Sống Sót
Chương 2: Thu dưỡng
Edit: Đầm♥Cơ
Ba chữ kia giống như là sấm sét lướt qua tai tôi, tôi rõ ràng thoát khỏi thi thể của mình, lại vẫn cảm thấy bên tai ngứa ngáy một hồi.
Mới đầu tôi cảm thấy được đây là lời bày tỏ tình cảm bình thường nhất của cha con, nhưng là rất nhanh tôi phát hiện tôi sai lầm rồi, bởi vì sau khi anh nói xong câu đó liền bắt đầu cười, dùng rất nhỏ khí lưu chống đỡ phát ra âm thanh, giống như không muốn quấy nhiễu người khác, nhưng tiếng cười của anh quá thê lương, mặc dù âm thanh nhỏ, nhưng vẫn có một cảm giác hỏng mất.
Lúc anh nói chuyện, đôi môi giống như cố ý đụng bên tai tôi, nhìn giống như người tình đang thì thầm.
Edit: Đầm♥Cơ
Anh nói:
“Sớm biết cháu chết sớm hơn chú, ban đầu chú nên buông tay đuổi theo cháu, quản cháu có cảm thấy chú ghê tởm hay không.”
Tôi đột nhiên không biết nên nói gì nữa. Mười tuổi Mạnh Khung bắt đầu thu dưỡng tôi…tôi không biết người ba lêu lổng của tôi đi nơi nào, chỉ nhớ rõ ngày Mạnh Khung nhận tôi đến nhà anh ánh mặt trời vô cùng tốt, anh móc ra vài viên kẹo trong túi, sau đó tôi liền đi theo anh về nhà.
Nhà anh đã chuẩn bị tốt đồ dùng của tôi, hai chúng tôi cùng nhau đứng ở vòi nước bên ngoài, anh từ sách hướng dẫn, rất nghiêm túc đánh răng cho tôi, kem trên bàn chải đánh răng như hạt đậu nành người da đen hay đánh. [Không biết đó là thứ gì =.=”]
Buổi tối chúng tôi ngủ cùng nhau, Mạnh Khung luôn để tôi ngủ bên trong, mùa đông anh kéo tôi lại, giúp tôi chà xát đôi tay lạnh lẽo kia.
Trước khi lên cấp ba, cha nuôi tôi bắt đầu xa lánh tôi. Lúc đó thi cấp ba tôi không có xem trọng, lúc dự thi cũng không nói với Mạnh Khung, có kết quả tôi mới phát hiện tôi thiếu hai điểm để vào nguyện vọng một, không có lựa chọn khác, nguyện vọng thứ hai chỉ tùy tiện viết, là một trường học tôi không muốn đi.
Tôi bối rối vô cùng, khi đó Mạnh Khung hút thuốc lá cả ngày, một đêm một đêm không ngủ được, tôi không biết anh mượn một vạn tệ ở nơi nào, cũng không biết anh nhờ quan hệ thế nào, dù sao một năm đó tôi không có học lại, tôi vào học ở trường nguyện vọng một tôi thích.
Mạnh Khung lấy tiền ở đâu ra? Anh gõ cửa bao nhiêu nhà mới giúp tôi mượn được một vạn tệ? Nhưng những điều này, một chữ Mạnh Khung cũng không nói với tôi.
Từ đó về sau Mạnh Khung bắt đầu xa lánh tôi…tôi tự biết thiếu anh, cũng không dám chủ động nói chuyện với anh, nhìn thấy anh liền cúi đầu tránh đi, trong lòng nghĩ:
Tương lai có năng lực sẽ hồi báo anh, tôi nhất định sẽ. . . . . .
Lúc đó không nghĩ quá nhiều, cho tới bây giờ cũng không nhớ rõ.
Nhưng mà tôi không biết, thì ra là năm ấy Mạnh Khung cách xa tôi không phải vì tôi là gánh nặng của anh, mà bởi vì anh thích tôi.
