Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)
Chương 64: Trông đợi
Đi ra khỏi quán, trên đầu đã thấy lất phất mưa, giống như những sợi dây đàn, từng giọt từng giọt rơi xuống đỉnh đầu.
Người đi trên đường ai nấy đều vội vã, taxi như biến mất, chiếc xe nào lướt qua cũng có khách. An An hấp tấp ngóng một chiếc taxi, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.
Đúng lúc cô đang đứng đợi xe, Viên Thư Minh từ trong quán xông tới, hầm hầm chộp mạnh lấy tay cô. Anh ta giận dữ hét lớn: “Ai đồng ý chia tay? Không chia tay gì hết”. An An bị bất ngờ giật mình quay sang nhìn gương mặt đang đằng đằng sát khí của anh ta.
“Anh..., anh bỏ ra, đau quá!” Minh Minh siết tay cô đến phát đau, cô không tài nào thoát ra được, “Anhchúng ta tiếp tục dây dưa thế này sẽ hay ho à?”.
“Tôi không quan tâm, tôi vẫn chưa nói chia tay. Chưa tới phiên cô được nói chia tay đâu.” Anh ta giận dừ hét lên, đúng, anh ta vốn thấy cả hai chẳng có gì thích hợp, cănbản là lòng tự trọng của một thằng đàn ông. Sao có thể chấp nhận được cô nói chia tay trước chứ?
“Ai nói trước đi chăng nữa thì kết quả cuối cùng vẫn thế thôi. Chúng ta không còn hợp để sống chung thì đừng níu kéo nữa.” Cô cười mỉa mai, nếu anh ta cho rằng mình có quyền chủ động nói chuyện này thì cô cũng chẳng thèm tranh giành làm gì.
“Cô nghĩ rằng rời bỏ tôi thì có thể tìm được một thằng khác đàng hoàng hơn sao”, Viên Thư Minh nhìn thái độ bất cần của cô, càng nổi khùng lên, “Người thì xấu xí, lại già như vậy thì đừng có giở trò nữa, nếu ngay cả tôi cũng không thèm đến cô, đủ để cô phải khóc rồi”.
An An cắn răng, trái tim thắt lại, không ngờ, thật không thể ngờ được, sống với nhau sáu năm, từ trong miệng anh ta lại thốt ra những lời độc ác vậy. Cô ớn lạnh đến phát run, đây là người mà cô từng nghĩ có thể chung sống suốt đời sao?
“Sau này thế nào không cần anh phải lo”, cô vùng mạnh khỏi tay Minh Minh.
Nhưng anh ta vẫn giữ cô lại, giống như muốn truyền tất cả sự giận dữ vào cánh tay cô. Đau đớn khiến mắt cô có phần ươn ướt, con người này đúng là điên rồi. “Tôi nên nghe lời mẹ ngay từ đầu, loại con gái như cô nhẽ ra nên sớm vứt đi, càng ngày càng khó bảo. Nếu không phải tôi mềm lòng, thì cô đã bị mẹ tôi quét ra khỏi nhà từ lâu rồi. Hừ, ra ngoài vơ đại cũng kiếm được một đống em trẻ trung, còn cô, đến lúc không lấy được ai thì đừng có khóc lóc quay lại tìm tôi.” Anh ta càng nói càng đắc ý, sự coi thường hiện rõ trên khuôn mặt khiến trái tim An An ghê tởm.
Chẳng phải đã nói từ đầu rồi sao, nếu như không còn yêu nữa thì có thể vui vẻ chia tay? Hóa ra là lừa đảo. Lẽ nào khi chia tay phải tổn thương đến đối phương mới hả hê?
Mưa bắt đầu rơi nhanh, nước mưa rơi lên mặt, lên cơ thể giống những mũi kim đâm vào trái tim cô, như muốn lôi tất cả những vết thương và oán hận trong lòng ra, “Bỏ tay ra, bỏ ra”, cô gào lên, cô không thể nhún nhường con người này nữa. Tại sao? Tại sao lại nhẫn tâm đập nát tất cả những điều tốt đẹp đã có kia chứ?
“Nghe cho rõ đây! Hôm nay là tôi - Viên Thư Minh không cần đến Vu An An nữa, tôi sẽ đợi đến ngày cô quay lại cầu xin tôi.” Những giọt mưa phủ lên gương mặt anh ta, nhưng không thể nào làm nhòa đi sự đắc ý trên đó. Thật đáng sợ, trái tim An An run rẩy, nước mưa táp vào mặt thật đau, thật đau. Tại sao, toàn thân cô đều thấy đau đớn! An An vùng mạnh, lấy túi xách đánh vào tay anh ta, “Bỏ tay ra, bỏ tay, cút, tôi không muốn gặp anh nữa. Cút!”. Cô không muốn nghe nữa, tâm trạng rối loạn, sao có thể như vậy? Thật đáng sợ.
Viên Thư Minh hất mạnh tay cô ra, An An lảo đảo suýt ngã, cuối cùng anh ta trừng mắt nhìn cô rồi quay đầu đi thẳng không thèm ngoái lại.
