Song Trọng Sinh Chi Đào Ly
Chương 66
Khi mà mọi người cho rằng tòa soạn báo kia sẽ không bao giờ đăng loại tin về chuyện Phương Hoa rửa tiền nữa, thì sáng sớm hôm ấy, tòa soạn này lần thứ hai tung ra tin tức làm người ta líu cả lưỡi – nhân viên cấp cao lạm dụng chức quyền – tôi làm vậy là do bị ép buộc.
Nhưng tin tức này lại không để lộ ra thân phận nhân viên cao cấp cục thuế lợi dụng chức quyền che giấu chứng cứ Phương Hoa phạm tội rửa tiền mà chỉ đăng một tiêu bài chung chung “Nhân viên cấp cao.”. Hơn nữa còn đưa tin nhân viên này đã bị í mật đem đi thẩm tra, còn nói hắn làm như vậy là bất đắc dĩ do có người bắt buộc hắn làm, thế lực của hắn không lớn bằng người kia, cho nên chỉ đành nghe lệnh mà hành sự.
Mặc dù nội dung bên trong không chỉ rõ người sai khiến đấy là ai, nhưng kết hợp với tin tức Phương Hoa và Hàn Diệp Tu bí mật hợp tác trước đó, không khó để đoán ra người sai khiến nhân viên cao cấp này chính là Hàn Diệp Tu. Tin tức vừa đưa ra không lâu, bình luận trên mạng cũng thật khiến người ta kinh người, mà ngay cả cổ phiếu Hạo Hãn cũng trượt giá không ít.
Cùng sáng hôm đó, Vân Hề theo ủy quyền của Christopher đến tìm tổng giám đốc của Phương Hoa – Tôn Tuấn nhằm chấm dứt hợp đồng cùng đòi bồi thường thiệt hại. Khác với quá khứ trước đây, Phương Hoa bây giờ không còn đông người ra vào tấp nập nữa, chuyện rửa tiền bị chọc ra, một đám nhân viên do lo sợ bị liên lụy đã vội vàng xin từ chức. Mắt thấy mọi chuyện rắc rối ngày càng lớn, đám nhân viên còn lại cũng vô cùng bàng hoàng lo lắng.
Bởi vì tài chính cạn kiệt, Phương Hoa cũng ra quyết định sa thải nhân viên, mặc dù đã ra thông báo sa thải nhưng ngoài mặt vẫn có đại ý quyết đinh ở lại hay đi do người lao động quyết định, Phương Hoa sẽ không cưỡng chế sa thải, đương nhiên, cũng sẽ không cưỡng chế nhân viên còn có hợp đồng rời khỏi đơn vị công tác.
Thông báo vừa tung ra một chút, có không ít nhân viên đã xin rời khỏi cương vị công tác, chỉ có số ít nhân viên niệm tình cũ vẫn giữ vững tinh thần. Hiện tại Phương Hoa có thể hình dung bằng hai chữ tiêu điều, không còn có cái cảnh nhân viên qua lại vội vã như xưa được nữa.
Vân Hề ngồi trong phòng khách mà buông xuống suy nghĩ, trên mặt bàn chén trà vẫn bốc khói, phả qua mặt cậu, làm cho sắc thái trên mặt Vân Hề trở nên rất mơ hồ. Sắc mặt Tôn Tuấn vô cùng vội vã đi đến phòng tiếp khách.
Tiếng nói vừa vang lên ngoài cửa phòng tiếp khách, Vân Hề đã ngẩng đầu lên liếc nhìn Tôn Tuấn rồi thản nhiên nói: “Quấy rầy.”
“Không có.” Tôn Tuấn cười khổ một tiếng, hắn cũng đoán trước được ý định đến đây của Vân Hề: “Khiến ngài phải đi một chuyến rồi.”
Vân Hề mím môi, đưa một bản hiệp nghị qua cho Tôn Tuấn: “Anh xem trước một chút đi, có gì thắc mắc cứ nói ra.”
“Được. ” Tôn Tuấn tiếp nhận bản hiệp nghị qua rồi đọc kỹ. Chuyện đến mức này hắn cũng không thể trách Christopher bỏ đá xuống giếng được, nguyên nhân ban đầu vốn là Phương Hoa đã vi ước, đây là nguyên tắc trên thương trường, không được phép có sự lừa dối cũng không có cái gọi là tình cảm.
