Sự Lựa Chọn Của Trái Tim
Chương 3
Và những ngày sau đó hắn diện cớ mới thi xong nên được nghỉ để được đi chơi với tui nhìu hơn,không biết hắn có được nghỉ thiệt hok…Tui cũng bận rộn với việc học lắm nên hơi đâu mà đi chơi hoài với lại mỗi lần hắn đến trường rước tui là ta nói… hắn với tui là tâm điểm của sự chú ý….
Bọn con gái hám trai đẹp của trường tui cứ nháo nhào lên như cái chợ chồm hổm…Chắc bọn nó ngưỡng mộ 2 con người “hoàn hảo”
đi với nhau chăng?^^…Nói thì nói vậy thui, chứ tui cũng ngại lắm, vì miệng đời mà, ghê…lắm!!!
-Mai Hoàng có đi học hok, nếu ko thì ra phi trường tiễn Tuấn nha!
-Hok,nhất định là tui sẽ đến mà!Tui và hắn đang thả mình thư giãn trong tiếng nhạc du dương của quán cà phê Yesterday. Mai hắn đi rùi sao tui có cảm giác hơi buồn buồn, phải rồi mình thân với hắn như hình với bóng,giờ hắn đi cứ như mình mất đi 1 cái gì đó thật cao đẹp, mà có khi hắn đi luôn thì mình mất đi một tình bạn….
Bất chợt tui thấy hắn ấp úng như muốn nói gì đó mà mặt hắn lại đỏ như quả gấc chín…-Ông bị sao vậy, sao lại đỏ mặt?
-tui hỏi hắn.
-Àh…Ừh..
never…never mind.
-Tui hơi buồn một tí, mai đi rồi ông có gì muốn nhắn nhủ với tui nữa hok?
-Thật ra thì…-tui thấy hắn bối rối.
-Thật ra thì sao?
- tui tò mò.
-Kiếm chỗ vắng người đi, ở đây ồn ào quá…Tuấn nói không nên lời.
Thế là hắn chở tui ra ngoài bến Bạch Đằng, ôi gió mát quá không khí thật trong lành, người thì lại vắng vẻ…Rốt cuộc có chuyện gì mà phải ra ngoài này mới nói được đây,liếc qua nhìn hắn tui thấy hắn tay chân luống cuống, hơi run nữa chứ, nhìn thái độ của hắn tui không sao nhịn được cười…Vừa cười cười tui vừa hỏi hắn:-Sao có gì muốn nói mà rụt rè giống như sắp tỏ tình vậy?Hắn nhìn tui bằng ánh mắt trân tráo, giống như tui điểm trúng huyệt của hắn không bằng…Giọng tui trở lại nghiêm túc lạ:-Thời gian vừa qua tui thật hạnh phúc khi có ông là bạn, có thể nói ông là 1 người bạn thật tuyệt vời một người bạn đúng nghĩa đối với tui, và tui thật tự hào khi nói rằng ông chính là người bạn duy nhất của tui!!
-Đơn giản chỉ là vậy thôi sao?
-Ý của ông là sao, tui không hiểu?
-tui bớ ngác.
-Hoàng giả vờ không hiểu hay Hoàng cố tình không hiểu?
-Tui…Tui không hiểu thật mà!
-tui lúng túng lắm.
-Chẳng lẽ một người thông minh và nhạy cảm như Hoàng mà không nhận thấy tình cảm Tuấn đối với Hoàng không chỉ dừng lại ở ngưởng cửa tình bạn không thôi sao?
-Tui…thì tui chỉ xem ông là bạn, như mấy đứa trong trường cũng là bạn tui thôi, bạn tui đông lắm đó!
-Nói trắng ra là…-Các cháu ơi…giúp giùm bà lão nghèo khổ này…bà đói lắm.
2 ngày nay bà chưa có cái gì vô bụng..
- một bà già ăn xin ở đâu lồi ra không biết.
Bà có biết là bà zô ziên lắm hok…cứ canh giây phút này mà trồi ra cứ như là trong phim vậy…tui liên tưởng đến 1 bộ phim nào đó mà đang lúc có 1 người con trai muốn nói điều gì đó rất là quan trọng với 1 cô gái thì bỗng có điều bất ngờ gì đó xảy ra…nhưng rất tiếc tình huống éo le này lại xảy ra với chính tui…là thật 100%…..
Không biết hắn định nói gì nhỉ,tui đang tò mò hết sức, đừng có nói hắn YÊU tui nha, “chít lun áh”
…Thế là hắn móc bóp lôi ra tờ polyme 100 ngàn boa cho bà ta vì đã “có công”
không cho hắn bày tỏ…nghĩ lại thấy tội nghiệp hắn ghê…-Ê.. về chưa?
-tui hỏi hắn.
-Uhm…thì giờ về!Để Tuấn đưa Hoàng về, giờ cũng hết xe bus rồi!
-Có làm phiền gì mấy người hok?
-Sao Hoàng lại nói vậy, tụi mình là tri kỉ mà.
Hắn lôi đâu ra từ tri kỉ nghe mà muốn sái lỗ tai…Nhưng kể ra hắn cũng thật tốt bụng, những hôm hắn trả tiền hắn toàn dắt tui vô những nơi sang trọng, cũng nhờ hắn mà tui biết được thế nào là nhà hàng Nhật, nhà hàng Ấn Độ,.
v.
v…Nhưng cũng nhờ tui mà hắn mới biết biết được thế nào là “hương vị”
của quán cóc vỉa hè chứ bộ!!!^^.
Kể ra tui cũng khôn dữ ta…Thế là hắn dắt xe ra và chở tui về…Trên đường về hắn “tâm sự”
với tui là hắn đang thích một người, nhưng mà hắn không đủ can đảm để “tỉnh tò”
, hắn nói sợ người đó không thích hắn, và còn sợ tổn thương người đó, vì không muốn mất tình bạn đẹp hiện có, tui thì vô tư khuyên hắn hãy cứ bày tỏ rõ nỗi lòng ra cho người ấy hiểu đi, chưa thử làm sao mà biết chứ để trong bụng hoài có ngày “tẩu hỏa nhập toilet”
mà chết…Tui vừa nói vừa vỗ vai hắn đành đạch, và còn nói hắn “hiền”
quá đi!…Sau câu nói đó của tui, tui thấy hắn mới có đủ dũng khí của 1 người đàn ông thật thụ mà nói với tui “Được rồi, Tuấn sẽ cố!”
…-Sắp tới nhà Hoàng chưa?
-hắn hỏi tui.
-Qua hết khúc này, bo cua trái chừng 500m là tới.
-Tuấn không hiểu Hoàng nói gì hết!
-Nghe cho rõ nè- tui nạt lớn- Tới ngã 3 phía trước, rẽ trái 500m nữa là đến,do you understand?
-Oh,I see.
Và thế là hắn đã đến trước cổng nhà tui…Nhà tui tuy không giàu có gì lắm nhưng nói chung cũng đầy đủ tiện nghi. Ba tui là 1 kỹ sư điện, còn bà mẹ làm giáo viên…bả dạy ở trường Nguyễn Thượng Hiền ở Tân Bình đó- nơi khét tiếng có nhiều học sinh giỏi…Tui còn có 1 anh trai đã có vợ và 1 đứa con, 2 bà chị gái chưa chồng dữ bà cố luôn, và 1 thằng em trai 9x nghịch phá như wỷ học tới lớp 9 bày đặt kéo đồng bọn đánh nhau bà cô vô tận nhà mắng vốn, ba tui đập cho 1 trận rồi cho nghỉ học luôn, nó đã đi làm ra đời sớm nên giờ cũng đã ngoan và chững chạc hơn tui nhìu và đặc biệt em tui đẹp trai lắm, con gái lếch theo bầy bầy,nhìu con bu như sam, có bữa chủ nhật nó nghỉ làm, gái vô nhà tui kiếm nó hà rầm,con này đụng mặt con kia nghinh liếc nhau,ghen tức nhau, tui thấy cũng dzui dzui…..
