Spider
Chương 3
Chương ba:
Về đến nhà, thấy cửa phòng Hạ Tiểu Xuyên đóng chặt, dường như bên trong cũng không có động tĩnh gì, Đàm Giám liền thấy yên tâm, cởi áo khoác, tiến vào phòng lấy áo ngủ, vừa bước ra, trên ghế salon tối đen bỗng truyền tới âm thanh: “Sao trễ thế này anh mới về, có việc gì vậy?”
Đàm Giám bị dọa sợ đến mức thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, Hạ Tiểu Xuyên cậu giả giả quỷ sao!
“Đi ăn cơm cùng đồng nghiệp thôi.” Đàm Giám trả lời một câu, có chút chột dạ, sau đó lại thấy buồn bực — không có chuyện gì việc gì phải che giấu, cứ như làm chuyện xấu không dám nhìn mặt Hạ Tiểu Xuyên vậy.
“Tôi gọi vào di động của anh sao lại tắt máy?” Giọng nói Hạ Tiểu Xuyên lạnh lùng. “Bình thường anh mà không về ăn cơm sẽ nói trước với tôi một tiếng, tôi lo lắng cho anh đấy biết không?”
Đàm Giám cuống quýt lấy điện thoại di động ra, cúi đầu nhìn một chút, cười cười xấu hổ: “Thì ra là điện thoại hết pin, ha ha ha, ta là một đại nam nhân có cái gì mà phải lo lắng…” vừa nói vừa tìm trong cặp để đổi pin.
“Không có gì phải lo lắng?” Hạ Tiểu Xuyên giận tím mặt. “Tan tầm trên đường về còn bị người ta chặn đường mà “chỉnh”, anh còn nói không có gì phải lo lắng?”
Cậu chưa nói dứt lời, một bụng lửa giận của Đàm Giám đã bị khơi lên: “Vậy ta là vì kẻ nào, hả, Hạ Tiểu Xuyên?!” Chẳng lẽ anh muốn chọc vào Trần Diệp? Vô duyên vô cớ bị người ép đi làm gia sư tại gia, chỉ vì mỗi lần có 300 nguyên, ngay cả lần trước bị đánh cũng không so đo nữa – thật sỉ nhục!
Nhưng là tiền này kiếm được dễ dàng như vậy, thêm nữa đối phương cũng đã nói xin lỗi… Đàm Giám anh cũng chẳng phải đại nhân vật gì, cho một cái bậc thang anh liền đi xuống, một tuần gặp hắn một lần là có thể giảm bớt áp lực sinh nguyên, chuyện tốt đó nha!
Bất quá không thể để cho Hạ Tiểu Xuyên biết… tại sao lại không để cậu biết?
Không biết.
Hạ Tiểu Xuyên cũng tự giác mình có chút đuối lý, “Hừ” một tiếng, đứng lên từ trên salon: “Tôi còn chưa ăn cơm tối!”
Đàm Giám sửng sốt một chút: “Hôm nay cậu không ăn bên ngoài? Cũng không gọi đồ ăn mang tới?”
Mặt Hạ Tiểu Xuyên cứng đờ, một lúc lâu sau mới trả lời: “Tôi không có số điện thoại của cửa hàng.”
Lúc này Đàm Giám mới nhớ ra, bình thường khi mình lười nấu cơm, Hạ Tiểu Xuyên đều ngồi một bên chờ anh gọi điện thoại mang cơm tới, trong điện thoại di động đương nhiên không lưu số rồi… Đàm Giám không còn gì để nói, cảm thấy mấy năm nay anh đã nuôi Hạ Tiểu Xuyên thành một thằng ngốc! Tức chi không phát triển, ngũ cốc chẳng phân biệt được, ngoại trừ tán gái ghẹo trai, không có anh thì sẽ trở thành một phết vật sống!
“Trong tủ lạnh còn hai gói mì ăn liền, hôm nay cậu ăn tạm đi.” Đàm Giám không thể làm gì khác hơn là than thở. “Thiếu gia, đun nước chắc là cậu biết chứ?”
Hạ Tiểu Xuyên gật đầu một cái, cứ như là việc mình biết đun nước rất đắc chí.
Đàm Giám nghiêng ngả bước vào phòng tắm, tắm rửa xong ra ngoài thấy Hạ Tiểu Xuyên đang ngồi ở bàn ăn, cầm điện thoại di động của anh bấm bấm, hoảng hốt chạy qua, một tay cướp điện thoại di động lại.
“Cậu làm gì vậy?”
Hạ Tiểu Xuyên sợ hết hồn, Đàm Giám thầy trên màn hình hiện lên dòng chữ màu xanh “có muốn chơi lại một ván hay không?” mới biết được thì ra Hạ Tiểu Xuyên cầm di động của anh để chơi trò chơi thôi.
