Sóng Nguyệt Vô Biên
Chương 63: Trên đài Chúng Đế nào có vương giả?
Diệp Lăng Duyên cũng không dễ lừa, nhưng Nhai Nhi đánh cuộc, đánh cuộc con người có tính tham, đánh cuộc y có bị tiền tài châu báu làm cho đầu óc bị trì trệ hay không.
Diệp Lăng Duyên cười rộ lên, cười đến tàn nhẫn,
– Thứ cho ta nói thẳng, Nhạc Lâu chủ thân thế trắc trở, năm xưa lệnh tôn và lệnh đường mệnh tang nơi Tuyết Vực, ngũ đại môn phái khó thoát khỏi liên can. Giờ Lâu chủ lại không so đó mối thù trước đây mà tới nói chuyện hợp tác với Diệp mỗ, không thể không khiến Diệp mỗ nghi ngờ thành ý của Nhạc Lâu chủ.
Nhai Nhi chau hàng mi lại, khẽ thở dài một tiếng:
– Nguyên nhân chính là vì cái giá phải trả quá thê thảm, nên mới quyết phải có bằng được bảo tàng kia. Ta từ nhỏ đã chịu nhiều khổ nạn, bang chủ chắc cũng biết, thân ở Ba Nguyệt Các không thấy ánh mặt trời, từ nhỏ chịu nhiều đau khổ. Thực ra với ta mà nói, thân thế như nào cũng không quan trọng, ta là sát thủ, chỉ quan tâm lợi ích trước mắt. Nếu cha mẹ ta bởi vì Thần Bích mà chết, là một cô nhi, cần phải làm cho sự hy sinh của song thân có giá trị hơn.
Một câu nói vô cùng thực tế, sát thủ vô tình, đối với cha mẹ chưa từng thấy mặt, có được bao nhiêu tình cảm chứ? Bảo tàng Cô Sơn kia đời đời kiếp kiếp cũng không cạn kiệt, nơi này thiếu hụt thì nơi khác bù, có vẻ như đúng là như vậy. Nhưng vẫn có chỗ nghi hoặc:
– Trường Uyên diệt môn, không phải do Lâu chủ làm à? Diệp mỗ chỉ nhìn thấy Lâu chủ có thù tất báo, bởi vì nói đến hợp tác, vẫn khiến cho Diệp mỗ thấy bất an.
Nhai Nhi bật cười giòn giã:
– Xem ra Diệp bang chủ không chút nào cảm kích về hành động của Nhạc Hải Triều nhỉ. Trường Uyên phát ra thiếp anh hùng, trên danh nghĩa là bắt ta, thực ra là muốn một lưới bắt hết ngũ đại môn phái. Nhạc Hải Triều dưỡng người cổ, trong mắt lão ta các lộ hào kiệt chỉ là thức ăn trong mâm mà thôi. Một khi người cổ hút hết công lực của mọi người, minh chủ võ lâm lập tức đổi thành lão ta. Ta phá hủy Trường Uyên thực tế là cứu mọi người một mạng, tiếc là không ai cảm ơn ta cả.
Dứt lời, chuyển đề tài, nói:
– Bang chủ sẵn lòng chia sẽ bảo tàng cho những người khác ư? Còn nữa, bảo tàng này cuối cùng có chia phần cho ngươi không còn chưa biết đâu. Hợp tác với ta, còn có lợi hơn là nghe theo hiệu lệnh của Hữu minh chủ nhiều, Diệp bang chủ thật sự không suy xét à?
Giọng nói của cô mềm mại ấm áp, tuy vẫn mang nhiều hiềm nghi, nhưng lại khiến cho người khác không tự giác một chân bước vào vực sâu.
Bất luận thế nào, bảo tàng là quan trọng nhất, vì tiền, huynh đệ ruột thịt đều có thể trở mặt thành thù, huống chi là một kẻ độc tài luôn lên mặt sai khiến.
Diệp Lăng Duyên buông lỏng:
– Vậy theo Lâu chủ, nên đoạt lại bản đồ như nào?
Nhai Nhi nói:
– Bang chủ án binh bất động, Ba Nguyệt Lâu tự có biện pháp làm rối loạn trận tuyến những người đó. Chờ minh quân tan hết, chỉ cần bang chủ lên tiếng, muốn diệt trừ ai, bọn ta sẽ dọn sạch đường cho bang chủ. Hữu minh chủ trước mắt còn chưa chính thức ra tay, nhưng lại chả khác gì con rối dễ bị điều khiển, chỉ huy minh quân chiến đấu đi đầu cho ông ta. Nếu những người này không thể điều động, Lệ Vô Cữu dĩ nhiên sẽ lộ đuôi cáo ra ngay. Bang chủ ở trước mặt lão ta cứ nghe theo là được, chỉ cần tự do ra vào đài Chúng Đế, còn lo không có cơ hội lấy lại được bản đồ hay sao?
Lòng tham cuối cùng đã chiến thắng, Diệp Lăng Duyên chính thức bị Nhai Nhi xúi giục, cuộc buôn bán ở Vọng Giang Lâu đã hoàn thành. Có điều là vị Diệp bang chủ ngựa chiến cả đời này đã quên trước khi chiếm núi công thành thì phải làm quen địa hình trước.
Lư Chiếu Dạ trước kia có thói quen mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, bởi vậy trong Vọng Giang Lâu của anh ta, nơi nơi đều thiết lập những cái bẫy tinh xảo. Trên họa đường tổ chức đại yến tiếp đãi khách khứa, đằng sau mỗi một giá nến đều thiết lập mặt kính chắn gió lớn nhỏ, nhằm chiết xạ ánh nến ra ngoài, nhưng ngoài ra còn có tác dụng khác, chỉ cần điều chỉnh góc độ thích đáng, đang ở bữa tiệc vẫn có thể nhìn rõ việc trong lâu, đương nhiên bao gồm cả trên mái nhà sân thượng.
