Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 35: Thẻ thông dụng thức ăn đường phố
Mơ màng, cô ở trong ngực của người ta vẫn chưa biết đông tây nam bắc đã xảy ra chuyện gì.
Cạch.
Trần Tư Khải mở cửa xe ô tô nhảy ra bên ngoài.
"Mẹ nó, cậu làm gì vậy, cậu bị điên rồi ư? Muốn chết hay gì, sao lại cản đầu xe? Cậu có biết là nguy hiểm như thế nào hay không hả?"
Tài xế lái xe tức điên lên, vừa nhìn thấy Trần Tư Khải bước lên xe vừa mắng.
Trần Tư Khải lạnh lùng nhìn tài xế lái xe một chút, chỉ bằng một ánh mắt này, sát khí toàn thân anh đã dọa tài xế lái xe ỉu xìu, không dám mở miệng nói một tiếng nào nữa.
Ánh mắt của anh có thể giết người.
Trần Tư Khải bước vào, nghiêng nghiêng cổ qua, một tay bắt lấy hộp số cán nhẹ nhàng tách ra.
Răng rắc.
Hộp số cán bằng kim loại liền bị gãy nát như vậy.
"A!" Tài xế lái xe bị dọa co rụt cổ lại.
Ánh mắt Trần Tư Khải nghiêm nghị quét mắt bên trong xe, trong tay cầm một nửa hộp số cán, cứ như vậy, âm thanh răng rắc vang lên, lại tách ra thành bốn mảnh nữa.
Một chiêu này đã dọa sợ hết tất cả mọi người.
"Tiêu Mộng, cô chết ở đâu rồi hả?"
Giọng nói của anh lạnh lẽo đến cực điểm, dọa đến toàn bộ người trong xe đều câm như hến.
"Hả, tôi ở đây nè."
Tiêu Mộng vô thức quơ tay trả lời, đang ủi ủi trong ngực của một người đàn ông.
Trần Tư Khải đi qua đẩy đám người ra, anh nhìn thấy Tiêu Mộng đang xiêu vẹo ở trong lực của một người đàn ông xa lạ, tức giận kia của anh không có chỗ nào để trút!
Một tay cầm lấy tay của Tiêu Mộng, hung hăng kéo qua một bên, kéo cô vào trong lồng ngực của mình.
Sau đó giơ chân ra đạp cho người đàn ông vừa mới ôm Tiêu Mộng một đạp, làm anh ta bay ra xa ba mét.
"A..." Người đàn ông hét thảm thiết một tiếng nằm dài trên mặt đất.
Tiếp theo lại có tiếng kêu sợ hãi.
Sau đó lại im bặt giống như chết rồi.
"Trần, trần xấu... Tổng giám đốc Trần?" Sau khi Tiêu Mộng thấy rõ người đến là ai, thân thể của cô bị dọa đến run rẩy.
Má ơi, cái tên này là ma quỷ hay sao, sao anh ta có thể đuổi theo tới đây được chứ?
Hu hu hu, sao cô lại xui xẻo như vậy chứ, tại sao không hất được cái tên đàn ông như âm hồn bất tán này.
Chẳng lẽ nói sai lầm lớn nhất trong cuộc đời này của cô chính là không cẩn thận mà ngủ với người đàn ông tên Trần Tư Khải này hay sao?
Cô thật sự rất muốn nói với Trần Tư Khải rằng, cầu xin anh đó, cầu xin anh cứ xem tôi là một cái rắm mà thả ra đi.
"Hu hu, Tổng giám đốc Trần, tôi sai rồi, tôi không nên nhăn mặt với anh."
Cạch.
Trần Tư Khải mở cửa xe ô tô nhảy ra bên ngoài.
"Mẹ nó, cậu làm gì vậy, cậu bị điên rồi ư? Muốn chết hay gì, sao lại cản đầu xe? Cậu có biết là nguy hiểm như thế nào hay không hả?"
Tài xế lái xe tức điên lên, vừa nhìn thấy Trần Tư Khải bước lên xe vừa mắng.
Trần Tư Khải lạnh lùng nhìn tài xế lái xe một chút, chỉ bằng một ánh mắt này, sát khí toàn thân anh đã dọa tài xế lái xe ỉu xìu, không dám mở miệng nói một tiếng nào nữa.
Ánh mắt của anh có thể giết người.
Trần Tư Khải bước vào, nghiêng nghiêng cổ qua, một tay bắt lấy hộp số cán nhẹ nhàng tách ra.
Răng rắc.
Hộp số cán bằng kim loại liền bị gãy nát như vậy.
"A!" Tài xế lái xe bị dọa co rụt cổ lại.
Ánh mắt Trần Tư Khải nghiêm nghị quét mắt bên trong xe, trong tay cầm một nửa hộp số cán, cứ như vậy, âm thanh răng rắc vang lên, lại tách ra thành bốn mảnh nữa.
Một chiêu này đã dọa sợ hết tất cả mọi người.
"Tiêu Mộng, cô chết ở đâu rồi hả?"
Giọng nói của anh lạnh lẽo đến cực điểm, dọa đến toàn bộ người trong xe đều câm như hến.
"Hả, tôi ở đây nè."
Tiêu Mộng vô thức quơ tay trả lời, đang ủi ủi trong ngực của một người đàn ông.
Trần Tư Khải đi qua đẩy đám người ra, anh nhìn thấy Tiêu Mộng đang xiêu vẹo ở trong lực của một người đàn ông xa lạ, tức giận kia của anh không có chỗ nào để trút!
Một tay cầm lấy tay của Tiêu Mộng, hung hăng kéo qua một bên, kéo cô vào trong lồng ngực của mình.
Sau đó giơ chân ra đạp cho người đàn ông vừa mới ôm Tiêu Mộng một đạp, làm anh ta bay ra xa ba mét.
"A..." Người đàn ông hét thảm thiết một tiếng nằm dài trên mặt đất.
Tiếp theo lại có tiếng kêu sợ hãi.
Sau đó lại im bặt giống như chết rồi.
"Trần, trần xấu... Tổng giám đốc Trần?" Sau khi Tiêu Mộng thấy rõ người đến là ai, thân thể của cô bị dọa đến run rẩy.
Má ơi, cái tên này là ma quỷ hay sao, sao anh ta có thể đuổi theo tới đây được chứ?
Hu hu hu, sao cô lại xui xẻo như vậy chứ, tại sao không hất được cái tên đàn ông như âm hồn bất tán này.
Chẳng lẽ nói sai lầm lớn nhất trong cuộc đời này của cô chính là không cẩn thận mà ngủ với người đàn ông tên Trần Tư Khải này hay sao?
Cô thật sự rất muốn nói với Trần Tư Khải rằng, cầu xin anh đó, cầu xin anh cứ xem tôi là một cái rắm mà thả ra đi.
"Hu hu, Tổng giám đốc Trần, tôi sai rồi, tôi không nên nhăn mặt với anh."
Tác giả :
Phất Chi