Spider
Chương 4
Sau khi Đàm Giám hết tiết dạy, lén lút chạy vọt ra khỏi cổng trường học, hi vọng có thể tránh thoát một kiế, nhưng mà trời không theo ý người, y đã thấy được chiếc xe màu đen đời mới chết tiệt kia.
Có người đứng cạnh xe hút thuốc, đeo một chiếc kính râm trông cứ như người mù, mặc chiếc áo khoác cũng màu đen, phong độ nhẹ nhàng, tiêu sái hào phóng, mùi nước hoa trẻ con trên người đứng cách n mét cũng nhiễm vào người được.
“Này ~” người đàn ông nhếch miệng cười với y, ném tàn thuốc đi.
Những nữ sinh đi qua Đàm Giám đều liếc mắt muốn nhìn một chút xem người mà người đàn ông này muốn tìm là ai. Đàm Giám cũng muốn giả vờ giả vịt nhìn hai bên một chút, sau đó nhân cơ hội chuồn mất — đáng tiếc Trần Diệp không cho y cơ hội đó, trực tiếp đến trước mặt y: “Lên xe đi, đợi anh lâu rồi.”
Đàm Giám nhìn giờ — còn chưa đến năm rưỡi, lại không về nấu cơm được rồi? Hạ Tiểu Xuyên sẽ phát điên đây… Đang nghĩ ngợi, tin nhắn của Hạ Tiểu Xuyên đã gửi tới nói cậu có việc, tối nay không về nhà ăn cơm.
Đàm Giám run rẩy, sao lại không cho y một cơ hội lấy cớ vậy!
Lên xe, Đàm Giám nghĩ lại liền cảm thấy không đúng, đường đi trong dự đoán của y là như thế này: trước tìm một chỗ ăn cơm ( Trần Diệp tính tiền), sau đó một mặt uống gì đó một mặt bắt đầu tiến hành học bổ túc. Y nghĩ như vậy sự lựa chọn đầu tiên sẽ là cửa hàng mc macdonald nào đó, nhưng mà Trần Diệp có tiền, đại khái không thích chỗ đó thì sẽ tìm một quán cafe hoặc nhà hàng Tây nào đó là hợp tình hợp lý — nhưng con đường này y chưa từng tới, hơn nữa nhìn cũng không giống chỗ ăn cơm.
Lại nhịn một hồi, Đàm Giám càng nhìn càng thấy không giống đi học bổ túc, nơi xa hoa trụy lạc như vậy giống như sàn nhảy disco, thế nên cuối cùng cũng mở miệng: “Cậu muốn đưa tôi đi đâu?”
“Somewhere.”
Hả? Còn nói tiếng anh với y? Đệt!!!
Đàm Giám trừng mắt: “Đừng giỡn với tôi! Rốt cuộc đang đi đâu?” Somewhere? Tôi còn Anywhere đấy!
“Không phải đã nói là somewhere rồi sao?” Trần Diệp không kiên nhẫn phun ra một câu. “Nhìn là biết tới giờ anh cũng chưa tới đây, quê mùa!”
Đàm Giám nhẫn nại, y nghĩ ngươi có vẻ ăn chơi, nói một đơn từ tiếng anh thì có gì đặc biệt hơn người sao? Tiếng Anh giỏi ngươi đã không cần tìm người đến học bổ túc rồi!
Cuối cùng xe dừng lại trước một tòa nhà hình cầu có đỉnh nhọn, Đàm Giám chần chờ một chút, giáo đường? Không thể nào?
“Xuống xe đi!” Trần Diệp tắt máy, thấy Đàm Giám còn ngồi bất động liền kéo y “Đứng!”
“Giáo đường?” Đàm Giám ói ra một câu, mặt mũi đầy vẻ khiếp sợ.
“Anh- ha ha ha ha…..” Trần Diệp cười đến gập cả lưng “Anh đừng quê mùa như vậy, giáo đường gì chứ, đây là căn cứ của tôi đấy. Này, từ nay về sau anh cứ đến đây dạy bổ túc cho tôi.”
Đàm Giám mê mang xuống xe, nhìn thấy ở cửa lớn “Giáo Đường” quả nhiên treo biển hiệu Somewhere, thế mới biết vừa rồi không phải Trần Diệp trêu đùa y.
Vừa bước vào cửa cũng đã có tiếng người quỷ dị: “Trần Diệp, không phải mày nói muốn dẫn người tới sao? Các huynh đệ không chờ được nữa rồi!” Sau đó là một trận gió, dường như có người vừa chạy tới, nhìn thấy Đàm Giám liền kêu to một tiếng: “Tại sao lại là hắn?”
Đàm Giám cũng giật mình, dường như có quen biết… vậy người này là ai?