Mạnh Khung ở bên tai tôi nói tiếp:
“Nếu như có thể cùng cháu thì tốt rồi, để chú chết cùng cháu cũng tốt.” Bờ môi của anh thỉnh thoảng đụng vào tai tôi, khi anh nói câu nói này, một giọt nước mắt chảy đến trên mặt của tôi, “Nhưng bây giờ, chú không cam lòng, chú không cam lòng. . . . . .”
Anh không cam lòng cái gì? Không cam lòng không biểu lộ tâm ý với tôi sao?
Cho dù bây giờ tôi đã không tồn tại ở thế giới này, tôi vẫn cảm thấy tình cảm này thật kinh hãi, hai người đàn ông, không hợp luân lý, quan hệ cha con, là loạn luân.
Nói đi nói lại, cũng lượn quanh không rời hai chữ luân lý, xin hỏi nếu như bây giờ tôi còn sống, có thể tiếp nhận tâm ý Mạnh Khung sao?
Nhưng bây giờ hỏi cái này cũng không còn ý nghĩa.
Một nháy mắt đó, tôi cảm giác mặt gò má bên phải có chút nóng bỏng, tôi giơ tay lên sờ sờ má phải, lại nghiêng nghiêng đầu nhìn xuống, tôi phát hiện má phải của tôi giống như bị cái gì đó hòa tan, một giọt một giọt biến thành màu sắc trong suốt, có đồ vật gì đó dần dần nhỏ lên mặt của tôi, khiến mặt tôi gợn sóng như hồ nước.
Tôi nhìn Mạnh Khung, anh đương nhiên không nhìn thấy tôi, nhưng tôi lại có thể hiểu rõ thứ trên mặt tôi là nước mắt của Mạnh Khung.
Tôi có một dự cảm, đó là bây giờ có lẽ tôi phải vĩnh vĩnh viễn viễn rời đi thế giới này.
Mạnh Khung, anh thật yêu tôi sao?
Mạnh Khung, tôi có lời muốn nói với anh.
Tôi cảm giác thân thể càng ngày càng nhẹ, cả người nhẹ nhõm như muốn siêu thoát, cảm giác này dễ chịu hơn lúc bị xe đụng nhiều.
Trong nháy mắt đó, trong đầu của tôi xuất hiện rất nhiều hình ảnh, bởi vì không tiếp xúc xã hội, trong sinh hoạt của tôi, Mạnh Khung luôn là đoạt lấy một góc.
Từ hai mươi tuổi, hai mươi lăm tuổi đến hai mươi tám tuổi, mỗi một năm, mỗi một năm.
Tôi nhắm hai mắt lại, mãnh liệt choáng váng từ trận đánh vào đầu, tôi nâng tay phải lên, vuốt mạnh má phải, mỗi một giọt nước mắt của Mạnh Khung đều bị tôi nắm chặt trong tay.Edit: Đầm♥Cơ
Thân thể của tôi càng ngày càng nhẹ, thần trí lại càng ngày càng tỉnh táo, tôi phát hiện bên tai tôi tiếng vù vù, giống như là phóng xe giữa mùa đông đón gió lạnh. Tiếng động như vậy kéo một đoạn thời gian rất dài, che phủ lời Mạnh Khung nói, tôi rất muốn mở mắt, tôi muốn hỏi nơi tôi đến là địa ngục, hay là thiên đường.
Trong nháy mắt đó, tôi đột nhiên cảm thấy thân thể trầm xuống, giống như đồ vật bị người ném xuống đất. Tôi cực sợ cảm giác bị ném này, giống như là bị đụng chết lần nữa.
Nhưng rất nhanh tôi liền phát hiện, tôi không bị ném xuống lối đi bộ cứng rắn, tôi nằm ở trên thứ gì đó mềm mại.
Mở choàng mắt, tôi cảm thấy thân thể rất nặng, trên người đều là mồ hôi ẩm ướt, có không ít mồ hôi từ trán chảy tới khóe mắt tôi, tôi cũng không dám nhắm mắt lại.
