Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh
Chương 20
Vệ Cung Huyền vì vậy mà bật cười.
Nguyễn Mộng toàn thân ướt chèm nhẹp, váy ngủ dài dán chặt trên người, bộ ngực đầy đặn xem ra càng thêm hùng vĩ, cố tình một màn mị hoặc như vậy, trên mặt cô biểu tình cũng là đáng thương, giống như là con mèo nhỏ bị đoạt đi cuộn len yêu thích, lúc nãy giúp cô sấy khô tóc, vì vậy, có vài cọng rơi tán lạc, dính vào bên má, lại thêm mấy phần tư vị điềm đạm đáng yêu.
“Đừng sợ.” sờ sờ đầu của cô.
Nguyễn Mộng mím môi ngồi dậy, tim vẫn còn đập thình thịch. Mặc dù cô không sợ nước, nhưng đột nhiên bị người kéo vào trong nước thì là lần đầu trong đời, chớ nói chi người đối với cô làm động tác thân mật như vậy còn là Vệ Cung Huyền.
Nhíu mày một cái, cô tách khỏi Vệ Cung Huyền chuẩn bị leo ra bồn tắm. Vệ Cung Huyền không có ngăn cản ngay từ đầu, thế nhưng thời điểm khi cô thò người đi ra, một bàn tay liền chậm rãi rơi xuống ngang hông của cô, Nguyễn Mộng nhất thời giống như là một con rùa mập bị đè lại, bởi vì cô có giãy giụa thế nào đều vô pháp trở mình.
“Buông, buông em ra…”
“Theo anh tắm thêm lần nữa.” Bạn đại thần nào đó nói.
Lặng yên. Nguyễn Mộng trong lòng lệ chảy thành dòng, biết cùng anh cứng rắn tiếp sẽ không có kết quả tốt gì, chỉ có thể âm thầm cắn răng đồng ý.
Vệ Cung Huyền liền buông cô ra, tay chân nhanh nhẹn liền đem cô áp đến trên vách tường, mặc dù là nước nóng, nhưng bất chợt bị dán lên tường , Nguyễn Mộng vẫn bị lạnh đến run lẩy bẩy.
Lửa nóng từ lồng ngực rất nhanh liền đem cái lạnh như băng đuổi đi, tay Vệ Cung Huyền bắt đầu ở khắp nơi trên người cô sờ soạng, dấy lên từng trận từng trận lửa nóng.
Thân thể Nguyễn Mộng vốn đang nhạy cảm, để anh sờ như vậy, chỉ một cái liền mềm nhũn, thân thể đẫy đà quả thật giống như là kẹo đường mềm nhũn, vừa ngọt vừa mịn, thật biết dụ dỗ người khác muốn cắn một cái.
Chuyện kế tiếp dĩ nhiên phải cùng anh làm, Nguyễn Mộng vừa mới bắt đầu còn chịu được, nhưng về sau Vệ Cung Huyền càng ngày càng cuồng dã, lực đạo va chạm vào cái mông cô không còn khắc chế nữa.
Cô khóc cầu xin đều vô dụng, mọi nơi đều là nước, làm cho tay chân cô mở ra càng giống như bộ dạng con rùa rồi, giữa hai chân lại còn bị cố tình hung ác đoạt lấy hết lần này tới lần khác, vừa khó chịu vừa thoải mái, cuối cùng ngay cả cô cũng không nói nên lời đây là cảm giác gì.
Vệ Cung Huyền không hỗ danh là đại thần, đem Nguyễn Mộng giày vò đến chết đi sống lại, cô trực tiếp ở trong nước ngủ thiếp đi, anh còn chưa thỏa mãn, ôm cái mông của cô lật lại, thả cô trong bồn tắm.
Nguyễn Mộng liền nhũn như con chi chi nằm sấp trong bồn tắm, chỉ còn chừa lại cái mông trắng nõn mềm mại vểnh cong lên.
Vệ Cung Huyền rốt cuộc vẫn là người đàn ông, mà một người đàn ông trông thấy một màn như vậy mà không phát hỏa, vậy khẳng định là bất lực rồi.
Anh cấm dục đã nhiều năm, khó được lúc lệnh cấm bãi bỏ, lại được yêu thương vợ mình, đương nhiên là muốn làm cho hoàn toàn triệt để mới bằng lòng bỏ qua. Hai ngày trước thì không nói, trong lòng anh có thể nhịn, hiện tại cũng không cần nhịn nữa, thân thể của cô cũng có khởi sắc, nếu không nhân cơ hội hưởng thụ, chẳng lẽ muốn đợi đến có tiểu bảo bối sao?
Nguyễn Mộng hỗn loạn nằm ở trong bồn tắm, đầu gối đặt trên mặt đất, Vệ Cung Huyền sợ cô lạnh, lấy khăn tắm trên kệ lót bên dưới, sau đó mạnh mẽ đâm vào trong thân thể Nguyễn Mộng, vô cùng bá đạo.
Cái mông trắng như tuyết rất nhanh liền bị va chạm thành những mảng đỏ lớn nhỏ, làm nổi bật thêm làn da trắng như tuyết, có một loại cảm giác xinh đẹp đến lạ thường.
Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước màu trắng, thuỷ tinh trong suốt bao phủ một tầng bọt nước thật dày, thân thể người phụ nữ trắng nõn nà vô lực mềm mại ở nơi đó, sau lưng còn có một người đàn ông cao lớn cường tráng, nơi riêng tư của hai người thân mật giao hợp, dán sát vào nhau, phát ra tiếng động dụ hoặc khác thường, mang theo tớ bạc dinh dính.
