Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang
Chương 58: Ngoại truyện 2
Rốt cuộc, đại đội cho Lương Mục Trạch nghỉ một ngày, trung đội Lương vui mừng hớn hở lái xe về nhà. Trong ngực còn cất tấm hình cũ. Lại nói, đây là tấm ảnh đầu tiên của cô, bọn họ thậm chí ngay cả ảnh cưới cũng không có thời gian chụp. Đó không phải là thứ phụ nữ đều thích sao? Cô lại nói không thích ảnh cưới, vừa lãng phí thời gian vừa lãng phí vẻ mặt.
Kết hôn, không có trăng mật, không có ảnh cưới, thậm chí không có cách nào ở bên cạnh cô mỗi ngày, có lúc cả gọi điện thoại cũng không được, anh cảm thấy hết sức có lỗi với cô, thề phải tốt với cô gấp bội.
Nhưng!
Tấm hình này, thật sự là có chút quá đáng! Lộ nhiều thế này. . . .
Hạ Sơ vừa lúc bận việc, tan việc chậm một chút, Lương Mục Trạch từ quân khu trở lại thuận tiện đón cô về nhà. Cả bệnh viện cũng biết cô và Lương Mục Trạch đã kết hôn, người ta đồn đãi thế nào là chuyện của bọn họ, cô hoàn toàn không để ý. Bởi vì cô cảm thấy, phàm là người nói xấu sau lưng, tất cả đều là hâm mộ và ghen tỵ cô, người múa lưỡi loạn xạ rốt cuộc chỉ có thể cô đơn lạnh lẽo. Nghĩ như vậy, Hạ Sơ vui vẻ lắm.
"Muốn ăn cái gì? Rốt cuộc có thể ở nhà ăn cơm, em làm cho anh!"
"Không ăn cơm."
"Như vậy sao được? Dạ dày anh gần đây không sao chứ? Có đặc biệt muốn ăn gì không?"
Trung đội Lương lái xe, khẽ nghiêng đầu liếc cô một cái, mạnh mẽ nói: "Thịt!"
Hạ Sơ giật mình, hắng giọng nói: "Vậy đến siêu thị một chuyến đi, trong nhà không có thịt, chỉ có rau cải."
"Có!"
"Nhị Miêu không được, thịt của nó không thể ăn, đây là anh nói."
"Anh nói là, em!"
Hạ Sơ đàng hoàng ngậm miệng, rụt một cái qua cửa xe. Tại sao đã được nghỉ, mà sắc mặt của anh còn không tốt như thế chứ?
Vừa vào cửa nhà, Lương Mục Trạch liền kéo cánh tay cô chạy thẳng tới phòng ngủ, vung tay một cái Hạ Sơ liền bị ném ở trên giường lớn. "Anh sao thế?" Hạ Sơ xoa cánh tay, hết sức không hiểu.
Lương Mục Trạch không nhanh không chậm lấy hình ra từ túi trước ngực, Hạ Sơ lập tức ngu mặt. Cô cho là, anh đã hoàn toàn quên chuyện này rồi. . . .
"Giải thích đi, anh nghe."
"Giải thích cái gì?" Hạ Sơ quyết định, giả vờ ngây ngốc.
"Em cứ nói đi?" Lương Mục Trạch lắc lắc hình, từ trên cao nhìn xuống cô. Dưới đôi mắt cao áp của anh, muốn nói đại nhưng không thể.
"Haizz, đây đã là chuyện nhiều năm trước rồi, em vốn không nhớ rõ có tấm hình này, ha ha ha ha khụ khụ."
"Trước đó chưa nói, là không có thời gian, không có nghĩa là anh quên, Hạ Sơ, em đừng hòng lừa dối vượt qua kiểm tra! Thời gian, địa điểm, nguyên nhân, còn nữa" Lương Mục Trạch cắn răng nghiến lợi, "Là ai chụp hình."
"Em đi nấu cơm, anh xem Nhị Miêu đã đói lâu rồi."
"Meo meo ~~ meo meo ô ~~" Lương Mục Trạch xách theo Nhị Miêu, giơ nó lên ném ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa phòng"rầm" một tiếng.