An An ôm túi xách, cảm giác như bị hạ đường huyết, cánh tay đau nhói. Không ngờ rằng, người đàn ông sáu năm chung sống lại đáng sợ như thế, đến cuối cùng không thương tiếc đâm thêm một nhát dao vào tim cô.
Cô đứng bên đường, mặc cho nước mưa rơi lên cơ thể, chảy trên tóc, trên mặt rồi ngấm vào quần áo, cô rùng mình, giờ không phải mùa hè ư? Tại sao lại thấy mình như rơi vào vực tuyết lạnh lẽo thế này, đầu óc cũng hoàn toàn bị đóng băng.
Những chiếc xe lao đi vun vút trên đường, không có chiếc nào dừng lại, An An như bị bỏ rơi. Cô mặc kệ, quay người đi thẳng về phía trước.
An An không biết mình đi bao lâu, toàn thân ướt sũng, bên dưới nước ngập đến chân. Cũng chẳng biết nên đi về đâu, trong lòng chỉ muốn có một người ôm chặt cô vào lòng. Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, anh ở đâu? Em đang nhớ anh, rất nhớ. Lòng đầy khổ đau, nước mắt ứa ra, làn mưa phủ mờ lên gương mặt, ánh mắt cô mơ hồ không biết được đâu là nước mưa đâu là nước mắt.
An An cố tình đi đến ngay trước khu nhà của Tiểu Vũ. Dưới tầng trống trải, chẳng có một ai, mưa to thế này, mọi người chắc đang hạnh phúc trong căn nhà ấm áp, cả thế giới chỉ có mồi cô cô độc, đáng thương ở đây. Nhìn cánh cửa sổ khép chặt, trái tim cô như muốn hét lên, Tiểu Vũ, khi nào anh mới trở về? Mau về đây, em sắp không chịu nổi nữa rồi, không trụ nổi nữa rồi.
Cô đứng ngơ ngẩn ở đó, nhìn vào bóng đêm tối mịt, hiu quạnh. Anh nói ngày mai mới trở lại, ngày mai mới có thể gặp được anh sao? Cô đau khổ ngồi xuống, ôm lấy cơ thể đang lạnh run. Tiểu Vũ, em không muốn ở một mình, đừng để em lại một mình.
Đêm càng về khuya, mưa nhỏ hạt dần, gió càng lúc càng lạnh.
Trong góc tối, chỉ có vóc dáng nhỏ bé của cô dựa vào tường co ro, ánh mắt lộ rõ sự chờ đợi. Ngày mai mau tới đi, ngày mai là có thể gặp được Tiểu Vũ.
Người đi trên đường ai nấy đều vội vã, taxi như biến mất, chiếc xe nào lướt qua cũng có khách. An An hấp tấp ngóng một chiếc taxi, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.
Đúng lúc cô đang đứng đợi xe, Viên Thư Minh từ trong quán xông tới, hầm hầm chộp mạnh lấy tay cô. Anh ta giận dữ hét lớn: “Ai đồng ý chia tay? Không chia tay gì hết”. An An bị bất ngờ giật mình quay sang nhìn gương mặt đang đằng đằng sát khí của anh ta.
“Anh..., anh bỏ ra, đau quá!” Minh Minh siết tay cô đến phát đau, cô không tài nào thoát ra được, “Anhchúng ta tiếp tục dây dưa thế này sẽ hay ho à?”.
“Tôi không quan tâm, tôi vẫn chưa nói chia tay. Chưa tới phiên cô được nói chia tay đâu.” Anh ta giận dừ hét lên, đúng, anh ta vốn thấy cả hai chẳng có gì thích hợp, cănbản là lòng tự trọng của một thằng đàn ông. Sao có thể chấp nhận được cô nói chia tay trước chứ?
“Ai nói trước đi chăng nữa thì kết quả cuối cùng vẫn thế thôi. Chúng ta không còn hợp để sống chung thì đừng níu kéo nữa.” Cô cười mỉa mai, nếu anh ta cho rằng mình có quyền chủ động nói chuyện này thì cô cũng chẳng thèm tranh giành làm gì.
“Cô nghĩ rằng rời bỏ tôi thì có thể tìm được một thằng khác đàng hoàng hơn sao”, Viên Thư Minh nhìn thái độ bất cần của cô, càng nổi khùng lên, “Người thì xấu xí, lại già như vậy thì đừng có giở trò nữa, nếu ngay cả tôi cũng không thèm đến cô, đủ để cô phải khóc rồi”.
An An cắn răng, trái tim thắt lại, không ngờ, thật không thể ngờ được, sống với nhau sáu năm, từ trong miệng anh ta lại thốt ra những lời độc ác vậy. Cô ớn lạnh đến phát run, đây là người mà cô từng nghĩ có thể chung sống suốt đời sao?
“Sau này thế nào không cần anh phải lo”, cô vùng mạnh khỏi tay Minh Minh.
