Sự An Bài Lớn Nhất Của Trời Cao
Chương 99: Ngoại Truyện 2: Về Nhật Ký
Việc Thẩm Tuyển Ý lật được quyển nhật ký hồi nhỏ của Triệu Ngu chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi kết hôn, Thẩm Tuyển Ý bán căn biệt thự nhỏ mình sống trước kia đi, mua một tòa biệt thự đơn lập cao năm tầng ở đoạn đường phồn hoa mà Triệu Ngu thích.
Không gian gồm hai tầng hầm cộng thêm ba tầng trên mặt đất, diện tích cả biệt thự tầm hơn 700m vuông. Họ dọn hết đồ đạc từ nhà cũ của hai người sang mà vẫn có vẻ trống trải.
Tuy rằng Thẩm Tuyển Ý có ý là chờ bố mẹ về hưu rồi thì đón họ tới ở chung, nhưng Giang Lôi và Triệu Khang Ninh dù gì vẫn chưa tới tuổi nghỉ hưu, nhà lớn thế này mà để không thì cũng thấy vắng vẻ. Sau khi hai người mua thêm rất nhiều đồ nội thất và đồ trang trí thì lại quyết định dọn một ít đồ từ căn nhà ở Tứ Xuyên của Triệu Ngu đến đây, để ngôi nhà có không khí thân thuộc hơn.
Vừa hay dạo này không có lịch trình gì, họ gọi điện trước cho Giang Lôi và Triệu Khang Ninh. Hai người bèn về Tứ Xuyên nghỉ phép, tiện thể đóng gói ít đồ đạc.
Phòng ngủ của Triệu Ngu là căn phòng cô ở từ bé đến lớn, chiếc đèn bàn cũ kỹ cũng là cái dùng từ thời tiểu học. Giang Lôi cũng nhân dịp này thay hết những đồ đạc cũ đã dùng bao năm trong phòng cô đi, đặt giường và tủ mới đến, đợi nhân viên đến giao.
Vì thế sáng hôm ấy khi Thẩm Tuyển Ý đang hỗ trợ thu dọn quần áo cũ thì một quyển sổ nhật ký dán sticker Sailor Moon rớt ra từ khe hở của ván kẹp.
Giấy sổ đã ố vàng, mỗi một tờ đều có những hình vẽ trẻ con đáng yêu, đã mờ nhòe in vết thời gian.
Quyển sổ rơi lên chân anh, khi anh cúi người xuống nhặt thì tình cờ nhìn thấy tên mình trên trang sổ để mở. Nét chữ non nớt, từng nét bút vừa nghiêm túc vừa trân trọng ghi lại cái tên trong lòng cô kia.
Anh thấy cô viết sau này lớn lên phải gả cho anh Tuyển Ý, thấy cô viết tốt nghiệp cấp 3 sẽ tỏ tình với anh, thấy cô ghi lại những cảm xúc buồn rầu khi biết anh làm minh tinh, thấy cô nói cô đi hỏi những người lão làng trên Zhihu, quyết định sẽ trở thành một lưu lượng đỉnh cao.
Những năm tháng yêu thầm mà cô chưa bao giờ kể với anh, nay thông qua những nét bút từ non nớt đến duyên dáng này, hiện lên từng cảnh một trước mắt anh.
Cuốn sổ nhật ký nho nhỏ cũ kỹ, là toàn bộ thời thiếu nữ của cô.
……
Khi Triệu Ngu đi mua thức ăn với Giang Lôi xong, nói cười về đến nhà thì phát hiện hình như cảm xúc của chồng mình không ổn lắm. Anh ngồi cúi đầu lướt di động trên chiếc giường cũ đã tháo ga giường, bóng dáng trông đáng thương ghê gớm.
Triệu Ngu đi qua, thấy hình như trên màn hình di động của anh là giao diện Zhihu. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ấn nút quay về màn hình khóa ngay, quay đầu cười nói: “Về rồi à.”
