Sự Kì Diệu Của Tình Yêu (The Magic Of You)
Chương 36
Warren phải lái con tàu chỉ bằng việc cảm nhận hướng gió, kể từ lúc tầm nhìn của anh chỉ trong khoảng cách rất ngắn, khi mà mưa cuối cùng cũng trút xuống, dù nó không kéo dài đến quá giữa trưa. Cơn mưa nặng hạt quất vào bộ ngực trần của anh như kim châm, mái tóc dài của anh đập mạnh liên hồi vào mắt, và những đợt sóng đâm sầm vào anh và đẩy anh vào trong sợi dây thừng dày lạnh cóng đang cột chặt anh vào bánh lái.
Hơn một lần anh đã ước rằng anh được thêm vài khoảnh khắc để mặc một cái áo, và không phải chỉ vì cái giá lạnh này. Lưng anh đang bị đập vụn đến trầy da chảy máu bởi sợi dây thừng đang giữ anh khóa vào tay bánh lái.
Anh đã bảo Taishi đem cho anh một chiếc áo mưa ngay khi gió yếu đi một chút, nhưng chiếc áo mưa vẫn chưa được đưa đến. Anh cho rằng họ sẽ phải cạy những ngón tay của anh ra khỏi bánh lái nếu cơn bão cứ tiếp tục hoành hành cho đến tối lạnh.
Đó là một trong những cơn bão tồi tệ nhất mà anh từng chạm trán, và anh đã từng đối mặt với vài cơn bão tồi tệ như thế. Họ khá là may mắn bởi cột buồm chính vẫn đang đứng vững, nhưng sau đó, những sợi dây thừng dần bị dão ra trước khi những đợt gió khủng khiếp nhất bắt đầu. Và chỉ một trong những nòng súng bị tuột khỏi mối nối của nó, và khi nó lăn sang đầu kia, nó đem theo một phần lớn rào chắn của con thuyền với nó.
Warren tin vào khả năng của chính mình, nhưng anh không biết rõ con tàu này như con tàu của anh, vì vậy anh không biết liệu còn tàu này có thể chịu được bao nhiêu sự trừng phạt. Và chẳng có một chút dấu hiệu nào chứng tỏ là cơn bão sẽ yếu dần, dù nó không trở nên tồi tệ hơn. Anh không nghĩ cơn bão có thể trở nên tệ hơn nữa.
Rồi tim anh gần như ngừng đập. Gió đã tách mưa ra trong một vài giây, nhưng đủ lâu để anh có thể nhìn thấy Amy đang bị đẩy đến chỗ rào chắn - phần rào chắn bị vỡ. Và cô cách con đường thẳng về phía biển không quá vài inch.
Amy sẽ chẳng bao giờ biết được làm thế nào cô vồ lấy được rào chắn và vẫn giữ được nó khi con sóng đã mang cô đến đó qua đi. Nhưng cô nín thở vì thoát chết. Lúc này hay lúc khác sẽ có một cơn sóng tạt qua cô, và đó sẽ là những giây phút dài kinh hãi trước khi cô có thể thở lần nữa. Nhưng cô không một lần nghĩ đến việc vận lộn tìm đường trở lại căn buồng của mình.
Khi cơn bão đã quang đãng hơn một chút, cô tự kéo mình đến mạn tàu, bằng cách này hay cách khác, hoặc ít nhất đến gần nó hơn để cô có thể quan sát Warren mà không bị anh phát hiện. Đấy là, nếu cô có thể nhìn thấy bất kỳ cái gì.
Cô không hề ngờ rằng cơn mưa nặng hạt đến thế, đến nỗi cô không thể nhìn thấy được những vật ở khoảng cách 2 feet trước mắt cô, đó là lý do tại sao cô không nhìn thấy Warren đang đến, và kêu thét lên khi cô đột nhiên bị giật mạnh ra khỏi chỗ vịn không chắc chắn của mình. Nhưng một đôi tay mạnh mẽ cứng cáp đã ép chặt cô vào bộ ngực rắn chắc, cái cổ cô vồ giữ lấy còn làm cô yên tâm hơn cả một tấm gỗ vụn, và cái giọng đang quát tháo vào tai cô, "Lần này anh sẽ đập em đến bầm tím" và đó là điều ngọt ngào nhất mà cô từng được nghe.
