Spider
Chương 5
Kể từ ngày đó Đàm Giám cắt đứt liên lạc với Trần Diệp, y thay đổ số điện thoại di động, cùng lúc đó trường y cũng bắt đầu bố trí khu dạy riêng, Đàm Giám nói hãy để y đến dạy ở đó, bên đó chẳng giáo viên nào nguyện ý tới dạy.
Hệ chủ nhiệm rất cảm động, ý vị nói: “Đúng là cậu có tư tưởng cảnh giới cao! Thật ra khu dạy riêng có gì không tốt? Không phải chỉ là địa điểm hơi xa chút thôi sao? Như thế càng yên tĩnh!”
Đàm Giám nghĩ má nó, ông cũng biết chỗ đấy xa xôi? Thế sao không đề cập tới vấn đề chi trả tiền xe cho tôi?
Buổi tối về đến nhà, cửa phòng Hạ Tiểu Xuyên đóng chặt, trước cửa chính có hai đôi giày. Đàm Giám hiểu ra đại khái là cậu lại mang ai đó về nhà, vì vậy tự giác lấy đồ ăn trong tủ lạnh hâm nóng mang vào phòng mình. Vừa bật máy tính lên, màn hình đột kiên kêu “tạch tach”, CPU kêu to “ru ru”, nửa phút sau thì là một mảnh tối đen, chết máy.
Đàm Giám cầm đôi đũa trong tay, đỡ đẫn ngồi trước computer. Y hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra, mới có ba ngày không mở máy tính, nó cũng không cần kháng nghị lừng lẫy đến mức này chứ?
Trong yên lặng, tiếng động từ phòng Hạ Tiểu Xuyên truyền sang, tiếng cười mắng, tiếng đùa giỡn, tiếng rên rỉ thở dốc như có như không, cứ như là đang lên net nghe tiếng không nhìn hình, Đàm Giám không có chút đề phòng bất chợt bị đánh úp, y nghĩ má nó cái này thật kích thích nha… rốt cục cảm nhận được thì ra máy tính là bảo bối có hiệu quả cách âm cao đến vậy, tiếc là hiện tại đã về hưu.
Đàm Giám bắt đầu hối hận tại sao không ở lại trường chấm bài thi xong rồi hãy về? Hoặc đáp ứng nữ giáo viên kia từng vô số lần phóng mị nhãn tới mình, ám hiệu chỉ rõ muốn cùng y đi xem bộ phim mới của Hollywood… bất chợt nhớ tới mẹ của Hạ Tiểu Xuyên trước khi đi từng muốn y đáp ứng trước khi nhi tử của bà tròn 18 tuổi đừng để nó chạm vào con gái, y không khỏi ngửa đầu lên trời thở dài, thực xin lỗi tờ chi phiếu 10 vạn khối nha! Chẳng những không ngăn cản Hạ Tiểu Xuyên đừng chạm vào con gái, nay đến cả con trai cậu cũng dính vào rồi…
Một tiếng động lớn hơn lại truyền vào tai, rốt cục Đàm Giám không thể nhịn được nữa đứng dậy khỏi ghế, lật đật tìm máy CD lâu rồi không dùng đến chìm trong N thứ lộn xộn, một tay đeo tai nghe vào tai, ngã xuống giường.
Đợi đến lúc Đàm Giám tỉnh lại, dường như máy CD không còn pin rồi, bên cạnh lỗ tai y đang vang lên âm điệu biến dạng ma âm xuyên não, nhìn đồng hồ báo thức đã là 10 giờ, phòng Hạ Tiểu Xuyên cũng yên tĩnh trở lại, đại khái là đuổi người đi rồi đi?
Từ trên giường đứng lên, lung tung cầm lấy đồ ngủ, Đàm Giám mở cửa phòng tắm chuẩn bị đi tắm rửa, kết quả tay vừa chạm vào núm cửa cửa phòng tắm liền mở ra.
Đàm Giám đơ người.
Trần Diệp quấn khăn tắm đứng trước mặt y.
Trong phòng Hạ Tiểu Xuyên truyền ra tiếng chửi bậy điên cuồng: “Tao chửi mẹ nó chứ! Họ Trần kia, mày còn dám biến tao thành như vậy, lần sau ông kiếm người cưỡng gian mày!”
Trên mặt Trần Diệp nở một nụ cười lạnh: “Ngược lại lá gan của anh không nhỏ nha.”
Câu này là nói với Đàm Giám.
Không khí dường như bắt đầu đông lại, lan tràn ra khí tức nguy hiểm, ánh mắt Đàm Giám xẹt qua Trần Diệp, Hạ Tiểu Xuyên cũng quấn một chiếc khăn tắm chống tường từ từ đi ra, nhìn thấy Đàm Giám, ngây ngốc một chút.
“Anh… anh đã về?” thần sắc Hạ Tiểu Xuyên có chút kinh hoảng. “Không phải anh nói buổi tối muốn ở lại trường học chấm bài sao?”
Đàm Giám nghĩ mẹ nó chứ, sao mình lại sợ nó buổi tối ở một mình không biết gọi cơm ngoài sẽ bị đói mà nhất thời hồ đồ chạy về đây? Lại còn đụng trúng cuộc chơi của tụi này nữa, đúng là tám đời nấm mốc!
Y ngẩng đầu, nhìn thấy trong phòng tắm một đống bừa bộn, lại càng đau đầu hơn, hai người kia làm trên giường chán chê rồi lại còn chạy tới phòng tắm làm nữa? chẳng lẽ y còn phải tẩy rửa phòng tắm rồi mới có thể tắm rửa sao?
Đệt!
Hạ Tiểu Xuyên có chút xấu hổ, tuy sinh hoạt cá nhân của cậu không bị kiềm chế nhưng bị Đàm Giám bắt ngay tại trận như vậy đây là lần đầu tiên — vì vậy quay mặt về phía Trần Diệp rống: “Làm xong mặc quần áo rồi cút cho tôi.”
Trần Diệp lười biếng tựa vào tường: “Em cũng quá tuyệt tình rồi, bảo bối, anh trai của em cũng không phải người ngoài, em xấu hổ cái gì chứ.”
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Đàm Giám, có chút hung ác nham hiểm, ngữ khí bất cần cùng vẻ mặt thô bạo cứ như là hai người khác nhau. Hạ Tiểu Xuyên đứng phía sau hắn chỉ thấy mặt Đàm Giám trong nháy mắt cứng ngắc lại, tưởng Đàm Giám nhận ra Trần Diệp chính là người đánh y lần trước, trong nội tâm lại một hồi hối tiếc… Hai ngày nay Trần Diệp như ăn vào thuốc kích thích trở nên đặc biệt hào hứng, hơn nữa lại nói muốn tới nhà cậu làm, Hạ Tiểu Xuyên vốn nghĩ rằng đêm nay Đàm Giám sẽ ở lại trường học tăng ca nên đáp ứng, không phải cậu sợ Đàm Giám nổi cơn đến đập Trần Diệp một trận đuổi hắn ra ngoài, Đàm Giám muốn làm vậy cậu còn có thể giúp một tay! Cậu chỉ sợ Đàm Giám không nói lời nào, Đàm Giám này thuộc kiểu người càng tức giận lại càng trầm mặc, Hạ Tiểu Xuyên lúc học cao trung có lần cãi nhau với Đàm Giám, mang con anh vũ y nuôi dìm chết trong bể cá, Đàm Giám một câu cũng không nói, tát cho Hạ Tiểu Xuyên hai cái tát sau đó cả tháng không về nhà, Hạ Tiểu Xuyên còn cho rằng mình bị bỏ rơi rồi!
Cậu biết rõ Đàm Giám không thích Trần Diệp, còn nói qua muốn cậu không qua lại với Trần Diệp nữa. Đàm Giám rất ít khi quản chuyện của cậu, nhưng nói một là một, hôm nay để y chứng kiến mình mang Trần Diệp về nhà, đừng nói đến việc Đàm Giám còn từng bị Trần Diệp đánh qua nữa — vì thế càng nghĩ càng tức, một bụng khí trút hết vào người Trần Diệp: “Thúi lắm! Trần Diệp, anh lần trước đánh y tôi còn chưa tính sổ với anh!”
“Chuyện này a~ …” Trần Diệp cười rộ lên, vẻ mặt âm lãnh. “Tôi đã xin lỗi anh trai em, y không nói với em sao?
“Tôi chửi con mẹ nó chứ! Anh đi tìm y khi nào? Từ nay về sau cách xa y một chút đi!” Hạ Tiểu Xuyên vừa sợ vừa giận. “Trần Diệp, tôi cảnh cáo anh đừng đến tìm Đàm Giám, bằng không ông đây tìm người cưỡng chết anh!”
“Hạ-Tiểu-Xuyên!” Trần Diệp quay đầu, khóe môi nhếch lên nguy hiểm. “Nói chuyện cẩn thận một chút cho tôi! Anh của cậu là người thế nào, chọc không được sao?
“Anh ——”
Đàm Giám một mực ẩn nhẫn không nói gì rốt cục giơ tay lên, cắt đứt cuộc chiến của hai người kia đang có chiều hướng không thể vãn hồi.
“Cậu, mặc quần áo tử tế vào cho tôi rồi đi ra ngoài.” Y chỉ vào Trần Diệp, sau đó lại chỉ vào Hạ Tiểu Xuyên. “Cậu cũng đi ra ngoài với hắn luốn, muốn cãi nhau ra ngoài mà cãi. Hạ Tiểu Xuyên, cậu mang ai về tôi mặc kệ, mợ nó, chính là sau đó đừng có làm trong phòng tắm! Còn Trần Diệp, cậu nói cậu xin lỗi tôi, tôi nhận, chúng ta thanh toán xong rồi.”
“Thanh toán xong?” Trần Diệp cười lạnh. “Tôi nhớ dường như chúng ta còn khoản nợ chưa tính xong nha. Anh dám bỏ tôi về trước? Đàm Giám, mày lỳ đấy!”
