Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ
Quyển 1 - Chương 14
Ba năm sau.
Duy Duy vừa mới về tới nhà, thì nghe mẹ nói bệnh của Tiêu Đồ lại tái phát. Hi Hi đang khổ sở khóc lóc không ngừng.
Trái tim của Duy Duy bỗng nhiên đập mạnh, không kịp chờ mẹ lãi nhãi căn dặn, cô đã bước nhanh về phía khu sân ở phía đông.
Sự nghiệp của chú Tiêu càng ngày càng phát triển mạnh mẽ, liên lục mua thêm hàng loạt các ngôi biệt thự nguy nga. Nhưng có nhiều tiền như thế, vẫn không mua được sự khỏe mạnh cho Tiêu Đồ.
Sức khỏe của ngày càng kém. Cô cũng mơ hồ biết được tim của anh có một lỗ hổng, nhưng nghe nói phẫu thuật bệnh này không quá mức tức tạp mà?
Chú Tiêu đã mấy lần muốn dời sang ngôi biệt thự khác, nhưng vì Tiêu Đồ thích ở lại nơi này để dưỡng bệnh, nên kế hoạch dọn nhà trì hoãn hết lần này sang lần khác.
Nhiều năm như vậy trôi qua, mẹ cô đã dần dần nhận ra sự thật, từ bỏ hy vọng xa vời có thể trở thành bà Tiêu. Chỉ mong rằng khi ‘ở riêng’ vẫn được ưu ái hơn so với những người phụ nữ khác.
Phòng của anh im ắng không một tiếng động, Duy Duy cố bước nhẹ nhàng và cẩn thận đẩy cánh cửa không khóa.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cửa phòng của Tiêu Đồ không còn đóng lại nữa. Bởi vì bệnh tim của anh phát tác ngày càng thường xuyên hơn, lần sau so với lần trước cũng nghiêm trọng hơn.
Duy Duy rón rén đến gần bên cạnh giường, anh đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi không nhúc nhích. Gương mặt tái nhợt không chút máu làm cho người ta cảm tưởng như một ‘xác chết’. Hi Hi đã sáu tuổi nằm ghé trong lòng anh, khóe mi còn lưu lại những giọt nước mắt.
“Này! Anh Thỏ Thỏ!” Duy Duy hoảng hốt gọi anh.
Mỗi lần anh phát bệnh, cô luôn lo lắng theo hỏi thăm. Anh còn dùng cách trả lời ‘vượt qua cả sự thật’ nói cho cô biết: Bệnh của anh rất nặng, có thể sẽ chết sớm.
Có ngu ngốc cách mấy cũng biết anh đang nói giỡn, nhưng giờ phút này cô cũng không xác định được. Một người khỏe mạnh, sắc mặt làm sao có thể xám ngắt đến như thế?
Hai người quen biết đã hơn mười năm qua, hơn nữa còn có chung một người em gái. Cho dù cả hai không có quan hệ huyết thống, nhưng làm sao vứt bỏ được loại tình cảm vướng víu tay chân này?
Mỗi lần nhìn thấy anh phát bệnh, Duy Duy càng lo sợ điên cuồng.
Tại sao chú Tiêu không tìm một bác sĩ tốt để chữa trị cho anh? Có nhiều chuyện Duy Duy suy nghĩ rất đơn giản. Bởi vì mỗi lần cô quyết tâm muốn tìm hiểu bệnh tình của anh, chú Tiêu luôn bâng quơ nói rằng: ‘Tiêu Đồ rất khỏe, chỉ có xương cốt yếu ớt mà thôi.’
Hàng lông mi dài cong vút nhấp nháy vài cái, rồi anh mở mắt ra.
“Em nghe mọi người nói, anh cảm thấy trong người không khỏe hả?” Cô quan tâm hỏi.