"Đã nói anh không thể giơ nó lên như thế, sao anh lại. . . ." Hạ Sơ muốn đứng lên đi xem Nhị Miêu như thế nào, lại bị Lương Mục Trạch lôi về.
"Ngoan, em tốt nhất đàng hoàng thẳng thắn, nếu không. . . ." Lương Mục Trạch cười tà, "Ngày mai anh rất có thời gian, có thời gian để cho em biết, làm sao có thể có một trí nhớ tốt."
Thời gian dài Hạ Sơ luôn bị Lương Mục Trạch áp chế, ở trước mặt anh luôn không ngốc đầu lên được, nhất là ở trên giường! Mấy lời nói của anh, vừa lúc đốt lên ngọn lửa nhỏ trong lòng của Hạ Sơ, muốn bộc phát, muốn xoay người! ! !
"Tốt, anh chờ." Hạ Sơ đâm lỗ mũi anh. Tránh khỏi trói buộc của anh, mất rất nhiều sức mới đẩy được anh ra khỏi phòng, "Chờ đi."
Cô muốn cho anh bị lửa dục đốt người, muốn cho anh nhìn thấy mà ăn không được! ! !
Moi ra quần ngắn lén giấu, thay vào, cởi áo, ở ngoài áo ngực chỉ mặc một cái áo tơ trắng ngắn gần như trong suốt, khom lưng liền thấy hết, giơ tay lên cũng bị lộ ra. Thay giày cao gót đã lâu không mang vào. Cởi tóc ra, xoa cho rối bù, vẽ viền mắt, lông mi và tô son bằng màu sắc đậm.
Khoảnh khắc mở cửa bị Lương Mục Trạch nhìn thấy, cô rõ ràng nhìn thấy vẻ kinh ngạc, sau đó chính là khó chịu trong mắt anh. Còn có Nhị Miêu, nhìn cô không chớp mắt, có lẽ cũng kinh hãi.
Hạ Sơ đứng ở trước mặt anh nói: "Tấm hình đó ít nhất cũng 4 năm rồi, chuyện xảy ra lâu vậy rồi, anh muốn em thẳng thắn, thẳng thắn liền thẳng thắn!"
"Ai cho em mặc đồ như thế? Đi thay."
Thanh âm của anh rất trầm, hầu kết khẽ nhúc nhích lên xuống, Hạ Sơ cũng biết, nhất định là có phản ứng. Cô không thay! Phải khiến anh hối hận! "Thay rồi làm sao thẳng thắn? Đầu tiên nói trước, công cụ của em không đủ, cần phiền anh thay thế."
"Cái gì?"
"Ống thép trong hình này."
". . . . . ."
Hạ Sơ đi vào, vỗ vỗ anh, bảo anh đứng thẳng, hai chân khép lại. "Tốt lắm, bắt đầu từ bây giờ, anh chính là ống thép."
Lương Mục Trạch hung hăng than thở, không biết có phải đã phát giận không, Hạ Sơ cũng không thẻm để ý. Mở máy vi tính ra, tùy tiện tìm một bài nhạc vô cùng có tiết tấu, kết nối với âm hưởng, khiến hiệu quả càng thêm rung động.
Mặt của Lương Mục Trạch lạnh lẽo vô cùng, đôi mắt có thể bắn ra vô số phi tiêu nhỏ, Hạ Sơ sớm đã có chút không chống nổi, nhưng đã bước ra ngoài rồi, nói gì cũng không thể bỏ dở nửa chừng. Dù thế nào đi nữa anh cũng tức giận, vậy cứ tức giận thêm đi.
Khóe mắt Hạ Sơ lộ vẻ yêu mị, nụ cười như có như không, chậm rãi đến gần anh.
"Em đang hồ đồ cái gì?" Lương Mục Trạch gầm nhẹ, "Mau đi mặc quần áo!"
"Không phải anh muốn biết sao? Thế nào? Lại không muốn nghe?" Hạ Sơ dán sát anh, lòng ngón tay như có như không quét qua xương quai xanh, hầu kết của anh, Lương Mục Trạch bị khích bác cũng hít khí.