Hiện tại hắn rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao Vân Hề được gọi là “Người đầu tư lý trí nhất”, khi soạn hợp đồng cậu đã lường trước được mọi việc, tính được cả đường lui đường tiến, sẽ không bởi bất cứ chuyện gì mà do dự, điểm này Vân Hề tỏ ra rất tốt.
Tôn Tuấn đem mọi điều khoản trong bản hiệp nghị đọc cẩn thận một lần, cuối cùng hắn buông ra, trên khuôn mặt chỉ còn nụ cười công thức: “Đầu tiên, tôi thay mặt Phương Hoa cảm ơn Christopher đã không yêu cầu Phương Hoa bồi thường gấp hai lần hợp đồng quy định. Thứ hai, tình hình hiện tại cũng Phương Hoa chắc hẳn Ngài Vân đây cũng có thể hiểu được, bởi vì chuyện rửa tiền bị đem ra mà toàn bộ vốn lưu động của tập đoàn đều bị đóng băng, cho nên bây giờ Phương Hoa không thể có tiền bồi thường được. Thế nhưng, nếu một ngày Phương Hoa đi đến bước cuối cùng bị phá sản, Christopher có thể thu mua lại tập đoàn, đồng thời sẽ khấu trừ qua tiền bồi thường. Arvin, chuyên này Christopher có thể chấp nhận được không?”
“Có thể.” Vân Hề đáp, nếu như phần hiệp nghị này đến sớm hơn một ngày, không, thậm chí chỉ cần nửa ngày, khi mà vốn lưu động của Phương Hoa chưa bị đóng băng, ít ra cậu còn có thể dòi d hơn phân nửa tiền bồi thường. Đến bước này rồi, phương pháp của Tôn Tuấn không nghi ngờ gì là phương pháp tối ứu nhất hiện giờ, cậu cũng không thể khiến chủ tịch Phương bắt Tôn Tuấn đập nồi bán sắt đem tiền ra bồi thường.
“Cảm ơn. ” Tôn Tuấn cảm kích cười cười: “Tuy rằng cuối cùng không được cùng Christopher hoàn thành hạng mục mới, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn Christopher trong lúc Phương Hoa nguy cấp nhất đã đưa tay viện trợ.” Tôn Tuấn nói xong liền lấy con dấu của Phương Hoa ấn lên bản hiệp nghị kia, đồng thời cũng viết tay phần thỏa thuận lúc nãy vào bản hiệp nghị, cuối cùng đóng dấu của Phương Hoa lên đó.
“Tôi cũng muốn cảm ơn Phương Hoa.” Vân Hề cười nhạt nói: “Cảm ơn sự tiếp đãi tận tình của Phương Hoa thời gian qua, hy vọng sau này còn có cơ hội hợp tác, không phải là Christopher mà là cá nhân tôi.”
“Tốt.”
“Như vậy… ” Vân Hề thu hồi phần hiệp nghị thuộc về Christopher, đồng thời đưa phần hiệp nghị còn lại cho hắn, đứng dậy nói: “Tổng giám đốc Tôn bây giờ cũng nhiều chuyện bận rộn, tôi không quấy rầy nữa.”
“Tôi tiễn ngài.” Tôn Tuấn cũng thu hồi con dấu cùng bản hiệp nghị trên bàn, theo sau Vân Hề rời khỏi phòng tiếp khách.
Một giây trước khi khi Vân Hề gần bước vào thang máy, Tôn Tuấn bỗng nhiên chặn cửa: “Arvin, tôi nhận được một thông tin, Hàn Diệp Tu cũng bị gọi vào cục cảnh sát rồi, hiện tại rắc rối ngày càng lớn, ban đầu là Hàn Diệp Tu đứng ra nhận mình đã khiến nhân viên cấp cao cục thuế kia che giấu chứng cứ Phương Hoa rửa tiền, cho nên lúc này hắn và chủ tịch đều nguy hiểm như nhau, đều trở thành mục tiêu của âm mưu lần này. Nếu ngài có năng lực như vậy, hy vọng ngài có thể giúp hắn một chút, dù sao vì ngài nên hắn mới hợp tác cùng Phương Hoa, lúc trước hắn luôn bắt chúng tôi không được để lộ tin tức hai bên hợp tác cho cậu. Tuy rằng đến tột cùng tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng tôi có thể nhìn thấy sự chân thành của hắn với ngài. Đương nhiên đây là chuyện riêng giữa ngài và hắn, tôi chỉ là một người ngoài, cũng không có tư cách yêu cầu ngài làm nên chuyện gì, tất cả đều là do ngài quyết định thôi.”
