Sư Gia Pk Huyện Lệnh
Chương 21
Cũng không biết ban ngày Đường Thiên Viễn suy nghĩ những gì mà buổi tối lại có một giấc mộng kỳ lạ. Cảnh tượng trong mơ không rõ ràng lắm, hắn chỉ có cảm giác mình rơi vào giữa một đám mây ấm áp, không thể nào thoát ra được mà hắn cũng không muốn rời đi; cảm giác như có một bàn tay mềm mại vuốt ve khắp người hắn, lúc nặng lúc nhẹ, khi có khi không.
Đường Thiên Viễn cũng từng có mộng xuân, nhưng chưa bao giờ hắn thấy thích thú như lần này, và cũng chưa bao giờ thấy nhiều như vậy. Vì vậy hắn rất kích động, kích động đến nỗi giật mình thức giấc. Lúc thức dậy, hắn có chút hoảng hốt, nhớ lại cảnh tượng trong mơ, trên mặt liền thấy nóng ran lên.
Hắn thấy khát khô cổ họng nên đứng dậy định rót trà uống. Lúc này đêm khuya thanh vắng, hắn vừa mới từ trong giấc mơ tỉnh lại nên không muốn gọi nha hoàn ở bên ngoài vào hầu hạ, hắn tự mình xuống giường, xỏ giày, mò mẫm đi về phía bàn. Tối nay không có ánh trăng, trong phòng tối mịt, Đường Thiên Viễn vì tìm ấm trà nên gây ra tiếng động.
Không nghĩ tới, tiếng động nhẹ này vừa vang lên, bên ngoài liền có người đến.
Hương Qua cầm nến vén rèm bước vào, thấy thiếu gia đang tự mình rót trà, nàng ta vội vàng đặt giá nến lên bàn, vừa đỡ lấy ấm trà vừa nói, “Thiếu gia muốn uống trà, chỉ cần gọi một tiếng là được, bọn em cũng không phải là đồ để trang trí, sao có thể để cho người tự mình làm chứ.”
Đường Thiên Viễn uống một ngụm trà lớn, đáp, “Ta nghĩ các người ở bên ngoài đều đã ngủ hết rồi.”
Hương Qua đưa tay che miệng cười, nói rằng, “Thiếu gia quan tâm như vậy càng làm cho nô tỳ không yên lòng.”
Đường Thiên Viễn nhìn ánh mắt đưa đẩy của Hương Qua. Hắn thấy nha hoàn này hôm nay rất lạ, muộn thế này mà vẫn chưa chịu đi ngủ.
Hương Qua thấy thiếu gia nhìn mình thì không những không tránh né mà còn nhìn lại hắn. Lúc này nàng ta đang mặc chiếc áo trong màu bạc, dây áo lỏng lẻo, ánh mắt lộ vẻ mơ màng như người vừa thức giấc, trông như một cành hải đường tràn đầy sức sống. Dung mạo Hương Qua cũng không phải là xinh đẹp lắm, nhưng giữa đêm khuya u tối, ánh nến chập chờn chiếu lên bộ quần áo xộc xệch trên người nàng ta, cùng với đôi mắt đẹp chứa đầy tình ý, càng khiến cho vẻ quyến rũ lẳng lơ của nàng ta thêm nổi bật.
Đường Thiên Viễn ngáp một cái, “Ngươi lui xuống trước đi.”
“…” Hương Qua có chút không cam lòng. Vào thời điểm này, trường hợp này, nếu không có chuyện gì xảy ra mới là lạ. Nàng ta được phu nhân chọn làm người ấm giường cho thiếu gia, cho dù có lén lút cùng thiếu gia cũng là chuyện nên làm từ lâu rồi.
Thấy Hương Qua vẫn không chịu đi ra, Đường Thiên Viễn lấy làm lạ, “Sao ngươi còn chưa đi?”
Hương Qua cắn răng, bước lại gần thêm một chút, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, hỏi dò, “Thiếu gia, mặt người hơi đỏ, có phải là bị sốt rồi không?” Nói xong liền đưa tay lên sờ vào trán hắn.