Triệu Ngu nghi hoặc nhìn anh: “Anh đang xem cái gì mà còn sợ em nhìn thấy?”
Thẩm Tuyển Ý mím môi: “Thì mấy cái tin hóng hớt bôi nhọ tụi mình thôi.”
Triệu Ngu chọc đầu anh: “Không có việc gì tự dưng xem mấy cái đấy làm gì, làm minh tinh bao nhiêu năm mà không biết bỏ mạng đi cho lòng thanh thản à?”
Thẩm Tuyển Ý cười tủm tỉm cất điện thoại đi, cúi người tới ôm cô, cọ cọ đầu lên bụng dưới của cô: “Biết rồi, về sau không xem nữa.”
Tuy rằng anh đang cười, nhưng Triệu Ngu cứ cảm thấy anh là lạ. Cô đẩy anh mấy cái, anh lại càng ôm chặt hơn, giống như một chú chó to đáng thương bị vứt bỏ, cọ cô mãi không buông ra.
Triệu Ngu dở khóc dở cười: “Anh làm sao đấy?”
Một lúc lâu sau, giọng nói rầu rĩ của anh mới vang lên: “Chỉ là anh nhớ em quá thôi.”
Triệu Ngu cảm thấy chú chó bự này càng lúc càng dính người: “Em mới đi ra ngoài được một tiếng mà!” Cô vuốt ve gáy anh, “Được rồi, nhân viên lắp đặt sắp tới rồi. Lúc lắp đồ ồn lắm, mẹ bảo chúng mình ra ngoài xem phim dạo phố rồi hẵng về.”
Bấy giờ Thẩm Tuyển Ý mới buông cô ra, đứng dậy nắm lấy tay cô: “Vậy thì đi thôi.”
Bây giờ Thẩm Tuyển Ý đã thuộc cảnh đẹp món ngon ở Thành Đô như lòng bàn tay, thi thoảng anh còn đưa Triệu Ngu đi ăn ở những cửa tiệm đặc sản lâu đời mà đến chính cô còn không biết.
Anh vẫn luôn đối xử với cô rất tốt, tình yêu cháy bỏng không thèm che giấu của anh không lúc nào là không bao lấy cô. Nhưng hôm nay hình như Thẩm Tuyển Ý càng đối xử tốt với cô một cách quá đáng, giống như hận không thể nâng cô trong tay ngậm cô trong miệng.
Sự kì quái trong lòng Triệu Ngu càng lúc càng nồng đậm, tới sẩm tối về đến nhà, cô đẩy anh vào phòng ngủ rồi khóa trái cửa lại.
Đồ nội thất trong phòng ngủ đã rực rỡ hẳn lên. Giang Lôi đã trải giường cẩn thận, nệm mới mềm như bông. Thẩm Tuyển Ý bị cô đẩy ngồi lên đó, người còn nảy lên mấy cái.
Triệu Ngu xắn tay áo lên, quỳ một chân lên giường, âm u ghé sát tới gần, ngón tay túm chặt cổ áo để lỏng của anh: “Nói! Có phải anh đã làm chuyện gì rất có lỗi với em không?!”
Thẩm Tuyển Ý phản bác: “Anh nào có!”
Triệu Ngu dữ tợn: “Vậy tại sao hôm nay anh lại đối xử với em tốt như thế?!”
Thẩm Tuyển Ý: “Hôm nào mà anh chả đối xử tốt với em?”
Triệu Ngu: “…… Hôm nay tốt quá đáng!” Cô nhìn anh mấy cái, rốt cuộc buông tay ra. Cô quỳ hai chân lên giường, dịch người về đằng trước, sau đó đặt hai tay lên vai anh: “Dù sao hôm nay anh cũng lạ lắm, mau nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Không đợi Thẩm Tuyển Ý trả lời, cô lại kéo tai anh: “Không được phép nói dối! Anh đã hứa với em là vĩnh viễn không được nói dối em rồi!”