Nhưng anh ta vẫn giữ cô lại, giống như muốn truyền tất cả sự giận dữ vào cánh tay cô. Đau đớn khiến mắt cô có phần ươn ướt, con người này đúng là điên rồi. “Tôi nên nghe lời mẹ ngay từ đầu, loại con gái như cô nhẽ ra nên sớm vứt đi, càng ngày càng khó bảo. Nếu không phải tôi mềm lòng, thì cô đã bị mẹ tôi quét ra khỏi nhà từ lâu rồi. Hừ, ra ngoài vơ đại cũng kiếm được một đống em trẻ trung, còn cô, đến lúc không lấy được ai thì đừng có khóc lóc quay lại tìm tôi.” Anh ta càng nói càng đắc ý, sự coi thường hiện rõ trên khuôn mặt khiến trái tim An An ghê tởm.
Chẳng phải đã nói từ đầu rồi sao, nếu như không còn yêu nữa thì có thể vui vẻ chia tay? Hóa ra là lừa đảo. Lẽ nào khi chia tay phải tổn thương đến đối phương mới hả hê?
Mưa bắt đầu rơi nhanh, nước mưa rơi lên mặt, lên cơ thể giống những mũi kim đâm vào trái tim cô, như muốn lôi tất cả những vết thương và oán hận trong lòng ra, “Bỏ tay ra, bỏ ra”, cô gào lên, cô không thể nhún nhường con người này nữa. Tại sao? Tại sao lại nhẫn tâm đập nát tất cả những điều tốt đẹp đã có kia chứ?
“Nghe cho rõ đây! Hôm nay là tôi - Viên Thư Minh không cần đến Vu An An nữa, tôi sẽ đợi đến ngày cô quay lại cầu xin tôi.” Những giọt mưa phủ lên gương mặt anh ta, nhưng không thể nào làm nhòa đi sự đắc ý trên đó. Thật đáng sợ, trái tim An An run rẩy, nước mưa táp vào mặt thật đau, thật đau. Tại sao, toàn thân cô đều thấy đau đớn! An An vùng mạnh, lấy túi xách đánh vào tay anh ta, “Bỏ tay ra, bỏ tay, cút, tôi không muốn gặp anh nữa. Cút!”. Cô không muốn nghe nữa, tâm trạng rối loạn, sao có thể như vậy? Thật đáng sợ.
Viên Thư Minh hất mạnh tay cô ra, An An lảo đảo suýt ngã, cuối cùng anh ta trừng mắt nhìn cô rồi quay đầu đi thẳng không thèm ngoái lại.
An An ôm túi xách, cảm giác như bị hạ đường huyết, cánh tay đau nhói. Không ngờ rằng, người đàn ông sáu năm chung sống lại đáng sợ như thế, đến cuối cùng không thương tiếc đâm thêm một nhát dao vào tim cô.
Cô đứng bên đường, mặc cho nước mưa rơi lên cơ thể, chảy trên tóc, trên mặt rồi ngấm vào quần áo, cô rùng mình, giờ không phải mùa hè ư? Tại sao lại thấy mình như rơi vào vực tuyết lạnh lẽo thế này, đầu óc cũng hoàn toàn bị đóng băng.
Những chiếc xe lao đi vun vút trên đường, không có chiếc nào dừng lại, An An như bị bỏ rơi. Cô mặc kệ, quay người đi thẳng về phía trước.
An An không biết mình đi bao lâu, toàn thân ướt sũng, bên dưới nước ngập đến chân. Cũng chẳng biết nên đi về đâu, trong lòng chỉ muốn có một người ôm chặt cô vào lòng. Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, anh ở đâu? Em đang nhớ anh, rất nhớ. Lòng đầy khổ đau, nước mắt ứa ra, làn mưa phủ mờ lên gương mặt, ánh mắt cô mơ hồ không biết được đâu là nước mưa đâu là nước mắt.
An An cố tình đi đến ngay trước khu nhà của Tiểu Vũ. Dưới tầng trống trải, chẳng có một ai, mưa to thế này, mọi người chắc đang hạnh phúc trong căn nhà ấm áp, cả thế giới chỉ có mồi cô cô độc, đáng thương ở đây. Nhìn cánh cửa sổ khép chặt, trái tim cô như muốn hét lên, Tiểu Vũ, khi nào anh mới trở về? Mau về đây, em sắp không chịu nổi nữa rồi, không trụ nổi nữa rồi.
Cô đứng ngơ ngẩn ở đó, nhìn vào bóng đêm tối mịt, hiu quạnh. Anh nói ngày mai mới trở lại, ngày mai mới có thể gặp được anh sao? Cô đau khổ ngồi xuống, ôm lấy cơ thể đang lạnh run. Tiểu Vũ, em không muốn ở một mình, đừng để em lại một mình.
Đêm càng về khuya, mưa nhỏ hạt dần, gió càng lúc càng lạnh.
Trong góc tối, chỉ có vóc dáng nhỏ bé của cô dựa vào tường co ro, ánh mắt lộ rõ sự chờ đợi. Ngày mai mau tới đi, ngày mai là có thể gặp được Tiểu Vũ.
Tác giả :
Hốt Nhiên Chi Gian