(MTY: cảnh mờ mà lòng không ‘mờ’ được )
Thân thể của Nguyễn Mộng đã đến cực hạn, nhưng vẫn còn cảm giác được, cho dù bất tỉnh cũng nhỏ giọng rầm rì, khóe mắt rõ ràng có nước mắt tràn ra. Vệ Cung Huyền tiếp tục bắt lấy thắt lưng của cô, nhìn đến cái mông của cô bị mình va chạm mà đỏ bừng, trong lòng dâng lên một loại cảm giác thành tựu.
Nhưng Nguyễn Mộng nằm ở trên thành bồn tắm, trên bụng rất nhanh liền bị cấn ra dấu vết đỏ ửng, có một chút đau, hơn nữa khoái cảm càng nhiều, cô vô ý thức quơ lên đôi tay, bị Vệ Cung Huyền một tay bắt được, giữ ở sau lưng không thể động đậy.
Đại thần đã ăn nhầm thuốc kích thích sao? Tại sao dũng mãnh như thế? Anh rốt cuộc xong chưa?
Nguyễn Mộng muốn khóc, cô cũng đã tỉnh lại, đáy mắt long lanh nước mắt trong suốt, dáng vẻ uất ức.
Nếu nói như thế này là hảo hảo sống tốt bên nhau, vậy bây giờ cô hối hận còn kịp hay không?
Ngày mai lại là ngày đầu tiên cô đi làm, chẳng lẽ muốn cô đi trễ sao?! Anh rốt cuộc có để cho người ta ngủ không a!
“Ưm…”
Mở miệng, vốn là nghĩ muốn khiển trách, nhưng cuối cùng lại biếm thành rên rỉ không cách nào dừng được.
‘”Ngừng, dừng ừm …A a…”
“Nhuyễn, kêu lớn lên nữa, anh thật sự thích nghe em kêu.”
Anh vừa va chạm vừa vuốt ve gương mặt cô, đôi môi ở trên lưng cô vừa hôn vừa gặm.
Phần lưng một trận đau nhức, Nguyễn Mộng lần này là thật sự sắp hỏng rồi. Cô chuẩn bị mạnh mẽ phản kháng, quyết không thỏa hiệp dưới dâm uy của đại thần:
“Nhanh, nhanh ….”
Nhanh? Đại thần rất rõ ràng đã hiểu sai ý của cô rồi, môi mỏng giương lên lộ ra nụ cười, hạ thân tiến vào càng nhanh càng dùng sức.
Nguyễn Mộng thật là có nỗi khổ mà nói không nên lời, cô vẫn còn chưa nói hết câu liền bị anh làm cho rối loạn câu từ gì cũng bay mất hết, coi như có nói ra cũng đều như gió thoảng qua tai, bị đại thần hoàn toàn xem thường.
Thân thể của cô thật là một bảo vật, làm lâu như vậy mà vẫn còn ướt át vô cùng, còn cắn bảo bối của anh được chặt như vậy.
Vệ Cung Huyền rốt cuộc có thể hoàn toàn hưởng thụ đến cảm giác mất hồn của thân thể, càng thêm không muốn buông tha cho cô. Dù trong lòng biết cô sáng mai còn phải đi đến công ty mới nhận việc cũng không chịu ngừng lại.
Trong lòng còn nghĩ, tốt nhất làm cho cô không đi được, như vậy là anh có thể danh chính ngôn thuận mà đem cô giữ ở bên cạnh mình làm phụ tá, mỗi ngày đều gặp, tình cảm chẳng phải nhanh chóng phát triển sao?
Thanh âm tính toán không ngừng vang lên trong đầu, phía dưới càng thêm không lưu tình. Nguyễn Mộng khóc đến khàn cả giọng, chỉ cho là Vệ Cung Huyền uống nhầm thuốc, làm sao biết được anh là cố ý, vì muốn cho ngày mai cô không thể xuống giường được chứ?
Nếu có ý định này, lại làm sao còn có thể thương tiếc cô? Chỉ sợ đem cô vận động không đủ, còn lo lắng cô có thể thức dậy nổi hay không?
Suốt cả đêm, lừa bịp cả đêm, cũng là một đêm thống khổ nhất mà Nguyễn Mộng trải qua từ kiếp trước đến kiếp này, cho dù là kiếp trước, lúc cô lần đầu tiên biết Vệ Cung Huyền cùng người phụ nữ kia ở cùng nhau cả đêm cũng chưa từng cảm thấy thống khổ như thế.
Đến cuối cùng cô đã hoàn toàn không có phản ứng nữa, chỉ có thể phản xạ có điều kiện ở thời điểm anh bắn vào khóc nấc một tiếng.
Bi kịch, bi kịch rõ rành rành mà!
Chỉ là sáng ngày thứ hai, Vệ đại thần vẫn không thể nào như ý nguyện.
Nguyễn Mộng là người có ý chí kiên cường, nếu cô quyết định làm chuyện gì, cho dù có mười con trâu cũng không thể kéo cô trở lại ví dụ như điều dưỡng thân thể, ví dụ như tìm việc làm, lại nói ví dụ như năm đó không trừ thủ đoạn nào tìm cách lấy cho được Vệ Cung Huyền.
Cô cũng chỉ là trên người Vệ Cung Huyền xoay chuyển một vòng, làm nữ chính trọng sinh đã từng chết qua một lần, Nguyễn Mộng lúc đầu chính là chuẩn bị vút bỏ nam chính tiếp tục cuộc sống mới của mình, thế nhưng nam chính rốt cuộc vô cùng kiên quyết, đem tình huống vốn căng thẳng hóa giải trở về như bây giờ.
Kỳ thực nói trắng ra là, cũng chính bởi vì Nguyễn Mộng chưa đủ dũng cảm.
Cô yêu Vệ Cung Huyền, yêu đến tận xương, cho nên sẽ không cự tuyệt bất luận chuyện gì có liên quan tới anh. Dù lúc mới bắt đầu, cô đã từng kiên trì muốn bỏ qua đến mức nào.
