Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)
Chương 73
Type: Thùy Miên
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao rời đi, trong sân thoáng chốc trở nên yên tĩnh. Triệu Khôn hờ hững đứng dậy: “Không đánh nữa, tao đi hút thuốc đây.”
Tần Sinh ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Tao cũng phải đi tính sổ sách rồi.”
Trịnh Thần đã sớm đi theo Tống Khôn. Bất kể gã gặp ai, cậu ta nhất định sẽ ở bên bảo vệ. Cố An cười khẩy, như thể chế nhạo đồng bọn của mình đột nhiên cúp đuôi, cuối cùng cũng đứng dậy rời khỏi đình viện.
Nơi Triệu Khôn ở là một căn nhà màu đen bên cạnh khách sạn. Tính hắn thích yên tĩnh, giản dị, nên nhà cửa chỉ sơn tường trông cho mới, nội thất cũng không chú ý sửa sang gì. Trái lại, hắn thích trồng cây cối, cho nên cả khoảng sân đều xanh um mát mắt.
Có điều, cô bồ của hắn vừa lôi thôi vừa điên khùng. Vào năm ba mươi tuổi, cô ta phạm tội rồi đi theo Triệu Khôn đến tận bây giờ. Mặc dù thỉnh thoảng Triệu Khôn có ra ngoài ăn chơi nhưng cô ta chẳng buồn liếc mắt, miễn sao không dẫn ả đàn bà nào về đây là được. Là người phụ nữ của một trong Ngũ La Hán của Phật Thủ, nghiễm nhiên giang hồ có không ít người phải gọi cô ta một tiếng chị dâu.
Triệu Khôn vừa về đến nhà đã nghe tiếng cô ta nhảy nhót trong phòng, chắc hẳn đang uống rượu rồi. Hắn không nói lời nào, về thẳng phòng mình. Đây là căn phòng bày đầy súng mà cô bồ của hắn cũng không được bước vào. Mấy anh em Phật Thủ từng đến thăm còn khen không ngớt lời.
Triệu Khôn lẳng lặng hút thuốc bên cửa sổ. Mấy năm qua, cơn nghiện thuốc lá ngày càng nặng, còn dính đến ma túy nữa, hắn cảm thấy phổi mình sắp thủng một lỗ to rồi. Có điều hôm nay, hắn rít thuốc liên hồi, hết điếu này đến điếu khác, cặp mắt trước sau vẫn nhìn chằm chằm vào tòa nhà bên cạnh.
Không nghe thấy tiếng súng, cũng không thấy bóng dáng hai người kia xuất hiện ở bất cứ đâu.
Điếu thuốc đã tàn, Triệu Khôn ngả người vào chiếc ghế bành sau bàn. Chất nicotine giúp tâm trí hắn trở nên thư thái lạ thường. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh lần đầu tiên đến mảnh sân bỏ hoang mà Bạc Cận Ngôn tá túc. Lúc đó, hắn thấy được bóng dáng mơ hồ của hai vợ chồng họ thấp thoáng qua khung cửa sổ. Sau đó, hắn vứt điếu thuốc xuống bùn, quay đầu nói với đám đàn em: “Chắc chắn là cảnh sát rồi. Ngày mai báo cáo với lão đại, giết chết bọn này.”
Thế nhưng giờ đây, hai người họ đã trở thành khách quý trước mặt Tống Khôn. Đúng là cao số.
Triệu Khôn cười đầy thâm ý.
Cùng lúc này, Tần Sinh trở về phòng kế toán ở tầng một khách sạn, xem mấy thuộc hạ đang tính toán sổ sách. Gã vốn thích mấy thứ liên quan đến con số từ nhỏ, còn thi đạt chứng chỉ kế toán viên và CPA* nữa. Sau khi gã gia nhập Phật Thủ, Tống Khôn như hổ mọc thêm cánh. Cống hiến hơn ba năm, Tống Khôn đã yên lòng giao hết vấn đề tài vụ cho gã. Nếu nói trong Ngũ La Hán, ai được Tống Khôn tín nhiệm nhất, Tần Sinh dám đứng ra tự nhận là người thứ nhất. Hà hà… Tống Khôn sao rời bỏ gã được. Thậm chí có thể nói, gã nắm giữ sổ sách chính là nắm giữ một phần mạch sống của Phật Thủ.
*CPA là cụm từ viết tắt của Certified Public Accountants, có nghĩa là những Kế toán viên công chúng được cấp phép. Đây được coi là một cố vấn tài chính chuyên nghiệp cho các cá nhân và doanh nghiệp.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Tần Sinh liền lộ vẻ tươi cười đắc ý. Sau đó, gã ngẩng đầu, liếc nhìn lên tầng. Vợ chồng Rắn Mặt Cười lên khá lâu rồi, vẫn còn chưa ra.
Gã ra hiệu bằng ánh mắt cho thuộc hạ thân tín. Vẻ mặt gã không còn hiền lành, hòa nhã như bình thường mà toát ra vài phần âm u, lạnh lẽo, như thế đây mới chính là bản tính chân thật mà gã cố che đậy.
“Canh chừng bọn họ.” Tần Sinh khẽ dặn: “Bất cứ chuyện gió thổi cỏ lay nào cũng phải báo cáo cho tôi ngay. Là báo cáo cho tôi, hiểu không?”