Số điện thoại di động đổi, trường học cũng thay đổi, nếu như không phải hắn chạy đến nhà Hạ Tiểu Xuyên chặn sẵn, Đàm Giám cứ định như vậy triệt để biến mất phải không? Đ*t mẹ nó chứ! Trần Diệp hắn lớn như vậy còn chưa từng bị người ta không thèm để ý tới! người nay lần đầu tiên đánh y cũng vậy, vỗ vỗ quần áo bước đi, đừng nói đến cái gì mà hoảng sợ hay phẫn nội, những thứ đó y hẳn là có thần sắc rồi, đằng này y lại một ánh mắt khinh miệt cũng không cho hắn! Cứ như bị một con chó cắn, chẳng muốn nghĩ đến dáng vẻ Trần Diệp sau đó tức giận chết khiếp, sau đó ở Somewhere lại ung dung bỏ mặc hắn, còn khóa trái cửa toilet, hại hắn còn tưởng rằng bên trong xảy ra chuyện gì, gọi nửa ngày cũng không có phản ứng…
Một bụng khí tức trong lòng Trần Diệp phút chốc bạo phát: “Anh nghĩ rằng tôi sẽ ăn thịt anh chắc? Đệt! Anh hỏi Hạ Tiểu Xuyên xem, trừ cậu ra tôi còn làm với nam nhân khác sao? Anh cứ như vậy đề phòng tôi? Đ*t mẹ nó chứ!”
Hạ Tiểu Xuyên bắt đầu cảm thấy không được bình thường, cái gifleo cây cái gì đề phòng hắn… Chẳng lẽ Trần Diệp tìm Đàm Giám không chỉ có một hai lần? Cậu biết rõ Trần Diệp người này tuy bình thường rất điên khùng, nhưng không nhàm chán đến mức trêu chọc một người đàn ông hết lần này đến lần khác— trừ phi hắn coi trọng đối phương… Ô đ*t mẹ nó chứ! Hắn để ý Đàm Giám? Không thể nào? Đàm Giám có gương mặt không tính là xấu nhưng cũng không đẹp, ưu điểm duy nhất chính là làn da tốt – 28 tuổi mà nhìn qua vẫn như năm Hạ Tiểu Xuyên 13 tuổi nhìn qua, Hạ Tiểu Xuyên quả thực hoài nghi y từ lúc năm 18 tuổi đó đã ngừng phát triển… chỉ là y thích mặc tây trang, cùng với chiếc kính mắt mang vẻ quê mùa, cố gắng xây dựng hình tượng người đàn ông thành thục, tiếc là bị người ta cười nhạo là lão nam nhân… Cái dáng vẻ này, còn có thể lọt vào mắt Trần Diệp sao?
Trừ phi đầu Trần Diệp bị cháy hỏng rồi!
“Đàm Giám, sau hôm đó Trần Diệp lại đi tìm anh sao? Hắn tìm anh làm gì?” Hạ Tiểu Xuyên túm lấy quần áo Đàm Giám. “Hắn xúc phạm gì anh phải không? Bảo sao anh đổi số điện thoại di động còn chạy tới khu dạy học riêng… Rốt cục có phải hắn bắt nạt anh hay không? Tôi chửi con mẹ nó chứ! Đàm Giám, không phải anh nói anh không hứng thú với nam nhân sao?!”
Đàm Giám hận không thể một phát tát chết Hạ Tiểu Xuyên: “Hắn kiếm chuyện với tôi làm gì! Hắn chỉ muốn tôi dạy tiếng Anh cho hắn!”
“Hắn muốn anh dạy tiếng anh cho hắn?” Hạ Tiểu Xuyên sững sờ, lập tức cười như điên, ánh mắt lạnh băng. “Hắn là kẻ thi TOFEL được 620 điểm, lại còn muốn anh dạy tiếng Anh cho hắn?”
Đàm Giám ngây người, ánh mắt từ từ chuyển tới trên người Trần Diệp, Trần Diệp lạnh lùng cười: “Hạ Tiểu Xuyên, ý thức tự bảo vệ mình của anh trai cậu thật là mãnh liệt, tôi chỉ là muốn xem AV thả lỏng một chút, y liền bỏ chạy. Cậu nói xem có phải y sợ tôi sẽ làm gì y không? Hay là vì cố kỵ tôi là người đàn ông của cậu?”
Hạ Tiểu Xuyên từ từ buông quần áo Đàm Giám ra, chỉ vào Trần Diệp điên cuồng hét lên: “Mày cút cho tao! Từ nay về sau đừng để tao thấy mặt mày, cũng đừng đến tìm Đàm Giám! Không phải mày rất có khả năng sao? Mày muốn tìm ai chơi thì tìm! Đàm Giám anh ấy…!”
“Y không phải là cậu, cậu nghĩ tôi cao hứng sẽ tìm ai?” Trần Diệp một câu cắt đứt lời của Hạ Tiểu Xuyên.
“Đ*t mẹ nó chứ! Mày còn muốn đùa giỡn y?”
“Sao cậu biết tôi chỉ đùa giỡn y? tôi bị nhân cách mị lực của anh trai cậu chinh phục, muốn cùng y kết bạn không được sao?”
“......”
Đột nhiên Đàm Giám nghe được câu này, thiếu chút nữa bật cười nếu như không phải tình huống bây giờ không phù hợp, nếu như lúc này Hạ Tiểu Xuyên không lộ ra gương mặt phẫn nộ.
Y không rõ vì sao sự tình lại thành ra như vậy, Trần Diệp càn quấy không chịu buông tha y, không có nguyên nhân không có đạo lý. Hạ Tiểu Xuyên cũng coi như là tình nhân của Trần Diệp đi? Dù sao cũng không đến mức vì bị hắn chơi xỏ liền muốn cùng hắn cắt đứt –— cũng không phải y hy vọng Hạ Tiểu Xuyên đối với Trần Diệp trung trinh không thay đổi, chỉ là cảm thấy lý do hai người kia cãi nhau không khỏi quá vô lý.
“Tôi bảo.” qua một lúc y mới mở miệng. “Các cậu không lạnh sao?”
Hai người vừa rồi còn dương cung bạt kiếm không chú ý cúi đầu nhìn mình đều chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở nửa thân dưới, Hạ Tiểu Xuyên đột nhiên hắt hơi một cái.
Trầm mặc xấu hổ.
“Nếu như cậu chỉ muốn cùng tôi làm bạn, cũng đừng lừa tôi nói cái gì mà dạy bổ túc tiếng Anh cho cậu.” Đàm Giám nhìn Trần Diệp, nói rõ ràng từng câu từng chữ. “Cha mẹ cậu không dạy cậu đối với tiền bối phải tôn kính sao? Hơn nữa tôi sợ cậu làm gì? Cậu với Hạ Tiểu Xuyên là nghiêm túc thì tôi cũng không trở thành anh trai cậu, không phải lời hai người nói nên làm gì thì đi làm cái đó sao, bạn bè cái gì? Nực cười! Tôi chưa chơi nổi loại bạn này!”
Trần Diệp kinh ngạc nhìn y.
Hạ Tiểu Xuyên vội vã mở miệng: “Tôi cùng hắn sớm nói là chơi đùa rồi, Đàm Giám, hắn không phải loại tốt đẹp gì, gì mà muốn cùng anh làm bạn, mẹ nó toàn là nói bậy, muốn chơi đùa với anh…..”
“Cậu câm miệng cho tôi!” Sắc mặt Đàm Giám trầm xuống. “Chơi đùa? Cậu chơi bao năm rồi, Hạ Tiểu Xuyên? Tôi có thể quản cậu cả đời sao? Từ nay về sao cậu cần dựa vào chính cậu, cậu thật sự tính toán chơi đùa cả đời sao?”
Hạ Tiểu Xuyên một câu cũng không nói nên lời.
“Có đôi khi tôi cảm giác mình thật sự già rồi.” Đàm Giám thì thào nói. “Kỳ thật các cậu thích chơi thế nào thì cứ chơi đi, đâu liên quan gì đến tôi? Tôi chọc vào ai rồi hả? Hạ Tiểu Xuyên, tôi trả lại cậu chìa khóa nhà mà mẹ cậu để lại cho cậu, từ nay về sau cậu không cần đưa người về nhà tôi, cậu trưởng thành rồi, muốn tự do thế nào thì cứ tự do thế ấy.”
Trong chớp mắt sắc mặt Hạ Tiểu Xuyên trắng bệch: “Anh lại đuổi tôi đi ư, Đàm Giám?”
“tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút.” Đàm Giám nhàn nhạt nói. “Phí sinh hoạt của cậu đều do tôi phụ trách, tôi nói rồi tôi sẽ nuôi cậu đến khi tốt nghiệp đại học.”
“Được… được!” Hạ Tiểu Xuyên chợt cười ha hả. “Anh nhịn tôi đã lâu rồi đi, Đàm Giám? Vì sao không sớm đuổi tôi đi?”
“ Tiểu Xuyên.” Đàm Giám thở dài, ngữ khí dịu dàng hơn, vươn tay muốn vỗ đầu Hạ Tiểu Xuyên. “Cậu không biết tôi cũng cần một ít không gian riêng để quen bạn gái sao?”
Hạ Tiểu Xuyên quay đầu đi, né tránh bàn tay Đàm Giám, cười lạnh nói: “Tôi đây có cần chúc mừng anh không? Thì ra còn có nữ nhân sẽ hợp ý anh? Đàm Giám…. Tôi với anh ở cùng năm năm…” cậu vội che miệng lại, xoay người xông vào phòng, cửa phòng “phanh” một tiếng.
Trần diệp đi tới: “Đàm giám......”
“Cậu đi đi.” Đàm Giám phất tay, mặt mũi lộ vẻ mỏi mệt. “tôi không muốn làm bạn với cậu, nhớ đối xử với Tiểu Xuyên thật tốt, nó vẫn còn là con nít, đừng làm tổn thương nó.”