Thẩm Tuyển Ý mím môi, vẻ mặt tươi cười như không có chuyện gì suốt cả ngày nay cuối cùng cũng ỉu xìu đi, đôi mắt đang nhìn cô tràn ngập sự ảo não và khổ sở, “Anh đã đọc được quyển nhật ký em viết hồi xưa rồi.”
Triệu Ngu sửng sốt, thân thể đang ghé sát vào anh nghi hoặc ngửa về đằng sau.
Thẩm Tuyển Ý lại dán sát vào cô, đưa hai tay ôm lấy cô, tựa như sợ cô đột nhiên biến mất tại chỗ. Cả người anh đều bao bọc lấy cô, anh nói bằng giọng vô cùng hối hận: “Em yêu, anh xin lỗi em.”
Triệu Ngu rốt cuộc nhớ ra quyển sổ nhật ký mà mình giấu ở ván kẹp trong tủ quần áo rất nhiều năm trước.
Quyển sổ nhật ký ghi lại tất cả tâm tư thời thiếu nữ của cô.
Hóa ra anh buồn khổ vì cái này.
Triệu Ngu bỗng chốc chẳng biết nên khóc hay nên cười, trái tim cô tựa như được hòa tan trong nắng Xuân, vừa mềm mại lại vừa ấm áp.
Cả người Gâu Đần bự đều tràn ngập bi thương.
Cứ y như người yêu thầm bao năm kia là anh vậy.
Triệu Ngu sờ sờ cái đầu xù xù bên cổ mình, lại nghiêng đầu hôn hôn lên tai anh: “Trước đây em đã từng nói rồi, không cần xin lỗi em đâu. Chuyện yêu đơn phương này ấy mà, từ trước đến nay chẳng có ai có lỗi với ai cả.”
Hai tay Thẩm Tuyển Ý ôm chặt lấy cô, rất lâu sau đấy giọng nói mới rầu rĩ vang lên: “Anh còn search được topic trên Zhihu của em, em hỏi làm thế nào mới có thể…… yêu anh được.”
Triệu Ngu híp mắt cười một tiếng: “Ừ, phải cảm ơn cư dân mạng đã trả lời em, mới khiến em có được ước mơ, lại có được anh.” Cô nghĩ đến điều gì, xuýt xoa một tiếng: “Anh nhắc vậy em mới nhớ đấy, phải mau xóa cái topic kia đi mới được, lỡ như về sau bị đào ra thì mất hết mặt mũi của em rồi còn gì?”
Thẩm Tuyển Ý không nhịn được phì cười, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.
Cô gái đang mỉm cười trước mặt anh, là vợ anh, là bảo bối của anh, là cả thế giới của anh.
Anh cúi đầu ghé sát lại gần, hôn một cái thật nhẹ lên trán cô: “Em yêu, anh sẽ yêu em yêu em yêu em rất nhiều.” Anh nâng mặt cô lên, đuôi mắt hoe đỏ: “Anh sẽ bồi thường lại hết tất cả thua thiệt cho em. Kiếp này chưa bồi thường hết được thì kiếp sau bồi thường tiếp.”
Nơi ngón tay cái của anh mơn trớn qua mặt cô hơi ngưa ngứa, Triệu Ngu khẽ nghiêng đầu, đôi tay ôm cổ anh: “Nếu anh thực sự muốn bồi thường cho em……” Cô dừng một chút, mỉm cười nói trước đôi mắt đỏ hoe của anh: “Thì về sau mỗi đêm ít đi mấy lần nhé.”
Tay Thẩm Tuyển Ý bất động, lông mi cũng không run nữa.
Sau hồi lâu im lặng, anh chậm rãi buông tay ra, nói cực kì bình tĩnh: “Thế thì thôi.”