Nguyễn Mộng rất thông minh lựa chọn thời điểm trước khi Vệ Cung Huyền tỉnh lại mà rời đi. Bởi vì theo dự cảm của cô, anh khẳng định sẽ không bỏ qua cho cô, sẽ không cho cô đi làm, hay là sẽ tự mình đưa cô đi.
Cô mới không cần a!
Bị mọi người biết bản thân có ông chồng ưu tú như vậy, bản thân mình lại là hình dạng như vậy. Nói không chừng có bao nhiêu thiếu nữ muốn thay thế vị trí của mình rồi.
Cô cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ tới trung tâm phiên dịch, đối với bố cục bên trong thật cảm thấy hứng thú.
Vừa mới vào đã liền được đưa tới phòng của Tổng biên tập, sau đó cô mới hiểu được bản thân may mắn trúng tuyển vào được trung tâm phiên dịch này, nói là nơi phiên dịch, nhưng kỳ thực cũng làm tạp chí, xuất bản sách. Nhưng những thứ này cũng không có quan hệ tới Nguyễn Mộng, cô chỉ phụ trách phiên dịch.
Tổng biên là một người phụ nữ bốn mươi mấy tuổi, một thành phần tri thức, bộ dáng rất là sắc bén.
Nguyễn Mộng đối với người trời sinh cường giả như vậy có một loại cảm giác muốn nhượng bộ thoái lui, nhưng mà bản thân muốn công tác chỗ này, chỉ có thể kiên trì mà thôi.
Tổng biên đầu tiên giao cho cô nội dung công việc sau khi tan tầm, sau đó tùy tiện sắp xếp bàn cho cô, lại phát thêm văn phòng phẩm, phân phối máy tính, Nguyễn Mộng cứ như vậy bắt đầu làm việc .
Tiếng Pháp đối với cô mà nói không khác gì tiếng mẹ đẻ, cho nên nội dung một ngày làm việc rất nhanh được hoàn thành.
Tổng biên cũng rất kinh ngạc, biết Nguyễn Mộng có năng lực như vậy, nói với cô là cô có thể lựa chọn làm ở nhà hoặc có thể đến văn phòng phiên dịch làm. Nguyễn Mộng nghĩ rồi chọn làm tại văn phòng.
Không phải cô tự ngược đãi mình, cũng không phải cô nghĩ nhiều. Vì từ hành động của Vệ Cung Huyền mà xem xét, anh rất có thể sẽ bắt cô đem công việc cùng anh đến công ty!
Nghĩ đến tình huống kinh khủng kia, Nguyễn Mộng không tự chủ được mà rùng mình.
Ngồi đối diện cô là một cô gái họ Dương, Nguyễn Mộng cùng cô không quen biết, cô là người ít bắt chuyện, tất nhiên vẫn phải ngượng ngùng chào hỏi. Chỉ là bộ dáng cô gái kia dường như rất nhiệt tình, giúp cô dọn bàn, chỉ cô dùng máy copy.
Nguyễn Mộng lặng lẽ liếc một cái lên sổ ghi chép công việc của cô, tên là: Dương Thiến.
Vì để cám ơn, cô đề nghị mời Dương Thiến đi ăn trưa, Dương Thiến hớn hở đồng ý.
Bên trái Trung tâm phiên dịch có một con đường nhỏ, bên trong có rất nhiều quán ăn nhỏ, mà hướng bên phải chính là một số nhà hàng.
Nguyễn Mộng đã thật lâu không có ăn những món ăn vặt rồi, nhưng mời người ta ăn cơm, không nên chọn quán ăn sơ sài, nên cô chọn một nhà hàng Tây trang hoàng rất đẹp.
Thấy trên thực đơn hai món ăn thịt bò bít tết sốt mật ong cùng salad cà rốt, Nguyễn Mộng nhìn mà muốn đau bao tử.
Cô gọi một phần thịt sườn dê, Dương Thiến xem ra đã tới nơi này mấy lần, không chút khách khí liền gọi món mắc nhất bò bít tết Kobe.
Nhờ Vệ Cung Huyền ban tặng, Nguyễn Mộng bây giờ đối với thịt bò bít tết căm thù đến tận xương tủy, ngay cả một chút liên quan đến thịt bò cũng bài xích.
“Nguyễn Mộng, ăn món này thật không sao chứ? Tôi lại gọi món mắc nhắt…. Chúng ta sẽ không bị giữ lại rửa chén chứ?”
Dương Thiến vẫn có chút lo lắng.
“Tôi nói cho cô biết, lúc có người mời khách thì tôi chưa bao giờ mang tiền….”
(ý bả là có người mời đi ăn thì mang tiền làm gì.)
Nguyễn Mộng không bị lời của cô chọc cười.
“Không sao, cho dù bị bắt ở lại rửa chén, tôi cũng sẽ không liên lụy cô.”
“Vậy cũng không được! Thôi, dù sao cũng đã gọi rồi, cùng lắm thì tôi ở lại rửa với cô.”
Dương Thiến cắn răng, sảng khoái nói.
Nguyễn Mộng thấy cô vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, không nhịn được muốn cười, chỉ thấy Dương Thiến đột nhiên hú lên quái dị:
“Tôi nói này, sao tôi lại có cảm giác cô không giống như người cần tiền lương mấy ngàn đồng một tháng nhỉ? Ngày đầu tiên đi làm đã mời đồng nghiệp đến nhà hàng Tây ăn cơm, còn để cho tôi gọi món mắc nhất. Nguyễn Mộng… cô không phải là một phú bà chứ?”
Phú bà?… mặc dù không phải nhưng cũng gần đúng như vậy.
