Sư Huynh, Rất Vô Lương
Quyển 3 - Chương 83
Editor:HamNguyet
Tần Lạc Y mỉm cười buông tay xuống, cỗ thuỷ linh lực nhộn nhạo chung quanh phút chốc biến mất vô tung, ánh mắt tối đen dừng trên người Tần Thiên, trong mắt phù quang nhược ảnh, như sao băng lộng lẫy hiện lên phía chân trời.
Hai tháng không gặp, tu vi ca ca tiến nhanh lần nữa. Sau đó nhìn về phía đám người Phượng Phi Ly. Ý cười trong mắt càng thêm sáng lạn chói mắt.
Không nghĩ tới ở thời điểm mấu chốt chính mình bại lộ Hỗn Nguyên Thiên Châu, bọn họ đều chạy đến, hơn nữa đều không nói hai lời vì nàng xuất đầu.
Trong lòng tràn ngập cảm động. Tâm tình trở nên dị thường mềm mại, chỉ cảm thấy chỗ cứng rắn sâu nhất trong lòng, cũng hoàn toàn mềm hoá mở ra.
Phượng Phi Ly thao túng Tịch Diệt Tháp, trong lòng nảy sinh ác độc muốn giết chết ba người kia, nhưng vẫn lưu ý Tần Lạc Y, lúc này ánh mắt quét đến ánh mắt Tần Lạc Y nhìn về phía chính mình liễm diễm, trong mắt vui mừng cùng quyến luyến.
Tuy rằng chỉ kinh hồng chợt lóe, cũng đủ để hắn mừng như điên, trong lòng nhộn nhạo không thôi, vì thế hướng Tịch Diệt Tháp tạo áp lực lần nữa, thầm nghĩ nhanh chóng đem năm người này giết chết, hắn muốn đi nhanh đến bên người Tần Lạc Y, giải toả mối tương tư rất nhiều ngày không thấy.
Mâu quang Đoan Mộc Trường Thanh chợt lóe. Âm Dương Kính công kích càng hung hiểm hơn, năm tên tu sĩ tử phủ bị Tịch Diệt Tháp cùng Âm Dương Kính áp chế, thực lực tự nhiên không kém, lúc này bị nhốt, không muốn khoanh tay chịu chết, năm người thả ra thủ đoạn, pháp khí cùng phủ đệ bay tới, va chạm ầm ầm không ngừng bên tai, bọn họ bắt đầu liên thủ muốn lao ra.
Sở Dật Phong thấy, cười tà tứ, ánh mắt nguy hiểm híp lại, thay đổi Thiên Tâm Thần Tiễn, một đạo ngân quang rời cung mà đi, một tu sĩ che mặt mặc áo xám trong đó kêu thảm thiết một tiếng, nháy mắt hồn phi phách tán.
Dáng người hắn cao ngất ở không trung kéo cung bắn tên như mộ tuyết kính tùng, tóc đen như mực giữa không trung tạo ra độ cong bừa bãi tuyệt đẹp, gió mạnh phần phật, trường bào tử sắc phiêu dật bay múa, làm cho người ta dường như thấy được mây trắng chân trời, mây cuộn mây tan, vô cùng tao nhã tôn quý.
Ánh mắt chúng tu sĩ trong Vong Ưu sơn cực nóng nhìn hắn, rất nhiều nữ tu sĩ kích động mặt đỏ lên, ngực phập phồng kịch liệt, trong mắt khó nén ái mộ.
Tần Thiên thi triển Nhất Mạch Hoá Tam Thanh huyễn hoá ra bóng dáng biến mất, trong tay cầm Lam Tinh Kiếm, vẻ mặt vô cùng thanh lãnh, đáy mắt có sát ý lãnh khốc, nhanh chóng phóng đến bên cạnh Phượng Phi Ly, hướng về phía hai người Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh trầm giọng nói: "Lưu lại cho ta một người."
Vừa dứt lời, Tịch Diệt Tháp cùng Âm Dương Kính đột nhiên xuất hiện tia sơ hở, một bạch y tu sĩ che mặt trong đó mừng rỡ, thừa dịp sơ hở kia xuất hiện trong nháy mắt, tật như tia chớp xông ra ngoài. Đợi những người khác phản ứng lại đây, sơ hở đã biến mất.
Nhưng bạch y tu sĩ che mặt lao ra hiển nhiên cao hứng quá sớm, hắn vừa lao ra một cái, đã bị Tần Thiên vừa vặn chặn lại, Lam Tinh kiếm phát ra quang mang chói mắt, hướng hắn hung hăng bổ tới.
Lúc này chỉ còn ba người bị Âm Dương Kính cùng Tịch Diệt Tháp áp chế, Sở Dật Phong kéo cung lần nữa, nháy mắt giải quyết thêm một người.
