Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu
Chương 34
Tôi nghe thấy tiếng khóa cửa từ phía sau.
Lập tức toàn thân cứng ngắc, không thể cử động.
Cảm giác được hắn từ phía sau chậm rãi đi đến, tay đặt lên thắt lưng tôi.
"Tôi... trở về ngủ." Tôi hoang mang hoảng loạn cố kéo tay hắn ra, xoay đầu muốn đi, "Cậu ngủ ngon."
Mới đi được nửa bước, lưng đã căng thẳng, cả người bị ôm chặt lấy.
"Cậu, cậu... cậu muốn..." Tôi nói loạn cả lên, bối rối giãy dụa, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn hắn, thật sự sợ hãi, sợ đến mức... phát run.
Hắn không nói lời nào bắt lấy cằm tôi, cứng rắn nâng lên, mạnh bạo áp môi hôn.
"Không..." Tôi cắn chặt răng không chịu hé ra, miễn cưỡng chống cự. Hắn dùng lực nắm chặt hàm dưới, bức tôi hé miệng ra, đầu lưỡi mãnh liệt xâm chiếm, quấn lấy lưỡi tôi, liên tục thô bạo mút vào.
Không thể như vậy... không thể lại cùng hắn như vậy...
Hai chân tôi run cầm cập, cố sức giãy dụa đẩy hắn ra. Không được, hắn sao có thể lại đối với tôi như thế... chúng ta vốn đã chẳng là gì của nhau, hắn sao có thể...
Đầu lưỡi cùng môi đều nhói đau, cuối cùng hắn mới khẽ buông ra, rồi lại một hơi cắn lên cổ tôi.
"Không được!" Bàn tay to lớn tiến vào trong áo ngủ, sức lực dùng để xoa nắn mạnh đến đáng sợ. Tôi liều mạng muốn ngăn chặn đôi tay đang gây sức ép trên ngực mình, "Đừng... mau buông ra..." Tôi nghe âm thanh mình mang theo tiếng khóc nức nở.
Hắn vô cùng dễ dàng mang tôi đặt lên giường, không giải thích nhiều tiếp tục hôn lên. Tay bị cố định hai bên, tôi bất lực vặn vẹo, bị áp chế triệt để đến độ không thể động đậy được.
Cho đến khi trong miệng có vị tanh ngọt, hắn mới dời môi đi, từ phía trên bình tĩnh chăm chú nhìn tôi, "Tại sao?"
Tôi ngay cả khí lực để đem nước bọt tràn ra khóe miệng nuốt xuống cũng không còn.
"Tại sao... lại gạt tôi?" Hắn lại cúi đầu, hôn lên môi tôi, lần này nhẹ đi nhiều lắm. Một lần, rồi lại hai lần... "Rõ ràng không có bạn gái. Lại muốn gạt tôi. Vì sao?"
Tôi run run nhìn hắn.
"Cậu vẫn còn quan tâm đến tôi đúng không?"
Tôi toàn thân cứng đờ, lại cố sức giãy dụa, "Tôi không có... không có..."
"Đừng gạt tôi." Hắn vươn tay ra cởi bỏ áo ngủ của tôi, "Cậu rõ ràng... không hề quên tôi..."
"Không... không phải..." Thân thể trần trụi kề cạnh nhau kịch liệt ma sát, tôi dần mất đi ý thức, "Không được..."
Quần ngủ cũng bị kéo xuống, tôi liều mạng kháng cự, "Không... chúng ta đã..."
Ngay cả phòng tuyến thể xác cũng bị đánh tan, tôi đây đối mặt với người này... liền thật sự không có năng lực chống cự lại."Tôi rất nhớ cậu." Hắn kề sát, mang thứ trói buộc cuối cùng tuột xuống, một ngọn lửa nóng lập tức chen vào giữa hai chân tôi, "Tiểu Thần... anh rất nhớ em."
Tôi khóc thút thít mắt sưng húp nhìn hắn. Tại sao gương mặt hắn thoạt trông mơ hồ như thế?
"Chúng ta cùng ở cạnh nhau được không?"
"..." Càng lúc càng mơ hồ.
"Đừng khóc... chúng ta lại về bên nhau được không?"
"..."
"Được không?"
Tôi nghẹn ngào nói, "Không, Lục Phong... Lục Phong..."