Triệu Ngu: “???”
Đồ cờ hó!!!
[HẾT CHƯƠNG 99]
Sau khi kết hôn, Thẩm Tuyển Ý bán căn biệt thự nhỏ mình sống trước kia đi, mua một tòa biệt thự đơn lập cao năm tầng ở đoạn đường phồn hoa mà Triệu Ngu thích.
Không gian gồm hai tầng hầm cộng thêm ba tầng trên mặt đất, diện tích cả biệt thự tầm hơn 700m vuông. Họ dọn hết đồ đạc từ nhà cũ của hai người sang mà vẫn có vẻ trống trải.
Tuy rằng Thẩm Tuyển Ý có ý là chờ bố mẹ về hưu rồi thì đón họ tới ở chung, nhưng Giang Lôi và Triệu Khang Ninh dù gì vẫn chưa tới tuổi nghỉ hưu, nhà lớn thế này mà để không thì cũng thấy vắng vẻ. Sau khi hai người mua thêm rất nhiều đồ nội thất và đồ trang trí thì lại quyết định dọn một ít đồ từ căn nhà ở Tứ Xuyên của Triệu Ngu đến đây, để ngôi nhà có không khí thân thuộc hơn.
Vừa hay dạo này không có lịch trình gì, họ gọi điện trước cho Giang Lôi và Triệu Khang Ninh. Hai người bèn về Tứ Xuyên nghỉ phép, tiện thể đóng gói ít đồ đạc.
Phòng ngủ của Triệu Ngu là căn phòng cô ở từ bé đến lớn, chiếc đèn bàn cũ kỹ cũng là cái dùng từ thời tiểu học. Giang Lôi cũng nhân dịp này thay hết những đồ đạc cũ đã dùng bao năm trong phòng cô đi, đặt giường và tủ mới đến, đợi nhân viên đến giao.
Vì thế sáng hôm ấy khi Thẩm Tuyển Ý đang hỗ trợ thu dọn quần áo cũ thì một quyển sổ nhật ký dán sticker Sailor Moon rớt ra từ khe hở của ván kẹp.
Giấy sổ đã ố vàng, mỗi một tờ đều có những hình vẽ trẻ con đáng yêu, đã mờ nhòe in vết thời gian.
Quyển sổ rơi lên chân anh, khi anh cúi người xuống nhặt thì tình cờ nhìn thấy tên mình trên trang sổ để mở. Nét chữ non nớt, từng nét bút vừa nghiêm túc vừa trân trọng ghi lại cái tên trong lòng cô kia.
Anh thấy cô viết sau này lớn lên phải gả cho anh Tuyển Ý, thấy cô viết tốt nghiệp cấp 3 sẽ tỏ tình với anh, thấy cô ghi lại những cảm xúc buồn rầu khi biết anh làm minh tinh, thấy cô nói cô đi hỏi những người lão làng trên Zhihu, quyết định sẽ trở thành một lưu lượng đỉnh cao.
Những năm tháng yêu thầm mà cô chưa bao giờ kể với anh, nay thông qua những nét bút từ non nớt đến duyên dáng này, hiện lên từng cảnh một trước mắt anh.
Cuốn sổ nhật ký nho nhỏ cũ kỹ, là toàn bộ thời thiếu nữ của cô.
……
Khi Triệu Ngu đi mua thức ăn với Giang Lôi xong, nói cười về đến nhà thì phát hiện hình như cảm xúc của chồng mình không ổn lắm. Anh ngồi cúi đầu lướt di động trên chiếc giường cũ đã tháo ga giường, bóng dáng trông đáng thương ghê gớm.
Triệu Ngu đi qua, thấy hình như trên màn hình di động của anh là giao diện Zhihu. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ấn nút quay về màn hình khóa ngay, quay đầu cười nói: “Về rồi à.”
Triệu Ngu nghi hoặc nhìn anh: “Anh đang xem cái gì mà còn sợ em nhìn thấy?”
