Sư Huynh, Rất Vô Lương
Quyển 3 - Chương 77
Editor:HamNguyet
Tần Lạc Y mở mắt ra, vừa lúc vọng tiến vào ánh mắt Bạch Y tối đen thâm thúy mang theo vô cùng sắc bén, mà ngón tay hắn thon dài như ngọc, gắt gao niết cằm nàng, tuy rằng thân thể hai người không nằm cùng nhau, nhưng khoảng cách quá gần.
Nhìn đến nàng mở mắt, đồng tử Bạch Y mạnh mẽ co rụt lại, sát khí âm lãnh trong mắt lập tức tán đi, hiện lên một chút tia sáng kỳ dị.
Tần Lạc Y trừng mắt nhìn, cảm giác khác thường trên người làm cho lòng nàng mạnh mẽ bị kiềm hãm, rũ mắt quét chính mình một vòng, nàng nhìn đến mái tóc đen nhánh phân tán trên hai bờ vai, còn có bộ dáng chính mình lúc này gần như nửa trần trụi.
Trên thân chỉ mặc một cái yếm màu đỏ, tiết khố bên dưới đã sớm ướt đẫm, tiết khố màu trắng dính nước, gắt gao dán trên người, lộ ta đường cong, sau người nàng là một khối cự thạch thật lớn, nàng bị linh lực trên người Bạch Y cường đại áp chế ngã xuống cự thạch phía sau.
Khoé mắt Tần Lạc Y nhịn không được hung hăng co rút, bị cặp mắt Bạch Y tối đen nóng rực nhìn chằm chằm, âm thầm cắn chặt răng, tiếu nhan trắng nõn nhịn không được hiên lên đỏ ửng xấu hổ, há mồm nói: “Bạch Y...” Có phải nên buông nàng ra trước hay không?
Chỉ là lời này nàng không nói ra miệng, đầu Bạch Y đột nhiên cúi thấp xuống, hai tay ôm thắt lưng nàng, đem nàng gắt gao kéo vào trong lòng chính mình, bạc môi hôn thật mạnh lên môi nàng đỏ mọng.
“Ngô...” Phượng mâu Tần Lạc Y mở to, giống như không dám tin trừng mắt Bạch Y, nàng muốn quay đầu đi, nhưng chống lại Bạch Y tu vi trước nay cao thâm khó đoán, mặc kệ nàng vặn vẹo như thế nào, đều không thể thoát khỏi Bạch Y truy đuổi.
Đôi mắt Bạch Y tối đen không thấy đáy tràn ra quang mang làm cho người ta thấy sẽ ngừng thở, kịch liệt triền miên hôn nàng, hôn cuồng nhiệt như mưa rền gió dữ muốn châm lửa hoàn toàn dục vọng trên người hai người.
Hắn một bên hôn nàng, một bên ách thanh lẩm bẩm tên nàng. Mi, mắt, môi, cổ, mỗi một tấc đều hôn xuống, hắn mới thở hổn hển dừng lại, một đôi con ngươi sáng quắc nhìn nàng.
Tần Lạc Y thở từng ngụm, ngực phập phồng kịch liệt, thân mình dựa vào cự thạch phía sau, nhìn Bạch Y, không nghĩ tới chính mình mới hồi phục tinh thần lại, thân mình có chút nhũn ra, không nghe sai sử, Bạch Y...Cư nhiên sẽ hôn nàng. Tại sao có thể như vậy!
“Y nhi, còn tốt...Cuối cùng nàng đã trở lại.” Bạch Y quyến luyến dừng trên phượng mâu nàng trong suốt liễm diễm mang theo giật mình, đầu ngón tay tao nhã mơn trớn chân mày nàng xinh đẹp tuyệt trần như viễn sơn, lướt qua hai má nàng trơn bóng như ngọc, cuối cùng dừng trên cánh môi nàng đỏ mọng khéo léo oánh nhuận, kiều diễm như đóa hoa, cảm thụ xúc cảm mềm mại mà ôn nhuận.
Nghe xong lời hắn nói, trong đầu Tần Lạc Y nguyên bản còn có chút không rõ ầm ầm vang lên, hoàn toàn tỉnh táo lại, trong lòng chấn động, phượng mâu hiện lên ánh sáng nhạt, chẳng lẽ Bạch Y đã nhận ra vừa rồi nàng bị người đoạt xá? Hắn phát giác như thế nào?
Bạch Y hôn chính mình như vậy...Chẳng lẽ vừa rồi chính mình làm chuyện tình gì quá mức? Sắc mặt biến thành màu đen nhìn bộ dáng chính mình thoát y chỉ còn lại cái yếm, cố nén xúc động vỗ trán.