Đương nhiên, Thiên Tâm Thần Tiễn của hắn có thể xuyên thấu qua hai kiện pháp khí Tịch Diệt Tháp cùng Âm Dương Kính phong tỏa, cũng bởi vì ba người lúc trước trong yêu thú triều đại chiến ở Bồng Lai tiên đảo bồi dưỡng ra ăn ý vô cùng tốt.
Bên trong chỉ còn lại hai người, hai người kia bị hai đại pháp khí áp chế, điên cuồng giãy dụa, làm như thế nào cũng không giãy dụa ra, sau một lát, bị Âm Dương Kính hút rất nhiều linh lực trong cơ thể, kêu thảm thiết một tiếng, thân thể không chịu khống chế bay vào Tịch Diệt Tháp, ngay cả tự bạo cũng thành hy vọng xa vời.
Sở Dật Phong cười nhạt. Hướng tới Tần Lạc Y lao nhanh tới. Bởi vì bạch y tu sĩ vừa mới thoát ra đã bị Tần Thiên giải quyết rất nhanh, Tần Thiên cầm Lam Tinh Kiếm dừng bên cạnh người Tần Lạc Y, Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh đều tự thu hồi Tịch Diệt Tháp cùng Âm Dương Kính phóng lại đây.
"Tiểu sư muội!" Phượng Phi Ly nhìn giai nhân trước mắt, cười đến yêu nghiệt, không kiêng dè những người khác, trực tiếp đem con Tuyết Hồ yếu ớt không có tinh thần trên tay đưa tới trong tay nàng: "Tặng cho nàng."
Tần Lạc Y rũ mắt nhìn Tuyết Hồ kia, quả nhiên như lời Đoan Mộc Vân, cực kỳ ngọc tuyết đáng yêu, nho nhỏ, cho dù yếu ớt như vậy, cũng cực được yêu thích, giống như một con linh sủng.
Trong lòng vừa động, ánh mắt nàng oánh nhuận mỉm cười nhìn về phía Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly, đáy mắt hiện lên tia nghi hoặc...Bọn họ cũng chọn con đường này, đây là con đường duy nhất có thể bắt được Tuyết Hồ, chẳng lẽ bọn họ cố ý tiến vào bắt Tuyết Hồ?
"Đa tạ Đại sư huynh." Nâng mắt hướng về phía Phượng Phi Ly, nàng đem Tuyết Hồ ôm trong tay, Tuyết Hồ ô ô kêu hai tiếng, ở trong tay nàng tránh né.
Phượng Phi Ly vươn tay, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng sờ bộ lông tuyết trắng trên người nó, ý cười trong mắt có cảnh cáo, thân thể Tuyết Hồ nho nhỏ nhịn không được run lên, lập tức an tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm úp sấp bất động, ngay cả ánh mắt đều như đà điểu, nhưng mí mắt hạ xuống vẫn chuyển động không ngừng.
Tần Lạc Y bật cười. Xem bộ dáng Tuyết Hồ này, khẳng định lúc trước bị Đại sư huynh thu thập tàn nhẫn.
"Vật nhỏ này thật sự giảo hoạt, một mình ta không bắt được nó." Phượng Phi Ly nói, thời điểm nói chuyện liếc nhìn Đoan Mộc Trường Thanh bên cạnh người một cái.
"Đa tạ Nhị sư huynh." Tần Lạc Y thật sự thông minh, nghe vậy không chút nào keo kiệt hướng về phía Đoan Mộc Trường Thanh tươi cười.
Ánh mắt Đoan Mộc Trường Thanh thoáng chốc trở nên càng thêm nhu hòa nhìn nàng.
"Nàng thích là tốt rồi."
Chúng tu sĩ chung quanh nhìn đến con Tuyết Hồ trong lòng Tần Lạc Y, tròng mắt trừng thiếu chút nữa rơi ra, vừa hâm mộ vừa đố kỵ.
Con Tuyết Hồ không dễ bắt, mấy vạn năm qua, chỉ nghe nói từng có người bắt được một con mà thôi, cũng là nghe nói mà thôi, hiện tại trên tay Tần Lạc Y là một con Tuyết Hồ thật sự a.
Hơn nữa con Tuyết Hồ có giá trị nhất, không phải bộ dạng nó nhu thuận đáng yêu, mà nó đối với các loại bảo vật đều cực kỳ mẫn cảm, mang theo nó đi ra ngoài tầm bảo là tốt nhất.
Ở trong mắt rất nhiều tu sĩ, bọn họ nhìn đến kỳ thật không phải Tuyết Hồ, mà là bạc trắng bóng, là các loại pháp khí pháp bảo còn có tinh thạch.