Đáy lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, Đàm Giám ngẩng đầu lên nhìn gương mặt vừa sợ vừa giận của Hạ Tiểu Xuyên, bản thân cũng có chút lúng túng, mãi lâu sau mới nói một câu: “Cậu đừng chạm lung tung vào điện thoại di động của tôi.”
“Trong điện thoại di động của anh giấu cái gì vậy, không để lộ được?” Mặt Hạ Tiểu Xuyên lạnh như đóng băng được, lần đó không phải cậu tùy tiện cầm di động của Đàm Giám cũng được sao? Cũng chưa từng thấy anh khẩn trương như vậy bao giờ!
“Điện thoại di động là vật riêng tư được chưa? Vật riêng tư!! Cậu có hiểu hay không?!” Đàm Giám già mồm át lẽ phải nhét điện thoại di động vào trong túi mình. “Xem điện thoại di động của người khác cũng giống như đọc trộm nhật kí của người ta vậy, dễ khiến người ta ghét — Hạ Tiểu Xuyên, tôi là anh cậu, dù sao cũng nên học cách tôn trọng tôi!”
“Có phải anh có bạn gái không?” Hạ Tiểu Xuyên cười lạnh. “Khẩn trương lấy lại cái điện thoại di đọng rách nát của anh như vậy, giấu giấu diếm diếm… Là người con gái thế nào, không tiết lộ được sao?”
Đàm Giám mặc kệ cậu, xoay người bước về phía phòng mình.
“Tốt nhất anh đừng để tôi thấy cô gái mà anh tìm được là cái dạng gì, không chừng sẽ bị tôi bắt nạt!” Hạ Tiểu Xuyên ở phía sau anh kêu lên. “Được anh coi trọng, tám phần là xử nữ rồi? Loại ế hàng!”
Đàm Giám giận đến mức đầu óc choáng váng, anh nghĩ: Hạ Tiểu Xuyên hôm nay tao thật muốn đập chết mày! Nhưng cũng chỉ nghĩ rồi thôi, Hạ Tiểu Xuyên cao hơn anh, khỏe hơn anh, đánh nhau ra tay hung ác hơn anh… Hạ Tiểu Xuyên cùng Trần Diệp đều là lưu manh!
Đàm Giám nhớ rõ khi Hạ Tiểu Xuyên bé rất đáng yêu, ngoan ngoãn lanh lợi, gọi anh là ca ca cũng cực kì ngọt… Từ bao giờ thì bắt đầu gọi thẳng tên của anh? Từ khi nào thì bắt đầu chỉ thẳng tay vào mặt anh? Từ bao giờ thì mình lại trở nên không dám trêu chọc cậu?
Đại khái là bắt đầu từ khi Hạ Tiểu Xuyên nói với anh mình là biến thái.
Cuối cùng đối với lời nói của Hạ Tiểu Xuyên Đàm Giám coi như không nghe thấy, cầm điện thoại di động liền bước vào phòng, bật máy vi tính lên, mở nhạc, cả người lập tức nằm trên giường.
“Tinh tinh.” Điện thoại di động reo lên hai tiếng, có tin nhắn. Đàm Giám lười cử động, ngay sau đó điện thoại di động bắt đầu phát ra tiếng “tinh tinh” không ngừng. Đàm Giám không thể làm gì khác là cầm lấy điện thoại, một số lạ.
Lại nhìn, có năm tin nhắn!
“Tôi là Trần Diệp vừa về đến nhà lưu số này vào nhanh lên”
“Ngày mai khi nào rảnh rỗi tôi chỉ có một hai tiết”
“Anh làm gì đang tắm sao”
“Tại sao không trả lời tin nhắn của tôi”
“Không trả lời tôi gọi điện tới đấy”
Đàm Giám đọc một loạt xong, phát hiện ra Trần Diệp nhắn tin chưa bao giờ thêm dấu câu, dấu chấm, thật may là không miêu tả sự kiện phức tạp, nếu không sẽ khiến người đọc choáng váng luôn! Vì vậy anh bắt đầu nhắn tin trả lời, còn chưa kịp bấm được mấy chữ, điện thoại di động đã vang lên.
“Này…” Anh không thể làm gì khác ngoài việc bắt máy.
“Anh đang làm gì vậy? Không chịu trả lời tin nhắn của tôi!” Giọng nói không kiên nhẫn của Trần Diệp từ đầu kia truyền tới.
“Tôi đang nhắn mà…” Đàm Giám nghĩ việc gì cậu phải gọi điện thoại tới chứ! Không phải tôi nói là số này nghe điện thoại rất đắt sao? Mỗi phút 6 mao tiền đấy!
“Mẹ nó, anh trả lời tin nhắn chậm như vậy? Còn muốn tôi ít gọi điện thoại tới, cố gắng nhắn tin cho anh… Ông đây không có kiên nhẫn mà cứ bấm bấm điện thoại! Đừng có tiếc chút tiền điện thoại này, tôi trả cho anh!”