Nguyễn Mộng cười cảm ơn với người hầu bàn đưa đồ ăn lên, sau đó ưu nhã dùng dao nĩa kim loại cắt thịt sườn*.
(ở đây bạn editor để là “cắt bò bít tết”, theo như trên là cô chọn món sườn dê, cô ghét thịt bò bít tết.)
Dương Thiến nhìn động tác lưu loát thành thục của cô, không nhịn được thở dài nói:
“Vừa nhìn đã biết cô thuộc người có gia giáo tốt, nhìn tôi đi, dùng dao nĩa giống như đang giết heo…. Không sợ nói cho cô biết, tôi thật ra thì rất muốn cầm lên mà gặm a!!!”
Nguyễn Mộng rất ưa thích Dương Thiến, trong cuộc đời cô chưa từng có một người bạn nữ nào, bất kể là kiếp trước hay kiếp này.
Khi còn bé bởi vì bản thân dáng dấp rất mập mạp, tất cả nữ sinh đều không thích chơi với cô, cho dù cô học tập khá hơn nữa, tính tình ngoan ngoãn, cũng không có ai nguyện ý tới gần.
Giáo viên thì lại càng không thích cô, trong ngày kỷ niệm thành lập trường cũng không thèm quan tâm đến cô, chứ đừng nói đến những nam sinh quậy phá luôn gọi cô là heo mập, thậm chí có lúc còn cầm đá ném cô.
Hiện tại quen biết được cô gái Dương Thiến này, cô thậm chí không cần giải thích, liền lập tức xem cô như bạn thân của mình.
Dùng cơm xong, Nguyễn Mộng từ trong túi lấy ra thẻ Vệ Cung Huyền cho.
Tấm này là thẻ vàng, vốn là cô có thẻ chuẩn, nhưng bị anh cưỡng chế đổi thành thẻ vàng. Nói là cho cô ở bên ngoài dễ dàng sử dụng.
Nghĩ đến mình buổi sáng len lén chạy ra ngoài…. Nguyễn Mộng thình lình rùng mình một cái, cảm giác tối hôm nay có thể mình sẽ gặp phải bi kịch.
Kiếp trước cô luôn lo lắng Vệ Cung Huyền sẽ không muốn cô, kiếp này cô lại lo lắng Vệ Cung Huyền luôn muốn ở bên cạnh cô….
Suy nghĩ bất an, hoàn toàn không để ý đến lúc Dương Thiến nhìn thấy thẻ vàng trên tay cô, ánh mắt bỗng dưng sáng lên.
Sau khi quẹt thẻ hai người trở về trung tâm phiên dịch, hiệu suất của Nguyễn Mộng rất nhanh, công việc được phân công rất nhanh liền hoàn thành, thế nhưng cô cũng hiểu đạo lý người quá nổi bật luôn là đích ngắm của người khác.
Cô chỉ muốn có một công việc, từ từ đem trọng tâm sinh hoạt từ trên người Vệ Cung Huyền dời đi, cũng không phải thật sự vì muốn kiếm tiền mà bươn chải.
Cho nên sau khi hoàn thành, cô liền nhàm chán lướt web.
Lúc lên đại học cô rất hay lên QQ, đã thật lâu không có đăng nhâp, hiện tại vừa vào, vô số chim cánh cụt nhỏ liền tích tích tích tích kêu lên. Nguyễn Mộng từng bước từng bước mở ra xem, dù sao cũng nhàn rỗi , tính nhẫn nại thật tốt, cư nhiên cũng có người kết bạn với cô.
Chọn đồng ý, đầu kia liền nhảy ra một hộp thoại, đối phương gửi cho cô một khung thoại còn vẫn lay động, còn có….. hai chữ :
Bà xã.
Nguyễn Mộng sợ hết hồn, vội vàng nhìn xung quanh một chút, tay run run viết chữ:
Anh… là?
Bên kia gửi lại một biểu tượng tức giận, mặt cũng đốt thành màu đen, Nguyễn Mộng đối với mấy cái biểu tượng này vẫn còn rất ngạc nhiên, liền mở ra tư liệu của đối phương, lúc này mới phát hiện ra…. Trống rỗng.
Bà xã.
Bên kia lại nhảy lên hai chữ này.
Không, sẽ không thật sự là đại thần chứ? Nguyễn Mộng giật giật khóe miệng.
Cung Huyền?
Bên kia phát tới cái:
Nguyễn Mộng nhất thời cả người vô lực. Không phải chứ, cô đã bao nhiêu năm không Online QQ rồi, làm sao anh biết nich của cô?
Bà xã, tối mấy giờ tan việc?
Năm giờ….
Đánh xong hai chữ này gửi đi, Nguyễn Mộng liền hối hận.
Quả nhiên
Chờ anh đi đón em.
Nói xong đầu cô liền chán nản.
Nguyễn Mộng bóp cổ tay, cô không muốn, kiên quyết không muốn! Cô cũng không phải là chưa có nhìn thấy mấy chiếc xe của anh, phong cách chiếc sau còn rêu rao hơn chiếc trước.
Hơn nữa anh dáng dấp thế kia, nếu như xuất hiện tại nơi này cô phải làm sao?
Vội vàng lấy điện thoại di động gọi qua, bên kia có thể sớm đoán được cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, đã tắt máy.
Dương Thiến ở đối diện thấy sắc mặt cô không ổn, liền hỏi:
“Nguyễn Mộng, cô làm sao vậy, không thoải mái sao?”
Cô vội vã lắc đầu, cảm giác mình ngày đầu tiên đi làm giống như là bi kịch thật sự của nhân loại. Hơn nữa cô gần như có thể xác định, Vệ Cung Huyền nhất định là cố ý, vì trả thù cô buổi sáng không từ mà biệt!