Trở lại trong phòng nàng ở tạm, Tần Lạc Y cùng Bạch Y ngồi xếp bằng đối diện. Thần sắc hai người đều phá lệ ngưng trọng.
Tần Lạc Y đã thay đổi thân y phục lần nữa, mái tóc vẫn đang rối tung trên người, lúc này nàng bất chấp đem tóc búi lên, Bạch Y cầm tay nàng, đem thần thức tham nhập vào trong cơ thể nàng.
Tần Lạc Y rũ mí mắt xuống, vẫn ngồi không nhúc nhích, mặc hắn tham nhập.
Sau một lát, Bạch Y buông lỏng tay ra, mím bạc môi hoàn mỹ, mâu quang ám trầm lợi hại, như một bích đàm sâu thẳm: “Y nhi, vừa rồi, hẳn là nàng bị đoạt xá.” Tuy rằng là lời nói suy đoán, nhưng thần sắc thập phần chắc chắc.
Tần Lạc Y gật gật đầu.“Ngươi làm sao thấy được?” Thời gian nàng bị đoạt xá thực ngắn, thời gian ngắn như thế, không nghĩ tới sẽ bị Bạch Y phát hiện sơ hở.
Bạch Y nhìn ánh mắt nàng, giống như muốn vọng tiến vào chỗ sâu nhất đáy lòng nàng, ánh trăng theo cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào, dung nhan tuấn dật như trích tiên dưới ánh trăng càng hiển lộ phiêu dật tao nhã: “Ánh mắt nàng màu đen,mà ánh mắt nàng ta màu nâu.”
Tuy rằng nhan sắc chênh lệch không lớn, nhưng chỉ cần cẩn thận, không phải không thể nhìn ra khác nhau.
“Ánh mắt sao?” Mâu quang Tần Lạc Y chợt lóe, ngón tay xoa ánh mắt, trong lòng đột nhiên có chút cảm giác khó hiểu, biến hoá rất nhỏ như thế, Bạch Y cũng phát hiện ra.
“Hồn phách kia...Quả thật trốn trong Hỗn Nguyên Thiên Châu.” Bạch Y gật gật đầu, mâu quang càng thêm thâm trầm.Đạo hồn phách xa lạ, phải diệt trừ!
“Quả nhiên giống ta suy nghĩ.” Nàng chưa bao giờ biết, trong Hỗn Nguyên Thiên Châu, còn ẩn tàng bí mật lớn như vậy, chỉ sợ chính mình lúc trước không song tu nhận hết tra tấn, thiếu chút nữa suýt chết.Cùng đạo hồn phách có quan hệ rất lớn.
Trách không được...Hỗn Nguyên Thiên Châu thủy chung không thể vì nàng sử dụng, nếu không phải Bạch Y truyền thụ cho nàng Vô Tướng Đại Pháp, nàng căn bản không thể khống chế lấy tinh thần lực từ trong Hỗn Nguyên Thiên Châu.
Cùng người song tu, sau đó Hỗn Nguyên Thiên Châu sẽ phóng thích tinh thần lực vài ngày, hiện tại nghĩ đến, phương pháp kia liền vô cùng quỷ dị.
Hoàn hảo...Mấy năm nay nàng cách một đoạn thời gian, sẽ đem phủ đệ trong cơ thể lấy ra túy luyện một lần, cho dù hiện tại nàng đã đột phá tử phủ đỉnh, tu luyện ra linh hoa, trong cơ thể không có phủ đệ, nhưng cách một đoạn thời gian, nàng vẫn đem lực lượng trong cơ thể lấy ra túy luyện.
Lực lượng trong cơ thể nàng thật sự thuần túy, đã không còn cảm giác như lúc ban đầu bị thứ gì đó chi phối, nghĩ đến nàng túy luyện cũng rất hữu dụng.
Ánh mắt nhìn phía ngoài cửa sổ. Thời điểm nàng đi ra khỏi phòng bị đoạt xá. Nghĩ Bạch Y trở về, nàng cao hứng, mở cửa ra đang muốn đi qua, thân thể không hề chuẩn bị đã bị một cỗ lực lượng cường đại chiếm lĩnh, ý thức nàng nhanh chóng hôn mê hoàn toàn.
Hiện tại nàng đã tu luyện ra hai đóa linh hoa, tu vi trên Huyền Thiên đại lục coi như cực kỳ cường đại, càng bởi vì có hạt bồ đề, còn là luyện đan sư cao giai, linh hồn lực của nàng coi như thập phần cường đại, nhưng đạo thần hồn đoạt xá kia...Chính mình bị áp chế hoàn toàn, bằng không sẽ không dễ dàng bị nàng ta đoạt xá như vậy, hơn nữa chuyện sau khi phát sinh, chính mình tuyệt không rõ ràng.
