Sóng Nguyệt Vô Biên
Chương 29
Đoạn tình cảm rối rắm với cô, ban đầu cho rằng đó chỉ là một lần phong hoa tuyết nguyệt trong đời, lúc đến thì ngọt như mật, lúc bỏ đi dứt là dứt.
Nếu như nói là yêu, thì vẫn chưa thể gọi là yêu, cùng lắm là muốn ngừng mà không được. Dẫu sao một cô gái đặc biệt như vậy, cả đời khó mà được gặp một lần. Được cô để ý tới, coi trọng mình, anh vui mừng, thậm chí còn vừa mừng vừa sợ. Tình cảm của cô đậm đà như rượu đêm đó, uống bừa một ngụm thôi cũng đã chuốc anh say rồi.
Tuổi thọ của anh gấp ngàn vạn lần người phàm, anh giống Lang Hoàn đều là đời đời bất diệt. Vào mỗi đêm mưa tẻ nhạt anh đều trở về nhìn lại cõi trần trước kia, trong một ngàn năm đầu tiên là những ngộ đạo vô tận, sau đó anh trải qua trận hỗn loạn giữa yêu và ma, cũng phải chịu sự phản bội từ những người bạn thân của mình. Nói đầy đủ thì đầy đủ, nói đơn giản thì lại rất đơn giản. Có một khoảng thời gian anh say mê chứng kiến những yêu hận tình thù của nhân giang, nhưng đến cuối cùng phát hiện ra chẳng qua chỉ là như vậy mà thôi, vạn vật rồi lại hóa thành cát bụi, những thứ tình cảm phức tạp kia cũng đều biến mất trong cối xay của năm tháng, còn lại gì nữa đâu?
Dù là tiên, anh lại vẫn luôn chối bỏ thân phận này dẫu trong lòng lại biết sự thật chính là như vậy. Anh chỉ tự do hơn một chút so với những người tuân thủ các quy tắc ở trên thượng giới kia, nhưng chung quy anh vẫn là một vị tiên trung thực. Trong nỗi cô đơn vô biên không bờ không bến, anh có lúc yêu hoa cỏ, có lúc yêu chim chóc, nhưng từ trước tới giờ chưa từng được trải nghiệm tình yêu nam nữ. Cô cám dỗ anh, sau hai ngày kiên trì thì anh từ bỏ chống cự, bởi vì giấu trong trái tim của anh chỉ là một tầng da vô cùng mỏng, thân thể từng ngâm trong hồng trần vẫn không thể thoát được, trái tim vẫn là trái tim của một người đàn ông. Chỉ cần dậm chân một cái, cô còn chưa bắt anh làm như thế nào thì bản thân anh đã tự hòa tan rồi.
Oan nghiệt mà, có trách thì tự trách mình thôi.
Vốn là với năng lực của anh, ít nhất có thể xóa sách đoạn ký ức không chút vinh quang này, nhưng anh lại không làm vậy. Anh nghĩ có lẽ đây là trắc trở đã định trước trên con đường tu hành của anh, để cho anh hối hận tự kiểm điểm, để cho anh cảnh giác. Vì vậy anh cứ nghiền ngẫm mãi, mỗi lần nhớ tới tình cảnh ngày đó, nỗi nhục nhã như cơn ác mộng cứ mãi không tiêu tan, đến giờ vẫn còn làm lòng anh thấy sợ hãi.
Bầu rượu kia, không biết nó mạnh đến mức nào, bình thường sáng sớm tinh mơ anh đến Cửu Trọng môn rồi, nhưng ngày đó lại ngủ thiếp đi đến tận giờ Thìn mới dậy.
Nhiệt độ thích hợp, bên tai là tiếng suối chảy róc rách, nếu không phải là ánh mặt trời chiếu rực rỡ thì anh thậm chí còn không muốn mở mắt ra.
Sao lại ngủ ở đây vậy…Anh ngồi dậy đầu óc choáng váng trống rỗng, ngồi suy nghĩ một hồi mới nhớ chuyện tối hôm qua. Sau giờ Tý cô vẫn luôn ở nơi này, quá nhiều dục vọng như một chiếc bánh xe khổng lồ nghiền nát anh, chút lực lượng tự kiểm soát nhỏ bé kia đã tan rã trong nháy mắt. Dáng vẻ quyến rũ của cô dưới thân thể anh, nụ cười nhẫn nhịn đau đớn của cô đầy cám dỗ như cây kim ghim vào lòng anh. Anh lấy lại bình tĩnh nhìn chung quanh, cô đã không còn ở đây nữa nhưng trên phiến đá nơi tuyền đài còn lưu lại dấu vết đỏ thắm như bông hoa, khiến cho anh thấy hoảng hồn đờ đẫn.
Anh bần thần một lúc lâu, biết chuyện gì đã xảy ra, trông cô bề ngoài có vẻ đầy kinh nghiệm, thực ra lại là lần đầu tiên của cô. Anh mặc áo khoác vào nóng ruột đi tìm cô, lúc đứng lên đầu gối nhưng nhức, cúi xuống nhìn, thật sự xấu hổ khi đối mặt với làn da xước xát ở nơi đó, vội phủ vạt áo lên che đi.
Anh chạy như điên trong cung Lưu Ly mênh mông, không dám gọi tên cô, sợ làm kinh động đến người của Cửu Trọng thiên. Vì vậy đến từng nơi để tìm, từ cung đầu tiên đến cung thứ mười hai. Nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của cô đâu. Một nỗi sợ hãi âm thầm dần dần dâng lên, càng ngày càng lớn, cơ hồ muốn phá hủy con người anh. Đến tận bây giờ anh vẫn không quên được cảm giác đó, đối với anh, người đã quen với những ngày tháng ổn định, nó chả khác nào sấm sét giữa trời quang.