Trở về thực tại nhoa!
-Có định mời Tuấn vô nhà uống nước hok?
- Hắn nói mà 2 mắt sáng lung linh.
-Cũng tối rồi về sửa soạn đi, mà mai ông đi chuyến bay lúc mấy giờ?
-8 giờ 30, Hoàng nhớ ra tiễn Tuấn nha!!
-Ừh, nhất định rùi!!Bye bye.
-See you later and good night!Một mình tui lững thững bước vô phòng, mãi suy nghĩ về thời gian sắp tới này sẽ ra sao,Ui… mà hắn đi có 3,4 tháng gì thôi mà lo gì, đơn giản hắn chỉ là 1 người bạn thôi mà…Tui vẫn còn tức cười về tình huống vừa rồi tui và hắn khi gặp bà già ăn xin…Phải chi bà già đừng xuất hiện hắn sẽ nói gì với mình nhỉ,ê…..
hay có khi nào hắn làm chuyện gì mờ ám rồi định thú nhận với mình hok…Không đời nào,hắn hiền và dễ thương vậy mà….
Hắn định tỏ tình với tui thì lại càng không thể, tui với hắn là bạn thân sao lại như vậy được.
Với lại tuy tui mang hương vị “gay”
nhưng hắn thì không đời nào,hắn manly muốn chết…Suy nghĩ nát óc cũng chẳng suy luận ra điều gì, tui ước gì tui đừng quá hồn nhiên và ngây thơ như vầy…Thôi đi ngủ sớm, mai tui còn ra phi trường tiễn hắn nữa chứ!!!Sáng sớm ông mặt trời vung tay ném xuống mặt đất những tia nắng chói chang đó cũng là lúc tui choàng tỉnh sau một đêm dài suy nghĩ mông lung…tui thiếp ngủ đi lúc nào không hay…Mấy giờ rồi…Trời ơi!! 7 giờ rồi thôi chết mình phải ra sân bay Tân Sơn Nhất để tiễn hắn nữa chứ…Bối rối như gà ăn trúng dây thun tui tông dạy thật nhanh và tiến hành công cuộc tân trang lại nhan sắc để mà còn đối diện cùng hắn nữa chứ!Phù…xong rùi lên đường thôi!…Mà khoan để nhắn tin nhờ tụi nó bỏ thẻ kí tên dùm nữa chứ..
khổ quá bữa nay cúp tiết nữa rồi, cứ như cái đà này chắc tui bị cấm thi lun quá…Nhưng mà nghỉ có bữa nay nữa thui mà, thui kệ tới đâu hay tới đó!..
À phải nhờ thằng Long- “bạn thân”
của tui mới được, hì.
hì chỉ có Long yêu là sẵn sàng giúp mình thui.
Trời ơi cái ông tài xế này chạy chậm quá đi lỡ không kịp chắc hắn hận tui cả đời quá…biết vậy lấy Honda zọt cho lẹ…Ý mình có tin nhắn nè…Ô là của thằng Long để coi việc mình giao phó tới đâu rùi,tin nhắn như sau: “ OK bỏ thẻ thành công, mà sao dạo này “vợ”
nghỉ học nhiều vậy, có chuyện gì hok, “chồng”
lo quá hà!”
…Tui nhắn lại “I’m fine, TU my love^^”
Giỡn thì tui giỡn lại…không bít từ bao giờ tui không còn khó chịu với cách gọi của tên “Long đẹp trai”
này nữa…riết rùi cũng quen.
À quên nói với các bạn cái lí do tại làm sao mà tên Long gọi tui như vậy…cái gì cũng có sự tích của nó, sự tích như sau:Hồi đầu mới vô trường ngay bữa sinh hoạt bầu ban cán sự lớp của bà cô chủ nhiệm, tui vô trễ, vừa vô gật đầu cái rụp để chào bả ai ngờ đụng ngay cái giá sắt treo cái tivi…đầu tui muốn niển wa 1 bên, đau không thể tả, đã vậy còn làm trò cười cho bọn khỉ ở dưới nữa chứ…mới ngày đầu tiên mà đã làm chuyện để ý rùi^^.
Ha..
ha…ha….
lũ khùng này có cần phải cười lớn như vậy hok?Và bà cô tiến hành tuyển dụng nhân sự cho ngôi vị lớp trưởng…Sao im ắng quá vậy ta,vị trí ngon vậy mà không ai chịu làm nhỉ…Ối chết tui cần phải giả quyết “bầu tâm sự”
gấp…không thể chịu đựng được nữa…-Cô ơi,em…-Sao? Em muốn làm lớp trưởng phải hok?Mọi con mắt đều ngước nhìn về tui…mắc cỡ quá,tụi nó kinh ngạc trước vẻ đẹp nghiêng thùng đổ nước của mình chăng!..
Bất chợt có giọng 1 thằng điên nào đó:-Bạn này cũng dễ thương đó cô, làm lớp trưởng là ok.
-Cô ơi, em em…-tui bối rối.
-Ai đồng ý bạn này làm lớp trưởng thì biểu quyết!Thế là 1 rừng những cánh tay “ngoan”
của tụi con trai hí hửng đưa lên, hơn nửa lớp…Thôi rồi tai họa cho võ lâm nếu tui làm lớp trưởng…Tui sẽ ra sức đàn áp cho mấy người thừa sống thiếu chết lun, ai mượn “ngu mà lì”
…Và thế là tui lên chức từ hôm đó…công việc của tui cũng nhẹ nhàng như đưa nàng đi…(các bạn tự nghĩ đi ha) đó là photo tài liệu cho lớp nè, cuối tiết thì đi lấy thẻ điểm danh cho lớp, và wan trọng nhất tui là tiếng nói của bà cô chủ nhiệm,chỉ vậy thui! Mới học có 3 tháng mà tui đã là trùm phé trong lớp với bản tính đanh đá như quỷ, hung dữ như xe tăng ý lộn sa tăng chứ! Tui kêu tụi nó bằng mày tao ráo trọi kể cả tên già nhất lớp sinh năm 81,chỉ trừ tên ấy kêu bằng “tên”
thui, nó tên Long, cũng chính là người nói tui dễ thương hồi đầu năm áh!Bữa đó tui photo tài liệu sử cho đám choai choai lớp tui, tổng cộng có đến 5 chồng tài liệu, nặng qué tui khinh đâu có nỗi thế là phải nhờ tên Long đẹp trai rinh phụ vì đúng lúc hắn đi ngang wa.
Lên tới lớp mệt đứt cả hơi tui hok nhớ có tổng cộng bao nhiêu chồng tài liệu nữa nên mới nhẹ nhàng hỏi hắn:-Mấy chồng?
-Trời ơi! Tao có nghe lộn hok, thằng Hoàng nó mới kêu thằng Long là chồng kìa tụi bây!
-Vậy sao? 2 nó là vợ chồng hả, tin hot đây phải phát tán thôi!Thằng Hải dớ và thằng Tiến mát kháo nhau, tui mệt quá nên chẳng thèm đôi co với tụi khùng này, liếc wa hắn thì thấy hắn đỏ mặt, vậy là sao nhỉ…Và những ngày sau mấy đứa quỷ trong nhóm ăn chơi của tui cứ chọc tui và hắn hoài…tức mình tui chửi tụi nó như chó vậy mà chẳng cải thiện tình trạng, bắt buộc tui phải xài vũ lực tui hiếm khi xài cái này lém!…Thằng nào vừa mở mồm tui tát thẳng tay.
-Mày làm gì tát tao?
-tên bị tát.
-Tao đẹp,tao có quyền được hok?