Cho nên chuyện Dương bang chủ bí mật trò chuyện với Ba Nguyệt Lâu chủ tất cả mọi người đều thấy cả, họ vừa ngạc nhiên vừa chờ đợi, chờ Diệp Lăng Duyên vung tay hô to bắt sống yêu nữ. Kết quả hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, kim hồ ly đứng bên cạnh thậm chí còn liếm móng vuốt, ngáp lên ngáp xuống.
Thế này là sao? Dẫn dắt các đồng minh, nhưng lại thông đồng với kẻ địch. Mọi người đều là người thông minh, biết võ lâm đệ nhất chính tông Ngũ Dương đã trở thành đồng mưu với yêu nữ rồi. Nếu nói khó chịu, đương nhiên là quần chúng vô cùng kích động phẫn nộ, nhưng lại chẳng ai chịu nhấc chân, trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, Ba Nguyệt Lâu chủ là mấu chốt mở ra bảo tàng, ả hợp tác với ai, người đó sẽ có phần thắng rất lớn.
Phẫn hận cùng ghen ghét khiến người nào người nấy đều tức sùi bọt mép. Mấy chục đôi mắt gườm gườm nhìn vào hình ảnh trong gương, khi Diệp Lăng Duyên tiễn Nhạc Nhai Nhi đi, có người hừ mũi:
– Chẳng trách không phá được Ba Nguyệt Lâu, thì ra là có tay trong!
Lòng người dao động, đoàn kết rối loạn. Muốn khiến cho một liên minh bị tan tác trong thời gian ngắn, biện pháp tốt nhất chính là làm cho nội bộ mất đoàn kết. Trong vòng kết giới, Nhai Nhi lạnh lùng nhìn minh quân trên Vọng Giang Lâu vội vã qua lại, sắc mặt giận dữ. Một kế phản gián nho nhỏ khiến cho giữa những môn phái đó nảy sinh ngăn cách, không tin tưởng lẫn nhau, không thể cộng tác với nhau.
Môn chúng trong lâu thì hoan hô:
– Hẳn vị Bang chủ Ngũ Dương này giờ có trăm miệng cũng không biện bạch được, mà dẫu gã có làm việc theo ước định hay không thì trong minh quân đã không còn uy vọng gì nữa rồi. Rắn mất đầu, không bao lâu nữa sẽ chia năm xẻ bảy, còn cần chúng ta động đao hay sao?
Nhai Nhi lại lắc đầu, nói vẫn không đủ:
– Diệp Lăng Duyên ngã xuống thì lại có người khác đứng lên. Người nào cũng đều muốn làm thủ lĩnh, cuối cùng không phải nội chiến mà chính là đề cử ra một người kín kẽ hơn Diệp Lăng Duyên. Giờ đúng là các bang phái đang đại loạn, cần nhân cơ hội này đánh một đòn thật mạnh vào họ. Họ đã quên Ba Nguyệt Lâu trước kia làm nghiệp gì rồi à, chúng ta làm chính là nghề mua bán mạng người đấy.
Cô quay đầu, nhìn Tô Họa:
– Cần phải cám ơn quy củ lúc trước do Lan Chiến định ra, mỗi một giao dịch đều yêu cầu người ủy thác ký tên. Nhiều năm qua đi, trong tay chúng ta vẫn nắm chặt bím tóc của họ. A Bàng, ngươi dẫn người đi vào kho lâu kiểm tra lại, tìm toàn bộ khế ước ra đây. Ở đó cất giấu bí mật của bọn họ, ta không tin bọn họ không nhớ thù trước mà tiếp tục kết minh, những người đã chết uổng kia, không phải cha ruột thì cũng là ân sư của họ.
Đây được coi như là một đòn nặng nề nhất cho các lộ liên minh, đánh rắn phải đánh nơi tấc thứ bảy, dẫu một đòn chưa mất mạng thì cũng phế đi nửa người của họ.
A Bàng lĩnh mệnh đi, hộ pháp cùng ảnh vệ còn lại thì càng thêm phục tùng Lâu chủ. Từ Ba Nguyệt Các đến Ba Nguyệt Lâu, đại giang đại hà tranh qua vô số, nhưng tình cảnh khốn cùng lần này gặp phải thì lại là lần đầu tiên trong bao năm qua. Người Ba Nguyệt Lâu đi ra ngoài đều người người kêu giết, lúc này không tự cứu, một khi trận bị phá thì không kịp nữa. Vương Xá Châu này tuy có quan phủ, nhưng việc trên giang hồ quan phủ căn bản không dám nhúng tay. Trong một đêm tụ tập nhiều môn phái như vậy đã dọa cho đám nha dịch cầm que cời lửa sợ cho choáng váng rồi. Không trông cậy được vào ai, chỉ trông cậy vào bản thân mà thôi. Nhưng làm như nào mà không đánh mà thắng đây? Dĩ nhiên là nghĩ cách khơi mào bọn họ nội đấu. Biến cố liên tiếp nối gót tới, các đạo liên minh vốn dĩ lòng mang ý xấu, chớp mắt là sẽ tự sụp đổ.