“Không cần.” Đàm Giám nghĩ sao tôi lại để cậu trả tiền di động được? Kiếm của cậu 300 đồng coi như tôi đoạt được, trừ vào phí tổn này nọ cũng là chuyện bình thường!
“Ơ, anh còn rất có cốt khí nha!” Trần Diệp cười lớn. “Ngày mai anh có mấy tiết?”
“Cả ngày tôi đều có tiết.” Đàm Giám thật không nhận ra tên lưu manh này còn nhiệt tình học tập như vậy, không đợi được mà yêu cầu được học bổ túc ngay… Nhưng mà anh đã tính toán tốt rồi, căng nhất là một tuần một lần, nhiều hơn anh không chịu nổi, hơn nữa, anh còn chưa thiếu tiền tiêu như vyaaj.
“Vậy thì chờ anh tan tầm cũng được, tôi tới trường đón anh.”
“Cái gì? Nhưng tan tầm rồi thì tôi không có thời gian dạy gia sư cho cậu, buổi tối là quãng thời gian riêng của tôi!” Đàm Giám cuống quýt cự tuyệt một mạch. Đùa sao! Còn muốn tới trường đón anh? Hắn ta sợ chiếc xe màu đen hiện đại của hắn chưa đủ uy phong phải không!
“Không phải anh nói thời gian tùy tôi định đoạt sao?” Giọng nói Trần Diệp bắt đầu có phần uy hiếp. “Tôi có vô lý thì anh cũng phải phối hợp với tối! Tan tầm không thể chiếm dụng thời gian riêng của anh, vậy nếu lúc anh có thời gian rảnh, tôi lại không rảnh thì làm sao bây giờ? Nếu không đổi sang cuối tuần đi? Vậy thì không phải là một hai giờ nữa mà cả ngày!”
Đàm Giám bắt đầu tức giận: “Cậu rảnh rỗi sẽ không tìm Hạ Tiểu Xuyên giết thời gian sao? Không phải cậu đang theo đuổi nó sao? Lần trước cậu còn nói có người chen vào đấy, còn không cẩn thận!”
Trần Diệp cười rộ lên: “Anh lo tôi không giữ chân được cậu ấy? Ha ha ha… Bồ của tôi rất nhiều!”
Con mẹ nó!
Đàm Giám một phát cúp điện thoại, hắn và Hạ Tiểu Xuyên thật đúng là cây kim với cọng râu, nửa cân đi với tám lạng, một đôi lưu manh trời sinh!
Điện thoại di động lại bắt đầu không chịu nổi cô đơn mà vang lên, Đàm Giám dứt khoát tắt máy.
Mới nhắm mắt một lát, cửa phòng lại bị gõ tới rung trời.
“Vào đi!” Đàm Giám dùng hết sức kêu lên một tiếng, phiền não không chịu được. Hạ Tiểu Xuyên tươi cười đi vào, cầm một hộp sữa tươi: “Cho anh uống đấy.”
Đàm Giám đưa tay nhận lấy, nói tiếng cảm ơn, Hạ Tiểu Xuyên ngồi xuống cạnh anh, ánh mắt như chớp liếc qua liếc lại trên mặt bàn, nửa ngày mới nói: “Anh thật sự quen bạn gái sao?”
Đàm Giám kinh dị nhìn cậu một cái, thì ra cậu vẫn còn đắn đo vấn đề này, vì thế cười cười: “Tôi đâu có rảnh như vậy.”
Quen bạn gái ư? Anh tính rồi, lãng phí thời gian lãng phí tiền… Ít nhất cũng chờ Hạ Tiểu Xuyên tốt nghiệp đại học, mình không có gánh nặng rồi hãy nói.
Khi đó mình cũng hơn 30 tuổi rồi? Thật đúng là già rồi…
“Nếu như… tôi nói nếu như, anh sẽ thích con trai sao?” Hạ Tiểu Xuyên đột nhiên phun ra một câu.
Đàm Giám sợ hết hồn: “Cậu nói gì? Sao có thể thế được?”
“Sao lại không thể? Anh vẫn không có bạn gái, một người đàn ông 28 tuổi lại còn độc thân, đến cả bạn giường cũng không có, tôi đây hoài nghi cũng là bình thường!”
“Đệt! Cậu tưởng rằng tôi giống cậu, không ngại nam nữ ư?” Đàm Giám mắng một câu. “Người bạn trai bây giờ của cậu, Trần… thừa dịp tôi tan tầm đánh tôi một trận, tôi thấy đấy không phải là loại tốt đẹp gì, cậu đừng nghiêm túc!”