Trong nhóm, có lẽ là Cố An là tên sống xa xỉ và đốn mạt nhất. Tòa nhà cao nhất ở phía Đông khách sạn chính là địa bàn của hắn. Hắn còn đặc biệt gọi hai mươi đàn em đến trang trí phòng ốc. Trấn nhỏ giao thông không thuận tiện, vậy mà hắn vẫn xin được đặc cách của Tống Khôn, vận chuyển về một đống đồ gia dụng nhập khẩu. Dĩ nhiên, hắn cũng tặng cho Tống Khôn một bộ bàn ghế gỗ lim cao cấp. Tống Khôn rất thích món quà này, nên người khác chẳng dám dị nghị gì cả.
Trong nhà Cố An đang có ba người phụ nữ, nhưng một khi hắn không vừa mắt cô nào thì sẽ đổi người mới ngay. Hắn thích đồ lông thú, còn thường xuyên đi săn ở ngọn núi bên cạnh, lột da cáo da thỏ làm áo cho mình và tặng mấy người phụ nữ kia. Quả thật tay nghề của hắn không tệ, áo lông làm ra đều hết sức mềm mại, tinh tế.
Cố An là tên cuồng thuốc lá, ma túy và rượu vang. Trong tổ chức, ai cũng biết Cố An một khi lên cơn nghiện thì cực kỳ đáng sợ, giết người không ghê tay, cho nên tất cả đều tránh né rất xa. Khác với Triệu Khôn nghĩa khí bá đạo, Tần Sinh ôn hòa nhã nhặn, cách quản lý đàn em của Cố An vô cùng nghiêm khắc và quái đản. Ai vừa lòng thì ngay cả bố mình hắn cũng cho chơi, tiền bạc vung tay không hề cân nhắc. Ai chọc hắn nổi giận, bất kể từng lập bao nhiêu công lao cũng phải chịu thương tích đầy mình. Nhưng mấy năm qua, hắn lại là cánh phải đắc lực nhất của Phật Thủ. Tống Khôn vô cùng bao dung cho tên thuộc hạ quái gở này. Vì thế, dù Triệu Khôn, Tần Sinh có bất mãn với tên Cố An ngang ngược đến mấy thì dần dà phải chịu ngang hàng với hắn thôi.
Cố An vừa vào nhà đã chộp lấy chai rượu, uống đến say túy lúy. Có người phụ nữ bước đến quấn lấy hắn liền bị ăn một cái bạt tai. Cố An hất ả sang một bên, cười lạnh: “Cút, không soi gương xem bộ dạng bản thân ra sao à?” Người phụ nữ sợ chết khiếp, vội vàng chạy vào phòng. Hai người còn lại cũng không dám đi ra, không biết hôm nay ông lớn này lại đang thịnh nộ chuyện gì rồi.
Một mình Cố An lảo đảo lên tầng, ném chai rượu sang một bên rồi nằm phịch xuống sô pha. Nhìn chằm chằm về phía khách sạn, hắn cất tiếng thở dài. Nơi đó nãy giờ vẫn yên lặng như tờ.
Hà… Rắn Mặt Cười sắp vào Phật Thủ, sắp ngang vai phải lứa với hắn rồi! Cố An bật cười rồi đột ngột chộp lấy khẩu súng trường trên bàn, trườn đến trước cửa sổ như một con báo săn. Họng súng nhắm thẳng về phía khách sạn.
Hắn cứ bất động như thế hồi lâu. Có mấy tên đàn em qua lại, hắn không buồn để ý. Có dân cư trong trấn đi ngang, hắn cũng không thèm đếm xỉa.
Cho đến khi… một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. Người đàn ông cao dong dỏng, mặc áo blouse trắng, cầm hộp thuốc lẳng lặng đi ngang qua khách sạn. Chắc là lại đi đâu đó khám bệnh nữa rồi.
Cố An ghét nhất chính là tên bác sĩ luôn ra vẻ đạo mạo nghiêm chỉnh, lịch thiệp nho nhã này. Hắn nở nụ cười quái gở, cúi đầu nhắm súng.
Súng đã được lắp ống giảm thanh, viên đạn xuyên qua khung cửa sổ lao vút đi trong gió, cuối cùng ghim sâu vào khoảnh đất dưới chân Ôn Dung khiến anh ta khiếp vía. Ôn Dung giơ hộp thuốc lên đỉnh đầu theo bản năng, cuống quýt trốn dưới mái hiên bên cạnh.
Sắc mặt trắng bệch, hơi thở dồn dập, Ôn Dung liếc mắt nhìn quanh quất, nhưng chỉ thấy cửa sổ mấy căn phòng trống hoắc không một bóng người. Anh ta đanh mặt, rảo bước rời đi.
Trịnh Thần hờ hững tựa vào bức tường trên hành lang. Có mấy tên lính quèn đi ngang qua, thấy dáng vẻ của cậu ta, biết lão đại đang nói chuyện với người khác nên không dám đến quấy rầy.
Trịnh Thần giỏi nhất là án binh bất động. Cậu ta từng ngồi ba ngày ba đêm trong rừng mưa ở biên giới, cả người bị côn trùng cắn máu chảy ròng ròng vẫn không hề nhúc nhích, chỉ vì muốn trừ khử một người theo lệnh của tổ chức. Sau đó, cậu ta đã chặt đầu gã mang về trình lên cho Tống Khôn.
Ai ai cũng nói cậu ta là chiếc bóng của Tống Khôn. Cậu ta cũng nguyện ý như thế. Bởi vì chiếc bóng không phải ai cũng có thể làm được. Điều đó có nghĩa là Tống Khôn an tâm quay lưng mình về phía cậu ta, chỉ với mình cậu ta thôi. Trịnh Thần biết tất cả bí mật của Tống Khôn. Thoạt nhìn, cậu ta chỉ là một chiếc bóng mờ nhạt ảm đạm, nhưng lại có thể nhìn thấy nhiều quỷ kế đa đoan nhất.