-Tui ứng xử.
Vừa nói tui vừa sần sộ làm tên con trai đó sợ chết khiếp không dám hé nửa lời đã vậy còn rúc cổ cò lại nữa chứ,ai mượn dám chọc vào ổ kiến lửa này.
Có bữa 2 thằng chọc, tui tát 1 cái mà dính vô 2 khuôn mặt luôn, thấy tui nội công ghê gớm chưa? Còn hắn thì tui cứ ngỡ cũng trong tâm trạng hoang mang giống mình, nhưng thật bất ngờ hắn có vẻ thích khi bị chọc như thế và bất ngờ hơn hắn kêu tui bằng “vợ”
, và xưng “chồng”
với tui”
…Thời gian là phương thuốc kì diệu, mọi chuyện đâu cũng vào đấy tui wen dần với cách xưng hô của hắn với tui, nhưng không hiểu sao hắn cũng dễ thương và baby lắm mà tui thì lại không có tí “rung động”
nào trước hắn…kể cũng lạ^^.
Cái chuyện “vợ chồng”
này không phải lớp tui đứa nào cũng bít mà chỉ có trong nhóm quỷ sứ của tui chọc mà thui…tui có cách quản lí riêng của tui mà!^^.
Đó, chuyện là vậy đó…bây giờ thì trở về thực tại là tui đi tiễn tên Tuấn nha các bạn!Ấy chết, mình phải mua cái gì tặng cho hắn mới được đi không thì kì lắm…thế là tui ghé vào chợ Hoàng Hoa Thám.
Mua gì ta, ờ hoa đi, nhưng hoa gì mới được chẳng lẽ hoa hồng, thui kì lắm! Đang lớ ngớ chẳng bít mua hoa gì thì, ô là la hoa “for get me not”
đây mà, hoa này ở Đà Lạt mới có…tặng hắn phù hợp lắm đây nhưng nó hơi xấu xí, lỡ hắn tưởng mình quơ đại hoa đồng nội thì sao, thui kệ.
-Cô ơi, gói cho con bó bông này đi, nhiu dzạ cô?Phù….
tui tót 1 mạch xuống sân bay, trùi ui biết hắn ở đâu mà tìm đây trời, sân bay mà rộng thế này cơ à, thú thật chứ đây là lần đầu tiên tui vô chỗ này đó.
-Hoàng …ơi, Tuấn ở đây nè!Ah, thấy hắn rùi, hôm nay hắn trông thật bảnh với chiếc áo sơ mi trắng dài tay xoắn lên tới cùi chỏ,đóng gọn vô chiếc quần tây màu đen tuyền ôm sát háng và mông, lộ ra những đường nét ở vòng 3 của hắn mới quyến rũ làm sao,chắc hơn 100cm là cái chắc(sở dĩ tui biết như vậy bởi sau này tui gặp rắc rối với chiếc mông của hắn^^)..
tui thích con trai có vòng 3 to lém vì tui là một trong số đó mừ..
hí.
hí.
hí..
cái đầu của hắn tóc thì chĩa dựng đứng cả lên…Ngoài ra còn có ba mẹ hắn nữa, phải công nhận là ba mẹ hắn hôm nay xinh trai đẹp gái cũng không kém, đúng là nhà giàu có khác…-Tìm Tuấn nãy giờ hả?
-hắn tươi cười mà để lộ nguyên hàm răng trắng bóc.
-Đâu có, tui cũng mới đến hà! Dạ con chào cô chú,có cái này tặng ông nè.
-Ủa, hoa gì sao lạ vậy Hoàng?
-Đây là hoa “for get me not”
-Àh..
ra vậy,hoa “đừng quên tôi”
àh.
-Không, tên nó là “for get me not”
Thoáng chốc tui thấy hắn nhìn tui bằng ánh mắt trìu mến đầy thân thương…ánh mắt này hơi khác với ngày thường.
-Cảm ơn Hoàng nha!
-Tới giờ rồi đó con trai!
-mẹ hắn nhắc.
-Dạ! Hoàng nhớ giữ gìn sức khỏe và nhớ đợi Tuấn về nha!
-Uhm, chúc thượng lộ bình an hạ lộ bình thường.
Ôi, xúc động quá, tâm trạng tui bây giờ cứ như “tiễn bạn lên đường”
vậy…Ủa mà đúng rồi mà!Bùn quá hà, phải chờ hắn về sao,bồn chồn quá đi mất, nhỡ hắn đi luôn thì sao nhỉ,tui tặng hoa for get me not cho hắn, đơn giản chỉ vì tui không muốn hắn quên tình bạn đẹp đẽ giữa tui và hắn thôi…Và thế là phi cơ đã mang bóng dáng của hắn về vùng trời thật xa.
Tui trở về nhà mà con tim đầy thổn thức,rồi đây tui sẽ ra sao khi không còn thấy hắn mỗi ngày không còn được nghe giọng cười sảng khoái của hắn, không còn nghe mùi nước hoa ấy,…tất cả đã vô tình trở thành tiềm thức trong tui làm sao tui có thể mạnh mẽ đối diện….
Nhưng mà tui nghĩ lại rồi, hắn chỉ là một trong số những người bạn bình thường của mình thôi,chẳng qua là hắn thân với tui hơn tụi nó thôi, việc gì mình phải suy nghĩ nhiều…Và rồi trong một lần đi nhà sách tui tình cờ đọc được ý nghĩa của loài hoa “for get me not”
như sau:“Đây là loài hoa tượng trưng cho sự chung thủy tuyệt đối trong tình yêu, nếu người con gái mà tặng cho người yêu thì sẽ nói lên rằng:Tình yêu của em đối với anh là vô hạn, không có gì trên đời này biến nó thành hữu hạn,nó chứng minh trái tim em mãi gửi trọn về anh cả thân xác lẫn linh hồn,vì thế đừng bao giờ quên em, sao này nước biển có hết xanh, đại dương ngừng sóng thì đến lúc ấy chúng ta sẽ xa nhau!”
…Trời ơi, có khi nào hắn hiểu lầm hok trời, cầu trời phù hộ cho hắn đừng biết ý nghĩa loài hoa này…Nhưng mà trong đó nói con gái tặng cho con trai mà…còn tui đâu phải là con gái đâu, kon trai tặng kon trai không biết có sao không nhỉ?Trong 1 lần đăng nhập yahoo để chat, vô tình hắn cũng đang online….
Hắn:Hi!!Tui:Hello.
Dạo này vẫn khỏe chứ người bạn của tui.
Hắn:Uhm, Khỏe như trâu luôn!!hì hì.
Tui:Bộ làm người chán rùi muốn làm trâu hả?Hắn: Chắc vậy!!ha..
ha..
ha.
Tui: Bộ điên hay sao mà cười hoài vậy.
Hắn: Đâu có, tại bữa nay vui vì được chat với Hoàng.
Àh,khi trước Hoàng tặng Tuấn hoa “for get me not”
đó!Tui: Rồi sao?Hắn: Tuấn biết ý nghĩa loài hoa đó rồi,Tuấn hạnh phúc lắm vì cuối cùng Hoàng cũng đồng ý.
Tui hơi choáng váng…vậy là hắn đã biết ý nghĩa của nó luôn rồi…nhưng chưa chắc, tên này hay giỡn lắm…Tui: Đồng ý chuyện gì?Hắn: Thì chuyện Tuấn với Hoàng…Không biết là từ khi nào…Tuấn đã…yêu Hoàng rồi.