Tác dụng của Hồ Bất Ngôn lầần này có thay đổi, khi không làm tọa kỵ, anh ta kiêm làm chân phát truyền đơn. Kim hồ ly từ nhà cao tầng phóng qua, trong miệng ngậm khế ước năm xưa rải đầy đất. Người đi lại trên phố nhặt lên mở ra đọc to:
– Nay ký khế ước, giết chết Phương Đắc Viên đảo Sư Kính, mọi việc không liên quan đến Ba Nguyệt Lâu, toàn bộ trách nhiệm do…
Đang đọc hăng say, bỗng bị người ta giật lấy. Một hán tử mặt đầy râu ria đỏ phừng phừng, rống lên như sư tử, ầm ầm cả con đường:
– Liệt Hỏa Bảo, lão tử không đội trời chung với ngươi…
Loạn đi, loạn đi, loạn càng lớn càng tốt. Nhai Nhi đứng trên mái hiên nhìn vào trong thành, người giám thị Ba Nguyệt Lâu chẳng biết đã đi đâu. Cô nghiến răng cười lạnh, không bao lâu nữa, là có thể xuống tay với ngũ đại môn phái rồi. Chỉ là lần này thân phận hoàn toàn bại lộ, Lệ Vô Cữu có được bản đồ vảy cá, mục tiêu kế tiếp chính là Mâu Ni Thần Bích. Trước mắt trong thành chưa chắc không có người của đài Chúng Đế, trước kia lão ta muốn duy trì danh vọng võ lâm minh chủ, nguyện hao tổn chút chuyện, tọa sơn quan hổ đấu. Giờ bình đã bị phá, còn ngồi yên hay sao?
Người xếp hạng đầu tiên trên Thần Binh Phổ, lúc cô ở trên danh sách trong Lang Hoàn động thiên từng có xem ghi chép về lão ta, trang đầu tiên của quyển sách vẽ một thanh ngọc cụ kiếm, đó là binh khí của Lệ Vô Cữu, tượng trưng cho thân phận của lão ta.
Ngọc cụ kiếm từ xưa đến nay đều là bội kiếm do vương hầu sử dụng, Lệ Vô Cữu khác với những người khác, lão ta xuất thân hiển quý, không phải ai cũng có thể so được. Vốn là vật của đế vương, nhưng đáng tiếc, nghe nói trời sinh không đủ, tương lai cũng không có hậu, cho nên trở thành vật bỏ đi, lưu lạc trên giang hồ. Nhưng cơ duyên may mắn gì để lão ta có thành tựu huy hoàng như hiện nay, không ai biết được, chỉ biết để tạo nên thế giới của mình, đã đặt tên là đài Chúng Đế. Trên đài Chúng Đế nào có vương giả, trên đài Chúng Đế chỉ có thần minh. Nhưng không biết vì sao, tất cả mọi người đều đồn đại lão ta mắc bệnh, một năm thì có mười tháng tránh đời tĩnh dưỡng, thậm chí có một lần còn đồn ông ta đã chết rồi…Kết quả thì sao, người trong thiên hạ đều bị lão ta đùa bỡn trong lòng bàn tay. Lão ta bị bệnh thật sự hay không Nhai Nhi không biết, ít nhất từ hành động của lão ta trên Tuyết Vực cho thấy chẳng có dấu hiệu của một kẻ bị bệnh nguy kịch cả. Ngụy quân tử trường tụ thiện vũ, coi trọng không chỉ lợi mà còn danh nữa. Một người ham mưu đồ, cái gì sẽ đả kích hắn, đó chính là khi kinh doanh mà hắn khổ tâm dựng lên bị hủy hoại, nếu một ngày nào đó gương mặt giả nhân giả nghĩa kia bị vạch trần, không biết dáng vẻ của lão ta sẽ như thế nào nữa?
Nhai Nhi nắm tay chặt lại thành quyền, híp mắt nhìn về phía đông nơi xa, tâm niệm càng kiên định hơn, kẻ địch trước mắt giao cho người trong lâu giải quyết, cô muốn xông thẳng lên đài Chúng Đế.
Nhiều ngày, cô không nhận được tin tức của tiên quân, trong lòng luôn như có ngọn lửa thiêu đốt. Sự trừng phạt của Thiên Đế sẽ là một sự tra tấn thảm trọng đến mức nào, không ai biết. Cô sợ Tử Phủ quân phải chịu khổ, nếu thật sự là vậy, không lấy được bản đồ cô cũng muốn đi tìm anh, dẫu có chết, hai người chết bên nhau cũng thấy viên mãn.
Ở dưới lầu Yêu Quái ăn mặc hoa lệ, ngửa mặt nhìn về phía trước, ánh nắng gay gắt giữa hè đâm vào hai mắt y, thiếu niên vung ống tay áo:
– Lâu chủ, khế ước đã phát xong hết rồi, bên ngoài đánh nhau rồi, ngài thấy không?
Nhai Nhi cười, từ trên mái cong nhảy xuống:
– Đánh nhau mới dễ làm. Ngươi đi truyền Hộ pháp cùng Tứ tinh bát Túc đến cho ta.
Yêu Quái đáp vâng, đi vào trong truyền lệnh, rất mau mọi người đã tới Quan Chỉ Đường.
Nhai Nhi ngồi trên cao, thong thả nói:
– Người tấn công lâu đang rối loạn, là thời cơ tốt cho chúng ta hành sự. Lúc trước phân phát khế ước ra ngoài, nay tuy thấy có hiệu quả, nhưng duy trì được bao lâu cũng khó nói. Có lẽ một hai ngày, có lẽ dăm ba hôm họ sẽ từ từ bình tĩnh lại, cho nên chúng ta cần thêm một đòn nữa đánh cho họ hôn mê, đánh cho họ trở tay không kịp. Tứ Tinh Bát Túc cùng hộ pháp tổng cộng mười sáu người tối nay đi chém đầu các đại môn phái. Mặc kệ thành hay không, trước hừng đông, phải hội hợp ở hành lang cạn cỏ ngoài thành.