Anh có thể không yêu em, nhưng... đừng mang em ra đùa giỡn... em, em không thể chịu đựng nổi thêm một tổn thương nào cả.
Chân bị ôm lấy, nâng lên, hắn mạnh mẽ tiến vào.
Tôi nghe âm thanh nức nở như tiếng mèo kêu của mình.
Chỉ vừa thúc vào một chút, tôi đã sống chết bắt lấy vai hắn, khóc nấc lên, "Đừng... thật đáng sợ..."
"Ngoan, không có việc gì..." Hắn di chuyển thắt lưng thẳng vào trung tâm, mỗi lúc càng thêm kịch liệt, "Tiểu Thần... Tiểu... Thần..."
"Ô..." Móng tay đã bấm sâu vào da thịt, tôi lắc đầu loạn xạ, vặn vẹo để giảm bớt áp lực, thình lình bị tiến sâu vào đến mức không thể chấp nhận được, "Đừng, a..."
Lưng cùng ra giường chà sát với nhau, hô hấp rã rời, chân bị áp lên đến ngực, tay hắn duỗi đến dùng sức nâng eo cao lên, tôi ngay cả một chút né tránh nhỏ nhất cũng không làm được, chỉ có hứng lấy sự ra vào tàn bạo, thắt lưng gấp lại cơ hồ muốn gãy đôi.
"Lục Phong... Lục Phong... dừng lại..." Ngoại trừ la to ra không thể làm gì khác.
"Ngoan..." Hắn cúi đầu cắn lên môi tôi, lại chảy máu, "Em có phản ứng mà... Còn gạt anh sao?"
Môi bị mút thật mạnh, hô hấp đều khó khăn, đột nhiên thúc vào nhanh đến độ tôi muốn thét đến chói tai, nhưng ngay một chút âm thanh cũng không phát ra được.
"A..." Tôi mở mắt không ra, vẫn phát run.
"Tiểu Thần... Tiểu Thần..."
Ý thức tôi hỗn loạn, thân thể bị động đung đưa, ngay cả vai hắn cũng nắm không được. Trong cơ thể bỗng nhiên nóng rực một hồi, tôi run run nổi da gà toàn thân.
Lục Phong thở dốc ngừng lại, nơi chốn ấy không ngớt rung động, tôi co chặt toàn thân lại, run rẩy kịch liệt.
"Tiểu Thần." Hắn giữ lấy tư thế đó, không lùi ra. Tay chuyển đến trên mặt tôi, gạt mớ tóc ướt đẫm mồ hôi, ngón tay vuốt ve gương mặt đầy mồ hôi cùng nước mắt của tôi, "Em không sao chứ?"
Tôi không biết, thực sự không biết. Cùng hắn thân mật tiếp xúc đến cực điểm như vậy, trong lòng tựa như muốn nổ tung hết cả.
Từ đầu đến chân đều không hề nghe lệnh. Tôi cái gì cũng không thể nghĩ, cái gì cũng nghĩ không ra.
Chỉ có ngón tay vô lực vặn vẹo bắt lấy cánh tay hắn.Bắt lấy người này.
Lục Phong, Lục Phong, có phải anh... còn thật sự nghiêm túc với em? Có phải... sẽ không rời em thêm lần nữa?
Lại hôn nhau dữ dội, tôi không còn khí lực cũng như dũng khí chủ động, chỉ có thể mở miệng để hắn sục sạo dây dưa. Cảm nhận hắn càng hôn càng sâu, sự điên cuồng dần trỗi dậy, tôi rụt rè ngậm lấy đầu lưỡi hắn, ngốc nghếch quấn lấy.
Thân thể cao to áp trên người bỗng run rẩy đôi chút.
Đột nhiên bị ôm lấy, người bị lật nằm sấp xuống giường, còn không có thời gian từ cơn choáng váng khôi phục lại, thế tiến công mạnh mẽ khiến tôi co quắp người, níu lấy ra giường.
Thân hình cao lớn tràn trề sức mạnh của Lục Phong bao trùm từ phía sau, tôi nằm sát trong lồng ngực hắn, tựa như có lửa thiêu đốt. Thân thể nương theo động tác của hắn mà lắc lư trước sau, hoàn toàn không thể tự chủ được.
Tôi cắn ra giường cúi đầu khóc nức nở.