Nàng nghe Bạch Y nói qua, hắn trực tiếp đem đạo hồn phách bức ra khỏi thân thể nàng, ngay cả tu vi Bạch Y cường đại như thế cũng không thể thành công, nhưng chính mình có thể tỉnh táo lại, cùng Bạch Y khẳng định có quan hệ trực tiếp.
Chỉ cần nghĩ đến có một đạo hồn phách trong Hỗn Nguyên Thiên Châu, cũng tương đương sống trong thân thể chính mình, còn chuẩn bị tùy thời đoạt xá nàng, Tần Lạc Y rất khó chịu, vô cùng khó chịu. Trong phượng hiện lên lãnh ý. Hạt châu này quả nhiên là tai họa! Mất công có nhiều người muốn cướp nó như vậy.
Bạch Y cũng hiểu được đạo hồn phách trong Hỗn Nguyên Thiên Châu quá mức nguy hiểm, mím môi, trong mắt hiện lên sát ý sắc bén: “Đạo hồn phách kia, cần phải tiêu diệt.” Hơn nữa phải càng nhanh càng tốt.
Tần Lạc Y gật gật đầu. Bất quá lấy tu vi nàng, chỉ sợ không thể hủy diệt nó, theo tốc độ nó đoạt xá có thể biết, đạo hồn phách kia thập phần cường đại.
“Đưa tay cho ta.” Bạch Y hướng nàng vươn tay đến lần nữa.
Tần Lạc Y không chút do dự hướng hắn vươn hai tay. Hai người bốn tay chạm nhau, đều nhắm hai mắt lại, bắt đầu vận công, bởi vì Vô Tướng Đại Pháp đối với Hỗn Nguyên Thiên Châu hữu dụng nhất, vẫn luôn dùng áp chế Hỗn Nguyên Thiên Châu, hai người đều sử dụng Vô Tướng Đại Pháp, một cỗ lực lượng cổ chói mắt cường đại, hướng tới Hỗn Nguyên Thiên Châu bao vây.
Trong linh đài huyệt của Tần Lạc Y, thoáng chốc hào quang vạn trượng. Hỗn Nguyên Thiên Châu màu xanh biếc vẫn không nhúc nhích trữ đứng nơi đó, Tần Lạc Y cùng Bạch Y thi triển Vô Tướng Đại Pháp, sau một lát, bằng vào Vô Tướng Đại Pháp, thần thức hai người đều tiến nhập vào Hỗn Nguyên Thiên Châu.
Trong Hỗn Nguyên Thiên Châu tràn ngập Hỗn Độn Chi Nguyên nồng đậm, khắp nơi đều là sương trắng mênh mông, thần thức hai người không tách ra, cùng nhau trong Hỗn Độn Chi Nguyên sương trắng mênh mông tìm kiếm đạo hồn phách.
Hỗn Nguyên Thiên Châu thoạt nhìn không lớn, đứng trong linh đài huyệt của nàng, chỉ lớn như ngón cái mà thôi, mà thật sự đi vào, mới biết được bên trong vô cùng rộng lớn, tìm mấy canh giờ, đều không tìm được. Hai người chỉ phải lui ra.
Sắc mặt Tần Lạc Y có chút tái nhợt, dù sao vừa phải vận hành Vô Tướng Đại Pháp, vừa phải điều động thần thức tìm kiếm trong Hỗn Nguyên Thiên Châu, còn phải tùy thời chú ý không bị người đánh lén, đây chính là chuyện tình thập phần không thoải.
Rời khỏi Hỗn Nguyên Thiên Châu, Tần Lạc Y nhắm hai tròng mắt lại, ăn một viên đan dược, ngồi xuống một lát, sắc mặt khôi phục bình thường, lúc này mới mở mắt ra, có Hỗn Nguyên Thiên Châu là biến số tồn tại, nàng phải tùy thời bảo trì trạng thái cao nhất.
Nàng mở mắt ra liền vọng tiến vào ánh mắt Bạch Y tối đen ngưng trọng, nhìn nàng tỉnh lại,trong mắt Bạch Y hiện lên một chút thoải mái.
Trong mắt Tần Lạc Y hiện lên ánh sáng nhạt. Bạch Y...Hắn sợ thời điểm chính mình vận công, lại bị người đoạt xá sao?
Ngay cả Bạch Y tu vi biến thái như thế, cũng không tìm thấy đạo hồn phách kia, đến tột cùng là vì hồn phách ẩn tàng quá sâu, hay bởi vì quan hệ Hỗn Nguyên Thiên Châu?