Lâu chủ ra lệnh, mọi người đều cúi đầu nghe lệnh. Trong khoảng thời gian này lâu bị vây, mọi người đều sắp mốc meo hết rồi, giờ có hành động, đối với nhóm sát thủ mà nói thì không còn gì vui hơn. Sợ nhàn không sợ chết, đây là thói quen của nhiều năm sống trên đầu đao uống máu. Phần lớn thói quen này không tính là nhiệm vụ, mà là một thú vui, một lạc thú dị dạng.
Mọi người ai nấy đều nôn nóng. Nhai Nhi dựa vào tay vịn cười nhạt:
– Chỉ mong kiếm của các vị còn chưa gỉ, vòng bạc trên thân kiếm còn khát vọng uống máu.
Quỷ Quái cười khà khà:
– Lâu chủ yên tâm, kiếm khát, thì bọn ta cắt thịt nuôi chúng, chưa từng để nó quên mùi vị của máu đâu.
Nhai Nhi gật đầu,
– Nhớ kỹ, chỉ có thời gian một đêm thôi, hành lang cỏ cạn ngoài thành, quá hạn không chờ. Ba Nguyệt lâu này không thể ở lâu được nữa rồi, chúng ta cần phải đổi nơi khác. Ta tìm được một nơi tốt hơn rồi, đánh hạ nó, còn mạnh gấp trăm lần Ba Nguyệt Lâu.
Người đi lại giang hồ, nói khó nghe một chút thì phần lớn đều cùng hung cực ác, rất có phong phạm cường đạo, nhưng chính đạo giỏi về ngụy trang, trước khi hại người ta còn không quên phấn son một phen. Còn họ thì sao, càng đơn giản trực tiếp hơn, nói đi đoạt nhà của người khác thì dáng vẻ đã hoan hỉ rồi.
Trời tối rất nhanh, mười sáu người đạp lên hoàng hôn phân chia đi bốn phương tám hướng, chớp mắt không thấy bóng dáng đâu. Những người còn lại, đợi khi bóng đêm sâu hơn thì theo Nhai Nhi lẻn ra khỏi Ba Nguyệt Lâu, đi thẳng ra ngoài thành.
Mỗi một ảnh vệ đều thân thủ giỏi, đạp tường giẫm cỏ như đi trên đất bằng. Trên cửa thành vẫn còn mấy kiếm khách canh giữ, giơ tay chém xuống giải quyết nhanh gọn, rồi nhanh chóng rời khỏi.
Xoay người nhìn lại, giống như con cua thoát xác, không chút lưu luyến. Sát thủ vốn dĩ không có nhà, tòa nhà kia chỉ là nơi che mưa chắn gió, chưa nói tới tình cảm, đổi nơi nào cũng đều như nhau cả. Ngoài thành có bí phòng do Ba Nguyệt Lâu âm thầm thiết lập, bên trong ngựa có sẵn, đủ mọi người sử dụng. Tả Hữu Nhiếp Đề đi vào xem xét, xua ngựa ra, mỗi người một con.
– Lâu chủ lên ngựa đi ạ. – Tả Nhiếp Đề nói, – Thuộc hạ đi trước một bước, bảo đảm trường lang an toàn.
Nhai Nhi lại phản đối:
– Các ngươi đi theo Tô môn chủ đi Phương Thốn Hải đi.
Cô thay đổi chủ ý, mọi người đều bất ngờ. Nhưng không một ai dám bày tỏ nghi hoặc, đều lĩnh mệnh lên ngựa. Đoàn người lao đi dưới ánh trăng, rồi nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.
Hồ Bất Ngôn thở ngắn than dài:
– Cô cẩn thận như vậy, thật làm tôi chẳng quen tí nào.
Nhai Nhi liếc anh ta:
– Có bao giờ ta cho ngươi cảm giác không cẩn thận chưa? Trong lâu từ trên xuống dưới nhiều người, ta không xác định có nội tặc hay không. Tô Họa dẫn họ đi, trận này không có cơ hội tiếp xúc với bên ngoài, dù có lòng, cũng không sợ kẻ đó hành động thiếu suy nghĩ. Ta muốn phòng chính là mười sáu người kia kìa, nhỡ đâu một người trong đó phản bội thì Ba Nguyệt Lâu sẽ sụp đổ hoàn toàn, ta tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.
Hồ Bất Ngôn líu lưỡi:
– Quả nhiên làm ông chủ không dễ tí nào, phải để ý từng li từng tí như vậy. Tương lai có cơ hội, tốt nhất tìm một nơi ẩn cư đi, nếu không có ai bầu bạn, tôi miễn cưỡng liều mình làm bạn với ông chủ vậy.
Ánh mắt Nhai Nhi nhìn anh ta đầy vẻ khinh thường:
– Không cần đâu, ta có người làm bạn rồi, ngươi vẫn tự quan tâm mình thì tốt hơn.
Hồ Bất Ngôn lẩm bẩm, cùng cô phục trong bụi cỏ, đang định há mồm nói tiếp thì cỏ chui vào miệng, anh ta thổi phì phì vài cái, bắt đầu lải nhải:
– Cô xem đi, ở cùng cô nơi hoang vu hẻo lánh đầy muỗi này chỉ có mỗi mình tôi, ngày thường nam cày nữ dệt không có tôi là chẳng nên chuyện.
Hai mắt anh ta trợn to như trứng gà, phát hiện trước mặt có một bụi cây kế dại nở hoa, đóa hoa nhỏ màu đỏ nhung, vô cùng đáng yêu. Anh ta nhếch miệng cười:
– Ông chủ, chúng ta như này có được tính là trước hoa dưới trăng không?
