ quyên. Y ngồi trên xe lăn tựa như một con bướm yếu ớt vô lực.Nhóc ngồi dưới tán cây, ngồi dựa vào lan can bên ao nước, một mình ngắm nhìn búp sen chóp nhọn trong ao, như là nhớ về những ngày quá khứ khi nhóc cùng muội muội Mộ Dung Tình đi bắt ếch, chuồn chuồn.Ôn Quỳnh đã mù hai mắt, y đang phơi nắng trong khu vườn có liễu và đỗ quyên. Y ngồi trên xe lăn tựa như một con bướm yếu ớt vô lực.
Một Ôn Quỳnh đã từng là công tử thế gia ôn nhuận như ngọc, áo bào thắng tuyết trong kinh thành, sau khi Ôn gia xuống dốc, cha Ôn đau ốm trên giường bệnh, trách nhiệm còn lại đành đè nặng lên người Ôn Quỳnh đã mù lòa.Tác giả: Vi Vũ Hạnh Hoa Quân/ Editor: Eby
“Sau khi đệ đi, ta thường mơ thấy A Dận.” Ôn Quỳnh chầm chập nói: “Càng ngày ta càng không nhìn rõ mọi thứ, một năm sau đã hoàn toàn không nhìn thấy gì. Chỉ đành dùng thuốc điều dưỡng, thi thoảng có thể nhìn thấy chút ánh sáng.”Một Ôn Quỳnh đã từng là công tử thế gia ôn nhuận như ngọc, áo bào thắng tuyết trong kinh thành, sau khi Ôn gia xuống dốc, cha Ôn đau ốm trên giường bệnh, trách nhiệm còn lại đành đè nặng lên người Ôn Quỳnh đã mù lòa.
Y nói thật nhẹ nhàng cũng thật bình tĩnh. Mộ Dung Viên Khuyết khó chịu mà run nhẹ, nhóc đè nén nói: “Ôn đại ca, ta đưa cho huynh thuốc.”Vũ Văn Hoằng nói: “Kiếm đạo đương thời, đạo sát sinh là khó lòng tu luyện nhất, giết chóc không mục đích khiến người ta đánh mất chủ tâm, nếu để hận thù lấp đầy cõi lòng mà tu đạo, sau khi giết chết kẻ thù rồi sẽ là đi đâu về đâu? Nếu kẻ thù đã sớm chết hoặc cả gia tộc bất trắc mà suy vong, tâm cảnh sụp đổ, kiếm đạo cũng sẽ mục nát.”
Ôn Quỳnh cười nói: “Đệ vẫn còn nhỏ, tu luyện trong tông môn không dễ dàng gì nên hãy giữ cho bản thân đi.” Y phơi nắng một hồi đành nhờ Mộ Dung Viên Khuyết đẩy về phòng, trên đường đi còn nhẹ nhàng nói: “Cũng không gấp gáp gì, đợi thêm vài năm nữa, trong tộc có thêm vài người hữu dụng, ta sẽ đi…tìm hắn.”
Vũ Văn Hoằng rời đi rất lâu, bỗng một ngày lại đột nhiên trở về tông môn.Trong một khoảng thời gian dài, hình bóng của Vũ Văn Hoằng không hề xuất hiện ở nơi thuyết giảng.
Y dẫn về một đứa trẻ, còn rất nhỏ tuổi, Mộ Dung Viên Khuyết có thể nhẹ nhàng bóp chết sinh mạng ấy.Người nọ lưng đeo kiếm, trường kiếm chưa ra khỏi vỏ, thậm chí còn chẳng hề động đậy gì, y bế đứa trẻ vẫn còn khóc lóc không ngừng mà nhìn xung quanh, chỉ nói một câu: “Tránh ra”, phiến đá dưới chân đã vỡ nát từng tấc từng tấc, khí thế uy nghiêm quanh thân khiến cho tân đế biến sắc.
Tin tức y nhận đứa trẻ làm đồ đệ đã nhanh chóng truyền đi khắp các đệ tử, nếu vậy cũng không có gì lạ, nhưng trong một lần tình cờ, Mộ Dung Viên Khuyết vội vàng quay về Ôn gia chịu tang cho Ôn Quỳnh đã nghe thấy tên ăn mày ven đường to nhỏ về chuyện lạ trong thành.
Nhóc lắng tai nghe ngóng một hồi.
Triều Chu đã hoàn toàn bị diệt vong, nhưng một vị phi tần đang mang trong mình con của tiên đế đã lợi dụng lúc hỗn loạn, dưới sự yểm trợ của đám cung nhân trốn thoát đến Giang Nam, sau đó hạ sinh đứa trẻ. Khi tân đế biết được chuyện này, lo sợ khi đứa trẻ đó trưởng thành sẽ lại phục hưng nhà Chu, trở thành mối nguy họa lớn, sau khi tìm kiếm tung tích của vị phi tần, ông đã phái một đội nhân mã đến truy sát, những kẻ có liên quan cũng không tránh khỏi. Khi nhiệm vụ sắp hoàn tất, một tu tiên giả đi ngang qua đã cứu đứa trẻ còn chưa tắt thở ấy.Vũ Văn Hoằng dùng kiếm sát sinh, nhưng lúc bình thường y lại tựa như một con chim ưng lười biếng, chỉ ở một vài thời điểm, luồng kiếm ý lạnh như băng, cao ngất trời ấy mới tỏa ra. Mà y cũng không dạy những thứ đó khi giảng bài.
Tân triều vẫn nhận sự che chở của Thượng Thanh Tông, nơi gần đó cũng có tu sĩ Độ Kiếp kì đóng quân. Thế nên khi tu chân giả kia định rời đi đã bị tu sĩ Thượng Thanh Tông và tân đế ngăn cản.
Người nọ lưng đeo kiếm, trường kiếm chưa ra khỏi vỏ, thậm chí còn chẳng hề động đậy gì, y bế đứa trẻ vẫn còn khóc lóc không ngừng mà nhìn xung quanh, chỉ nói một câu: “Tránh ra”, phiến đá dưới chân đã vỡ nát từng tấc từng tấc, khí thế uy nghiêm quanh thân khiến cho tân đế biến sắc.
Ôn phủ tấu đoạn nhạc thê lương, một bà lão mù vẫn luôn miệng lảm nhảm, lưng khom chống gậy trúc đi ngang qua Ôn phủ, vừa lải nhải vừa lắc đầu: “Trên đời này, người tốt sống không thọ…”Y biến mất càng lâu, lời nói ngày đó lại càng luẩn quẩn bên tai Mộ Dung Viên Khuyết.
Mộ Dung Viên Khuyết đứng cạnh mộ của Ôn Quỳnh đến tận tối.
Nhóc nghĩ, có lẽ thật sự bản thân thích hợp học đao hơn.
Tác giả :
Vi Vũ Hạnh Hoa Quân