“Không muốn làm bạn với tôi? Đàm Giám, bởi vì Hạ Tiểu Xuyên sao? Anh sợ tôi tổn thương hắn? Anh xem người tổn thương hắn là ai? Hắn thực sự coi anh là anh trai sao? Tôi thấy…”
“Tôi là anh trai của nó.” Đàm Giám bình tĩnh cắt đứt lời của hắn. “Mà cậu, không có quan hệ gì với tôi hết.”
“Anh nói rất đúng.” Trần Diệp cười rộ lên, vẻ mặt vô lại trước sau như một giờ không thấy, hai con ngươi chăm chú khóa trên người y. “Anh là anh trai của hắn, lại không có quan hệ gì với tôi… Đàm Giám, lòng của anh quá lạnh rồi, Hạ Tiểu Xuyên không thích hợp với anh… tôi rất muốn thử xem xem, có phải anh yêu tôi rồi không, Đàm Giám?”
Đàm Giám cười rộ lên, bất đắc dĩ: “Chẳng lẽ cậu không nhận ra sao, tôi đối với chuyện yêu đương căn bản không có hứng thú, con trai hay con gái đều vậy.”
Trần Diệp giật mình.
“Tôi chỉ muốn trước năm 30 tuổi tìm một người con gái để kết hôn, cho nên cậu không cần lãng phí sự quan tâm tới tôi, Trần Diệp.”
( sáu)
Hạ Tiểu Xuyên không chuyển ra ngoài, buổi tối kia cậu tự giam mình trong phòng, ném tất cả những gì có thể ném, hút tất cả chỗ thuốc lá trong tay, thu thập được một nửa quần áo lại lôi ra khỏi vali, một lần nữa thả về chỗ cũ.
Đàm Giám tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, sáng sớm hôm sau vừa đứng dây, nghiêng ngả đi ra khỏi phòng liền kinh dị phát hiện ra Hạ Tiểu Xuyên đã làm bữa sáng.
Trứng gà rán với bánh mì…. Rõ ràng Hạ Tiểu Xuyên không biết dùng viba cho nên bánh mì lạnh ngắt, may là Đàm Giám không có thói quen để bánh mì trong tủ lạnh, nếu không bây giờ y đành ăn bánh mì đóng băng.
Trứng gà rán bày ở trong mâm thoạt nhìn rất quỷ dị — đấy là nếu như chúng còn có thể được gọi là trứng gà — bình thường trứng gà rán hình tròn, đây bị méo mó thì cũng thôi đi, nhưng lại đen sì thật khiến người ta hoài nghi sau khi ăn liệu sau này có còn dám ăn trứng gà rán không nữa.
Hạ Tiểu Xuyên căng thẳng ngồi đối diện Đàm Giám: “Lần đầu tôi làm, từ từ rồi sẽ tiến bộ. Tôi hứa với anh từ nay về sau sẽ không mang bọn người lung tung vớ vẩn về nhà nữa, ngoan ngoãn đi học, việc nhà cũng chia nhau làm… tôi sẽ đi học đấy! Anh không cần coi tôi như phế vật!”
Đàm Giám cười cười, ngồi xuống, xiên khối trứng gà rán kia bỏ vào miệng.
Hạ Tiểu Xuyên khẩn trương nhìn y.
Đàm Giám mặt không đổi sắc lấy toàn bộ trứng gà rán trong mâm ăn sạch, Hạ Tiểu Xuyên há hốc mồm.
“Lần sau nhớ đừng cho dấm vào trứng gà.” Đàm Giám nhàn nhạt nói. “Còn nữa, cho ít muối một chút.”
Hạ Tiểu Xuyên cúi đầu xuống, xiên một miếng trứng bỏ vào miệng, một giây sau, mặt cậu nhăn như đít khỉ.
Cậu ngẩng đầu nhìn Đàm Giám, cậu cảm thấy nếu Đàm Giám sinh ở thế kỉ 20, tuyệt đối là kiểu người thuộc giai cấp vô sản thà chết chứ không chịu khuất phuc… có thể ăn toàn bộ trứng rán mà cậu làm mà không uống thêm nước, thậm chí lông mày cũng không nhíu lại, cần bao nhiêu dũng khí và nhẫn lực đây!
Ít nhất là dù chết y cũng không mở miệng nói câu thứ hai.
“Đàm Giám” Hạ Tiểu Xuyên trầm mặc một hồi, cuối cùng mở miệng, giọng nói có chút run. “Anh thực sự, nhất định phải tìm bạn gái sao?”
“Nếu có người phù hợp.” Đàm Giám nhàn nhạt nói.
Hạ Tiểu Xuyên lại rơi vào trầm mặc lần nữa, không ý thức đâm nát chiếc bánh mì trước mặt mình. “Đinh” một tiếng, vật gì đó rơi xuống trước mặt cậu, cậu giương mắt nhìn, là một chiếc chìa khóa sáng bóng.
Hạ Tiểu Xuyên ngốc lăng sửng sốt một chút, lập tức như mèo bị đốt đuôi mà nhảy dựng lên.
“Tôi không chuyển ra ngoài! Đàm Giám, tôi đã nói sẽ không mang người về nhà nữa, anh…”
“Không chuyển thì không chuyển, cậu gào cái gì đây?” Đàm Giám đau đầu. “Tôi chỉ là giao chìa khóa lại cho cậu, vốn chính là của cậu, tự cậu cất kỹ đi.”
Hạ Tiểu Xuyên lúng túng không nói gì, cầm chiếc chìa khóa kia cất vào túi.
“Buổi tối tôi không về ăn cơm, cho cậu số điện thoại của cửa hàng ăn, cậu tự xử lý đi.” Đàm Giám lấy bút ra, xoạt xoạt một cái viết xuống vài dãy số. “Cậu tùy tiện chọn một cửa hàng mà gọi.”
“Anh muốn đi hẹn hò?”
Đàm Giám thở dài: “Tôi phải đi coi thi.”
Đàm Giám dạy chính là tiếng Anh cơ bản, cùng y coi thi chính là một vị nữ giáo viên khác, dạy nghe, thích mặc váy đen dài, tóc buộc sau gáy, y cảm thấy rất có khí chất.
Trong trường không thiếu mấy nam giáo viên để ý tới nàng, nhưng nàng luôn nói bạn trai của mình hiện đang làm việc tại Mỹ, mỗi ngày mặt đều ngẩng cao chân đi giày cao gót, đến đến đi đi không hề chớp mắt, dần dần được gọi là băng sơn mỹ nhân.
Nàng họ Tiết nên mọi người bí mật gọi nàng là Tiết băng sơn, Đàm Giám cảm thấy nghe giống như là Tiết Đinh Sơn, thế là lại nhớ tới Phiền Lê Hoa — chiêng trống rung trời, Phiền Lê Hoa cầm ấn soái xin đi giết giặc, một vai diễn xinh đẹp kia làm nổi bật tâm tư nhân vật, khóe miệng hơi nhếch lên, nhẹ nhàng hát: “Đừng vội nhắc tới hàn giang lĩnh, nhắc tới năm đó toán tính khó quên, hiến quan lập công kết Tần Tấn, ba lần thỉnh lê hoa tiến vào đường doanh…”
Đàm Giám huýt sáo một tiếng dài, Phàn Lê Hoa ánh mắt lưu chuyển nhìn về y, nhìn thật là xinh đẹp, mị nhãn như tơ.
“Nô tài chọn rể Phạm quân lệnh, quân tô tư, pháp vô tình…”
“Thầy Đàm, nên phát bài thi rồi.” Băng sơn mỹ nhân thấy Đàm Giám đứng trên bục giảng sững sờ, đành phải lên tiếng nhắc nhở y, Đàm Giám phục hồi tinh thần, theo phản xạ cười cười, bắt đầu bóc đề thi.
Tiết băng sơn đoan đoan chính chính ngồi trên bục giảng, Đàm Giám liền ngồi xuống cuối phòng học, có chút nhàm chán nhìn nam sinh phía trước lấy “phao” trong ngăn kéo ra rồi cúi đầu chép điên cuồng. Đàm Giám nghĩ lúc hắn học đại học cũng trôi qua như vậy sao? Thi thố phải dựa vào “phao”, nhưng mà “phao” của y cũng rất đẹp, chằng chịt chữ nhưng lại chỉnh tề sạch sẽ, chỗ nào quan trọng còn được lấy bút bi đỏ gạch dưới, mấy bạn cùng phòng nhìn thấy đều hâm mộ, đều muốn sao chép, y liền dứt khoát túm lấy cơ hội kinh doanh, mỗi lần trước cuộc thi đều kiếm được một mớ.
Có người liền chỉ vào mũi y cười mắng: “Tôi tân tân khổ khổ sao chép cho cậu, cậu lại hào phóng mang cho người khác như vậy?”
Đàm Giám cười cợt nhả: “Cùng lắm là lần sau ăn gì ngon tôi đều mang về cho cậu.”
Người kia kéo lỗi tai của y: “Vô lương tâm! Cậu nói xem vì sao mỗi lần tôi đều phải giúp cậu chép phao đây? Cậu biết không? Biết không?”
“Ai——- cậu dã man vậy, tôi chỉ biết rằng tôi có muốn chép cũng không biết chép chỗ nào…”
Tiếng chuông vang lên, Đàm Giám giật mình ngẩng đầu, đã thi xong?
Thu bài thi, trong phòng học vang lên âm thanh “ong ong”, đa số sinh viên đều như chim loạn bầy, không có gì ngoài mấy sinh viên ước chừng mình thi không qua bèn vây quanh xin y cho đạt chuẩn — Đàm Giám liền cười, vỗ vỗ tay nói: “Đều thi xong rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, đề thi cũng không khó lắm.”
Chỉ một câu nói kia, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, hì hì cười nói: “Thầy giáo, em mời thầy đi ăn khuya nha!”
“Hôm nay không được rồi, để lần sau đi.” Đàm Giám thu thập xong mọi thứ, thấy Tiết băng sơn vẫn ngồi không nhúc nhích, liền đi qua hỏi nàng. “Cô không đi sao?”