Tôi bị dọa phát sợ, bởi vì tôi thấy được trần nhà màu xanh lam, đó là màu xanh của trần nhà tôi rất quen thuộc, nó bị hun khói đen nhánh, nhưng mà, đó là trần nhà nhà tôi trước kia.
Hô hấp của tôi thật dồn dập, cứ như vậy sững sờ nằm ở chỗ đó rất lâu, tôi mới giật giật tay của tôi, tôi tôi cảm giác phía dưới phủ một tầng đồ rất mỏng, có thể sờ được ván giường dưới đất, cái đệm rất mỏng ở trên giường đã ươn ướt , mang theo lạnh lẽo làm cho người ta chán ghét, đắp thế nào cũng không ấm được.
Tôi biết rồi.
Nơi này là nhà của tôi.Edit: Đầm♥Cơ
Trái tim của tôi ở ‘ thình thịch’ nhảy, không biết vì sao đầu của tôi rất đau, đau? Sao tôi lại có cảm giác như thế? Không phải tôi đã chết rồi sao?
Tôi cố gắng ngẩng đầu lên, trong nháy mắt cảm giác đầu váng mắt hoa khiến tôi sống không bằng chết, tôi cảm giác dạ dày vô cùng đói, miệng cũng theo bản năng tiết ra ra không ít nước miếng.
Tôi không dám tin giật giật cánh tay, lại giật giật chân, thật vất vả có thể hoạt động được, tôi đi xuống giường, tìm được lịch ở nơi quen thuộc.
Ngày phía trên khiến tôi giật mình.
Tôi không biết là người nào đùa giỡn tôi, lúc tôi đứng trước một mảng thủy tinh lớn ở trong nhà, tôi biết ngay đây không phải là chuyện đùa, đây là thực tế.
Thiếu niên trước tấm thủy tinh có vẻ nhỏ gầy mà suy yếu, tóc của cậu ta hỗn loạn, sắc mặt thảm bại, chỉ có quai hàm ửng hồng chứng tỏ có bệnh.
Đây là tôi lúc mười tuổi, không có thân cao 1m8 sau khi trưởng thành, bây giờ tôi nhiều nhất chỉ có một mét bốn lăm, vừa gầy lại vừa nhỏ.
Tôi cười khổ một tiếng, cảm giác mình nằm mơ, bởi vì tôi thế mà lại trọng sinh đến lúc tôi mười tuổi. Nhưng dạ dày đói bụng cùng cơn đau đầu nhắc nhở tôi đây không phải nằm mơ.
Tôi sốt lên, nhưng trong nhà không có nước cũng không có thuốc. Nếu như nhớ không lầm, ba của tôi đã ném tôi một mình ở trong nhà qua hai ngày rồi. Trước khi đi, ông ta vẫn còn tương đối có trách nhiệm mà nói:
“Không nên đụng đồ điện.”
Không động vào đồ điện thì làm sao ăn cơm, làm sao nấu nước? Ông ta sợ tôi chạm điện, nhưng không biết vào mùa đông này tôi phát sốt, đói bụng.
Lúc nào Mạnh Khung mới tới tìm tôi? Tôi nhớ không rõ lắm, chắc là còn phải đợi mấy ngày, cho nên bây giờ tôi cần phải nấu mỳ ăn liền.
Tôi đang đứng ở cửa chuẩn bị ra bên ngoài múc nước, có người gõ cửa.
Đùng, đùng.
Người nọ không nhanh không chậm nói:
“Xin hỏi, Trần Khải Minh ở đây sao?”
Vừa nghe giọng nói này, tôi liền sửng sốt. Khi đó toàn thân tôi thật sự cứng ngắc, dường như là ngã ngồi dưới đất, nhưng rất nhanh, tôi đi mở cửa, gió lạnh mãnh liệt gào thét xông vào phòng nhỏ này, khí nóng tất cả đều biến mất, tôi đứng thẳng tắp, tư thế như vậy sợ rằng ngày chỉ có đi phỏng vấn, tôi chưa từng nghiêm chỉnh giống bây giờ.