Anh liếc cô một cái, sau đó thản nhiên nhìn đồng hồ rồi nói:
“Đã chín giờ rồi mà giờ này mới về nhà sao?” Nhìn sắc mặt anh thật bình thường, không có nguy hiểm như hình dung khoa trương của mẹ cô. Duy Duy âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Còn sức lực để bắt bẻ cô như thế, vậy có nghĩa là bệnh của anh chỉ thuộc dạng xoàng xỉnh mà thôi nhỉ?
“Vâng! Nhà trường có dạy lớp học ngoại khóa.” Duy Duy trả lời không được tự nhiên.
Hừ! Cô là cô gái xinh đẹp trẻ trung, tất nhiên cô rất thích quan hệ xã giao ngoài xã hội.
“Ồ! Có lớp học ngoại khóa nha.” Anh lặp lại câu trả lời của cô.
“Vâng ạ!” Cô gật đầu thật mạnh.
Đánh chết cô cũng không dám thừa nhận, sự thật là mình đi hẹn hò. Cô đã thay đổi mục tiêu mới và tối nay vừa hẹn với mục tiêu đi xem phim xong. Hiện tại cả người đều choáng váng trong hương vị ngọt ngào.
Anh nhìn cô chăm chú không nháy mắt, cái nhìn rất dịu dàng nhưng ánh mắt của anh làm chân tóc của Duy Duy muốn dựng đứng cả lên.
Duy Duy thích nói dối nhưng lại không có năng khiếu về việc đó, ánh mắt của cô luôn dao động:
“À! Anh nói xem các giáo viên trong trường có nên thay đổi thái độ hay không? Bọn em mới bước vào học cấp ba thôi mà đã muốn đã áp dụng chương trình học dành cho thi vào các trường đại học rồi. Ngành giáo dục rõ ràng cấm dạy thêm nhưng các thầy cô lại chuyển sang hình thức dạy lén lút, rồi nào là nói học ngoại khóa, bồi dưỡng kiến thức… Trời ơi! Thật sự em cũng mệt mỏi lắm nhưng không có cách nào hơn, em học không giỏi như người ta, nên dù thích hay không cũng phải nghe lời giáo viên đi học thêm rồi.” Cô giả vờ ríu rít than thở.
“Em cũng cảm thấy các giáo viên làm thế thật phản cảm. Dùng chính sách như vậy áp bức bọn em học thêm đến khuya mới cho về, nhưng không nghĩ rằng làm vậy khiến bọn em càng thêm căng thẳng… Theo em thấy, nhà trường nói sẽ vì học sinh mà suy nghĩ, thật ra cũng chỉ muốn thu thêm tiền học ph” Cô nói xong còn mở to đôi mắt vô tội nhìn lại anh.
“Ồ!”
Anh gật đầu đồng ý với cô, sắc mặt không thay đổi. Sau đó, suy nghĩ một chút rồi thật tình đề nghị.
“Nhà trường lạm dụng điều này để bắt ép học sinh, quả thật không khôn ngoan chút nào.”
“Đúng vậy!” Duy Duy gật đầu thật mạnh, giả bộ mệt như sắp chết.
“Nhưng đành chịu, hết cách rồi. Mai mốt mỗi ngày em đều phải về nhà trễ.”
Thật quá tốt khi sức khỏe của anh ổn định, cô – Chu Duy Duy rốt cuộc đạt thành hi vọng cùng với kẻ cơ bắp kia triển khai mối quan hệ. Mai mốt cô sẽ còn nhiều chương trình học ngoại khóa khác, chỉ cầu xin anh đừng nghiêm nghị sắm vai cha chú để gạn hỏi là được rồi.
“Hay là em phối hợp với vài bạn học gởi đơn khiếu nại tới sở giáo dục và đào tạo đi. Hoặc gởi thư đến tòa soạn, đài truyền hình thông báo cho họ xuống tìm hiểu. Anh tin chắc với sự hợp sức của bọn em, nhà trường sẽ không dám triển khai các hình thức dạy kèm để thu tiền, mà em cũng bớt vất vả như bây giờ.” Anh đưa ra lời khuyên nghiêm túc và một sự đồng cảm sâu sắc.