Vân Hề vẫn chưa đọc báo ngày hôm nay, cậu nhăn mày: “Anh vừa nói Hàn Diệp Tu cũng bị cảnh sát mời?”
“Đúng vậy.” Tôn Tuấn gật đầu: “Thực ra hắn bị mời vào ngày hôm qua, bây giờ vẫn chưa đi ra.”
“Tôi đã biết, cảm ơn anh đã nói cho tôi chuyện này, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Tôn Tuấn thu cánh tay chống vào thang máy, cho đến khi cửa thang máy khép lại mới rời đi.
Đường hạo chờ ở bên ngoài, thấy Vân Hề đi ra liền tiến đến, từ ngày đám nhà báo bao vây Vân Hề bị đuổi việc, cũng không có ai dám chạy theo cậu khai thác thông tin nữa, cho nên bây giờ bọn họ không sợ có nhà báo ngăn cản.
“Đàm phán sao rồi?”
Vân Hề trầm mặc gật đầu, tâm sự nặng nề lên xe.
Đường hạo theo Vân Hề lên xe, vưa lo lái xe, vừa cẩn thận nhìn về phía Vân Hề: “Có phải gặp vấn đề nào khó không?”
Vân Hề đem hiệp nghị bỏ trong túi áo ra, vứt lên ghế ngồi phía sau, thở dài nói: “Khó khăn không có, nhưng phiền phức lại có một, vừa rồi Tôn Tuấn nói cho tớ biết hôm qua Hàn Diệp Tu đã bị dẫn đi, đến lúc này vẫn chưa được thả ra.”
Đường Hạo chần chờ chớp mắt một cái, sau đó đem đầu báo về nhân viên cấp cao tự thú hôm nay kể cho Vân Hề nghe.
Cậu nghe đường hạo kể lại, không khỏi lần thứ hai thở dài: “Đây có thể là nguyên nhân chính khiến giá cổ phiếu của Hạo Hãn trượt dài như vậy.”
“Vậy hiện tại cậu dự định như thế nào?” Đường hạo hỏi.
Vân Hề đưa tay nhéo nhéo mi tâm uể oải nói: “Hàn Diệp Tu là bởi vì tớ mới mắc mưu kế của người khác, tôi không muốn thiếu nhân tình của hắn. Trước tiên đem tớ đến Hạo Hãn một chuyến, tớ cần hiểu rõ tình hình cụ thể, đem chuyện này xử lý xong chúng ta sẽ quay về Mỹ, tớ không muốn ở cái thành phố thị phi này nữa.”
Đường hạo thấy Vân Hề không vì Hàn Diệp Tu mà nhẹ dạ như trước đây nữa cũng thở phào nhẹ nhõm một ít, hắn cười nói: “Được rồi, có một việc nữa, người của tớ đã điều tra được người nhà Lê gia đều bị Hàn Diệp Tu tống đến một thị trấn gần biên giới, bên đó là căn cứ của một người quen của hắn. Người nhà Lê gia đều bị bí mật giám sát, không có bất kỳ ý đồ nào, nhưng mà…”
“Có cá lọt lưới sao?”
“Đúng vậy.” Đường Hạo gật đầu: “Bác cả của Lê Tích có một đứa con trai tên là Lê Nham, hắn mười mấy năm trước đã bị đem ra nước ngoài, chưa về nước lần nào, người nhà Lê gia cũng không có bất kỳ tin tức nào về Lê Nham, hiện tại người của tớ đang thu thập thông tin của Lê Nham ở nước ngoài.”
“Lê nham… ” Vân Hề suy tư sau một lúc rồi nói: “Tốt nhất là nắm được hình ảnh của Lê Nham, tớ người này có đúng là người Tần Chử gặp hôm qua không.”