Tiết băng sơn miễn cưỡng cười: “Tôi đang suy nghĩ có nên tìm người đưa về hay không.”
Lời này từ miệng Tiết băng sơn nói ra thật khiến người kinh ngạc, nghĩ người muốn đưa nàng về chắc có cả tá đi, chỉ là chưa biết chọn người nào — Đàm Giám giả câm giả điếc nói: “Vậy tôi đi trước, ha ha, buổi tối đi cẩn thận chút nha.”
Mới quay người, nghe thấy từ phía sau một tiếng cười khẽ: “Ngốc thật… không tin anh thật sự không hiểu?”
Anh thật không hiểu, Đàm Giám, thật sự không hiểu?
Tiết Đinh Sơn vuốt quan tài buồn bã khóc, lê hoa ơi, chỉ vì ta đến chậm một bước, chỉ vì trước đây ta không hiểu….
Thở dài “haizz” một tiếng, ngoài cửa có gió thổi qua, thổi trúng bức màn vang lên phành phạch, Đàm Giám cười nhạt một tiếng, như không nghe thấy Tiết băng sơn nói mà đi ra khỏi phòng học.
Ra khỏi phòng học, Đàm Giám đi theo đường rừng, mọi vật lay động, có chút cảm giác bay bổng như đang say rượu — trong đầu lặp đi lặp lại một câu chú, một thanh âm không ngừng hỏi, cậu có hiểu không? Có hiểu không?
Mắt Đàm Giám đỏ lên, gào to: “Mẹ nó, ông đây cái gì cũng không hiểu!”
Đó là y của bảy năm về trước. Uống say như chết, leo lên trên sân thượng khàn giọng hét: “Tôi không hiểu — ông đây cái gì cũng không hiểu!”
“Phanh” một tiếng từ ác mộng bừng tỉnh, vì vậy y cái gì cũng hiểu rồi.
“Đàm Giám!”
Y cầm theo cặp công văn bước nhanh như bay.
“Đàm Giám – đệt! Anh chạy đi chết chắc!” có người từ phía sau kéo lấy y. “Gọi anh nửa ngày anh cũng không đáp!”
Đàm Giám đờ đẫn quay đầu lại, thấy Trần Diệp đứng sau y — sao lại gặp phải hắn vậy?
“Tôi đến trường học cũ của anh hỏi địa chỉ của phân khu riêng, sao lại chọn cái chỗ như thế này! Tìm mãi mới được, lại không biết anh ở phòng nào, đành phải ở đây ôm cây đợi thỏ.” Mặt mũi Trần Diệp lộ rõ vẻ không kiên nhẫn. “Mau cho tôi số mới, mỗi lần tôi tìm anh đỡ phải tốn sức như vậy!”
Mãi nửa ngày Đàm Giám mới hỏi một câu: “Cậu tìm tôi làm gì?”
“Không phải tôi nói rồi sao…” Trần Diệp nhếch miệng cười lộ ra hàm răng sáng bóng, dưới ánh trăng thoạt nhìn rất gợi cảm. “ Tán anh.”
“…..”
Đàm Giám nghĩ việc lạ hằng năm đều có, thế sao năm nay lại tập hợp đến hết vậy? Trần Diệp hắn không đi tán Hạ Tiểu Xuyên lại chạy tới đây tán y, sử dụng một câu trong lời kịch — ngài không biết là ngài đang gây cười sao?
Bây giờ cười là không phù hợp với hoàn cảnh, cho nên Đàm Giám bảo trì trầm mặc.
“Đừng đề phòng tôi như phòng lang vậy.” Trần Diệp không chịu được thu hồi ý cười. “Hôm nay Hạ Tiểu Xuyên gọi điện thoại cho tôi, chia tay với tôi rồi, muốn tôi từ nay về sau đừng tìm anh nữa — tôi có định tìm anh đâu, hắn ngược lại lại khiến tôi thấy hứng thú!”
“Đừng đánh cuộc với nó.” Một lúc sau Đàm Giám mới nói.
“Hả! Tôi cùng hắn đánh cuộc cái thí gì?” Trần Diệp bật cười. “Tôi đã chia tay với hắn rồi.”
Đàm Giám gật đầu, chuẩn bị đi.
“Tôi bảo, anh không đếm xỉa đến tôi cũng không đến mức độ này chứ?” Trần Diệp cản đường đi của y. “Tôi với Hạ Tiểu Xuyên game over rồi, tôi muốn tán anh.”
“ Tán tôi có gì tốt đây, tôi cũng chẳng phải mì ăn liền.” (ở đây Đàm Giám chơi chữ, trong bản gốc là “phao” vừa dùng với nghĩa là tán tỉnh, vừa có nghĩa là “ngâm” trong nước, như là hòa mì tôm ấy.)
Trần Diệp không nói gì, khó trách Kiều Tấn Vi nói với hắn Đàm Giám người này thoạt nhìn thì im lặng, tùy tiện nói một câu có thể chọc cho người tức đến mức thất khiếu chảy máu, bản lĩnh giả ngu làm càn, tránh nặng tìm nhẹ thật sự đạt tới đỉnh cao!
“Anh có là đá hoa cương thì tôi cũng tán anh!” Trần Diệp hung hăng nói. “Tôi không giống Hạ Tiểu Xuyên, nghẹn cất giấu mà không dám động thủ, tôi chính là muốn cho anh biết, anh yêu đàn ông thì tốt, không yêu đàn ông cũng tốt, tóm lại là tôi coi trọng anh!”
Rốt cục Đàm Giám cũng bắt đầu nghi ngờ: “Cậu coi trọng tôi ở chỗ nào vậy?”
Lông mày Trần Diệp nhảy lên: “Ông đây coi trọng anh với đá hoa cương giống nhau!”
Đàm Giám nghĩ liệu mình có nên xông lên ôm lấy hắn, kinh hỉ vạn phần mà khóc nức nở: “Không ảnh cậu nói vừa ý sắc đẹp của tôi rồi chứ… Con mợ nó! Cậu thật sự nội hàm!”
Nhưng trên thực tế y lại bật cười, sau đó nói: “Có thể đối với sự coi trọng của cậu, đầu tôi không tiếp nhận được, thật có lỗi.”
Vừa mới bước đi liền bị một lực lớn kéo trở về, Đàm Giám nhíu mày, người này sinh ra đã sở hữu gương mặt có khí chất, sao toàn làm ra chuyện thô lỗ như vậy?
“Đừng tưởng bày ra vẻ mặt lạnh như băng liền khiến tôi sợ.” trên mặt Trần Diệp hiện lên nụ cười lạnh lùng. “Đàm Giám, tôi thật sự hiếu kì, anh nói anh với chuyện yêu đương không có hứng thú, đàn ông hay đàn bà đều như vậy — trời sinh anh đã như vậy sao? Hay là căn bản anh không có tâm tính nói chuyện yêu đương? Hạ Tiểu Xuyên nói cuộc sống riêng tư của anh nghiêm cẩn đến đáng sợ, mỗi ngày về nhà cũng chỉ ngồi máy tính…
…. Một người đàn ông thật sự có thể cấm dục đến như vậy?”
Tay của hắn vuốt ve mặt Đàm Giám, tóm lấy cằm y không để y tránh: “Có muốn thử một chút không, Đàm Giám?”
Trong lòng Đàm Giám cứng lại: “thử cái gì?”
Trần Diệp cho y một nụ cười hấp dẫn: “Chẳng lẽ anh thật sự không biết sao, Đàm Giám?”
Giọng nói dịu dàng lần nữa vang bên tai Đàm Giám, trong lúc hoảng hốt y phát giác mắt kính của mình bị gỡ xuống, sau đó, một đôi môi mềm mại chạm vào.
Sau giờ ngọ, gió nhẹ thổi qua, đã từng có cảnh như vậy.
“Đàm Giám, chúng ta thử một chút đi, được không, được không?”
“Ha ha...... Có bộ dáng như vậy......”
“Pằng ——”
Đàm Giám đột nhiên tránh xa cái ôm của Trần Diệp, gương mặt trước nay không gợn sóng cuối cùng cũng xuất hiện một vết rách.
“Cậu —- cút cho tôi! Đừng để tôi thấy cậu lần nữa! có nghe thấy không? Có nghe không!”
Trần Diệp miễn cưỡng cười, nhìn y: “Có thể tôi không làm được, dù sao vừa rồi cảm giác cũng không tệ lắm.” Hắn thay Đàm Giám đeo lại kính. “Tuy nhiên khi anh bỏ kính ra trông khá bất ngờ, nhưng ngoại trừ lúc hôn môi ân ái với tôi, anh cứ đeo kính là tốt rồi — Đàm Giám, tiếp nhận đàn ông khiến anh khổ sở như vậy?”
Đàm Giám muốn giơ tay cho hắn một bạt tay, lại bị Trần Diệp giữ lại.
“Hôm nay tới đây thôi, Đàm Giám, anh đừng muốn tách rời khỏi tôi!”
Những câu này vừa ngoan vừa tuyệt, Đàm Giám nghĩ Trần Diệp mới có 22 tuổi thôi? Hắn có thể cái gì cũng không quan tâm, bởi vì hắn còn trẻ.
Chính là 22 tuổi, cũng rất yếu ớt…
“Trần Diệp, cậu vẫn còn nhỏ.” Rốt cục Đàm Giám khôi phục thần sắc hàng ngày, nhàn nhạt cười. “Trò chơi của trẻ con, tôi không hứng thú.”
“Anh không thử sao biết không hứng thú?” Trần Diệp cười lạnh nhìn y. “Hay không dám chơi?”
“Cậu có thể khiến người chơi chết sao Trần Diệp?” Đàm Giám đột nhiên hỏi lại.
Trần diệp sững sờ.