Anh vẫn còn sống. Cô chẳng còn gì để mà lo lắng - trong khoảnh khắc này.
Bằng ý chí và sự cân nhắc kỹ càng, và một vài sự may mắn kỳ diệu đã giữ những đợt sóng tạm thời không vướng vào lối đi của anh, Warren trở lại mạn tàu mà không phải dùng đến bất kỳ thứ gì để vịn cả. Anh không hề cân nhắc đến việc trả Amy về căn buồng, không phải khi mà anh chẳng có một cái khóa nào để khóa cô lại trong đó, và anh sợ rằng cô đủ điên để thử làm cái việc này lần nữa.
Anh không thể tin được lúc này anh đang giận giữ đến thế nào khi anh đã có cô trong tay, hoặc anh đã kinh hoàng đến thế nào cho đến khi anh đặt được tay mình lên cô gái này. Cô ta đã nghĩ gì chứ, khi rời khỏi sự an toàn của căn buồng, và không mặc gì ngoài một chiếc áo đáng nguyền rủa ?
Và lại chẳng có thời gian để mà trừng phạt cô ta vì chuyện này. Anh ấn mạnh cô vào bên dưới sợi dây thừng gắn chặt với bánh lái, và siết chặt vào với cô, trước khi một đợt sóng khác đánh vào họ, nghiến phần lưng của mình vào sợi dây thừng lần nữa.
Cũng chẳng có thời gian để xoa dịu cô. Anh đã khóa bánh lái đúng vị trí nhưng con tàu vẫn bị đẩy khỏi hướng đi của nó, và anh thu hết sức lực và sự tập trung để điều khiển con tàu quay lại đúng vị trí trong đợt gió.
Cuối cùng khi anh cũng có một vài khoảnh khắc để dành cho Amy, anh không còn nghĩ đến việc trừng trị cô nữa. Cơ thể bé nhỏ của cô tin cậy ép chặt lấy anh xoa dịu anh khi không có gì khác có thể làm được điều đó. Sự cần thiết phải có được sự ấm ấp, sức mạnh từ anh của cô, hoàn toàn làm thỏa mãn cái tôi đàn ông của chính anh.
Warren phải hét lên để nói chuyện với cô, "Em đang làm tốt, cô bé. Cứ tiếp tục bám lấy anh, bất kể chuyện gì xảy ra."
"Em sẽ, cám ơn", anh nghĩ rằng anh nghe thấy cô gọi lại, nhưng anh không chắc chắn, khi mà cô không hề có vẻ sợ hãi tý nào.
Hai cánh tay cô khóa lại xung quanh phần dưới của anh, mặt cô ép chặt lấy ngực anh. Ít nhất một nửa mái tóc của cô đã che phủ phần vai anh. Cô không thể quá thoải mái trong chiếc áo lót mỏng manh không tay áo thấm nước đến tận da đó, nhưng anh chẳng thể làm gì để cải thiện cho đến khi Taishi xuất hiện với chiếc áo mưa.
Amy cảm thấy dễ chịu hơn cả những gì anh có thể tưởng tượng. Vị trí mới của cô chắc chắn là hơn hẳn việc quan sát anh từ một vài địa điểm thuận lợi vắng vẻ khác, những vị trí cô định đứng. Kể cả những đợt sóng vẫn tiếp túc đanh vào lưng và ép cô chặt với anh hơn cũng không còn đáng sợ nữa. Cô có thể nghe thấy chúng tiến đến, và chỉ phải nín thở một lúc cho đến khi nước đánh vào cô. Sự ấm áp của Warren ở đó để giữ những cơn lạnh tồi tệ nhất biến mất, và cô sợ hãi bởi sức mạnh trong anh. Khi anh chiến đấu để giữ con tàu chống lại đại dương dậy sóng, cô có thể cảm nhận mọi cơ bắp của anh căng cứng, từ chân của anh trở lên.