“Lão đại, không phải anh đã biết là tiểu tử đào “đào mỏ” kia không phải là hắn sao?” Người nọ mậc áo lông màu sáng, tóc nhuộm đỏ, phàn nàn với Trần Diệp “Anh dẫn hắn tới làm gì?”
“Ông đây dẫn hắn tới để mở mang kiến thức, được không???”
“Còn tưởng rằng anh sẽ mang người đẹp little girl tới chứ.” Người nọ hậm hực nói. “Tại sao lại là nam— đừng nói là anh cùng Hạ Tiểu Xuyên chơi một lần rồi nghiện không rút ra được đấy? Lão đại, làm đồng tính luyến ái là không đúng!”
“Cái đệt! Với cái bộ dạng kia, xứng đi cùng tao sao?” Trần Diệp khinh thường nói.
Đàm Giám nghe nửa ngày cuối cùng mới hiểu chỉ sợ người này cũng là một trong những kẻ đồng lõa đi cùng lần đầu đánh y rồi. Bất quá sau khi nghe Trần Diệp nói cũng không tức giận, thực sự thở dài một hơi, cậu ghét tôi tôi thiên ân vạn tạ, cậu cùng với Hạ Tiểu Xuyên chơi thôi, dù sao các cậu đều chỉ là chơi bời.
Somewhere là một KTV, tổng cộng hai tầng, trên lầu là một phòng đơn, Trần Diệp dẫn Đàm Giám vào một gian phòng, Đàm Giám giật mình, thì ra bây giờ KTV có thể xa hoa như vậy, bên trong không những có ghế salon bọc da thật đối diện với TV đời mới, bên cạnh là cánh cửa thủy tinh của nhà vệ sinh đầy đủ mọi thứ, còn đặt một chiếc giường trong phòng! Y vào toilet lề mề cả nửa ngày, rõ ràng thấy sữa tắm dầu gội đầu cái gì cũng có, càng khoa trương chính là chiếc bồn tắm matxa lớn kia — Đàm Giám cảm thấy mình không được rồi, khách sạn cao cấp như vậy y còn chưa từng ở qua!
Bên ngoài đã bật nhạc, có người bắt đầu gào thét — có một cô nương xinh đẹp tên của nàng gọi là Tiểu Vi, nàng có đôi mắt dịu dàng, nàng lặng lẽ trộm mất lòng ta…
Đàm Giám rùng mình một cái, mở cửa chạy ra.
Căn phòng không lớn chen chúc bốn năm người, Trần Diệp lệch trên ghế salon uống bia, tiểu tử đầu đỏ kia cầm mic hát thật hăng say, người còn lại ngã trái ngã phải toán loạn — Đàm Giám nghĩ đây là gọi y tới học bổ túc tiếng anh hay sao? Đây là tới thăm quần ma loạn vũ mới đúng!
Một người cao ráo ngậm điếu thuốc bước tới: “Đến, chúng ta chơi đánh bài. Trần Diệp, bạn của mi tên gì? Cái gì Giám?”
“Ha ha ha… cái gì Giám? Thiếu mất họ của y không sao!”
“Tiểu tiện tiện…. ha ha ha…. mẹ ngươi thật sự đặt tên cho ngươi sao!”
Đàm Giám lạnh mặt, không nói gì, Trần Diệp đứng dậy túm lấy những người kia nói:
“Đ*t mẹ mày ít nói đi! Y gọi Đàm Giám, dạy bổ túc tiếng Anh cho tao đấy.”
Mọi người há hốc miệng nhìn Trần Diệp: “Dạy bổ túc tiếng Anh cho mày?”
Trần Diệp biến sắc: “Không được sao? Vặn nhỏ thứ âm thanh kia xuống chút! Muốn chơi bài bọn mày chơi đi, tao cùng y vào phòng khác.”
“Trần Diệp mày không sao chứ? Mày mới chơi Hạ Tiểu Xuyên vài ngày thôi, nhanh như vậy đã đổi khẩu vị rồi?” Một đám người lại quái lạ cười rộ lên, trạng thái quá mức *** tục. “Lại còn vừa ý một lão nam nhân!”
“Tao chửi đ*t mẹ mày chứ!” Trần Diệp mắng to. “Một đám heo! Trong đầu không có cái khác!”
“Trong đầu bọn tao ngược lại có rất nhiều thứ đấy, bất quá Trần Diệp mày đổi khẩu vị không hợp với mày, ha ha ha…”
Trần Diệp dắt tay Đàm Giám vào một gian phòng, “Phanh” một tiếng cắt đứt những âm thanh bát nháo kia ở ngoài. Sau đó không để ý đến y, tự ngồi trên giường mở tivi lên xem. Đầu tiên Đàm Giám nghe thấy một hồi thở hồng hộc, xen lẫn tiếng rên rỉ mập mờ “Ah~ Ah~ ưm…”, sau đó nhìn thấy trên màn hình một đôi nam nữ lôi lôi kéo kéo nhau, trợn mắt há hốc mồm.