“Tôi có thể.” Môi Đàm Giám nở ra một nụ cười buốt lạnh. “Đừng tới trêu chọc tôi, Trần Diệp, cậu còn chưa đủ phân lượng, cậu không chơi nổi với tôi đâu.”
【 hồng trần 】
Hệ chủ nhiệm rất cảm động, ý vị nói: “Đúng là cậu có tư tưởng cảnh giới cao! Thật ra khu dạy riêng có gì không tốt? Không phải chỉ là địa điểm hơi xa chút thôi sao? Như thế càng yên tĩnh!”
Đàm Giám nghĩ má nó, ông cũng biết chỗ đấy xa xôi? Thế sao không đề cập tới vấn đề chi trả tiền xe cho tôi?
Buổi tối về đến nhà, cửa phòng Hạ Tiểu Xuyên đóng chặt, trước cửa chính có hai đôi giày. Đàm Giám hiểu ra đại khái là cậu lại mang ai đó về nhà, vì vậy tự giác lấy đồ ăn trong tủ lạnh hâm nóng mang vào phòng mình. Vừa bật máy tính lên, màn hình đột kiên kêu “tạch tach”, CPU kêu to “ru ru”, nửa phút sau thì là một mảnh tối đen, chết máy.
Đàm Giám cầm đôi đũa trong tay, đỡ đẫn ngồi trước computer. Y hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra, mới có ba ngày không mở máy tính, nó cũng không cần kháng nghị lừng lẫy đến mức này chứ?
Trong yên lặng, tiếng động từ phòng Hạ Tiểu Xuyên truyền sang, tiếng cười mắng, tiếng đùa giỡn, tiếng rên rỉ thở dốc như có như không, cứ như là đang lên net nghe tiếng không nhìn hình, Đàm Giám không có chút đề phòng bất chợt bị đánh úp, y nghĩ má nó cái này thật kích thích nha… rốt cục cảm nhận được thì ra máy tính là bảo bối có hiệu quả cách âm cao đến vậy, tiếc là hiện tại đã về hưu.
Đàm Giám bắt đầu hối hận tại sao không ở lại trường chấm bài thi xong rồi hãy về? Hoặc đáp ứng nữ giáo viên kia từng vô số lần phóng mị nhãn tới mình, ám hiệu chỉ rõ muốn cùng y đi xem bộ phim mới của Hollywood… bất chợt nhớ tới mẹ của Hạ Tiểu Xuyên trước khi đi từng muốn y đáp ứng trước khi nhi tử của bà tròn 18 tuổi đừng để nó chạm vào con gái, y không khỏi ngửa đầu lên trời thở dài, thực xin lỗi tờ chi phiếu 10 vạn khối nha! Chẳng những không ngăn cản Hạ Tiểu Xuyên đừng chạm vào con gái, nay đến cả con trai cậu cũng dính vào rồi…
Một tiếng động lớn hơn lại truyền vào tai, rốt cục Đàm Giám không thể nhịn được nữa đứng dậy khỏi ghế, lật đật tìm máy CD lâu rồi không dùng đến chìm trong N thứ lộn xộn, một tay đeo tai nghe vào tai, ngã xuống giường.
Đợi đến lúc Đàm Giám tỉnh lại, dường như máy CD không còn pin rồi, bên cạnh lỗ tai y đang vang lên âm điệu biến dạng ma âm xuyên não, nhìn đồng hồ báo thức đã là 10 giờ, phòng Hạ Tiểu Xuyên cũng yên tĩnh trở lại, đại khái là đuổi người đi rồi đi?
Từ trên giường đứng lên, lung tung cầm lấy đồ ngủ, Đàm Giám mở cửa phòng tắm chuẩn bị đi tắm rửa, kết quả tay vừa chạm vào núm cửa cửa phòng tắm liền mở ra.
Đàm Giám đơ người.
Trần Diệp quấn khăn tắm đứng trước mặt y.
Trong phòng Hạ Tiểu Xuyên truyền ra tiếng chửi bậy điên cuồng: “Tao chửi mẹ nó chứ! Họ Trần kia, mày còn dám biến tao thành như vậy, lần sau ông kiếm người cưỡng gian mày!”
Trên mặt Trần Diệp nở một nụ cười lạnh: “Ngược lại lá gan của anh không nhỏ nha.”
Câu này là nói với Đàm Giám.
Không khí dường như bắt đầu đông lại, lan tràn ra khí tức nguy hiểm, ánh mắt Đàm Giám xẹt qua Trần Diệp, Hạ Tiểu Xuyên cũng quấn một chiếc khăn tắm chống tường từ từ đi ra, nhìn thấy Đàm Giám, ngây ngốc một chút.
“Anh… anh đã về?” thần sắc Hạ Tiểu Xuyên có chút kinh hoảng. “Không phải anh nói buổi tối muốn ở lại trường học chấm bài sao?”
Đàm Giám nghĩ mẹ nó chứ, sao mình lại sợ nó buổi tối ở một mình không biết gọi cơm ngoài sẽ bị đói mà nhất thời hồ đồ chạy về đây? Lại còn đụng trúng cuộc chơi của tụi này nữa, đúng là tám đời nấm mốc!
Y ngẩng đầu, nhìn thấy trong phòng tắm một đống bừa bộn, lại càng đau đầu hơn, hai người kia làm trên giường chán chê rồi lại còn chạy tới phòng tắm làm nữa? chẳng lẽ y còn phải tẩy rửa phòng tắm rồi mới có thể tắm rửa sao?
Đệt!
Hạ Tiểu Xuyên có chút xấu hổ, tuy sinh hoạt cá nhân của cậu không bị kiềm chế nhưng bị Đàm Giám bắt ngay tại trận như vậy đây là lần đầu tiên — vì vậy quay mặt về phía Trần Diệp rống: “Làm xong mặc quần áo rồi cút cho tôi.”
Trần Diệp lười biếng tựa vào tường: “Em cũng quá tuyệt tình rồi, bảo bối, anh trai của em cũng không phải người ngoài, em xấu hổ cái gì chứ.”
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Đàm Giám, có chút hung ác nham hiểm, ngữ khí bất cần cùng vẻ mặt thô bạo cứ như là hai người khác nhau. Hạ Tiểu Xuyên đứng phía sau hắn chỉ thấy mặt Đàm Giám trong nháy mắt cứng ngắc lại, tưởng Đàm Giám nhận ra Trần Diệp chính là người đánh y lần trước, trong nội tâm lại một hồi hối tiếc… Hai ngày nay Trần Diệp như ăn vào thuốc kích thích trở nên đặc biệt hào hứng, hơn nữa lại nói muốn tới nhà cậu làm, Hạ Tiểu Xuyên vốn nghĩ rằng đêm nay Đàm Giám sẽ ở lại trường học tăng ca nên đáp ứng, không phải cậu sợ Đàm Giám nổi cơn đến đập Trần Diệp một trận đuổi hắn ra ngoài, Đàm Giám muốn làm vậy cậu còn có thể giúp một tay! Cậu chỉ sợ Đàm Giám không nói lời nào, Đàm Giám này thuộc kiểu người càng tức giận lại càng trầm mặc, Hạ Tiểu Xuyên lúc học cao trung có lần cãi nhau với Đàm Giám, mang con anh vũ y nuôi dìm chết trong bể cá, Đàm Giám một câu cũng không nói, tát cho Hạ Tiểu Xuyên hai cái tát sau đó cả tháng không về nhà, Hạ Tiểu Xuyên còn cho rằng mình bị bỏ rơi rồi!
Cậu biết rõ Đàm Giám không thích Trần Diệp, còn nói qua muốn cậu không qua lại với Trần Diệp nữa. Đàm Giám rất ít khi quản chuyện của cậu, nhưng nói một là một, hôm nay để y chứng kiến mình mang Trần Diệp về nhà, đừng nói đến việc Đàm Giám còn từng bị Trần Diệp đánh qua nữa — vì thế càng nghĩ càng tức, một bụng khí trút hết vào người Trần Diệp: “Thúi lắm! Trần Diệp, anh lần trước đánh y tôi còn chưa tính sổ với anh!”
“Chuyện này a~ …” Trần Diệp cười rộ lên, vẻ mặt âm lãnh. “Tôi đã xin lỗi anh trai em, y không nói với em sao?
“Tôi chửi con mẹ nó chứ! Anh đi tìm y khi nào? Từ nay về sau cách xa y một chút đi!” Hạ Tiểu Xuyên vừa sợ vừa giận. “Trần Diệp, tôi cảnh cáo anh đừng đến tìm Đàm Giám, bằng không ông đây tìm người cưỡng chết anh!”
“Hạ-Tiểu-Xuyên!” Trần Diệp quay đầu, khóe môi nhếch lên nguy hiểm. “Nói chuyện cẩn thận một chút cho tôi! Anh của cậu là người thế nào, chọc không được sao?
“Anh ——”
Đàm Giám một mực ẩn nhẫn không nói gì rốt cục giơ tay lên, cắt đứt cuộc chiến của hai người kia đang có chiều hướng không thể vãn hồi.
“Cậu, mặc quần áo tử tế vào cho tôi rồi đi ra ngoài.” Y chỉ vào Trần Diệp, sau đó lại chỉ vào Hạ Tiểu Xuyên. “Cậu cũng đi ra ngoài với hắn luốn, muốn cãi nhau ra ngoài mà cãi. Hạ Tiểu Xuyên, cậu mang ai về tôi mặc kệ, mợ nó, chính là sau đó đừng có làm trong phòng tắm! Còn Trần Diệp, cậu nói cậu xin lỗi tôi, tôi nhận, chúng ta thanh toán xong rồi.”
“Thanh toán xong?” Trần Diệp cười lạnh. “Tôi nhớ dường như chúng ta còn khoản nợ chưa tính xong nha. Anh dám bỏ tôi về trước? Đàm Giám, mày lỳ đấy!”