Đó là giọng của Mạnh Khung, mới vừa hai mươi tuổi Mạnh Khung.
Sau lưng Mạnh Khung chính là mặt trời, khi đó anh cao hơn tôi quá nhiều, tôi phải ngẩng đầu mới có thể nhìn mặt anh. Ót anh cản mặt trời, vòng ngoài tóc đều là ánh mặt trời.Edit: Đầm♥Cơ (Được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com)
Mạnh Khung đột nhiên ngồi chồm hổm xuống, nói:
“Cháu là Trần Khải Minh sao?”
Tôi không có bất kỳ phản ảnh, trong mắt anh, tôi thấy được khuôn mặt mười tuổi lạnh lùng tái nhợt của tôi.
Chắc là lần đầu tiên nhìn thấy một đứa bé nghiêm túc như thế, cho nên Mạnh Khung ngồi xổm xuống rồi, mắt thẳn thắn nhìn tôi, một giây kia, tôi như nhớ lại kiếp trước, lần đầu tiên gặp mặt, Mạnh Khung cũng như vậy, ngồi xổm xuống, nhìn tôi, không có cười nhạo không có khinh thường.
Anh sờ sờ trán của tôi, mất tự nhiên cau mày, sau đó tự nhiên mà móc ra mấy viên kẹo từ trong túi, thả vào tay của tôi.
Khi đó tay của tôi vừa bẩn vừa nhỏ, bởi vì phát sốt mà chảy mồ hôi, rất nhanh đã thấm ướt lớp giấy bao bên ngoài, nhìn rất bẩn thỉu.
Nhưng Mạnh Khung không ghét bỏ chút nào, anh tiến lên một bước, đóng cửa lại, liền bắt đầu tìm quần áo cho tôi, vừa tìm vừa nói: “Ba cháu có một số việc, cháu tạm thời ở chung với chú.”
Đúng, ba của tôi đi nơi khác, ném tôi cho Mạnh Khung.
Khi đó Mạnh Khung cũng không biết anh sẽ nuôi tôi thời gian dài như vậy.
Rốt cuộc Mạnh Khung cũng tìm được một cái áo tương đối dầy duy nhất trong tủ treo quần áo, khi anh thấy ống tay áo đen như mực thì nhíu nhíu mày, suy nghĩ một chút, vẫn khoác lên người tôi, lôi kéo tay tôi dẫn tôi đi.
Lúc ra cửa, anh đem tháo khăn quàng cổ xuống, quấn chặt trên cổ tôi.
Mạnh Khung chắc là chưa từng gặp qua đứa bé nào lạnh lùng như vậy, vì vậy anh cố gắng chủ động nói chuyện với tôi:
“Cháu bị sốt sao?”
Tôi cũng không tính toán trả lời vấn đề này, tôi dừng lại, yên lặng nhìn Mạnh Khung.
Mạnh Khung trước mắt làm tôi cảm thấy quen thuộc lại xa lạ, nhìn nụ cười như ẩn như hiện trên mặt anh, cuối cùng tôi lại nhớ tới lúc anh quỳ trên mặt đất, mặt đỏ bừng tràn đầy nước mắt, khổ sở kêu rên.
“. . . . . . Đừng khóc.” Đây lại thành câu đầu tiên tôi nói với anh. Câu nói thứ hai tự nhiên mà đến, “Thật xin lỗi, Mạnh Khung.”
Nghe hai câu này, Mạnh Khung dừng một chút, ngay sau đó liền đổi thành không hiểu, anh hỏi tới : “Cháu biết tên chú? Ba cháu nhắc tới chú với cháu sao?”
Tôi cúi đầu, cảm giác đầu váng mắt hoa một hồi, cắn răng đi về phía trước mấy bước, tay trái dùng sức siết kẹo đường, đường dính vào tay tôi, giống như là dính chặt cổ họng tôi khiến cổ họng tôi ngạnh một chút, không có gì để nói.