Cái gì chứ? Viết thư khiếu nại á? Mắt Duy Duy đứng tròng!
“Hay là em gọi điện thoại trực tiếp chỉ đúng mục tiêu luôn, bây giờ ngành giáo dục rất nhạy cảm với vấn đề này.” Anh nói chuyện quá mức thành thật, làm cô run lên bần bật.
“Muốn anh giúp em không?”
“Dạ không cần đâu.” Duy Duy vội vàng lắc đầu.
Trời đất ơi! Trăm ngàn lần đừng xé lớn chuyện ra nha. Đúng là con gái khôn ngoan cũng không thể đấu lại con trai xấu nết mà!
“Thật ra, chuyện vừa rồi là em nói giỡn chơi thôi.” Duy Duy cố nặn ra một nụ cười khó coi còn hơn khóc.
Anh nhìn chăm chú vào cô thật lâu, khiến cô suýt chút nữa đã đưa tay đầu hàng. Anh mới thong thả nói:
“Heo con à! Mỗi lần em nói dối, giọng lúc nào cũng đặc biệt rất lớ”
Anh biết cô nói dối? Quả nhiên nãy giờ anh đang sửa lưng cô! Duy Duy mím môi tức giận.
Nhân phẩm của người này như thế, làm sao cô còn đau lòng và muốn chia sẻ chứ? Anh xảo quyệt chết đi mất, càng hiểu biết anh nhiều, Duy Duy càng cảm thấy trái tim anh tối đen như mực.
Trong lúc cô đang nghĩ cách để đối phó với anh, thì anh nâng đầu Hi Hi lên, chống người ngồi dậy. Anh cất tiếng nói chan chứa quyến luyến nhưng mắt không hề ngước lên.
“Duy Duy à! Anh sắp đi Mỹ rồi.”
Duy Duy vừa mới về tới nhà, thì nghe mẹ nói bệnh của Tiêu Đồ lại tái phát. Hi Hi đang khổ sở khóc lóc không ngừng.
Trái tim của Duy Duy bỗng nhiên đập mạnh, không kịp chờ mẹ lãi nhãi căn dặn, cô đã bước nhanh về phía khu sân ở phía đông.
Sự nghiệp của chú Tiêu càng ngày càng phát triển mạnh mẽ, liên lục mua thêm hàng loạt các ngôi biệt thự nguy nga. Nhưng có nhiều tiền như thế, vẫn không mua được sự khỏe mạnh cho Tiêu Đồ.
Sức khỏe của ngày càng kém. Cô cũng mơ hồ biết được tim của anh có một lỗ hổng, nhưng nghe nói phẫu thuật bệnh này không quá mức tức tạp mà?
Chú Tiêu đã mấy lần muốn dời sang ngôi biệt thự khác, nhưng vì Tiêu Đồ thích ở lại nơi này để dưỡng bệnh, nên kế hoạch dọn nhà trì hoãn hết lần này sang lần khác.
Nhiều năm như vậy trôi qua, mẹ cô đã dần dần nhận ra sự thật, từ bỏ hy vọng xa vời có thể trở thành bà Tiêu. Chỉ mong rằng khi ‘ở riêng’ vẫn được ưu ái hơn so với những người phụ nữ khác.
Phòng của anh im ắng không một tiếng động, Duy Duy cố bước nhẹ nhàng và cẩn thận đẩy cánh cửa không khóa.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cửa phòng của Tiêu Đồ không còn đóng lại nữa. Bởi vì bệnh tim của anh phát tác ngày càng thường xuyên hơn, lần sau so với lần trước cũng nghiêm trọng hơn.