"Có đau không?" Tay hắn vươn ra phía trước, một tay đặt ở ngực vuốt ve âu yếm, một tay bao quanh lấy phần dục vọng đã run rẩy trướng lên, song vẫn không thể phát tiết của tôi.
"Không... không cần..." Ra giường cũng không cắn được, tôi mù quáng lắc đầu. Hắn như vậy mà thuần thục khiêu khích, tôi căn bản chịu không nổi. Nơi hậu phương nhiệt liệt co rúm lại.
"Ô... ô... không... A----!"
Đỉnh đầu trắng xóa, kỹ xảo trên tay cuối cùng đã dừng.
Tôi nhanh nhắm chặt mắt lại, hơi thở dồn dập, bụng lẩy bẩy co thắt. Hắn đem bàn tay dính dấp tinh tế vẽ lên ngực tôi, vừa xoa vừa cắn tấm lưng đầy mồ hôi của tôi.
Càng cắn sâu xuống, sau đó dừng lại, phần dục vọng bên trong cơ thể tôi lại nóng cháy trướng lên.
"Không được, không..." Tôi phí công giãy dụa, thật mệt mỏi, hạ thân đã tê dại đi. Không nên làm tiếp...
"Anh cảm thấy không đủ..." Hắn xoay mặt tôi lại, hôn lên, "Tiểu Thần... anh nhịn không được... anh rất muốn em..."
Lại kích động di chuyển, thân thể hắn vẫn nóng rực sôi sục, tựa hồ như phải bốc cháy trong nhau mới hài lòng.
"Ai cũng muốn cùng người mình thích làm chuyện ấy, tôi cũng vậy... Tôi... nhịn không được. Cùng với cậu thực sự rất vui sướng, cũng hy vọng cậu sẽ giống tôi cùng cảm thấy hạnh phúc..."
Rất lâu trước kia, anh đã từng nói thế đúng không?
Nếu, nếu vậy... em có thể nghĩ rằng... hiện tại anh yêu em...?
Em, em... nếu em cảm thấy được hạnh phúc, có phải anh cũng vậy?
Nếu, nếu giờ đây em vẫn còn yêu anh... có phải anh cũng thế?
Lập tức toàn thân cứng ngắc, không thể cử động.
Cảm giác được hắn từ phía sau chậm rãi đi đến, tay đặt lên thắt lưng tôi.
"Tôi... trở về ngủ." Tôi hoang mang hoảng loạn cố kéo tay hắn ra, xoay đầu muốn đi, "Cậu ngủ ngon."
Mới đi được nửa bước, lưng đã căng thẳng, cả người bị ôm chặt lấy.
"Cậu, cậu... cậu muốn..." Tôi nói loạn cả lên, bối rối giãy dụa, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn hắn, thật sự sợ hãi, sợ đến mức... phát run.
Hắn không nói lời nào bắt lấy cằm tôi, cứng rắn nâng lên, mạnh bạo áp môi hôn.
"Không..." Tôi cắn chặt răng không chịu hé ra, miễn cưỡng chống cự. Hắn dùng lực nắm chặt hàm dưới, bức tôi hé miệng ra, đầu lưỡi mãnh liệt xâm chiếm, quấn lấy lưỡi tôi, liên tục thô bạo mút vào.
Không thể như vậy... không thể lại cùng hắn như vậy...
Hai chân tôi run cầm cập, cố sức giãy dụa đẩy hắn ra. Không được, hắn sao có thể lại đối với tôi như thế... chúng ta vốn đã chẳng là gì của nhau, hắn sao có thể...
Đầu lưỡi cùng môi đều nhói đau, cuối cùng hắn mới khẽ buông ra, rồi lại một hơi cắn lên cổ tôi.
"Không được!" Bàn tay to lớn tiến vào trong áo ngủ, sức lực dùng để xoa nắn mạnh đến đáng sợ. Tôi liều mạng muốn ngăn chặn đôi tay đang gây sức ép trên ngực mình, "Đừng... mau buông ra..." Tôi nghe âm thanh mình mang theo tiếng khóc nức nở.
Hắn vô cùng dễ dàng mang tôi đặt lên giường, không giải thích nhiều tiếp tục hôn lên. Tay bị cố định hai bên, tôi bất lực vặn vẹo, bị áp chế triệt để đến độ không thể động đậy được.