Anh đứng trên con đường trống vắng, ống tay áo trống rỗng không có sức nặng. Chạy tới Lang Hoàn trước tiên, Lục Thuẫn Hào vẫn ở đó, tòa lâu thể vẫn sừng sững giữa trời. Cách nó ngay mấy bước xa là hộp ký kinh kia, như đang âm thầm chế giễu sự ngu ngốc và bất cẩn của mình.
Anh giận giữ, một chưởng đánh nát cột ngắm trước Lang Hoàn, tiếng ầm ầm vang dội khắp Bồng Sơn, Đại Tư Mệnh dẫn các Thiếu Tư mệnh chạy tới, anh run giọng hạ lệnh:
– Lang Hoàn bị mất trộm, phát động đệ tử Tử Phủ, toàn lực lùng bắt Diệp Lý.
Đại Tư mệnh đau đớn ôm đầu:
– Sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu không nên thu nhận ả cho rồi. – Ngàn lời muốn nói lại hóa thành tiếng thở đài, – Nếu có chuẩn bị mà đến, sợ rằng ngay cả cái tên cũng là giả.
Manh mối đã không có, dù là giờ có đi bắt người, người lại biến mất thì lấy gì đi bắt đây.
Tin tức Lang Hoàn bị mất trộm lập tức được truyền lên trên, anh tự nguyện chịu phạt, lĩnh ba đạo thiên lôi. Nhưng ba đạo thiên lôi này nào có sánh bằng nỗi thù hận vô tận, nếu như bắt được ả đàn bà kia, không cần Đại Tư mệnh nói, anh cũng quyết bằm thây cô thành vạn đoạn.
Mưa bên ngoài như đã ngừng, anh đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nửa vầng trăng sáng treo trên không trung, tầng mây dày đặc trôi qua, che kín trời đất u ám. Lại một tuần hương nữa được đốt lên, tĩnh tọa chốc lát rồi ngủ. Lúc cởi quần áo động chạm vào vết thương trên lưng đau nhoi nhói, ba vết đen như vết quào của thú để lại, chém từ đầu vai xéo xuống, dù đã khép lại, nhưng vẫn đau âm ỉ.
Đi lại nhân gian không thể vận dụng pháp lực, nếu không thì đi Ba Nguyệt Lâu chỉ là một cái búng tay. Nhạc thị là trẻ mồ côi, Mâu Ni thần Bích…Anh vốn tưởng rằng cô chỉ là một cô nương bình thường muốn luyện kiếm linh, không ngờ cô còn được xếp hạng từ sớm trong Thần Binh phổ rồi. Đã thế thì, một kỳ phùng địch thủ như thế, gặp nhau chẳng cần phải nương tay nữa.
****
Vương Xá Châu, Vọng Giang lâu.
Đình đài lầu các liên miên cùng đèn đuốc sáng rực đan xen lẫn nhau, như một bức họa tuyệt mỹ. Ngắm từ xa cũng thế, mà đến gần cũng vậy, khắp nơi đều là mùi phấn thơm, khắp nơi đều là tiếng cười tiếng ca. So với Ba Nguyệt Lâu thì Vọng Giang Lâu do Lư Chiếu Dạ xây dựng nên thì không có nhiều quy củ quy tắc như vậy. Anh hùng không có chỗ để nghỉ lại ư? Vậy thì nghỉ trên bầu ngực của mỹ nhân đi. Chỉ cần có tiền, thì cứ việc hưởng thụ thú vui sướng nhất trần đời đó đi, chỉ sợ ngươi không dám tới thôi.
Cho nên anh ta nói tiền tài đối với anh ta cũng không quan trọng, điểm này Nhai Nhi rất tin. Mọt người không thích tiền, nhưng cố chấp với việc tìm Thần Bích cho bằng được, như vậy anh ta ngoài tiền tài ra, thì chẳng có gì quan trọng hơn là tin tức liên quan tới Thần Bích.
Nghe nói vị Nhiệt Hải công tử này đã có vợ đẹp rồi, nhưng chưa một ai nhìn thấy nàng ta bao giờ. Công tử yêu đến quá mức cẩn thận, bất kể là làm ăn ở mười sáu châu lớn như nào, mỗi đêm đều phải trở về bên kiều thê, chưa một ngày nào ngoại lệ cả.
Nhai Nhi vào đêm đi dò xét Vọng Giang Lâu, cô đi trên đỉnh nhà như đi trên đất bằng, tìm được phòng của Lư phu nhân, gỡ một mảnh ngói dòm xuống động tĩnh trong phòng.
Đang là tháng trăng sáng sủa, thời tiết ngày một nóng lên, ngày trở nên thú vị hơn mỗi ngày, nhưng vào một đêm đẹp trời như vậy, phòng bà chị này lại không hề mở cửa sổ. Trong phòng thắp ba ngọn đèn, ánh nến chập chờn mông lung. Lư phu nhân thích xông hương, không biết trong lò đốt hương gì mà mùi thơm nức xông lên tận thiên linh cái. Nhưng dưới mùi thơm đậm đà đó lại thoang thoảng có mùi hôi thối lướt qua, nếu không để ý kỹ thì sẽ không phát hiện ra được.