"Hạ Sơ!" Lương Mục Trạch gần như cắn răng nghiến lợi kêu tên của cô, hận không thể xé rách thứ quần áo không thể che đậy cơ thể này ra từng mảnh nhỏ, ấn cô dưới thân thể sửa chữa một phen!
"Thật ra thì, đây là một loại vũ điệu khỏe mạnh, có thể tập thể dục, còn có thể giảm cân." Hạ Sơ nhẹ nhàng bật lên phía sau anh, tay vuốt bờ vai của anh, vây quanh anh quay một vòng, eo giãy dụa như con rắn nước, mỗi khi đi một bước, đều xẹt qua chân của anh. Lương Mục Trạch nắm tay thành quyền, môi mỏng mím chặt, Hạ Sơ không chắc anh đang nhịn không tức giận, hay là đang nhịn lửa dục.
"Múa cột, tên như ý nghĩa, phải có ống thép" Hạ Sơ nháy nháy mắt, lông mi rậm dài vụt sáng, giống như bươm buớm vỗ cánh muốn bay. Mỗi khi nháy mắt một cái, trái tim Lương Mục Trạch liền run lên, cánh môi kiều diễm ướt át mềm mại của cô khẽ giương, ánh mắt nhìn anh, làm như vô tội, rồi lại mơ hồ lộ ra trêu đùa.
"Múa cột cần mềm, đẹp, mị, lại phải có cánh tay mạnh mẽ bấu víu ống thép, cả cơ thể giắt trên ống thép, xoay quanh, dựng ngược, nhưng trước hết nên làm hoạt động nóng người, tựa như, như vậy. . . ." Thân thể Hạ Sơ dán chặt Lương Mục Trạch, lắc mông, tóc không ngừng quét qua mặt và da của anh, đưa lưng về phía anh vặn eo ngồi xổm xuống, lại chậm rãi đứng dậy, động tác linh hoạt liên tục, tránh né bàn tay muốn bắt lấy cô của Lương Mục Trạch, cười hết sức xinh đẹp.
Lương Mục Trạch cố gắng đè ép lửa giận và lửa dục trên người, từ trong kẽ răng hung dữ nặn ra mấy chữ, "Nóng người kết thúc, ống thép xoay qua trước."
Hạ Sơ ngay mặt đưa tay ôm chặt cổ anh, lông mi thật dài, ánh mắt như một đầm sâu, dịu dàng như nước không tan được, khóe miệng vểnh lên, hơi thở thơm như hoa lan, "Tốt."
Một giây kế tiếp, một vẻ gian tà nhanh chóng thoáng qua trong mắt Hạ Sơ, Lương Mục Trạch chỉ cảm thấy trên mặt tê rần, nháy mắt sự tê dại truyền khắp toàn thân, cơ hồ muốn đứng không vững.
Hạ Sơ lui về phía sau một bước, nhìn bộ dáng mất hồn của Lương Mục Trạch, hai cánh tay khoanh ngực nở nụ cười, chờ nhìn anh anh dũng ngã xuống đất. Nhưng, Hạ Sơ chẳng những không có chờ được anh ngã xuống đất, sự việc trong nháy mắt lại đảo ngược nhanh đến Hạ Sơ không kịp phản ứng, đã bị anh gánh trên vai, cô bị sợ đến kêu không dứt.
"Anh. . . . Sao anh?" Cô rõ ràng chọt trúng huyệt Nhĩ Môn trên gò má anh, cũng rõ ràng nhìn thấy anh mất hồn và cứng ngắc, nhưng sao lại không được?
"Hạ Sơ, em nhất định phải chết! !"
"Lương. . . . Lương Lương Mục Trạch em sai rồi. . . ." Tay chân Hạ Sơ quơ múa loạn trên không trung, thanh âm xen lẫn nức nở xin anh, "Em thật sự sai rồi, anh đừng. . . . . ."
Lương Mục Trạch hận không thể đạp vỡ cửa phòng ngủ thành mảnh vụn, hung hăng ném cô ở trên chiếc giường mềm mại, rồi cả người liền đè xuống. "Ống thép không có, côn sắt nhỏ thì có một cây, Hạ Sơ, xem hôm nay anh thu thập em thế nào!"