“Ngồi đi.” Trần Diệp vỗ vỗ giường, ý bảo Đàm Giám ngồi xuống. “Cùng xem tivi.”
“Cái này… cái này… đây là cái gì? Không phải cậu gọi tôi tới đây dạy bổ túc tiếng Anh cho cậu sao?” Đàm Giám cơ hồ thổ huyết, phim người lớn? Hắn gọi y tới cùng xem loại phim này???
“Cái này gọi là ở nơi học mà giải trí nha.” Trần Diệp cười đến vô sỉ. “Trước cư thả lỏng đi, gấp cái gì?”
Đàm Giám nghĩ ngược lại cậu mới gấp, ông đây càng không có thời gian cùng cậu xem cái loại “trò chơi nghệ thuật trẻ con” này! Còn muốn thả lỏng một chút… Cậu chính là nhờ xem loại phim này đến mức buông thả?
Trần Diệp mở một lon bia, một mặt uống một mặt liếc mắt nhìn Đàm Giám, ánh mắt dần nhiễm lên ba phần men say, bảy phần tà khí, Đàm Giám nhíu mày, hắn không có uống mấy ngụm mà, sao lại thành cái đức hạnh này?
“Bảo anh tới ngồi mà.” Trần Diệp tới kéo y. “Sao anh lại ngốc như vậy? Anh chưa xem bao giờ? Không phải chứ? Ha ha ha… chẳng lẽ anh còn là xử nam?”
Đàm Giám phản xạ có điều kiện hất tay của hắn ra. “Tôi muốn đi toilet.”
“Không phải anh mới đi rồi sao?” Trần Diệp kinh ngạc khiêu mi, lập tức lộ ra một nụ cười hạ lưu. “Nhịn không nổi? Chút kích thích như vậy anh đã không chịu được à? Có muốn tôi giúp anh một tay không?”
“Giúp tôi lật nắp bồn cầu lên?”
Trần Diệp bỗng chốc nghẹn họng, nửa ngày mới cười rộ lên: “Miệng rất độc nha.. đi thôi, thuận tiện thay tôi lấy thêm vài chai bia tới.”
“Vài bình?”
“Đệt! Anh có thể cầm vài bình thì cầm vài bình!”
Đàm Giám “ừ” một tiếng, mở cửa đi ra ngoài, tiến vào toilet một chút, giữa cửa khóa trái rồi đi ra, thấy trong phòng cũng không còn người chú ý đến y, lại thoải mái mở cửa ra khỏi.
Ra khỏi Somewhere, Đàm Giám nhíu nhíu mày, không biết đi đâu bắt taxi, nơi này giống như ở sâu trong ngõ nhỏ, đi đến đường lớn cạnh đó tiết kiệm được chút phí nha.
“Này!” Đằng sau có người kêu to.
Da đầu Đàm Giám run lên một hồi, không nhanh như vậy đã bị Trần Diệp phát hiện chứ? Nghĩ lại thì cái này có gì phải sợ, y muốn đến muốn đi đều là tự do của y, đừng nói Trần Diệp nhàn rỗi không có chuyện gì kéo y tới xem AV, cho dù thực sự theo quy củ dạy bổ túc cho hắn, y cũng có quyền lợi nói đi trước chứ.
Hơn nữa, vừa rồi y không lấy tiền, cũng không tính là vi phạm đạo đức nghề nghiệp.
Thình lình đằng sau có người vỗ vai y một cái, Đàm Giám sợ tới run người, cơ hồ nhảy dựng lên: “Ai?”
Người đập vai y dường như cũng bị dọa lại càng hoảng sợ, lắp bắp nói: “Dọa… dọa ngươi sao? Thật xin lỗi.”
Đàm Giám quay đầu lại mới thấy rõ là một người đàn ông, tóc nhuộm màu nâu, cao cao gầy gầy, bày ra gương mặt tuấn tú.
“Tôi là Kiều Tấn Vi, bạn của Trần Diệp.” Người đàn ông kia dường như có chút xấu hổ. “Cái kia… vừa rồi tôi không phải muốn mang tên của anh ra đùa, anh đừng nóng giận.”
Đàm Giám nhìn hắn nửa ngày mới nhớ ra hắn chính là nam sinh bắt chuyện với y rủ cùng chơi đánh bài, vì vậy cười cười: “Không có gì, tôi không tức giận.”