Ba chữ kia giống như là sấm sét lướt qua tai tôi, tôi rõ ràng thoát khỏi thi thể của mình, lại vẫn cảm thấy bên tai ngứa ngáy một hồi.
Mới đầu tôi cảm thấy được đây là lời bày tỏ tình cảm bình thường nhất của cha con, nhưng là rất nhanh tôi phát hiện tôi sai lầm rồi, bởi vì sau khi anh nói xong câu đó liền bắt đầu cười, dùng rất nhỏ khí lưu chống đỡ phát ra âm thanh, giống như không muốn quấy nhiễu người khác, nhưng tiếng cười của anh quá thê lương, mặc dù âm thanh nhỏ, nhưng vẫn có một cảm giác hỏng mất.
Lúc anh nói chuyện, đôi môi giống như cố ý đụng bên tai tôi, nhìn giống như người tình đang thì thầm.
Edit: Đầm♥Cơ
Anh nói:
“Sớm biết cháu chết sớm hơn chú, ban đầu chú nên buông tay đuổi theo cháu, quản cháu có cảm thấy chú ghê tởm hay không.”
Tôi đột nhiên không biết nên nói gì nữa. Mười tuổi Mạnh Khung bắt đầu thu dưỡng tôi…tôi không biết người ba lêu lổng của tôi đi nơi nào, chỉ nhớ rõ ngày Mạnh Khung nhận tôi đến nhà anh ánh mặt trời vô cùng tốt, anh móc ra vài viên kẹo trong túi, sau đó tôi liền đi theo anh về nhà.
Nhà anh đã chuẩn bị tốt đồ dùng của tôi, hai chúng tôi cùng nhau đứng ở vòi nước bên ngoài, anh từ sách hướng dẫn, rất nghiêm túc đánh răng cho tôi, kem trên bàn chải đánh răng như hạt đậu nành người da đen hay đánh. [Không biết đó là thứ gì =.=”]
Buổi tối chúng tôi ngủ cùng nhau, Mạnh Khung luôn để tôi ngủ bên trong, mùa đông anh kéo tôi lại, giúp tôi chà xát đôi tay lạnh lẽo kia.
Trước khi lên cấp ba, cha nuôi tôi bắt đầu xa lánh tôi. Lúc đó thi cấp ba tôi không có xem trọng, lúc dự thi cũng không nói với Mạnh Khung, có kết quả tôi mới phát hiện tôi thiếu hai điểm để vào nguyện vọng một, không có lựa chọn khác, nguyện vọng thứ hai chỉ tùy tiện viết, là một trường học tôi không muốn đi.
Tôi bối rối vô cùng, khi đó Mạnh Khung hút thuốc lá cả ngày, một đêm một đêm không ngủ được, tôi không biết anh mượn một vạn tệ ở nơi nào, cũng không biết anh nhờ quan hệ thế nào, dù sao một năm đó tôi không có học lại, tôi vào học ở trường nguyện vọng một tôi thích.
Mạnh Khung lấy tiền ở đâu ra? Anh gõ cửa bao nhiêu nhà mới giúp tôi mượn được một vạn tệ? Nhưng những điều này, một chữ Mạnh Khung cũng không nói với tôi.
Từ đó về sau Mạnh Khung bắt đầu xa lánh tôi…tôi tự biết thiếu anh, cũng không dám chủ động nói chuyện với anh, nhìn thấy anh liền cúi đầu tránh đi, trong lòng nghĩ:
Tương lai có năng lực sẽ hồi báo anh, tôi nhất định sẽ. . . . . .
Lúc đó không nghĩ quá nhiều, cho tới bây giờ cũng không nhớ rõ.
Nhưng mà tôi không biết, thì ra là năm ấy Mạnh Khung cách xa tôi không phải vì tôi là gánh nặng của anh, mà bởi vì anh thích tôi.