Mãi nửa ngày Hạ Tiểu Xuyên vẫn không nói gì, một lát sau, cắn môi cười rộ lên: “Trần Diệp á, hắn là một tên lưu manh cao cấp, nhưng mà có tiền— tôi sẽ nghiêm túc? Anh không biết là tôi chưa bao giờ biết hai chữ nghiêm túc viết như thế nào sao?”
“Tôi thấy cậu hãy tính toán tìm một người đàng hoàng một chút, thật lòng thích cậu.” Đàm Giám than thở. “Chơi như vậy có cái gì tốt đâu chứ?”
“Đàng hoàng một chút cũng có, nhưng mà lại không thích tôi.” Hạ Tiểu Xuyên cười lạnh. “Trần Diệp hắn không phải là chỉ chơi đùa thôi sao? Tôi cũng chỉ chơi đùa! Mọi người đều chơi đi, dù sao tôi cũng không thiệt thòi!”
Đàm Giám nghĩ mẹ nó chứ! Các ngươi đều là chơi dùa, việc gì kéo tôi vào? Sau lại nghĩ thấy không đúng, anh bị kéo vào cái gì chứ? Sao anh luôn vô cớ chột dạ vậy?
Nhưng mà Đàm Giám thế mà lại nói có người không thích cậu… Kỳ tích nha, cậu cũng có người không xử lý được?
Đàm Giám thấy có chút hả hê, ai bảo cậu dám cười nhạo tôi chỉ có thể quen xử nữ ế… Cậu cũng có ngày dính một gậy nha!
Ngày thứ hai Đàm Giám từ trên giường bò dậy liền cuống cuồng chạy vào nhà vệ sinh, trời còn chưa sáng rõ, không thể không hoài nghĩ lúc tối Hạ Tiểu Xuyên có phải đã pha thuốc xổ vào sữa tươi cho anh uống hay không? Nghĩ thầm: Mẹ nó mình thật là xui xẻo, sao lại quên xem hạn sử dụng trước chứ?
Anh gọi điện thoại muốn xin nghỉ, chủ nhiệm khoa nói: “Có thể chuyển tiết cho cậu, nhưng xin nghỉ thì không tốt – — trường của chúng ta chỉ có ba giáo sư dạy tiếng Anh căn bản, ai tới dạy thay cho cậu đây?”
Đàm Giám nghĩ đây là cái mà trong quảng cáo luôn nói là lực lượng giáo viên hùng hậu đây? Con mẹ nó! Ngày nào đó ông đây mà thật sự ốm đến mức không xuống giường được, trường học này liền thật sự sụp đổ sao? Vì vậy không còn cách nào khác là thỏa hiệp, chuyển tiết học vốn dĩ buổi sáng thành buổi chiều, quẳng điện thoại xuống xong lấy hai viên thuốc nuốt vào, lại lần mò quay về giường.
Mơ hồ nghe thấy tiếng vang “tinh tinh” gì đó, Đàm Giám dựa theo nơi phát ra âm thanh lấy chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh gối nhét vào trong chăn, dùng sức bịt lại, nhưng âm thanh kia vẫn không ngừng vang lên, vì thế anh đành đạp một cước đồng hồ báo thức văng xuống dưới giường, tiếp tục ngủ.
Khi mở mắt ra lần nữa, Đàm Giám cảm thấy tinh thần mình lại sung mãn, bụng cũng không đau nữa, rửa mặt thay quần áo xong, sờ soạng trên giường một lúc, tìm mãi không thấy điện thoại di động. Anh chửi “đệt” một tiếng, lấy điện thoại bàn gọi vào di động, nghe được phía dưới bàn máy tính truyền tới một tiếng chuông du dương.
Đàm Giám cúi người xuống lấy di động ra ngoài, buồn bực nghĩ sao mình lại ném di động xuống dưới gầm bàn? Sau đó chợt thấy đồng hồ báo thức đường đường chính chính đứng ở trên tủ đầu giường, vì vậy…. hóa ra trong lúc anh ngủ tưởng điện thoại di động là đồng hồ báo thức nên đạp xuống dưới bàn, tiêu rồi tiêu rồi, không bị hỏng gì chứ?
Điện thoại di động màu lam nhạt, trừ để lại vài vết xước, cũng không nhìn ra dấu vết bị hư nào — Đàm Giám thấy trên màn hình hiền lên ba tin nhắn cùng bốn cuộc gọi nhỡ, đều là cùng một số, không khỏi thấy choáng váng. Anh không muốn đọc tin nhắn, đoán cũng đoán được, khẳng định tên lưu manh kia buổi tối lại chặn đường anh.
Đàm Giám uể oải nằm co quắp trên giường…. Đột nhiên anh muốn đối phương là nữ thì tốt rồi, như vậy thì có bị quấy rầy bị đeo bám còn tự an ủi mình được cô nàng theo đuổi, đáng tiếc lại là một tên lưu manh… Mình thật hẩm hiu!