Số điện thoại di động đổi, trường học cũng thay đổi, nếu như không phải hắn chạy đến nhà Hạ Tiểu Xuyên chặn sẵn, Đàm Giám cứ định như vậy triệt để biến mất phải không? Đ*t mẹ nó chứ! Trần Diệp hắn lớn như vậy còn chưa từng bị người ta không thèm để ý tới! người nay lần đầu tiên đánh y cũng vậy, vỗ vỗ quần áo bước đi, đừng nói đến cái gì mà hoảng sợ hay phẫn nội, những thứ đó y hẳn là có thần sắc rồi, đằng này y lại một ánh mắt khinh miệt cũng không cho hắn! Cứ như bị một con chó cắn, chẳng muốn nghĩ đến dáng vẻ Trần Diệp sau đó tức giận chết khiếp, sau đó ở Somewhere lại ung dung bỏ mặc hắn, còn khóa trái cửa toilet, hại hắn còn tưởng rằng bên trong xảy ra chuyện gì, gọi nửa ngày cũng không có phản ứng…
Một bụng khí tức trong lòng Trần Diệp phút chốc bạo phát: “Anh nghĩ rằng tôi sẽ ăn thịt anh chắc? Đệt! Anh hỏi Hạ Tiểu Xuyên xem, trừ cậu ra tôi còn làm với nam nhân khác sao? Anh cứ như vậy đề phòng tôi? Đ*t mẹ nó chứ!”
Hạ Tiểu Xuyên bắt đầu cảm thấy không được bình thường, cái gifleo cây cái gì đề phòng hắn… Chẳng lẽ Trần Diệp tìm Đàm Giám không chỉ có một hai lần? Cậu biết rõ Trần Diệp người này tuy bình thường rất điên khùng, nhưng không nhàm chán đến mức trêu chọc một người đàn ông hết lần này đến lần khác— trừ phi hắn coi trọng đối phương… Ô đ*t mẹ nó chứ! Hắn để ý Đàm Giám? Không thể nào? Đàm Giám có gương mặt không tính là xấu nhưng cũng không đẹp, ưu điểm duy nhất chính là làn da tốt – 28 tuổi mà nhìn qua vẫn như năm Hạ Tiểu Xuyên 13 tuổi nhìn qua, Hạ Tiểu Xuyên quả thực hoài nghi y từ lúc năm 18 tuổi đó đã ngừng phát triển… chỉ là y thích mặc tây trang, cùng với chiếc kính mắt mang vẻ quê mùa, cố gắng xây dựng hình tượng người đàn ông thành thục, tiếc là bị người ta cười nhạo là lão nam nhân… Cái dáng vẻ này, còn có thể lọt vào mắt Trần Diệp sao?
Trừ phi đầu Trần Diệp bị cháy hỏng rồi!
“Đàm Giám, sau hôm đó Trần Diệp lại đi tìm anh sao? Hắn tìm anh làm gì?” Hạ Tiểu Xuyên túm lấy quần áo Đàm Giám. “Hắn xúc phạm gì anh phải không? Bảo sao anh đổi số điện thoại di động còn chạy tới khu dạy học riêng… Rốt cục có phải hắn bắt nạt anh hay không? Tôi chửi con mẹ nó chứ! Đàm Giám, không phải anh nói anh không hứng thú với nam nhân sao?!”
Đàm Giám hận không thể một phát tát chết Hạ Tiểu Xuyên: “Hắn kiếm chuyện với tôi làm gì! Hắn chỉ muốn tôi dạy tiếng Anh cho hắn!”
“Hắn muốn anh dạy tiếng anh cho hắn?” Hạ Tiểu Xuyên sững sờ, lập tức cười như điên, ánh mắt lạnh băng. “Hắn là kẻ thi TOFEL được 620 điểm, lại còn muốn anh dạy tiếng Anh cho hắn?”
Đàm Giám ngây người, ánh mắt từ từ chuyển tới trên người Trần Diệp, Trần Diệp lạnh lùng cười: “Hạ Tiểu Xuyên, ý thức tự bảo vệ mình của anh trai cậu thật là mãnh liệt, tôi chỉ là muốn xem AV thả lỏng một chút, y liền bỏ chạy. Cậu nói xem có phải y sợ tôi sẽ làm gì y không? Hay là vì cố kỵ tôi là người đàn ông của cậu?”
Hạ Tiểu Xuyên từ từ buông quần áo Đàm Giám ra, chỉ vào Trần Diệp điên cuồng hét lên: “Mày cút cho tao! Từ nay về sau đừng để tao thấy mặt mày, cũng đừng đến tìm Đàm Giám! Không phải mày rất có khả năng sao? Mày muốn tìm ai chơi thì tìm! Đàm Giám anh ấy…!”
“Y không phải là cậu, cậu nghĩ tôi cao hứng sẽ tìm ai?” Trần Diệp một câu cắt đứt lời của Hạ Tiểu Xuyên.
“Đ*t mẹ nó chứ! Mày còn muốn đùa giỡn y?”
“Sao cậu biết tôi chỉ đùa giỡn y? tôi bị nhân cách mị lực của anh trai cậu chinh phục, muốn cùng y kết bạn không được sao?”
“......”
Đột nhiên Đàm Giám nghe được câu này, thiếu chút nữa bật cười nếu như không phải tình huống bây giờ không phù hợp, nếu như lúc này Hạ Tiểu Xuyên không lộ ra gương mặt phẫn nộ.
Y không rõ vì sao sự tình lại thành ra như vậy, Trần Diệp càn quấy không chịu buông tha y, không có nguyên nhân không có đạo lý. Hạ Tiểu Xuyên cũng coi như là tình nhân của Trần Diệp đi? Dù sao cũng không đến mức vì bị hắn chơi xỏ liền muốn cùng hắn cắt đứt –— cũng không phải y hy vọng Hạ Tiểu Xuyên đối với Trần Diệp trung trinh không thay đổi, chỉ là cảm thấy lý do hai người kia cãi nhau không khỏi quá vô lý.
“Tôi bảo.” qua một lúc y mới mở miệng. “Các cậu không lạnh sao?”
Hai người vừa rồi còn dương cung bạt kiếm không chú ý cúi đầu nhìn mình đều chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở nửa thân dưới, Hạ Tiểu Xuyên đột nhiên hắt hơi một cái.
Trầm mặc xấu hổ.
“Nếu như cậu chỉ muốn cùng tôi làm bạn, cũng đừng lừa tôi nói cái gì mà dạy bổ túc tiếng Anh cho cậu.” Đàm Giám nhìn Trần Diệp, nói rõ ràng từng câu từng chữ. “Cha mẹ cậu không dạy cậu đối với tiền bối phải tôn kính sao? Hơn nữa tôi sợ cậu làm gì? Cậu với Hạ Tiểu Xuyên là nghiêm túc thì tôi cũng không trở thành anh trai cậu, không phải lời hai người nói nên làm gì thì đi làm cái đó sao, bạn bè cái gì? Nực cười! Tôi chưa chơi nổi loại bạn này!”
Trần Diệp kinh ngạc nhìn y.
Hạ Tiểu Xuyên vội vã mở miệng: “Tôi cùng hắn sớm nói là chơi đùa rồi, Đàm Giám, hắn không phải loại tốt đẹp gì, gì mà muốn cùng anh làm bạn, mẹ nó toàn là nói bậy, muốn chơi đùa với anh…..”
“Cậu câm miệng cho tôi!” Sắc mặt Đàm Giám trầm xuống. “Chơi đùa? Cậu chơi bao năm rồi, Hạ Tiểu Xuyên? Tôi có thể quản cậu cả đời sao? Từ nay về sao cậu cần dựa vào chính cậu, cậu thật sự tính toán chơi đùa cả đời sao?”
Hạ Tiểu Xuyên một câu cũng không nói nên lời.
“Có đôi khi tôi cảm giác mình thật sự già rồi.” Đàm Giám thì thào nói. “Kỳ thật các cậu thích chơi thế nào thì cứ chơi đi, đâu liên quan gì đến tôi? Tôi chọc vào ai rồi hả? Hạ Tiểu Xuyên, tôi trả lại cậu chìa khóa nhà mà mẹ cậu để lại cho cậu, từ nay về sau cậu không cần đưa người về nhà tôi, cậu trưởng thành rồi, muốn tự do thế nào thì cứ tự do thế ấy.”
Trong chớp mắt sắc mặt Hạ Tiểu Xuyên trắng bệch: “Anh lại đuổi tôi đi ư, Đàm Giám?”
“tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút.” Đàm Giám nhàn nhạt nói. “Phí sinh hoạt của cậu đều do tôi phụ trách, tôi nói rồi tôi sẽ nuôi cậu đến khi tốt nghiệp đại học.”
“Được… được!” Hạ Tiểu Xuyên chợt cười ha hả. “Anh nhịn tôi đã lâu rồi đi, Đàm Giám? Vì sao không sớm đuổi tôi đi?”
“ Tiểu Xuyên.” Đàm Giám thở dài, ngữ khí dịu dàng hơn, vươn tay muốn vỗ đầu Hạ Tiểu Xuyên. “Cậu không biết tôi cũng cần một ít không gian riêng để quen bạn gái sao?”
Hạ Tiểu Xuyên quay đầu đi, né tránh bàn tay Đàm Giám, cười lạnh nói: “Tôi đây có cần chúc mừng anh không? Thì ra còn có nữ nhân sẽ hợp ý anh? Đàm Giám…. Tôi với anh ở cùng năm năm…” cậu vội che miệng lại, xoay người xông vào phòng, cửa phòng “phanh” một tiếng.
Trần diệp đi tới: “Đàm giám......”
“Cậu đi đi.” Đàm Giám phất tay, mặt mũi lộ vẻ mỏi mệt. “tôi không muốn làm bạn với cậu, nhớ đối xử với Tiểu Xuyên thật tốt, nó vẫn còn là con nít, đừng làm tổn thương nó.”