Trong lòng Tần Lạc Y thực vui mừng, không phải vì Tuyết Hồ có thể tầm bảo, mà đây là phần tâm ý của hai sư huynh đối với nàng.
Liễu Khuynh Nghiên nắm chặt hai tay, nhìn Tuyết Hồ trên tay Tần Lạc Y, lại nhìn vẻ mặt Phượng Phi Ly tươi cười nhìn ả, thậm chí Đoan Mộc Trường Thanh lãnh khốc nhìn về phía Tần Lạc Y, ánh mắt cũng phá lệ ôn nhu...Tức giận cắn chặt răng.
Trong lòng đem người vừa rồi đánh lén Tần Lạc Y mắng mười tám lần, ngay cả tổ tông bọn họ cũng không quên nguyền rủa...Đều là thứ vô dụng, nhiều người như vậy, ngay cả một nữ nhân đều không giết được, không công lãng phí thời gian, chờ mấy người Phượng Phi Ly tới đây, hiện tại có bọn họ ở trong này che chở, có người muốn đánh lén sẽ không dễ dàng.
Đoan Mộc Vân chạy tới, vỗ ngực vẻ mặt may mắn: "Ca ca, may mắn các huynh đến đây."
Nhìn Tuyết Hồ trên tay Tần Lạc Y, trong mắt hưng phấn không thôi, bàn tay không ngừng vuốt lông Tuyết Hồ, chậc chậc thở dài: "Nguyên lai Tuyết Hồ trưởng thành bộ dáng này, giống như đúc ta xem trên sách."
Thác Bạt Nguyên Nhu cũng đi tới, nhìn ca ca chính mình không có việc gì, đang nói chuyện cùng Đoan Mộc Trường Thanh, nàng biết quan hệ giữa ca ca cùng Đoan Mộc Trường Thanh rất tốt, vì thế mặc kệ hắn, tò mò hưng phấn lại đây xem Tuyết Hồ trên tay Tần Lạc Y, lơ đãng ngẩng đầu nhìn đến khuôn mặt Lạc Y, nhịn không được suy đoán lời đồn đãi vừa rồi nói trong cơ thể Tần Lạc Y có Hỗn Nguyên Thiên Châu không biết là thật hay giả.
Tu vi Tần Lạc Y thực biến thái. Có lẽ vì quan hệ Hỗn Nguyên Thiên Châu, nhưng mà...Nàng lặng yên nâng mắt nhìn chung quanh một cái, Phượng Phi Ly, Đoan Mộc Trường Thanh, còn có Tần Thiên cùng Sở Dật Phong kia, người nào không phải biến thái?
Hơn một tháng trước, nàng mới nghe ca ca nói, tu vi những người này đều là ngọc phủ, nhưng vừa rồi đối chiến, hơi thở trên người bọn họ khủng bố, trong lúc nhấc tay ngay cả tu sĩ tử phủ, thậm chí tu sĩ tử phủ cao giai đều có thể chém giết, rõ ràng đã không phải tu vi ngọc phủ, còn có Giản Ngọc Diễn kia...Nếu nói Tần Lạc Y vì quan hệ Hỗn Nguyên Thiên Châu, chẳng lẽ trên người bọn họ đều có Hỗn Nguyên Thiên Châu sao? Sao có thể!
Cũng may Thác Bạt Nguyên Nhu vốn là người tiêu sái, rất nhanh đem nghi hoặc này ném ra sau đầu.
Tuy rằng Đoan Mộc Vân thích Tuyết Hồ, chỉ trêu đùa vài cái, sẽ không không biết xấu hổ mở miệng muốn con Tuyết Hồ, vừa rồi ẩn ẩn nghe cách Phượng Phi Ly nói, kỳ thật có thể bắt được Tuyết Hồ kia có công lao của ca ca chính mình.
Hai ca ca chính mình đều thích Tần Lạc Y, đại ca bắt Tuyết Hồ, cùng Phượng ca ca muốn đưa cho Tần Lạc Y, tự nhiên muốn Tần Lạc Y vui mừng, khó được là ca ca thông suốt, yêu thích một nữ nhân, hơn nữa người này nàng không chán ghét, thậm chí còn thập phần hoà hợp, nàng đương nhiên vui vẻ nhìn thấy...
Thấy nàng vuốt ve chuẩn bị buông tay ra. Tần Lạc Y bắt giữ đến đáy mắt nàng lưu luyến, nghĩ đến ba người các nàng vốn tiến vào bởi vì muốn bắt Tuyết Hồ. Tuyết Hồ do Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh bắt đến đưa cho nàng, phần tâm ý kia nàng không thể đưa cho Đoan Mộc Vân, nhưng cho Đoan Mộc Vân mượn chơi đùa, hoặc về sau cho Đoan Mộc Vân mượn mang đi tầm bảo cũng hoàn toàn không có vấn đề, nàng trực tiếp đem Tuyết Hồ kia nhét vào tay Đoan Mộc Vân, cười hì hì nói: "Ngươi ôm chậm rãi xem đi." Sau đó xoay người nói chuyện cùng Tần Thiên.