Cho đến khi trong miệng có vị tanh ngọt, hắn mới dời môi đi, từ phía trên bình tĩnh chăm chú nhìn tôi, "Tại sao?"
Tôi ngay cả khí lực để đem nước bọt tràn ra khóe miệng nuốt xuống cũng không còn.
"Tại sao... lại gạt tôi?" Hắn lại cúi đầu, hôn lên môi tôi, lần này nhẹ đi nhiều lắm. Một lần, rồi lại hai lần... "Rõ ràng không có bạn gái. Lại muốn gạt tôi. Vì sao?"
Tôi run run nhìn hắn.
"Cậu vẫn còn quan tâm đến tôi đúng không?"
Tôi toàn thân cứng đờ, lại cố sức giãy dụa, "Tôi không có... không có..."
"Đừng gạt tôi." Hắn vươn tay ra cởi bỏ áo ngủ của tôi, "Cậu rõ ràng... không hề quên tôi..."
"Không... không phải..." Thân thể trần trụi kề cạnh nhau kịch liệt ma sát, tôi dần mất đi ý thức, "Không được..."
Quần ngủ cũng bị kéo xuống, tôi liều mạng kháng cự, "Không... chúng ta đã..."
Ngay cả phòng tuyến thể xác cũng bị đánh tan, tôi đây đối mặt với người này... liền thật sự không có năng lực chống cự lại."Tôi rất nhớ cậu." Hắn kề sát, mang thứ trói buộc cuối cùng tuột xuống, một ngọn lửa nóng lập tức chen vào giữa hai chân tôi, "Tiểu Thần... anh rất nhớ em."
Tôi khóc thút thít mắt sưng húp nhìn hắn. Tại sao gương mặt hắn thoạt trông mơ hồ như thế?
"Chúng ta cùng ở cạnh nhau được không?"
"..." Càng lúc càng mơ hồ.
"Đừng khóc... chúng ta lại về bên nhau được không?"
"..."
"Được không?"
Tôi nghẹn ngào nói, "Không, Lục Phong... Lục Phong..."
Anh có thể không yêu em, nhưng... đừng mang em ra đùa giỡn... em, em không thể chịu đựng nổi thêm một tổn thương nào cả.
Chân bị ôm lấy, nâng lên, hắn mạnh mẽ tiến vào.
Tôi nghe âm thanh nức nở như tiếng mèo kêu của mình.
Chỉ vừa thúc vào một chút, tôi đã sống chết bắt lấy vai hắn, khóc nấc lên, "Đừng... thật đáng sợ..."
"Ngoan, không có việc gì..." Hắn di chuyển thắt lưng thẳng vào trung tâm, mỗi lúc càng thêm kịch liệt, "Tiểu Thần... Tiểu... Thần..."
"Ô..." Móng tay đã bấm sâu vào da thịt, tôi lắc đầu loạn xạ, vặn vẹo để giảm bớt áp lực, thình lình bị tiến sâu vào đến mức không thể chấp nhận được, "Đừng, a..."
Lưng cùng ra giường chà sát với nhau, hô hấp rã rời, chân bị áp lên đến ngực, tay hắn duỗi đến dùng sức nâng eo cao lên, tôi ngay cả một chút né tránh nhỏ nhất cũng không làm được, chỉ có hứng lấy sự ra vào tàn bạo, thắt lưng gấp lại cơ hồ muốn gãy đôi.
"Lục Phong... Lục Phong... dừng lại..." Ngoại trừ la to ra không thể làm gì khác.
"Ngoan..." Hắn cúi đầu cắn lên môi tôi, lại chảy máu, "Em có phản ứng mà... Còn gạt anh sao?"
Môi bị mút thật mạnh, hô hấp đều khó khăn, đột nhiên thúc vào nhanh đến độ tôi muốn thét đến chói tai, nhưng ngay một chút âm thanh cũng không phát ra được.
"A..." Tôi mở mắt không ra, vẫn phát run.
"Tiểu Thần... Tiểu Thần..."
Ý thức tôi hỗn loạn, thân thể bị động đung đưa, ngay cả vai hắn cũng nắm không được. Trong cơ thể bỗng nhiên nóng rực một hồi, tôi run run nổi da gà toàn thân.