Thẩm Tuyển Ý mím môi: “Thì mấy cái tin hóng hớt bôi nhọ tụi mình thôi.”
Triệu Ngu chọc đầu anh: “Không có việc gì tự dưng xem mấy cái đấy làm gì, làm minh tinh bao nhiêu năm mà không biết bỏ mạng đi cho lòng thanh thản à?”
Thẩm Tuyển Ý cười tủm tỉm cất điện thoại đi, cúi người tới ôm cô, cọ cọ đầu lên bụng dưới của cô: “Biết rồi, về sau không xem nữa.”
Tuy rằng anh đang cười, nhưng Triệu Ngu cứ cảm thấy anh là lạ. Cô đẩy anh mấy cái, anh lại càng ôm chặt hơn, giống như một chú chó to đáng thương bị vứt bỏ, cọ cô mãi không buông ra.
Triệu Ngu dở khóc dở cười: “Anh làm sao đấy?”
Một lúc lâu sau, giọng nói rầu rĩ của anh mới vang lên: “Chỉ là anh nhớ em quá thôi.”
Triệu Ngu cảm thấy chú chó bự này càng lúc càng dính người: “Em mới đi ra ngoài được một tiếng mà!” Cô vuốt ve gáy anh, “Được rồi, nhân viên lắp đặt sắp tới rồi. Lúc lắp đồ ồn lắm, mẹ bảo chúng mình ra ngoài xem phim dạo phố rồi hẵng về.”
Bấy giờ Thẩm Tuyển Ý mới buông cô ra, đứng dậy nắm lấy tay cô: “Vậy thì đi thôi.”
Bây giờ Thẩm Tuyển Ý đã thuộc cảnh đẹp món ngon ở Thành Đô như lòng bàn tay, thi thoảng anh còn đưa Triệu Ngu đi ăn ở những cửa tiệm đặc sản lâu đời mà đến chính cô còn không biết.
Anh vẫn luôn đối xử với cô rất tốt, tình yêu cháy bỏng không thèm che giấu của anh không lúc nào là không bao lấy cô. Nhưng hôm nay hình như Thẩm Tuyển Ý càng đối xử tốt với cô một cách quá đáng, giống như hận không thể nâng cô trong tay ngậm cô trong miệng.
Sự kì quái trong lòng Triệu Ngu càng lúc càng nồng đậm, tới sẩm tối về đến nhà, cô đẩy anh vào phòng ngủ rồi khóa trái cửa lại.
Đồ nội thất trong phòng ngủ đã rực rỡ hẳn lên. Giang Lôi đã trải giường cẩn thận, nệm mới mềm như bông. Thẩm Tuyển Ý bị cô đẩy ngồi lên đó, người còn nảy lên mấy cái.
Triệu Ngu xắn tay áo lên, quỳ một chân lên giường, âm u ghé sát tới gần, ngón tay túm chặt cổ áo để lỏng của anh: “Nói! Có phải anh đã làm chuyện gì rất có lỗi với em không?!”
Thẩm Tuyển Ý phản bác: “Anh nào có!”
Triệu Ngu dữ tợn: “Vậy tại sao hôm nay anh lại đối xử với em tốt như thế?!”
Thẩm Tuyển Ý: “Hôm nào mà anh chả đối xử tốt với em?”
Triệu Ngu: “…… Hôm nay tốt quá đáng!” Cô nhìn anh mấy cái, rốt cuộc buông tay ra. Cô quỳ hai chân lên giường, dịch người về đằng trước, sau đó đặt hai tay lên vai anh: “Dù sao hôm nay anh cũng lạ lắm, mau nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Không đợi Thẩm Tuyển Ý trả lời, cô lại kéo tai anh: “Không được phép nói dối! Anh đã hứa với em là vĩnh viễn không được nói dối em rồi!”