Lần trước chia tay, tu vi Tần Thiên cao nhất, là tu vi tử phủ tam giai, lại dùng linh thủy bế quan tu luyện, mấy người khác rõ ràng đều tiến vào tử phủ, Tần Thiên...Chiếu theo nàng nhìn đến, không phải tử phủ đỉnh, cũng là tử phủ cao giai.
"Ca ca, ngọc bội của muội đâu?" Ánh mắt sớm ngắm đến trên đai lưng hắn sạch sẽ không có gì, Tần Lạc Y nhíu mày, trêu tức nói.
"Ngọc bộ của muội? Muội cho ta, phải là ngọc bội của ta." Trong mắt Tần Thiên hiện lên chút u quang khác thường, bên môi tươi cười khiến người nhìn thư thái. Cũng không giải thích ngọc bội đâu.
Tần Lạc Y khẽ nhếch cằm cười đến hiểu rõ, đoán ngọc bội kia khẳng định đã hết thọ, bằng không rõ ràng lúc trước chính mình tận mắt thấy hắn đeo lên.
Không khỏi may mắn, cũng may khối tiên ngọc kia bị nàng thu lại, khối ngọc của chính mình hỏng rồi cũng liền thôi.
Đoan Mộc Vân không nghĩ tới Tần Lạc Y sẽ đem Tuyết Hồ cho chính mình ôm, cười đến miệng đều không thể khép, cẩn thận ôm Tuyết Hồ, một bên cùng Thác Bạt Nguyên Nhu nói chuyện, một bên nhẹ nhàng vuốt ve Tuyết Hồ trong lòng.
Liễu Khuynh Nghiên đi tới. Trong mắt hiện lên không cam lòng. Tu sĩ nguyên bản vây xem chung quanh dần dần tan đi, Liễu Khuynh Thành đứng bên cạnh Đoan Mộc Vân, như có như không chặn tầm mắt Tần Lạc Y cùng mọi người, một lát sau, con Tuyết Hồ đột nhiên từ trong tay Đoan Mộc Vân nhảy dựng lên, bay nhanh bắn về phía xa xa.
"Nguy rồi." Đoan Mộc Vân biến sắc, gấp đến độ dậm chân, sau đó nhanh chóng đuổi theo. Nhưng tu vi nàng rất thấp, làm sao đuổi được Tuyết Hồ có sở trường nhạy bén cùng tốc độ?
Mắt thấy con Tuyết Hồ kia chạy xa, một đạo bóng dáng như khói nhẹ từ bên người Đoan Mộc Vân thổi qua, nháy mắt bắt được Tuyết Hồ muốn chạy xa.
Chờ nàng bắt lấy Tuyết hồ xoay người lại, Đoan Mộc Vân mới nhìn rõ ràng, người nọ là Tần Lạc Y...Thở dài thật mạnh một hơi, dẫn theo tâm lúc này mới thả xuống.
"Hoàn hảo không để nó thật sự chạy thoat."
"Ta không phải cố ý." Nàng đi đến bên người Tần Lạc Y, giải thích nói, vừa rồi không biết tại sao lại như vậy, Tuyết Hồ nguyên bản còn ghé vào trong tay nàng, đột nhiên nhảy ra ngoài, khiến nàng trở tay không kịp.
Tần Lạc Y liếc Liễu Khuynh Nghiên một cái.An ủi nàng nói: "Ta biết, không liên quan đến ngươi." Là Liễu Khuynh Nghiên động thủ.
"Y nhi, cẩn thận!"
"Các ngươi mau tránh ra!"
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đột nhiên, sắc mặt đám người Phượng Phi Ly phía trước mạnh mẽ biến đổi, hướng tới hai người bọn họ rống to ra tiếng, thân thể như tên rời cung hướng các nàng vọt lại đây.
Không gian chung quanh Tần Lạc Y rung chuyển lợi hại, sau đó xuất hiện một khe hở, còn không đợi đám người Phượng Phi Ly chạy tới, Tần Lạc Y cùng Đoan Mộc Vân bị hút vào trong khe không gian.
"Ngươi đi ra ngoài." Tần Lạc Y nhìn thoáng qua phía sau, sau đó nhanh chóng nói nhỏ bên tai Đoan Mộc Vân mấy câu, thừa dịp cái khe kia chưa đóng lại, đem Đoan Mộc Vân đẩy ra ngoài, nháy mắt cái khe biến mất, Tần Lạc Y cũng hoàn toàn biến mất trước mặt mọi người.