Một chuỗi tiếng bước chân rất khẽ vang lên, mấy tỳ nữ hở đầu vai cầm đèn đi vào, đằng sau là Lư công tử phong lưu tuấn nhã. Lư công tử vừa bước vào cửa đã tìm vợ yêu rồi, cất tiếng gọi “Tiểu Tình” đầy háo hức.
Tỳ nữ thức thời lui ra ngoài, Lư phu nhân nằm nghiêng trên giường mới ngồi dậy, tiếc là từ góc này Nhai Nhi chỉ nhìn thấy lưng chị ta kèm suối tóc mây óng mượt, chắc là một mỹ nhân tuyệt sắc đây. Cô nghĩ bụng.
Giọng nói của mỹ nhân cũng vô cùng yểu điệu, ngọt như mật. Nàng ta tựa vào ngực chồng, trách móc như đứa trẻ:
– Trán lại đỏ rồi kìa, chắc lại do hoa phấn trong phòng gây ra rồi.
Nhiệt Hải công tử cẩn thận quan sát mặt nàng ta, trong mắt chan chứa tình yêu nồng nàn, cười cười khuyên giải:
– Sưng một cục nhỏ thôi, không sao đâu, qua một đêm là hết ngay ấy mà.
Nhẹ nhàng vén tóc nàng ta qua sau tai, ôn tồn hỏi:
– Hôm nay đã uống thuốc chưa? Ta thấy lò bên ngoài vẫn còn đang chưng đấy, bảo họ mang vào cho em nhé.
Mỹ nhân nũng nịu:
– Người ta không uống đâu, ngày nào cũng uống, thấy là buồn nôn à.
Anh ta nói không được, ôm nàng ta vào lòng dịu dàng vuốt ve:
– Coi như là vì ta mà cố uống được không. Chờ sau này tìm được thuốc thích hợp thì không phải chịu khổ nữa.
Nói xong quay người gọi ra bên ngoài:
– Bưng thuốc của phu nhân vào đi.
Tỳ nữ đáp vâng, chốc lát sau bê một khay mạ vàng đi vào, trên khay là một cốc bạch ngọc. Nhai Nhi chăm chú nhìn, thứ trong cốc bạch ngọc kia có vẻ giống như đậu phụ, mặt trên điểm ba viên cẩu kỷ (vị thuốc đông y), có vẻ như là đồ ăn ngọt chứ không giống thuốc tí nào.
Mỹ nhân có vẻ uống thuốc rất khó khăn, vừa uống vừa nghẹn ngào như khóc, Lư công tử không biết làm thế nào, đành phải đích thân bón cho nàng ta.
Nhai Nhi vẫn luôn đề phòng vị Nhiệt Hải công tử này, nhưng chứng kiến cảnh anh ta chăm sóc vợ mình rất cẩn thận thì cảm thấy anh ta ít nhất vẫn có điểm tốt. Anh ta có vẻ rất kiên nhẫn, bón từng thìa thuốc cho vợ, lại dùng khăn tay lau khóe miệng cho nàng ta, sau đó thì căn phòng rơi vào trong yên tĩnh.
Rất nhanh trong phòng vang lên tiếng thở hổn hển, tiếng rên rỉ trầm thấp. Vị Lư phu nhân kia nhìn có vẻ yếu đuối nhưng trên giường thì lại không giống vậy, tóm lại là cứ dây dưa không ngớt. Nghe nàng ta cười khanh khách:
– Tuy dễ dùng…nhưng chung quy vẫn hơi ngấy. Ai…ưm…Lư lang của em, cần phải vạm vỡ lên mới được
Nhai Nhi trên nóc nhà nghe lén mà bối rối, bụng nghĩ khẩu vị của bà chị này đúng là không nhỏ, lại còn dâm đãng nữa, khó trách vị Nhiệt Hải công tử kia nhìn thấu khắp phồn hoa nhưng cuối cùng vẫn phải trở về bên chị ta.
Tiếng cót két của chiếc giường vang lên dữ dội, một cánh tay ngọc ngà nõn nà trong mê đắm níu lấy rèm che, kéo mạnh, tấm rèm che lập tức bị lôi xuống. Lúc này cô mới thấy rõ gương mặt của vị Lư phu nhân này, khác hoàn toàn so với tưởng tượng của cô. Chị ta không được coi là đẹp, thậm chí mặt mũi còn rất dữ tợn. Từng vết sẹo vẫn lộ thịt chằng chịt trên mặt chị ta, như là các mạch máu lớn nhỏ giăng khắp da mặt, dẫu Nhai Nhi kiến thức rộng nhưng cũng không khỏi thấy kinh sợ.
Vị Lư phu nhân này đã trải qua lận đận gì vậy, có vẻ như bị bỏng, vết thương cực kỳ nghiêm trọng, ngay cả Lư Chiếu Dạ tài lực hùng hậu đến thế mà vẫn không cứu được dung mạo của chị ta. Từ tình hình cho thấy, người vợ Tào Khang rất được yêu thương, vị Nhiệt Hải công tử kia nhân phẩm đủ khiến người ta khen ngợi. Nhưng không biết tại sao, sự việc lại khiến người ta có một cảm giác rất kỳ lạ, không phải là chồng tuấn tú và vợ xấu xí không xứng đôi, mà là bởi trên người Lư Chiếu Dạ có quá nhiều bí mật chưa thể giải được.
Trong khuê phòng tiếng thở dốc tiếng rên rỉ vẫn không ngừng, Nhai Nhi đặt lại mảnh ngói, tung người lên nhảy xuống, rất nhanh đã lẻn vào rừng trúc rậm rạp.
