Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu
Chương 91
Lúc hắn suy sụp tôi có thể bình tĩnh được, ngược lại bây giờ hắn càng bình tĩnh tôi lại cực kỳ sợ hãi, nước mắt cũng đột nhiên trào ra, "Anh đừng gạt em... anh đừng gạt em..."
Kỳ thật bình tĩnh chỉ là giả vờ, tôi sợ rằng hắn không còn sống bao lâu nữa, sợ một ngày nào đó hắn sẽ lẳng lặng rời bỏ tôi trên cõi đời này, so với hắn tôi còn sợ hãi gấp vạn lần.
"Đứa ngốc này." Hắn có chút luống cuống, "Anh không có nói dối mà."
"Vậy sao anh lại không vui?" Tôi bất chấp mất mặt, hai mắt nhòe nhoẹt lên án, "Chuyện lớn như vậy... em cũng không cần anh phải la hét nhảy nhót gì, chỉ cần tỏ ra kích động một chút để em biết thật sự không có việc gì là được rồi, cho dù có mang chút gì đó về ăn mừng cũng tốt..."
"Anh vui mà, nhiều năm rồi anh mới vui như vậy! Sau này có thể yên tâm ở cạnh em, anh không biết phải tỏ ra như thế nào cả." Hắn có chút đần ra, kề sát mặt tôi nói.
"Anh không nghĩ là số mình lại may mắn đến vậy, nhận được kết quả liền về thẳng đây... Anh chỉ muốn mau trở về để báo cho em biết... Trên đường đi còn nghĩ phải tạo ra vẻ mặt hạnh phúc như thế nào để cho em thấy, cho em yên tâm, nhưng mà..."
Hắn nhìn tôi, có chút xấu hổ, "Lâu lắm rồi không như vậy, anh cũng quên mất đó là vẻ mặt như thế nào."
Mũi tôi không ngừng nóng lên.
Chỉ đến lúc hắn nói ra, tôi mới có thể hiểu được trước đây hắn cô đơn biết chừng nào.
Hắn ở trước mặt người khác luôn tỏ ra tàn bạo độc ác, thực chất chỉ là một tên ngốc cô độc.
"Không sao." Tôi cười cười an ủi hắn, "Sau này từ từ sẽ quen."
Hắn ừ một tiếng, thoải mái cười, vẻ mặt còn thật sự có điểm đáng thương.
Tôi dằn sự xót xa xuống, nâng mặt hắn lên, hôn hắn say đắm, "Sau này chúng ta đã có thể hạnh phúc bên nhau rồi."
Hắn đột nhiên im lặng, không nói cũng không cười, tay bỗng siết chặt lấy khiến tôi có chút nghẹt thở.
Mặt dán vào trong ngực hắn, bị ép chặt bởi sức lực kinh người giữa lồng ngực cứng rắn và tay hắn, muốn thở cũng thật khó khăn. Xương cốt toàn thân như muốn vỡ vụn, da đầu bị cằm hắn cọ xát đến phát đau.
"Tiểu Thần."
"Ừ."
"Anh muốn làm với em."
Tôi đồng ý, tiếp tục ôm hắn, "Được."
Nhưng đợi một lát, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp của hắn, và tay không ngừng vuốt ve lưng tôi, không thấy động tác kế tiếp.
"Sao vậy?"
Hơi thở hắn bất ổn, "Nếu như bây giờ làm, anh sẽ khiến em bị đau."
Tôi mơ hồ thở ra một hơi dài, "Không sao."
Môi cứ thế mà tự nhiên quyện lấy nhau, nụ hôn nồng nàn không che giấu được sự mất kiểm soát, đầu lưỡi quấn chặt đến tê dại, cảm nhận được độ cứng của răng chạm vào nhau, hơi thở như bị đánh cắp, đến cả tóc bị vò cũng có chút đau đớn.
Nhưng chính sự âu yếm thô bạo đó lại mang đến cảm giác an tâm, dù hắn đã tận lực khắc chế sức mạnh, song hầu hết quần áo đều là bị xé đi, âm thanh vải rách vang trong màng nhĩ khiến người ta thật sợ hãi. Nhưng trước lúc tiến vào hắn vẫn nhẫn nại làm công việc bôi trơn, mà còn ngu ngơ hỏi một câu, "Không dùng bao có sao không?"
Dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng vẫn bị tiến vào sâu đến không thể tưởng nổi, cuối cùng đã hiểu được câu 'sẽ khiến em bị đau' không phải là lời nói chơi. Không tin được là sức hắn lại mạnh đến vậy, tôi nhịn không được rên rỉ mấy tiếng, sau vài lần bị thúc vào, chỉ còn cảm thấy mê man, sau đó là tê liệt.
Những lần va chạm triền miên không ngừng lặp đi lặp lại, khiến mông nóng rát, bụng cũng bị cọ xát đến phát nhiệt, tôi vất vả hít thở, có chút không chịu đựng được mà bắt lấy tay hắn, "Không được, Lục Phong..."
Hắn chỉ mơ hồ nói xin lỗi, vẫn tiếp tục bao phủ bên trên tôi, dùng sức chuyển động thắt lưng, mạnh mẽ đè lên đầu gối tôi, bắt buộc hai chân mở rộng ra, một lần nữa chôn sâu vào cơ thể tôi.
Vật thể nóng cứng đó không ngừng chuyển động bên trong cơ thể, mỗi lúc càng thêm ngạnh hơn, mông được nâng lên va chạm liên tục với cơ bụng rắn rỏi, dần dần trở nên ẩm ướt và nóng bỏng. Bên trong yếu ớt bị kích thích, tuy rằng rất đau, nhưng phía trước cũng vì sự xâm nhập của hắn mà ngẩng đầu lên.
"Không, không được... chậm một chút..."
Hắn đã hoàn toàn không thể khống chế được, tiếp tục chuyển động dữ dội một hồi lâu, cho đến khi nơi giao hợp đã ướt đẫm như mong muốn, mới thả chậm lại, cúi xuống hôn thật sâu, dùng tay vuốt ve tính khí của tôi, chờ phần giữa hai chân của tôi cũng đứng lên, hơi thở chậm chạp vừa nóng vừa bất an, hắn lại lần nữa đi vào thật sâu, động tác dã man mà liên tục thúc vào. Trong cơn giao hoan mãnh liệt đó, thắt lưng tôi mất hết sức lực, phần lưng cọ xát với ra giường có chút đau đớn, cả người nóng rực như bị thiêu sống.
Dần dần không thể chịu nổi sự cuồng loạn kịch liệt đó, tôi muốn mở lời xin hắn dừng lại, nhưng âm thanh không vọt ra khỏi cửa miệng. Hắn vờ như không biết, dùng hai tay ôm lấy lưng tôi với sức lực kinh người, dễ dàng nâng tôi lên ngồi trên eo hắn. Bị chạm sâu đến nơi cùng cực tôi chỉ còn biết hít đầy hơi lạnh, eo cũng mất đi cảm giác, trong một lúc không thể nói lên thành lời.
Hắn ôm chặt lấy tôi mà chuyển động, động tác mỗi lúc càng thô bạo, trước mắt bắt đầu mờ đi. Phần dục vọng hưng phấn của chính mình liên tục ma sát với bụng của hắn, bên trong không kiềm chế được mạnh mẽ co rút, cuối cùng tôi vẫn bị ướt bụng trước hắn.
Hắn thật sự đã biến thành dã thú, cánh tay rắn chắc vòng qua người tôi càng thêm siết chặt, ở bên trong cơ thể mà chuyển động dữ dội đến cực đỉnh, mãi cho đến lần thúc vào mạnh bạo cuối cùng, hắn mới riết chặt lấy cơ thể tôi, không cử động nữa, phóng ra một luồng dịch nóng hổi.
Nơi giao hợp vẫn khe khẽ run lên, cả hai đều không động đậy, chỉ ôm lấy lưng đối phương, điều chỉnh lại nhịp thở.
Một lúc lâu sau hắn mới nằm xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng hôn và lau đi mồ hôi trên trán, trên mũi tôi rồi mới đến môi... âu yếm nhau trong chốc lát rồi mới rời khỏi nhau, đầu tôi vùi vào cổ hắn, hắn buồn bã nói, "Làm thế nào đây... anh yêu em như thế..."
Tôi vì đau bụng nên không có sức nói chuyện, chỉ lẳng lặng nằm trong ngực hắn thở dốc, lắng nghe tiếng tim đập của hắn.
"Anh khiến em bị thương sao?"
