Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 67: Bữa trưa tình yêu
Giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Hai là một con mèo ngoan ngoãn chờ bàn tay dịu dàng vuốt ve.
Tiêu Mộng nói lắp. Phải nói dối cậu chủ Kim như thế nào đây?
Chẳng lẽ nói rằng: Cậu chủ Kim, kì thực tôi vốn không có ý định đến thăm anh…
Thế không phải chờ chết sao?
Tiêu Mộng lè lưỡi, nghiêm mặt, cổ họng ấp úng nói:
“Ồ, tôi, tôi ban ngày còn đi làm thêm…không có thời gian đến…”
Kim Lân thích chí nằm trên giường bệnh, cười làm nũng:
“Ai ya, làm thêm gì chứ, có tôi đây, em làm thêm cái gì chứ. Vất vả như vậy. Này, nói thế nào nhỉ, chẳng phải tôi quan trọng hơn sao? Tôi nói với em rồi, bữa sáng tôi còn chưa ăn đấy, em nếu không đến đưa cơm trưa cho tôi, vậy tôi sẽ bỏ đói bản thân, em nỡ làm như vậy sao?”
Kỳ thực tên này đâu phải chưa ăn? Bữa ăn vô cùng phong phú là đằng khác.
Nhưng Kim Lân có sở trường giao tiếp với phụ nữ, nói dối không chớp mắt.
Quả nhiên màn kịch này của anh ta khiến Tiêu Mộng ở đầu dây bên kia chịu không nổi.
Ai bảo cô là người lương thiện nhất chứ?
“Ai da, bệnh của anh khỏi chưa, tại sao lại không ăn cơm đúng giờ chứ? Hơn nữa bữa sáng rất quan trọng, càng phải ăn đầy đủ chất dinh dưỡng mới đúng. Anh hiện tại kêu người chăm sóc anh đặt đồ ăn đi.”
Ngộ ngỡ cậu chủ Kim này bởi vì ăn khôn đúng giờ, bệnh tình trở nên nghiêm trọng, chẳng phải anh ta càng có lý do ỷ lại vào cô và Bạch Mị hay sao?
Tiêu Mộng càng lo lắng điều này.
Kim Lân nghe thấy Tiêu Mộng lo lắng cho sức khỏe của anh ta như vậy, lập tức nhếch khóe miệng, cười ngọt ngào.
Được cô gái này quan tâm như vậy, vui quá đi.
“Tôi không ăn, tôi không ăn. Em không đến thăm tôi, tôi chứ nhịn đói như vậy. Bảo bối à, em có muốn đến thăm tôi không? Tôi sẽ chờ em.”
Kim Lân thuận theo gọi cô là ‘bảo bối khiến Tiêu Mộng vô cùng mất tự nhiên’
Cô đã bị tên thần kinh Kim Lân này làm cho tinh thần phân liệt.
Được phen toát mồ hôi lạnh, Tiêu Mộng chỉ còn chút hơi tàn.
Hai là một con mèo ngoan ngoãn chờ bàn tay dịu dàng vuốt ve.
Tiêu Mộng nói lắp. Phải nói dối cậu chủ Kim như thế nào đây?
Chẳng lẽ nói rằng: Cậu chủ Kim, kì thực tôi vốn không có ý định đến thăm anh…
Thế không phải chờ chết sao?
Tiêu Mộng lè lưỡi, nghiêm mặt, cổ họng ấp úng nói:
“Ồ, tôi, tôi ban ngày còn đi làm thêm…không có thời gian đến…”
Kim Lân thích chí nằm trên giường bệnh, cười làm nũng:
“Ai ya, làm thêm gì chứ, có tôi đây, em làm thêm cái gì chứ. Vất vả như vậy. Này, nói thế nào nhỉ, chẳng phải tôi quan trọng hơn sao? Tôi nói với em rồi, bữa sáng tôi còn chưa ăn đấy, em nếu không đến đưa cơm trưa cho tôi, vậy tôi sẽ bỏ đói bản thân, em nỡ làm như vậy sao?”
Kỳ thực tên này đâu phải chưa ăn? Bữa ăn vô cùng phong phú là đằng khác.
Nhưng Kim Lân có sở trường giao tiếp với phụ nữ, nói dối không chớp mắt.
Quả nhiên màn kịch này của anh ta khiến Tiêu Mộng ở đầu dây bên kia chịu không nổi.
Ai bảo cô là người lương thiện nhất chứ?
“Ai da, bệnh của anh khỏi chưa, tại sao lại không ăn cơm đúng giờ chứ? Hơn nữa bữa sáng rất quan trọng, càng phải ăn đầy đủ chất dinh dưỡng mới đúng. Anh hiện tại kêu người chăm sóc anh đặt đồ ăn đi.”
Ngộ ngỡ cậu chủ Kim này bởi vì ăn khôn đúng giờ, bệnh tình trở nên nghiêm trọng, chẳng phải anh ta càng có lý do ỷ lại vào cô và Bạch Mị hay sao?
Tiêu Mộng càng lo lắng điều này.
Kim Lân nghe thấy Tiêu Mộng lo lắng cho sức khỏe của anh ta như vậy, lập tức nhếch khóe miệng, cười ngọt ngào.
Được cô gái này quan tâm như vậy, vui quá đi.
“Tôi không ăn, tôi không ăn. Em không đến thăm tôi, tôi chứ nhịn đói như vậy. Bảo bối à, em có muốn đến thăm tôi không? Tôi sẽ chờ em.”
Kim Lân thuận theo gọi cô là ‘bảo bối khiến Tiêu Mộng vô cùng mất tự nhiên’
Cô đã bị tên thần kinh Kim Lân này làm cho tinh thần phân liệt.
Được phen toát mồ hôi lạnh, Tiêu Mộng chỉ còn chút hơi tàn.
Tác giả :
Phất Chi