“Anh phải về sao?” Kiều Tấn Vi chần chờ nhìn y. “Sao Trần Diệp không đưa anh về?”
“Ha ha, cái này… ” Đàm Giám ấp úng một phen. “Hắn đang ngủ, tôi liền về trước, cậu cũng đừng đánh thức hắn, hắn ngủ khá sâu!”
“Tôi đưa anh đi.”
“Hả?”
Xe của Kiều Tấn Vi đỗ ở bên cạnh xe Trần Diệp, là chiếc xe màu xanh, Đàm Giám nghĩ đám người kia sao lại có tiền như vậy? Lúc nào y mới có thể mua được một chiếc xe đây, Santana cũng được!
“Anh thật sự là ca ca của Hạ Tiểu Xuyên sao?” Sau khi thắt dây an toàn, Kiều Tấn Vi đột nhiên hỏi một câu.
“Đúng vậy.” Đàm Giám nghĩ sao hắn lại đột nhiên hỏi tới Hạ Tiểu Xuyên?
“Trong khoảng thời gian này cũng không thấy Trần Diệp đi tìm Hạ Tiểu Xuyên — bọn họ chia tay rồi sao?”
“Tôi không biết.” Đàm Giám toát mồ hôi. “Chắc là không có đâu.”
“Hạ Tiểu Xuyên không đi tìm người khác chứ?”
Đàm Giám sửng sốt một chút, cảnh giác nhìn Kiều Tấn Vi, y vội vàng giải thích: “Tôi không có ý tứ gì khác, lúc trước là tôi giới thiệu Hạ Tiểu Xuyên cho Trần Diệp nên tôi quan tâm tới thôi.”
“Tôi không rõ lắm.” Đàm Giám lười biếng thu hồi ánh mắt, dựa người vào ghế. “Chuyện kia không liên quan đến tôi.”
“Anh có cảm thấy Hạ Tiểu Xuyên không nên cùng Trần Diệp ở một chỗ không?” Kiều Tấn Vi hơi lộ ra nụ cười tự giễu. “Kỳ tâật trong lòng anh rất xem thường bọn tôi đi? Cầm tiền của cha mẹ tiêu xài hoang phi, một đám ăn chơi trác táng — nhưng mà Trần Diệp không như anh nghĩ tồi tệ như vậy, thật đấy, hắn không phải chơi đùa với Hạ Tiểu Xuyên …”
“Lái xe làm ơn chú ý nhìn đường.” Đàm Giám cắt đứt lời của hắn, khẽ cười nói. “Cậu suy nghĩ nhiều quá, tôi nghĩ cậu thế nào có gì quan trọng? Trần Diệp là ai cùng tôi có quan hệ gì? Hạ Tiểu Xuyên cũng không phải con tôi, tôi trông trời trông đất lại còn trông nom hắn ở cùng hạng người gì sao? Tôi sẽ không đi quấy nhiễu cuộc sống riêng tư của hắn — cậu xem, tôi lớn tuổi, không chơi cùng một chỗ với các cậu được, cũng không việc gì phải xem thường các cậu.”
Mãi đến nửa ngày Kiều Tấn Vi mới kịp phản ứng, không khoi cười khổ: “Câu này so với chỉ tay vào mũi tôi mà mắng còn khó nghe hơn, khó trách Hạ Tiểu Xuyên nói chuyện cũng cay nghiệt như vậy, nhưng là vẫn không bằng anh.”
Đàm Giám cười nhạt một tiếng: “Không phải tôi dạy dỗ.”
Y phát giác trong lời nói của Kiều Tấn Vi, dường như hoài nghi y đang chen vào giữa Trần Diệp và Hạ Tiểu Xuyên, đáy lòng cười nhạt một tiếng — quản không được cũng không muốn quản một cậu bé hư hỏng, có lẽ, có thể, cuối cùng Hạ Tiểu Xuyên và Trần Diệp sẽ ở cùng một chỗ? Kiều Tấn Vi còn nói Trần Diệp với Hạ Tiểu Xuyên không phải là chơi đùa đây, trên thế giới này việc ngoài ý muốn có nhiều lắm.
Như vậy cũng không có gì không tốt.
Đàm Giám nhìn qua cửa sổ xe thấy bóng dáng của mình, y nói ta sẽ nuôi Hạ Tiểu Xuyên đến khi tốt nghiệp đại học, rồi sẽ không quản hắn nữa, ta cũng không cần 300 đồng lợi nhuận từ Trần Diệp, từ nay về sau không dính dáng tới hắn nữa. Đàm Giám, mày đã già rồi, nhìn không hiểu cuộc chơi của bọn họ, cho nên không đếm xỉa tới thì tốt hơn.