Trong Ba Nguyệt lâu vẫn náo nhiệt, Vương Xá Châu mấy năm qua đều là ngày đêm sáng tối điên đảo, không tới giờ Sửu thì những khách vãng lai này chưa hết hứng.
Cửa sổ mở, cô nhảy đi vào, trở về phòng đổi bộ trang phục khác mới đi ra, dựa vào lan can nhìn náo nhiệt phía dưới.
Sự sầm uất của Vương Xá Châu đứng hàng đầu trong mười sáu châu. Thương đội các nơi cũng sẽ tụ tập trong thành, có một số trại tạm thời do kiếm khách dựng lên, có một số trại là được cho thuê. Ba Nguyệt lâu có sảnh rộng, buổi tối ca múa không ngừng nghỉ, chạng vạng tối còn có tiên sinh kể chuyện mở màn. Nhưng luôn luôn ca múa không thể tránh khỏi có sự nhàm chán, vì vậy sảnh cũng cho những thương đội kia thuê, họ mang đến những buổi biểu diễn bên ngoài rất hiếm thấy, thú vị và lạ mắt, điều hòa khẩu vị của khách tứ phương.
Tối nay có múa sư tử, người điều khiển sư tử làm ra các loại động tác chỉ có chó mới làm được, ví dụ như chui qua vòng, ngậm dây thừng, lăn vòng. Các khách xem khác đều rất hứng thú xem rất say sưa, lúc người điều khiển sư tử chui đầu vào miệng nó, dưới khán đài vang lên những tiếng hoan hô, bạc vụn bay đầy trời. Nhai Nhi nhìn con sư tử kia, trên mặt vị vua của các loài thú lộ vẻ bất đắc dĩ chẳng biết phải làm sao, vốn là mạnh mẽ đến bực nào, giờ thì tuyệt vọng đến cùng cực.
– Lâu chủ!
Có người đến bên gọi một tiếng, cô quay lại, là Minh Vương và Yêu Quái.
– Chuyến này của lâu chủ thuận lợi không? Có phát hiện gì mới không?
Nhai Nhi gật đầu:
– Lư Chiếu Dạ này có vẻ là một kẻ si tình, khi ta lẻn đến Vọng Giang lầu, đã nhìn thấy vợ của y. Vị Lư phu nhân này dung mạo bị hủy hết, không thể nhìn thấy mặt thật nữa, nhưng y lại rất quan tâm vợ mình, quan tâm đến mức….khiến người ta cảm thấy rất khác thường.
Yêu Quái ngạc nhiên:
– Lư Chiếu Dạ giàu có đến thế, lại đẹp trai phong độ, muốn hạng đàn bà nào mà chẳng được, cớ gì lại gắn bó sâu đậm với một người phụ nữ đã bị hủy hết dung nhan chứ? Theo tôi thấy, nếu như không phải giữa hai người họ có hợp đồng ràng buộc nào đó thì chính là bản thân y không được bình thường.
Về phương diện tình cảm thì Yêu Quái rất có tư cách để lên tiếng, anh ta nam nữ đều chơi được hết, nên hiểu quá rõ lòng nam nhân. Minh Vương tin anh ta cũng không phải là lạ.
– Chỗ nào không bình thường?
Yêu Quái ngước nhìn lên trời:
– Là y yêu thích cái xấu, càng xấu thì càng thích.
Minh Vương hừ mũi,
– Nói lung ta lung tung, trên đời này làm gì có người yêu thích cái xấu. Lòng nam nhân như nào ta cũng biết, dù mình có xấu xí đến mấy thì cũng mong cưới được người vợ đẹp như tiên.
Yêu Quái nói cũng không nhất định,
– Dẫu có mắt cao hơn đầu thì cũng tự biết bản thân. Vợ chồng mà, dù sao cũng phải hợp và xứng với nhau. Người mù có thể lấy người què, ngươi phối người bình thường với một người câm điếc, ngươi sẽ thấy kết quả ngay. Lư Chiếu Dạ kia nếu không phải sở thích bản thân vậy thì chứng tỏ y nhất định có vấn đề. Ta không tin trên đời này lại có một tình yêu vô duyên vô cớ cả.
Quay sang hỏi Nhai Nhi,
– Lâu chủ tin không?
Nhai Nhi cười một tiếng, sờ cằm nói không biết,
– Có lẽ thiếu một chút duyên phận nữa. Duyên đến rồi thì cái gì cũng dễ nói.
Nói xong lại dặn dò Yêu Quái:
– Chúng ta cần phải cho người giám thị Vọng Giang Lâu, hành tung của Lư Dạ Chiếu cũng cần phải tìm hiểu kỹ, xem y đi tới đâu, gặp người nào…Điều quan trọng, phái người đến Nhiệt Hải điều tra lai lịch của y, càng tường tận càng tốt.
Yêu Quái đáp vâng, chợt nhớ tới Hồ Bất Ngôn:
– Con Hồ ly tinh kia đi mau lẹ, hay là giao cho y được không?
Vừa dứt lời, Hồ bất Ngôn từ đầu hành lang đi tới, chế nhạo:
– Hoa Kiều Mộc, ngươi lúc nào cũng nhớ đến ta nhể, chẳng trách Quỷ Quái của ngươi cứ phải ăn dấm mãi. Nhiệt Hải thì ta không đi đâu, ta sợ nóng, nhưng có thể đi Yên Vũ Châu được.
Vừa nói vừa đưa tờ giấy trong tay cho Nhai Nhi,
– Hồi nãy tôi bắt được một con bồ câu ở trong sân. Là phi cáp truyền thư, là thư của Khổng Môn chủ của Sinh tử môn. Nói Tô Môn chủ hôm qua cả đêm không về, giờ cũng vẫn chưa về.