Nhai Nhi không ranh để ý tới anh ta, thấy trong bóng đêm có một bóng người lao vút tới, cẩn thận phân biệt, là Yêu Quái.
Diệp Lăng Duyên cười rộ lên, cười đến tàn nhẫn,
– Thứ cho ta nói thẳng, Nhạc Lâu chủ thân thế trắc trở, năm xưa lệnh tôn và lệnh đường mệnh tang nơi Tuyết Vực, ngũ đại môn phái khó thoát khỏi liên can. Giờ Lâu chủ lại không so đó mối thù trước đây mà tới nói chuyện hợp tác với Diệp mỗ, không thể không khiến Diệp mỗ nghi ngờ thành ý của Nhạc Lâu chủ.
Nhai Nhi chau hàng mi lại, khẽ thở dài một tiếng:
– Nguyên nhân chính là vì cái giá phải trả quá thê thảm, nên mới quyết phải có bằng được bảo tàng kia. Ta từ nhỏ đã chịu nhiều khổ nạn, bang chủ chắc cũng biết, thân ở Ba Nguyệt Các không thấy ánh mặt trời, từ nhỏ chịu nhiều đau khổ. Thực ra với ta mà nói, thân thế như nào cũng không quan trọng, ta là sát thủ, chỉ quan tâm lợi ích trước mắt. Nếu cha mẹ ta bởi vì Thần Bích mà chết, là một cô nhi, cần phải làm cho sự hy sinh của song thân có giá trị hơn.
Một câu nói vô cùng thực tế, sát thủ vô tình, đối với cha mẹ chưa từng thấy mặt, có được bao nhiêu tình cảm chứ? Bảo tàng Cô Sơn kia đời đời kiếp kiếp cũng không cạn kiệt, nơi này thiếu hụt thì nơi khác bù, có vẻ như đúng là như vậy. Nhưng vẫn có chỗ nghi hoặc:
– Trường Uyên diệt môn, không phải do Lâu chủ làm à? Diệp mỗ chỉ nhìn thấy Lâu chủ có thù tất báo, bởi vì nói đến hợp tác, vẫn khiến cho Diệp mỗ thấy bất an.
Nhai Nhi bật cười giòn giã:
– Xem ra Diệp bang chủ không chút nào cảm kích về hành động của Nhạc Hải Triều nhỉ. Trường Uyên phát ra thiếp anh hùng, trên danh nghĩa là bắt ta, thực ra là muốn một lưới bắt hết ngũ đại môn phái. Nhạc Hải Triều dưỡng người cổ, trong mắt lão ta các lộ hào kiệt chỉ là thức ăn trong mâm mà thôi. Một khi người cổ hút hết công lực của mọi người, minh chủ võ lâm lập tức đổi thành lão ta. Ta phá hủy Trường Uyên thực tế là cứu mọi người một mạng, tiếc là không ai cảm ơn ta cả.
Dứt lời, chuyển đề tài, nói:
– Bang chủ sẵn lòng chia sẽ bảo tàng cho những người khác ư? Còn nữa, bảo tàng này cuối cùng có chia phần cho ngươi không còn chưa biết đâu. Hợp tác với ta, còn có lợi hơn là nghe theo hiệu lệnh của Hữu minh chủ nhiều, Diệp bang chủ thật sự không suy xét à?
Giọng nói của cô mềm mại ấm áp, tuy vẫn mang nhiều hiềm nghi, nhưng lại khiến cho người khác không tự giác một chân bước vào vực sâu.
Bất luận thế nào, bảo tàng là quan trọng nhất, vì tiền, huynh đệ ruột thịt đều có thể trở mặt thành thù, huống chi là một kẻ độc tài luôn lên mặt sai khiến.
Diệp Lăng Duyên buông lỏng:
– Vậy theo Lâu chủ, nên đoạt lại bản đồ như nào?
Nhai Nhi nói:
– Bang chủ án binh bất động, Ba Nguyệt Lâu tự có biện pháp làm rối loạn trận tuyến những người đó. Chờ minh quân tan hết, chỉ cần bang chủ lên tiếng, muốn diệt trừ ai, bọn ta sẽ dọn sạch đường cho bang chủ. Hữu minh chủ trước mắt còn chưa chính thức ra tay, nhưng lại chả khác gì con rối dễ bị điều khiển, chỉ huy minh quân chiến đấu đi đầu cho ông ta. Nếu những người này không thể điều động, Lệ Vô Cữu dĩ nhiên sẽ lộ đuôi cáo ra ngay. Bang chủ ở trước mặt lão ta cứ nghe theo là được, chỉ cần tự do ra vào đài Chúng Đế, còn lo không có cơ hội lấy lại được bản đồ hay sao?
Lòng tham cuối cùng đã chiến thắng, Diệp Lăng Duyên chính thức bị Nhai Nhi xúi giục, cuộc buôn bán ở Vọng Giang Lâu đã hoàn thành. Có điều là vị Diệp bang chủ ngựa chiến cả đời này đã quên trước khi chiếm núi công thành thì phải làm quen địa hình trước.
Lư Chiếu Dạ trước kia có thói quen mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, bởi vậy trong Vọng Giang Lâu của anh ta, nơi nơi đều thiết lập những cái bẫy tinh xảo. Trên họa đường tổ chức đại yến tiếp đãi khách khứa, đằng sau mỗi một giá nến đều thiết lập mặt kính chắn gió lớn nhỏ, nhằm chiết xạ ánh nến ra ngoài, nhưng ngoài ra còn có tác dụng khác, chỉ cần điều chỉnh góc độ thích đáng, đang ở bữa tiệc vẫn có thể nhìn rõ việc trong lâu, đương nhiên bao gồm cả trên mái nhà sân thượng.