Nhớ tới ngày hôm qua, Charles lén theo dõi Tần Chử gặp một người, đường hạo không khỏi cau mày, nếu như người kia là Lê Nham, như vậy có phải bọn họ đã nghi ngờ đúng mục tiêu rồi không. Chỉ cần hắn tiếp tục điều tra Lê Nham, nói không chừng một ngày nào đó sự thật sẽ bị phơi bày.
Xe rất nhanh đã đến Hạo Hãn, lần này đường hạo không ngồi bên ngoài chờ nữa mà lựa chọn cùng Vân Hề đi vào trong. Không biết có phải do Hàn Diệp Tu bị lôi xuống nước không mà hiện tại bầu không khí trong Hạo Hãn có chút khẩn trương.
Cô nương quầy lễ tân nhìn thấy Vân Hề và đường hạo xuất hiện ở cửa lớn thì kinh ngạc há hốc miệng, hai tròng mắt quét qua Vân Hề rồi lại quét về đường hạo, đáy mắt lộ ra tia hưng phấn khó tả.
Trước đại sảnh, cô nương quầy lễ tân đi đôi giày cao gót lẽo đẽo bám theo bên cạnh Vân Hề, vẫn không quen quan sát đường hạo đi bên cậu một chút, từ đáy lòng lập tức so sánh hắn với Hàn Diệp Tu, cuối cùng vẫn đem ra kết luận nghieng về ông chủ nhà mình hơn.
“Ngài Vân, hôm nay ngài là đến tìm chủ tịch Hàn sao?”
“Không phải, tôi đến tìm trợ lý chủ tịch Hàn, phiền cô nói giúp tôi một chút.”
“Không cần không cần, ” Cô nương quầy lễ tân liên tục xua tay: “Chủ tịch Hàn đã ra thông báo, phàm là ngài vân muốn gặp ai sẽ không cần phải hẹn trước gì hết,
phàm là Vân tiên sinh muốn gặp đích nhân không cần bất luận cái gì hẹn trước, người xem ta là giúp ngài bả Lý trợ lý khiếu xuống tới chính…”
“Vậy làm phiền cô quẹt thẻ, tôi biết phòng làm việc của cô ấy.”
“Vâng.” Cô nương quầy lế tân ân cần bấm nút thang máy cho Vân Hề, sau đó tiến vào trong thang máy thay Vân Hề quẹt thẻ, bấm tầng áp chót rồi mới bước ra, cười nói: “Hẹn gặp lại ngài Vân.”
“Gặp lại.”
Cửa thang máy vừa khép lại, khóe miệng đường hạo đã kéo lên, nói: “Vì sao tớ cảm thấy ánh mắt của mấy người quầy lễ tân rất quái dị.”
Vân Hề yên lặng nhìn số tầng liên tục thay đổi, chỉ buồn bã nói: “Tớ đã thành thói quen rồi.”
“…”
Hình như quầy lễ tân đã báo cáo trước cho trợ lý Lý, cửa thang máy vừa mở một giây Vân Hề đã thấy trự lý Lý đứng đợi trước cửa.
Trự lý Lý kinh ngạc nhìn đường hạo, sau đó nói với Vân Hề: “Ngài Vân, ngài đến tìm tôi sao?”
“Đúng vậy.” Vân Hề dẫn Đường Hạo đi ra thang máy: “Không biết Lý trợ lý bây giờ có tiện không, nếu như cô có chuyện cần làm thì tôi có thể đợi.”
“Không, không, hiện tại tôi rất thong thả.” Trự lý Lý liên thanh đáp, nếu để cho chủ tịch Hàn biết cô bắt Vân Hề đợi một thời gian chắc sẽ lột da cô ra mất.
“Dạ.” Trợ lý Lý hỏi qua ý kiến của Vân Hề: “Ngài Vân đến phòng làm việc của tôi được không?”
“Vậy quấy rầy.”
“Không quấy rầy, không quấy rầy.” trợ lý Lý vừa cười vừa dẫn Vân Hề và đường hạo đến phòng làm việc của mình.
Phòng làm việc ở tầng áp chót không nhiều, cho nên bọn họ đi rất nhanh đã đến.
Trước tiên trợ lý Lý rót cho hai người hai chén trà, rồi mới hỏi: “Ngài Vân hôm nay đến tìm tôi là có chuyện gì?”