Cô chẳng nghi ngờ gì việc họ sẽ nguyên vẹn vượt qua cơn bão này, miễn là Warren còn ở trên bánh lái. Niềm tin của cô với anh là không thể lay chuyển, nhất là bây giờ bản năng của cô đã thắng trong việc xác nhận nó. Nhưng đó là một khoảng thời gian dài và đã gần tối trước khi cơn gió cuối cùng cũng đã lặng và cơn mưa ngừng lại chỉ còn là mưa bụi, rồi hoàn toàn ngừng hẳn.
Sự hò reo của đám đông đã nói cho Amy rằng cơn bão không chỉ tạm lắng, mà nó hoàn toàn đã kết thúc. Cô không hề buông Warren ra, dù cho, thậm chí khi anh đã gợi ý rằng cô có thể buông tay.
Anh mắt cô nhìn anh thay cho lời nói, "Em sẽ ở đây, nếu tất cả mọi thứ vẫn xảy ra như vậy với anh"
Anh không hề phản đối. Anh chỉ nhìn chằm chằm, nhiều lần từ lúc cơn mưa sáng sủa đủ rõ để anh có thể nhìn boong tàu, phần rào chắn mà Amy đã bám vào trước đó, giờ đây đã biết mất hoàn toàn. Cô không hề biết rằng cô đã gần kề với cái chết đến thế nào, cho đến khi anh nói với cô. Nhưng vào lúc này, anh sẽ không sớm để cô khỏi tầm mắt mình.
Thêm vài giờ nữa trước khi có thể tìm thấy ai đó có thể giải vây cho anh. Đó lại là người đầu bếp, trong tất cả mọi người, nhưng hóa ta anh ta là thành viên duy nhất của thủy thủ đoàn có vài hiểu biết về việc lái tàu. Những người Hoa kia không biết làm bất cứ điều gì khác ngoài những nhiệm vụ nho nhỏ trên mạn thuyền. Họ không phải là thủy thủ, tất cả đều là người hầu trong nhà của Yat-sen. Ông thuyền trưởng người Bồ Đào Nha mà Vương gia đã thuê, cùng với tàu của ông ta, vẫn chưa thể làm việc được, dù cho mạng ông ta chưa đến mức nguy hiểm trầm trọng, và hy vọng rằng ông ta có thể quay lại chỉ huy vào ngày mai.
Được thuật lại những chuyện này bởi một Taishi đầy biết ơn, Warren chỉ nhận xét, "Thật là xấu hổ khi mà Zhang chưa xuất hiện ở mạn tàu cùng với phó thuyền."
Taishi không hề đáp lại, chỉ đơn thuần nói, "Đem thức ăn, nhanh lên, và chăn nữa, nhiều chăn vào, và cả nước nóng ngay khi lò lửa được nhóm lại."
Người đàn ông bé nhỏ chạy nhanh để làm những gì mà anh ta nói. Warren không khởi hành về phía căn buồng của mình ngay lập tức, khi mà Amy vẫn còn quấn chặt quanh người anh, dù cái ôm của cô đã được nới lỏng ra.
"Em chưa ngủ thiếp đi đấy chứ ?" anh cúi xuống để hỏi.
"Chưa, nhưng cũng gần rồi."
Anh mỉm cười phía trên đỉnh đầu cô. "Nói cho anh nghe cái gì đã mang em ra ngoài này hôm nay ?"
Cô lúng túng trong chốc lát trước khi trả lời, "Chỉ là cảm giác của em, rằng nếu em không để mắt đến anh, điều gì đó khủng khiếp sẽ xảy ra."
"Anh cho rằng em nghĩ là em có thể làm gì đó để ngăn chặn cái điều khủng khiếp đó không xảy ra à ?"
"Nhưng em đã làm mà", cô nói với cái giọng mà ngụ ý như muốn nói với anh rằng anh không thể phủ nhận điều đó "Sự hiện diện của em đảm bảo rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra cả."
Anh lắc lắc đầu trước cái lý do phi lý đó. "Em sẽ phải thả anh ra nếu chúng ta định quay lại căn buồng."