Đây đúng là sự thật, Đường Thiên Viễn mới trải qua một giấc mộng đẹp nên sắc mặt hiện giờ không được bình thường cho lắm. Nhưng Hương Qua hỏi như vậy liền khiến hắn chột dạ, hắn hơi ngửa đầu ra sau để tránh bàn tay của Hương Qua, “Ta không sao.”
Hương Qua không tin, lại định tiến đến gần hơn nữa.
Đường Thiên Viễn cũng không phải là kẻ ngốc, nhìn ánh mắt của Hương Qua, hắn biết, điều nàng ta muốn làm không phải là sờ trán hắn mà là cởi sạch quần áo của hắn. Ở bên ngoài, hắn bị Đàm Linh Âm tâm thần kia trêu ghẹo còn chưa tính; về đến nhà, ngay cả nha hoàn trong nhà cũng muốn chòng ghẹo hắn, rõ là bực mà.
Vì vậy, Đường Thiên Viễn sầm mặt, hắn nhấc ấm trà trên bàn lên, đi thẳng về phía trước, đặt vào tay Hương Qua, ép nàng ta lùi lại. Hắn hơi nhíu mày, hạ giọng bảo, “Đi ra ngoài.”
Hương Qua thấy hắn tỏ thái độ cương quyết như vậy thì xấu hổ, vội vàng rũ mắt xuống, nhưng vẫn cố gượng cười, “Nếu thiếu gia không muốn để nô tỳ chạm vào, vậy người hãy đi nghỉ ngơi sớm đi. Nếu ngày mai còn thấy khó chịu thì nhất định người phải để cho đại phu khám đấy.”
Đường Thiên Viễn gật đầu.
Hương Qua vội cúi chào rồi lui ra. Lúc nàng ta đi đến cửa, Đường Thiên Viễn đột nhiên bảo, “Chờ một chút.”
Hương Qua mừng rỡ xoay người lại, ánh mắt mong chờ dán chặt vào bóng lưng hắn.
“Đây là lần cuối cùng.” Đường Thiên Viễn lạnh lùng nói.
Mừng rỡ trở thành xấu hổ, Hương Qua bước thật nhanh ra khỏi phòng. Gương mặt nàng ta trắng bệch như không còn một giọt máu, cũng may là đêm khuya thanh vắng, không bị ai nhìn thấy.
Vì chuyện xảy ra sáng nay mà Hương Qua trằn trọc suốt buổi tối, còn bây giờ, vì chuyện vừa rồi mà nàng ta mất ngủ hoàn toàn. Nàng ta nhớ lại ngày mới đến huyện Đồng Lăng, ở trong viện của thiếu gia, nàng ta nhặt được một chiếc giày giống hệt chiếc giày của Đàm sư gia, nàng ta đã nghi ngờ giữa thiếu gia và Đàm sư gia có chuyện gì đó mờ ám; bây giờ, thấy phản ứng cương quyết của thiếu gia, nàng ta càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình là đúng. Cũng không biết ả điên họ Đàm kia cho thiếu gia uống loại thuốc mê gì mà từ một người luôn tránh xa nữ sắc, bây giờ thiếu gia luôn lo lắng, suy nghĩ về nàng ta. Thật không biết là gia đình kiểu gì mới có thể nuôi lớn một vị cô nương đặc biệt như Đàm Linh Âm này đây!
“Đúng là không biết ngượng!” Hương Qua úp mặt vào gối, hạ giọng mắng.
Loại nữ nhân không biết xấu hổ này hoàn toàn không xứng với thiếu gia nhà nàng ta. Cho dù có đem thân thể dâng cho người thì loại nữ nhân ấy cũng đừng mong có được danh phận gì.
***
Vì đêm trước ngủ không yên giấc, sáng sớm hôm sau Đường Thiên Viễn thấy trong người khá uể oải. Hắn luyện một bộ quyền, dùng bữa sáng rồi chậm rãi đi dạo xung quanh. Đi đến cổng lớn, theo bản năng, hắn nhìn về phía Đông, đúng lúc thấy được một gã sai vặt dáng người thanh tú, ăn vận gọn gàng đi từ trong Nam thư phòng ra, trên tay xách một cái thùng gỗ, tâm trạng hình như vô cùng vui vẻ, miệng còn hát ngâm nga.