Vân Hề dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ mép chén: “Hôm qua Hàn Diệp Tu bị người bí mật mang đi, phải không?”
Nhưng tin tức này lại không để lộ ra thân phận nhân viên cao cấp cục thuế lợi dụng chức quyền che giấu chứng cứ Phương Hoa phạm tội rửa tiền mà chỉ đăng một tiêu bài chung chung “Nhân viên cấp cao.”. Hơn nữa còn đưa tin nhân viên này đã bị í mật đem đi thẩm tra, còn nói hắn làm như vậy là bất đắc dĩ do có người bắt buộc hắn làm, thế lực của hắn không lớn bằng người kia, cho nên chỉ đành nghe lệnh mà hành sự.
Mặc dù nội dung bên trong không chỉ rõ người sai khiến đấy là ai, nhưng kết hợp với tin tức Phương Hoa và Hàn Diệp Tu bí mật hợp tác trước đó, không khó để đoán ra người sai khiến nhân viên cao cấp này chính là Hàn Diệp Tu. Tin tức vừa đưa ra không lâu, bình luận trên mạng cũng thật khiến người ta kinh người, mà ngay cả cổ phiếu Hạo Hãn cũng trượt giá không ít.
Cùng sáng hôm đó, Vân Hề theo ủy quyền của Christopher đến tìm tổng giám đốc của Phương Hoa – Tôn Tuấn nhằm chấm dứt hợp đồng cùng đòi bồi thường thiệt hại. Khác với quá khứ trước đây, Phương Hoa bây giờ không còn đông người ra vào tấp nập nữa, chuyện rửa tiền bị chọc ra, một đám nhân viên do lo sợ bị liên lụy đã vội vàng xin từ chức. Mắt thấy mọi chuyện rắc rối ngày càng lớn, đám nhân viên còn lại cũng vô cùng bàng hoàng lo lắng.
Bởi vì tài chính cạn kiệt, Phương Hoa cũng ra quyết định sa thải nhân viên, mặc dù đã ra thông báo sa thải nhưng ngoài mặt vẫn có đại ý quyết đinh ở lại hay đi do người lao động quyết định, Phương Hoa sẽ không cưỡng chế sa thải, đương nhiên, cũng sẽ không cưỡng chế nhân viên còn có hợp đồng rời khỏi đơn vị công tác.
Thông báo vừa tung ra một chút, có không ít nhân viên đã xin rời khỏi cương vị công tác, chỉ có số ít nhân viên niệm tình cũ vẫn giữ vững tinh thần. Hiện tại Phương Hoa có thể hình dung bằng hai chữ tiêu điều, không còn có cái cảnh nhân viên qua lại vội vã như xưa được nữa.
Vân Hề ngồi trong phòng khách mà buông xuống suy nghĩ, trên mặt bàn chén trà vẫn bốc khói, phả qua mặt cậu, làm cho sắc thái trên mặt Vân Hề trở nên rất mơ hồ. Sắc mặt Tôn Tuấn vô cùng vội vã đi đến phòng tiếp khách.
Tiếng nói vừa vang lên ngoài cửa phòng tiếp khách, Vân Hề đã ngẩng đầu lên liếc nhìn Tôn Tuấn rồi thản nhiên nói: “Quấy rầy.”
“Không có.” Tôn Tuấn cười khổ một tiếng, hắn cũng đoán trước được ý định đến đây của Vân Hề: “Khiến ngài phải đi một chuyến rồi.”
Vân Hề mím môi, đưa một bản hiệp nghị qua cho Tôn Tuấn: “Anh xem trước một chút đi, có gì thắc mắc cứ nói ra.”
“Được. ” Tôn Tuấn tiếp nhận bản hiệp nghị qua rồi đọc kỹ. Chuyện đến mức này hắn cũng không thể trách Christopher bỏ đá xuống giếng được, nguyên nhân ban đầu vốn là Phương Hoa đã vi ước, đây là nguyên tắc trên thương trường, không được phép có sự lừa dối cũng không có cái gọi là tình cảm.