Tui: Sao lại như vậy,ông đang đùa phải hok?Hắn:Đó là sự thật, 1 sự thật mà từ lâu Tuấn đã dồn nén trong tim chưa có cơ hội nói ra, bây giờ thì Tuấn thấy nhẹ nhõm lắm…Và hắn còn nói một lèo dài kinh khủng…hắn đang tâm sự với tui những trăn trở những boăn khoăn từ trước tới nay của hắn về tui…vì tui chưa chuẩn bị tâm lý nên tui cảm thấy hơi bị sốc, hắn “buzz”
cho tui 5 lần, nhưng tui đã đơ ra, chẳng còn biết gì nữa nên không trả lời hắn…Tui cố trấn tĩnh lại và nhận thấy cần phải suy nghĩ cho kỹ…Thế là tui Sign Out 1 cách vội vàng và nhanh chóng, chạy ù ra khỏi tiệm net…Về tới nhà tui thờ thẫn như xác chết, mãi suy nghĩ về hắn…Àh, thì ra từ đó tới giờ hắn đang yêu thầm tui sao…vậy mà tui chẳng biết gì, tui đúng là 1 đứa ngốc nhất thế gian mà, có vậy mà cũng không cảm nhận được…Tui ước tui có thể nhạy cảm và tinh tế hơn thì hay biết mấy…Mình có nên chấp nhận tình cảm của hắn hok, sự thật là mình hình như cũng thích thích hắn thì phải, những lúc không thấy bóng dáng hắn tui thấy hơi buồn buồn và nhớ…cái này không biết có tính là tương tư hok?…Nếu mình chấp nhận cùng hắn bước trên con đường tui và hắn chọn thì không biết tương lai sẽ ra sao…Cái xã hội này liệu có chấp nhận mối tình dị hợm này không…Nghĩ đến đấy thôi là tui cảm thấy phía trước là một con đường dài thăm thẳm, nếu lỡ đi vào chẳng những không có lối ra mà có khi còn đi lạc nữa không chừng…Rồi tương lai hắn nữa sẽ đi về đâu, hắn còn phải lấy vợ sinh con đẻ cái nữa chứ,hắn là con một của ba mẹ hắn nữa…Xin lỗi Tuấn nha, Hoàng vì tương lai của Tuấn thôi nên “biết làm gì hơn”
!…Hoàng hơi ích kỷ nên Hoàng không thể!!!Tui phải đối mặt và giải quyết sự việc này như thế nào, tương lai tui và hắn sẽ ra sao, hắn tiếp tục chinh phục tui, không bỏ cuộc hay tìm cách trả đũa tui vì tui không chấp nhận hắn…Mời các ông Top bà Bot đón xem Chap tiếp theo để biết diễn biến của câu truyện vào thời gian tới.
^^(Rất hấp dẫn và kịch tích, thân mời).
Sau cơn bối rối ấy đến khoảng 1 tuần sau tui mới lấy lại được thăng bằng cố bình tâm trở lại…tui dần phục hồi trạng thái ban đầu hồn nhiên và nhí nhảnh như mọi ngày…Nói chung tâm trạng tui bây giờ mà nói cũng có buồn đôi chút nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều lắm đến cuộc sống của tui…Thời gian thấm thoắt thoi đưa, tính đến ngày hôm nay là đã được 4 tháng 10 ngày kể từ ngày hắn nói tiếng yêu tui và chắc cũng là ngày hắn đau khổ lắm vì tui đã từ chối tình yêu của hắn không một lời,chắc có lẽ hắn cũng đã nguôi ngoai và có tình yêu mới với một cô gái nào rồi cũng nên và đang thầm cảm ơn tui nữa chăng…Hôm nay tui đang trên đường từ trường về nhà, nói vậy thui chứ tui vừa mới la cà cùng tụi âm binh hột vịt lộn của tui ở 1 wán cà fê ấy mà.
Sao bữa nay tui nhìn ra đường có cái gì khang khác so với ngày thường hình như là quang cảnh hôm nay trông có vẻ xinh tươi hơn, những đám mây không buồn trôi,ông mặt trời hé nở 1 nụ cười tươi,con người thì dễ thương hơn, chuyện gì đang xảy ra thế nhỉ?…Tới nhà rồi mừng wá, phải vào nhà xử 1 bụng cơm thôi đói wá rùi..
thế là tui hí ha hí hửng đi vào con hẻm dẫn vào nhà tui,vừa vào tới sân tui đứng hình ngay lập tức, bàng hoàng và chới với khi kịp nhận ra có 1 chiếc xe SH láng cón với biển số 3536…trong sân nhà tui, chính là xe của người xưa đây mà…Tui dụi mắt lần nữa và chạy ù vào trong nhà và đứng hình tập 2 khi người đang ngồi nói chuyện với ba tui lại chính là…hắn!…Trời ơi! Sao lại thế này..
hắn..
hắn đã trở về rồi sao,sao bất ngờ dữ vậy…hắn chưa tỉnh ngủ sao, có chuyện gì không nhỉ…Tui đang sửng sốt pha lẫn chút bối rối thì:-Hi…lâu wá không gặp, cuối cùng Tuấn trở về rồi nè.
-Giọng hắn vẫn ngọt ngào và ấm áp như xưa.
-Ờ..
ờ.
-Dạo này thấy Hoàng hơi gầy đó, chắc đi chơi đêm dữ lắm fải hok?
-Làm gì có!tui có đi đêm bao giờ đâu, nhảm!
-Hi..
hi..
giỡn thui mà! Bác ơi con chở Hoàng đi đây lát nha bác!
-hắn bất ngờ way vào nói với ba tui.
-Ờ, dắt nó đi luôn cũng được.
-Bác nói đó nha…Con đi bác ơi.
-Uhm.
-Ê..
ê..
tui chưa ăn uống gì hết mà..
đói thúi cả mồm luôn rồi nè!
-Thì bây giờ đi ăn!Và thế là hắn chở tui thẳng theo hướng quận 1,trên đường đi hắn hỏi tui tùm lum hết nào là việc học(cứ như wan tâm lắm hổng bằng), ăn uống có điều độ hok,còn đi thư viện hok,…nói chung là xàm lắm và tui trả lời theo kiểu yes no question…Vẫn mùi nước hoa nồng nàn và quyến rũ như ngày nào…tui đang cố tìm về kí ức xưa,thì nghe hắn phát biểu:-Hồi trước nhớ khi Tuấn chở, Hoàng hay đặt tay lên đùi Tuấn lắm cơ mà!
-Khùng hả?
-tui thoáng đỏ mặt tía tai- Đó là do ông thắng gấp tui bị mất đà nên vô tình thôi, làm như tui mê lắm chắc.
-Giờ Tuấn cũng muốn được như vậy!Trời ơi..
tui có nghe lộn hok, hắn kêu tui để tay lên đùi hắn kìa, sao mà sỗ sàng quá vậy…còn lâu tui mới để,bất ngờ hắn kéo tay tui ôm vô người hắn…đứng hình tập 3,nhưng sao tui lại có cảm giác thật dễ chịu wên luôn cơn đói,trước lúc kịp nhận ra có wá nhìu người hiếu kì nhìn thì tui đã nhanh tay trùm cái áo khoát lên đầu rùi…hìhì mình thông minh thật.
Sau đó, tui và hắn vào 1 cái nhà hàng rất là sang mà tui không kịp để ý tên gì, trong lúc tui đang ngấu nghiến để thoả mãn cơn đói thì hắn đề nghị 1 câu làm tui phát sốt:-Mình bắt đầu tìm hiểu nha Hoàng!Tui chỉ im thin thít không nói gì hơn…tâm trạng tui bây giờ thật mâu thuẫn, nội tâm giằng xé dữ dội…Hắn vẫn còn nuôi ý định là sẽ theo đuổi tui ư …tui đang sợ 1 điều gì đó không ổn, sao hắn mạnh mẽ thế nhỉ tui những tưởng hắn đã bỏ cuộc rồi chứ,chẳng phải tui chảnh chọe gì nhưng tui vẫn đang tìm câu trả lời…hắn thật sự đang muốn gì, hắn có thật sự thích mình hok hay chỉ muốn tìm cảm giác mới,chỉ vui chơi wa đường…Hắn là đàn ông chính hiệu,hắn đâu phải như mình,hắn……….