Nguyễn Mộng toàn thân ướt chèm nhẹp, váy ngủ dài dán chặt trên người, bộ ngực đầy đặn xem ra càng thêm hùng vĩ, cố tình một màn mị hoặc như vậy, trên mặt cô biểu tình cũng là đáng thương, giống như là con mèo nhỏ bị đoạt đi cuộn len yêu thích, lúc nãy giúp cô sấy khô tóc, vì vậy, có vài cọng rơi tán lạc, dính vào bên má, lại thêm mấy phần tư vị điềm đạm đáng yêu.
“Đừng sợ.” sờ sờ đầu của cô.
Nguyễn Mộng mím môi ngồi dậy, tim vẫn còn đập thình thịch. Mặc dù cô không sợ nước, nhưng đột nhiên bị người kéo vào trong nước thì là lần đầu trong đời, chớ nói chi người đối với cô làm động tác thân mật như vậy còn là Vệ Cung Huyền.
Nhíu mày một cái, cô tách khỏi Vệ Cung Huyền chuẩn bị leo ra bồn tắm. Vệ Cung Huyền không có ngăn cản ngay từ đầu, thế nhưng thời điểm khi cô thò người đi ra, một bàn tay liền chậm rãi rơi xuống ngang hông của cô, Nguyễn Mộng nhất thời giống như là một con rùa mập bị đè lại, bởi vì cô có giãy giụa thế nào đều vô pháp trở mình.
“Buông, buông em ra…”
“Theo anh tắm thêm lần nữa.” Bạn đại thần nào đó nói.
Lặng yên. Nguyễn Mộng trong lòng lệ chảy thành dòng, biết cùng anh cứng rắn tiếp sẽ không có kết quả tốt gì, chỉ có thể âm thầm cắn răng đồng ý.
Vệ Cung Huyền liền buông cô ra, tay chân nhanh nhẹn liền đem cô áp đến trên vách tường, mặc dù là nước nóng, nhưng bất chợt bị dán lên tường , Nguyễn Mộng vẫn bị lạnh đến run lẩy bẩy.
Lửa nóng từ lồng ngực rất nhanh liền đem cái lạnh như băng đuổi đi, tay Vệ Cung Huyền bắt đầu ở khắp nơi trên người cô sờ soạng, dấy lên từng trận từng trận lửa nóng.
Thân thể Nguyễn Mộng vốn đang nhạy cảm, để anh sờ như vậy, chỉ một cái liền mềm nhũn, thân thể đẫy đà quả thật giống như là kẹo đường mềm nhũn, vừa ngọt vừa mịn, thật biết dụ dỗ người khác muốn cắn một cái.
Chuyện kế tiếp dĩ nhiên phải cùng anh làm, Nguyễn Mộng vừa mới bắt đầu còn chịu được, nhưng về sau Vệ Cung Huyền càng ngày càng cuồng dã, lực đạo va chạm vào cái mông cô không còn khắc chế nữa.
Cô khóc cầu xin đều vô dụng, mọi nơi đều là nước, làm cho tay chân cô mở ra càng giống như bộ dạng con rùa rồi, giữa hai chân lại còn bị cố tình hung ác đoạt lấy hết lần này tới lần khác, vừa khó chịu vừa thoải mái, cuối cùng ngay cả cô cũng không nói nên lời đây là cảm giác gì.
Vệ Cung Huyền không hỗ danh là đại thần, đem Nguyễn Mộng giày vò đến chết đi sống lại, cô trực tiếp ở trong nước ngủ thiếp đi, anh còn chưa thỏa mãn, ôm cái mông của cô lật lại, thả cô trong bồn tắm.
Nguyễn Mộng liền nhũn như con chi chi nằm sấp trong bồn tắm, chỉ còn chừa lại cái mông trắng nõn mềm mại vểnh cong lên.
Vệ Cung Huyền rốt cuộc vẫn là người đàn ông, mà một người đàn ông trông thấy một màn như vậy mà không phát hỏa, vậy khẳng định là bất lực rồi.
Anh cấm dục đã nhiều năm, khó được lúc lệnh cấm bãi bỏ, lại được yêu thương vợ mình, đương nhiên là muốn làm cho hoàn toàn triệt để mới bằng lòng bỏ qua. Hai ngày trước thì không nói, trong lòng anh có thể nhịn, hiện tại cũng không cần nhịn nữa, thân thể của cô cũng có khởi sắc, nếu không nhân cơ hội hưởng thụ, chẳng lẽ muốn đợi đến có tiểu bảo bối sao?
Nguyễn Mộng hỗn loạn nằm ở trong bồn tắm, đầu gối đặt trên mặt đất, Vệ Cung Huyền sợ cô lạnh, lấy khăn tắm trên kệ lót bên dưới, sau đó mạnh mẽ đâm vào trong thân thể Nguyễn Mộng, vô cùng bá đạo.
Cái mông trắng như tuyết rất nhanh liền bị va chạm thành những mảng đỏ lớn nhỏ, làm nổi bật thêm làn da trắng như tuyết, có một loại cảm giác xinh đẹp đến lạ thường.
Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước màu trắng, thuỷ tinh trong suốt bao phủ một tầng bọt nước thật dày, thân thể người phụ nữ trắng nõn nà vô lực mềm mại ở nơi đó, sau lưng còn có một người đàn ông cao lớn cường tráng, nơi riêng tư của hai người thân mật giao hợp, dán sát vào nhau, phát ra tiếng động dụ hoặc khác thường, mang theo tớ bạc dinh dính.