Kim giây trên đồng hồ xoay tròn tích tắc. Trịnh Thần lẳng lặng đợi hơn nửa giờ. Bắt đầu từ khi nào, trong lòng cậu ta cũng có tạp niệm? Triệu Khôn gia nhập, Tần Sinh càng lúc càng được trọng dụng, Cố An ngang tàng, bây giờ lại thêm Rắn Mặt Cười…
Trịnh Thần hơi chau mày, ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng đóng kín. Trước kia, rất nhiều lần Tống Khôn gặp người khác đều dẫn theo cậu ta, thế mà lần này lại bảo cậu ta canh giữ ở ngoài.
Bọn họ đang nói gì? Đề phòng với cả cậu ta ư?
Lòng Trịnh Thần trào dâng một dòng khí lạnh. Giương mắt nhìn hành lang vắng lặng như tờ, cậu ta khẽ nhích người đến gần cửa.
Văn phòng của Tống Khôn cách âm rất tốt, nhưng không hoàn toán kín kẽ đến mức gió thổi không lọt. Trịnh Thần nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, cẩn thận nghe ngóng âm thanh cực kỳ bé nhỏ bên trong.
***
“Rắn, điều tra giúp tôi một chuyện.”
Tống Khôn đứng trước cửa sổ, bên ngoài là cảnh núi sông xanh biếc giao hòa như tranh vẽ. Trông gã như một người đàn ông lãng tử điềm nhiên, nhưng ngón tay đan xen nhau khẽ cử động đã để lộ sắc thái sâu xa khó lường ẩn trong lời nói.
Giản Dao ngồi bên cạnh Bạc Cận Ngôn, lặng lẽ theo dõi cuộc trò chuyện cân não đầu tiên của hai người đàn ông.
Bạc Cận Ngôn lên tiếng: “Lão đại, có chuyện gì cứ dặn dò.” Giọng anh vừa bâng quơ vừa lạnh nhạt, Giản Dao không thể không thầm cho anh một trăm điểm trong lòng.
Tống Khôn tươi cười ngồi xuống đối diện Bạc Cận Ngôn, châm điếu xì gà, lại đưa một điếu cho anh. Nhớ ra anh không nhìn thấy, gã bèn nhìn sang Giản Dao. Giản Dao còn chưa cất lời thì mũi của Bạc Cận Ngôn đã mấp máy hít hà, sau đó nói: “Xì gà? Mùi nồng lắm, em không thích.”
Tống Khôn cười xòa, vứt điếu xì gà kia vào hộp rồi nhìn chằm chằm Bạc Cận Ngôn: “Cậu đem vật kia đến, tôi rất vui. Nhưng cậu muốn gia nhập Phật Thủ, trở thành cánh tay đắc lực của tôi, chỉ có vật này thôi vẫn còn chưa đủ. Vì vậy, tôi muốn cậu làm thêm một việc quan trọng nữa. Làm tốt thì cậu chính là anh em của Phật Thủ tôi, những người khác cũng tuyệt đối không có ý kiến.”
Bạc Cận Ngôn nhếch môi cười: “Chuyện gì? Chỉ cần em có thể làm được.”
Tống Khôn không trả lời ngay mà lấy phần tài liệu kia từ ngăn tủ ra, ngón tay thon dài vuốt ve trên túi tài liệu, giọng chợt cứng rắn: “Rắn Mặt Cười, sao cậu lấy được phần tài liệu này?”
Giản Dao thót tim. Đúng rồi, phần tài liệu này ghi lại rất nhiều cơ mật của tổ chức Phật Thủ. Nếu điều tra tường tận sẽ có cơ hội tiêu diệt sạch sẽ bọn chúng. Tống Khôn đọc nội dung phần tài liệu này, e rằng cũng phải khiếp sợ. Trên thực tế, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao cũng không biết hôm đó sao Rắn Mặt Cười nhận được tin tức và đến tập kích Chu Thao. Bây giờ, Tống Khôn hỏi như thế là thăm dò hay nghi ngờ?
Nhưng trước tiên không thể tỏ ra sợ sệt, Giản Dao bèn nở nụ cười đầy thâm ý. Ánh mắt Tống Khôn rất nhạy bén, phút chốc chuyển ánh nhìn sang cô, đôi mắt đen sâu hút kia như muốn nhìn thấu tất cả. Nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi Giản Dao vẫn không thay đổi.
Bạc Cận Ngôn cũng cười điềm đạm: “Tháng trước, Chu Thao đã giết chết tám người anh em của em, có người bị bắt, có người bị bắn chết tại chỗ. Dĩ nhiên em phải lấy đạo của người trả lại cho người. Vợ con hắn ở Côn Minh, em đã cử người qua đó… Tin tức là do nhà vợ hắn tiết lộ.”
Giản Dao không ngờ anh lại thêu dệt một lời nói dối như vậy. Nào ngờ Tống Khôn nghe xong, trầm ngâm chốc lát rồi vỗ tay khen ngợi: “Nhẫn nhịn chịu nhục, chấp nhận đi đường vòng để thay đổi cục diện, Rắn, tôi không nhìn lầm cậu.”
Bạc Cận Ngôn cười ngông cuồng: “Anh sẽ không nhìn lầm em đâu. Rốt cuộc muốn giao cho em làm chuyện gì?”