Nếu như nói là yêu, thì vẫn chưa thể gọi là yêu, cùng lắm là muốn ngừng mà không được. Dẫu sao một cô gái đặc biệt như vậy, cả đời khó mà được gặp một lần. Được cô để ý tới, coi trọng mình, anh vui mừng, thậm chí còn vừa mừng vừa sợ. Tình cảm của cô đậm đà như rượu đêm đó, uống bừa một ngụm thôi cũng đã chuốc anh say rồi.
Tuổi thọ của anh gấp ngàn vạn lần người phàm, anh giống Lang Hoàn đều là đời đời bất diệt. Vào mỗi đêm mưa tẻ nhạt anh đều trở về nhìn lại cõi trần trước kia, trong một ngàn năm đầu tiên là những ngộ đạo vô tận, sau đó anh trải qua trận hỗn loạn giữa yêu và ma, cũng phải chịu sự phản bội từ những người bạn thân của mình. Nói đầy đủ thì đầy đủ, nói đơn giản thì lại rất đơn giản. Có một khoảng thời gian anh say mê chứng kiến những yêu hận tình thù của nhân giang, nhưng đến cuối cùng phát hiện ra chẳng qua chỉ là như vậy mà thôi, vạn vật rồi lại hóa thành cát bụi, những thứ tình cảm phức tạp kia cũng đều biến mất trong cối xay của năm tháng, còn lại gì nữa đâu?
Dù là tiên, anh lại vẫn luôn chối bỏ thân phận này dẫu trong lòng lại biết sự thật chính là như vậy. Anh chỉ tự do hơn một chút so với những người tuân thủ các quy tắc ở trên thượng giới kia, nhưng chung quy anh vẫn là một vị tiên trung thực. Trong nỗi cô đơn vô biên không bờ không bến, anh có lúc yêu hoa cỏ, có lúc yêu chim chóc, nhưng từ trước tới giờ chưa từng được trải nghiệm tình yêu nam nữ. Cô cám dỗ anh, sau hai ngày kiên trì thì anh từ bỏ chống cự, bởi vì giấu trong trái tim của anh chỉ là một tầng da vô cùng mỏng, thân thể từng ngâm trong hồng trần vẫn không thể thoát được, trái tim vẫn là trái tim của một người đàn ông. Chỉ cần dậm chân một cái, cô còn chưa bắt anh làm như thế nào thì bản thân anh đã tự hòa tan rồi.
Oan nghiệt mà, có trách thì tự trách mình thôi.
Vốn là với năng lực của anh, ít nhất có thể xóa sách đoạn ký ức không chút vinh quang này, nhưng anh lại không làm vậy. Anh nghĩ có lẽ đây là trắc trở đã định trước trên con đường tu hành của anh, để cho anh hối hận tự kiểm điểm, để cho anh cảnh giác. Vì vậy anh cứ nghiền ngẫm mãi, mỗi lần nhớ tới tình cảnh ngày đó, nỗi nhục nhã như cơn ác mộng cứ mãi không tiêu tan, đến giờ vẫn còn làm lòng anh thấy sợ hãi.
Bầu rượu kia, không biết nó mạnh đến mức nào, bình thường sáng sớm tinh mơ anh đến Cửu Trọng môn rồi, nhưng ngày đó lại ngủ thiếp đi đến tận giờ Thìn mới dậy.
Nhiệt độ thích hợp, bên tai là tiếng suối chảy róc rách, nếu không phải là ánh mặt trời chiếu rực rỡ thì anh thậm chí còn không muốn mở mắt ra.
Sao lại ngủ ở đây vậy…Anh ngồi dậy đầu óc choáng váng trống rỗng, ngồi suy nghĩ một hồi mới nhớ chuyện tối hôm qua. Sau giờ Tý cô vẫn luôn ở nơi này, quá nhiều dục vọng như một chiếc bánh xe khổng lồ nghiền nát anh, chút lực lượng tự kiểm soát nhỏ bé kia đã tan rã trong nháy mắt. Dáng vẻ quyến rũ của cô dưới thân thể anh, nụ cười nhẫn nhịn đau đớn của cô đầy cám dỗ như cây kim ghim vào lòng anh. Anh lấy lại bình tĩnh nhìn chung quanh, cô đã không còn ở đây nữa nhưng trên phiến đá nơi tuyền đài còn lưu lại dấu vết đỏ thắm như bông hoa, khiến cho anh thấy hoảng hồn đờ đẫn.
Anh bần thần một lúc lâu, biết chuyện gì đã xảy ra, trông cô bề ngoài có vẻ đầy kinh nghiệm, thực ra lại là lần đầu tiên của cô. Anh mặc áo khoác vào nóng ruột đi tìm cô, lúc đứng lên đầu gối nhưng nhức, cúi xuống nhìn, thật sự xấu hổ khi đối mặt với làn da xước xát ở nơi đó, vội phủ vạt áo lên che đi.
Anh chạy như điên trong cung Lưu Ly mênh mông, không dám gọi tên cô, sợ làm kinh động đến người của Cửu Trọng thiên. Vì vậy đến từng nơi để tìm, từ cung đầu tiên đến cung thứ mười hai. Nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của cô đâu. Một nỗi sợ hãi âm thầm dần dần dâng lên, càng ngày càng lớn, cơ hồ muốn phá hủy con người anh. Đến tận bây giờ anh vẫn không quên được cảm giác đó, đối với anh, người đã quen với những ngày tháng ổn định, nó chả khác nào sấm sét giữa trời quang.