Thẩm Tuyển Ý mím môi, vẻ mặt tươi cười như không có chuyện gì suốt cả ngày nay cuối cùng cũng ỉu xìu đi, đôi mắt đang nhìn cô tràn ngập sự ảo não và khổ sở, “Anh đã đọc được quyển nhật ký em viết hồi xưa rồi.”
Triệu Ngu sửng sốt, thân thể đang ghé sát vào anh nghi hoặc ngửa về đằng sau.
Thẩm Tuyển Ý lại dán sát vào cô, đưa hai tay ôm lấy cô, tựa như sợ cô đột nhiên biến mất tại chỗ. Cả người anh đều bao bọc lấy cô, anh nói bằng giọng vô cùng hối hận: “Em yêu, anh xin lỗi em.”
Triệu Ngu rốt cuộc nhớ ra quyển sổ nhật ký mà mình giấu ở ván kẹp trong tủ quần áo rất nhiều năm trước.
Quyển sổ nhật ký ghi lại tất cả tâm tư thời thiếu nữ của cô.
Hóa ra anh buồn khổ vì cái này.
Triệu Ngu bỗng chốc chẳng biết nên khóc hay nên cười, trái tim cô tựa như được hòa tan trong nắng Xuân, vừa mềm mại lại vừa ấm áp.
Cả người Gâu Đần bự đều tràn ngập bi thương.
Cứ y như người yêu thầm bao năm kia là anh vậy.
Triệu Ngu sờ sờ cái đầu xù xù bên cổ mình, lại nghiêng đầu hôn hôn lên tai anh: “Trước đây em đã từng nói rồi, không cần xin lỗi em đâu. Chuyện yêu đơn phương này ấy mà, từ trước đến nay chẳng có ai có lỗi với ai cả.”
Hai tay Thẩm Tuyển Ý ôm chặt lấy cô, rất lâu sau đấy giọng nói mới rầu rĩ vang lên: “Anh còn search được topic trên Zhihu của em, em hỏi làm thế nào mới có thể…… yêu anh được.”
Triệu Ngu híp mắt cười một tiếng: “Ừ, phải cảm ơn cư dân mạng đã trả lời em, mới khiến em có được ước mơ, lại có được anh.” Cô nghĩ đến điều gì, xuýt xoa một tiếng: “Anh nhắc vậy em mới nhớ đấy, phải mau xóa cái topic kia đi mới được, lỡ như về sau bị đào ra thì mất hết mặt mũi của em rồi còn gì?”
Thẩm Tuyển Ý không nhịn được phì cười, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.
Cô gái đang mỉm cười trước mặt anh, là vợ anh, là bảo bối của anh, là cả thế giới của anh.
Anh cúi đầu ghé sát lại gần, hôn một cái thật nhẹ lên trán cô: “Em yêu, anh sẽ yêu em yêu em yêu em rất nhiều.” Anh nâng mặt cô lên, đuôi mắt hoe đỏ: “Anh sẽ bồi thường lại hết tất cả thua thiệt cho em. Kiếp này chưa bồi thường hết được thì kiếp sau bồi thường tiếp.”
Nơi ngón tay cái của anh mơn trớn qua mặt cô hơi ngưa ngứa, Triệu Ngu khẽ nghiêng đầu, đôi tay ôm cổ anh: “Nếu anh thực sự muốn bồi thường cho em……” Cô dừng một chút, mỉm cười nói trước đôi mắt đỏ hoe của anh: “Thì về sau mỗi đêm ít đi mấy lần nhé.”
Tay Thẩm Tuyển Ý bất động, lông mi cũng không run nữa.
Sau hồi lâu im lặng, anh chậm rãi buông tay ra, nói cực kì bình tĩnh: “Thế thì thôi.”
Triệu Ngu: “???”
Đồ cờ hó!!!
[HẾT CHƯƠNG 99]
Tác giả :
Xuân Đao Hàn