Giọng anh khá nôn nóng, nhưng Tống Khôn vẫn thong dong quan sát Bạc Cận Ngôn: “Rắn à, tuy cậu thông minh nhưng vẫn chưa đủ kinh nghiệm giang hồ. Cậu có thể cướp được phần tài liệu này, lại không nghĩ đến tại sao Chu Thao có được nó à?”
Bạc Cận Ngôn dõng dạc: “Hắn theo dõi chúng ta nhiều năm như vậy, những thứ này không phải tự hắn điều tra ra sao?”
Tống Khôn cười lạnh: “Cho dù hắn điều tra mười năm cũng không biết hết được những chuyện này. Trong đây thậm chí có cả một vài chi tiết giao dịch của cá nhân tôi.”
Giản Dao tức thì trợn to mắt.
Sắc mặt Bạc Cận Ngôn liền thay đổi: “Ý của anh là…”
Tống Khôn nhìn hai người họ, chậm rãi gật đầu: “Bên cạnh tôi có nội ứng. Con người Chu Thao không đơn giản, đã chôn một quân cờ rất sâu bên cạnh tôi. Hơn nữa, vị trí của người này nhất định không thấp, nếu không sẽ không tài nào biết được những thông tin cơ mật đó.
Thật ra tôi đã nghi ngờ lâu rồi. Mấy năm qua, tôi đã mất ba đợt hàng, đều là số 4, tổn thất mấy triệu bạc. Người đưa hàng bỗng dưng mất tích, bọn họ còn tưởng là băng nhóm khác phỗng tay trên, còn tôi hoài nghi bản thân đã bị cảnh sát nhòm ngó. Có điều cảnh sát không tìm ra nơi này, cũng không có chứng cứ mấu chốt nên chưa thể thực thi hành động kế tiếp.
Hai người mới đến, không có liên quan lợi ích đến bất cứ ai. Phần tài liệu này ngoại trừ tôi ra chỉ có hai người xem qua. Thêm phần tôi thấy cậu vừa thông minh vừa nhạy bén nên chuyện này chắc chỉ có cậu làm được thôi. Giúp tôi tìm ra tên cớm ấy, tôi sẽ lóc từng miếng thịt của nó để răn đe. Sau đó, cậu sẽ thay thế vị trí kia.”
***
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao dạo bước trên bờ sông. Trời đã sắp tối, con sông khúc khuỷu ôm lấy núi non trùng điệp trải dài đến tận chân trời. Trên sông chẳng có lấy một chiếc thuyền. Nơi đây thật sự là thị trấn hoang phế, là một góc nhỏ bị quên lãng của thế giới này.
Giản Dao lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc: “Tống Khôn cho chúng tôi một bài toán khó rồi.”
“Phải.” Bạc Cận Ngôn thở dài. “Nếu chúng ta thật sự tìm ra người cảnh sát kia, người đó chắc chắn phải chết, nhưng chúng ta sẽ được tất cả tín nhiệm của Phật Thủ. Còn nếu tìm không ra…”
“Tìm không ra thì sao?”
“Phật Thủ không có lý do gì nhất định phải dùng chúng ta. Chúng ta không tìm được người kia, không trừ khử được mối họa lớn trong lòng của gã, thân là một người ngoài, lại biết quá nhiều tài liệu cơ mật của gã…” Bạc Cận Ngôn hừ lạnh: “Em nói gã sẽ làm gì chúng ta đây?”
Lòng Giản Dao chùng xuống. Tên Tống Khôn này trông rộng lượng nho nhã, thật ra tâm cơ sâu xa tàn nhẫn, rất khó đối phó. Nghĩ lại, cũng không biết sát thủ mặt nạ nghĩ gì về Tống Khôn nữa? Hắn ẩn núp trong tổ chức, ngoại trừ việc náu mình còn vì cái gì? Là bị thu hút bởi cá tính đặc biệt cả Tống Khôn, hay có… mưu đồ khác?”
“Nói cách khác, bây giờ, bên cạnh Tống Khôn ngoại trừ có một sát thủ mặt nạ, còn có một cảnh sát.” Giản Dao kết luận.
“Đúng vậy.” Bạc Cận Ngôn nhếch môi. “Em không thấy cục diện trở nên thú vị hơn sao? Thật ra hôm nay, Tống Khôn vừa lên tiếng, anh đã biết mục đích của gã rồi. Có điều giả ngu ở mức độ thích hợp có thể thỏa mãn sự tự đại và dục vọng khống chế của hắn.”
Trong đôi mắt anh như ẩn chứa ánh sáng mơ hồ, lại toát lên sự hưng phấn với trận đối kháng đầy kích thích và mạo hiểm sắp tới. Đó là bản tính tự tin và cao ngạo của anh. Tuy nhiên, tâm trạng Giản Dao không tài nào thả lỏng. Giống như lúc trước Bạc Cận Ngôn đã nói, bất cứ vụ án nào trước đây, dù nguy hiểm, mất nhân tính đến đâu, họ vẫn là người chấp pháp, phụ trách điều tra và truy bắt. Nhưng lúc này, họ lại đang dấn thân vào cục diện ấy.
“Chúng ta phải làm sao?”
Bạc Cận Ngôn tháo mắt kính ra, nhắm hai mắt lại. Làn gió ven sông thổi xào xạc mơn trớn mái tóc ngắn và gò má anh. Anh cất giọng trầm ổn đầy kiên định, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Họ có thể là một trong số những người kia. Chúng ta phải tìm ra họ nhanh hơn Phật Thủ. Đến lúc phải phác họa chân dung cảnh sát và sát thủ rồi.”