Bọn con gái hám trai đẹp của trường tui cứ nháo nhào lên như cái chợ chồm hổm…Chắc bọn nó ngưỡng mộ 2 con người “hoàn hảo”
đi với nhau chăng?^^…Nói thì nói vậy thui, chứ tui cũng ngại lắm, vì miệng đời mà, ghê…lắm!!!
-Mai Hoàng có đi học hok, nếu ko thì ra phi trường tiễn Tuấn nha!
-Hok,nhất định là tui sẽ đến mà!Tui và hắn đang thả mình thư giãn trong tiếng nhạc du dương của quán cà phê Yesterday. Mai hắn đi rùi sao tui có cảm giác hơi buồn buồn, phải rồi mình thân với hắn như hình với bóng,giờ hắn đi cứ như mình mất đi 1 cái gì đó thật cao đẹp, mà có khi hắn đi luôn thì mình mất đi một tình bạn….
Bất chợt tui thấy hắn ấp úng như muốn nói gì đó mà mặt hắn lại đỏ như quả gấc chín…-Ông bị sao vậy, sao lại đỏ mặt?
-tui hỏi hắn.
-Àh…Ừh..
never…never mind.
-Tui hơi buồn một tí, mai đi rồi ông có gì muốn nhắn nhủ với tui nữa hok?
-Thật ra thì…-tui thấy hắn bối rối.
-Thật ra thì sao?
- tui tò mò.
-Kiếm chỗ vắng người đi, ở đây ồn ào quá…Tuấn nói không nên lời.
Thế là hắn chở tui ra ngoài bến Bạch Đằng, ôi gió mát quá không khí thật trong lành, người thì lại vắng vẻ…Rốt cuộc có chuyện gì mà phải ra ngoài này mới nói được đây,liếc qua nhìn hắn tui thấy hắn tay chân luống cuống, hơi run nữa chứ, nhìn thái độ của hắn tui không sao nhịn được cười…Vừa cười cười tui vừa hỏi hắn:-Sao có gì muốn nói mà rụt rè giống như sắp tỏ tình vậy?Hắn nhìn tui bằng ánh mắt trân tráo, giống như tui điểm trúng huyệt của hắn không bằng…Giọng tui trở lại nghiêm túc lạ:-Thời gian vừa qua tui thật hạnh phúc khi có ông là bạn, có thể nói ông là 1 người bạn thật tuyệt vời một người bạn đúng nghĩa đối với tui, và tui thật tự hào khi nói rằng ông chính là người bạn duy nhất của tui!!
-Đơn giản chỉ là vậy thôi sao?
-Ý của ông là sao, tui không hiểu?
-tui bớ ngác.
-Hoàng giả vờ không hiểu hay Hoàng cố tình không hiểu?
-Tui…Tui không hiểu thật mà!
-tui lúng túng lắm.
-Chẳng lẽ một người thông minh và nhạy cảm như Hoàng mà không nhận thấy tình cảm Tuấn đối với Hoàng không chỉ dừng lại ở ngưởng cửa tình bạn không thôi sao?
-Tui…thì tui chỉ xem ông là bạn, như mấy đứa trong trường cũng là bạn tui thôi, bạn tui đông lắm đó!
-Nói trắng ra là…-Các cháu ơi…giúp giùm bà lão nghèo khổ này…bà đói lắm.
2 ngày nay bà chưa có cái gì vô bụng..
- một bà già ăn xin ở đâu lồi ra không biết.
Bà có biết là bà zô ziên lắm hok…cứ canh giây phút này mà trồi ra cứ như là trong phim vậy…tui liên tưởng đến 1 bộ phim nào đó mà đang lúc có 1 người con trai muốn nói điều gì đó rất là quan trọng với 1 cô gái thì bỗng có điều bất ngờ gì đó xảy ra…nhưng rất tiếc tình huống éo le này lại xảy ra với chính tui…là thật 100%…..
Không biết hắn định nói gì nhỉ,tui đang tò mò hết sức, đừng có nói hắn YÊU tui nha, “chít lun áh”
…Thế là hắn móc bóp lôi ra tờ polyme 100 ngàn boa cho bà ta vì đã “có công”
không cho hắn bày tỏ…nghĩ lại thấy tội nghiệp hắn ghê…-Ê.. về chưa?
-tui hỏi hắn.
-Uhm…thì giờ về!Để Tuấn đưa Hoàng về, giờ cũng hết xe bus rồi!
-Có làm phiền gì mấy người hok?
-Sao Hoàng lại nói vậy, tụi mình là tri kỉ mà.
Hắn lôi đâu ra từ tri kỉ nghe mà muốn sái lỗ tai…Nhưng kể ra hắn cũng thật tốt bụng, những hôm hắn trả tiền hắn toàn dắt tui vô những nơi sang trọng, cũng nhờ hắn mà tui biết được thế nào là nhà hàng Nhật, nhà hàng Ấn Độ,.
v.
v…Nhưng cũng nhờ tui mà hắn mới biết biết được thế nào là “hương vị”
của quán cóc vỉa hè chứ bộ!!!^^.
Kể ra tui cũng khôn dữ ta…Thế là hắn dắt xe ra và chở tui về…Trên đường về hắn “tâm sự”
với tui là hắn đang thích một người, nhưng mà hắn không đủ can đảm để “tỉnh tò”
, hắn nói sợ người đó không thích hắn, và còn sợ tổn thương người đó, vì không muốn mất tình bạn đẹp hiện có, tui thì vô tư khuyên hắn hãy cứ bày tỏ rõ nỗi lòng ra cho người ấy hiểu đi, chưa thử làm sao mà biết chứ để trong bụng hoài có ngày “tẩu hỏa nhập toilet”
mà chết…Tui vừa nói vừa vỗ vai hắn đành đạch, và còn nói hắn “hiền”
quá đi!…Sau câu nói đó của tui, tui thấy hắn mới có đủ dũng khí của 1 người đàn ông thật thụ mà nói với tui “Được rồi, Tuấn sẽ cố!”
…-Sắp tới nhà Hoàng chưa?
-hắn hỏi tui.
-Qua hết khúc này, bo cua trái chừng 500m là tới.
-Tuấn không hiểu Hoàng nói gì hết!
-Nghe cho rõ nè- tui nạt lớn- Tới ngã 3 phía trước, rẽ trái 500m nữa là đến,do you understand?
-Oh,I see.
Và thế là hắn đã đến trước cổng nhà tui…Nhà tui tuy không giàu có gì lắm nhưng nói chung cũng đầy đủ tiện nghi. Ba tui là 1 kỹ sư điện, còn bà mẹ làm giáo viên…bả dạy ở trường Nguyễn Thượng Hiền ở Tân Bình đó- nơi khét tiếng có nhiều học sinh giỏi…Tui còn có 1 anh trai đã có vợ và 1 đứa con, 2 bà chị gái chưa chồng dữ bà cố luôn, và 1 thằng em trai 9x nghịch phá như wỷ học tới lớp 9 bày đặt kéo đồng bọn đánh nhau bà cô vô tận nhà mắng vốn, ba tui đập cho 1 trận rồi cho nghỉ học luôn, nó đã đi làm ra đời sớm nên giờ cũng đã ngoan và chững chạc hơn tui nhìu và đặc biệt em tui đẹp trai lắm, con gái lếch theo bầy bầy,nhìu con bu như sam, có bữa chủ nhật nó nghỉ làm, gái vô nhà tui kiếm nó hà rầm,con này đụng mặt con kia nghinh liếc nhau,ghen tức nhau, tui thấy cũng dzui dzui…..
Trở về thực tại nhoa!