Lục Phong thở dốc ngừng lại, nơi chốn ấy không ngớt rung động, tôi co chặt toàn thân lại, run rẩy kịch liệt.
"Tiểu Thần." Hắn giữ lấy tư thế đó, không lùi ra. Tay chuyển đến trên mặt tôi, gạt mớ tóc ướt đẫm mồ hôi, ngón tay vuốt ve gương mặt đầy mồ hôi cùng nước mắt của tôi, "Em không sao chứ?"
Tôi không biết, thực sự không biết. Cùng hắn thân mật tiếp xúc đến cực điểm như vậy, trong lòng tựa như muốn nổ tung hết cả.
Từ đầu đến chân đều không hề nghe lệnh. Tôi cái gì cũng không thể nghĩ, cái gì cũng nghĩ không ra.
Chỉ có ngón tay vô lực vặn vẹo bắt lấy cánh tay hắn.Bắt lấy người này.
Lục Phong, Lục Phong, có phải anh... còn thật sự nghiêm túc với em? Có phải... sẽ không rời em thêm lần nữa?
Lại hôn nhau dữ dội, tôi không còn khí lực cũng như dũng khí chủ động, chỉ có thể mở miệng để hắn sục sạo dây dưa. Cảm nhận hắn càng hôn càng sâu, sự điên cuồng dần trỗi dậy, tôi rụt rè ngậm lấy đầu lưỡi hắn, ngốc nghếch quấn lấy.
Thân thể cao to áp trên người bỗng run rẩy đôi chút.
Đột nhiên bị ôm lấy, người bị lật nằm sấp xuống giường, còn không có thời gian từ cơn choáng váng khôi phục lại, thế tiến công mạnh mẽ khiến tôi co quắp người, níu lấy ra giường.
Thân hình cao lớn tràn trề sức mạnh của Lục Phong bao trùm từ phía sau, tôi nằm sát trong lồng ngực hắn, tựa như có lửa thiêu đốt. Thân thể nương theo động tác của hắn mà lắc lư trước sau, hoàn toàn không thể tự chủ được.
Tôi cắn ra giường cúi đầu khóc nức nở.
"Có đau không?" Tay hắn vươn ra phía trước, một tay đặt ở ngực vuốt ve âu yếm, một tay bao quanh lấy phần dục vọng đã run rẩy trướng lên, song vẫn không thể phát tiết của tôi.
"Không... không cần..." Ra giường cũng không cắn được, tôi mù quáng lắc đầu. Hắn như vậy mà thuần thục khiêu khích, tôi căn bản chịu không nổi. Nơi hậu phương nhiệt liệt co rúm lại.
"Ô... ô... không... A----!"
Đỉnh đầu trắng xóa, kỹ xảo trên tay cuối cùng đã dừng.
Tôi nhanh nhắm chặt mắt lại, hơi thở dồn dập, bụng lẩy bẩy co thắt. Hắn đem bàn tay dính dấp tinh tế vẽ lên ngực tôi, vừa xoa vừa cắn tấm lưng đầy mồ hôi của tôi.
Càng cắn sâu xuống, sau đó dừng lại, phần dục vọng bên trong cơ thể tôi lại nóng cháy trướng lên.
"Không được, không..." Tôi phí công giãy dụa, thật mệt mỏi, hạ thân đã tê dại đi. Không nên làm tiếp...
"Anh cảm thấy không đủ..." Hắn xoay mặt tôi lại, hôn lên, "Tiểu Thần... anh nhịn không được... anh rất muốn em..."
Lại kích động di chuyển, thân thể hắn vẫn nóng rực sôi sục, tựa hồ như phải bốc cháy trong nhau mới hài lòng.
"Ai cũng muốn cùng người mình thích làm chuyện ấy, tôi cũng vậy... Tôi... nhịn không được. Cùng với cậu thực sự rất vui sướng, cũng hy vọng cậu sẽ giống tôi cùng cảm thấy hạnh phúc..."
Rất lâu trước kia, anh đã từng nói thế đúng không?
Nếu, nếu vậy... em có thể nghĩ rằng... hiện tại anh yêu em...?
Em, em... nếu em cảm thấy được hạnh phúc, có phải anh cũng vậy?
Nếu, nếu giờ đây em vẫn còn yêu anh... có phải anh cũng thế?
Tác giả :
Lâm Lâm