Trong xe tiếng nhạc ầm ĩ che dấu khóe môi của y hơi động, che luôn cả chấn động của chiếc di động trong túi áo, cùng nhau tiêu thất.
Có người đứng cạnh xe hút thuốc, đeo một chiếc kính râm trông cứ như người mù, mặc chiếc áo khoác cũng màu đen, phong độ nhẹ nhàng, tiêu sái hào phóng, mùi nước hoa trẻ con trên người đứng cách n mét cũng nhiễm vào người được.
“Này ~” người đàn ông nhếch miệng cười với y, ném tàn thuốc đi.
Những nữ sinh đi qua Đàm Giám đều liếc mắt muốn nhìn một chút xem người mà người đàn ông này muốn tìm là ai. Đàm Giám cũng muốn giả vờ giả vịt nhìn hai bên một chút, sau đó nhân cơ hội chuồn mất — đáng tiếc Trần Diệp không cho y cơ hội đó, trực tiếp đến trước mặt y: “Lên xe đi, đợi anh lâu rồi.”
Đàm Giám nhìn giờ — còn chưa đến năm rưỡi, lại không về nấu cơm được rồi? Hạ Tiểu Xuyên sẽ phát điên đây… Đang nghĩ ngợi, tin nhắn của Hạ Tiểu Xuyên đã gửi tới nói cậu có việc, tối nay không về nhà ăn cơm.
Đàm Giám run rẩy, sao lại không cho y một cơ hội lấy cớ vậy!
Lên xe, Đàm Giám nghĩ lại liền cảm thấy không đúng, đường đi trong dự đoán của y là như thế này: trước tìm một chỗ ăn cơm ( Trần Diệp tính tiền), sau đó một mặt uống gì đó một mặt bắt đầu tiến hành học bổ túc. Y nghĩ như vậy sự lựa chọn đầu tiên sẽ là cửa hàng mc macdonald nào đó, nhưng mà Trần Diệp có tiền, đại khái không thích chỗ đó thì sẽ tìm một quán cafe hoặc nhà hàng Tây nào đó là hợp tình hợp lý — nhưng con đường này y chưa từng tới, hơn nữa nhìn cũng không giống chỗ ăn cơm.
Lại nhịn một hồi, Đàm Giám càng nhìn càng thấy không giống đi học bổ túc, nơi xa hoa trụy lạc như vậy giống như sàn nhảy disco, thế nên cuối cùng cũng mở miệng: “Cậu muốn đưa tôi đi đâu?”
“Somewhere.”
Hả? Còn nói tiếng anh với y? Đệt!!!
Đàm Giám trừng mắt: “Đừng giỡn với tôi! Rốt cuộc đang đi đâu?” Somewhere? Tôi còn Anywhere đấy!
“Không phải đã nói là somewhere rồi sao?” Trần Diệp không kiên nhẫn phun ra một câu. “Nhìn là biết tới giờ anh cũng chưa tới đây, quê mùa!”
Đàm Giám nhẫn nại, y nghĩ ngươi có vẻ ăn chơi, nói một đơn từ tiếng anh thì có gì đặc biệt hơn người sao? Tiếng Anh giỏi ngươi đã không cần tìm người đến học bổ túc rồi!
Cuối cùng xe dừng lại trước một tòa nhà hình cầu có đỉnh nhọn, Đàm Giám chần chờ một chút, giáo đường? Không thể nào?
“Xuống xe đi!” Trần Diệp tắt máy, thấy Đàm Giám còn ngồi bất động liền kéo y “Đứng!”
“Giáo đường?” Đàm Giám ói ra một câu, mặt mũi đầy vẻ khiếp sợ.
“Anh- ha ha ha ha…..” Trần Diệp cười đến gập cả lưng “Anh đừng quê mùa như vậy, giáo đường gì chứ, đây là căn cứ của tôi đấy. Này, từ nay về sau anh cứ đến đây dạy bổ túc cho tôi.”
Đàm Giám mê mang xuống xe, nhìn thấy ở cửa lớn “Giáo Đường” quả nhiên treo biển hiệu Somewhere, thế mới biết vừa rồi không phải Trần Diệp trêu đùa y.
Vừa bước vào cửa cũng đã có tiếng người quỷ dị: “Trần Diệp, không phải mày nói muốn dẫn người tới sao? Các huynh đệ không chờ được nữa rồi!” Sau đó là một trận gió, dường như có người vừa chạy tới, nhìn thấy Đàm Giám liền kêu to một tiếng: “Tại sao lại là hắn?”
Đàm Giám cũng giật mình, dường như có quen biết… vậy người này là ai?
“Lão đại, không phải anh đã biết là tiểu tử đào “đào mỏ” kia không phải là hắn sao?” Người nọ mậc áo lông màu sáng, tóc nhuộm đỏ, phàn nàn với Trần Diệp “Anh dẫn hắn tới làm gì?”