Cho nên chuyện Dương bang chủ bí mật trò chuyện với Ba Nguyệt Lâu chủ tất cả mọi người đều thấy cả, họ vừa ngạc nhiên vừa chờ đợi, chờ Diệp Lăng Duyên vung tay hô to bắt sống yêu nữ. Kết quả hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, kim hồ ly đứng bên cạnh thậm chí còn liếm móng vuốt, ngáp lên ngáp xuống.
Thế này là sao? Dẫn dắt các đồng minh, nhưng lại thông đồng với kẻ địch. Mọi người đều là người thông minh, biết võ lâm đệ nhất chính tông Ngũ Dương đã trở thành đồng mưu với yêu nữ rồi. Nếu nói khó chịu, đương nhiên là quần chúng vô cùng kích động phẫn nộ, nhưng lại chẳng ai chịu nhấc chân, trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, Ba Nguyệt Lâu chủ là mấu chốt mở ra bảo tàng, ả hợp tác với ai, người đó sẽ có phần thắng rất lớn.
Phẫn hận cùng ghen ghét khiến người nào người nấy đều tức sùi bọt mép. Mấy chục đôi mắt gườm gườm nhìn vào hình ảnh trong gương, khi Diệp Lăng Duyên tiễn Nhạc Nhai Nhi đi, có người hừ mũi:
– Chẳng trách không phá được Ba Nguyệt Lâu, thì ra là có tay trong!
Lòng người dao động, đoàn kết rối loạn. Muốn khiến cho một liên minh bị tan tác trong thời gian ngắn, biện pháp tốt nhất chính là làm cho nội bộ mất đoàn kết. Trong vòng kết giới, Nhai Nhi lạnh lùng nhìn minh quân trên Vọng Giang Lâu vội vã qua lại, sắc mặt giận dữ. Một kế phản gián nho nhỏ khiến cho giữa những môn phái đó nảy sinh ngăn cách, không tin tưởng lẫn nhau, không thể cộng tác với nhau.
Môn chúng trong lâu thì hoan hô:
– Hẳn vị Bang chủ Ngũ Dương này giờ có trăm miệng cũng không biện bạch được, mà dẫu gã có làm việc theo ước định hay không thì trong minh quân đã không còn uy vọng gì nữa rồi. Rắn mất đầu, không bao lâu nữa sẽ chia năm xẻ bảy, còn cần chúng ta động đao hay sao?
Nhai Nhi lại lắc đầu, nói vẫn không đủ:
– Diệp Lăng Duyên ngã xuống thì lại có người khác đứng lên. Người nào cũng đều muốn làm thủ lĩnh, cuối cùng không phải nội chiến mà chính là đề cử ra một người kín kẽ hơn Diệp Lăng Duyên. Giờ đúng là các bang phái đang đại loạn, cần nhân cơ hội này đánh một đòn thật mạnh vào họ. Họ đã quên Ba Nguyệt Lâu trước kia làm nghiệp gì rồi à, chúng ta làm chính là nghề mua bán mạng người đấy.
Cô quay đầu, nhìn Tô Họa:
– Cần phải cám ơn quy củ lúc trước do Lan Chiến định ra, mỗi một giao dịch đều yêu cầu người ủy thác ký tên. Nhiều năm qua đi, trong tay chúng ta vẫn nắm chặt bím tóc của họ. A Bàng, ngươi dẫn người đi vào kho lâu kiểm tra lại, tìm toàn bộ khế ước ra đây. Ở đó cất giấu bí mật của bọn họ, ta không tin bọn họ không nhớ thù trước mà tiếp tục kết minh, những người đã chết uổng kia, không phải cha ruột thì cũng là ân sư của họ.
Đây được coi như là một đòn nặng nề nhất cho các lộ liên minh, đánh rắn phải đánh nơi tấc thứ bảy, dẫu một đòn chưa mất mạng thì cũng phế đi nửa người của họ.
A Bàng lĩnh mệnh đi, hộ pháp cùng ảnh vệ còn lại thì càng thêm phục tùng Lâu chủ. Từ Ba Nguyệt Các đến Ba Nguyệt Lâu, đại giang đại hà tranh qua vô số, nhưng tình cảnh khốn cùng lần này gặp phải thì lại là lần đầu tiên trong bao năm qua. Người Ba Nguyệt Lâu đi ra ngoài đều người người kêu giết, lúc này không tự cứu, một khi trận bị phá thì không kịp nữa. Vương Xá Châu này tuy có quan phủ, nhưng việc trên giang hồ quan phủ căn bản không dám nhúng tay. Trong một đêm tụ tập nhiều môn phái như vậy đã dọa cho đám nha dịch cầm que cời lửa sợ cho choáng váng rồi. Không trông cậy được vào ai, chỉ trông cậy vào bản thân mà thôi. Nhưng làm như nào mà không đánh mà thắng đây? Dĩ nhiên là nghĩ cách khơi mào bọn họ nội đấu. Biến cố liên tiếp nối gót tới, các đạo liên minh vốn dĩ lòng mang ý xấu, chớp mắt là sẽ tự sụp đổ.