Duy Duy rón rén đến gần bên cạnh giường, anh đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi không nhúc nhích. Gương mặt tái nhợt không chút máu làm cho người ta cảm tưởng như một ‘xác chết’. Hi Hi đã sáu tuổi nằm ghé trong lòng anh, khóe mi còn lưu lại những giọt nước mắt.
“Này! Anh Thỏ Thỏ!” Duy Duy hoảng hốt gọi anh.
Mỗi lần anh phát bệnh, cô luôn lo lắng theo hỏi thăm. Anh còn dùng cách trả lời ‘vượt qua cả sự thật’ nói cho cô biết: Bệnh của anh rất nặng, có thể sẽ chết sớm.
Có ngu ngốc cách mấy cũng biết anh đang nói giỡn, nhưng giờ phút này cô cũng không xác định được. Một người khỏe mạnh, sắc mặt làm sao có thể xám ngắt đến như thế?
Hai người quen biết đã hơn mười năm qua, hơn nữa còn có chung một người em gái. Cho dù cả hai không có quan hệ huyết thống, nhưng làm sao vứt bỏ được loại tình cảm vướng víu tay chân này?
Mỗi lần nhìn thấy anh phát bệnh, Duy Duy càng lo sợ điên cuồng.
Tại sao chú Tiêu không tìm một bác sĩ tốt để chữa trị cho anh? Có nhiều chuyện Duy Duy suy nghĩ rất đơn giản. Bởi vì mỗi lần cô quyết tâm muốn tìm hiểu bệnh tình của anh, chú Tiêu luôn bâng quơ nói rằng: ‘Tiêu Đồ rất khỏe, chỉ có xương cốt yếu ớt mà thôi.’
Hàng lông mi dài cong vút nhấp nháy vài cái, rồi anh mở mắt ra.
“Em nghe mọi người nói, anh cảm thấy trong người không khỏe hả?” Cô quan tâm hỏi.
Anh liếc cô một cái, sau đó thản nhiên nhìn đồng hồ rồi nói:
“Đã chín giờ rồi mà giờ này mới về nhà sao?” Nhìn sắc mặt anh thật bình thường, không có nguy hiểm như hình dung khoa trương của mẹ cô. Duy Duy âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Còn sức lực để bắt bẻ cô như thế, vậy có nghĩa là bệnh của anh chỉ thuộc dạng xoàng xỉnh mà thôi nhỉ?
“Vâng! Nhà trường có dạy lớp học ngoại khóa.” Duy Duy trả lời không được tự nhiên.
Hừ! Cô là cô gái xinh đẹp trẻ trung, tất nhiên cô rất thích quan hệ xã giao ngoài xã hội.
“Ồ! Có lớp học ngoại khóa nha.” Anh lặp lại câu trả lời của cô.
“Vâng ạ!” Cô gật đầu thật mạnh.
Đánh chết cô cũng không dám thừa nhận, sự thật là mình đi hẹn hò. Cô đã thay đổi mục tiêu mới và tối nay vừa hẹn với mục tiêu đi xem phim xong. Hiện tại cả người đều choáng váng trong hương vị ngọt ngào.
Anh nhìn cô chăm chú không nháy mắt, cái nhìn rất dịu dàng nhưng ánh mắt của anh làm chân tóc của Duy Duy muốn dựng đứng cả lên.
Duy Duy thích nói dối nhưng lại không có năng khiếu về việc đó, ánh mắt của cô luôn dao động:
“À! Anh nói xem các giáo viên trong trường có nên thay đổi thái độ hay không? Bọn em mới bước vào học cấp ba thôi mà đã muốn đã áp dụng chương trình học dành cho thi vào các trường đại học rồi. Ngành giáo dục rõ ràng cấm dạy thêm nhưng các thầy cô lại chuyển sang hình thức dạy lén lút, rồi nào là nói học ngoại khóa, bồi dưỡng kiến thức… Trời ơi! Thật sự em cũng mệt mỏi lắm nhưng không có cách nào hơn, em học không giỏi như người ta, nên dù thích hay không cũng phải nghe lời giáo viên đi học thêm rồi.” Cô giả vờ ríu rít than thở.