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao rời đi, trong sân thoáng chốc trở nên yên tĩnh. Triệu Khôn hờ hững đứng dậy: “Không đánh nữa, tao đi hút thuốc đây.”
Tần Sinh ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Tao cũng phải đi tính sổ sách rồi.”
Trịnh Thần đã sớm đi theo Tống Khôn. Bất kể gã gặp ai, cậu ta nhất định sẽ ở bên bảo vệ. Cố An cười khẩy, như thể chế nhạo đồng bọn của mình đột nhiên cúp đuôi, cuối cùng cũng đứng dậy rời khỏi đình viện.
Nơi Triệu Khôn ở là một căn nhà màu đen bên cạnh khách sạn. Tính hắn thích yên tĩnh, giản dị, nên nhà cửa chỉ sơn tường trông cho mới, nội thất cũng không chú ý sửa sang gì. Trái lại, hắn thích trồng cây cối, cho nên cả khoảng sân đều xanh um mát mắt.
Có điều, cô bồ của hắn vừa lôi thôi vừa điên khùng. Vào năm ba mươi tuổi, cô ta phạm tội rồi đi theo Triệu Khôn đến tận bây giờ. Mặc dù thỉnh thoảng Triệu Khôn có ra ngoài ăn chơi nhưng cô ta chẳng buồn liếc mắt, miễn sao không dẫn ả đàn bà nào về đây là được. Là người phụ nữ của một trong Ngũ La Hán của Phật Thủ, nghiễm nhiên giang hồ có không ít người phải gọi cô ta một tiếng chị dâu.
Triệu Khôn vừa về đến nhà đã nghe tiếng cô ta nhảy nhót trong phòng, chắc hẳn đang uống rượu rồi. Hắn không nói lời nào, về thẳng phòng mình. Đây là căn phòng bày đầy súng mà cô bồ của hắn cũng không được bước vào. Mấy anh em Phật Thủ từng đến thăm còn khen không ngớt lời.
Triệu Khôn lẳng lặng hút thuốc bên cửa sổ. Mấy năm qua, cơn nghiện thuốc lá ngày càng nặng, còn dính đến ma túy nữa, hắn cảm thấy phổi mình sắp thủng một lỗ to rồi. Có điều hôm nay, hắn rít thuốc liên hồi, hết điếu này đến điếu khác, cặp mắt trước sau vẫn nhìn chằm chằm vào tòa nhà bên cạnh.
Không nghe thấy tiếng súng, cũng không thấy bóng dáng hai người kia xuất hiện ở bất cứ đâu.
Điếu thuốc đã tàn, Triệu Khôn ngả người vào chiếc ghế bành sau bàn. Chất nicotine giúp tâm trí hắn trở nên thư thái lạ thường. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh lần đầu tiên đến mảnh sân bỏ hoang mà Bạc Cận Ngôn tá túc. Lúc đó, hắn thấy được bóng dáng mơ hồ của hai vợ chồng họ thấp thoáng qua khung cửa sổ. Sau đó, hắn vứt điếu thuốc xuống bùn, quay đầu nói với đám đàn em: “Chắc chắn là cảnh sát rồi. Ngày mai báo cáo với lão đại, giết chết bọn này.”
Thế nhưng giờ đây, hai người họ đã trở thành khách quý trước mặt Tống Khôn. Đúng là cao số.
Triệu Khôn cười đầy thâm ý.
Cùng lúc này, Tần Sinh trở về phòng kế toán ở tầng một khách sạn, xem mấy thuộc hạ đang tính toán sổ sách. Gã vốn thích mấy thứ liên quan đến con số từ nhỏ, còn thi đạt chứng chỉ kế toán viên và CPA* nữa. Sau khi gã gia nhập Phật Thủ, Tống Khôn như hổ mọc thêm cánh. Cống hiến hơn ba năm, Tống Khôn đã yên lòng giao hết vấn đề tài vụ cho gã. Nếu nói trong Ngũ La Hán, ai được Tống Khôn tín nhiệm nhất, Tần Sinh dám đứng ra tự nhận là người thứ nhất. Hà hà… Tống Khôn sao rời bỏ gã được. Thậm chí có thể nói, gã nắm giữ sổ sách chính là nắm giữ một phần mạch sống của Phật Thủ.
*CPA là cụm từ viết tắt của Certified Public Accountants, có nghĩa là những Kế toán viên công chúng được cấp phép. Đây được coi là một cố vấn tài chính chuyên nghiệp cho các cá nhân và doanh nghiệp.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Tần Sinh liền lộ vẻ tươi cười đắc ý. Sau đó, gã ngẩng đầu, liếc nhìn lên tầng. Vợ chồng Rắn Mặt Cười lên khá lâu rồi, vẫn còn chưa ra.
Gã ra hiệu bằng ánh mắt cho thuộc hạ thân tín. Vẻ mặt gã không còn hiền lành, hòa nhã như bình thường mà toát ra vài phần âm u, lạnh lẽo, như thế đây mới chính là bản tính chân thật mà gã cố che đậy.
“Canh chừng bọn họ.” Tần Sinh khẽ dặn: “Bất cứ chuyện gió thổi cỏ lay nào cũng phải báo cáo cho tôi ngay. Là báo cáo cho tôi, hiểu không?”