Hiện tại hắn rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao Vân Hề được gọi là “Người đầu tư lý trí nhất”, khi soạn hợp đồng cậu đã lường trước được mọi việc, tính được cả đường lui đường tiến, sẽ không bởi bất cứ chuyện gì mà do dự, điểm này Vân Hề tỏ ra rất tốt.
Tôn Tuấn đem mọi điều khoản trong bản hiệp nghị đọc cẩn thận một lần, cuối cùng hắn buông ra, trên khuôn mặt chỉ còn nụ cười công thức: “Đầu tiên, tôi thay mặt Phương Hoa cảm ơn Christopher đã không yêu cầu Phương Hoa bồi thường gấp hai lần hợp đồng quy định. Thứ hai, tình hình hiện tại cũng Phương Hoa chắc hẳn Ngài Vân đây cũng có thể hiểu được, bởi vì chuyện rửa tiền bị đem ra mà toàn bộ vốn lưu động của tập đoàn đều bị đóng băng, cho nên bây giờ Phương Hoa không thể có tiền bồi thường được. Thế nhưng, nếu một ngày Phương Hoa đi đến bước cuối cùng bị phá sản, Christopher có thể thu mua lại tập đoàn, đồng thời sẽ khấu trừ qua tiền bồi thường. Arvin, chuyên này Christopher có thể chấp nhận được không?”
“Có thể.” Vân Hề đáp, nếu như phần hiệp nghị này đến sớm hơn một ngày, không, thậm chí chỉ cần nửa ngày, khi mà vốn lưu động của Phương Hoa chưa bị đóng băng, ít ra cậu còn có thể dòi d hơn phân nửa tiền bồi thường. Đến bước này rồi, phương pháp của Tôn Tuấn không nghi ngờ gì là phương pháp tối ứu nhất hiện giờ, cậu cũng không thể khiến chủ tịch Phương bắt Tôn Tuấn đập nồi bán sắt đem tiền ra bồi thường.
“Cảm ơn. ” Tôn Tuấn cảm kích cười cười: “Tuy rằng cuối cùng không được cùng Christopher hoàn thành hạng mục mới, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn Christopher trong lúc Phương Hoa nguy cấp nhất đã đưa tay viện trợ.” Tôn Tuấn nói xong liền lấy con dấu của Phương Hoa ấn lên bản hiệp nghị kia, đồng thời cũng viết tay phần thỏa thuận lúc nãy vào bản hiệp nghị, cuối cùng đóng dấu của Phương Hoa lên đó.
“Tôi cũng muốn cảm ơn Phương Hoa.” Vân Hề cười nhạt nói: “Cảm ơn sự tiếp đãi tận tình của Phương Hoa thời gian qua, hy vọng sau này còn có cơ hội hợp tác, không phải là Christopher mà là cá nhân tôi.”
“Tốt.”
“Như vậy… ” Vân Hề thu hồi phần hiệp nghị thuộc về Christopher, đồng thời đưa phần hiệp nghị còn lại cho hắn, đứng dậy nói: “Tổng giám đốc Tôn bây giờ cũng nhiều chuyện bận rộn, tôi không quấy rầy nữa.”
“Tôi tiễn ngài.” Tôn Tuấn cũng thu hồi con dấu cùng bản hiệp nghị trên bàn, theo sau Vân Hề rời khỏi phòng tiếp khách.
Một giây trước khi khi Vân Hề gần bước vào thang máy, Tôn Tuấn bỗng nhiên chặn cửa: “Arvin, tôi nhận được một thông tin, Hàn Diệp Tu cũng bị gọi vào cục cảnh sát rồi, hiện tại rắc rối ngày càng lớn, ban đầu là Hàn Diệp Tu đứng ra nhận mình đã khiến nhân viên cấp cao cục thuế kia che giấu chứng cứ Phương Hoa rửa tiền, cho nên lúc này hắn và chủ tịch đều nguy hiểm như nhau, đều trở thành mục tiêu của âm mưu lần này. Nếu ngài có năng lực như vậy, hy vọng ngài có thể giúp hắn một chút, dù sao vì ngài nên hắn mới hợp tác cùng Phương Hoa, lúc trước hắn luôn bắt chúng tôi không được để lộ tin tức hai bên hợp tác cho cậu. Tuy rằng đến tột cùng tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng tôi có thể nhìn thấy sự chân thành của hắn với ngài. Đương nhiên đây là chuyện riêng giữa ngài và hắn, tôi chỉ là một người ngoài, cũng không có tư cách yêu cầu ngài làm nên chuyện gì, tất cả đều là do ngài quyết định thôi.”