"Nếu em bắt buộc phải làm thế". Cô thở dài và từ từ lùi lại. Nhìn lướt xuống cơ thể mình, và cô thêm vào,
"Chắc chắn là cái thắt lưng của anh đã in dấu ngay bụng em."
Đúng là như thế, và núm vú của cô, cùng mọi đường nét trên cơ thể cô, đều nhìn thấy được khá rõ. Dù cho tóc cô đã bắt đầu khô trong gió nhẹ, áo lót của cô vẫn dán chặt vào phía trước người cô.
"Còn gì nữa không ?" anh hỏi, với nỗ lực trêu chọc cô đầu tiên.
"Ừ thì, bây giờ khi anh nhắc đến nó..."
Anh ngẩng đầu ra sau và phá lên cười. Cô là một con tiểu quỷ hết thuốc chữa, không thể khuất phục và không thể kiểm soát được. Cô vừa mới trải qua một biến cố khủng khiếp dễ dàng lấy đi mạng sống cả hai, vậy mà cô đã để nó lại đằng sau như thể họ chưa hề ướt sũng đứng đó.
Cô đặt cánh tay lên thắt lưng anh và bước cùng anh. Đột nhiên anh rên lên, cô ngọ nguậy quanh anh để tìm hiểu xem cô đã làm gì. Hiển nhiên rằng, cô chẳng làm điều đó. Nó làm bụng cô thắt lại, tưởng tưởng ra sự đau đớn anh phải chịu đựng trong suốt thời gian đó, và anh chẳng hề kêu một lời.
"Thiệt hại thế nào ?" anh hỏi cô, đoán xem những gì cô có thể thấy.
Cô chờ đến khi cô lấy lại sự điềm tĩnh của mình trước khi quay lại để nói một cách không-hề-xúc-động, "Khoảng 5 chỗ trầy và một vài vết xước nhỏ. Em có thể nói anh sẽ dễ chịu hơn khi ngủ sấp trong vài ngày, nhưng em nghĩ mình có thể xoay xở được."
Anh có một tý thất vọng khi cô không quan trọng hoá những vết thương đó lên. "Em định làm gì với nó ? Và ngẫu nhiên là anh không thích nằm sấp đâu đấy."
"Với em nằm dưới anh nhé"
Có phải anh quên chưa nhắc đến việc chưa thoả mãn không nhỉ?
Hơn một lần anh đã ước rằng anh được thêm vài khoảnh khắc để mặc một cái áo, và không phải chỉ vì cái giá lạnh này. Lưng anh đang bị đập vụn đến trầy da chảy máu bởi sợi dây thừng đang giữ anh khóa vào tay bánh lái.
Anh đã bảo Taishi đem cho anh một chiếc áo mưa ngay khi gió yếu đi một chút, nhưng chiếc áo mưa vẫn chưa được đưa đến. Anh cho rằng họ sẽ phải cạy những ngón tay của anh ra khỏi bánh lái nếu cơn bão cứ tiếp tục hoành hành cho đến tối lạnh.
Đó là một trong những cơn bão tồi tệ nhất mà anh từng chạm trán, và anh đã từng đối mặt với vài cơn bão tồi tệ như thế. Họ khá là may mắn bởi cột buồm chính vẫn đang đứng vững, nhưng sau đó, những sợi dây thừng dần bị dão ra trước khi những đợt gió khủng khiếp nhất bắt đầu. Và chỉ một trong những nòng súng bị tuột khỏi mối nối của nó, và khi nó lăn sang đầu kia, nó đem theo một phần lớn rào chắn của con thuyền với nó.
Warren tin vào khả năng của chính mình, nhưng anh không biết rõ con tàu này như con tàu của anh, vì vậy anh không biết liệu còn tàu này có thể chịu được bao nhiêu sự trừng phạt. Và chẳng có một chút dấu hiệu nào chứng tỏ là cơn bão sẽ yếu dần, dù nó không trở nên tồi tệ hơn. Anh không nghĩ cơn bão có thể trở nên tệ hơn nữa.