Hạ Sơ khóc. . . . Toàn bộ nứt toác, cuộc dạy dỗ máu dầm dề, không bao giờ muốn xoay người nữa!
Kết hôn, không có trăng mật, không có ảnh cưới, thậm chí không có cách nào ở bên cạnh cô mỗi ngày, có lúc cả gọi điện thoại cũng không được, anh cảm thấy hết sức có lỗi với cô, thề phải tốt với cô gấp bội.
Nhưng!
Tấm hình này, thật sự là có chút quá đáng! Lộ nhiều thế này. . . .
Hạ Sơ vừa lúc bận việc, tan việc chậm một chút, Lương Mục Trạch từ quân khu trở lại thuận tiện đón cô về nhà. Cả bệnh viện cũng biết cô và Lương Mục Trạch đã kết hôn, người ta đồn đãi thế nào là chuyện của bọn họ, cô hoàn toàn không để ý. Bởi vì cô cảm thấy, phàm là người nói xấu sau lưng, tất cả đều là hâm mộ và ghen tỵ cô, người múa lưỡi loạn xạ rốt cuộc chỉ có thể cô đơn lạnh lẽo. Nghĩ như vậy, Hạ Sơ vui vẻ lắm.
"Muốn ăn cái gì? Rốt cuộc có thể ở nhà ăn cơm, em làm cho anh!"
"Không ăn cơm."
"Như vậy sao được? Dạ dày anh gần đây không sao chứ? Có đặc biệt muốn ăn gì không?"
Trung đội Lương lái xe, khẽ nghiêng đầu liếc cô một cái, mạnh mẽ nói: "Thịt!"
Hạ Sơ giật mình, hắng giọng nói: "Vậy đến siêu thị một chuyến đi, trong nhà không có thịt, chỉ có rau cải."
"Có!"
"Nhị Miêu không được, thịt của nó không thể ăn, đây là anh nói."
"Anh nói là, em!"
Hạ Sơ đàng hoàng ngậm miệng, rụt một cái qua cửa xe. Tại sao đã được nghỉ, mà sắc mặt của anh còn không tốt như thế chứ?
Vừa vào cửa nhà, Lương Mục Trạch liền kéo cánh tay cô chạy thẳng tới phòng ngủ, vung tay một cái Hạ Sơ liền bị ném ở trên giường lớn. "Anh sao thế?" Hạ Sơ xoa cánh tay, hết sức không hiểu.
Lương Mục Trạch không nhanh không chậm lấy hình ra từ túi trước ngực, Hạ Sơ lập tức ngu mặt. Cô cho là, anh đã hoàn toàn quên chuyện này rồi. . . .
"Giải thích đi, anh nghe."
"Giải thích cái gì?" Hạ Sơ quyết định, giả vờ ngây ngốc.
"Em cứ nói đi?" Lương Mục Trạch lắc lắc hình, từ trên cao nhìn xuống cô. Dưới đôi mắt cao áp của anh, muốn nói đại nhưng không thể.
"Haizz, đây đã là chuyện nhiều năm trước rồi, em vốn không nhớ rõ có tấm hình này, ha ha ha ha khụ khụ."
"Trước đó chưa nói, là không có thời gian, không có nghĩa là anh quên, Hạ Sơ, em đừng hòng lừa dối vượt qua kiểm tra! Thời gian, địa điểm, nguyên nhân, còn nữa" Lương Mục Trạch cắn răng nghiến lợi, "Là ai chụp hình."
"Em đi nấu cơm, anh xem Nhị Miêu đã đói lâu rồi."
"Meo meo ~~ meo meo ô ~~" Lương Mục Trạch xách theo Nhị Miêu, giơ nó lên ném ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa phòng"rầm" một tiếng.
"Đã nói anh không thể giơ nó lên như thế, sao anh lại. . . ." Hạ Sơ muốn đứng lên đi xem Nhị Miêu như thế nào, lại bị Lương Mục Trạch lôi về.