Sáng sớm tinh mơ, có một nam nhân đi ra từ chỗ ở của Đàm Linh Âm, việc này khiến cho người ta phải suy nghĩ nhiều. Đàm Linh Âm này quá ẩu tả rồi, chẳng lẽ chỉ cần là nam nhân dễ nhìn một chút là nàng ấy không buông tha sao? Là một cô nương, sao lại chẳng quan tâm gì đến danh tiết của mình vậy?
Đường Thiên Viễn rất tức giận, hắn hừ lạnh một tiếng, thấy gã sai vặt đến gần, liền quát một tiếng bắt hắn dừng lại.
Gã sai vặt vô cùng hoảng sợ, cũng may hắn khá là thông minh, không đợi Huyện lệnh đại nhân hỏi, hắn đã vội vàng giải thích. Là do Đàm sư gia nhờ hắn vào dọn dẹp chỗ phân và nước tiểu của chó và dê ở trong viện, nàng hứa đến lúc không cần nữa sẽ đem con dê cho hắn. Gã sai vặt thấy việc này cũng chẳng có gì phiền hà, hơn nữa lại còn được lợi, nên nhận lời làm. Vật chứng chính là chỗ phân và nước tiểu còn ở trong thùng gỗ, đặc biệt là ‘hương thơm ngào ngạt’ không thể lừa được ai kia.
Thì ra là như vậy. Không hiểu sao Đường Thiên Viễn lại thở phào nhẹ nhõm, hắn gật đầu, để cho gã sai vặt rời đi.
Gã sai vặt mới vừa đi thì Đàm Linh Âm dẫn con chó đi dạo về đến nơi, nàng bước vào cổng lớn, chào hỏi Đường Thiên Viễn xong liền đi thẳng. Con chó xấu xí Đường Đường chạy theo sau Đàm Linh Âm. Đường Đường còn quá nhỏ, một mình nó đẩy cánh cửa thật là vất vả. Đường Thiên Viễn nhìn Đường Đuờng ra sức đẩy tới đẩy lui mà cánh cửa vẫn không nhúc nhích, trong khi chủ nhân của nó đi càng lúc càng xa, không thèm để ý đến nó.
Chú chó này thật là xui xẻo mới gặp phải người chủ như vậy!
“Đàm Linh Âm, chó của ngươi này.” Đường Thiên Viễn tốt bụng nhắc nhở nàng.
“À.” Đàm Linh Âm vỗ vỗ đầu, quay lại túm lấy con chó. Nàng chợt nhớ đến một việc, “Quên mất, hình như lúc nãy có Chu Huyện thừa đến tìm ngài.”
Đường Thiên Viễn gật đầu một cái, “Ừ, ta cũng đoán được đó là chuyện gì.”
Thấy hắn nói như vậy, Đàm Linh Âm có chút ngạc nhiên, vì vậy quyết định đi theo hắn đến Thoái tư đường.
Chu Chính Đạo nói là có thư của Tri phủ Trì Châu gửi, bảo hắn giao tận tay Đường Huyện lệnh. Đường Thiên Viễn mở thư ra xem trước mặt hắn rồi thản nhiên nói, “Ta đã biết, Chu Huyện thừa có việc bận thì cứ đi trước đi.”
Chu Chính Đạo nhìn mà không hiểu ý của Huyện lệnh đại nhân, hắn thầm than lòng dạ của chàng thanh niên này quá sâu, đành phải chào rồi đi ra.
Đàm Linh Âm vươn cổ, định nhìn lén nội dung của lá thư. Đường Thiên Viễn lắc đầu, nghĩ thầm, mắt cận nặng như vậy mà còn muốn nhìn trộm. Hắn cầm lá thư đong đưa trước mặt, vừa cười vừa hỏi Đàm Linh Âm, “Muốn xem hả?”
Đàm Linh Âm gật đầu thật mạnh.
“Gọi một tiếng ‘ca ca’ cho ta nghe thử đi.”
“Ca ca.”
“…” Kẻ vô sỉ khiến người khác tụt hứng như vậy đấy! Đường Thiên Viễn không thể làm gì khác hơn là đưa thư cho nàng.