Tác dụng của Hồ Bất Ngôn lầần này có thay đổi, khi không làm tọa kỵ, anh ta kiêm làm chân phát truyền đơn. Kim hồ ly từ nhà cao tầng phóng qua, trong miệng ngậm khế ước năm xưa rải đầy đất. Người đi lại trên phố nhặt lên mở ra đọc to:
– Nay ký khế ước, giết chết Phương Đắc Viên đảo Sư Kính, mọi việc không liên quan đến Ba Nguyệt Lâu, toàn bộ trách nhiệm do…
Đang đọc hăng say, bỗng bị người ta giật lấy. Một hán tử mặt đầy râu ria đỏ phừng phừng, rống lên như sư tử, ầm ầm cả con đường:
– Liệt Hỏa Bảo, lão tử không đội trời chung với ngươi…
Loạn đi, loạn đi, loạn càng lớn càng tốt. Nhai Nhi đứng trên mái hiên nhìn vào trong thành, người giám thị Ba Nguyệt Lâu chẳng biết đã đi đâu. Cô nghiến răng cười lạnh, không bao lâu nữa, là có thể xuống tay với ngũ đại môn phái rồi. Chỉ là lần này thân phận hoàn toàn bại lộ, Lệ Vô Cữu có được bản đồ vảy cá, mục tiêu kế tiếp chính là Mâu Ni Thần Bích. Trước mắt trong thành chưa chắc không có người của đài Chúng Đế, trước kia lão ta muốn duy trì danh vọng võ lâm minh chủ, nguyện hao tổn chút chuyện, tọa sơn quan hổ đấu. Giờ bình đã bị phá, còn ngồi yên hay sao?
Người xếp hạng đầu tiên trên Thần Binh Phổ, lúc cô ở trên danh sách trong Lang Hoàn động thiên từng có xem ghi chép về lão ta, trang đầu tiên của quyển sách vẽ một thanh ngọc cụ kiếm, đó là binh khí của Lệ Vô Cữu, tượng trưng cho thân phận của lão ta.
Ngọc cụ kiếm từ xưa đến nay đều là bội kiếm do vương hầu sử dụng, Lệ Vô Cữu khác với những người khác, lão ta xuất thân hiển quý, không phải ai cũng có thể so được. Vốn là vật của đế vương, nhưng đáng tiếc, nghe nói trời sinh không đủ, tương lai cũng không có hậu, cho nên trở thành vật bỏ đi, lưu lạc trên giang hồ. Nhưng cơ duyên may mắn gì để lão ta có thành tựu huy hoàng như hiện nay, không ai biết được, chỉ biết để tạo nên thế giới của mình, đã đặt tên là đài Chúng Đế. Trên đài Chúng Đế nào có vương giả, trên đài Chúng Đế chỉ có thần minh. Nhưng không biết vì sao, tất cả mọi người đều đồn đại lão ta mắc bệnh, một năm thì có mười tháng tránh đời tĩnh dưỡng, thậm chí có một lần còn đồn ông ta đã chết rồi…Kết quả thì sao, người trong thiên hạ đều bị lão ta đùa bỡn trong lòng bàn tay. Lão ta bị bệnh thật sự hay không Nhai Nhi không biết, ít nhất từ hành động của lão ta trên Tuyết Vực cho thấy chẳng có dấu hiệu của một kẻ bị bệnh nguy kịch cả. Ngụy quân tử trường tụ thiện vũ, coi trọng không chỉ lợi mà còn danh nữa. Một người ham mưu đồ, cái gì sẽ đả kích hắn, đó chính là khi kinh doanh mà hắn khổ tâm dựng lên bị hủy hoại, nếu một ngày nào đó gương mặt giả nhân giả nghĩa kia bị vạch trần, không biết dáng vẻ của lão ta sẽ như thế nào nữa?
Nhai Nhi nắm tay chặt lại thành quyền, híp mắt nhìn về phía đông nơi xa, tâm niệm càng kiên định hơn, kẻ địch trước mắt giao cho người trong lâu giải quyết, cô muốn xông thẳng lên đài Chúng Đế.
Nhiều ngày, cô không nhận được tin tức của tiên quân, trong lòng luôn như có ngọn lửa thiêu đốt. Sự trừng phạt của Thiên Đế sẽ là một sự tra tấn thảm trọng đến mức nào, không ai biết. Cô sợ Tử Phủ quân phải chịu khổ, nếu thật sự là vậy, không lấy được bản đồ cô cũng muốn đi tìm anh, dẫu có chết, hai người chết bên nhau cũng thấy viên mãn.
Ở dưới lầu Yêu Quái ăn mặc hoa lệ, ngửa mặt nhìn về phía trước, ánh nắng gay gắt giữa hè đâm vào hai mắt y, thiếu niên vung ống tay áo:
– Lâu chủ, khế ước đã phát xong hết rồi, bên ngoài đánh nhau rồi, ngài thấy không?
Nhai Nhi cười, từ trên mái cong nhảy xuống:
– Đánh nhau mới dễ làm. Ngươi đi truyền Hộ pháp cùng Tứ tinh bát Túc đến cho ta.
Yêu Quái đáp vâng, đi vào trong truyền lệnh, rất mau mọi người đã tới Quan Chỉ Đường.
Nhai Nhi ngồi trên cao, thong thả nói:
– Người tấn công lâu đang rối loạn, là thời cơ tốt cho chúng ta hành sự. Lúc trước phân phát khế ước ra ngoài, nay tuy thấy có hiệu quả, nhưng duy trì được bao lâu cũng khó nói. Có lẽ một hai ngày, có lẽ dăm ba hôm họ sẽ từ từ bình tĩnh lại, cho nên chúng ta cần thêm một đòn nữa đánh cho họ hôn mê, đánh cho họ trở tay không kịp. Tứ Tinh Bát Túc cùng hộ pháp tổng cộng mười sáu người tối nay đi chém đầu các đại môn phái. Mặc kệ thành hay không, trước hừng đông, phải hội hợp ở hành lang cạn cỏ ngoài thành.