Trong nhóm, có lẽ là Cố An là tên sống xa xỉ và đốn mạt nhất. Tòa nhà cao nhất ở phía Đông khách sạn chính là địa bàn của hắn. Hắn còn đặc biệt gọi hai mươi đàn em đến trang trí phòng ốc. Trấn nhỏ giao thông không thuận tiện, vậy mà hắn vẫn xin được đặc cách của Tống Khôn, vận chuyển về một đống đồ gia dụng nhập khẩu. Dĩ nhiên, hắn cũng tặng cho Tống Khôn một bộ bàn ghế gỗ lim cao cấp. Tống Khôn rất thích món quà này, nên người khác chẳng dám dị nghị gì cả.
Trong nhà Cố An đang có ba người phụ nữ, nhưng một khi hắn không vừa mắt cô nào thì sẽ đổi người mới ngay. Hắn thích đồ lông thú, còn thường xuyên đi săn ở ngọn núi bên cạnh, lột da cáo da thỏ làm áo cho mình và tặng mấy người phụ nữ kia. Quả thật tay nghề của hắn không tệ, áo lông làm ra đều hết sức mềm mại, tinh tế.
Cố An là tên cuồng thuốc lá, ma túy và rượu vang. Trong tổ chức, ai cũng biết Cố An một khi lên cơn nghiện thì cực kỳ đáng sợ, giết người không ghê tay, cho nên tất cả đều tránh né rất xa. Khác với Triệu Khôn nghĩa khí bá đạo, Tần Sinh ôn hòa nhã nhặn, cách quản lý đàn em của Cố An vô cùng nghiêm khắc và quái đản. Ai vừa lòng thì ngay cả bố mình hắn cũng cho chơi, tiền bạc vung tay không hề cân nhắc. Ai chọc hắn nổi giận, bất kể từng lập bao nhiêu công lao cũng phải chịu thương tích đầy mình. Nhưng mấy năm qua, hắn lại là cánh phải đắc lực nhất của Phật Thủ. Tống Khôn vô cùng bao dung cho tên thuộc hạ quái gở này. Vì thế, dù Triệu Khôn, Tần Sinh có bất mãn với tên Cố An ngang ngược đến mấy thì dần dà phải chịu ngang hàng với hắn thôi.
Cố An vừa vào nhà đã chộp lấy chai rượu, uống đến say túy lúy. Có người phụ nữ bước đến quấn lấy hắn liền bị ăn một cái bạt tai. Cố An hất ả sang một bên, cười lạnh: “Cút, không soi gương xem bộ dạng bản thân ra sao à?” Người phụ nữ sợ chết khiếp, vội vàng chạy vào phòng. Hai người còn lại cũng không dám đi ra, không biết hôm nay ông lớn này lại đang thịnh nộ chuyện gì rồi.
Một mình Cố An lảo đảo lên tầng, ném chai rượu sang một bên rồi nằm phịch xuống sô pha. Nhìn chằm chằm về phía khách sạn, hắn cất tiếng thở dài. Nơi đó nãy giờ vẫn yên lặng như tờ.
Hà… Rắn Mặt Cười sắp vào Phật Thủ, sắp ngang vai phải lứa với hắn rồi! Cố An bật cười rồi đột ngột chộp lấy khẩu súng trường trên bàn, trườn đến trước cửa sổ như một con báo săn. Họng súng nhắm thẳng về phía khách sạn.
Hắn cứ bất động như thế hồi lâu. Có mấy tên đàn em qua lại, hắn không buồn để ý. Có dân cư trong trấn đi ngang, hắn cũng không thèm đếm xỉa.
Cho đến khi… một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. Người đàn ông cao dong dỏng, mặc áo blouse trắng, cầm hộp thuốc lẳng lặng đi ngang qua khách sạn. Chắc là lại đi đâu đó khám bệnh nữa rồi.
Cố An ghét nhất chính là tên bác sĩ luôn ra vẻ đạo mạo nghiêm chỉnh, lịch thiệp nho nhã này. Hắn nở nụ cười quái gở, cúi đầu nhắm súng.
Súng đã được lắp ống giảm thanh, viên đạn xuyên qua khung cửa sổ lao vút đi trong gió, cuối cùng ghim sâu vào khoảnh đất dưới chân Ôn Dung khiến anh ta khiếp vía. Ôn Dung giơ hộp thuốc lên đỉnh đầu theo bản năng, cuống quýt trốn dưới mái hiên bên cạnh.
Sắc mặt trắng bệch, hơi thở dồn dập, Ôn Dung liếc mắt nhìn quanh quất, nhưng chỉ thấy cửa sổ mấy căn phòng trống hoắc không một bóng người. Anh ta đanh mặt, rảo bước rời đi.
Trịnh Thần hờ hững tựa vào bức tường trên hành lang. Có mấy tên lính quèn đi ngang qua, thấy dáng vẻ của cậu ta, biết lão đại đang nói chuyện với người khác nên không dám đến quấy rầy.
Trịnh Thần giỏi nhất là án binh bất động. Cậu ta từng ngồi ba ngày ba đêm trong rừng mưa ở biên giới, cả người bị côn trùng cắn máu chảy ròng ròng vẫn không hề nhúc nhích, chỉ vì muốn trừ khử một người theo lệnh của tổ chức. Sau đó, cậu ta đã chặt đầu gã mang về trình lên cho Tống Khôn.
Ai ai cũng nói cậu ta là chiếc bóng của Tống Khôn. Cậu ta cũng nguyện ý như thế. Bởi vì chiếc bóng không phải ai cũng có thể làm được. Điều đó có nghĩa là Tống Khôn an tâm quay lưng mình về phía cậu ta, chỉ với mình cậu ta thôi. Trịnh Thần biết tất cả bí mật của Tống Khôn. Thoạt nhìn, cậu ta chỉ là một chiếc bóng mờ nhạt ảm đạm, nhưng lại có thể nhìn thấy nhiều quỷ kế đa đoan nhất.