Đàm Linh Âm nghĩ, xưng hô thế nào cũng chẳng quan trọng, gọi một tiếng ‘Ca ca’ đâu làm nàng mất miếng thịt nào. Nàng giơ lá thư lên trước mặt, đọc kỹ. Ngoài những lời khách sáo, mục đích thật sự của Tri phủ Trì Châu chính là xin giảm nhẹ tội cho tên sát nhân Tôn Bất Phàm, hắn cho là vụ án này nên được xử lý ‘linh hoạt’ hơn.
“Xem ra Tôn gia có chỗ dựa không nhỏ nhỉ!” Đàm Linh Âm than thở, rồi lại thắc mắc, “Sao trước đây không nghe ai nhắc đến nhỉ?”
Đây cũng là điều khiến Đường Thiên Viễn nghi ngờ. Thân hào ở một Huyện, nếu có giao tình với quan lại, nhất định sẽ khoe khoang để thể hiện thế lực của nhà mình. Hắn đã từng gặp qua Tôn viên ngoại nhưng ông ta chưa từng nhắc đến Tri phủ Trì Châu. Bây giờ xảy ra án mạng, vị Tri phủ kia muốn can thiệp vào kết quả xử án của hắn, có thể thấy được quan hệ giữa hai nhà cũng khá là thân thiết.
Đàm Linh Âm lại nói, “Có lẽ là gần đây mới dùng tiền để tạo mối quan hệ. Có tiền thật là sướng!”
Đường Thiên Viễn lắc đầu. Chu Chính Đạo đã từng nhắc hắn về mối quan hệ giữa Tôn gia và Tri phủ.
“Vậy … Đại nhân, ngài định xử lý chuyện này như thế nào?”
Đường Thiên Viễn đã có đối sách nhưng vẫn chưa được sắp xếp hoàn chỉnh nên không tiện tiết lộ. Hắn tỏ vẻ phiền não, than thở, “Còn có thể làm gì khác được sao!”
Đàm Linh Âm cho rằng Huyện lệnh vì quyền thế mà khom lưng nịnh bợ. Nàng thấy có chút thất vọng, “Đừng làm cho ta khinh thường ngài.”
Đường Thiên Viễn cười như không cười nhìn nàng, “Thú vị thật, ngươi là cái gì của ta chứ?”
“Ta …” Đàm Linh Âm há miệng, nhưng không biết phải nói thế nào. Nàng giận tái mặt, ôm Đường Đường hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Đường Thiên Viễn nhìn theo bóng lưng nàng, có chút giật mình. Hắn cúi đầu vuốt nhẹ men theo nắp chung trà, lẩm bẩm, “Ta sẽ không để cho ngươi khinh thường đâu.”
Đàm Linh Âm cũng không suy nghĩ cẩn thận xem mình đang tức giận chuyện gì, chỉ biết rằng hiện giờ trong lòng nàng rất bực bội. Nàng quay về Nam thư phòng, chuyển tức giận thành nguồn cảm hứng, suy nghĩ về một quyển tiểu thuyết mới. Bởi vì lần này gã “Đường Phi Long” phải gánh chịu sự oán giận của nàng, nên câu chuyện phong nguyệt lần này không hề có chút buồn bã thê lương, khẩu vị hơi nặng. Tiểu thuyết lần này kể về một hòa thượng tên là Đường Phi Long, hắn đi Tây Thiên để thỉnh kinh, giữa đường gặp phải… yêu quái, bị yêu quái bắt đi và hành hạ đủ kiểu. Cuối cùng, Đường Phi Long và yêu quái sống hạnh phúc bên nhau…
Hư ha ha ha ha ha ha!
Ý văn của Đàm Linh Âm cứ tuôn ra ào ạt, cảm hứng dạt dào như dòng nước tiểu, nàng viết một mạch liền xong ba chương. Nàng đoán, cứ với tốc độ này, chỉ trong vòng bốn đến năm ngày là có thể hoàn thành cuốn tiểu thuyết này, sau đó đem in ấn rồi giao đến khắp nơi trong cả nước. Vừa nghĩ đến cảnh Đường Phi Long đọc quyển sách này, tức đến sùi bọt mép, ngã vật xuống đất không thể bò dậy, Đàm Linh Âm thấy toàn thân mình vô cùng thoải mái.