“Ông đây dẫn hắn tới để mở mang kiến thức, được không???”
“Còn tưởng rằng anh sẽ mang người đẹp little girl tới chứ.” Người nọ hậm hực nói. “Tại sao lại là nam— đừng nói là anh cùng Hạ Tiểu Xuyên chơi một lần rồi nghiện không rút ra được đấy? Lão đại, làm đồng tính luyến ái là không đúng!”
“Cái đệt! Với cái bộ dạng kia, xứng đi cùng tao sao?” Trần Diệp khinh thường nói.
Đàm Giám nghe nửa ngày cuối cùng mới hiểu chỉ sợ người này cũng là một trong những kẻ đồng lõa đi cùng lần đầu đánh y rồi. Bất quá sau khi nghe Trần Diệp nói cũng không tức giận, thực sự thở dài một hơi, cậu ghét tôi tôi thiên ân vạn tạ, cậu cùng với Hạ Tiểu Xuyên chơi thôi, dù sao các cậu đều chỉ là chơi bời.
Somewhere là một KTV, tổng cộng hai tầng, trên lầu là một phòng đơn, Trần Diệp dẫn Đàm Giám vào một gian phòng, Đàm Giám giật mình, thì ra bây giờ KTV có thể xa hoa như vậy, bên trong không những có ghế salon bọc da thật đối diện với TV đời mới, bên cạnh là cánh cửa thủy tinh của nhà vệ sinh đầy đủ mọi thứ, còn đặt một chiếc giường trong phòng! Y vào toilet lề mề cả nửa ngày, rõ ràng thấy sữa tắm dầu gội đầu cái gì cũng có, càng khoa trương chính là chiếc bồn tắm matxa lớn kia — Đàm Giám cảm thấy mình không được rồi, khách sạn cao cấp như vậy y còn chưa từng ở qua!
Bên ngoài đã bật nhạc, có người bắt đầu gào thét — có một cô nương xinh đẹp tên của nàng gọi là Tiểu Vi, nàng có đôi mắt dịu dàng, nàng lặng lẽ trộm mất lòng ta…
Đàm Giám rùng mình một cái, mở cửa chạy ra.
Căn phòng không lớn chen chúc bốn năm người, Trần Diệp lệch trên ghế salon uống bia, tiểu tử đầu đỏ kia cầm mic hát thật hăng say, người còn lại ngã trái ngã phải toán loạn — Đàm Giám nghĩ đây là gọi y tới học bổ túc tiếng anh hay sao? Đây là tới thăm quần ma loạn vũ mới đúng!
Một người cao ráo ngậm điếu thuốc bước tới: “Đến, chúng ta chơi đánh bài. Trần Diệp, bạn của mi tên gì? Cái gì Giám?”
“Ha ha ha… cái gì Giám? Thiếu mất họ của y không sao!”
“Tiểu tiện tiện…. ha ha ha…. mẹ ngươi thật sự đặt tên cho ngươi sao!”
Đàm Giám lạnh mặt, không nói gì, Trần Diệp đứng dậy túm lấy những người kia nói:
“Đ*t mẹ mày ít nói đi! Y gọi Đàm Giám, dạy bổ túc tiếng Anh cho tao đấy.”
Mọi người há hốc miệng nhìn Trần Diệp: “Dạy bổ túc tiếng Anh cho mày?”
Trần Diệp biến sắc: “Không được sao? Vặn nhỏ thứ âm thanh kia xuống chút! Muốn chơi bài bọn mày chơi đi, tao cùng y vào phòng khác.”
“Trần Diệp mày không sao chứ? Mày mới chơi Hạ Tiểu Xuyên vài ngày thôi, nhanh như vậy đã đổi khẩu vị rồi?” Một đám người lại quái lạ cười rộ lên, trạng thái quá mức *** tục. “Lại còn vừa ý một lão nam nhân!”
“Tao chửi đ*t mẹ mày chứ!” Trần Diệp mắng to. “Một đám heo! Trong đầu không có cái khác!”
“Trong đầu bọn tao ngược lại có rất nhiều thứ đấy, bất quá Trần Diệp mày đổi khẩu vị không hợp với mày, ha ha ha…”
Trần Diệp dắt tay Đàm Giám vào một gian phòng, “Phanh” một tiếng cắt đứt những âm thanh bát nháo kia ở ngoài. Sau đó không để ý đến y, tự ngồi trên giường mở tivi lên xem. Đầu tiên Đàm Giám nghe thấy một hồi thở hồng hộc, xen lẫn tiếng rên rỉ mập mờ “Ah~ Ah~ ưm…”, sau đó nhìn thấy trên màn hình một đôi nam nữ lôi lôi kéo kéo nhau, trợn mắt há hốc mồm.