“Không muốn làm bạn với tôi? Đàm Giám, bởi vì Hạ Tiểu Xuyên sao? Anh sợ tôi tổn thương hắn? Anh xem người tổn thương hắn là ai? Hắn thực sự coi anh là anh trai sao? Tôi thấy…”
“Tôi là anh trai của nó.” Đàm Giám bình tĩnh cắt đứt lời của hắn. “Mà cậu, không có quan hệ gì với tôi hết.”
“Anh nói rất đúng.” Trần Diệp cười rộ lên, vẻ mặt vô lại trước sau như một giờ không thấy, hai con ngươi chăm chú khóa trên người y. “Anh là anh trai của hắn, lại không có quan hệ gì với tôi… Đàm Giám, lòng của anh quá lạnh rồi, Hạ Tiểu Xuyên không thích hợp với anh… tôi rất muốn thử xem xem, có phải anh yêu tôi rồi không, Đàm Giám?”
Đàm Giám cười rộ lên, bất đắc dĩ: “Chẳng lẽ cậu không nhận ra sao, tôi đối với chuyện yêu đương căn bản không có hứng thú, con trai hay con gái đều vậy.”
Trần Diệp giật mình.
“Tôi chỉ muốn trước năm 30 tuổi tìm một người con gái để kết hôn, cho nên cậu không cần lãng phí sự quan tâm tới tôi, Trần Diệp.”
( sáu)
Hạ Tiểu Xuyên không chuyển ra ngoài, buổi tối kia cậu tự giam mình trong phòng, ném tất cả những gì có thể ném, hút tất cả chỗ thuốc lá trong tay, thu thập được một nửa quần áo lại lôi ra khỏi vali, một lần nữa thả về chỗ cũ.
Đàm Giám tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, sáng sớm hôm sau vừa đứng dây, nghiêng ngả đi ra khỏi phòng liền kinh dị phát hiện ra Hạ Tiểu Xuyên đã làm bữa sáng.
Trứng gà rán với bánh mì…. Rõ ràng Hạ Tiểu Xuyên không biết dùng viba cho nên bánh mì lạnh ngắt, may là Đàm Giám không có thói quen để bánh mì trong tủ lạnh, nếu không bây giờ y đành ăn bánh mì đóng băng.
Trứng gà rán bày ở trong mâm thoạt nhìn rất quỷ dị — đấy là nếu như chúng còn có thể được gọi là trứng gà — bình thường trứng gà rán hình tròn, đây bị méo mó thì cũng thôi đi, nhưng lại đen sì thật khiến người ta hoài nghi sau khi ăn liệu sau này có còn dám ăn trứng gà rán không nữa.
Hạ Tiểu Xuyên căng thẳng ngồi đối diện Đàm Giám: “Lần đầu tôi làm, từ từ rồi sẽ tiến bộ. Tôi hứa với anh từ nay về sau sẽ không mang bọn người lung tung vớ vẩn về nhà nữa, ngoan ngoãn đi học, việc nhà cũng chia nhau làm… tôi sẽ đi học đấy! Anh không cần coi tôi như phế vật!”
Đàm Giám cười cười, ngồi xuống, xiên khối trứng gà rán kia bỏ vào miệng.
Hạ Tiểu Xuyên khẩn trương nhìn y.
Đàm Giám mặt không đổi sắc lấy toàn bộ trứng gà rán trong mâm ăn sạch, Hạ Tiểu Xuyên há hốc mồm.
“Lần sau nhớ đừng cho dấm vào trứng gà.” Đàm Giám nhàn nhạt nói. “Còn nữa, cho ít muối một chút.”
Hạ Tiểu Xuyên cúi đầu xuống, xiên một miếng trứng bỏ vào miệng, một giây sau, mặt cậu nhăn như đít khỉ.
Cậu ngẩng đầu nhìn Đàm Giám, cậu cảm thấy nếu Đàm Giám sinh ở thế kỉ 20, tuyệt đối là kiểu người thuộc giai cấp vô sản thà chết chứ không chịu khuất phuc… có thể ăn toàn bộ trứng rán mà cậu làm mà không uống thêm nước, thậm chí lông mày cũng không nhíu lại, cần bao nhiêu dũng khí và nhẫn lực đây!
Ít nhất là dù chết y cũng không mở miệng nói câu thứ hai.
“Đàm Giám” Hạ Tiểu Xuyên trầm mặc một hồi, cuối cùng mở miệng, giọng nói có chút run. “Anh thực sự, nhất định phải tìm bạn gái sao?”
“Nếu có người phù hợp.” Đàm Giám nhàn nhạt nói.
Hạ Tiểu Xuyên lại rơi vào trầm mặc lần nữa, không ý thức đâm nát chiếc bánh mì trước mặt mình. “Đinh” một tiếng, vật gì đó rơi xuống trước mặt cậu, cậu giương mắt nhìn, là một chiếc chìa khóa sáng bóng.
Hạ Tiểu Xuyên ngốc lăng sửng sốt một chút, lập tức như mèo bị đốt đuôi mà nhảy dựng lên.
“Tôi không chuyển ra ngoài! Đàm Giám, tôi đã nói sẽ không mang người về nhà nữa, anh…”
“Không chuyển thì không chuyển, cậu gào cái gì đây?” Đàm Giám đau đầu. “Tôi chỉ là giao chìa khóa lại cho cậu, vốn chính là của cậu, tự cậu cất kỹ đi.”
Hạ Tiểu Xuyên lúng túng không nói gì, cầm chiếc chìa khóa kia cất vào túi.
“Buổi tối tôi không về ăn cơm, cho cậu số điện thoại của cửa hàng ăn, cậu tự xử lý đi.” Đàm Giám lấy bút ra, xoạt xoạt một cái viết xuống vài dãy số. “Cậu tùy tiện chọn một cửa hàng mà gọi.”
“Anh muốn đi hẹn hò?”
Đàm Giám thở dài: “Tôi phải đi coi thi.”
Đàm Giám dạy chính là tiếng Anh cơ bản, cùng y coi thi chính là một vị nữ giáo viên khác, dạy nghe, thích mặc váy đen dài, tóc buộc sau gáy, y cảm thấy rất có khí chất.
Trong trường không thiếu mấy nam giáo viên để ý tới nàng, nhưng nàng luôn nói bạn trai của mình hiện đang làm việc tại Mỹ, mỗi ngày mặt đều ngẩng cao chân đi giày cao gót, đến đến đi đi không hề chớp mắt, dần dần được gọi là băng sơn mỹ nhân.
Nàng họ Tiết nên mọi người bí mật gọi nàng là Tiết băng sơn, Đàm Giám cảm thấy nghe giống như là Tiết Đinh Sơn, thế là lại nhớ tới Phiền Lê Hoa — chiêng trống rung trời, Phiền Lê Hoa cầm ấn soái xin đi giết giặc, một vai diễn xinh đẹp kia làm nổi bật tâm tư nhân vật, khóe miệng hơi nhếch lên, nhẹ nhàng hát: “Đừng vội nhắc tới hàn giang lĩnh, nhắc tới năm đó toán tính khó quên, hiến quan lập công kết Tần Tấn, ba lần thỉnh lê hoa tiến vào đường doanh…”
Đàm Giám huýt sáo một tiếng dài, Phàn Lê Hoa ánh mắt lưu chuyển nhìn về y, nhìn thật là xinh đẹp, mị nhãn như tơ.
“Nô tài chọn rể Phạm quân lệnh, quân tô tư, pháp vô tình…”
“Thầy Đàm, nên phát bài thi rồi.” Băng sơn mỹ nhân thấy Đàm Giám đứng trên bục giảng sững sờ, đành phải lên tiếng nhắc nhở y, Đàm Giám phục hồi tinh thần, theo phản xạ cười cười, bắt đầu bóc đề thi.
Tiết băng sơn đoan đoan chính chính ngồi trên bục giảng, Đàm Giám liền ngồi xuống cuối phòng học, có chút nhàm chán nhìn nam sinh phía trước lấy “phao” trong ngăn kéo ra rồi cúi đầu chép điên cuồng. Đàm Giám nghĩ lúc hắn học đại học cũng trôi qua như vậy sao? Thi thố phải dựa vào “phao”, nhưng mà “phao” của y cũng rất đẹp, chằng chịt chữ nhưng lại chỉnh tề sạch sẽ, chỗ nào quan trọng còn được lấy bút bi đỏ gạch dưới, mấy bạn cùng phòng nhìn thấy đều hâm mộ, đều muốn sao chép, y liền dứt khoát túm lấy cơ hội kinh doanh, mỗi lần trước cuộc thi đều kiếm được một mớ.
Có người liền chỉ vào mũi y cười mắng: “Tôi tân tân khổ khổ sao chép cho cậu, cậu lại hào phóng mang cho người khác như vậy?”
Đàm Giám cười cợt nhả: “Cùng lắm là lần sau ăn gì ngon tôi đều mang về cho cậu.”
Người kia kéo lỗi tai của y: “Vô lương tâm! Cậu nói xem vì sao mỗi lần tôi đều phải giúp cậu chép phao đây? Cậu biết không? Biết không?”
“Ai——- cậu dã man vậy, tôi chỉ biết rằng tôi có muốn chép cũng không biết chép chỗ nào…”
Tiếng chuông vang lên, Đàm Giám giật mình ngẩng đầu, đã thi xong?
Thu bài thi, trong phòng học vang lên âm thanh “ong ong”, đa số sinh viên đều như chim loạn bầy, không có gì ngoài mấy sinh viên ước chừng mình thi không qua bèn vây quanh xin y cho đạt chuẩn — Đàm Giám liền cười, vỗ vỗ tay nói: “Đều thi xong rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, đề thi cũng không khó lắm.”
Chỉ một câu nói kia, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, hì hì cười nói: “Thầy giáo, em mời thầy đi ăn khuya nha!”
“Hôm nay không được rồi, để lần sau đi.” Đàm Giám thu thập xong mọi thứ, thấy Tiết băng sơn vẫn ngồi không nhúc nhích, liền đi qua hỏi nàng. “Cô không đi sao?”
Tiết băng sơn miễn cưỡng cười: “Tôi đang suy nghĩ có nên tìm người đưa về hay không.”