Mạnh Khung ở bên tai tôi nói tiếp:
“Nếu như có thể cùng cháu thì tốt rồi, để chú chết cùng cháu cũng tốt.” Bờ môi của anh thỉnh thoảng đụng vào tai tôi, khi anh nói câu nói này, một giọt nước mắt chảy đến trên mặt của tôi, “Nhưng bây giờ, chú không cam lòng, chú không cam lòng. . . . . .”
Anh không cam lòng cái gì? Không cam lòng không biểu lộ tâm ý với tôi sao?
Cho dù bây giờ tôi đã không tồn tại ở thế giới này, tôi vẫn cảm thấy tình cảm này thật kinh hãi, hai người đàn ông, không hợp luân lý, quan hệ cha con, là loạn luân.
Nói đi nói lại, cũng lượn quanh không rời hai chữ luân lý, xin hỏi nếu như bây giờ tôi còn sống, có thể tiếp nhận tâm ý Mạnh Khung sao?
Nhưng bây giờ hỏi cái này cũng không còn ý nghĩa.
Một nháy mắt đó, tôi cảm giác mặt gò má bên phải có chút nóng bỏng, tôi giơ tay lên sờ sờ má phải, lại nghiêng nghiêng đầu nhìn xuống, tôi phát hiện má phải của tôi giống như bị cái gì đó hòa tan, một giọt một giọt biến thành màu sắc trong suốt, có đồ vật gì đó dần dần nhỏ lên mặt của tôi, khiến mặt tôi gợn sóng như hồ nước.
Tôi nhìn Mạnh Khung, anh đương nhiên không nhìn thấy tôi, nhưng tôi lại có thể hiểu rõ thứ trên mặt tôi là nước mắt của Mạnh Khung.
Tôi có một dự cảm, đó là bây giờ có lẽ tôi phải vĩnh vĩnh viễn viễn rời đi thế giới này.
Mạnh Khung, anh thật yêu tôi sao?
Mạnh Khung, tôi có lời muốn nói với anh.
Tôi cảm giác thân thể càng ngày càng nhẹ, cả người nhẹ nhõm như muốn siêu thoát, cảm giác này dễ chịu hơn lúc bị xe đụng nhiều.
Trong nháy mắt đó, trong đầu của tôi xuất hiện rất nhiều hình ảnh, bởi vì không tiếp xúc xã hội, trong sinh hoạt của tôi, Mạnh Khung luôn là đoạt lấy một góc.
Từ hai mươi tuổi, hai mươi lăm tuổi đến hai mươi tám tuổi, mỗi một năm, mỗi một năm.
Tôi nhắm hai mắt lại, mãnh liệt choáng váng từ trận đánh vào đầu, tôi nâng tay phải lên, vuốt mạnh má phải, mỗi một giọt nước mắt của Mạnh Khung đều bị tôi nắm chặt trong tay.Edit: Đầm♥Cơ
Thân thể của tôi càng ngày càng nhẹ, thần trí lại càng ngày càng tỉnh táo, tôi phát hiện bên tai tôi tiếng vù vù, giống như là phóng xe giữa mùa đông đón gió lạnh. Tiếng động như vậy kéo một đoạn thời gian rất dài, che phủ lời Mạnh Khung nói, tôi rất muốn mở mắt, tôi muốn hỏi nơi tôi đến là địa ngục, hay là thiên đường.
Trong nháy mắt đó, tôi đột nhiên cảm thấy thân thể trầm xuống, giống như đồ vật bị người ném xuống đất. Tôi cực sợ cảm giác bị ném này, giống như là bị đụng chết lần nữa.
Nhưng rất nhanh tôi liền phát hiện, tôi không bị ném xuống lối đi bộ cứng rắn, tôi nằm ở trên thứ gì đó mềm mại.
Mở choàng mắt, tôi cảm thấy thân thể rất nặng, trên người đều là mồ hôi ẩm ướt, có không ít mồ hôi từ trán chảy tới khóe mắt tôi, tôi cũng không dám nhắm mắt lại.