Lúc này nàng thật sự không biết rằng, quyển sách này là tác phẩm khiến nàng hối hận suốt đời.
Đường Thiên Viễn cũng từng có mộng xuân, nhưng chưa bao giờ hắn thấy thích thú như lần này, và cũng chưa bao giờ thấy nhiều như vậy. Vì vậy hắn rất kích động, kích động đến nỗi giật mình thức giấc. Lúc thức dậy, hắn có chút hoảng hốt, nhớ lại cảnh tượng trong mơ, trên mặt liền thấy nóng ran lên.
Hắn thấy khát khô cổ họng nên đứng dậy định rót trà uống. Lúc này đêm khuya thanh vắng, hắn vừa mới từ trong giấc mơ tỉnh lại nên không muốn gọi nha hoàn ở bên ngoài vào hầu hạ, hắn tự mình xuống giường, xỏ giày, mò mẫm đi về phía bàn. Tối nay không có ánh trăng, trong phòng tối mịt, Đường Thiên Viễn vì tìm ấm trà nên gây ra tiếng động.
Không nghĩ tới, tiếng động nhẹ này vừa vang lên, bên ngoài liền có người đến.
Hương Qua cầm nến vén rèm bước vào, thấy thiếu gia đang tự mình rót trà, nàng ta vội vàng đặt giá nến lên bàn, vừa đỡ lấy ấm trà vừa nói, “Thiếu gia muốn uống trà, chỉ cần gọi một tiếng là được, bọn em cũng không phải là đồ để trang trí, sao có thể để cho người tự mình làm chứ.”
Đường Thiên Viễn uống một ngụm trà lớn, đáp, “Ta nghĩ các người ở bên ngoài đều đã ngủ hết rồi.”
Hương Qua đưa tay che miệng cười, nói rằng, “Thiếu gia quan tâm như vậy càng làm cho nô tỳ không yên lòng.”
Đường Thiên Viễn nhìn ánh mắt đưa đẩy của Hương Qua. Hắn thấy nha hoàn này hôm nay rất lạ, muộn thế này mà vẫn chưa chịu đi ngủ.
Hương Qua thấy thiếu gia nhìn mình thì không những không tránh né mà còn nhìn lại hắn. Lúc này nàng ta đang mặc chiếc áo trong màu bạc, dây áo lỏng lẻo, ánh mắt lộ vẻ mơ màng như người vừa thức giấc, trông như một cành hải đường tràn đầy sức sống. Dung mạo Hương Qua cũng không phải là xinh đẹp lắm, nhưng giữa đêm khuya u tối, ánh nến chập chờn chiếu lên bộ quần áo xộc xệch trên người nàng ta, cùng với đôi mắt đẹp chứa đầy tình ý, càng khiến cho vẻ quyến rũ lẳng lơ của nàng ta thêm nổi bật.
Đường Thiên Viễn ngáp một cái, “Ngươi lui xuống trước đi.”
“…” Hương Qua có chút không cam lòng. Vào thời điểm này, trường hợp này, nếu không có chuyện gì xảy ra mới là lạ. Nàng ta được phu nhân chọn làm người ấm giường cho thiếu gia, cho dù có lén lút cùng thiếu gia cũng là chuyện nên làm từ lâu rồi.
Thấy Hương Qua vẫn không chịu đi ra, Đường Thiên Viễn lấy làm lạ, “Sao ngươi còn chưa đi?”
Hương Qua cắn răng, bước lại gần thêm một chút, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, hỏi dò, “Thiếu gia, mặt người hơi đỏ, có phải là bị sốt rồi không?” Nói xong liền đưa tay lên sờ vào trán hắn.
Đây đúng là sự thật, Đường Thiên Viễn mới trải qua một giấc mộng đẹp nên sắc mặt hiện giờ không được bình thường cho lắm. Nhưng Hương Qua hỏi như vậy liền khiến hắn chột dạ, hắn hơi ngửa đầu ra sau để tránh bàn tay của Hương Qua, “Ta không sao.”
Hương Qua không tin, lại định tiến đến gần hơn nữa.
