Sự Cố Lãng Mạn
Chương 22 Chương 22
Edit: Hừa; Beta: Pate.
Sáng sớm mùng Một đầu năm, An Minh Tri bị đánh thức bởi tiếng pháo vang dội, chỗ nằm bên cạnh là một khoảng không, tự nhiên cậu cảm thấy có chút không quen.
Bầu trời bên ngoài vẫn còn tối sẫm, tuyết rơi nguyên một đêm, đâu đâu cũng thấy phủ một màu trắng xóa.
Dưới nhà thấp thoáng có tiếng nói truyền lên, An Minh Tri mặc quần áo chỉn chu, cầm theo xấp lì xì đã chuẩn bị kỹ càng cho bọn nhóc con, đi gọi Trịnh Dư Dương dậy.
Trẻ con ngủ sớm dậy sớm, Dương Dương đã thức dậy rồi, đang mặc áo ngủ mềm mại nằm trong chăn tự chơi.
Mặc dù người lớn đã dạy cậu nhóc cách mặc quần áo rồi nhưng cuối cùng lúc nào cũng mặc ngược, mỗi lần như thế vú nuôi đều phải mặc lại cho nó.
Mà Trịnh Dư Dương cảm thấy bản thân không có khả năng mặc quần áo thành công nên là sau đó không tự mặc nữa luôn.
Hoặc là vì An Minh Tri đang ở nhà, cậu nhóc muốn làm nũng với ca ca, quần áo cũng không mặc, giày dép cũng không mang, đều phải do An Minh Tri mặc cho mới được.
Hai người đi xuống dưới lầu, tiếng nói chuyện phát ra từ những người đang chuẩn bị bữa sáng trong nhà bếp, người lớn tuổi dậy sớm, ba Trịnh mẹ Trịnh cũng ở dưới lầu rồi, đám trẻ con được mặc quần áo mới, chạy khắp nơi xin tiền lì xì.
Trẻ con trong nhà nhiều, An Minh Tri đã chuẩn bị một xấp lì xì thật dày, số tiền bên trong cậu hỏi qua Trịnh Dụ Chương, không nhiều không ít, vừa đủ cho bọn nhỏ.
“Dương Dương dậy rồi, lại đây để cô ôm một cái nào!” Cô em họ chưa lấy chồng sinh con, nhìn thấy mấy đứa trẻ đáng yêu thì không kìm lòng được, muốn tới nhéo nhéo mặt.
Trịnh Dương Dương tuy là ăn không được nhiều, nhưng trên khuôn mặt nhỏ vẫn có cục thịt nhỏ đầy đặn, hương vị sữa quanh quẩn.
Cậu nhóc có hơi sợ người, đặc biệt là người cô không thường xuyên thấy mặt này, sợ sệt trốn ra đằng sau An Minh Tri, ôm lấy chân cậu.
“Đó là cô của cháu.” Mẹ Trịnh nhìn thấy, nói: “Cô rất thương cháu đó, còn mua đồ chơi cho cháu nữa nè.”
Đối với trẻ con, đồ chơi là thứ có sức hấp dẫn lớn nhất, nhưng Trịnh Dư Dương lại là một ngoại lệ, người trong là quá cưng chiều cậu nhóc, muốn đồ chơi gì cũng có hết, nên cậu nhóc không ngạc nhiên khi thấy thêm đồ chơi mới.
Cậu nhóc vẫn ôm đùi An Minh Tri, cảnh giác nhìn người cô của mình.
Cô em họ thấy thất bại, lập tức lấy lì xì ra dụ dỗ.
Trịnh Dư Dương đã có tiền lì xì rồi, Tết năm ngoái cậu nhóc được rất nhiều lì xì, nhưng nó cũng không biết mấy tờ giấy kia có tác dụng gì, bé ngoan đưa hết cho cha mình.
Sau đó cậu nhóc biết được tờ giấy màu hồng trong bọc đỏ kia là tiền, có thể mua rất rất nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi.
Cho nên cậu nhóc có hơi động lòng, tuy là đồ ăn vặt với đồ chơi không có nhiều sức hấp dẫn với bản thân, nhưng nhóc con có thể tiết kiệm lại giống như chị mình.