Mặc kệ là vì cái gì, đối với nàng mà nói, không phải là tin tức tốt.
“Không thể tìm được đạo hồn phách kia, ta thử đem hạt châu bức ra khỏi thân thể nàng trước, chờ bức ra, sự tình liền dễ làm.” Bạch Y nhìn nàng nói, ở thời điểm nàng vừa rồi vận công khôi phục lực lượng, hắn suy nghĩ rất nhiều.
Càng nghĩ đến Âu Dương Linh. Lúc trước hắn không để ý, trước khi Âu Dương Linh đi tâm tâm niệm niệm nói chính mình tìm Hỗn Nguyên Thiên Châu, ánh mắt bức thiết như vậy, biết trong Hỗn Nguyên Thiên Châu có Hỗn Độn Chi Nguyên, hắn vẫn nghĩ đến hắn ta hướng về phía Hỗn Độn Chi Nguyên. Hiện tại nghĩ đến sợ là không đơn giản như vậy.
Muốn bức Hỗn Nguyên Thiên Châu ra, Tần Lạc Y tự nhiên không luyến tiếc. Thực dứt khoát gật đầu. Hai người nhắm mắt lại lần nữa, lúc này đây, Bạch Y ngồi sau Tần Lạc Y, hai tay hắn đặt trên lưng Tần Lạc Y, một cỗ lực lượng tử quang cổ, từ trong tay hắn hiện lên, cuồn cuộn không dứt hướng tới trong cơ thể Tần Lạc Y mà đi.
Sau một lát, toàn bộ người Bạch Y đều bị tử quang cổ bao phủ. Trên mặt Tần Lạc Y dần dần hiện đỏ ửng hoa đào, nhan sắc càng ngày càng tiên diễm, mồ hôi trong suốt từ trên da thịt tẩm ra, mồ hôi càng nhiều, đem y phục trên người ướt đẫm, hô hấp cũng dần dần dồn dập lên.
Bạch Y cũng không thoải mái. Bất đồng với da thịt Tần Lạc Y càng hồng, da thịt hắn theo thời gian càng lâu, trắng nõn như bạch ngọc trở nên tái nhợt, Hỗn Nguyên Thiên Châu vẫn không từ trong cơ thể Tần Lạc Y bức ra, non nửa canh giờ sau, hắn rốt cục từ bỏ.
Mở mắt ra, hắn đi đến trước người Tần Lạc Y ngồi xuống, trong mắt từ trước tới nay sâu thẳm bình tĩnh hiện lên ảo não, da thịt Tần Lạc Y đỏ hồng như nhỏ máu, cho dù trong cơ thể hắn còn lực lượng, cũng không dám tiếp tục, nếu tiếp tục, không bức Hỗn Nguyên Thiên Châu ra, nói không chừng Tần Lạc Y đã xảy ra chuyện trước.
Đã không có hắn tiếp tục thi pháp, màu đỏ trên mặt Tần Lạc Y rút đi, sau một lát, khôi phục trắng nõn lúc ban đầu, nàng mở mắt ra, vọng tiến vào ánh mắt Bạch Y thâm thúy hơi ảo não lần nữa.
“Y nhi, thực xin lỗi.” Bạch Y nhìn nàng, áy náy nói.
Tần Lạc Y cười nhạt: “Cùng ta nói xin lỗi làm gì? Là hạt châu kia quá giảo hoạt, vẫn luôn không ra, không liên quan đến ngươi.” Tâm tình chìm xuống đáy cốc.
Ngay cả Bạch Y đều không thể bức hạt châu ra, đây là tình huống xấu nhất lúc trước chính mình lường đến, hạt châu này sau khi nhận định người, trừ phi chết, sợ là nó sẽ không ly thể.
Bạch Y nhìn tiếu nhan nàng trắng nõn như ngọc, còn có tươi cười trên mặt, trong lòng khó chịu, liền đem nàng gắt gao kéo vào trong lòng: “Y nhi, nàng không cần lo lắng, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp đem hạt châu bức ra, dám đoạt xá nàng, ta định làm cho nó hồn phi phách tán.” Thanh âm hắn trầm thấp ám ách, giống như lời thề.
Tần Lạc Y bị hắn ôm thân mình hơi cứng đờ, thân mình Bạch Y ấm áp gợi cảm, mang theo cỗ hương vị thanh nhã, nàng vươn tay vỗ bờ vai hắn, sau đó khoé môi gợi lên, mỉm cười đẩy hắn ra nói: “Ta không lo lắng, tuy rằng nó không ra, không phải mới vừa ngươi đã hạ cấm chế cho nó sao, tuy rằng nó tránh bên trong, tạm thời cũng đừng nghĩ ra ngoài đoạt xá ta.”