Rồi tim anh gần như ngừng đập. Gió đã tách mưa ra trong một vài giây, nhưng đủ lâu để anh có thể nhìn thấy Amy đang bị đẩy đến chỗ rào chắn - phần rào chắn bị vỡ. Và cô cách con đường thẳng về phía biển không quá vài inch.
Amy sẽ chẳng bao giờ biết được làm thế nào cô vồ lấy được rào chắn và vẫn giữ được nó khi con sóng đã mang cô đến đó qua đi. Nhưng cô nín thở vì thoát chết. Lúc này hay lúc khác sẽ có một cơn sóng tạt qua cô, và đó sẽ là những giây phút dài kinh hãi trước khi cô có thể thở lần nữa. Nhưng cô không một lần nghĩ đến việc vận lộn tìm đường trở lại căn buồng của mình.
Khi cơn bão đã quang đãng hơn một chút, cô tự kéo mình đến mạn tàu, bằng cách này hay cách khác, hoặc ít nhất đến gần nó hơn để cô có thể quan sát Warren mà không bị anh phát hiện. Đấy là, nếu cô có thể nhìn thấy bất kỳ cái gì.
Cô không hề ngờ rằng cơn mưa nặng hạt đến thế, đến nỗi cô không thể nhìn thấy được những vật ở khoảng cách 2 feet trước mắt cô, đó là lý do tại sao cô không nhìn thấy Warren đang đến, và kêu thét lên khi cô đột nhiên bị giật mạnh ra khỏi chỗ vịn không chắc chắn của mình. Nhưng một đôi tay mạnh mẽ cứng cáp đã ép chặt cô vào bộ ngực rắn chắc, cái cổ cô vồ giữ lấy còn làm cô yên tâm hơn cả một tấm gỗ vụn, và cái giọng đang quát tháo vào tai cô, "Lần này anh sẽ đập em đến bầm tím" và đó là điều ngọt ngào nhất mà cô từng được nghe.
Anh vẫn còn sống. Cô chẳng còn gì để mà lo lắng - trong khoảnh khắc này.
Bằng ý chí và sự cân nhắc kỹ càng, và một vài sự may mắn kỳ diệu đã giữ những đợt sóng tạm thời không vướng vào lối đi của anh, Warren trở lại mạn tàu mà không phải dùng đến bất kỳ thứ gì để vịn cả. Anh không hề cân nhắc đến việc trả Amy về căn buồng, không phải khi mà anh chẳng có một cái khóa nào để khóa cô lại trong đó, và anh sợ rằng cô đủ điên để thử làm cái việc này lần nữa.
Anh không thể tin được lúc này anh đang giận giữ đến thế nào khi anh đã có cô trong tay, hoặc anh đã kinh hoàng đến thế nào cho đến khi anh đặt được tay mình lên cô gái này. Cô ta đã nghĩ gì chứ, khi rời khỏi sự an toàn của căn buồng, và không mặc gì ngoài một chiếc áo đáng nguyền rủa ?
Và lại chẳng có thời gian để mà trừng phạt cô ta vì chuyện này. Anh ấn mạnh cô vào bên dưới sợi dây thừng gắn chặt với bánh lái, và siết chặt vào với cô, trước khi một đợt sóng khác đánh vào họ, nghiến phần lưng của mình vào sợi dây thừng lần nữa.
Cũng chẳng có thời gian để xoa dịu cô. Anh đã khóa bánh lái đúng vị trí nhưng con tàu vẫn bị đẩy khỏi hướng đi của nó, và anh thu hết sức lực và sự tập trung để điều khiển con tàu quay lại đúng vị trí trong đợt gió.
Cuối cùng khi anh cũng có một vài khoảnh khắc để dành cho Amy, anh không còn nghĩ đến việc trừng trị cô nữa. Cơ thể bé nhỏ của cô tin cậy ép chặt lấy anh xoa dịu anh khi không có gì khác có thể làm được điều đó. Sự cần thiết phải có được sự ấm ấp, sức mạnh từ anh của cô, hoàn toàn làm thỏa mãn cái tôi đàn ông của chính anh.