Tần Lạc Y mỉm cười buông tay xuống, cỗ thuỷ linh lực nhộn nhạo chung quanh phút chốc biến mất vô tung, ánh mắt tối đen dừng trên người Tần Thiên, trong mắt phù quang nhược ảnh, như sao băng lộng lẫy hiện lên phía chân trời.
Hai tháng không gặp, tu vi ca ca tiến nhanh lần nữa. Sau đó nhìn về phía đám người Phượng Phi Ly. Ý cười trong mắt càng thêm sáng lạn chói mắt.
Không nghĩ tới ở thời điểm mấu chốt chính mình bại lộ Hỗn Nguyên Thiên Châu, bọn họ đều chạy đến, hơn nữa đều không nói hai lời vì nàng xuất đầu.
Trong lòng tràn ngập cảm động. Tâm tình trở nên dị thường mềm mại, chỉ cảm thấy chỗ cứng rắn sâu nhất trong lòng, cũng hoàn toàn mềm hoá mở ra.
Phượng Phi Ly thao túng Tịch Diệt Tháp, trong lòng nảy sinh ác độc muốn giết chết ba người kia, nhưng vẫn lưu ý Tần Lạc Y, lúc này ánh mắt quét đến ánh mắt Tần Lạc Y nhìn về phía chính mình liễm diễm, trong mắt vui mừng cùng quyến luyến.
Tuy rằng chỉ kinh hồng chợt lóe, cũng đủ để hắn mừng như điên, trong lòng nhộn nhạo không thôi, vì thế hướng Tịch Diệt Tháp tạo áp lực lần nữa, thầm nghĩ nhanh chóng đem năm người này giết chết, hắn muốn đi nhanh đến bên người Tần Lạc Y, giải toả mối tương tư rất nhiều ngày không thấy.
Mâu quang Đoan Mộc Trường Thanh chợt lóe. Âm Dương Kính công kích càng hung hiểm hơn, năm tên tu sĩ tử phủ bị Tịch Diệt Tháp cùng Âm Dương Kính áp chế, thực lực tự nhiên không kém, lúc này bị nhốt, không muốn khoanh tay chịu chết, năm người thả ra thủ đoạn, pháp khí cùng phủ đệ bay tới, va chạm ầm ầm không ngừng bên tai, bọn họ bắt đầu liên thủ muốn lao ra.
Sở Dật Phong thấy, cười tà tứ, ánh mắt nguy hiểm híp lại, thay đổi Thiên Tâm Thần Tiễn, một đạo ngân quang rời cung mà đi, một tu sĩ che mặt mặc áo xám trong đó kêu thảm thiết một tiếng, nháy mắt hồn phi phách tán.
Dáng người hắn cao ngất ở không trung kéo cung bắn tên như mộ tuyết kính tùng, tóc đen như mực giữa không trung tạo ra độ cong bừa bãi tuyệt đẹp, gió mạnh phần phật, trường bào tử sắc phiêu dật bay múa, làm cho người ta dường như thấy được mây trắng chân trời, mây cuộn mây tan, vô cùng tao nhã tôn quý.
Ánh mắt chúng tu sĩ trong Vong Ưu sơn cực nóng nhìn hắn, rất nhiều nữ tu sĩ kích động mặt đỏ lên, ngực phập phồng kịch liệt, trong mắt khó nén ái mộ.
Tần Thiên thi triển Nhất Mạch Hoá Tam Thanh huyễn hoá ra bóng dáng biến mất, trong tay cầm Lam Tinh Kiếm, vẻ mặt vô cùng thanh lãnh, đáy mắt có sát ý lãnh khốc, nhanh chóng phóng đến bên cạnh Phượng Phi Ly, hướng về phía hai người Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh trầm giọng nói: "Lưu lại cho ta một người."
Vừa dứt lời, Tịch Diệt Tháp cùng Âm Dương Kính đột nhiên xuất hiện tia sơ hở, một bạch y tu sĩ che mặt trong đó mừng rỡ, thừa dịp sơ hở kia xuất hiện trong nháy mắt, tật như tia chớp xông ra ngoài. Đợi những người khác phản ứng lại đây, sơ hở đã biến mất.
Nhưng bạch y tu sĩ che mặt lao ra hiển nhiên cao hứng quá sớm, hắn vừa lao ra một cái, đã bị Tần Thiên vừa vặn chặn lại, Lam Tinh kiếm phát ra quang mang chói mắt, hướng hắn hung hăng bổ tới.
Lúc này chỉ còn ba người bị Âm Dương Kính cùng Tịch Diệt Tháp áp chế, Sở Dật Phong kéo cung lần nữa, nháy mắt giải quyết thêm một người.