Tần Lạc Y mở mắt ra, vừa lúc vọng tiến vào ánh mắt Bạch Y tối đen thâm thúy mang theo vô cùng sắc bén, mà ngón tay hắn thon dài như ngọc, gắt gao niết cằm nàng, tuy rằng thân thể hai người không nằm cùng nhau, nhưng khoảng cách quá gần.
Nhìn đến nàng mở mắt, đồng tử Bạch Y mạnh mẽ co rụt lại, sát khí âm lãnh trong mắt lập tức tán đi, hiện lên một chút tia sáng kỳ dị.
Tần Lạc Y trừng mắt nhìn, cảm giác khác thường trên người làm cho lòng nàng mạnh mẽ bị kiềm hãm, rũ mắt quét chính mình một vòng, nàng nhìn đến mái tóc đen nhánh phân tán trên hai bờ vai, còn có bộ dáng chính mình lúc này gần như nửa trần trụi.
Trên thân chỉ mặc một cái yếm màu đỏ, tiết khố bên dưới đã sớm ướt đẫm, tiết khố màu trắng dính nước, gắt gao dán trên người, lộ ta đường cong, sau người nàng là một khối cự thạch thật lớn, nàng bị linh lực trên người Bạch Y cường đại áp chế ngã xuống cự thạch phía sau.
Khoé mắt Tần Lạc Y nhịn không được hung hăng co rút, bị cặp mắt Bạch Y tối đen nóng rực nhìn chằm chằm, âm thầm cắn chặt răng, tiếu nhan trắng nõn nhịn không được hiên lên đỏ ửng xấu hổ, há mồm nói: “Bạch Y...” Có phải nên buông nàng ra trước hay không?
Chỉ là lời này nàng không nói ra miệng, đầu Bạch Y đột nhiên cúi thấp xuống, hai tay ôm thắt lưng nàng, đem nàng gắt gao kéo vào trong lòng chính mình, bạc môi hôn thật mạnh lên môi nàng đỏ mọng.
“Ngô...” Phượng mâu Tần Lạc Y mở to, giống như không dám tin trừng mắt Bạch Y, nàng muốn quay đầu đi, nhưng chống lại Bạch Y tu vi trước nay cao thâm khó đoán, mặc kệ nàng vặn vẹo như thế nào, đều không thể thoát khỏi Bạch Y truy đuổi.
Đôi mắt Bạch Y tối đen không thấy đáy tràn ra quang mang làm cho người ta thấy sẽ ngừng thở, kịch liệt triền miên hôn nàng, hôn cuồng nhiệt như mưa rền gió dữ muốn châm lửa hoàn toàn dục vọng trên người hai người.
Hắn một bên hôn nàng, một bên ách thanh lẩm bẩm tên nàng. Mi, mắt, môi, cổ, mỗi một tấc đều hôn xuống, hắn mới thở hổn hển dừng lại, một đôi con ngươi sáng quắc nhìn nàng.
Tần Lạc Y thở từng ngụm, ngực phập phồng kịch liệt, thân mình dựa vào cự thạch phía sau, nhìn Bạch Y, không nghĩ tới chính mình mới hồi phục tinh thần lại, thân mình có chút nhũn ra, không nghe sai sử, Bạch Y...Cư nhiên sẽ hôn nàng. Tại sao có thể như vậy!
“Y nhi, còn tốt...Cuối cùng nàng đã trở lại.” Bạch Y quyến luyến dừng trên phượng mâu nàng trong suốt liễm diễm mang theo giật mình, đầu ngón tay tao nhã mơn trớn chân mày nàng xinh đẹp tuyệt trần như viễn sơn, lướt qua hai má nàng trơn bóng như ngọc, cuối cùng dừng trên cánh môi nàng đỏ mọng khéo léo oánh nhuận, kiều diễm như đóa hoa, cảm thụ xúc cảm mềm mại mà ôn nhuận.
Nghe xong lời hắn nói, trong đầu Tần Lạc Y nguyên bản còn có chút không rõ ầm ầm vang lên, hoàn toàn tỉnh táo lại, trong lòng chấn động, phượng mâu hiện lên ánh sáng nhạt, chẳng lẽ Bạch Y đã nhận ra vừa rồi nàng bị người đoạt xá? Hắn phát giác như thế nào?
Bạch Y hôn chính mình như vậy...Chẳng lẽ vừa rồi chính mình làm chuyện tình gì quá mức? Sắc mặt biến thành màu đen nhìn bộ dáng chính mình thoát y chỉ còn lại cái yếm, cố nén xúc động vỗ trán.