Tôi bị dọa phát sợ, bởi vì tôi thấy được trần nhà màu xanh lam, đó là màu xanh của trần nhà tôi rất quen thuộc, nó bị hun khói đen nhánh, nhưng mà, đó là trần nhà nhà tôi trước kia.
Hô hấp của tôi thật dồn dập, cứ như vậy sững sờ nằm ở chỗ đó rất lâu, tôi mới giật giật tay của tôi, tôi tôi cảm giác phía dưới phủ một tầng đồ rất mỏng, có thể sờ được ván giường dưới đất, cái đệm rất mỏng ở trên giường đã ươn ướt , mang theo lạnh lẽo làm cho người ta chán ghét, đắp thế nào cũng không ấm được.
Tôi biết rồi.
Nơi này là nhà của tôi.Edit: Đầm♥Cơ
Trái tim của tôi ở ‘ thình thịch’ nhảy, không biết vì sao đầu của tôi rất đau, đau? Sao tôi lại có cảm giác như thế? Không phải tôi đã chết rồi sao?
Tôi cố gắng ngẩng đầu lên, trong nháy mắt cảm giác đầu váng mắt hoa khiến tôi sống không bằng chết, tôi cảm giác dạ dày vô cùng đói, miệng cũng theo bản năng tiết ra ra không ít nước miếng.
Tôi không dám tin giật giật cánh tay, lại giật giật chân, thật vất vả có thể hoạt động được, tôi đi xuống giường, tìm được lịch ở nơi quen thuộc.
Ngày phía trên khiến tôi giật mình.
Tôi không biết là người nào đùa giỡn tôi, lúc tôi đứng trước một mảng thủy tinh lớn ở trong nhà, tôi biết ngay đây không phải là chuyện đùa, đây là thực tế.
Thiếu niên trước tấm thủy tinh có vẻ nhỏ gầy mà suy yếu, tóc của cậu ta hỗn loạn, sắc mặt thảm bại, chỉ có quai hàm ửng hồng chứng tỏ có bệnh.
Đây là tôi lúc mười tuổi, không có thân cao 1m8 sau khi trưởng thành, bây giờ tôi nhiều nhất chỉ có một mét bốn lăm, vừa gầy lại vừa nhỏ.
Tôi cười khổ một tiếng, cảm giác mình nằm mơ, bởi vì tôi thế mà lại trọng sinh đến lúc tôi mười tuổi. Nhưng dạ dày đói bụng cùng cơn đau đầu nhắc nhở tôi đây không phải nằm mơ.
Tôi sốt lên, nhưng trong nhà không có nước cũng không có thuốc. Nếu như nhớ không lầm, ba của tôi đã ném tôi một mình ở trong nhà qua hai ngày rồi. Trước khi đi, ông ta vẫn còn tương đối có trách nhiệm mà nói:
“Không nên đụng đồ điện.”
Không động vào đồ điện thì làm sao ăn cơm, làm sao nấu nước? Ông ta sợ tôi chạm điện, nhưng không biết vào mùa đông này tôi phát sốt, đói bụng.
Lúc nào Mạnh Khung mới tới tìm tôi? Tôi nhớ không rõ lắm, chắc là còn phải đợi mấy ngày, cho nên bây giờ tôi cần phải nấu mỳ ăn liền.
Tôi đang đứng ở cửa chuẩn bị ra bên ngoài múc nước, có người gõ cửa.
Đùng, đùng.
Người nọ không nhanh không chậm nói:
“Xin hỏi, Trần Khải Minh ở đây sao?”
Vừa nghe giọng nói này, tôi liền sửng sốt. Khi đó toàn thân tôi thật sự cứng ngắc, dường như là ngã ngồi dưới đất, nhưng rất nhanh, tôi đi mở cửa, gió lạnh mãnh liệt gào thét xông vào phòng nhỏ này, khí nóng tất cả đều biến mất, tôi đứng thẳng tắp, tư thế như vậy sợ rằng ngày chỉ có đi phỏng vấn, tôi chưa từng nghiêm chỉnh giống bây giờ.