Đương nhiên, Thiên Tâm Thần Tiễn của hắn có thể xuyên thấu qua hai kiện pháp khí Tịch Diệt Tháp cùng Âm Dương Kính phong tỏa, cũng bởi vì ba người lúc trước trong yêu thú triều đại chiến ở Bồng Lai tiên đảo bồi dưỡng ra ăn ý vô cùng tốt.
Bên trong chỉ còn lại hai người, hai người kia bị hai đại pháp khí áp chế, điên cuồng giãy dụa, làm như thế nào cũng không giãy dụa ra, sau một lát, bị Âm Dương Kính hút rất nhiều linh lực trong cơ thể, kêu thảm thiết một tiếng, thân thể không chịu khống chế bay vào Tịch Diệt Tháp, ngay cả tự bạo cũng thành hy vọng xa vời.
Sở Dật Phong cười nhạt. Hướng tới Tần Lạc Y lao nhanh tới. Bởi vì bạch y tu sĩ vừa mới thoát ra đã bị Tần Thiên giải quyết rất nhanh, Tần Thiên cầm Lam Tinh Kiếm dừng bên cạnh người Tần Lạc Y, Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh đều tự thu hồi Tịch Diệt Tháp cùng Âm Dương Kính phóng lại đây.
"Tiểu sư muội!" Phượng Phi Ly nhìn giai nhân trước mắt, cười đến yêu nghiệt, không kiêng dè những người khác, trực tiếp đem con Tuyết Hồ yếu ớt không có tinh thần trên tay đưa tới trong tay nàng: "Tặng cho nàng."
Tần Lạc Y rũ mắt nhìn Tuyết Hồ kia, quả nhiên như lời Đoan Mộc Vân, cực kỳ ngọc tuyết đáng yêu, nho nhỏ, cho dù yếu ớt như vậy, cũng cực được yêu thích, giống như một con linh sủng.
Trong lòng vừa động, ánh mắt nàng oánh nhuận mỉm cười nhìn về phía Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly, đáy mắt hiện lên tia nghi hoặc...Bọn họ cũng chọn con đường này, đây là con đường duy nhất có thể bắt được Tuyết Hồ, chẳng lẽ bọn họ cố ý tiến vào bắt Tuyết Hồ?
"Đa tạ Đại sư huynh." Nâng mắt hướng về phía Phượng Phi Ly, nàng đem Tuyết Hồ ôm trong tay, Tuyết Hồ ô ô kêu hai tiếng, ở trong tay nàng tránh né.
Phượng Phi Ly vươn tay, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng sờ bộ lông tuyết trắng trên người nó, ý cười trong mắt có cảnh cáo, thân thể Tuyết Hồ nho nhỏ nhịn không được run lên, lập tức an tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm úp sấp bất động, ngay cả ánh mắt đều như đà điểu, nhưng mí mắt hạ xuống vẫn chuyển động không ngừng.
Tần Lạc Y bật cười. Xem bộ dáng Tuyết Hồ này, khẳng định lúc trước bị Đại sư huynh thu thập tàn nhẫn.
"Vật nhỏ này thật sự giảo hoạt, một mình ta không bắt được nó." Phượng Phi Ly nói, thời điểm nói chuyện liếc nhìn Đoan Mộc Trường Thanh bên cạnh người một cái.
"Đa tạ Nhị sư huynh." Tần Lạc Y thật sự thông minh, nghe vậy không chút nào keo kiệt hướng về phía Đoan Mộc Trường Thanh tươi cười.
Ánh mắt Đoan Mộc Trường Thanh thoáng chốc trở nên càng thêm nhu hòa nhìn nàng.
"Nàng thích là tốt rồi."
Chúng tu sĩ chung quanh nhìn đến con Tuyết Hồ trong lòng Tần Lạc Y, tròng mắt trừng thiếu chút nữa rơi ra, vừa hâm mộ vừa đố kỵ.
Con Tuyết Hồ không dễ bắt, mấy vạn năm qua, chỉ nghe nói từng có người bắt được một con mà thôi, cũng là nghe nói mà thôi, hiện tại trên tay Tần Lạc Y là một con Tuyết Hồ thật sự a.
Hơn nữa con Tuyết Hồ có giá trị nhất, không phải bộ dạng nó nhu thuận đáng yêu, mà nó đối với các loại bảo vật đều cực kỳ mẫn cảm, mang theo nó đi ra ngoài tầm bảo là tốt nhất.
Ở trong mắt rất nhiều tu sĩ, bọn họ nhìn đến kỳ thật không phải Tuyết Hồ, mà là bạc trắng bóng, là các loại pháp khí pháp bảo còn có tinh thạch.
Trong lòng Tần Lạc Y thực vui mừng, không phải vì Tuyết Hồ có thể tầm bảo, mà đây là phần tâm ý của hai sư huynh đối với nàng.