Trở lại trong phòng nàng ở tạm, Tần Lạc Y cùng Bạch Y ngồi xếp bằng đối diện. Thần sắc hai người đều phá lệ ngưng trọng.
Tần Lạc Y đã thay đổi thân y phục lần nữa, mái tóc vẫn đang rối tung trên người, lúc này nàng bất chấp đem tóc búi lên, Bạch Y cầm tay nàng, đem thần thức tham nhập vào trong cơ thể nàng.
Tần Lạc Y rũ mí mắt xuống, vẫn ngồi không nhúc nhích, mặc hắn tham nhập.
Sau một lát, Bạch Y buông lỏng tay ra, mím bạc môi hoàn mỹ, mâu quang ám trầm lợi hại, như một bích đàm sâu thẳm: “Y nhi, vừa rồi, hẳn là nàng bị đoạt xá.” Tuy rằng là lời nói suy đoán, nhưng thần sắc thập phần chắc chắc.
Tần Lạc Y gật gật đầu.“Ngươi làm sao thấy được?” Thời gian nàng bị đoạt xá thực ngắn, thời gian ngắn như thế, không nghĩ tới sẽ bị Bạch Y phát hiện sơ hở.
Bạch Y nhìn ánh mắt nàng, giống như muốn vọng tiến vào chỗ sâu nhất đáy lòng nàng, ánh trăng theo cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào, dung nhan tuấn dật như trích tiên dưới ánh trăng càng hiển lộ phiêu dật tao nhã: “Ánh mắt nàng màu đen,mà ánh mắt nàng ta màu nâu.”
Tuy rằng nhan sắc chênh lệch không lớn, nhưng chỉ cần cẩn thận, không phải không thể nhìn ra khác nhau.
“Ánh mắt sao?” Mâu quang Tần Lạc Y chợt lóe, ngón tay xoa ánh mắt, trong lòng đột nhiên có chút cảm giác khó hiểu, biến hoá rất nhỏ như thế, Bạch Y cũng phát hiện ra.
“Hồn phách kia...Quả thật trốn trong Hỗn Nguyên Thiên Châu.” Bạch Y gật gật đầu, mâu quang càng thêm thâm trầm.Đạo hồn phách xa lạ, phải diệt trừ!
“Quả nhiên giống ta suy nghĩ.” Nàng chưa bao giờ biết, trong Hỗn Nguyên Thiên Châu, còn ẩn tàng bí mật lớn như vậy, chỉ sợ chính mình lúc trước không song tu nhận hết tra tấn, thiếu chút nữa suýt chết.Cùng đạo hồn phách có quan hệ rất lớn.
Trách không được...Hỗn Nguyên Thiên Châu thủy chung không thể vì nàng sử dụng, nếu không phải Bạch Y truyền thụ cho nàng Vô Tướng Đại Pháp, nàng căn bản không thể khống chế lấy tinh thần lực từ trong Hỗn Nguyên Thiên Châu.
Cùng người song tu, sau đó Hỗn Nguyên Thiên Châu sẽ phóng thích tinh thần lực vài ngày, hiện tại nghĩ đến, phương pháp kia liền vô cùng quỷ dị.
Hoàn hảo...Mấy năm nay nàng cách một đoạn thời gian, sẽ đem phủ đệ trong cơ thể lấy ra túy luyện một lần, cho dù hiện tại nàng đã đột phá tử phủ đỉnh, tu luyện ra linh hoa, trong cơ thể không có phủ đệ, nhưng cách một đoạn thời gian, nàng vẫn đem lực lượng trong cơ thể lấy ra túy luyện.
Lực lượng trong cơ thể nàng thật sự thuần túy, đã không còn cảm giác như lúc ban đầu bị thứ gì đó chi phối, nghĩ đến nàng túy luyện cũng rất hữu dụng.
Ánh mắt nhìn phía ngoài cửa sổ. Thời điểm nàng đi ra khỏi phòng bị đoạt xá. Nghĩ Bạch Y trở về, nàng cao hứng, mở cửa ra đang muốn đi qua, thân thể không hề chuẩn bị đã bị một cỗ lực lượng cường đại chiếm lĩnh, ý thức nàng nhanh chóng hôn mê hoàn toàn.
Hiện tại nàng đã tu luyện ra hai đóa linh hoa, tu vi trên Huyền Thiên đại lục coi như cực kỳ cường đại, càng bởi vì có hạt bồ đề, còn là luyện đan sư cao giai, linh hồn lực của nàng coi như thập phần cường đại, nhưng đạo thần hồn đoạt xá kia...Chính mình bị áp chế hoàn toàn, bằng không sẽ không dễ dàng bị nàng ta đoạt xá như vậy, hơn nữa chuyện sau khi phát sinh, chính mình tuyệt không rõ ràng.