Tôi hơi cử động thân dưới, hắn lại hôn lên trán một cái. Gương mặt kề cận nhau, làn da tiếp xúc mang đến cảm giác ấm áp mịn màng.
"Anh sẽ cẩn thận." Hắn trịnh trọng nói, "Anh sẽ nhịn được."
Vẻ dịu dàng của hắn có phần nghiêm túc trông lại ngô ngố thế nào ấy. Tôi vuốt tóc hắn.
"Tiểu Thần."
"Ừ?"
"Sau này chúng ta có thể vĩnh viễn ở cạnh nhau rồi phải không?"
Tôi ừ một tiếng, hắn mới cười rộ lên, an tâm nắm tay tôi, "Mệt lắm phải không? Thôi ngủ đi."
Tôi lập tức thả lỏng, nhắm mắt lại.
Ngực của hắn thật an toàn, hắn có thô bạo cũng không sao, bởi vì tôi biết, hắn sẽ không bao giờ làm tổn thương tôi nữa.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê người kế bên lại giật giật.
"Tiểu Thần."
Tôi miễn cưỡng mở mắt ra.
"Anh cảm thấy mình đã già rồi."
Tôi nhanh chóng quay đầu lại, mắt hắn vẫn tỉnh táo, chỉ là có chút yếu đuối.
"Lúc còn trẻ, không có em bên cạnh, anh có thể chịu đựng được hai mươi năm... Nhưng hiện tại nếu lại như vậy, anh sẽ không chịu nổi."
"Anh sợ phải rời xa em. Anh không thể chịu được, nhất định không thể chịu được."
"Nếu như anh có trở nên vừa già vừa bệnh vừa xấu, em cũng đừng rời khỏi anh, được không?"
Tôi nhẹ nhàng vươn tay chạm vào khóe mắt đỏ lên của hắn, rồi mới ôm lấy đầu của hắn.
Tôi đã nghĩ sai rồi, thật ra chúng tôi trong lúc đó, hắn mới là người không được che chở, không được an ủi. Hắn so với tôi càng dễ bị tổn thương hơn rất nhiều.
"Anh yên tâm."
Cho dù toàn bộ cả nhân loại đều chán ghét khinh rẫy anh, em cũng sẽ đứng bên cạnh anh, vĩnh viễn.
Kỳ thật bình tĩnh chỉ là giả vờ, tôi sợ rằng hắn không còn sống bao lâu nữa, sợ một ngày nào đó hắn sẽ lẳng lặng rời bỏ tôi trên cõi đời này, so với hắn tôi còn sợ hãi gấp vạn lần.
"Đứa ngốc này." Hắn có chút luống cuống, "Anh không có nói dối mà."
"Vậy sao anh lại không vui?" Tôi bất chấp mất mặt, hai mắt nhòe nhoẹt lên án, "Chuyện lớn như vậy... em cũng không cần anh phải la hét nhảy nhót gì, chỉ cần tỏ ra kích động một chút để em biết thật sự không có việc gì là được rồi, cho dù có mang chút gì đó về ăn mừng cũng tốt..."
"Anh vui mà, nhiều năm rồi anh mới vui như vậy! Sau này có thể yên tâm ở cạnh em, anh không biết phải tỏ ra như thế nào cả." Hắn có chút đần ra, kề sát mặt tôi nói.
"Anh không nghĩ là số mình lại may mắn đến vậy, nhận được kết quả liền về thẳng đây... Anh chỉ muốn mau trở về để báo cho em biết... Trên đường đi còn nghĩ phải tạo ra vẻ mặt hạnh phúc như thế nào để cho em thấy, cho em yên tâm, nhưng mà..."
Hắn nhìn tôi, có chút xấu hổ, "Lâu lắm rồi không như vậy, anh cũng quên mất đó là vẻ mặt như thế nào."
Mũi tôi không ngừng nóng lên.
Chỉ đến lúc hắn nói ra, tôi mới có thể hiểu được trước đây hắn cô đơn biết chừng nào.
Hắn ở trước mặt người khác luôn tỏ ra tàn bạo độc ác, thực chất chỉ là một tên ngốc cô độc.
"Không sao." Tôi cười cười an ủi hắn, "Sau này từ từ sẽ quen."
Hắn ừ một tiếng, thoải mái cười, vẻ mặt còn thật sự có điểm đáng thương.