Lời này từ miệng Tiết băng sơn nói ra thật khiến người kinh ngạc, nghĩ người muốn đưa nàng về chắc có cả tá đi, chỉ là chưa biết chọn người nào — Đàm Giám giả câm giả điếc nói: “Vậy tôi đi trước, ha ha, buổi tối đi cẩn thận chút nha.”
Mới quay người, nghe thấy từ phía sau một tiếng cười khẽ: “Ngốc thật… không tin anh thật sự không hiểu?”
Anh thật không hiểu, Đàm Giám, thật sự không hiểu?
Tiết Đinh Sơn vuốt quan tài buồn bã khóc, lê hoa ơi, chỉ vì ta đến chậm một bước, chỉ vì trước đây ta không hiểu….
Thở dài “haizz” một tiếng, ngoài cửa có gió thổi qua, thổi trúng bức màn vang lên phành phạch, Đàm Giám cười nhạt một tiếng, như không nghe thấy Tiết băng sơn nói mà đi ra khỏi phòng học.
Ra khỏi phòng học, Đàm Giám đi theo đường rừng, mọi vật lay động, có chút cảm giác bay bổng như đang say rượu — trong đầu lặp đi lặp lại một câu chú, một thanh âm không ngừng hỏi, cậu có hiểu không? Có hiểu không?
Mắt Đàm Giám đỏ lên, gào to: “Mẹ nó, ông đây cái gì cũng không hiểu!”
Đó là y của bảy năm về trước. Uống say như chết, leo lên trên sân thượng khàn giọng hét: “Tôi không hiểu — ông đây cái gì cũng không hiểu!”
“Phanh” một tiếng từ ác mộng bừng tỉnh, vì vậy y cái gì cũng hiểu rồi.
“Đàm Giám!”
Y cầm theo cặp công văn bước nhanh như bay.
“Đàm Giám – đệt! Anh chạy đi chết chắc!” có người từ phía sau kéo lấy y. “Gọi anh nửa ngày anh cũng không đáp!”
Đàm Giám đờ đẫn quay đầu lại, thấy Trần Diệp đứng sau y — sao lại gặp phải hắn vậy?
“Tôi đến trường học cũ của anh hỏi địa chỉ của phân khu riêng, sao lại chọn cái chỗ như thế này! Tìm mãi mới được, lại không biết anh ở phòng nào, đành phải ở đây ôm cây đợi thỏ.” Mặt mũi Trần Diệp lộ rõ vẻ không kiên nhẫn. “Mau cho tôi số mới, mỗi lần tôi tìm anh đỡ phải tốn sức như vậy!”
Mãi nửa ngày Đàm Giám mới hỏi một câu: “Cậu tìm tôi làm gì?”
“Không phải tôi nói rồi sao…” Trần Diệp nhếch miệng cười lộ ra hàm răng sáng bóng, dưới ánh trăng thoạt nhìn rất gợi cảm. “ Tán anh.”
“…..”
Đàm Giám nghĩ việc lạ hằng năm đều có, thế sao năm nay lại tập hợp đến hết vậy? Trần Diệp hắn không đi tán Hạ Tiểu Xuyên lại chạy tới đây tán y, sử dụng một câu trong lời kịch — ngài không biết là ngài đang gây cười sao?
Bây giờ cười là không phù hợp với hoàn cảnh, cho nên Đàm Giám bảo trì trầm mặc.
“Đừng đề phòng tôi như phòng lang vậy.” Trần Diệp không chịu được thu hồi ý cười. “Hôm nay Hạ Tiểu Xuyên gọi điện thoại cho tôi, chia tay với tôi rồi, muốn tôi từ nay về sau đừng tìm anh nữa — tôi có định tìm anh đâu, hắn ngược lại lại khiến tôi thấy hứng thú!”
“Đừng đánh cuộc với nó.” Một lúc sau Đàm Giám mới nói.
“Hả! Tôi cùng hắn đánh cuộc cái thí gì?” Trần Diệp bật cười. “Tôi đã chia tay với hắn rồi.”
Đàm Giám gật đầu, chuẩn bị đi.
“Tôi bảo, anh không đếm xỉa đến tôi cũng không đến mức độ này chứ?” Trần Diệp cản đường đi của y. “Tôi với Hạ Tiểu Xuyên game over rồi, tôi muốn tán anh.”
“ Tán tôi có gì tốt đây, tôi cũng chẳng phải mì ăn liền.” (ở đây Đàm Giám chơi chữ, trong bản gốc là “phao” vừa dùng với nghĩa là tán tỉnh, vừa có nghĩa là “ngâm” trong nước, như là hòa mì tôm ấy.)
Trần Diệp không nói gì, khó trách Kiều Tấn Vi nói với hắn Đàm Giám người này thoạt nhìn thì im lặng, tùy tiện nói một câu có thể chọc cho người tức đến mức thất khiếu chảy máu, bản lĩnh giả ngu làm càn, tránh nặng tìm nhẹ thật sự đạt tới đỉnh cao!
“Anh có là đá hoa cương thì tôi cũng tán anh!” Trần Diệp hung hăng nói. “Tôi không giống Hạ Tiểu Xuyên, nghẹn cất giấu mà không dám động thủ, tôi chính là muốn cho anh biết, anh yêu đàn ông thì tốt, không yêu đàn ông cũng tốt, tóm lại là tôi coi trọng anh!”
Rốt cục Đàm Giám cũng bắt đầu nghi ngờ: “Cậu coi trọng tôi ở chỗ nào vậy?”
Lông mày Trần Diệp nhảy lên: “Ông đây coi trọng anh với đá hoa cương giống nhau!”
Đàm Giám nghĩ liệu mình có nên xông lên ôm lấy hắn, kinh hỉ vạn phần mà khóc nức nở: “Không ảnh cậu nói vừa ý sắc đẹp của tôi rồi chứ… Con mợ nó! Cậu thật sự nội hàm!”
Nhưng trên thực tế y lại bật cười, sau đó nói: “Có thể đối với sự coi trọng của cậu, đầu tôi không tiếp nhận được, thật có lỗi.”
Vừa mới bước đi liền bị một lực lớn kéo trở về, Đàm Giám nhíu mày, người này sinh ra đã sở hữu gương mặt có khí chất, sao toàn làm ra chuyện thô lỗ như vậy?
“Đừng tưởng bày ra vẻ mặt lạnh như băng liền khiến tôi sợ.” trên mặt Trần Diệp hiện lên nụ cười lạnh lùng. “Đàm Giám, tôi thật sự hiếu kì, anh nói anh với chuyện yêu đương không có hứng thú, đàn ông hay đàn bà đều như vậy — trời sinh anh đã như vậy sao? Hay là căn bản anh không có tâm tính nói chuyện yêu đương? Hạ Tiểu Xuyên nói cuộc sống riêng tư của anh nghiêm cẩn đến đáng sợ, mỗi ngày về nhà cũng chỉ ngồi máy tính…
…. Một người đàn ông thật sự có thể cấm dục đến như vậy?”
Tay của hắn vuốt ve mặt Đàm Giám, tóm lấy cằm y không để y tránh: “Có muốn thử một chút không, Đàm Giám?”
Trong lòng Đàm Giám cứng lại: “thử cái gì?”
Trần Diệp cho y một nụ cười hấp dẫn: “Chẳng lẽ anh thật sự không biết sao, Đàm Giám?”
Giọng nói dịu dàng lần nữa vang bên tai Đàm Giám, trong lúc hoảng hốt y phát giác mắt kính của mình bị gỡ xuống, sau đó, một đôi môi mềm mại chạm vào.
Sau giờ ngọ, gió nhẹ thổi qua, đã từng có cảnh như vậy.
“Đàm Giám, chúng ta thử một chút đi, được không, được không?”
“Ha ha...... Có bộ dáng như vậy......”
“Pằng ——”
Đàm Giám đột nhiên tránh xa cái ôm của Trần Diệp, gương mặt trước nay không gợn sóng cuối cùng cũng xuất hiện một vết rách.
“Cậu —- cút cho tôi! Đừng để tôi thấy cậu lần nữa! có nghe thấy không? Có nghe không!”
Trần Diệp miễn cưỡng cười, nhìn y: “Có thể tôi không làm được, dù sao vừa rồi cảm giác cũng không tệ lắm.” Hắn thay Đàm Giám đeo lại kính. “Tuy nhiên khi anh bỏ kính ra trông khá bất ngờ, nhưng ngoại trừ lúc hôn môi ân ái với tôi, anh cứ đeo kính là tốt rồi — Đàm Giám, tiếp nhận đàn ông khiến anh khổ sở như vậy?”
Đàm Giám muốn giơ tay cho hắn một bạt tay, lại bị Trần Diệp giữ lại.
“Hôm nay tới đây thôi, Đàm Giám, anh đừng muốn tách rời khỏi tôi!”
Những câu này vừa ngoan vừa tuyệt, Đàm Giám nghĩ Trần Diệp mới có 22 tuổi thôi? Hắn có thể cái gì cũng không quan tâm, bởi vì hắn còn trẻ.
Chính là 22 tuổi, cũng rất yếu ớt…
“Trần Diệp, cậu vẫn còn nhỏ.” Rốt cục Đàm Giám khôi phục thần sắc hàng ngày, nhàn nhạt cười. “Trò chơi của trẻ con, tôi không hứng thú.”
“Anh không thử sao biết không hứng thú?” Trần Diệp cười lạnh nhìn y. “Hay không dám chơi?”
“Cậu có thể khiến người chơi chết sao Trần Diệp?” Đàm Giám đột nhiên hỏi lại.
Trần diệp sững sờ.
“Tôi có thể.” Môi Đàm Giám nở ra một nụ cười buốt lạnh. “Đừng tới trêu chọc tôi, Trần Diệp, cậu còn chưa đủ phân lượng, cậu không chơi nổi với tôi đâu.”
【 hồng trần 】
Tác giả :
Tô Đặc