(MTY: cảnh mờ mà lòng không ‘mờ’ được )
Thân thể của Nguyễn Mộng đã đến cực hạn, nhưng vẫn còn cảm giác được, cho dù bất tỉnh cũng nhỏ giọng rầm rì, khóe mắt rõ ràng có nước mắt tràn ra. Vệ Cung Huyền tiếp tục bắt lấy thắt lưng của cô, nhìn đến cái mông của cô bị mình va chạm mà đỏ bừng, trong lòng dâng lên một loại cảm giác thành tựu.
Nhưng Nguyễn Mộng nằm ở trên thành bồn tắm, trên bụng rất nhanh liền bị cấn ra dấu vết đỏ ửng, có một chút đau, hơn nữa khoái cảm càng nhiều, cô vô ý thức quơ lên đôi tay, bị Vệ Cung Huyền một tay bắt được, giữ ở sau lưng không thể động đậy.
Đại thần đã ăn nhầm thuốc kích thích sao? Tại sao dũng mãnh như thế? Anh rốt cuộc xong chưa?
Nguyễn Mộng muốn khóc, cô cũng đã tỉnh lại, đáy mắt long lanh nước mắt trong suốt, dáng vẻ uất ức.
Nếu nói như thế này là hảo hảo sống tốt bên nhau, vậy bây giờ cô hối hận còn kịp hay không?
Ngày mai lại là ngày đầu tiên cô đi làm, chẳng lẽ muốn cô đi trễ sao?! Anh rốt cuộc có để cho người ta ngủ không a!
“Ưm…”
Mở miệng, vốn là nghĩ muốn khiển trách, nhưng cuối cùng lại biếm thành rên rỉ không cách nào dừng được.
‘”Ngừng, dừng ừm …A a…”
“Nhuyễn, kêu lớn lên nữa, anh thật sự thích nghe em kêu.”
Anh vừa va chạm vừa vuốt ve gương mặt cô, đôi môi ở trên lưng cô vừa hôn vừa gặm.
Phần lưng một trận đau nhức, Nguyễn Mộng lần này là thật sự sắp hỏng rồi. Cô chuẩn bị mạnh mẽ phản kháng, quyết không thỏa hiệp dưới dâm uy của đại thần:
“Nhanh, nhanh ….”
Nhanh? Đại thần rất rõ ràng đã hiểu sai ý của cô rồi, môi mỏng giương lên lộ ra nụ cười, hạ thân tiến vào càng nhanh càng dùng sức.
Nguyễn Mộng thật là có nỗi khổ mà nói không nên lời, cô vẫn còn chưa nói hết câu liền bị anh làm cho rối loạn câu từ gì cũng bay mất hết, coi như có nói ra cũng đều như gió thoảng qua tai, bị đại thần hoàn toàn xem thường.
Thân thể của cô thật là một bảo vật, làm lâu như vậy mà vẫn còn ướt át vô cùng, còn cắn bảo bối của anh được chặt như vậy.
Vệ Cung Huyền rốt cuộc có thể hoàn toàn hưởng thụ đến cảm giác mất hồn của thân thể, càng thêm không muốn buông tha cho cô. Dù trong lòng biết cô sáng mai còn phải đi đến công ty mới nhận việc cũng không chịu ngừng lại.
Trong lòng còn nghĩ, tốt nhất làm cho cô không đi được, như vậy là anh có thể danh chính ngôn thuận mà đem cô giữ ở bên cạnh mình làm phụ tá, mỗi ngày đều gặp, tình cảm chẳng phải nhanh chóng phát triển sao?
Thanh âm tính toán không ngừng vang lên trong đầu, phía dưới càng thêm không lưu tình. Nguyễn Mộng khóc đến khàn cả giọng, chỉ cho là Vệ Cung Huyền uống nhầm thuốc, làm sao biết được anh là cố ý, vì muốn cho ngày mai cô không thể xuống giường được chứ?
Nếu có ý định này, lại làm sao còn có thể thương tiếc cô? Chỉ sợ đem cô vận động không đủ, còn lo lắng cô có thể thức dậy nổi hay không?
Suốt cả đêm, lừa bịp cả đêm, cũng là một đêm thống khổ nhất mà Nguyễn Mộng trải qua từ kiếp trước đến kiếp này, cho dù là kiếp trước, lúc cô lần đầu tiên biết Vệ Cung Huyền cùng người phụ nữ kia ở cùng nhau cả đêm cũng chưa từng cảm thấy thống khổ như thế.
Đến cuối cùng cô đã hoàn toàn không có phản ứng nữa, chỉ có thể phản xạ có điều kiện ở thời điểm anh bắn vào khóc nấc một tiếng.
Bi kịch, bi kịch rõ rành rành mà!
Chỉ là sáng ngày thứ hai, Vệ đại thần vẫn không thể nào như ý nguyện.
Nguyễn Mộng là người có ý chí kiên cường, nếu cô quyết định làm chuyện gì, cho dù có mười con trâu cũng không thể kéo cô trở lại ví dụ như điều dưỡng thân thể, ví dụ như tìm việc làm, lại nói ví dụ như năm đó không trừ thủ đoạn nào tìm cách lấy cho được Vệ Cung Huyền.
Cô cũng chỉ là trên người Vệ Cung Huyền xoay chuyển một vòng, làm nữ chính trọng sinh đã từng chết qua một lần, Nguyễn Mộng lúc đầu chính là chuẩn bị vút bỏ nam chính tiếp tục cuộc sống mới của mình, thế nhưng nam chính rốt cuộc vô cùng kiên quyết, đem tình huống vốn căng thẳng hóa giải trở về như bây giờ.
Kỳ thực nói trắng ra là, cũng chính bởi vì Nguyễn Mộng chưa đủ dũng cảm.
Cô yêu Vệ Cung Huyền, yêu đến tận xương, cho nên sẽ không cự tuyệt bất luận chuyện gì có liên quan tới anh. Dù lúc mới bắt đầu, cô đã từng kiên trì muốn bỏ qua đến mức nào.