Cơ mà An Minh Tri với vú nuôi đã giáo dục rằng không được tùy tiện nhận đồ của người lạ, người cô trước mặt không biết có phải là người xa lạ hay không nữa.
Cậu nhóc không phân biệt được, đành phải quay sang nhìn An Minh Tri.
Nhưng sự chú ý của An Minh Tri lại không ở bên này, cậu nhìn dáo dác khắp mọi nơi, như đang tìm kiếm gì đó, từ lúc đi xuống dưới nhà đến giờ cậu vẫn không nhìn thấy Trịnh Dụ Chương đâu.
Cô em họ nhìn ra cậu đang muốn tìm ai, nói: “Anh họ đang ở trong sân ấy ạ.”
An Minh Tri tỏ ý mình đã biết, tâm lý trống rỗng cũng không còn nữa.
Mẹ Trịnh nghe thấy được, hỏi em họ: “Trời đang lạnh như thế này, Dụ Chương ở trong sân làm cái gì nữa? Dọn tuyết thì cũng chờ ăn sáng rồi hẵng dọn.”
Cô em họ nói không biết, nhân cơ hội liền nhào tới nhéo khuôn mặt đầy thịt của Trịnh Dư Dương.
An Minh Tri thấy cô thực sự rất yêu thích Trịnh Dư Dương, tìm lý do cho cô ở chung với cậu nhóc: “Trinh Trinh còn chưa dậy à? Để anh lên gọi con bé rời giường.”
Rồi quay sang Trịnh Dư Dương nói: “Dương Dương ở đây chơi với cô một chút nhé, có được không?”
Có lẽ là xung quanh vẫn quen thuộc nên Trịnh Dư Dương không còn sợ hãi, bé ngoan gật gật đầu.
An Minh Tri đi lên tầng đánh thức Trịnh Trinh Trinh, Trịnh Trinh Trinh thức cả đêm hôm qua, không chịu lên phòng ngủ, An Minh Tri đứng ngoài cửa phòng cô nàng, không tiện đi vào mà chỉ đứng gõ cửa.
Qua một lúc bên trong vẫn không có động tĩnh gì, chờ thêm khoảng mười mấy giây, đến khi An Minh Tri định bỏ đi thì Trịnh Trinh Trinh bỗng nhiên mở cửa ra.
Cô nàng còn chưa chải tóc, mái tóc dài rối tung lười biếng, nhưng ánh mắt lại phát sáng: “Tin tức ngầm, qua hai ngày nữa đoàn phim《Tổ chim》sẽ thông báo Phong Trì là nam chính, còn Minh Tri ca ca là nam hai!”
Thông tin này An Minh Tri không biết, đoàn phim không gọi điện thông báo cho cậu, người quản lý cũng không có liên lạc với cậu.
Cho nên An Minh Tri nghi ngờ với nguồn gốc của thông tin này, dù gì người trong cuộc là cậu còn chưa được biết.
“Em nghe được ở đâu vậy?”
“Diễn đàn bát quái đó ạ! Đừng nghĩ nó chỉ là diễn đàn buôn chuyện, tin tức của nó tám chín phần mười là chính xác, tiểu thịt tươi lần trước bị phát hiện ra đối tượng yêu đương là ở trong đây mà ra đó.”
“…”
“Cho nên là, Minh Tri ca ca sẽ đóng phim cùng với Phong Trì đúng không ạ?!” Khuôn mặt Trịnh Trinh Trinh đầy mong chờ.
An Minh Tri thành thật nói: “Thực ra anh cũng không rõ…”
“Đoàn phim chưa thông báo gì cho anh sao?” Trịnh Trinh Trinh nghi hoặc, đối với mấy tin tức trong diễn đàn bát quái cô luôn luôn tin tưởng không chút nghi ngờ, liền nghĩ tới một cách giải thích khá hợp lý, “Cái kia cũng có thể là do một người nào đó trong đoàn phim đăng bài viết nặc danh lên, nhưng sao còn chưa liên lạc gì với anh nhỉ.”