"Ngoan, em tốt nhất đàng hoàng thẳng thắn, nếu không. . . ." Lương Mục Trạch cười tà, "Ngày mai anh rất có thời gian, có thời gian để cho em biết, làm sao có thể có một trí nhớ tốt."
Thời gian dài Hạ Sơ luôn bị Lương Mục Trạch áp chế, ở trước mặt anh luôn không ngốc đầu lên được, nhất là ở trên giường! Mấy lời nói của anh, vừa lúc đốt lên ngọn lửa nhỏ trong lòng của Hạ Sơ, muốn bộc phát, muốn xoay người! ! !
"Tốt, anh chờ." Hạ Sơ đâm lỗ mũi anh. Tránh khỏi trói buộc của anh, mất rất nhiều sức mới đẩy được anh ra khỏi phòng, "Chờ đi."
Cô muốn cho anh bị lửa dục đốt người, muốn cho anh nhìn thấy mà ăn không được! ! !
Moi ra quần ngắn lén giấu, thay vào, cởi áo, ở ngoài áo ngực chỉ mặc một cái áo tơ trắng ngắn gần như trong suốt, khom lưng liền thấy hết, giơ tay lên cũng bị lộ ra. Thay giày cao gót đã lâu không mang vào. Cởi tóc ra, xoa cho rối bù, vẽ viền mắt, lông mi và tô son bằng màu sắc đậm.
Khoảnh khắc mở cửa bị Lương Mục Trạch nhìn thấy, cô rõ ràng nhìn thấy vẻ kinh ngạc, sau đó chính là khó chịu trong mắt anh. Còn có Nhị Miêu, nhìn cô không chớp mắt, có lẽ cũng kinh hãi.
Hạ Sơ đứng ở trước mặt anh nói: "Tấm hình đó ít nhất cũng 4 năm rồi, chuyện xảy ra lâu vậy rồi, anh muốn em thẳng thắn, thẳng thắn liền thẳng thắn!"
"Ai cho em mặc đồ như thế? Đi thay."
Thanh âm của anh rất trầm, hầu kết khẽ nhúc nhích lên xuống, Hạ Sơ cũng biết, nhất định là có phản ứng. Cô không thay! Phải khiến anh hối hận! "Thay rồi làm sao thẳng thắn? Đầu tiên nói trước, công cụ của em không đủ, cần phiền anh thay thế."
"Cái gì?"
"Ống thép trong hình này."
". . . . . ."
Hạ Sơ đi vào, vỗ vỗ anh, bảo anh đứng thẳng, hai chân khép lại. "Tốt lắm, bắt đầu từ bây giờ, anh chính là ống thép."
Lương Mục Trạch hung hăng than thở, không biết có phải đã phát giận không, Hạ Sơ cũng không thẻm để ý. Mở máy vi tính ra, tùy tiện tìm một bài nhạc vô cùng có tiết tấu, kết nối với âm hưởng, khiến hiệu quả càng thêm rung động.
Mặt của Lương Mục Trạch lạnh lẽo vô cùng, đôi mắt có thể bắn ra vô số phi tiêu nhỏ, Hạ Sơ sớm đã có chút không chống nổi, nhưng đã bước ra ngoài rồi, nói gì cũng không thể bỏ dở nửa chừng. Dù thế nào đi nữa anh cũng tức giận, vậy cứ tức giận thêm đi.
Khóe mắt Hạ Sơ lộ vẻ yêu mị, nụ cười như có như không, chậm rãi đến gần anh.
"Em đang hồ đồ cái gì?" Lương Mục Trạch gầm nhẹ, "Mau đi mặc quần áo!"
"Không phải anh muốn biết sao? Thế nào? Lại không muốn nghe?" Hạ Sơ dán sát anh, lòng ngón tay như có như không quét qua xương quai xanh, hầu kết của anh, Lương Mục Trạch bị khích bác cũng hít khí.
"Hạ Sơ!" Lương Mục Trạch gần như cắn răng nghiến lợi kêu tên của cô, hận không thể xé rách thứ quần áo không thể che đậy cơ thể này ra từng mảnh nhỏ, ấn cô dưới thân thể sửa chữa một phen!