-Có định mời Tuấn vô nhà uống nước hok?
- Hắn nói mà 2 mắt sáng lung linh.
-Cũng tối rồi về sửa soạn đi, mà mai ông đi chuyến bay lúc mấy giờ?
-8 giờ 30, Hoàng nhớ ra tiễn Tuấn nha!!
-Ừh, nhất định rùi!!Bye bye.
-See you later and good night!Một mình tui lững thững bước vô phòng, mãi suy nghĩ về thời gian sắp tới này sẽ ra sao,Ui… mà hắn đi có 3,4 tháng gì thôi mà lo gì, đơn giản hắn chỉ là 1 người bạn thôi mà…Tui vẫn còn tức cười về tình huống vừa rồi tui và hắn khi gặp bà già ăn xin…Phải chi bà già đừng xuất hiện hắn sẽ nói gì với mình nhỉ,ê…..
hay có khi nào hắn làm chuyện gì mờ ám rồi định thú nhận với mình hok…Không đời nào,hắn hiền và dễ thương vậy mà….
Hắn định tỏ tình với tui thì lại càng không thể, tui với hắn là bạn thân sao lại như vậy được.
Với lại tuy tui mang hương vị “gay”
nhưng hắn thì không đời nào,hắn manly muốn chết…Suy nghĩ nát óc cũng chẳng suy luận ra điều gì, tui ước gì tui đừng quá hồn nhiên và ngây thơ như vầy…Thôi đi ngủ sớm, mai tui còn ra phi trường tiễn hắn nữa chứ!!!Sáng sớm ông mặt trời vung tay ném xuống mặt đất những tia nắng chói chang đó cũng là lúc tui choàng tỉnh sau một đêm dài suy nghĩ mông lung…tui thiếp ngủ đi lúc nào không hay…Mấy giờ rồi…Trời ơi!! 7 giờ rồi thôi chết mình phải ra sân bay Tân Sơn Nhất để tiễn hắn nữa chứ…Bối rối như gà ăn trúng dây thun tui tông dạy thật nhanh và tiến hành công cuộc tân trang lại nhan sắc để mà còn đối diện cùng hắn nữa chứ!Phù…xong rùi lên đường thôi!…Mà khoan để nhắn tin nhờ tụi nó bỏ thẻ kí tên dùm nữa chứ..
khổ quá bữa nay cúp tiết nữa rồi, cứ như cái đà này chắc tui bị cấm thi lun quá…Nhưng mà nghỉ có bữa nay nữa thui mà, thui kệ tới đâu hay tới đó!..
À phải nhờ thằng Long- “bạn thân”
của tui mới được, hì.
hì chỉ có Long yêu là sẵn sàng giúp mình thui.
Trời ơi cái ông tài xế này chạy chậm quá đi lỡ không kịp chắc hắn hận tui cả đời quá…biết vậy lấy Honda zọt cho lẹ…Ý mình có tin nhắn nè…Ô là của thằng Long để coi việc mình giao phó tới đâu rùi,tin nhắn như sau: “ OK bỏ thẻ thành công, mà sao dạo này “vợ”
nghỉ học nhiều vậy, có chuyện gì hok, “chồng”
lo quá hà!”
…Tui nhắn lại “I’m fine, TU my love^^”
Giỡn thì tui giỡn lại…không bít từ bao giờ tui không còn khó chịu với cách gọi của tên “Long đẹp trai”
này nữa…riết rùi cũng quen.
À quên nói với các bạn cái lí do tại làm sao mà tên Long gọi tui như vậy…cái gì cũng có sự tích của nó, sự tích như sau:Hồi đầu mới vô trường ngay bữa sinh hoạt bầu ban cán sự lớp của bà cô chủ nhiệm, tui vô trễ, vừa vô gật đầu cái rụp để chào bả ai ngờ đụng ngay cái giá sắt treo cái tivi…đầu tui muốn niển wa 1 bên, đau không thể tả, đã vậy còn làm trò cười cho bọn khỉ ở dưới nữa chứ…mới ngày đầu tiên mà đã làm chuyện để ý rùi^^.
Ha..
ha…ha….
lũ khùng này có cần phải cười lớn như vậy hok?Và bà cô tiến hành tuyển dụng nhân sự cho ngôi vị lớp trưởng…Sao im ắng quá vậy ta,vị trí ngon vậy mà không ai chịu làm nhỉ…Ối chết tui cần phải giả quyết “bầu tâm sự”
gấp…không thể chịu đựng được nữa…-Cô ơi,em…-Sao? Em muốn làm lớp trưởng phải hok?Mọi con mắt đều ngước nhìn về tui…mắc cỡ quá,tụi nó kinh ngạc trước vẻ đẹp nghiêng thùng đổ nước của mình chăng!..
Bất chợt có giọng 1 thằng điên nào đó:-Bạn này cũng dễ thương đó cô, làm lớp trưởng là ok.
-Cô ơi, em em…-tui bối rối.
-Ai đồng ý bạn này làm lớp trưởng thì biểu quyết!Thế là 1 rừng những cánh tay “ngoan”
của tụi con trai hí hửng đưa lên, hơn nửa lớp…Thôi rồi tai họa cho võ lâm nếu tui làm lớp trưởng…Tui sẽ ra sức đàn áp cho mấy người thừa sống thiếu chết lun, ai mượn “ngu mà lì”
…Và thế là tui lên chức từ hôm đó…công việc của tui cũng nhẹ nhàng như đưa nàng đi…(các bạn tự nghĩ đi ha) đó là photo tài liệu cho lớp nè, cuối tiết thì đi lấy thẻ điểm danh cho lớp, và wan trọng nhất tui là tiếng nói của bà cô chủ nhiệm,chỉ vậy thui! Mới học có 3 tháng mà tui đã là trùm phé trong lớp với bản tính đanh đá như quỷ, hung dữ như xe tăng ý lộn sa tăng chứ! Tui kêu tụi nó bằng mày tao ráo trọi kể cả tên già nhất lớp sinh năm 81,chỉ trừ tên ấy kêu bằng “tên”
thui, nó tên Long, cũng chính là người nói tui dễ thương hồi đầu năm áh!Bữa đó tui photo tài liệu sử cho đám choai choai lớp tui, tổng cộng có đến 5 chồng tài liệu, nặng qué tui khinh đâu có nỗi thế là phải nhờ tên Long đẹp trai rinh phụ vì đúng lúc hắn đi ngang wa.
Lên tới lớp mệt đứt cả hơi tui hok nhớ có tổng cộng bao nhiêu chồng tài liệu nữa nên mới nhẹ nhàng hỏi hắn:-Mấy chồng?
-Trời ơi! Tao có nghe lộn hok, thằng Hoàng nó mới kêu thằng Long là chồng kìa tụi bây!
-Vậy sao? 2 nó là vợ chồng hả, tin hot đây phải phát tán thôi!Thằng Hải dớ và thằng Tiến mát kháo nhau, tui mệt quá nên chẳng thèm đôi co với tụi khùng này, liếc wa hắn thì thấy hắn đỏ mặt, vậy là sao nhỉ…Và những ngày sau mấy đứa quỷ trong nhóm ăn chơi của tui cứ chọc tui và hắn hoài…tức mình tui chửi tụi nó như chó vậy mà chẳng cải thiện tình trạng, bắt buộc tui phải xài vũ lực tui hiếm khi xài cái này lém!…Thằng nào vừa mở mồm tui tát thẳng tay.
-Mày làm gì tát tao?
-tên bị tát.
-Tao đẹp,tao có quyền được hok?
-Tui ứng xử.
Vừa nói tui vừa sần sộ làm tên con trai đó sợ chết khiếp không dám hé nửa lời đã vậy còn rúc cổ cò lại nữa chứ,ai mượn dám chọc vào ổ kiến lửa này.