Liễu Khuynh Nghiên nắm chặt hai tay, nhìn Tuyết Hồ trên tay Tần Lạc Y, lại nhìn vẻ mặt Phượng Phi Ly tươi cười nhìn ả, thậm chí Đoan Mộc Trường Thanh lãnh khốc nhìn về phía Tần Lạc Y, ánh mắt cũng phá lệ ôn nhu...Tức giận cắn chặt răng.
Trong lòng đem người vừa rồi đánh lén Tần Lạc Y mắng mười tám lần, ngay cả tổ tông bọn họ cũng không quên nguyền rủa...Đều là thứ vô dụng, nhiều người như vậy, ngay cả một nữ nhân đều không giết được, không công lãng phí thời gian, chờ mấy người Phượng Phi Ly tới đây, hiện tại có bọn họ ở trong này che chở, có người muốn đánh lén sẽ không dễ dàng.
Đoan Mộc Vân chạy tới, vỗ ngực vẻ mặt may mắn: "Ca ca, may mắn các huynh đến đây."
Nhìn Tuyết Hồ trên tay Tần Lạc Y, trong mắt hưng phấn không thôi, bàn tay không ngừng vuốt lông Tuyết Hồ, chậc chậc thở dài: "Nguyên lai Tuyết Hồ trưởng thành bộ dáng này, giống như đúc ta xem trên sách."
Thác Bạt Nguyên Nhu cũng đi tới, nhìn ca ca chính mình không có việc gì, đang nói chuyện cùng Đoan Mộc Trường Thanh, nàng biết quan hệ giữa ca ca cùng Đoan Mộc Trường Thanh rất tốt, vì thế mặc kệ hắn, tò mò hưng phấn lại đây xem Tuyết Hồ trên tay Tần Lạc Y, lơ đãng ngẩng đầu nhìn đến khuôn mặt Lạc Y, nhịn không được suy đoán lời đồn đãi vừa rồi nói trong cơ thể Tần Lạc Y có Hỗn Nguyên Thiên Châu không biết là thật hay giả.
Tu vi Tần Lạc Y thực biến thái. Có lẽ vì quan hệ Hỗn Nguyên Thiên Châu, nhưng mà...Nàng lặng yên nâng mắt nhìn chung quanh một cái, Phượng Phi Ly, Đoan Mộc Trường Thanh, còn có Tần Thiên cùng Sở Dật Phong kia, người nào không phải biến thái?
Hơn một tháng trước, nàng mới nghe ca ca nói, tu vi những người này đều là ngọc phủ, nhưng vừa rồi đối chiến, hơi thở trên người bọn họ khủng bố, trong lúc nhấc tay ngay cả tu sĩ tử phủ, thậm chí tu sĩ tử phủ cao giai đều có thể chém giết, rõ ràng đã không phải tu vi ngọc phủ, còn có Giản Ngọc Diễn kia...Nếu nói Tần Lạc Y vì quan hệ Hỗn Nguyên Thiên Châu, chẳng lẽ trên người bọn họ đều có Hỗn Nguyên Thiên Châu sao? Sao có thể!
Cũng may Thác Bạt Nguyên Nhu vốn là người tiêu sái, rất nhanh đem nghi hoặc này ném ra sau đầu.
Tuy rằng Đoan Mộc Vân thích Tuyết Hồ, chỉ trêu đùa vài cái, sẽ không không biết xấu hổ mở miệng muốn con Tuyết Hồ, vừa rồi ẩn ẩn nghe cách Phượng Phi Ly nói, kỳ thật có thể bắt được Tuyết Hồ kia có công lao của ca ca chính mình.
Hai ca ca chính mình đều thích Tần Lạc Y, đại ca bắt Tuyết Hồ, cùng Phượng ca ca muốn đưa cho Tần Lạc Y, tự nhiên muốn Tần Lạc Y vui mừng, khó được là ca ca thông suốt, yêu thích một nữ nhân, hơn nữa người này nàng không chán ghét, thậm chí còn thập phần hoà hợp, nàng đương nhiên vui vẻ nhìn thấy...
Thấy nàng vuốt ve chuẩn bị buông tay ra. Tần Lạc Y bắt giữ đến đáy mắt nàng lưu luyến, nghĩ đến ba người các nàng vốn tiến vào bởi vì muốn bắt Tuyết Hồ. Tuyết Hồ do Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh bắt đến đưa cho nàng, phần tâm ý kia nàng không thể đưa cho Đoan Mộc Vân, nhưng cho Đoan Mộc Vân mượn chơi đùa, hoặc về sau cho Đoan Mộc Vân mượn mang đi tầm bảo cũng hoàn toàn không có vấn đề, nàng trực tiếp đem Tuyết Hồ kia nhét vào tay Đoan Mộc Vân, cười hì hì nói: "Ngươi ôm chậm rãi xem đi." Sau đó xoay người nói chuyện cùng Tần Thiên.