Về đến nhà, thấy cửa phòng Hạ Tiểu Xuyên đóng chặt, dường như bên trong cũng không có động tĩnh gì, Đàm Giám liền thấy yên tâm, cởi áo khoác, tiến vào phòng lấy áo ngủ, vừa bước ra, trên ghế salon tối đen bỗng truyền tới âm thanh: “Sao trễ thế này anh mới về, có việc gì vậy?”
Đàm Giám bị dọa sợ đến mức thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, Hạ Tiểu Xuyên cậu giả giả quỷ sao!
“Đi ăn cơm cùng đồng nghiệp thôi.” Đàm Giám trả lời một câu, có chút chột dạ, sau đó lại thấy buồn bực — không có chuyện gì việc gì phải che giấu, cứ như làm chuyện xấu không dám nhìn mặt Hạ Tiểu Xuyên vậy.
“Tôi gọi vào di động của anh sao lại tắt máy?” Giọng nói Hạ Tiểu Xuyên lạnh lùng. “Bình thường anh mà không về ăn cơm sẽ nói trước với tôi một tiếng, tôi lo lắng cho anh đấy biết không?”
Đàm Giám cuống quýt lấy điện thoại di động ra, cúi đầu nhìn một chút, cười cười xấu hổ: “Thì ra là điện thoại hết pin, ha ha ha, ta là một đại nam nhân có cái gì mà phải lo lắng…” vừa nói vừa tìm trong cặp để đổi pin.
“Không có gì phải lo lắng?” Hạ Tiểu Xuyên giận tím mặt. “Tan tầm trên đường về còn bị người ta chặn đường mà “chỉnh”, anh còn nói không có gì phải lo lắng?”
Cậu chưa nói dứt lời, một bụng lửa giận của Đàm Giám đã bị khơi lên: “Vậy ta là vì kẻ nào, hả, Hạ Tiểu Xuyên?!” Chẳng lẽ anh muốn chọc vào Trần Diệp? Vô duyên vô cớ bị người ép đi làm gia sư tại gia, chỉ vì mỗi lần có 300 nguyên, ngay cả lần trước bị đánh cũng không so đo nữa – thật sỉ nhục!
Nhưng là tiền này kiếm được dễ dàng như vậy, thêm nữa đối phương cũng đã nói xin lỗi… Đàm Giám anh cũng chẳng phải đại nhân vật gì, cho một cái bậc thang anh liền đi xuống, một tuần gặp hắn một lần là có thể giảm bớt áp lực sinh nguyên, chuyện tốt đó nha!
Bất quá không thể để cho Hạ Tiểu Xuyên biết… tại sao lại không để cậu biết?
Không biết.
Hạ Tiểu Xuyên cũng tự giác mình có chút đuối lý, “Hừ” một tiếng, đứng lên từ trên salon: “Tôi còn chưa ăn cơm tối!”
Đàm Giám sửng sốt một chút: “Hôm nay cậu không ăn bên ngoài? Cũng không gọi đồ ăn mang tới?”
Mặt Hạ Tiểu Xuyên cứng đờ, một lúc lâu sau mới trả lời: “Tôi không có số điện thoại của cửa hàng.”
Lúc này Đàm Giám mới nhớ ra, bình thường khi mình lười nấu cơm, Hạ Tiểu Xuyên đều ngồi một bên chờ anh gọi điện thoại mang cơm tới, trong điện thoại di động đương nhiên không lưu số rồi… Đàm Giám không còn gì để nói, cảm thấy mấy năm nay anh đã nuôi Hạ Tiểu Xuyên thành một thằng ngốc! Tức chi không phát triển, ngũ cốc chẳng phân biệt được, ngoại trừ tán gái ghẹo trai, không có anh thì sẽ trở thành một phết vật sống!
“Trong tủ lạnh còn hai gói mì ăn liền, hôm nay cậu ăn tạm đi.” Đàm Giám không thể làm gì khác hơn là than thở. “Thiếu gia, đun nước chắc là cậu biết chứ?”
Hạ Tiểu Xuyên gật đầu một cái, cứ như là việc mình biết đun nước rất đắc chí.
Đàm Giám nghiêng ngả bước vào phòng tắm, tắm rửa xong ra ngoài thấy Hạ Tiểu Xuyên đang ngồi ở bàn ăn, cầm điện thoại di động của anh bấm bấm, hoảng hốt chạy qua, một tay cướp điện thoại di động lại.
“Cậu làm gì vậy?”
Hạ Tiểu Xuyên sợ hết hồn, Đàm Giám thầy trên màn hình hiện lên dòng chữ màu xanh “có muốn chơi lại một ván hay không?” mới biết được thì ra Hạ Tiểu Xuyên cầm di động của anh để chơi trò chơi thôi.