Warren phải hét lên để nói chuyện với cô, "Em đang làm tốt, cô bé. Cứ tiếp tục bám lấy anh, bất kể chuyện gì xảy ra."
"Em sẽ, cám ơn", anh nghĩ rằng anh nghe thấy cô gọi lại, nhưng anh không chắc chắn, khi mà cô không hề có vẻ sợ hãi tý nào.
Hai cánh tay cô khóa lại xung quanh phần dưới của anh, mặt cô ép chặt lấy ngực anh. Ít nhất một nửa mái tóc của cô đã che phủ phần vai anh. Cô không thể quá thoải mái trong chiếc áo lót mỏng manh không tay áo thấm nước đến tận da đó, nhưng anh chẳng thể làm gì để cải thiện cho đến khi Taishi xuất hiện với chiếc áo mưa.
Amy cảm thấy dễ chịu hơn cả những gì anh có thể tưởng tượng. Vị trí mới của cô chắc chắn là hơn hẳn việc quan sát anh từ một vài địa điểm thuận lợi vắng vẻ khác, những vị trí cô định đứng. Kể cả những đợt sóng vẫn tiếp túc đanh vào lưng và ép cô chặt với anh hơn cũng không còn đáng sợ nữa. Cô có thể nghe thấy chúng tiến đến, và chỉ phải nín thở một lúc cho đến khi nước đánh vào cô. Sự ấm áp của Warren ở đó để giữ những cơn lạnh tồi tệ nhất biến mất, và cô sợ hãi bởi sức mạnh trong anh. Khi anh chiến đấu để giữ con tàu chống lại đại dương dậy sóng, cô có thể cảm nhận mọi cơ bắp của anh căng cứng, từ chân của anh trở lên.
Cô chẳng nghi ngờ gì việc họ sẽ nguyên vẹn vượt qua cơn bão này, miễn là Warren còn ở trên bánh lái. Niềm tin của cô với anh là không thể lay chuyển, nhất là bây giờ bản năng của cô đã thắng trong việc xác nhận nó. Nhưng đó là một khoảng thời gian dài và đã gần tối trước khi cơn gió cuối cùng cũng đã lặng và cơn mưa ngừng lại chỉ còn là mưa bụi, rồi hoàn toàn ngừng hẳn.
Sự hò reo của đám đông đã nói cho Amy rằng cơn bão không chỉ tạm lắng, mà nó hoàn toàn đã kết thúc. Cô không hề buông Warren ra, dù cho, thậm chí khi anh đã gợi ý rằng cô có thể buông tay.
Anh mắt cô nhìn anh thay cho lời nói, "Em sẽ ở đây, nếu tất cả mọi thứ vẫn xảy ra như vậy với anh"
Anh không hề phản đối. Anh chỉ nhìn chằm chằm, nhiều lần từ lúc cơn mưa sáng sủa đủ rõ để anh có thể nhìn boong tàu, phần rào chắn mà Amy đã bám vào trước đó, giờ đây đã biết mất hoàn toàn. Cô không hề biết rằng cô đã gần kề với cái chết đến thế nào, cho đến khi anh nói với cô. Nhưng vào lúc này, anh sẽ không sớm để cô khỏi tầm mắt mình.
Thêm vài giờ nữa trước khi có thể tìm thấy ai đó có thể giải vây cho anh. Đó lại là người đầu bếp, trong tất cả mọi người, nhưng hóa ta anh ta là thành viên duy nhất của thủy thủ đoàn có vài hiểu biết về việc lái tàu. Những người Hoa kia không biết làm bất cứ điều gì khác ngoài những nhiệm vụ nho nhỏ trên mạn thuyền. Họ không phải là thủy thủ, tất cả đều là người hầu trong nhà của Yat-sen. Ông thuyền trưởng người Bồ Đào Nha mà Vương gia đã thuê, cùng với tàu của ông ta, vẫn chưa thể làm việc được, dù cho mạng ông ta chưa đến mức nguy hiểm trầm trọng, và hy vọng rằng ông ta có thể quay lại chỉ huy vào ngày mai.