“Ngồi đi.” Trần Diệp vỗ vỗ giường, ý bảo Đàm Giám ngồi xuống. “Cùng xem tivi.”
“Cái này… cái này… đây là cái gì? Không phải cậu gọi tôi tới đây dạy bổ túc tiếng Anh cho cậu sao?” Đàm Giám cơ hồ thổ huyết, phim người lớn? Hắn gọi y tới cùng xem loại phim này???
“Cái này gọi là ở nơi học mà giải trí nha.” Trần Diệp cười đến vô sỉ. “Trước cư thả lỏng đi, gấp cái gì?”
Đàm Giám nghĩ ngược lại cậu mới gấp, ông đây càng không có thời gian cùng cậu xem cái loại “trò chơi nghệ thuật trẻ con” này! Còn muốn thả lỏng một chút… Cậu chính là nhờ xem loại phim này đến mức buông thả?
Trần Diệp mở một lon bia, một mặt uống một mặt liếc mắt nhìn Đàm Giám, ánh mắt dần nhiễm lên ba phần men say, bảy phần tà khí, Đàm Giám nhíu mày, hắn không có uống mấy ngụm mà, sao lại thành cái đức hạnh này?
“Bảo anh tới ngồi mà.” Trần Diệp tới kéo y. “Sao anh lại ngốc như vậy? Anh chưa xem bao giờ? Không phải chứ? Ha ha ha… chẳng lẽ anh còn là xử nam?”
Đàm Giám phản xạ có điều kiện hất tay của hắn ra. “Tôi muốn đi toilet.”
“Không phải anh mới đi rồi sao?” Trần Diệp kinh ngạc khiêu mi, lập tức lộ ra một nụ cười hạ lưu. “Nhịn không nổi? Chút kích thích như vậy anh đã không chịu được à? Có muốn tôi giúp anh một tay không?”
“Giúp tôi lật nắp bồn cầu lên?”
Trần Diệp bỗng chốc nghẹn họng, nửa ngày mới cười rộ lên: “Miệng rất độc nha.. đi thôi, thuận tiện thay tôi lấy thêm vài chai bia tới.”
“Vài bình?”
“Đệt! Anh có thể cầm vài bình thì cầm vài bình!”
Đàm Giám “ừ” một tiếng, mở cửa đi ra ngoài, tiến vào toilet một chút, giữa cửa khóa trái rồi đi ra, thấy trong phòng cũng không còn người chú ý đến y, lại thoải mái mở cửa ra khỏi.
Ra khỏi Somewhere, Đàm Giám nhíu nhíu mày, không biết đi đâu bắt taxi, nơi này giống như ở sâu trong ngõ nhỏ, đi đến đường lớn cạnh đó tiết kiệm được chút phí nha.
“Này!” Đằng sau có người kêu to.
Da đầu Đàm Giám run lên một hồi, không nhanh như vậy đã bị Trần Diệp phát hiện chứ? Nghĩ lại thì cái này có gì phải sợ, y muốn đến muốn đi đều là tự do của y, đừng nói Trần Diệp nhàn rỗi không có chuyện gì kéo y tới xem AV, cho dù thực sự theo quy củ dạy bổ túc cho hắn, y cũng có quyền lợi nói đi trước chứ.
Hơn nữa, vừa rồi y không lấy tiền, cũng không tính là vi phạm đạo đức nghề nghiệp.
Thình lình đằng sau có người vỗ vai y một cái, Đàm Giám sợ tới run người, cơ hồ nhảy dựng lên: “Ai?”
Người đập vai y dường như cũng bị dọa lại càng hoảng sợ, lắp bắp nói: “Dọa… dọa ngươi sao? Thật xin lỗi.”
Đàm Giám quay đầu lại mới thấy rõ là một người đàn ông, tóc nhuộm màu nâu, cao cao gầy gầy, bày ra gương mặt tuấn tú.
“Tôi là Kiều Tấn Vi, bạn của Trần Diệp.” Người đàn ông kia dường như có chút xấu hổ. “Cái kia… vừa rồi tôi không phải muốn mang tên của anh ra đùa, anh đừng nóng giận.”
Đàm Giám nhìn hắn nửa ngày mới nhớ ra hắn chính là nam sinh bắt chuyện với y rủ cùng chơi đánh bài, vì vậy cười cười: “Không có gì, tôi không tức giận.”
“Anh phải về sao?” Kiều Tấn Vi chần chờ nhìn y. “Sao Trần Diệp không đưa anh về?”