Tôi dằn sự xót xa xuống, nâng mặt hắn lên, hôn hắn say đắm, "Sau này chúng ta đã có thể hạnh phúc bên nhau rồi."
Hắn đột nhiên im lặng, không nói cũng không cười, tay bỗng siết chặt lấy khiến tôi có chút nghẹt thở.
Mặt dán vào trong ngực hắn, bị ép chặt bởi sức lực kinh người giữa lồng ngực cứng rắn và tay hắn, muốn thở cũng thật khó khăn. Xương cốt toàn thân như muốn vỡ vụn, da đầu bị cằm hắn cọ xát đến phát đau.
"Tiểu Thần."
"Ừ."
"Anh muốn làm với em."
Tôi đồng ý, tiếp tục ôm hắn, "Được."
Nhưng đợi một lát, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp của hắn, và tay không ngừng vuốt ve lưng tôi, không thấy động tác kế tiếp.
"Sao vậy?"
Hơi thở hắn bất ổn, "Nếu như bây giờ làm, anh sẽ khiến em bị đau."
Tôi mơ hồ thở ra một hơi dài, "Không sao."
Môi cứ thế mà tự nhiên quyện lấy nhau, nụ hôn nồng nàn không che giấu được sự mất kiểm soát, đầu lưỡi quấn chặt đến tê dại, cảm nhận được độ cứng của răng chạm vào nhau, hơi thở như bị đánh cắp, đến cả tóc bị vò cũng có chút đau đớn.
Nhưng chính sự âu yếm thô bạo đó lại mang đến cảm giác an tâm, dù hắn đã tận lực khắc chế sức mạnh, song hầu hết quần áo đều là bị xé đi, âm thanh vải rách vang trong màng nhĩ khiến người ta thật sợ hãi. Nhưng trước lúc tiến vào hắn vẫn nhẫn nại làm công việc bôi trơn, mà còn ngu ngơ hỏi một câu, "Không dùng bao có sao không?"
Dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng vẫn bị tiến vào sâu đến không thể tưởng nổi, cuối cùng đã hiểu được câu 'sẽ khiến em bị đau' không phải là lời nói chơi. Không tin được là sức hắn lại mạnh đến vậy, tôi nhịn không được rên rỉ mấy tiếng, sau vài lần bị thúc vào, chỉ còn cảm thấy mê man, sau đó là tê liệt.
Những lần va chạm triền miên không ngừng lặp đi lặp lại, khiến mông nóng rát, bụng cũng bị cọ xát đến phát nhiệt, tôi vất vả hít thở, có chút không chịu đựng được mà bắt lấy tay hắn, "Không được, Lục Phong..."
Hắn chỉ mơ hồ nói xin lỗi, vẫn tiếp tục bao phủ bên trên tôi, dùng sức chuyển động thắt lưng, mạnh mẽ đè lên đầu gối tôi, bắt buộc hai chân mở rộng ra, một lần nữa chôn sâu vào cơ thể tôi.
Vật thể nóng cứng đó không ngừng chuyển động bên trong cơ thể, mỗi lúc càng thêm ngạnh hơn, mông được nâng lên va chạm liên tục với cơ bụng rắn rỏi, dần dần trở nên ẩm ướt và nóng bỏng. Bên trong yếu ớt bị kích thích, tuy rằng rất đau, nhưng phía trước cũng vì sự xâm nhập của hắn mà ngẩng đầu lên.
"Không, không được... chậm một chút..."
Hắn đã hoàn toàn không thể khống chế được, tiếp tục chuyển động dữ dội một hồi lâu, cho đến khi nơi giao hợp đã ướt đẫm như mong muốn, mới thả chậm lại, cúi xuống hôn thật sâu, dùng tay vuốt ve tính khí của tôi, chờ phần giữa hai chân của tôi cũng đứng lên, hơi thở chậm chạp vừa nóng vừa bất an, hắn lại lần nữa đi vào thật sâu, động tác dã man mà liên tục thúc vào. Trong cơn giao hoan mãnh liệt đó, thắt lưng tôi mất hết sức lực, phần lưng cọ xát với ra giường có chút đau đớn, cả người nóng rực như bị thiêu sống.