Có bữa 2 thằng chọc, tui tát 1 cái mà dính vô 2 khuôn mặt luôn, thấy tui nội công ghê gớm chưa? Còn hắn thì tui cứ ngỡ cũng trong tâm trạng hoang mang giống mình, nhưng thật bất ngờ hắn có vẻ thích khi bị chọc như thế và bất ngờ hơn hắn kêu tui bằng “vợ”
, và xưng “chồng”
với tui”
…Thời gian là phương thuốc kì diệu, mọi chuyện đâu cũng vào đấy tui wen dần với cách xưng hô của hắn với tui, nhưng không hiểu sao hắn cũng dễ thương và baby lắm mà tui thì lại không có tí “rung động”
nào trước hắn…kể cũng lạ^^.
Cái chuyện “vợ chồng”
này không phải lớp tui đứa nào cũng bít mà chỉ có trong nhóm quỷ sứ của tui chọc mà thui…tui có cách quản lí riêng của tui mà!^^.
Đó, chuyện là vậy đó…bây giờ thì trở về thực tại là tui đi tiễn tên Tuấn nha các bạn!Ấy chết, mình phải mua cái gì tặng cho hắn mới được đi không thì kì lắm…thế là tui ghé vào chợ Hoàng Hoa Thám.
Mua gì ta, ờ hoa đi, nhưng hoa gì mới được chẳng lẽ hoa hồng, thui kì lắm! Đang lớ ngớ chẳng bít mua hoa gì thì, ô là la hoa “for get me not”
đây mà, hoa này ở Đà Lạt mới có…tặng hắn phù hợp lắm đây nhưng nó hơi xấu xí, lỡ hắn tưởng mình quơ đại hoa đồng nội thì sao, thui kệ.
-Cô ơi, gói cho con bó bông này đi, nhiu dzạ cô?Phù….
tui tót 1 mạch xuống sân bay, trùi ui biết hắn ở đâu mà tìm đây trời, sân bay mà rộng thế này cơ à, thú thật chứ đây là lần đầu tiên tui vô chỗ này đó.
-Hoàng …ơi, Tuấn ở đây nè!Ah, thấy hắn rùi, hôm nay hắn trông thật bảnh với chiếc áo sơ mi trắng dài tay xoắn lên tới cùi chỏ,đóng gọn vô chiếc quần tây màu đen tuyền ôm sát háng và mông, lộ ra những đường nét ở vòng 3 của hắn mới quyến rũ làm sao,chắc hơn 100cm là cái chắc(sở dĩ tui biết như vậy bởi sau này tui gặp rắc rối với chiếc mông của hắn^^)..
tui thích con trai có vòng 3 to lém vì tui là một trong số đó mừ..
hí.
hí.
hí..
cái đầu của hắn tóc thì chĩa dựng đứng cả lên…Ngoài ra còn có ba mẹ hắn nữa, phải công nhận là ba mẹ hắn hôm nay xinh trai đẹp gái cũng không kém, đúng là nhà giàu có khác…-Tìm Tuấn nãy giờ hả?
-hắn tươi cười mà để lộ nguyên hàm răng trắng bóc.
-Đâu có, tui cũng mới đến hà! Dạ con chào cô chú,có cái này tặng ông nè.
-Ủa, hoa gì sao lạ vậy Hoàng?
-Đây là hoa “for get me not”
-Àh..
ra vậy,hoa “đừng quên tôi”
àh.
-Không, tên nó là “for get me not”
Thoáng chốc tui thấy hắn nhìn tui bằng ánh mắt trìu mến đầy thân thương…ánh mắt này hơi khác với ngày thường.
-Cảm ơn Hoàng nha!
-Tới giờ rồi đó con trai!
-mẹ hắn nhắc.
-Dạ! Hoàng nhớ giữ gìn sức khỏe và nhớ đợi Tuấn về nha!
-Uhm, chúc thượng lộ bình an hạ lộ bình thường.
Ôi, xúc động quá, tâm trạng tui bây giờ cứ như “tiễn bạn lên đường”
vậy…Ủa mà đúng rồi mà!Bùn quá hà, phải chờ hắn về sao,bồn chồn quá đi mất, nhỡ hắn đi luôn thì sao nhỉ,tui tặng hoa for get me not cho hắn, đơn giản chỉ vì tui không muốn hắn quên tình bạn đẹp đẽ giữa tui và hắn thôi…Và thế là phi cơ đã mang bóng dáng của hắn về vùng trời thật xa.
Tui trở về nhà mà con tim đầy thổn thức,rồi đây tui sẽ ra sao khi không còn thấy hắn mỗi ngày không còn được nghe giọng cười sảng khoái của hắn, không còn nghe mùi nước hoa ấy,…tất cả đã vô tình trở thành tiềm thức trong tui làm sao tui có thể mạnh mẽ đối diện….
Nhưng mà tui nghĩ lại rồi, hắn chỉ là một trong số những người bạn bình thường của mình thôi,chẳng qua là hắn thân với tui hơn tụi nó thôi, việc gì mình phải suy nghĩ nhiều…Và rồi trong một lần đi nhà sách tui tình cờ đọc được ý nghĩa của loài hoa “for get me not”
như sau:“Đây là loài hoa tượng trưng cho sự chung thủy tuyệt đối trong tình yêu, nếu người con gái mà tặng cho người yêu thì sẽ nói lên rằng:Tình yêu của em đối với anh là vô hạn, không có gì trên đời này biến nó thành hữu hạn,nó chứng minh trái tim em mãi gửi trọn về anh cả thân xác lẫn linh hồn,vì thế đừng bao giờ quên em, sao này nước biển có hết xanh, đại dương ngừng sóng thì đến lúc ấy chúng ta sẽ xa nhau!”
…Trời ơi, có khi nào hắn hiểu lầm hok trời, cầu trời phù hộ cho hắn đừng biết ý nghĩa loài hoa này…Nhưng mà trong đó nói con gái tặng cho con trai mà…còn tui đâu phải là con gái đâu, kon trai tặng kon trai không biết có sao không nhỉ?Trong 1 lần đăng nhập yahoo để chat, vô tình hắn cũng đang online….
Hắn:Hi!!Tui:Hello.
Dạo này vẫn khỏe chứ người bạn của tui.
Hắn:Uhm, Khỏe như trâu luôn!!hì hì.
Tui:Bộ làm người chán rùi muốn làm trâu hả?Hắn: Chắc vậy!!ha..
ha..
ha.
Tui: Bộ điên hay sao mà cười hoài vậy.
Hắn: Đâu có, tại bữa nay vui vì được chat với Hoàng.
Àh,khi trước Hoàng tặng Tuấn hoa “for get me not”
đó!Tui: Rồi sao?Hắn: Tuấn biết ý nghĩa loài hoa đó rồi,Tuấn hạnh phúc lắm vì cuối cùng Hoàng cũng đồng ý.
Tui hơi choáng váng…vậy là hắn đã biết ý nghĩa của nó luôn rồi…nhưng chưa chắc, tên này hay giỡn lắm…Tui: Đồng ý chuyện gì?Hắn: Thì chuyện Tuấn với Hoàng…Không biết là từ khi nào…Tuấn đã…yêu Hoàng rồi.