Nguyễn Mộng rất thông minh lựa chọn thời điểm trước khi Vệ Cung Huyền tỉnh lại mà rời đi. Bởi vì theo dự cảm của cô, anh khẳng định sẽ không bỏ qua cho cô, sẽ không cho cô đi làm, hay là sẽ tự mình đưa cô đi.
Cô mới không cần a!
Bị mọi người biết bản thân có ông chồng ưu tú như vậy, bản thân mình lại là hình dạng như vậy. Nói không chừng có bao nhiêu thiếu nữ muốn thay thế vị trí của mình rồi.
Cô cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ tới trung tâm phiên dịch, đối với bố cục bên trong thật cảm thấy hứng thú.
Vừa mới vào đã liền được đưa tới phòng của Tổng biên tập, sau đó cô mới hiểu được bản thân may mắn trúng tuyển vào được trung tâm phiên dịch này, nói là nơi phiên dịch, nhưng kỳ thực cũng làm tạp chí, xuất bản sách. Nhưng những thứ này cũng không có quan hệ tới Nguyễn Mộng, cô chỉ phụ trách phiên dịch.
Tổng biên là một người phụ nữ bốn mươi mấy tuổi, một thành phần tri thức, bộ dáng rất là sắc bén.
Nguyễn Mộng đối với người trời sinh cường giả như vậy có một loại cảm giác muốn nhượng bộ thoái lui, nhưng mà bản thân muốn công tác chỗ này, chỉ có thể kiên trì mà thôi.
Tổng biên đầu tiên giao cho cô nội dung công việc sau khi tan tầm, sau đó tùy tiện sắp xếp bàn cho cô, lại phát thêm văn phòng phẩm, phân phối máy tính, Nguyễn Mộng cứ như vậy bắt đầu làm việc .
Tiếng Pháp đối với cô mà nói không khác gì tiếng mẹ đẻ, cho nên nội dung một ngày làm việc rất nhanh được hoàn thành.
Tổng biên cũng rất kinh ngạc, biết Nguyễn Mộng có năng lực như vậy, nói với cô là cô có thể lựa chọn làm ở nhà hoặc có thể đến văn phòng phiên dịch làm. Nguyễn Mộng nghĩ rồi chọn làm tại văn phòng.
Không phải cô tự ngược đãi mình, cũng không phải cô nghĩ nhiều. Vì từ hành động của Vệ Cung Huyền mà xem xét, anh rất có thể sẽ bắt cô đem công việc cùng anh đến công ty!
Nghĩ đến tình huống kinh khủng kia, Nguyễn Mộng không tự chủ được mà rùng mình.
Ngồi đối diện cô là một cô gái họ Dương, Nguyễn Mộng cùng cô không quen biết, cô là người ít bắt chuyện, tất nhiên vẫn phải ngượng ngùng chào hỏi. Chỉ là bộ dáng cô gái kia dường như rất nhiệt tình, giúp cô dọn bàn, chỉ cô dùng máy copy.
Nguyễn Mộng lặng lẽ liếc một cái lên sổ ghi chép công việc của cô, tên là: Dương Thiến.
Vì để cám ơn, cô đề nghị mời Dương Thiến đi ăn trưa, Dương Thiến hớn hở đồng ý.
Bên trái Trung tâm phiên dịch có một con đường nhỏ, bên trong có rất nhiều quán ăn nhỏ, mà hướng bên phải chính là một số nhà hàng.
Nguyễn Mộng đã thật lâu không có ăn những món ăn vặt rồi, nhưng mời người ta ăn cơm, không nên chọn quán ăn sơ sài, nên cô chọn một nhà hàng Tây trang hoàng rất đẹp.
Thấy trên thực đơn hai món ăn thịt bò bít tết sốt mật ong cùng salad cà rốt, Nguyễn Mộng nhìn mà muốn đau bao tử.
Cô gọi một phần thịt sườn dê, Dương Thiến xem ra đã tới nơi này mấy lần, không chút khách khí liền gọi món mắc nhất bò bít tết Kobe.
Nhờ Vệ Cung Huyền ban tặng, Nguyễn Mộng bây giờ đối với thịt bò bít tết căm thù đến tận xương tủy, ngay cả một chút liên quan đến thịt bò cũng bài xích.
“Nguyễn Mộng, ăn món này thật không sao chứ? Tôi lại gọi món mắc nhắt…. Chúng ta sẽ không bị giữ lại rửa chén chứ?”
Dương Thiến vẫn có chút lo lắng.
“Tôi nói cho cô biết, lúc có người mời khách thì tôi chưa bao giờ mang tiền….”
(ý bả là có người mời đi ăn thì mang tiền làm gì.)
Nguyễn Mộng không bị lời của cô chọc cười.
“Không sao, cho dù bị bắt ở lại rửa chén, tôi cũng sẽ không liên lụy cô.”
“Vậy cũng không được! Thôi, dù sao cũng đã gọi rồi, cùng lắm thì tôi ở lại rửa với cô.”
Dương Thiến cắn răng, sảng khoái nói.
Nguyễn Mộng thấy cô vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, không nhịn được muốn cười, chỉ thấy Dương Thiến đột nhiên hú lên quái dị:
“Tôi nói này, sao tôi lại có cảm giác cô không giống như người cần tiền lương mấy ngàn đồng một tháng nhỉ? Ngày đầu tiên đi làm đã mời đồng nghiệp đến nhà hàng Tây ăn cơm, còn để cho tôi gọi món mắc nhất. Nguyễn Mộng… cô không phải là một phú bà chứ?”
Phú bà?… mặc dù không phải nhưng cũng gần đúng như vậy.