Dần dần không thể chịu nổi sự cuồng loạn kịch liệt đó, tôi muốn mở lời xin hắn dừng lại, nhưng âm thanh không vọt ra khỏi cửa miệng. Hắn vờ như không biết, dùng hai tay ôm lấy lưng tôi với sức lực kinh người, dễ dàng nâng tôi lên ngồi trên eo hắn. Bị chạm sâu đến nơi cùng cực tôi chỉ còn biết hít đầy hơi lạnh, eo cũng mất đi cảm giác, trong một lúc không thể nói lên thành lời.
Hắn ôm chặt lấy tôi mà chuyển động, động tác mỗi lúc càng thô bạo, trước mắt bắt đầu mờ đi. Phần dục vọng hưng phấn của chính mình liên tục ma sát với bụng của hắn, bên trong không kiềm chế được mạnh mẽ co rút, cuối cùng tôi vẫn bị ướt bụng trước hắn.
Hắn thật sự đã biến thành dã thú, cánh tay rắn chắc vòng qua người tôi càng thêm siết chặt, ở bên trong cơ thể mà chuyển động dữ dội đến cực đỉnh, mãi cho đến lần thúc vào mạnh bạo cuối cùng, hắn mới riết chặt lấy cơ thể tôi, không cử động nữa, phóng ra một luồng dịch nóng hổi.
Nơi giao hợp vẫn khe khẽ run lên, cả hai đều không động đậy, chỉ ôm lấy lưng đối phương, điều chỉnh lại nhịp thở.
Một lúc lâu sau hắn mới nằm xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng hôn và lau đi mồ hôi trên trán, trên mũi tôi rồi mới đến môi... âu yếm nhau trong chốc lát rồi mới rời khỏi nhau, đầu tôi vùi vào cổ hắn, hắn buồn bã nói, "Làm thế nào đây... anh yêu em như thế..."
Tôi vì đau bụng nên không có sức nói chuyện, chỉ lẳng lặng nằm trong ngực hắn thở dốc, lắng nghe tiếng tim đập của hắn.
"Anh khiến em bị thương sao?"
Tôi hơi cử động thân dưới, hắn lại hôn lên trán một cái. Gương mặt kề cận nhau, làn da tiếp xúc mang đến cảm giác ấm áp mịn màng.
"Anh sẽ cẩn thận." Hắn trịnh trọng nói, "Anh sẽ nhịn được."
Vẻ dịu dàng của hắn có phần nghiêm túc trông lại ngô ngố thế nào ấy. Tôi vuốt tóc hắn.
"Tiểu Thần."
"Ừ?"
"Sau này chúng ta có thể vĩnh viễn ở cạnh nhau rồi phải không?"
Tôi ừ một tiếng, hắn mới cười rộ lên, an tâm nắm tay tôi, "Mệt lắm phải không? Thôi ngủ đi."
Tôi lập tức thả lỏng, nhắm mắt lại.
Ngực của hắn thật an toàn, hắn có thô bạo cũng không sao, bởi vì tôi biết, hắn sẽ không bao giờ làm tổn thương tôi nữa.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê người kế bên lại giật giật.
"Tiểu Thần."
Tôi miễn cưỡng mở mắt ra.
"Anh cảm thấy mình đã già rồi."
Tôi nhanh chóng quay đầu lại, mắt hắn vẫn tỉnh táo, chỉ là có chút yếu đuối.
"Lúc còn trẻ, không có em bên cạnh, anh có thể chịu đựng được hai mươi năm... Nhưng hiện tại nếu lại như vậy, anh sẽ không chịu nổi."
"Anh sợ phải rời xa em. Anh không thể chịu được, nhất định không thể chịu được."
"Nếu như anh có trở nên vừa già vừa bệnh vừa xấu, em cũng đừng rời khỏi anh, được không?"
Tôi nhẹ nhàng vươn tay chạm vào khóe mắt đỏ lên của hắn, rồi mới ôm lấy đầu của hắn.
Tôi đã nghĩ sai rồi, thật ra chúng tôi trong lúc đó, hắn mới là người không được che chở, không được an ủi. Hắn so với tôi càng dễ bị tổn thương hơn rất nhiều.
"Anh yên tâm."
Cho dù toàn bộ cả nhân loại đều chán ghét khinh rẫy anh, em cũng sẽ đứng bên cạnh anh, vĩnh viễn.
Tác giả :
Lâm Lâm