Đường Thiên Viễn cũng không phải là kẻ ngốc, nhìn ánh mắt của Hương Qua, hắn biết, điều nàng ta muốn làm không phải là sờ trán hắn mà là cởi sạch quần áo của hắn. Ở bên ngoài, hắn bị Đàm Linh Âm tâm thần kia trêu ghẹo còn chưa tính; về đến nhà, ngay cả nha hoàn trong nhà cũng muốn chòng ghẹo hắn, rõ là bực mà.
Vì vậy, Đường Thiên Viễn sầm mặt, hắn nhấc ấm trà trên bàn lên, đi thẳng về phía trước, đặt vào tay Hương Qua, ép nàng ta lùi lại. Hắn hơi nhíu mày, hạ giọng bảo, “Đi ra ngoài.”
Hương Qua thấy hắn tỏ thái độ cương quyết như vậy thì xấu hổ, vội vàng rũ mắt xuống, nhưng vẫn cố gượng cười, “Nếu thiếu gia không muốn để nô tỳ chạm vào, vậy người hãy đi nghỉ ngơi sớm đi. Nếu ngày mai còn thấy khó chịu thì nhất định người phải để cho đại phu khám đấy.”
Đường Thiên Viễn gật đầu.
Hương Qua vội cúi chào rồi lui ra. Lúc nàng ta đi đến cửa, Đường Thiên Viễn đột nhiên bảo, “Chờ một chút.”
Hương Qua mừng rỡ xoay người lại, ánh mắt mong chờ dán chặt vào bóng lưng hắn.
“Đây là lần cuối cùng.” Đường Thiên Viễn lạnh lùng nói.
Mừng rỡ trở thành xấu hổ, Hương Qua bước thật nhanh ra khỏi phòng. Gương mặt nàng ta trắng bệch như không còn một giọt máu, cũng may là đêm khuya thanh vắng, không bị ai nhìn thấy.
Vì chuyện xảy ra sáng nay mà Hương Qua trằn trọc suốt buổi tối, còn bây giờ, vì chuyện vừa rồi mà nàng ta mất ngủ hoàn toàn. Nàng ta nhớ lại ngày mới đến huyện Đồng Lăng, ở trong viện của thiếu gia, nàng ta nhặt được một chiếc giày giống hệt chiếc giày của Đàm sư gia, nàng ta đã nghi ngờ giữa thiếu gia và Đàm sư gia có chuyện gì đó mờ ám; bây giờ, thấy phản ứng cương quyết của thiếu gia, nàng ta càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình là đúng. Cũng không biết ả điên họ Đàm kia cho thiếu gia uống loại thuốc mê gì mà từ một người luôn tránh xa nữ sắc, bây giờ thiếu gia luôn lo lắng, suy nghĩ về nàng ta. Thật không biết là gia đình kiểu gì mới có thể nuôi lớn một vị cô nương đặc biệt như Đàm Linh Âm này đây!
“Đúng là không biết ngượng!” Hương Qua úp mặt vào gối, hạ giọng mắng.
Loại nữ nhân không biết xấu hổ này hoàn toàn không xứng với thiếu gia nhà nàng ta. Cho dù có đem thân thể dâng cho người thì loại nữ nhân ấy cũng đừng mong có được danh phận gì.
***
Vì đêm trước ngủ không yên giấc, sáng sớm hôm sau Đường Thiên Viễn thấy trong người khá uể oải. Hắn luyện một bộ quyền, dùng bữa sáng rồi chậm rãi đi dạo xung quanh. Đi đến cổng lớn, theo bản năng, hắn nhìn về phía Đông, đúng lúc thấy được một gã sai vặt dáng người thanh tú, ăn vận gọn gàng đi từ trong Nam thư phòng ra, trên tay xách một cái thùng gỗ, tâm trạng hình như vô cùng vui vẻ, miệng còn hát ngâm nga.
Sáng sớm tinh mơ, có một nam nhân đi ra từ chỗ ở của Đàm Linh Âm, việc này khiến cho người ta phải suy nghĩ nhiều. Đàm Linh Âm này quá ẩu tả rồi, chẳng lẽ chỉ cần là nam nhân dễ nhìn một chút là nàng ấy không buông tha sao? Là một cô nương, sao lại chẳng quan tâm gì đến danh tiết của mình vậy?