Đó là giọng của Mạnh Khung, mới vừa hai mươi tuổi Mạnh Khung.
Sau lưng Mạnh Khung chính là mặt trời, khi đó anh cao hơn tôi quá nhiều, tôi phải ngẩng đầu mới có thể nhìn mặt anh. Ót anh cản mặt trời, vòng ngoài tóc đều là ánh mặt trời.Edit: Đầm♥Cơ (Được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com)
Mạnh Khung đột nhiên ngồi chồm hổm xuống, nói:
“Cháu là Trần Khải Minh sao?”
Tôi không có bất kỳ phản ảnh, trong mắt anh, tôi thấy được khuôn mặt mười tuổi lạnh lùng tái nhợt của tôi.
Chắc là lần đầu tiên nhìn thấy một đứa bé nghiêm túc như thế, cho nên Mạnh Khung ngồi xổm xuống rồi, mắt thẳn thắn nhìn tôi, một giây kia, tôi như nhớ lại kiếp trước, lần đầu tiên gặp mặt, Mạnh Khung cũng như vậy, ngồi xổm xuống, nhìn tôi, không có cười nhạo không có khinh thường.
Anh sờ sờ trán của tôi, mất tự nhiên cau mày, sau đó tự nhiên mà móc ra mấy viên kẹo từ trong túi, thả vào tay của tôi.
Khi đó tay của tôi vừa bẩn vừa nhỏ, bởi vì phát sốt mà chảy mồ hôi, rất nhanh đã thấm ướt lớp giấy bao bên ngoài, nhìn rất bẩn thỉu.
Nhưng Mạnh Khung không ghét bỏ chút nào, anh tiến lên một bước, đóng cửa lại, liền bắt đầu tìm quần áo cho tôi, vừa tìm vừa nói: “Ba cháu có một số việc, cháu tạm thời ở chung với chú.”
Đúng, ba của tôi đi nơi khác, ném tôi cho Mạnh Khung.
Khi đó Mạnh Khung cũng không biết anh sẽ nuôi tôi thời gian dài như vậy.
Rốt cuộc Mạnh Khung cũng tìm được một cái áo tương đối dầy duy nhất trong tủ treo quần áo, khi anh thấy ống tay áo đen như mực thì nhíu nhíu mày, suy nghĩ một chút, vẫn khoác lên người tôi, lôi kéo tay tôi dẫn tôi đi.
Lúc ra cửa, anh đem tháo khăn quàng cổ xuống, quấn chặt trên cổ tôi.
Mạnh Khung chắc là chưa từng gặp qua đứa bé nào lạnh lùng như vậy, vì vậy anh cố gắng chủ động nói chuyện với tôi:
“Cháu bị sốt sao?”
Tôi cũng không tính toán trả lời vấn đề này, tôi dừng lại, yên lặng nhìn Mạnh Khung.
Mạnh Khung trước mắt làm tôi cảm thấy quen thuộc lại xa lạ, nhìn nụ cười như ẩn như hiện trên mặt anh, cuối cùng tôi lại nhớ tới lúc anh quỳ trên mặt đất, mặt đỏ bừng tràn đầy nước mắt, khổ sở kêu rên.
“. . . . . . Đừng khóc.” Đây lại thành câu đầu tiên tôi nói với anh. Câu nói thứ hai tự nhiên mà đến, “Thật xin lỗi, Mạnh Khung.”
Nghe hai câu này, Mạnh Khung dừng một chút, ngay sau đó liền đổi thành không hiểu, anh hỏi tới : “Cháu biết tên chú? Ba cháu nhắc tới chú với cháu sao?”
Tôi cúi đầu, cảm giác đầu váng mắt hoa một hồi, cắn răng đi về phía trước mấy bước, tay trái dùng sức siết kẹo đường, đường dính vào tay tôi, giống như là dính chặt cổ họng tôi khiến cổ họng tôi ngạnh một chút, không có gì để nói.
Tác giả :
Quỷ Sửu