Nguyễn Mộng cười cảm ơn với người hầu bàn đưa đồ ăn lên, sau đó ưu nhã dùng dao nĩa kim loại cắt thịt sườn*.
(ở đây bạn editor để là “cắt bò bít tết”, theo như trên là cô chọn món sườn dê, cô ghét thịt bò bít tết.)
Dương Thiến nhìn động tác lưu loát thành thục của cô, không nhịn được thở dài nói:
“Vừa nhìn đã biết cô thuộc người có gia giáo tốt, nhìn tôi đi, dùng dao nĩa giống như đang giết heo…. Không sợ nói cho cô biết, tôi thật ra thì rất muốn cầm lên mà gặm a!!!”
Nguyễn Mộng rất ưa thích Dương Thiến, trong cuộc đời cô chưa từng có một người bạn nữ nào, bất kể là kiếp trước hay kiếp này.
Khi còn bé bởi vì bản thân dáng dấp rất mập mạp, tất cả nữ sinh đều không thích chơi với cô, cho dù cô học tập khá hơn nữa, tính tình ngoan ngoãn, cũng không có ai nguyện ý tới gần.
Giáo viên thì lại càng không thích cô, trong ngày kỷ niệm thành lập trường cũng không thèm quan tâm đến cô, chứ đừng nói đến những nam sinh quậy phá luôn gọi cô là heo mập, thậm chí có lúc còn cầm đá ném cô.
Hiện tại quen biết được cô gái Dương Thiến này, cô thậm chí không cần giải thích, liền lập tức xem cô như bạn thân của mình.
Dùng cơm xong, Nguyễn Mộng từ trong túi lấy ra thẻ Vệ Cung Huyền cho.
Tấm này là thẻ vàng, vốn là cô có thẻ chuẩn, nhưng bị anh cưỡng chế đổi thành thẻ vàng. Nói là cho cô ở bên ngoài dễ dàng sử dụng.
Nghĩ đến mình buổi sáng len lén chạy ra ngoài…. Nguyễn Mộng thình lình rùng mình một cái, cảm giác tối hôm nay có thể mình sẽ gặp phải bi kịch.
Kiếp trước cô luôn lo lắng Vệ Cung Huyền sẽ không muốn cô, kiếp này cô lại lo lắng Vệ Cung Huyền luôn muốn ở bên cạnh cô….
Suy nghĩ bất an, hoàn toàn không để ý đến lúc Dương Thiến nhìn thấy thẻ vàng trên tay cô, ánh mắt bỗng dưng sáng lên.
Sau khi quẹt thẻ hai người trở về trung tâm phiên dịch, hiệu suất của Nguyễn Mộng rất nhanh, công việc được phân công rất nhanh liền hoàn thành, thế nhưng cô cũng hiểu đạo lý người quá nổi bật luôn là đích ngắm của người khác.
Cô chỉ muốn có một công việc, từ từ đem trọng tâm sinh hoạt từ trên người Vệ Cung Huyền dời đi, cũng không phải thật sự vì muốn kiếm tiền mà bươn chải.
Cho nên sau khi hoàn thành, cô liền nhàm chán lướt web.
Lúc lên đại học cô rất hay lên QQ, đã thật lâu không có đăng nhâp, hiện tại vừa vào, vô số chim cánh cụt nhỏ liền tích tích tích tích kêu lên. Nguyễn Mộng từng bước từng bước mở ra xem, dù sao cũng nhàn rỗi , tính nhẫn nại thật tốt, cư nhiên cũng có người kết bạn với cô.
Chọn đồng ý, đầu kia liền nhảy ra một hộp thoại, đối phương gửi cho cô một khung thoại còn vẫn lay động, còn có….. hai chữ :
Bà xã.
Nguyễn Mộng sợ hết hồn, vội vàng nhìn xung quanh một chút, tay run run viết chữ:
Anh… là?
Bên kia gửi lại một biểu tượng tức giận, mặt cũng đốt thành màu đen, Nguyễn Mộng đối với mấy cái biểu tượng này vẫn còn rất ngạc nhiên, liền mở ra tư liệu của đối phương, lúc này mới phát hiện ra…. Trống rỗng.
Bà xã.
Bên kia lại nhảy lên hai chữ này.
Không, sẽ không thật sự là đại thần chứ? Nguyễn Mộng giật giật khóe miệng.
Cung Huyền?
Bên kia phát tới cái:
Nguyễn Mộng nhất thời cả người vô lực. Không phải chứ, cô đã bao nhiêu năm không Online QQ rồi, làm sao anh biết nich của cô?
Bà xã, tối mấy giờ tan việc?
Năm giờ….
Đánh xong hai chữ này gửi đi, Nguyễn Mộng liền hối hận.
Quả nhiên
Chờ anh đi đón em.
Nói xong đầu cô liền chán nản.
Nguyễn Mộng bóp cổ tay, cô không muốn, kiên quyết không muốn! Cô cũng không phải là chưa có nhìn thấy mấy chiếc xe của anh, phong cách chiếc sau còn rêu rao hơn chiếc trước.
Hơn nữa anh dáng dấp thế kia, nếu như xuất hiện tại nơi này cô phải làm sao?
Vội vàng lấy điện thoại di động gọi qua, bên kia có thể sớm đoán được cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, đã tắt máy.
Dương Thiến ở đối diện thấy sắc mặt cô không ổn, liền hỏi:
“Nguyễn Mộng, cô làm sao vậy, không thoải mái sao?”
Cô vội vã lắc đầu, cảm giác mình ngày đầu tiên đi làm giống như là bi kịch thật sự của nhân loại. Hơn nữa cô gần như có thể xác định, Vệ Cung Huyền nhất định là cố ý, vì trả thù cô buổi sáng không từ mà biệt!
Tác giả :
Lệ Ưu Đàm