Vân Hề vẫn chưa đọc báo ngày hôm nay, cậu nhăn mày: “Anh vừa nói Hàn Diệp Tu cũng bị cảnh sát mời?”
“Đúng vậy.” Tôn Tuấn gật đầu: “Thực ra hắn bị mời vào ngày hôm qua, bây giờ vẫn chưa đi ra.”
“Tôi đã biết, cảm ơn anh đã nói cho tôi chuyện này, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Tôn Tuấn thu cánh tay chống vào thang máy, cho đến khi cửa thang máy khép lại mới rời đi.
Đường hạo chờ ở bên ngoài, thấy Vân Hề đi ra liền tiến đến, từ ngày đám nhà báo bao vây Vân Hề bị đuổi việc, cũng không có ai dám chạy theo cậu khai thác thông tin nữa, cho nên bây giờ bọn họ không sợ có nhà báo ngăn cản.
“Đàm phán sao rồi?”
Vân Hề trầm mặc gật đầu, tâm sự nặng nề lên xe.
Đường hạo theo Vân Hề lên xe, vưa lo lái xe, vừa cẩn thận nhìn về phía Vân Hề: “Có phải gặp vấn đề nào khó không?”
Vân Hề đem hiệp nghị bỏ trong túi áo ra, vứt lên ghế ngồi phía sau, thở dài nói: “Khó khăn không có, nhưng phiền phức lại có một, vừa rồi Tôn Tuấn nói cho tớ biết hôm qua Hàn Diệp Tu đã bị dẫn đi, đến lúc này vẫn chưa được thả ra.”
Đường Hạo chần chờ chớp mắt một cái, sau đó đem đầu báo về nhân viên cấp cao tự thú hôm nay kể cho Vân Hề nghe.
Cậu nghe đường hạo kể lại, không khỏi lần thứ hai thở dài: “Đây có thể là nguyên nhân chính khiến giá cổ phiếu của Hạo Hãn trượt dài như vậy.”
“Vậy hiện tại cậu dự định như thế nào?” Đường hạo hỏi.
Vân Hề đưa tay nhéo nhéo mi tâm uể oải nói: “Hàn Diệp Tu là bởi vì tớ mới mắc mưu kế của người khác, tôi không muốn thiếu nhân tình của hắn. Trước tiên đem tớ đến Hạo Hãn một chuyến, tớ cần hiểu rõ tình hình cụ thể, đem chuyện này xử lý xong chúng ta sẽ quay về Mỹ, tớ không muốn ở cái thành phố thị phi này nữa.”
Đường hạo thấy Vân Hề không vì Hàn Diệp Tu mà nhẹ dạ như trước đây nữa cũng thở phào nhẹ nhõm một ít, hắn cười nói: “Được rồi, có một việc nữa, người của tớ đã điều tra được người nhà Lê gia đều bị Hàn Diệp Tu tống đến một thị trấn gần biên giới, bên đó là căn cứ của một người quen của hắn. Người nhà Lê gia đều bị bí mật giám sát, không có bất kỳ ý đồ nào, nhưng mà…”
“Có cá lọt lưới sao?”
“Đúng vậy.” Đường Hạo gật đầu: “Bác cả của Lê Tích có một đứa con trai tên là Lê Nham, hắn mười mấy năm trước đã bị đem ra nước ngoài, chưa về nước lần nào, người nhà Lê gia cũng không có bất kỳ tin tức nào về Lê Nham, hiện tại người của tớ đang thu thập thông tin của Lê Nham ở nước ngoài.”
“Lê nham… ” Vân Hề suy tư sau một lúc rồi nói: “Tốt nhất là nắm được hình ảnh của Lê Nham, tớ người này có đúng là người Tần Chử gặp hôm qua không.”
Nhớ tới ngày hôm qua, Charles lén theo dõi Tần Chử gặp một người, đường hạo không khỏi cau mày, nếu như người kia là Lê Nham, như vậy có phải bọn họ đã nghi ngờ đúng mục tiêu rồi không. Chỉ cần hắn tiếp tục điều tra Lê Nham, nói không chừng một ngày nào đó sự thật sẽ bị phơi bày.