Đáy lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, Đàm Giám ngẩng đầu lên nhìn gương mặt vừa sợ vừa giận của Hạ Tiểu Xuyên, bản thân cũng có chút lúng túng, mãi lâu sau mới nói một câu: “Cậu đừng chạm lung tung vào điện thoại di động của tôi.”
“Trong điện thoại di động của anh giấu cái gì vậy, không để lộ được?” Mặt Hạ Tiểu Xuyên lạnh như đóng băng được, lần đó không phải cậu tùy tiện cầm di động của Đàm Giám cũng được sao? Cũng chưa từng thấy anh khẩn trương như vậy bao giờ!
“Điện thoại di động là vật riêng tư được chưa? Vật riêng tư!! Cậu có hiểu hay không?!” Đàm Giám già mồm át lẽ phải nhét điện thoại di động vào trong túi mình. “Xem điện thoại di động của người khác cũng giống như đọc trộm nhật kí của người ta vậy, dễ khiến người ta ghét — Hạ Tiểu Xuyên, tôi là anh cậu, dù sao cũng nên học cách tôn trọng tôi!”
“Có phải anh có bạn gái không?” Hạ Tiểu Xuyên cười lạnh. “Khẩn trương lấy lại cái điện thoại di đọng rách nát của anh như vậy, giấu giấu diếm diếm… Là người con gái thế nào, không tiết lộ được sao?”
Đàm Giám mặc kệ cậu, xoay người bước về phía phòng mình.
“Tốt nhất anh đừng để tôi thấy cô gái mà anh tìm được là cái dạng gì, không chừng sẽ bị tôi bắt nạt!” Hạ Tiểu Xuyên ở phía sau anh kêu lên. “Được anh coi trọng, tám phần là xử nữ rồi? Loại ế hàng!”
Đàm Giám giận đến mức đầu óc choáng váng, anh nghĩ: Hạ Tiểu Xuyên hôm nay tao thật muốn đập chết mày! Nhưng cũng chỉ nghĩ rồi thôi, Hạ Tiểu Xuyên cao hơn anh, khỏe hơn anh, đánh nhau ra tay hung ác hơn anh… Hạ Tiểu Xuyên cùng Trần Diệp đều là lưu manh!
Đàm Giám nhớ rõ khi Hạ Tiểu Xuyên bé rất đáng yêu, ngoan ngoãn lanh lợi, gọi anh là ca ca cũng cực kì ngọt… Từ bao giờ thì bắt đầu gọi thẳng tên của anh? Từ khi nào thì bắt đầu chỉ thẳng tay vào mặt anh? Từ bao giờ thì mình lại trở nên không dám trêu chọc cậu?
Đại khái là bắt đầu từ khi Hạ Tiểu Xuyên nói với anh mình là biến thái.
Cuối cùng đối với lời nói của Hạ Tiểu Xuyên Đàm Giám coi như không nghe thấy, cầm điện thoại di động liền bước vào phòng, bật máy vi tính lên, mở nhạc, cả người lập tức nằm trên giường.
“Tinh tinh.” Điện thoại di động reo lên hai tiếng, có tin nhắn. Đàm Giám lười cử động, ngay sau đó điện thoại di động bắt đầu phát ra tiếng “tinh tinh” không ngừng. Đàm Giám không thể làm gì khác là cầm lấy điện thoại, một số lạ.
Lại nhìn, có năm tin nhắn!
“Tôi là Trần Diệp vừa về đến nhà lưu số này vào nhanh lên”
“Ngày mai khi nào rảnh rỗi tôi chỉ có một hai tiết”
“Anh làm gì đang tắm sao”
“Tại sao không trả lời tin nhắn của tôi”
“Không trả lời tôi gọi điện tới đấy”
Đàm Giám đọc một loạt xong, phát hiện ra Trần Diệp nhắn tin chưa bao giờ thêm dấu câu, dấu chấm, thật may là không miêu tả sự kiện phức tạp, nếu không sẽ khiến người đọc choáng váng luôn! Vì vậy anh bắt đầu nhắn tin trả lời, còn chưa kịp bấm được mấy chữ, điện thoại di động đã vang lên.
“Này…” Anh không thể làm gì khác ngoài việc bắt máy.
“Anh đang làm gì vậy? Không chịu trả lời tin nhắn của tôi!” Giọng nói không kiên nhẫn của Trần Diệp từ đầu kia truyền tới.
“Tôi đang nhắn mà…” Đàm Giám nghĩ việc gì cậu phải gọi điện thoại tới chứ! Không phải tôi nói là số này nghe điện thoại rất đắt sao? Mỗi phút 6 mao tiền đấy!
“Mẹ nó, anh trả lời tin nhắn chậm như vậy? Còn muốn tôi ít gọi điện thoại tới, cố gắng nhắn tin cho anh… Ông đây không có kiên nhẫn mà cứ bấm bấm điện thoại! Đừng có tiếc chút tiền điện thoại này, tôi trả cho anh!”