Được thuật lại những chuyện này bởi một Taishi đầy biết ơn, Warren chỉ nhận xét, "Thật là xấu hổ khi mà Zhang chưa xuất hiện ở mạn tàu cùng với phó thuyền."
Taishi không hề đáp lại, chỉ đơn thuần nói, "Đem thức ăn, nhanh lên, và chăn nữa, nhiều chăn vào, và cả nước nóng ngay khi lò lửa được nhóm lại."
Người đàn ông bé nhỏ chạy nhanh để làm những gì mà anh ta nói. Warren không khởi hành về phía căn buồng của mình ngay lập tức, khi mà Amy vẫn còn quấn chặt quanh người anh, dù cái ôm của cô đã được nới lỏng ra.
"Em chưa ngủ thiếp đi đấy chứ ?" anh cúi xuống để hỏi.
"Chưa, nhưng cũng gần rồi."
Anh mỉm cười phía trên đỉnh đầu cô. "Nói cho anh nghe cái gì đã mang em ra ngoài này hôm nay ?"
Cô lúng túng trong chốc lát trước khi trả lời, "Chỉ là cảm giác của em, rằng nếu em không để mắt đến anh, điều gì đó khủng khiếp sẽ xảy ra."
"Anh cho rằng em nghĩ là em có thể làm gì đó để ngăn chặn cái điều khủng khiếp đó không xảy ra à ?"
"Nhưng em đã làm mà", cô nói với cái giọng mà ngụ ý như muốn nói với anh rằng anh không thể phủ nhận điều đó "Sự hiện diện của em đảm bảo rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra cả."
Anh lắc lắc đầu trước cái lý do phi lý đó. "Em sẽ phải thả anh ra nếu chúng ta định quay lại căn buồng."
"Nếu em bắt buộc phải làm thế". Cô thở dài và từ từ lùi lại. Nhìn lướt xuống cơ thể mình, và cô thêm vào,
"Chắc chắn là cái thắt lưng của anh đã in dấu ngay bụng em."
Đúng là như thế, và núm vú của cô, cùng mọi đường nét trên cơ thể cô, đều nhìn thấy được khá rõ. Dù cho tóc cô đã bắt đầu khô trong gió nhẹ, áo lót của cô vẫn dán chặt vào phía trước người cô.
"Còn gì nữa không ?" anh hỏi, với nỗ lực trêu chọc cô đầu tiên.
"Ừ thì, bây giờ khi anh nhắc đến nó..."
Anh ngẩng đầu ra sau và phá lên cười. Cô là một con tiểu quỷ hết thuốc chữa, không thể khuất phục và không thể kiểm soát được. Cô vừa mới trải qua một biến cố khủng khiếp dễ dàng lấy đi mạng sống cả hai, vậy mà cô đã để nó lại đằng sau như thể họ chưa hề ướt sũng đứng đó.
Cô đặt cánh tay lên thắt lưng anh và bước cùng anh. Đột nhiên anh rên lên, cô ngọ nguậy quanh anh để tìm hiểu xem cô đã làm gì. Hiển nhiên rằng, cô chẳng làm điều đó. Nó làm bụng cô thắt lại, tưởng tưởng ra sự đau đớn anh phải chịu đựng trong suốt thời gian đó, và anh chẳng hề kêu một lời.
"Thiệt hại thế nào ?" anh hỏi cô, đoán xem những gì cô có thể thấy.
Cô chờ đến khi cô lấy lại sự điềm tĩnh của mình trước khi quay lại để nói một cách không-hề-xúc-động, "Khoảng 5 chỗ trầy và một vài vết xước nhỏ. Em có thể nói anh sẽ dễ chịu hơn khi ngủ sấp trong vài ngày, nhưng em nghĩ mình có thể xoay xở được."
Anh có một tý thất vọng khi cô không quan trọng hoá những vết thương đó lên. "Em định làm gì với nó ? Và ngẫu nhiên là anh không thích nằm sấp đâu đấy."
"Với em nằm dưới anh nhé"
Có phải anh quên chưa nhắc đến việc chưa thoả mãn không nhỉ?
Tác giả :
Johanna Lindsey