Xe rất nhanh đã đến Hạo Hãn, lần này đường hạo không ngồi bên ngoài chờ nữa mà lựa chọn cùng Vân Hề đi vào trong. Không biết có phải do Hàn Diệp Tu bị lôi xuống nước không mà hiện tại bầu không khí trong Hạo Hãn có chút khẩn trương.
Cô nương quầy lễ tân nhìn thấy Vân Hề và đường hạo xuất hiện ở cửa lớn thì kinh ngạc há hốc miệng, hai tròng mắt quét qua Vân Hề rồi lại quét về đường hạo, đáy mắt lộ ra tia hưng phấn khó tả.
Trước đại sảnh, cô nương quầy lễ tân đi đôi giày cao gót lẽo đẽo bám theo bên cạnh Vân Hề, vẫn không quen quan sát đường hạo đi bên cậu một chút, từ đáy lòng lập tức so sánh hắn với Hàn Diệp Tu, cuối cùng vẫn đem ra kết luận nghieng về ông chủ nhà mình hơn.
“Ngài Vân, hôm nay ngài là đến tìm chủ tịch Hàn sao?”
“Không phải, tôi đến tìm trợ lý chủ tịch Hàn, phiền cô nói giúp tôi một chút.”
“Không cần không cần, ” Cô nương quầy lễ tân liên tục xua tay: “Chủ tịch Hàn đã ra thông báo, phàm là ngài vân muốn gặp ai sẽ không cần phải hẹn trước gì hết,
phàm là Vân tiên sinh muốn gặp đích nhân không cần bất luận cái gì hẹn trước, người xem ta là giúp ngài bả Lý trợ lý khiếu xuống tới chính…”
“Vậy làm phiền cô quẹt thẻ, tôi biết phòng làm việc của cô ấy.”
“Vâng.” Cô nương quầy lế tân ân cần bấm nút thang máy cho Vân Hề, sau đó tiến vào trong thang máy thay Vân Hề quẹt thẻ, bấm tầng áp chót rồi mới bước ra, cười nói: “Hẹn gặp lại ngài Vân.”
“Gặp lại.”
Cửa thang máy vừa khép lại, khóe miệng đường hạo đã kéo lên, nói: “Vì sao tớ cảm thấy ánh mắt của mấy người quầy lễ tân rất quái dị.”
Vân Hề yên lặng nhìn số tầng liên tục thay đổi, chỉ buồn bã nói: “Tớ đã thành thói quen rồi.”
“…”
Hình như quầy lễ tân đã báo cáo trước cho trợ lý Lý, cửa thang máy vừa mở một giây Vân Hề đã thấy trự lý Lý đứng đợi trước cửa.
Trự lý Lý kinh ngạc nhìn đường hạo, sau đó nói với Vân Hề: “Ngài Vân, ngài đến tìm tôi sao?”
“Đúng vậy.” Vân Hề dẫn Đường Hạo đi ra thang máy: “Không biết Lý trợ lý bây giờ có tiện không, nếu như cô có chuyện cần làm thì tôi có thể đợi.”
“Không, không, hiện tại tôi rất thong thả.” Trự lý Lý liên thanh đáp, nếu để cho chủ tịch Hàn biết cô bắt Vân Hề đợi một thời gian chắc sẽ lột da cô ra mất.
“Dạ.” Trợ lý Lý hỏi qua ý kiến của Vân Hề: “Ngài Vân đến phòng làm việc của tôi được không?”
“Vậy quấy rầy.”
“Không quấy rầy, không quấy rầy.” trợ lý Lý vừa cười vừa dẫn Vân Hề và đường hạo đến phòng làm việc của mình.
Phòng làm việc ở tầng áp chót không nhiều, cho nên bọn họ đi rất nhanh đã đến.
Trước tiên trợ lý Lý rót cho hai người hai chén trà, rồi mới hỏi: “Ngài Vân hôm nay đến tìm tôi là có chuyện gì?”
Vân Hề dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ mép chén: “Hôm qua Hàn Diệp Tu bị người bí mật mang đi, phải không?”
Tác giả :
Trần Thế Chi Thương