“Không cần.” Đàm Giám nghĩ sao tôi lại để cậu trả tiền di động được? Kiếm của cậu 300 đồng coi như tôi đoạt được, trừ vào phí tổn này nọ cũng là chuyện bình thường!
“Ơ, anh còn rất có cốt khí nha!” Trần Diệp cười lớn. “Ngày mai anh có mấy tiết?”
“Cả ngày tôi đều có tiết.” Đàm Giám thật không nhận ra tên lưu manh này còn nhiệt tình học tập như vậy, không đợi được mà yêu cầu được học bổ túc ngay… Nhưng mà anh đã tính toán tốt rồi, căng nhất là một tuần một lần, nhiều hơn anh không chịu nổi, hơn nữa, anh còn chưa thiếu tiền tiêu như vyaaj.
“Vậy thì chờ anh tan tầm cũng được, tôi tới trường đón anh.”
“Cái gì? Nhưng tan tầm rồi thì tôi không có thời gian dạy gia sư cho cậu, buổi tối là quãng thời gian riêng của tôi!” Đàm Giám cuống quýt cự tuyệt một mạch. Đùa sao! Còn muốn tới trường đón anh? Hắn ta sợ chiếc xe màu đen hiện đại của hắn chưa đủ uy phong phải không!
“Không phải anh nói thời gian tùy tôi định đoạt sao?” Giọng nói Trần Diệp bắt đầu có phần uy hiếp. “Tôi có vô lý thì anh cũng phải phối hợp với tối! Tan tầm không thể chiếm dụng thời gian riêng của anh, vậy nếu lúc anh có thời gian rảnh, tôi lại không rảnh thì làm sao bây giờ? Nếu không đổi sang cuối tuần đi? Vậy thì không phải là một hai giờ nữa mà cả ngày!”
Đàm Giám bắt đầu tức giận: “Cậu rảnh rỗi sẽ không tìm Hạ Tiểu Xuyên giết thời gian sao? Không phải cậu đang theo đuổi nó sao? Lần trước cậu còn nói có người chen vào đấy, còn không cẩn thận!”
Trần Diệp cười rộ lên: “Anh lo tôi không giữ chân được cậu ấy? Ha ha ha… Bồ của tôi rất nhiều!”
Con mẹ nó!
Đàm Giám một phát cúp điện thoại, hắn và Hạ Tiểu Xuyên thật đúng là cây kim với cọng râu, nửa cân đi với tám lạng, một đôi lưu manh trời sinh!
Điện thoại di động lại bắt đầu không chịu nổi cô đơn mà vang lên, Đàm Giám dứt khoát tắt máy.
Mới nhắm mắt một lát, cửa phòng lại bị gõ tới rung trời.
“Vào đi!” Đàm Giám dùng hết sức kêu lên một tiếng, phiền não không chịu được. Hạ Tiểu Xuyên tươi cười đi vào, cầm một hộp sữa tươi: “Cho anh uống đấy.”
Đàm Giám đưa tay nhận lấy, nói tiếng cảm ơn, Hạ Tiểu Xuyên ngồi xuống cạnh anh, ánh mắt như chớp liếc qua liếc lại trên mặt bàn, nửa ngày mới nói: “Anh thật sự quen bạn gái sao?”
Đàm Giám kinh dị nhìn cậu một cái, thì ra cậu vẫn còn đắn đo vấn đề này, vì thế cười cười: “Tôi đâu có rảnh như vậy.”
Quen bạn gái ư? Anh tính rồi, lãng phí thời gian lãng phí tiền… Ít nhất cũng chờ Hạ Tiểu Xuyên tốt nghiệp đại học, mình không có gánh nặng rồi hãy nói.
Khi đó mình cũng hơn 30 tuổi rồi? Thật đúng là già rồi…
“Nếu như… tôi nói nếu như, anh sẽ thích con trai sao?” Hạ Tiểu Xuyên đột nhiên phun ra một câu.
Đàm Giám sợ hết hồn: “Cậu nói gì? Sao có thể thế được?”
“Sao lại không thể? Anh vẫn không có bạn gái, một người đàn ông 28 tuổi lại còn độc thân, đến cả bạn giường cũng không có, tôi đây hoài nghi cũng là bình thường!”
“Đệt! Cậu tưởng rằng tôi giống cậu, không ngại nam nữ ư?” Đàm Giám mắng một câu. “Người bạn trai bây giờ của cậu, Trần… thừa dịp tôi tan tầm đánh tôi một trận, tôi thấy đấy không phải là loại tốt đẹp gì, cậu đừng nghiêm túc!”