Kim giây trên đồng hồ xoay tròn tích tắc. Trịnh Thần lẳng lặng đợi hơn nửa giờ. Bắt đầu từ khi nào, trong lòng cậu ta cũng có tạp niệm? Triệu Khôn gia nhập, Tần Sinh càng lúc càng được trọng dụng, Cố An ngang tàng, bây giờ lại thêm Rắn Mặt Cười…
Trịnh Thần hơi chau mày, ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng đóng kín. Trước kia, rất nhiều lần Tống Khôn gặp người khác đều dẫn theo cậu ta, thế mà lần này lại bảo cậu ta canh giữ ở ngoài.
Bọn họ đang nói gì? Đề phòng với cả cậu ta ư?
Lòng Trịnh Thần trào dâng một dòng khí lạnh. Giương mắt nhìn hành lang vắng lặng như tờ, cậu ta khẽ nhích người đến gần cửa.
Văn phòng của Tống Khôn cách âm rất tốt, nhưng không hoàn toán kín kẽ đến mức gió thổi không lọt. Trịnh Thần nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, cẩn thận nghe ngóng âm thanh cực kỳ bé nhỏ bên trong.
***
“Rắn, điều tra giúp tôi một chuyện.”
Tống Khôn đứng trước cửa sổ, bên ngoài là cảnh núi sông xanh biếc giao hòa như tranh vẽ. Trông gã như một người đàn ông lãng tử điềm nhiên, nhưng ngón tay đan xen nhau khẽ cử động đã để lộ sắc thái sâu xa khó lường ẩn trong lời nói.
Giản Dao ngồi bên cạnh Bạc Cận Ngôn, lặng lẽ theo dõi cuộc trò chuyện cân não đầu tiên của hai người đàn ông.
Bạc Cận Ngôn lên tiếng: “Lão đại, có chuyện gì cứ dặn dò.” Giọng anh vừa bâng quơ vừa lạnh nhạt, Giản Dao không thể không thầm cho anh một trăm điểm trong lòng.
Tống Khôn tươi cười ngồi xuống đối diện Bạc Cận Ngôn, châm điếu xì gà, lại đưa một điếu cho anh. Nhớ ra anh không nhìn thấy, gã bèn nhìn sang Giản Dao. Giản Dao còn chưa cất lời thì mũi của Bạc Cận Ngôn đã mấp máy hít hà, sau đó nói: “Xì gà? Mùi nồng lắm, em không thích.”
Tống Khôn cười xòa, vứt điếu xì gà kia vào hộp rồi nhìn chằm chằm Bạc Cận Ngôn: “Cậu đem vật kia đến, tôi rất vui. Nhưng cậu muốn gia nhập Phật Thủ, trở thành cánh tay đắc lực của tôi, chỉ có vật này thôi vẫn còn chưa đủ. Vì vậy, tôi muốn cậu làm thêm một việc quan trọng nữa. Làm tốt thì cậu chính là anh em của Phật Thủ tôi, những người khác cũng tuyệt đối không có ý kiến.”
Bạc Cận Ngôn nhếch môi cười: “Chuyện gì? Chỉ cần em có thể làm được.”
Tống Khôn không trả lời ngay mà lấy phần tài liệu kia từ ngăn tủ ra, ngón tay thon dài vuốt ve trên túi tài liệu, giọng chợt cứng rắn: “Rắn Mặt Cười, sao cậu lấy được phần tài liệu này?”
Giản Dao thót tim. Đúng rồi, phần tài liệu này ghi lại rất nhiều cơ mật của tổ chức Phật Thủ. Nếu điều tra tường tận sẽ có cơ hội tiêu diệt sạch sẽ bọn chúng. Tống Khôn đọc nội dung phần tài liệu này, e rằng cũng phải khiếp sợ. Trên thực tế, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao cũng không biết hôm đó sao Rắn Mặt Cười nhận được tin tức và đến tập kích Chu Thao. Bây giờ, Tống Khôn hỏi như thế là thăm dò hay nghi ngờ?
Nhưng trước tiên không thể tỏ ra sợ sệt, Giản Dao bèn nở nụ cười đầy thâm ý. Ánh mắt Tống Khôn rất nhạy bén, phút chốc chuyển ánh nhìn sang cô, đôi mắt đen sâu hút kia như muốn nhìn thấu tất cả. Nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi Giản Dao vẫn không thay đổi.
Bạc Cận Ngôn cũng cười điềm đạm: “Tháng trước, Chu Thao đã giết chết tám người anh em của em, có người bị bắt, có người bị bắn chết tại chỗ. Dĩ nhiên em phải lấy đạo của người trả lại cho người. Vợ con hắn ở Côn Minh, em đã cử người qua đó… Tin tức là do nhà vợ hắn tiết lộ.”
Giản Dao không ngờ anh lại thêu dệt một lời nói dối như vậy. Nào ngờ Tống Khôn nghe xong, trầm ngâm chốc lát rồi vỗ tay khen ngợi: “Nhẫn nhịn chịu nhục, chấp nhận đi đường vòng để thay đổi cục diện, Rắn, tôi không nhìn lầm cậu.”
Bạc Cận Ngôn cười ngông cuồng: “Anh sẽ không nhìn lầm em đâu. Rốt cuộc muốn giao cho em làm chuyện gì?”