Anh đứng trên con đường trống vắng, ống tay áo trống rỗng không có sức nặng. Chạy tới Lang Hoàn trước tiên, Lục Thuẫn Hào vẫn ở đó, tòa lâu thể vẫn sừng sững giữa trời. Cách nó ngay mấy bước xa là hộp ký kinh kia, như đang âm thầm chế giễu sự ngu ngốc và bất cẩn của mình.
Anh giận giữ, một chưởng đánh nát cột ngắm trước Lang Hoàn, tiếng ầm ầm vang dội khắp Bồng Sơn, Đại Tư Mệnh dẫn các Thiếu Tư mệnh chạy tới, anh run giọng hạ lệnh:
– Lang Hoàn bị mất trộm, phát động đệ tử Tử Phủ, toàn lực lùng bắt Diệp Lý.
Đại Tư mệnh đau đớn ôm đầu:
– Sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu không nên thu nhận ả cho rồi. – Ngàn lời muốn nói lại hóa thành tiếng thở đài, – Nếu có chuẩn bị mà đến, sợ rằng ngay cả cái tên cũng là giả.
Manh mối đã không có, dù là giờ có đi bắt người, người lại biến mất thì lấy gì đi bắt đây.
Tin tức Lang Hoàn bị mất trộm lập tức được truyền lên trên, anh tự nguyện chịu phạt, lĩnh ba đạo thiên lôi. Nhưng ba đạo thiên lôi này nào có sánh bằng nỗi thù hận vô tận, nếu như bắt được ả đàn bà kia, không cần Đại Tư mệnh nói, anh cũng quyết bằm thây cô thành vạn đoạn.
Mưa bên ngoài như đã ngừng, anh đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nửa vầng trăng sáng treo trên không trung, tầng mây dày đặc trôi qua, che kín trời đất u ám. Lại một tuần hương nữa được đốt lên, tĩnh tọa chốc lát rồi ngủ. Lúc cởi quần áo động chạm vào vết thương trên lưng đau nhoi nhói, ba vết đen như vết quào của thú để lại, chém từ đầu vai xéo xuống, dù đã khép lại, nhưng vẫn đau âm ỉ.
Đi lại nhân gian không thể vận dụng pháp lực, nếu không thì đi Ba Nguyệt Lâu chỉ là một cái búng tay. Nhạc thị là trẻ mồ côi, Mâu Ni thần Bích…Anh vốn tưởng rằng cô chỉ là một cô nương bình thường muốn luyện kiếm linh, không ngờ cô còn được xếp hạng từ sớm trong Thần Binh phổ rồi. Đã thế thì, một kỳ phùng địch thủ như thế, gặp nhau chẳng cần phải nương tay nữa.
****
Vương Xá Châu, Vọng Giang lâu.
Đình đài lầu các liên miên cùng đèn đuốc sáng rực đan xen lẫn nhau, như một bức họa tuyệt mỹ. Ngắm từ xa cũng thế, mà đến gần cũng vậy, khắp nơi đều là mùi phấn thơm, khắp nơi đều là tiếng cười tiếng ca. So với Ba Nguyệt Lâu thì Vọng Giang Lâu do Lư Chiếu Dạ xây dựng nên thì không có nhiều quy củ quy tắc như vậy. Anh hùng không có chỗ để nghỉ lại ư? Vậy thì nghỉ trên bầu ngực của mỹ nhân đi. Chỉ cần có tiền, thì cứ việc hưởng thụ thú vui sướng nhất trần đời đó đi, chỉ sợ ngươi không dám tới thôi.
Cho nên anh ta nói tiền tài đối với anh ta cũng không quan trọng, điểm này Nhai Nhi rất tin. Mọt người không thích tiền, nhưng cố chấp với việc tìm Thần Bích cho bằng được, như vậy anh ta ngoài tiền tài ra, thì chẳng có gì quan trọng hơn là tin tức liên quan tới Thần Bích.
Nghe nói vị Nhiệt Hải công tử này đã có vợ đẹp rồi, nhưng chưa một ai nhìn thấy nàng ta bao giờ. Công tử yêu đến quá mức cẩn thận, bất kể là làm ăn ở mười sáu châu lớn như nào, mỗi đêm đều phải trở về bên kiều thê, chưa một ngày nào ngoại lệ cả.
Nhai Nhi vào đêm đi dò xét Vọng Giang Lâu, cô đi trên đỉnh nhà như đi trên đất bằng, tìm được phòng của Lư phu nhân, gỡ một mảnh ngói dòm xuống động tĩnh trong phòng.
Đang là tháng trăng sáng sủa, thời tiết ngày một nóng lên, ngày trở nên thú vị hơn mỗi ngày, nhưng vào một đêm đẹp trời như vậy, phòng bà chị này lại không hề mở cửa sổ. Trong phòng thắp ba ngọn đèn, ánh nến chập chờn mông lung. Lư phu nhân thích xông hương, không biết trong lò đốt hương gì mà mùi thơm nức xông lên tận thiên linh cái. Nhưng dưới mùi thơm đậm đà đó lại thoang thoảng có mùi hôi thối lướt qua, nếu không để ý kỹ thì sẽ không phát hiện ra được.
Một chuỗi tiếng bước chân rất khẽ vang lên, mấy tỳ nữ hở đầu vai cầm đèn đi vào, đằng sau là Lư công tử phong lưu tuấn nhã. Lư công tử vừa bước vào cửa đã tìm vợ yêu rồi, cất tiếng gọi “Tiểu Tình” đầy háo hức.