Đây là chuyện cậu đi đóng phim, không hiểu sao Trịnh Trinh Trinh lại hưng phấn đến thế.
Nhưng cho dù có làm loạn thế nào, hai người đã không còn buồn ngủ chút nào nữa rồi, tiểu cô nương bị bắt rời giường, đành ngáp một cái rồi đi xuống chúc Tết người lớn.
“Cha đâu ạ?” Cô nàng không thấy Trịnh Dụ Chương đâu.
“Ở trong sân.”
Vừa dứt lời, có một người đi từ sân nhỏ vào trong nhà, mang theo một thân gió tuyết, lỗ tai lỗ mũi đều bị cóng đến đỏ bừng.
Hắn làm ấm cơ thể rồi đi tới bế Trịnh Dư Dương lên: “Đi, cha mang nhóc đi tìm người tuyết chơi này.”
An Minh Tri nhìn ra ngoài sân, ngoài trời chỉ vừa mới hửng sáng lên thôi, cậu kinh ngạc hỏi: “Anh đi làm người tuyết sao?”
Trịnh Dụ Chương “hừm” một tiếng, nói đúng rồi.
Nhất thời An Minh Tri không biết nên nói gì cho phải.
Trời lạnh như vậy, tuy là bên ngoài tuyết đã ngừng rơi rồi, nhưng mặt trời còn lâu mới mọc, đây là khoảng thời gian nhiệt độ thấp nhất trong ngày, vậy mà Trịnh Dụ Chương lại ở ngoài trời làm người tuyết.
Hắn còn chẳng thèm ăn mặc dày dặn một chút, đội một cái nón mang theo cái bao tay, ở ngoài sân cho tới giờ, lạnh đến cả người đều run lên.
Vì lời hứa đã nói với Trịnh Dư Dương.
“Người tuyết! Người tuyết!” Trịnh Dư Dương vung vẩy hai cánh tay nhỏ, vội vàng muốn đi xem.
Trịnh Dụ Chương bế cậu nhóc đi, An Minh Tri theo ở phía sau, trong khoảng sân trống trơn quả nhiên có một người tuyết mập mạp đang tạo dáng ngây thơ đáng yêu.
“Cái này là anh làm sao?”
“Ừm, thế nào?” Trong lòng Trịnh Dụ Chương tràn đầy mong đợi, hỏi.
An Minh Tri chưa từng tự mình đắp một người tuyết, cùng lắm chỉ là nặn một quả cầu tuyết mà thôi: “Nhìn rất giống, đẹp lắm.”
Trịnh Dụ Chương hơi đắc ý, đang nói thì có một đám trẻ con chạy đến chỗ bọn họ đòi tiền lì xì.
Trịnh Dụ Chương ra lệnh cho bọn chúng xếp thành một hàng dài, rồi đem mấy bao lì xì của hắn ra phát lần lượt cho từng đứa nhóc một, An Minh Tri cũng vậy.
Bọn trẻ con nói cảm ơn rồi chạy biến đi như một cơn gió.
Chờ An Minh Tri phát lì xì xong, Trịnh Dụ Chương vẫn còn dư một bao, hắn nhét vào trong tay An Minh Tri: “Cầm đi.”
“Cho em sao?”
“Ừm.”
“Nhưng em có phải trẻ con đâu?”
Trịnh Dụ Chương nói: “Ai nói chỉ có con nít mới được nhận tiền mừng tuổi?”
Nhìn lại mình đi, chẳng phải em cũng là nhóc con sao.
An Minh Tri ăn nói vụng về, cứ nhưng nhưng một hồi thì Trịnh Dụ Chương đã đem tiền lì xì bỏ vào trong túi áo khoác cho cậu, làm bộ dáng cho dù cậu nói thế nào hắn cũng không nghe.
“Nhận đi.” Hắn kiên trì.
Năm mới, An Minh Tri không muốn chọc cho hắn tức giận, đứng cứng ngắc một chỗ sửng sốt nửa ngày rồi mới ngây ngốc nói: “Ừm kia… năm mới vui vẻ.”.