Song Luyến
Quyển 1 - Chương 10
“Kiều Linh.” Có ai dó nhẹ nhàng lay lay cô, giúp cô bừng tỉnh từ giấc mộng đuổi không kịp, tìm không thấy mà trở về thực tế.
Cô từ từ mở mắt.
Giống như Chu Trang mộng điệp, ảo ảnh tựa như thật thứ cô kiếm tìm trong giấc mộng không phải là khuôn mặt đang lặng lẽ ở trước mắt mình.
“Dạ Tiêu, có chuyện gì không?” cô trầm giọng hỏi, đó là thứ thanh âm của buổi sớm, không quá lạnh cũng chẳng quá nóng.
Bất kể trong mộng hay ngoài thực tế, Dạ Tiêu vẫn chính là Dạ Tiêu, cho dù khuôn mặt có giống nhau như tạc, nhưng không ai có thể trở thành ai.
Kiều Thạch là ánh mặt trời mùa đông, luôn khiến trái tim người khác cảm thấy ấm áp.
Dạ Tiêu là người sống cùng tủ lạnh, chỉ có thể hạ thấp nhiệt độ xung quanh tới mức âm.
“Hai đứa muốn đi Disneyland, sẽ ở ngoài một đêm, em đi cùng không?” hôm nay là sinh nhật hai con, anh hy vọng cô sẽ cùng đi.
Ánh mắt cô trở nên mê man, vô ý vô thức nhìn hai đôi mắt bất an và khẩn trương đứng ở gần cửa. mới sáng sớm, cô chưa kịp đeo lên mình tấm mặt nạ lạnh lùng lại bị ánh mắt ngây thơ ấy nhìn vào khiến tim cô co rút.
“Anh muốn tôi đi không?” quay mặt sang, cô nhìn về phía anh, vẻ mặt vẫn là một trăm lẻ một số thẫn thờ.
Cô nghe theo anh, thuận theo lời chồng cũng là nghĩa vụ của người làm vợ.
“Anh hi vọng em sẽ đi.” Hôm nay cửa tủ lạnh bị hư, không làm đông lạnh được người xung quanh, càng không để ý xem vẻ ngoài của mình đang thế nào.
“Ừ.” Gật đầu đồng ý, cô đứng dậy đi rửa mặt chải đầu.
Bên trong phòng, người đàn ông thầm thở phào nhẹ nhõm, ngoài cửa phòng, hai đứa bé ôm nhau hoan hô.
…
Trên sân thượng có đỗ mấy chiếc trực thăng, toàn bộ đều màu đen, Dạ Tiêu chọn chiếc nhỏ nhất, bế từng bảo bối lên phi cơ.
Thời tiết rất quang đãng, tâm tình anh cũng rất quang, cho dù anh là người không biết đến chuyện nói lời tếu táo, nhưng bởi vì bên cạnh có vợ, có con gái líu ríu thì tâm tình cũng đã sớm nở hoa rồi.
Động tác của anh vô cùng thuần thục, máy bay cất cánh, có thể thấy kỹ thuật bay của anh rất tốt, gia đình bốn người của họ không phải cần thêm một phi công làm kỳ đã nữa.
“Ba thật giỏi! ba là giỏi nhất! ư ư!” trời xanh mây trắng, Cách Cách hưng phấn reo hò.
Sờ cái này, mó cái kia, chị thì hưng phấn nhìn ngoài khung cửa, em trai lại đặt mọi hứng thú của mình vào thứ máy móc không thể chạm vào kia.
Ba thật giỏi, ba là giỏi nhất! trong lòng chúng ba mãi mãi là một anh hùng.
“Có thấy choáng váng không?” anh rảnh tay, cả chỗ này có duy nhất một người cần quan tâm.
Vợ anh mặt đầy vẻ thẫn thờ, ánh mắt tận lực che giấu một tia mê loạn.
Sẽ không bị say máy bay, nhưng quả thật cô có chút sợ hãi.
Cô đã từng giống như Cách Cách vậy, chỉ cần ngồi lên máy bay là sẽ hò reo không ngừng, tâm tình khoái trá khẽ hát vang.
Nhưng mà, người vốn luôn ngồi ở vị trí cơ trưởng bây giờ không còn ở đây nữa rồi… kỹ thuật lái máy bay của anh giỏi như vậy, vẫn thường hay đưa cô đi rồi an ổn hạ cánh, vậy mà cuối cùng “Oanh” một tiếng nổ, cả người và phi cơ đều biến mất giữa trời bao la.
“Đừng sợ, anh sẽ ở bên em.” Vỗ vỗ bàn tay mảnh khảnh của cô, anh khẽ an ủi.
Không có lời ngon tiếng ngọt, câu nói của Dạ Tiêu đơn giản chỉ là một hành động bảo đảm.
“Mẹ sợ sao?” Cách Cách vội vàng thò đầu ra, “Mẹ đừng sợ, Cách Cách sẽ nhất định ở bên cạnh mẹ” con gái thân mật dính lấy cô, còn có chút ý lấy lòng, nhất định không buông ra.
Hiên Hiên ngồi bên cạnh cô vòng đôi tay nho nhỏ ôm lấy eo mẹ giống như sợ mẹ bị thổi đi. Hiên Hiên giờ đã là một “chàng trai trẻ”, có thể bảo vệ mẹ rồi.