"Thật ra thì, đây là một loại vũ điệu khỏe mạnh, có thể tập thể dục, còn có thể giảm cân." Hạ Sơ nhẹ nhàng bật lên phía sau anh, tay vuốt bờ vai của anh, vây quanh anh quay một vòng, eo giãy dụa như con rắn nước, mỗi khi đi một bước, đều xẹt qua chân của anh. Lương Mục Trạch nắm tay thành quyền, môi mỏng mím chặt, Hạ Sơ không chắc anh đang nhịn không tức giận, hay là đang nhịn lửa dục.
"Múa cột, tên như ý nghĩa, phải có ống thép" Hạ Sơ nháy nháy mắt, lông mi rậm dài vụt sáng, giống như bươm buớm vỗ cánh muốn bay. Mỗi khi nháy mắt một cái, trái tim Lương Mục Trạch liền run lên, cánh môi kiều diễm ướt át mềm mại của cô khẽ giương, ánh mắt nhìn anh, làm như vô tội, rồi lại mơ hồ lộ ra trêu đùa.
"Múa cột cần mềm, đẹp, mị, lại phải có cánh tay mạnh mẽ bấu víu ống thép, cả cơ thể giắt trên ống thép, xoay quanh, dựng ngược, nhưng trước hết nên làm hoạt động nóng người, tựa như, như vậy. . . ." Thân thể Hạ Sơ dán chặt Lương Mục Trạch, lắc mông, tóc không ngừng quét qua mặt và da của anh, đưa lưng về phía anh vặn eo ngồi xổm xuống, lại chậm rãi đứng dậy, động tác linh hoạt liên tục, tránh né bàn tay muốn bắt lấy cô của Lương Mục Trạch, cười hết sức xinh đẹp.
Lương Mục Trạch cố gắng đè ép lửa giận và lửa dục trên người, từ trong kẽ răng hung dữ nặn ra mấy chữ, "Nóng người kết thúc, ống thép xoay qua trước."
Hạ Sơ ngay mặt đưa tay ôm chặt cổ anh, lông mi thật dài, ánh mắt như một đầm sâu, dịu dàng như nước không tan được, khóe miệng vểnh lên, hơi thở thơm như hoa lan, "Tốt."
Một giây kế tiếp, một vẻ gian tà nhanh chóng thoáng qua trong mắt Hạ Sơ, Lương Mục Trạch chỉ cảm thấy trên mặt tê rần, nháy mắt sự tê dại truyền khắp toàn thân, cơ hồ muốn đứng không vững.
Hạ Sơ lui về phía sau một bước, nhìn bộ dáng mất hồn của Lương Mục Trạch, hai cánh tay khoanh ngực nở nụ cười, chờ nhìn anh anh dũng ngã xuống đất. Nhưng, Hạ Sơ chẳng những không có chờ được anh ngã xuống đất, sự việc trong nháy mắt lại đảo ngược nhanh đến Hạ Sơ không kịp phản ứng, đã bị anh gánh trên vai, cô bị sợ đến kêu không dứt.
"Anh. . . . Sao anh?" Cô rõ ràng chọt trúng huyệt Nhĩ Môn trên gò má anh, cũng rõ ràng nhìn thấy anh mất hồn và cứng ngắc, nhưng sao lại không được?
"Hạ Sơ, em nhất định phải chết! !"
"Lương. . . . Lương Lương Mục Trạch em sai rồi. . . ." Tay chân Hạ Sơ quơ múa loạn trên không trung, thanh âm xen lẫn nức nở xin anh, "Em thật sự sai rồi, anh đừng. . . . . ."
Lương Mục Trạch hận không thể đạp vỡ cửa phòng ngủ thành mảnh vụn, hung hăng ném cô ở trên chiếc giường mềm mại, rồi cả người liền đè xuống. "Ống thép không có, côn sắt nhỏ thì có một cây, Hạ Sơ, xem hôm nay anh thu thập em thế nào!"
Hạ Sơ khóc. . . . Toàn bộ nứt toác, cuộc dạy dỗ máu dầm dề, không bao giờ muốn xoay người nữa!
Tác giả :
Chiết Chỉ Mã Nghĩ