Nàng nghe Bạch Y nói qua, hắn trực tiếp đem đạo hồn phách bức ra khỏi thân thể nàng, ngay cả tu vi Bạch Y cường đại như thế cũng không thể thành công, nhưng chính mình có thể tỉnh táo lại, cùng Bạch Y khẳng định có quan hệ trực tiếp.
Chỉ cần nghĩ đến có một đạo hồn phách trong Hỗn Nguyên Thiên Châu, cũng tương đương sống trong thân thể chính mình, còn chuẩn bị tùy thời đoạt xá nàng, Tần Lạc Y rất khó chịu, vô cùng khó chịu. Trong phượng hiện lên lãnh ý. Hạt châu này quả nhiên là tai họa! Mất công có nhiều người muốn cướp nó như vậy.
Bạch Y cũng hiểu được đạo hồn phách trong Hỗn Nguyên Thiên Châu quá mức nguy hiểm, mím môi, trong mắt hiện lên sát ý sắc bén: “Đạo hồn phách kia, cần phải tiêu diệt.” Hơn nữa phải càng nhanh càng tốt.
Tần Lạc Y gật gật đầu. Bất quá lấy tu vi nàng, chỉ sợ không thể hủy diệt nó, theo tốc độ nó đoạt xá có thể biết, đạo hồn phách kia thập phần cường đại.
“Đưa tay cho ta.” Bạch Y hướng nàng vươn tay đến lần nữa.
Tần Lạc Y không chút do dự hướng hắn vươn hai tay. Hai người bốn tay chạm nhau, đều nhắm hai mắt lại, bắt đầu vận công, bởi vì Vô Tướng Đại Pháp đối với Hỗn Nguyên Thiên Châu hữu dụng nhất, vẫn luôn dùng áp chế Hỗn Nguyên Thiên Châu, hai người đều sử dụng Vô Tướng Đại Pháp, một cỗ lực lượng cổ chói mắt cường đại, hướng tới Hỗn Nguyên Thiên Châu bao vây.
Trong linh đài huyệt của Tần Lạc Y, thoáng chốc hào quang vạn trượng. Hỗn Nguyên Thiên Châu màu xanh biếc vẫn không nhúc nhích trữ đứng nơi đó, Tần Lạc Y cùng Bạch Y thi triển Vô Tướng Đại Pháp, sau một lát, bằng vào Vô Tướng Đại Pháp, thần thức hai người đều tiến nhập vào Hỗn Nguyên Thiên Châu.
Trong Hỗn Nguyên Thiên Châu tràn ngập Hỗn Độn Chi Nguyên nồng đậm, khắp nơi đều là sương trắng mênh mông, thần thức hai người không tách ra, cùng nhau trong Hỗn Độn Chi Nguyên sương trắng mênh mông tìm kiếm đạo hồn phách.
Hỗn Nguyên Thiên Châu thoạt nhìn không lớn, đứng trong linh đài huyệt của nàng, chỉ lớn như ngón cái mà thôi, mà thật sự đi vào, mới biết được bên trong vô cùng rộng lớn, tìm mấy canh giờ, đều không tìm được. Hai người chỉ phải lui ra.
Sắc mặt Tần Lạc Y có chút tái nhợt, dù sao vừa phải vận hành Vô Tướng Đại Pháp, vừa phải điều động thần thức tìm kiếm trong Hỗn Nguyên Thiên Châu, còn phải tùy thời chú ý không bị người đánh lén, đây chính là chuyện tình thập phần không thoải.
Rời khỏi Hỗn Nguyên Thiên Châu, Tần Lạc Y nhắm hai tròng mắt lại, ăn một viên đan dược, ngồi xuống một lát, sắc mặt khôi phục bình thường, lúc này mới mở mắt ra, có Hỗn Nguyên Thiên Châu là biến số tồn tại, nàng phải tùy thời bảo trì trạng thái cao nhất.
Nàng mở mắt ra liền vọng tiến vào ánh mắt Bạch Y tối đen ngưng trọng, nhìn nàng tỉnh lại,trong mắt Bạch Y hiện lên một chút thoải mái.
Trong mắt Tần Lạc Y hiện lên ánh sáng nhạt. Bạch Y...Hắn sợ thời điểm chính mình vận công, lại bị người đoạt xá sao?
Ngay cả Bạch Y tu vi biến thái như thế, cũng không tìm thấy đạo hồn phách kia, đến tột cùng là vì hồn phách ẩn tàng quá sâu, hay bởi vì quan hệ Hỗn Nguyên Thiên Châu?
Mặc kệ là vì cái gì, đối với nàng mà nói, không phải là tin tức tốt.