“Em cũng cảm thấy các giáo viên làm thế thật phản cảm. Dùng chính sách như vậy áp bức bọn em học thêm đến khuya mới cho về, nhưng không nghĩ rằng làm vậy khiến bọn em càng thêm căng thẳng… Theo em thấy, nhà trường nói sẽ vì học sinh mà suy nghĩ, thật ra cũng chỉ muốn thu thêm tiền học ph” Cô nói xong còn mở to đôi mắt vô tội nhìn lại anh.
“Ồ!”
Anh gật đầu đồng ý với cô, sắc mặt không thay đổi. Sau đó, suy nghĩ một chút rồi thật tình đề nghị.
“Nhà trường lạm dụng điều này để bắt ép học sinh, quả thật không khôn ngoan chút nào.”
“Đúng vậy!” Duy Duy gật đầu thật mạnh, giả bộ mệt như sắp chết.
“Nhưng đành chịu, hết cách rồi. Mai mốt mỗi ngày em đều phải về nhà trễ.”
Thật quá tốt khi sức khỏe của anh ổn định, cô – Chu Duy Duy rốt cuộc đạt thành hi vọng cùng với kẻ cơ bắp kia triển khai mối quan hệ. Mai mốt cô sẽ còn nhiều chương trình học ngoại khóa khác, chỉ cầu xin anh đừng nghiêm nghị sắm vai cha chú để gạn hỏi là được rồi.
“Hay là em phối hợp với vài bạn học gởi đơn khiếu nại tới sở giáo dục và đào tạo đi. Hoặc gởi thư đến tòa soạn, đài truyền hình thông báo cho họ xuống tìm hiểu. Anh tin chắc với sự hợp sức của bọn em, nhà trường sẽ không dám triển khai các hình thức dạy kèm để thu tiền, mà em cũng bớt vất vả như bây giờ.” Anh đưa ra lời khuyên nghiêm túc và một sự đồng cảm sâu sắc.
Cái gì chứ? Viết thư khiếu nại á? Mắt Duy Duy đứng tròng!
“Hay là em gọi điện thoại trực tiếp chỉ đúng mục tiêu luôn, bây giờ ngành giáo dục rất nhạy cảm với vấn đề này.” Anh nói chuyện quá mức thành thật, làm cô run lên bần bật.
“Muốn anh giúp em không?”
“Dạ không cần đâu.” Duy Duy vội vàng lắc đầu.
Trời đất ơi! Trăm ngàn lần đừng xé lớn chuyện ra nha. Đúng là con gái khôn ngoan cũng không thể đấu lại con trai xấu nết mà!
“Thật ra, chuyện vừa rồi là em nói giỡn chơi thôi.” Duy Duy cố nặn ra một nụ cười khó coi còn hơn khóc.
Anh nhìn chăm chú vào cô thật lâu, khiến cô suýt chút nữa đã đưa tay đầu hàng. Anh mới thong thả nói:
“Heo con à! Mỗi lần em nói dối, giọng lúc nào cũng đặc biệt rất lớ”
Anh biết cô nói dối? Quả nhiên nãy giờ anh đang sửa lưng cô! Duy Duy mím môi tức giận.
Nhân phẩm của người này như thế, làm sao cô còn đau lòng và muốn chia sẻ chứ? Anh xảo quyệt chết đi mất, càng hiểu biết anh nhiều, Duy Duy càng cảm thấy trái tim anh tối đen như mực.
Trong lúc cô đang nghĩ cách để đối phó với anh, thì anh nâng đầu Hi Hi lên, chống người ngồi dậy. Anh cất tiếng nói chan chứa quyến luyến nhưng mắt không hề ngước lên.
“Duy Duy à! Anh sắp đi Mỹ rồi.”
Tác giả :
Đản đản 1113