Tỳ nữ thức thời lui ra ngoài, Lư phu nhân nằm nghiêng trên giường mới ngồi dậy, tiếc là từ góc này Nhai Nhi chỉ nhìn thấy lưng chị ta kèm suối tóc mây óng mượt, chắc là một mỹ nhân tuyệt sắc đây. Cô nghĩ bụng.
Giọng nói của mỹ nhân cũng vô cùng yểu điệu, ngọt như mật. Nàng ta tựa vào ngực chồng, trách móc như đứa trẻ:
– Trán lại đỏ rồi kìa, chắc lại do hoa phấn trong phòng gây ra rồi.
Nhiệt Hải công tử cẩn thận quan sát mặt nàng ta, trong mắt chan chứa tình yêu nồng nàn, cười cười khuyên giải:
– Sưng một cục nhỏ thôi, không sao đâu, qua một đêm là hết ngay ấy mà.
Nhẹ nhàng vén tóc nàng ta qua sau tai, ôn tồn hỏi:
– Hôm nay đã uống thuốc chưa? Ta thấy lò bên ngoài vẫn còn đang chưng đấy, bảo họ mang vào cho em nhé.
Mỹ nhân nũng nịu:
– Người ta không uống đâu, ngày nào cũng uống, thấy là buồn nôn à.
Anh ta nói không được, ôm nàng ta vào lòng dịu dàng vuốt ve:
– Coi như là vì ta mà cố uống được không. Chờ sau này tìm được thuốc thích hợp thì không phải chịu khổ nữa.
Nói xong quay người gọi ra bên ngoài:
– Bưng thuốc của phu nhân vào đi.
Tỳ nữ đáp vâng, chốc lát sau bê một khay mạ vàng đi vào, trên khay là một cốc bạch ngọc. Nhai Nhi chăm chú nhìn, thứ trong cốc bạch ngọc kia có vẻ giống như đậu phụ, mặt trên điểm ba viên cẩu kỷ (vị thuốc đông y), có vẻ như là đồ ăn ngọt chứ không giống thuốc tí nào.
Mỹ nhân có vẻ uống thuốc rất khó khăn, vừa uống vừa nghẹn ngào như khóc, Lư công tử không biết làm thế nào, đành phải đích thân bón cho nàng ta.
Nhai Nhi vẫn luôn đề phòng vị Nhiệt Hải công tử này, nhưng chứng kiến cảnh anh ta chăm sóc vợ mình rất cẩn thận thì cảm thấy anh ta ít nhất vẫn có điểm tốt. Anh ta có vẻ rất kiên nhẫn, bón từng thìa thuốc cho vợ, lại dùng khăn tay lau khóe miệng cho nàng ta, sau đó thì căn phòng rơi vào trong yên tĩnh.
Rất nhanh trong phòng vang lên tiếng thở hổn hển, tiếng rên rỉ trầm thấp. Vị Lư phu nhân kia nhìn có vẻ yếu đuối nhưng trên giường thì lại không giống vậy, tóm lại là cứ dây dưa không ngớt. Nghe nàng ta cười khanh khách:
– Tuy dễ dùng…nhưng chung quy vẫn hơi ngấy. Ai…ưm…Lư lang của em, cần phải vạm vỡ lên mới được
Nhai Nhi trên nóc nhà nghe lén mà bối rối, bụng nghĩ khẩu vị của bà chị này đúng là không nhỏ, lại còn dâm đãng nữa, khó trách vị Nhiệt Hải công tử kia nhìn thấu khắp phồn hoa nhưng cuối cùng vẫn phải trở về bên chị ta.
Tiếng cót két của chiếc giường vang lên dữ dội, một cánh tay ngọc ngà nõn nà trong mê đắm níu lấy rèm che, kéo mạnh, tấm rèm che lập tức bị lôi xuống. Lúc này cô mới thấy rõ gương mặt của vị Lư phu nhân này, khác hoàn toàn so với tưởng tượng của cô. Chị ta không được coi là đẹp, thậm chí mặt mũi còn rất dữ tợn. Từng vết sẹo vẫn lộ thịt chằng chịt trên mặt chị ta, như là các mạch máu lớn nhỏ giăng khắp da mặt, dẫu Nhai Nhi kiến thức rộng nhưng cũng không khỏi thấy kinh sợ.
Vị Lư phu nhân này đã trải qua lận đận gì vậy, có vẻ như bị bỏng, vết thương cực kỳ nghiêm trọng, ngay cả Lư Chiếu Dạ tài lực hùng hậu đến thế mà vẫn không cứu được dung mạo của chị ta. Từ tình hình cho thấy, người vợ Tào Khang rất được yêu thương, vị Nhiệt Hải công tử kia nhân phẩm đủ khiến người ta khen ngợi. Nhưng không biết tại sao, sự việc lại khiến người ta có một cảm giác rất kỳ lạ, không phải là chồng tuấn tú và vợ xấu xí không xứng đôi, mà là bởi trên người Lư Chiếu Dạ có quá nhiều bí mật chưa thể giải được.
Trong khuê phòng tiếng thở dốc tiếng rên rỉ vẫn không ngừng, Nhai Nhi đặt lại mảnh ngói, tung người lên nhảy xuống, rất nhanh đã lẻn vào rừng trúc rậm rạp.
Trong Ba Nguyệt lâu vẫn náo nhiệt, Vương Xá Châu mấy năm qua đều là ngày đêm sáng tối điên đảo, không tới giờ Sửu thì những khách vãng lai này chưa hết hứng.