Tui: Sao lại như vậy,ông đang đùa phải hok?Hắn:Đó là sự thật, 1 sự thật mà từ lâu Tuấn đã dồn nén trong tim chưa có cơ hội nói ra, bây giờ thì Tuấn thấy nhẹ nhõm lắm…Và hắn còn nói một lèo dài kinh khủng…hắn đang tâm sự với tui những trăn trở những boăn khoăn từ trước tới nay của hắn về tui…vì tui chưa chuẩn bị tâm lý nên tui cảm thấy hơi bị sốc, hắn “buzz”
cho tui 5 lần, nhưng tui đã đơ ra, chẳng còn biết gì nữa nên không trả lời hắn…Tui cố trấn tĩnh lại và nhận thấy cần phải suy nghĩ cho kỹ…Thế là tui Sign Out 1 cách vội vàng và nhanh chóng, chạy ù ra khỏi tiệm net…Về tới nhà tui thờ thẫn như xác chết, mãi suy nghĩ về hắn…Àh, thì ra từ đó tới giờ hắn đang yêu thầm tui sao…vậy mà tui chẳng biết gì, tui đúng là 1 đứa ngốc nhất thế gian mà, có vậy mà cũng không cảm nhận được…Tui ước tui có thể nhạy cảm và tinh tế hơn thì hay biết mấy…Mình có nên chấp nhận tình cảm của hắn hok, sự thật là mình hình như cũng thích thích hắn thì phải, những lúc không thấy bóng dáng hắn tui thấy hơi buồn buồn và nhớ…cái này không biết có tính là tương tư hok?…Nếu mình chấp nhận cùng hắn bước trên con đường tui và hắn chọn thì không biết tương lai sẽ ra sao…Cái xã hội này liệu có chấp nhận mối tình dị hợm này không…Nghĩ đến đấy thôi là tui cảm thấy phía trước là một con đường dài thăm thẳm, nếu lỡ đi vào chẳng những không có lối ra mà có khi còn đi lạc nữa không chừng…Rồi tương lai hắn nữa sẽ đi về đâu, hắn còn phải lấy vợ sinh con đẻ cái nữa chứ,hắn là con một của ba mẹ hắn nữa…Xin lỗi Tuấn nha, Hoàng vì tương lai của Tuấn thôi nên “biết làm gì hơn”
!…Hoàng hơi ích kỷ nên Hoàng không thể!!!Tui phải đối mặt và giải quyết sự việc này như thế nào, tương lai tui và hắn sẽ ra sao, hắn tiếp tục chinh phục tui, không bỏ cuộc hay tìm cách trả đũa tui vì tui không chấp nhận hắn…Mời các ông Top bà Bot đón xem Chap tiếp theo để biết diễn biến của câu truyện vào thời gian tới.
^^(Rất hấp dẫn và kịch tích, thân mời).
Sau cơn bối rối ấy đến khoảng 1 tuần sau tui mới lấy lại được thăng bằng cố bình tâm trở lại…tui dần phục hồi trạng thái ban đầu hồn nhiên và nhí nhảnh như mọi ngày…Nói chung tâm trạng tui bây giờ mà nói cũng có buồn đôi chút nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều lắm đến cuộc sống của tui…Thời gian thấm thoắt thoi đưa, tính đến ngày hôm nay là đã được 4 tháng 10 ngày kể từ ngày hắn nói tiếng yêu tui và chắc cũng là ngày hắn đau khổ lắm vì tui đã từ chối tình yêu của hắn không một lời,chắc có lẽ hắn cũng đã nguôi ngoai và có tình yêu mới với một cô gái nào rồi cũng nên và đang thầm cảm ơn tui nữa chăng…Hôm nay tui đang trên đường từ trường về nhà, nói vậy thui chứ tui vừa mới la cà cùng tụi âm binh hột vịt lộn của tui ở 1 wán cà fê ấy mà.
Sao bữa nay tui nhìn ra đường có cái gì khang khác so với ngày thường hình như là quang cảnh hôm nay trông có vẻ xinh tươi hơn, những đám mây không buồn trôi,ông mặt trời hé nở 1 nụ cười tươi,con người thì dễ thương hơn, chuyện gì đang xảy ra thế nhỉ?…Tới nhà rồi mừng wá, phải vào nhà xử 1 bụng cơm thôi đói wá rùi..
thế là tui hí ha hí hửng đi vào con hẻm dẫn vào nhà tui,vừa vào tới sân tui đứng hình ngay lập tức, bàng hoàng và chới với khi kịp nhận ra có 1 chiếc xe SH láng cón với biển số 3536…trong sân nhà tui, chính là xe của người xưa đây mà…Tui dụi mắt lần nữa và chạy ù vào trong nhà và đứng hình tập 2 khi người đang ngồi nói chuyện với ba tui lại chính là…hắn!…Trời ơi! Sao lại thế này..
hắn..
hắn đã trở về rồi sao,sao bất ngờ dữ vậy…hắn chưa tỉnh ngủ sao, có chuyện gì không nhỉ…Tui đang sửng sốt pha lẫn chút bối rối thì:-Hi…lâu wá không gặp, cuối cùng Tuấn trở về rồi nè.
-Giọng hắn vẫn ngọt ngào và ấm áp như xưa.
-Ờ..
ờ.
-Dạo này thấy Hoàng hơi gầy đó, chắc đi chơi đêm dữ lắm fải hok?
-Làm gì có!tui có đi đêm bao giờ đâu, nhảm!
-Hi..
hi..
giỡn thui mà! Bác ơi con chở Hoàng đi đây lát nha bác!
-hắn bất ngờ way vào nói với ba tui.
-Ờ, dắt nó đi luôn cũng được.
-Bác nói đó nha…Con đi bác ơi.
-Uhm.
-Ê..
ê..
tui chưa ăn uống gì hết mà..
đói thúi cả mồm luôn rồi nè!
-Thì bây giờ đi ăn!Và thế là hắn chở tui thẳng theo hướng quận 1,trên đường đi hắn hỏi tui tùm lum hết nào là việc học(cứ như wan tâm lắm hổng bằng), ăn uống có điều độ hok,còn đi thư viện hok,…nói chung là xàm lắm và tui trả lời theo kiểu yes no question…Vẫn mùi nước hoa nồng nàn và quyến rũ như ngày nào…tui đang cố tìm về kí ức xưa,thì nghe hắn phát biểu:-Hồi trước nhớ khi Tuấn chở, Hoàng hay đặt tay lên đùi Tuấn lắm cơ mà!
-Khùng hả?
-tui thoáng đỏ mặt tía tai- Đó là do ông thắng gấp tui bị mất đà nên vô tình thôi, làm như tui mê lắm chắc.
-Giờ Tuấn cũng muốn được như vậy!Trời ơi..
tui có nghe lộn hok, hắn kêu tui để tay lên đùi hắn kìa, sao mà sỗ sàng quá vậy…còn lâu tui mới để,bất ngờ hắn kéo tay tui ôm vô người hắn…đứng hình tập 3,nhưng sao tui lại có cảm giác thật dễ chịu wên luôn cơn đói,trước lúc kịp nhận ra có wá nhìu người hiếu kì nhìn thì tui đã nhanh tay trùm cái áo khoát lên đầu rùi…hìhì mình thông minh thật.
Sau đó, tui và hắn vào 1 cái nhà hàng rất là sang mà tui không kịp để ý tên gì, trong lúc tui đang ngấu nghiến để thoả mãn cơn đói thì hắn đề nghị 1 câu làm tui phát sốt:-Mình bắt đầu tìm hiểu nha Hoàng!Tui chỉ im thin thít không nói gì hơn…tâm trạng tui bây giờ thật mâu thuẫn, nội tâm giằng xé dữ dội…Hắn vẫn còn nuôi ý định là sẽ theo đuổi tui ư …tui đang sợ 1 điều gì đó không ổn, sao hắn mạnh mẽ thế nhỉ tui những tưởng hắn đã bỏ cuộc rồi chứ,chẳng phải tui chảnh chọe gì nhưng tui vẫn đang tìm câu trả lời…hắn thật sự đang muốn gì, hắn có thật sự thích mình hok hay chỉ muốn tìm cảm giác mới,chỉ vui chơi wa đường…Hắn là đàn ông chính hiệu,hắn đâu phải như mình,hắn……….
Tác giả :
Lê Minh Hoàng