“Ha ha, cái này… ” Đàm Giám ấp úng một phen. “Hắn đang ngủ, tôi liền về trước, cậu cũng đừng đánh thức hắn, hắn ngủ khá sâu!”
“Tôi đưa anh đi.”
“Hả?”
Xe của Kiều Tấn Vi đỗ ở bên cạnh xe Trần Diệp, là chiếc xe màu xanh, Đàm Giám nghĩ đám người kia sao lại có tiền như vậy? Lúc nào y mới có thể mua được một chiếc xe đây, Santana cũng được!
“Anh thật sự là ca ca của Hạ Tiểu Xuyên sao?” Sau khi thắt dây an toàn, Kiều Tấn Vi đột nhiên hỏi một câu.
“Đúng vậy.” Đàm Giám nghĩ sao hắn lại đột nhiên hỏi tới Hạ Tiểu Xuyên?
“Trong khoảng thời gian này cũng không thấy Trần Diệp đi tìm Hạ Tiểu Xuyên — bọn họ chia tay rồi sao?”
“Tôi không biết.” Đàm Giám toát mồ hôi. “Chắc là không có đâu.”
“Hạ Tiểu Xuyên không đi tìm người khác chứ?”
Đàm Giám sửng sốt một chút, cảnh giác nhìn Kiều Tấn Vi, y vội vàng giải thích: “Tôi không có ý tứ gì khác, lúc trước là tôi giới thiệu Hạ Tiểu Xuyên cho Trần Diệp nên tôi quan tâm tới thôi.”
“Tôi không rõ lắm.” Đàm Giám lười biếng thu hồi ánh mắt, dựa người vào ghế. “Chuyện kia không liên quan đến tôi.”
“Anh có cảm thấy Hạ Tiểu Xuyên không nên cùng Trần Diệp ở một chỗ không?” Kiều Tấn Vi hơi lộ ra nụ cười tự giễu. “Kỳ tâật trong lòng anh rất xem thường bọn tôi đi? Cầm tiền của cha mẹ tiêu xài hoang phi, một đám ăn chơi trác táng — nhưng mà Trần Diệp không như anh nghĩ tồi tệ như vậy, thật đấy, hắn không phải chơi đùa với Hạ Tiểu Xuyên …”
“Lái xe làm ơn chú ý nhìn đường.” Đàm Giám cắt đứt lời của hắn, khẽ cười nói. “Cậu suy nghĩ nhiều quá, tôi nghĩ cậu thế nào có gì quan trọng? Trần Diệp là ai cùng tôi có quan hệ gì? Hạ Tiểu Xuyên cũng không phải con tôi, tôi trông trời trông đất lại còn trông nom hắn ở cùng hạng người gì sao? Tôi sẽ không đi quấy nhiễu cuộc sống riêng tư của hắn — cậu xem, tôi lớn tuổi, không chơi cùng một chỗ với các cậu được, cũng không việc gì phải xem thường các cậu.”
Mãi đến nửa ngày Kiều Tấn Vi mới kịp phản ứng, không khoi cười khổ: “Câu này so với chỉ tay vào mũi tôi mà mắng còn khó nghe hơn, khó trách Hạ Tiểu Xuyên nói chuyện cũng cay nghiệt như vậy, nhưng là vẫn không bằng anh.”
Đàm Giám cười nhạt một tiếng: “Không phải tôi dạy dỗ.”
Y phát giác trong lời nói của Kiều Tấn Vi, dường như hoài nghi y đang chen vào giữa Trần Diệp và Hạ Tiểu Xuyên, đáy lòng cười nhạt một tiếng — quản không được cũng không muốn quản một cậu bé hư hỏng, có lẽ, có thể, cuối cùng Hạ Tiểu Xuyên và Trần Diệp sẽ ở cùng một chỗ? Kiều Tấn Vi còn nói Trần Diệp với Hạ Tiểu Xuyên không phải là chơi đùa đây, trên thế giới này việc ngoài ý muốn có nhiều lắm.
Như vậy cũng không có gì không tốt.
Đàm Giám nhìn qua cửa sổ xe thấy bóng dáng của mình, y nói ta sẽ nuôi Hạ Tiểu Xuyên đến khi tốt nghiệp đại học, rồi sẽ không quản hắn nữa, ta cũng không cần 300 đồng lợi nhuận từ Trần Diệp, từ nay về sau không dính dáng tới hắn nữa. Đàm Giám, mày đã già rồi, nhìn không hiểu cuộc chơi của bọn họ, cho nên không đếm xỉa tới thì tốt hơn.
Trong xe tiếng nhạc ầm ĩ che dấu khóe môi của y hơi động, che luôn cả chấn động của chiếc di động trong túi áo, cùng nhau tiêu thất.
Tác giả :
Tô Đặc