Đường Thiên Viễn rất tức giận, hắn hừ lạnh một tiếng, thấy gã sai vặt đến gần, liền quát một tiếng bắt hắn dừng lại.
Gã sai vặt vô cùng hoảng sợ, cũng may hắn khá là thông minh, không đợi Huyện lệnh đại nhân hỏi, hắn đã vội vàng giải thích. Là do Đàm sư gia nhờ hắn vào dọn dẹp chỗ phân và nước tiểu của chó và dê ở trong viện, nàng hứa đến lúc không cần nữa sẽ đem con dê cho hắn. Gã sai vặt thấy việc này cũng chẳng có gì phiền hà, hơn nữa lại còn được lợi, nên nhận lời làm. Vật chứng chính là chỗ phân và nước tiểu còn ở trong thùng gỗ, đặc biệt là ‘hương thơm ngào ngạt’ không thể lừa được ai kia.
Thì ra là như vậy. Không hiểu sao Đường Thiên Viễn lại thở phào nhẹ nhõm, hắn gật đầu, để cho gã sai vặt rời đi.
Gã sai vặt mới vừa đi thì Đàm Linh Âm dẫn con chó đi dạo về đến nơi, nàng bước vào cổng lớn, chào hỏi Đường Thiên Viễn xong liền đi thẳng. Con chó xấu xí Đường Đường chạy theo sau Đàm Linh Âm. Đường Đường còn quá nhỏ, một mình nó đẩy cánh cửa thật là vất vả. Đường Thiên Viễn nhìn Đường Đuờng ra sức đẩy tới đẩy lui mà cánh cửa vẫn không nhúc nhích, trong khi chủ nhân của nó đi càng lúc càng xa, không thèm để ý đến nó.
Chú chó này thật là xui xẻo mới gặp phải người chủ như vậy!
“Đàm Linh Âm, chó của ngươi này.” Đường Thiên Viễn tốt bụng nhắc nhở nàng.
“À.” Đàm Linh Âm vỗ vỗ đầu, quay lại túm lấy con chó. Nàng chợt nhớ đến một việc, “Quên mất, hình như lúc nãy có Chu Huyện thừa đến tìm ngài.”
Đường Thiên Viễn gật đầu một cái, “Ừ, ta cũng đoán được đó là chuyện gì.”
Thấy hắn nói như vậy, Đàm Linh Âm có chút ngạc nhiên, vì vậy quyết định đi theo hắn đến Thoái tư đường.
Chu Chính Đạo nói là có thư của Tri phủ Trì Châu gửi, bảo hắn giao tận tay Đường Huyện lệnh. Đường Thiên Viễn mở thư ra xem trước mặt hắn rồi thản nhiên nói, “Ta đã biết, Chu Huyện thừa có việc bận thì cứ đi trước đi.”
Chu Chính Đạo nhìn mà không hiểu ý của Huyện lệnh đại nhân, hắn thầm than lòng dạ của chàng thanh niên này quá sâu, đành phải chào rồi đi ra.
Đàm Linh Âm vươn cổ, định nhìn lén nội dung của lá thư. Đường Thiên Viễn lắc đầu, nghĩ thầm, mắt cận nặng như vậy mà còn muốn nhìn trộm. Hắn cầm lá thư đong đưa trước mặt, vừa cười vừa hỏi Đàm Linh Âm, “Muốn xem hả?”
Đàm Linh Âm gật đầu thật mạnh.
“Gọi một tiếng ‘ca ca’ cho ta nghe thử đi.”
“Ca ca.”
“…” Kẻ vô sỉ khiến người khác tụt hứng như vậy đấy! Đường Thiên Viễn không thể làm gì khác hơn là đưa thư cho nàng.
Đàm Linh Âm nghĩ, xưng hô thế nào cũng chẳng quan trọng, gọi một tiếng ‘Ca ca’ đâu làm nàng mất miếng thịt nào. Nàng giơ lá thư lên trước mặt, đọc kỹ. Ngoài những lời khách sáo, mục đích thật sự của Tri phủ Trì Châu chính là xin giảm nhẹ tội cho tên sát nhân Tôn Bất Phàm, hắn cho là vụ án này nên được xử lý ‘linh hoạt’ hơn.