Lần trước chia tay, tu vi Tần Thiên cao nhất, là tu vi tử phủ tam giai, lại dùng linh thủy bế quan tu luyện, mấy người khác rõ ràng đều tiến vào tử phủ, Tần Thiên...Chiếu theo nàng nhìn đến, không phải tử phủ đỉnh, cũng là tử phủ cao giai.
"Ca ca, ngọc bội của muội đâu?" Ánh mắt sớm ngắm đến trên đai lưng hắn sạch sẽ không có gì, Tần Lạc Y nhíu mày, trêu tức nói.
"Ngọc bộ của muội? Muội cho ta, phải là ngọc bội của ta." Trong mắt Tần Thiên hiện lên chút u quang khác thường, bên môi tươi cười khiến người nhìn thư thái. Cũng không giải thích ngọc bội đâu.
Tần Lạc Y khẽ nhếch cằm cười đến hiểu rõ, đoán ngọc bội kia khẳng định đã hết thọ, bằng không rõ ràng lúc trước chính mình tận mắt thấy hắn đeo lên.
Không khỏi may mắn, cũng may khối tiên ngọc kia bị nàng thu lại, khối ngọc của chính mình hỏng rồi cũng liền thôi.
Đoan Mộc Vân không nghĩ tới Tần Lạc Y sẽ đem Tuyết Hồ cho chính mình ôm, cười đến miệng đều không thể khép, cẩn thận ôm Tuyết Hồ, một bên cùng Thác Bạt Nguyên Nhu nói chuyện, một bên nhẹ nhàng vuốt ve Tuyết Hồ trong lòng.
Liễu Khuynh Nghiên đi tới. Trong mắt hiện lên không cam lòng. Tu sĩ nguyên bản vây xem chung quanh dần dần tan đi, Liễu Khuynh Thành đứng bên cạnh Đoan Mộc Vân, như có như không chặn tầm mắt Tần Lạc Y cùng mọi người, một lát sau, con Tuyết Hồ đột nhiên từ trong tay Đoan Mộc Vân nhảy dựng lên, bay nhanh bắn về phía xa xa.
"Nguy rồi." Đoan Mộc Vân biến sắc, gấp đến độ dậm chân, sau đó nhanh chóng đuổi theo. Nhưng tu vi nàng rất thấp, làm sao đuổi được Tuyết Hồ có sở trường nhạy bén cùng tốc độ?
Mắt thấy con Tuyết Hồ kia chạy xa, một đạo bóng dáng như khói nhẹ từ bên người Đoan Mộc Vân thổi qua, nháy mắt bắt được Tuyết Hồ muốn chạy xa.
Chờ nàng bắt lấy Tuyết hồ xoay người lại, Đoan Mộc Vân mới nhìn rõ ràng, người nọ là Tần Lạc Y...Thở dài thật mạnh một hơi, dẫn theo tâm lúc này mới thả xuống.
"Hoàn hảo không để nó thật sự chạy thoat."
"Ta không phải cố ý." Nàng đi đến bên người Tần Lạc Y, giải thích nói, vừa rồi không biết tại sao lại như vậy, Tuyết Hồ nguyên bản còn ghé vào trong tay nàng, đột nhiên nhảy ra ngoài, khiến nàng trở tay không kịp.
Tần Lạc Y liếc Liễu Khuynh Nghiên một cái.An ủi nàng nói: "Ta biết, không liên quan đến ngươi." Là Liễu Khuynh Nghiên động thủ.
"Y nhi, cẩn thận!"
"Các ngươi mau tránh ra!"
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đột nhiên, sắc mặt đám người Phượng Phi Ly phía trước mạnh mẽ biến đổi, hướng tới hai người bọn họ rống to ra tiếng, thân thể như tên rời cung hướng các nàng vọt lại đây.
Không gian chung quanh Tần Lạc Y rung chuyển lợi hại, sau đó xuất hiện một khe hở, còn không đợi đám người Phượng Phi Ly chạy tới, Tần Lạc Y cùng Đoan Mộc Vân bị hút vào trong khe không gian.
"Ngươi đi ra ngoài." Tần Lạc Y nhìn thoáng qua phía sau, sau đó nhanh chóng nói nhỏ bên tai Đoan Mộc Vân mấy câu, thừa dịp cái khe kia chưa đóng lại, đem Đoan Mộc Vân đẩy ra ngoài, nháy mắt cái khe biến mất, Tần Lạc Y cũng hoàn toàn biến mất trước mặt mọi người.
Tác giả :
Tương Ba Lục