Mãi nửa ngày Hạ Tiểu Xuyên vẫn không nói gì, một lát sau, cắn môi cười rộ lên: “Trần Diệp á, hắn là một tên lưu manh cao cấp, nhưng mà có tiền— tôi sẽ nghiêm túc? Anh không biết là tôi chưa bao giờ biết hai chữ nghiêm túc viết như thế nào sao?”
“Tôi thấy cậu hãy tính toán tìm một người đàng hoàng một chút, thật lòng thích cậu.” Đàm Giám than thở. “Chơi như vậy có cái gì tốt đâu chứ?”
“Đàng hoàng một chút cũng có, nhưng mà lại không thích tôi.” Hạ Tiểu Xuyên cười lạnh. “Trần Diệp hắn không phải là chỉ chơi đùa thôi sao? Tôi cũng chỉ chơi đùa! Mọi người đều chơi đi, dù sao tôi cũng không thiệt thòi!”
Đàm Giám nghĩ mẹ nó chứ! Các ngươi đều là chơi dùa, việc gì kéo tôi vào? Sau lại nghĩ thấy không đúng, anh bị kéo vào cái gì chứ? Sao anh luôn vô cớ chột dạ vậy?
Nhưng mà Đàm Giám thế mà lại nói có người không thích cậu… Kỳ tích nha, cậu cũng có người không xử lý được?
Đàm Giám thấy có chút hả hê, ai bảo cậu dám cười nhạo tôi chỉ có thể quen xử nữ ế… Cậu cũng có ngày dính một gậy nha!
Ngày thứ hai Đàm Giám từ trên giường bò dậy liền cuống cuồng chạy vào nhà vệ sinh, trời còn chưa sáng rõ, không thể không hoài nghĩ lúc tối Hạ Tiểu Xuyên có phải đã pha thuốc xổ vào sữa tươi cho anh uống hay không? Nghĩ thầm: Mẹ nó mình thật là xui xẻo, sao lại quên xem hạn sử dụng trước chứ?
Anh gọi điện thoại muốn xin nghỉ, chủ nhiệm khoa nói: “Có thể chuyển tiết cho cậu, nhưng xin nghỉ thì không tốt – — trường của chúng ta chỉ có ba giáo sư dạy tiếng Anh căn bản, ai tới dạy thay cho cậu đây?”
Đàm Giám nghĩ đây là cái mà trong quảng cáo luôn nói là lực lượng giáo viên hùng hậu đây? Con mẹ nó! Ngày nào đó ông đây mà thật sự ốm đến mức không xuống giường được, trường học này liền thật sự sụp đổ sao? Vì vậy không còn cách nào khác là thỏa hiệp, chuyển tiết học vốn dĩ buổi sáng thành buổi chiều, quẳng điện thoại xuống xong lấy hai viên thuốc nuốt vào, lại lần mò quay về giường.
Mơ hồ nghe thấy tiếng vang “tinh tinh” gì đó, Đàm Giám dựa theo nơi phát ra âm thanh lấy chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh gối nhét vào trong chăn, dùng sức bịt lại, nhưng âm thanh kia vẫn không ngừng vang lên, vì thế anh đành đạp một cước đồng hồ báo thức văng xuống dưới giường, tiếp tục ngủ.
Khi mở mắt ra lần nữa, Đàm Giám cảm thấy tinh thần mình lại sung mãn, bụng cũng không đau nữa, rửa mặt thay quần áo xong, sờ soạng trên giường một lúc, tìm mãi không thấy điện thoại di động. Anh chửi “đệt” một tiếng, lấy điện thoại bàn gọi vào di động, nghe được phía dưới bàn máy tính truyền tới một tiếng chuông du dương.
Đàm Giám cúi người xuống lấy di động ra ngoài, buồn bực nghĩ sao mình lại ném di động xuống dưới gầm bàn? Sau đó chợt thấy đồng hồ báo thức đường đường chính chính đứng ở trên tủ đầu giường, vì vậy…. hóa ra trong lúc anh ngủ tưởng điện thoại di động là đồng hồ báo thức nên đạp xuống dưới bàn, tiêu rồi tiêu rồi, không bị hỏng gì chứ?
Điện thoại di động màu lam nhạt, trừ để lại vài vết xước, cũng không nhìn ra dấu vết bị hư nào — Đàm Giám thấy trên màn hình hiền lên ba tin nhắn cùng bốn cuộc gọi nhỡ, đều là cùng một số, không khỏi thấy choáng váng. Anh không muốn đọc tin nhắn, đoán cũng đoán được, khẳng định tên lưu manh kia buổi tối lại chặn đường anh.
Đàm Giám uể oải nằm co quắp trên giường…. Đột nhiên anh muốn đối phương là nữ thì tốt rồi, như vậy thì có bị quấy rầy bị đeo bám còn tự an ủi mình được cô nàng theo đuổi, đáng tiếc lại là một tên lưu manh… Mình thật hẩm hiu!
Tác giả :
Tô Đặc