“Không thể tìm được đạo hồn phách kia, ta thử đem hạt châu bức ra khỏi thân thể nàng trước, chờ bức ra, sự tình liền dễ làm.” Bạch Y nhìn nàng nói, ở thời điểm nàng vừa rồi vận công khôi phục lực lượng, hắn suy nghĩ rất nhiều.
Càng nghĩ đến Âu Dương Linh. Lúc trước hắn không để ý, trước khi Âu Dương Linh đi tâm tâm niệm niệm nói chính mình tìm Hỗn Nguyên Thiên Châu, ánh mắt bức thiết như vậy, biết trong Hỗn Nguyên Thiên Châu có Hỗn Độn Chi Nguyên, hắn vẫn nghĩ đến hắn ta hướng về phía Hỗn Độn Chi Nguyên. Hiện tại nghĩ đến sợ là không đơn giản như vậy.
Muốn bức Hỗn Nguyên Thiên Châu ra, Tần Lạc Y tự nhiên không luyến tiếc. Thực dứt khoát gật đầu. Hai người nhắm mắt lại lần nữa, lúc này đây, Bạch Y ngồi sau Tần Lạc Y, hai tay hắn đặt trên lưng Tần Lạc Y, một cỗ lực lượng tử quang cổ, từ trong tay hắn hiện lên, cuồn cuộn không dứt hướng tới trong cơ thể Tần Lạc Y mà đi.
Sau một lát, toàn bộ người Bạch Y đều bị tử quang cổ bao phủ. Trên mặt Tần Lạc Y dần dần hiện đỏ ửng hoa đào, nhan sắc càng ngày càng tiên diễm, mồ hôi trong suốt từ trên da thịt tẩm ra, mồ hôi càng nhiều, đem y phục trên người ướt đẫm, hô hấp cũng dần dần dồn dập lên.
Bạch Y cũng không thoải mái. Bất đồng với da thịt Tần Lạc Y càng hồng, da thịt hắn theo thời gian càng lâu, trắng nõn như bạch ngọc trở nên tái nhợt, Hỗn Nguyên Thiên Châu vẫn không từ trong cơ thể Tần Lạc Y bức ra, non nửa canh giờ sau, hắn rốt cục từ bỏ.
Mở mắt ra, hắn đi đến trước người Tần Lạc Y ngồi xuống, trong mắt từ trước tới nay sâu thẳm bình tĩnh hiện lên ảo não, da thịt Tần Lạc Y đỏ hồng như nhỏ máu, cho dù trong cơ thể hắn còn lực lượng, cũng không dám tiếp tục, nếu tiếp tục, không bức Hỗn Nguyên Thiên Châu ra, nói không chừng Tần Lạc Y đã xảy ra chuyện trước.
Đã không có hắn tiếp tục thi pháp, màu đỏ trên mặt Tần Lạc Y rút đi, sau một lát, khôi phục trắng nõn lúc ban đầu, nàng mở mắt ra, vọng tiến vào ánh mắt Bạch Y thâm thúy hơi ảo não lần nữa.
“Y nhi, thực xin lỗi.” Bạch Y nhìn nàng, áy náy nói.
Tần Lạc Y cười nhạt: “Cùng ta nói xin lỗi làm gì? Là hạt châu kia quá giảo hoạt, vẫn luôn không ra, không liên quan đến ngươi.” Tâm tình chìm xuống đáy cốc.
Ngay cả Bạch Y đều không thể bức hạt châu ra, đây là tình huống xấu nhất lúc trước chính mình lường đến, hạt châu này sau khi nhận định người, trừ phi chết, sợ là nó sẽ không ly thể.
Bạch Y nhìn tiếu nhan nàng trắng nõn như ngọc, còn có tươi cười trên mặt, trong lòng khó chịu, liền đem nàng gắt gao kéo vào trong lòng: “Y nhi, nàng không cần lo lắng, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp đem hạt châu bức ra, dám đoạt xá nàng, ta định làm cho nó hồn phi phách tán.” Thanh âm hắn trầm thấp ám ách, giống như lời thề.
Tần Lạc Y bị hắn ôm thân mình hơi cứng đờ, thân mình Bạch Y ấm áp gợi cảm, mang theo cỗ hương vị thanh nhã, nàng vươn tay vỗ bờ vai hắn, sau đó khoé môi gợi lên, mỉm cười đẩy hắn ra nói: “Ta không lo lắng, tuy rằng nó không ra, không phải mới vừa ngươi đã hạ cấm chế cho nó sao, tuy rằng nó tránh bên trong, tạm thời cũng đừng nghĩ ra ngoài đoạt xá ta.”
Tác giả :
Tương Ba Lục