Lâu chủ ra lệnh, mọi người đều cúi đầu nghe lệnh. Trong khoảng thời gian này lâu bị vây, mọi người đều sắp mốc meo hết rồi, giờ có hành động, đối với nhóm sát thủ mà nói thì không còn gì vui hơn. Sợ nhàn không sợ chết, đây là thói quen của nhiều năm sống trên đầu đao uống máu. Phần lớn thói quen này không tính là nhiệm vụ, mà là một thú vui, một lạc thú dị dạng.
Mọi người ai nấy đều nôn nóng. Nhai Nhi dựa vào tay vịn cười nhạt:
– Chỉ mong kiếm của các vị còn chưa gỉ, vòng bạc trên thân kiếm còn khát vọng uống máu.
Quỷ Quái cười khà khà:
– Lâu chủ yên tâm, kiếm khát, thì bọn ta cắt thịt nuôi chúng, chưa từng để nó quên mùi vị của máu đâu.
Nhai Nhi gật đầu,
– Nhớ kỹ, chỉ có thời gian một đêm thôi, hành lang cỏ cạn ngoài thành, quá hạn không chờ. Ba Nguyệt lâu này không thể ở lâu được nữa rồi, chúng ta cần phải đổi nơi khác. Ta tìm được một nơi tốt hơn rồi, đánh hạ nó, còn mạnh gấp trăm lần Ba Nguyệt Lâu.
Người đi lại giang hồ, nói khó nghe một chút thì phần lớn đều cùng hung cực ác, rất có phong phạm cường đạo, nhưng chính đạo giỏi về ngụy trang, trước khi hại người ta còn không quên phấn son một phen. Còn họ thì sao, càng đơn giản trực tiếp hơn, nói đi đoạt nhà của người khác thì dáng vẻ đã hoan hỉ rồi.
Trời tối rất nhanh, mười sáu người đạp lên hoàng hôn phân chia đi bốn phương tám hướng, chớp mắt không thấy bóng dáng đâu. Những người còn lại, đợi khi bóng đêm sâu hơn thì theo Nhai Nhi lẻn ra khỏi Ba Nguyệt Lâu, đi thẳng ra ngoài thành.
Mỗi một ảnh vệ đều thân thủ giỏi, đạp tường giẫm cỏ như đi trên đất bằng. Trên cửa thành vẫn còn mấy kiếm khách canh giữ, giơ tay chém xuống giải quyết nhanh gọn, rồi nhanh chóng rời khỏi.
Xoay người nhìn lại, giống như con cua thoát xác, không chút lưu luyến. Sát thủ vốn dĩ không có nhà, tòa nhà kia chỉ là nơi che mưa chắn gió, chưa nói tới tình cảm, đổi nơi nào cũng đều như nhau cả. Ngoài thành có bí phòng do Ba Nguyệt Lâu âm thầm thiết lập, bên trong ngựa có sẵn, đủ mọi người sử dụng. Tả Hữu Nhiếp Đề đi vào xem xét, xua ngựa ra, mỗi người một con.
– Lâu chủ lên ngựa đi ạ. – Tả Nhiếp Đề nói, – Thuộc hạ đi trước một bước, bảo đảm trường lang an toàn.
Nhai Nhi lại phản đối:
– Các ngươi đi theo Tô môn chủ đi Phương Thốn Hải đi.
Cô thay đổi chủ ý, mọi người đều bất ngờ. Nhưng không một ai dám bày tỏ nghi hoặc, đều lĩnh mệnh lên ngựa. Đoàn người lao đi dưới ánh trăng, rồi nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.
Hồ Bất Ngôn thở ngắn than dài:
– Cô cẩn thận như vậy, thật làm tôi chẳng quen tí nào.
Nhai Nhi liếc anh ta:
– Có bao giờ ta cho ngươi cảm giác không cẩn thận chưa? Trong lâu từ trên xuống dưới nhiều người, ta không xác định có nội tặc hay không. Tô Họa dẫn họ đi, trận này không có cơ hội tiếp xúc với bên ngoài, dù có lòng, cũng không sợ kẻ đó hành động thiếu suy nghĩ. Ta muốn phòng chính là mười sáu người kia kìa, nhỡ đâu một người trong đó phản bội thì Ba Nguyệt Lâu sẽ sụp đổ hoàn toàn, ta tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.
Hồ Bất Ngôn líu lưỡi:
– Quả nhiên làm ông chủ không dễ tí nào, phải để ý từng li từng tí như vậy. Tương lai có cơ hội, tốt nhất tìm một nơi ẩn cư đi, nếu không có ai bầu bạn, tôi miễn cưỡng liều mình làm bạn với ông chủ vậy.
Ánh mắt Nhai Nhi nhìn anh ta đầy vẻ khinh thường:
– Không cần đâu, ta có người làm bạn rồi, ngươi vẫn tự quan tâm mình thì tốt hơn.
Hồ Bất Ngôn lẩm bẩm, cùng cô phục trong bụi cỏ, đang định há mồm nói tiếp thì cỏ chui vào miệng, anh ta thổi phì phì vài cái, bắt đầu lải nhải:
– Cô xem đi, ở cùng cô nơi hoang vu hẻo lánh đầy muỗi này chỉ có mỗi mình tôi, ngày thường nam cày nữ dệt không có tôi là chẳng nên chuyện.
Hai mắt anh ta trợn to như trứng gà, phát hiện trước mặt có một bụi cây kế dại nở hoa, đóa hoa nhỏ màu đỏ nhung, vô cùng đáng yêu. Anh ta nhếch miệng cười:
– Ông chủ, chúng ta như này có được tính là trước hoa dưới trăng không?
Nhai Nhi không ranh để ý tới anh ta, thấy trong bóng đêm có một bóng người lao vút tới, cẩn thận phân biệt, là Yêu Quái.
Tác giả :
Vưu Tứ Tỷ