Cửa sổ mở, cô nhảy đi vào, trở về phòng đổi bộ trang phục khác mới đi ra, dựa vào lan can nhìn náo nhiệt phía dưới.
Sự sầm uất của Vương Xá Châu đứng hàng đầu trong mười sáu châu. Thương đội các nơi cũng sẽ tụ tập trong thành, có một số trại tạm thời do kiếm khách dựng lên, có một số trại là được cho thuê. Ba Nguyệt lâu có sảnh rộng, buổi tối ca múa không ngừng nghỉ, chạng vạng tối còn có tiên sinh kể chuyện mở màn. Nhưng luôn luôn ca múa không thể tránh khỏi có sự nhàm chán, vì vậy sảnh cũng cho những thương đội kia thuê, họ mang đến những buổi biểu diễn bên ngoài rất hiếm thấy, thú vị và lạ mắt, điều hòa khẩu vị của khách tứ phương.
Tối nay có múa sư tử, người điều khiển sư tử làm ra các loại động tác chỉ có chó mới làm được, ví dụ như chui qua vòng, ngậm dây thừng, lăn vòng. Các khách xem khác đều rất hứng thú xem rất say sưa, lúc người điều khiển sư tử chui đầu vào miệng nó, dưới khán đài vang lên những tiếng hoan hô, bạc vụn bay đầy trời. Nhai Nhi nhìn con sư tử kia, trên mặt vị vua của các loài thú lộ vẻ bất đắc dĩ chẳng biết phải làm sao, vốn là mạnh mẽ đến bực nào, giờ thì tuyệt vọng đến cùng cực.
– Lâu chủ!
Có người đến bên gọi một tiếng, cô quay lại, là Minh Vương và Yêu Quái.
– Chuyến này của lâu chủ thuận lợi không? Có phát hiện gì mới không?
Nhai Nhi gật đầu:
– Lư Chiếu Dạ này có vẻ là một kẻ si tình, khi ta lẻn đến Vọng Giang lầu, đã nhìn thấy vợ của y. Vị Lư phu nhân này dung mạo bị hủy hết, không thể nhìn thấy mặt thật nữa, nhưng y lại rất quan tâm vợ mình, quan tâm đến mức….khiến người ta cảm thấy rất khác thường.
Yêu Quái ngạc nhiên:
– Lư Chiếu Dạ giàu có đến thế, lại đẹp trai phong độ, muốn hạng đàn bà nào mà chẳng được, cớ gì lại gắn bó sâu đậm với một người phụ nữ đã bị hủy hết dung nhan chứ? Theo tôi thấy, nếu như không phải giữa hai người họ có hợp đồng ràng buộc nào đó thì chính là bản thân y không được bình thường.
Về phương diện tình cảm thì Yêu Quái rất có tư cách để lên tiếng, anh ta nam nữ đều chơi được hết, nên hiểu quá rõ lòng nam nhân. Minh Vương tin anh ta cũng không phải là lạ.
– Chỗ nào không bình thường?
Yêu Quái ngước nhìn lên trời:
– Là y yêu thích cái xấu, càng xấu thì càng thích.
Minh Vương hừ mũi,
– Nói lung ta lung tung, trên đời này làm gì có người yêu thích cái xấu. Lòng nam nhân như nào ta cũng biết, dù mình có xấu xí đến mấy thì cũng mong cưới được người vợ đẹp như tiên.
Yêu Quái nói cũng không nhất định,
– Dẫu có mắt cao hơn đầu thì cũng tự biết bản thân. Vợ chồng mà, dù sao cũng phải hợp và xứng với nhau. Người mù có thể lấy người què, ngươi phối người bình thường với một người câm điếc, ngươi sẽ thấy kết quả ngay. Lư Chiếu Dạ kia nếu không phải sở thích bản thân vậy thì chứng tỏ y nhất định có vấn đề. Ta không tin trên đời này lại có một tình yêu vô duyên vô cớ cả.
Quay sang hỏi Nhai Nhi,
– Lâu chủ tin không?
Nhai Nhi cười một tiếng, sờ cằm nói không biết,
– Có lẽ thiếu một chút duyên phận nữa. Duyên đến rồi thì cái gì cũng dễ nói.
Nói xong lại dặn dò Yêu Quái:
– Chúng ta cần phải cho người giám thị Vọng Giang Lâu, hành tung của Lư Dạ Chiếu cũng cần phải tìm hiểu kỹ, xem y đi tới đâu, gặp người nào…Điều quan trọng, phái người đến Nhiệt Hải điều tra lai lịch của y, càng tường tận càng tốt.
Yêu Quái đáp vâng, chợt nhớ tới Hồ Bất Ngôn:
– Con Hồ ly tinh kia đi mau lẹ, hay là giao cho y được không?
Vừa dứt lời, Hồ bất Ngôn từ đầu hành lang đi tới, chế nhạo:
– Hoa Kiều Mộc, ngươi lúc nào cũng nhớ đến ta nhể, chẳng trách Quỷ Quái của ngươi cứ phải ăn dấm mãi. Nhiệt Hải thì ta không đi đâu, ta sợ nóng, nhưng có thể đi Yên Vũ Châu được.
Vừa nói vừa đưa tờ giấy trong tay cho Nhai Nhi,
– Hồi nãy tôi bắt được một con bồ câu ở trong sân. Là phi cáp truyền thư, là thư của Khổng Môn chủ của Sinh tử môn. Nói Tô Môn chủ hôm qua cả đêm không về, giờ cũng vẫn chưa về.
Tác giả :
Vưu Tứ Tỷ