“Xem ra Tôn gia có chỗ dựa không nhỏ nhỉ!” Đàm Linh Âm than thở, rồi lại thắc mắc, “Sao trước đây không nghe ai nhắc đến nhỉ?”
Đây cũng là điều khiến Đường Thiên Viễn nghi ngờ. Thân hào ở một Huyện, nếu có giao tình với quan lại, nhất định sẽ khoe khoang để thể hiện thế lực của nhà mình. Hắn đã từng gặp qua Tôn viên ngoại nhưng ông ta chưa từng nhắc đến Tri phủ Trì Châu. Bây giờ xảy ra án mạng, vị Tri phủ kia muốn can thiệp vào kết quả xử án của hắn, có thể thấy được quan hệ giữa hai nhà cũng khá là thân thiết.
Đàm Linh Âm lại nói, “Có lẽ là gần đây mới dùng tiền để tạo mối quan hệ. Có tiền thật là sướng!”
Đường Thiên Viễn lắc đầu. Chu Chính Đạo đã từng nhắc hắn về mối quan hệ giữa Tôn gia và Tri phủ.
“Vậy … Đại nhân, ngài định xử lý chuyện này như thế nào?”
Đường Thiên Viễn đã có đối sách nhưng vẫn chưa được sắp xếp hoàn chỉnh nên không tiện tiết lộ. Hắn tỏ vẻ phiền não, than thở, “Còn có thể làm gì khác được sao!”
Đàm Linh Âm cho rằng Huyện lệnh vì quyền thế mà khom lưng nịnh bợ. Nàng thấy có chút thất vọng, “Đừng làm cho ta khinh thường ngài.”
Đường Thiên Viễn cười như không cười nhìn nàng, “Thú vị thật, ngươi là cái gì của ta chứ?”
“Ta …” Đàm Linh Âm há miệng, nhưng không biết phải nói thế nào. Nàng giận tái mặt, ôm Đường Đường hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Đường Thiên Viễn nhìn theo bóng lưng nàng, có chút giật mình. Hắn cúi đầu vuốt nhẹ men theo nắp chung trà, lẩm bẩm, “Ta sẽ không để cho ngươi khinh thường đâu.”
Đàm Linh Âm cũng không suy nghĩ cẩn thận xem mình đang tức giận chuyện gì, chỉ biết rằng hiện giờ trong lòng nàng rất bực bội. Nàng quay về Nam thư phòng, chuyển tức giận thành nguồn cảm hứng, suy nghĩ về một quyển tiểu thuyết mới. Bởi vì lần này gã “Đường Phi Long” phải gánh chịu sự oán giận của nàng, nên câu chuyện phong nguyệt lần này không hề có chút buồn bã thê lương, khẩu vị hơi nặng. Tiểu thuyết lần này kể về một hòa thượng tên là Đường Phi Long, hắn đi Tây Thiên để thỉnh kinh, giữa đường gặp phải… yêu quái, bị yêu quái bắt đi và hành hạ đủ kiểu. Cuối cùng, Đường Phi Long và yêu quái sống hạnh phúc bên nhau…
Hư ha ha ha ha ha ha!
Ý văn của Đàm Linh Âm cứ tuôn ra ào ạt, cảm hứng dạt dào như dòng nước tiểu, nàng viết một mạch liền xong ba chương. Nàng đoán, cứ với tốc độ này, chỉ trong vòng bốn đến năm ngày là có thể hoàn thành cuốn tiểu thuyết này, sau đó đem in ấn rồi giao đến khắp nơi trong cả nước. Vừa nghĩ đến cảnh Đường Phi Long đọc quyển sách này, tức đến sùi bọt mép, ngã vật xuống đất không thể bò dậy, Đàm Linh Âm thấy toàn thân mình vô cùng thoải mái.
Lúc này nàng thật sự không biết rằng, quyển sách này là tác phẩm khiến nàng hối hận suốt đời.
Tác giả :
Tửu Tiểu Thất