Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 43: Oan gia ngõ hẹp
Những nụ hôn bừa bãi của Kim Lân đều rơi xuống mặt, mũi, vành tai của cô…
"Chỉ hôn một chút thôi… xin em đấy cục cưng à…chỉ một chút thôi…"
"Cứu, cứu mạng…đừng, đừng mà..."
Tiêu Mộng đổ mồ hôi khắp người, sắc mặt đỏ bừng, vừa lo lắng vừa xấu hổ.
Cuối cùng, Kim Lân vẫn giữ chặt cằm của cô, không cho cô động đậy,
Rồi lao xuống, thoáng cái đã ngậm chặt đôi môi của cô.
"Ưm..." Đầu óc của Tiêu Mộng đột nhiên trống rỗng, đôi mắt hoảng sợ càng mở to hơn.
Giây tiếp theo, một cái lưỡi hung dữ và quyết liệt tiến vào miệng cô.
Cô... bị một kẻ điên... cưỡng hôn rồi!
Aaaaa…cho dù bất kể người qua đường nào cưỡng hôn cô, còn tốt hơn là một kẻ điên mà?
Một tiếng thở dài...
Khi Kim Lân hôn lên môi Tiêu Mộng, không kìm được mà phát ra tiếng thở mãn nguyện.
Cả người đều bị cái cảm giác cánh môi chạm vào nhau, như điện giật khiến người mềm nhũn.
Hương vị của cô gái này... tuyệt đến mức không thể hình dung nổi!
Ngọt ngào, say đắm, mượt mà, mềm mại...
Cảm giác thỏa mãn vô cùng thăng hoa trong lòng Kim Lân!
Anh hi vọng khoảnh khắc này cứ tiếp diễn thì tốt biết bao...
Sau đó, anh trườn lên, từng bước xâm chiếm lấy cô.
Nắm tay nhỏ bé của Tiêu Mộng đấm vào vai Kim Lân, anh cũng không để ý.
Chỉ cần nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ run lên, hoàn toàn tiến sâu vào nụ hôn ngọt ngào này.
Thình thịch!
Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy ra.
Một cái muôi vỗ mạnh vào đầu Kim Lân.
"Cốc..." Kim Lân đau đớn thả Tiêu Mộng ra, ôm lấy đầu, thân hình lắc lư.
Cú đánh này quá tàn nhẫn, đến nỗi anh cũng thấy choáng váng rồi.
Tiêu Mộng vẫn giống như con tắc kè vậy, đôi mắt mở to, ngơ ngác dán vào góc tường, mặt đỏ bừng.
"Mộng! Còn ngơ ra đó làm gì! Đi theo tôi! Đi mau!"
Bạch Mị nhìn Kim Lân vẫn còn choáng váng đang ôm đầu dựa vào sau cửa, không khỏi hốt hoảng, nắm tay Tiêu Mộng và chạy.
"Chỉ hôn một chút thôi… xin em đấy cục cưng à…chỉ một chút thôi…"
"Cứu, cứu mạng…đừng, đừng mà..."
Tiêu Mộng đổ mồ hôi khắp người, sắc mặt đỏ bừng, vừa lo lắng vừa xấu hổ.
Cuối cùng, Kim Lân vẫn giữ chặt cằm của cô, không cho cô động đậy,
Rồi lao xuống, thoáng cái đã ngậm chặt đôi môi của cô.
"Ưm..." Đầu óc của Tiêu Mộng đột nhiên trống rỗng, đôi mắt hoảng sợ càng mở to hơn.
Giây tiếp theo, một cái lưỡi hung dữ và quyết liệt tiến vào miệng cô.
Cô... bị một kẻ điên... cưỡng hôn rồi!
Aaaaa…cho dù bất kể người qua đường nào cưỡng hôn cô, còn tốt hơn là một kẻ điên mà?
Một tiếng thở dài...
Khi Kim Lân hôn lên môi Tiêu Mộng, không kìm được mà phát ra tiếng thở mãn nguyện.
Cả người đều bị cái cảm giác cánh môi chạm vào nhau, như điện giật khiến người mềm nhũn.
Hương vị của cô gái này... tuyệt đến mức không thể hình dung nổi!
Ngọt ngào, say đắm, mượt mà, mềm mại...
Cảm giác thỏa mãn vô cùng thăng hoa trong lòng Kim Lân!
Anh hi vọng khoảnh khắc này cứ tiếp diễn thì tốt biết bao...
Sau đó, anh trườn lên, từng bước xâm chiếm lấy cô.
Nắm tay nhỏ bé của Tiêu Mộng đấm vào vai Kim Lân, anh cũng không để ý.
Chỉ cần nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ run lên, hoàn toàn tiến sâu vào nụ hôn ngọt ngào này.
Thình thịch!
Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy ra.
Một cái muôi vỗ mạnh vào đầu Kim Lân.
"Cốc..." Kim Lân đau đớn thả Tiêu Mộng ra, ôm lấy đầu, thân hình lắc lư.
Cú đánh này quá tàn nhẫn, đến nỗi anh cũng thấy choáng váng rồi.
Tiêu Mộng vẫn giống như con tắc kè vậy, đôi mắt mở to, ngơ ngác dán vào góc tường, mặt đỏ bừng.
"Mộng! Còn ngơ ra đó làm gì! Đi theo tôi! Đi mau!"
Bạch Mị nhìn Kim Lân vẫn còn choáng váng đang ôm đầu dựa vào sau cửa, không khỏi hốt hoảng, nắm tay Tiêu Mộng và chạy.
Tác giả :
Phất Chi