Giọng anh khá nôn nóng, nhưng Tống Khôn vẫn thong dong quan sát Bạc Cận Ngôn: “Rắn à, tuy cậu thông minh nhưng vẫn chưa đủ kinh nghiệm giang hồ. Cậu có thể cướp được phần tài liệu này, lại không nghĩ đến tại sao Chu Thao có được nó à?”
Bạc Cận Ngôn dõng dạc: “Hắn theo dõi chúng ta nhiều năm như vậy, những thứ này không phải tự hắn điều tra ra sao?”
Tống Khôn cười lạnh: “Cho dù hắn điều tra mười năm cũng không biết hết được những chuyện này. Trong đây thậm chí có cả một vài chi tiết giao dịch của cá nhân tôi.”
Giản Dao tức thì trợn to mắt.
Sắc mặt Bạc Cận Ngôn liền thay đổi: “Ý của anh là…”
Tống Khôn nhìn hai người họ, chậm rãi gật đầu: “Bên cạnh tôi có nội ứng. Con người Chu Thao không đơn giản, đã chôn một quân cờ rất sâu bên cạnh tôi. Hơn nữa, vị trí của người này nhất định không thấp, nếu không sẽ không tài nào biết được những thông tin cơ mật đó.
Thật ra tôi đã nghi ngờ lâu rồi. Mấy năm qua, tôi đã mất ba đợt hàng, đều là số 4, tổn thất mấy triệu bạc. Người đưa hàng bỗng dưng mất tích, bọn họ còn tưởng là băng nhóm khác phỗng tay trên, còn tôi hoài nghi bản thân đã bị cảnh sát nhòm ngó. Có điều cảnh sát không tìm ra nơi này, cũng không có chứng cứ mấu chốt nên chưa thể thực thi hành động kế tiếp.
Hai người mới đến, không có liên quan lợi ích đến bất cứ ai. Phần tài liệu này ngoại trừ tôi ra chỉ có hai người xem qua. Thêm phần tôi thấy cậu vừa thông minh vừa nhạy bén nên chuyện này chắc chỉ có cậu làm được thôi. Giúp tôi tìm ra tên cớm ấy, tôi sẽ lóc từng miếng thịt của nó để răn đe. Sau đó, cậu sẽ thay thế vị trí kia.”
***
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao dạo bước trên bờ sông. Trời đã sắp tối, con sông khúc khuỷu ôm lấy núi non trùng điệp trải dài đến tận chân trời. Trên sông chẳng có lấy một chiếc thuyền. Nơi đây thật sự là thị trấn hoang phế, là một góc nhỏ bị quên lãng của thế giới này.
Giản Dao lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc: “Tống Khôn cho chúng tôi một bài toán khó rồi.”
“Phải.” Bạc Cận Ngôn thở dài. “Nếu chúng ta thật sự tìm ra người cảnh sát kia, người đó chắc chắn phải chết, nhưng chúng ta sẽ được tất cả tín nhiệm của Phật Thủ. Còn nếu tìm không ra…”
“Tìm không ra thì sao?”
“Phật Thủ không có lý do gì nhất định phải dùng chúng ta. Chúng ta không tìm được người kia, không trừ khử được mối họa lớn trong lòng của gã, thân là một người ngoài, lại biết quá nhiều tài liệu cơ mật của gã…” Bạc Cận Ngôn hừ lạnh: “Em nói gã sẽ làm gì chúng ta đây?”
Lòng Giản Dao chùng xuống. Tên Tống Khôn này trông rộng lượng nho nhã, thật ra tâm cơ sâu xa tàn nhẫn, rất khó đối phó. Nghĩ lại, cũng không biết sát thủ mặt nạ nghĩ gì về Tống Khôn nữa? Hắn ẩn núp trong tổ chức, ngoại trừ việc náu mình còn vì cái gì? Là bị thu hút bởi cá tính đặc biệt cả Tống Khôn, hay có… mưu đồ khác?”
“Nói cách khác, bây giờ, bên cạnh Tống Khôn ngoại trừ có một sát thủ mặt nạ, còn có một cảnh sát.” Giản Dao kết luận.
“Đúng vậy.” Bạc Cận Ngôn nhếch môi. “Em không thấy cục diện trở nên thú vị hơn sao? Thật ra hôm nay, Tống Khôn vừa lên tiếng, anh đã biết mục đích của gã rồi. Có điều giả ngu ở mức độ thích hợp có thể thỏa mãn sự tự đại và dục vọng khống chế của hắn.”
Trong đôi mắt anh như ẩn chứa ánh sáng mơ hồ, lại toát lên sự hưng phấn với trận đối kháng đầy kích thích và mạo hiểm sắp tới. Đó là bản tính tự tin và cao ngạo của anh. Tuy nhiên, tâm trạng Giản Dao không tài nào thả lỏng. Giống như lúc trước Bạc Cận Ngôn đã nói, bất cứ vụ án nào trước đây, dù nguy hiểm, mất nhân tính đến đâu, họ vẫn là người chấp pháp, phụ trách điều tra và truy bắt. Nhưng lúc này, họ lại đang dấn thân vào cục diện ấy.
“Chúng ta phải làm sao?”
Bạc Cận Ngôn tháo mắt kính ra, nhắm hai mắt lại. Làn gió ven sông thổi xào xạc mơn trớn mái tóc ngắn và gò má anh. Anh cất giọng trầm ổn đầy kiên định, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Họ có thể là một trong số những người kia. Chúng ta phải tìm ra họ nhanh hơn Phật Thủ. Đến lúc phải phác họa chân dung cảnh sát và sát thủ rồi.”
Tác giả :
Đinh Mặc