Dần dần cô cảm thấy an tâm.
Họ là người một nhà, bất cứ lúc nào cũng không thể chia ly, đột nhiên, Kiều Linh ý thức được điều này.
Bốn giờ sau phi cơ tư nhân bình an hạ cánh.
Nửa tiếng sau, con gái được ba kiệu trên cổ, con trai được mẹ dắt trong tay, gia đình bốn người xuất hiện ở trong công viên hiện đại bậc nhất thế giới- Disneyland. Los Angeles
Một đứa hạ mắt nhìn xuống, một đứa ngửa cổ trông lên, người đàn ông cao một mét chín mấy, dáng người tráng kiện, bên cạnh là người phụ nữ thân hình mảnh mai yêu kiều, hai đứa bé đẹp như búp bê trong tủ kính, gia đình này thu hút biết bao ánh mắt của mọi người xung quanh.
Bên kia có một ông chủ rạp trò chơi điện tử đang ra sức vẫy tay với họ.
Người chồng không hề liếc qua, hai đứa bé cũng không có nửa phần thích thú, con mắt đã sớm bị những thứ đẹp đẽ mới mẻ hơn hấp dẫn, duy chỉ có người vợ. Cô cố ý đi chậm lại mấy bước, sau đó vô ý lướt qua, ánh mắt ánh lên bao nỗi sầu muộn.
Từng ký ức như được vẽ ra từ cuốn truyện cổ tích không thể tách rời. Có một người đẹp nhắm mắt giả bộ ngủ trong tòa lâu đài, một chàng hoàng tử anh tuấn không có con bạch mã quỳ một chân xuống hôn lên khuôn mặt công chúa nhỏ. Hai đứa bé đùa chơi hết mình, diễn rất nhập vai,.
Bọn trẻ đơn thuần vui vẻ, nét hạnh phúc vui sướng lan cả sang hai người lớn đứng kế bên.
Nét mặt Dạ Tiêu lúc này đã không con lạnh cứng nữa, thay vào đó khóe môi đã bất giác nhếch lên.
Cô cũng như anh, tâm trạng hai người lúc này đều đang thả lỏng.
Chàng hoàng tử vừa hôn, công chúa hoa hồng lập tức tỉnh lại, nàng mở to hai mắt, nhìn chăm chú vào chàng hoàng tử tồi cười to, chàng hoàng tử cúi cuống ôm ngang hông công chúa nhỏ định bụng dựa theo đúng kịch bản bế nàng rời khỏi lâu đài.
Dạ Tiêu dở khóc dở cười nhìn chàng hoàng tử mới có bốn tuổi đang gắng hết sức lực bế cô công chúa lên, dáng vẻ cật lực ấy chẳng duy trì được là bao, chàng hoàng tử bỗng nhiên lộn cổ ngã xuống người cô công chúa nhỏ.
“Cẩn thân kẻo ngã! ” lần đầu tiên Kiều Linh cảm thấy nỗi lo lắng của một người mẹ bao trùm lấy mình, cô rảo bước chạy tới bên cạnh hoàng tử và công chúa.
Chỉ thấy “công chúa” đang gắt ầm lên, “Hiên Hiên, đồ ngốc nghếch, thường ngày bảo em ăn nhiều một chút em đều không nghe! Bảo sao một tí cơ bắp cũng không có.”
“hoàng tử” bỗng cảm thấy oan ức, không nhịn được mở miệng cãi lại, “Sao bình thường chị không ăn ít một chút đi?”
Anh một câu tôi một câu, hai đứa ầm ĩ quá.
Kiều Linh không biết nên khóc hay nên cười, định bụng tiến tới khuyên ngăn, nhưng lại bin một cánh tay giữ lại.
Dạ Tiêu đưa hay chỉ chỉ, cách đó không xa cũng có một cặp tình nhân hơn hai mươi tuổi đang cãi nhau.
“Bình thường bảo anh kiếm nhiều tiền một chút không nghe, xem đi, cuối cùng cũng chỉ có thể đưa tôi đến mấy nơi lãng xẹt như thế này, chẳng có chút lãng mạn nào cả.”
“Chê anh không biết kiếm tiền?! được thôi, em đi đi, tìm người có thể mua cho em hàng hiệu nổi tiếng, quần áo số lượng có hạn đi!” chàng trai bị tổn thương lòng tự trọng gào to.
…
Kiều Linh há hốc miệng, cuối cùng cũng cảm thận được cái gì gọi là nỗi khổ của dân gian.
Không nghĩ tới, cặp tình nhân kia vừa mới cãi nhau long trời nở đất chỉ sau một khắc đã cảm nhận được “Sinh ly tử biệt” tình cảm trào dâng mãnh liệt liền ôm lấy nhau hôn sâu.
Da cô thoáng chốc ửng đỏ
Vội vàng thu lại ánh nhìn, cúi đầu thấy đôi bạn trẻ nhà mình cũng đã tay nắm tay nói năng nhẹ nhàng rồi.
Khoan? Không được!
Con của cô sao có thể giống một cặp tình nhân chứ? Có nhầm không vậy?
Cô ngơ ngác ngước lên nhìn Dạ Tiêu, Dạ Tiêu thấy biểu cảm của cô, khóe môi không nhịn được mà cong cong, tiếng cười bật hẳn ra khỏi cổ họng.
Ba người còn lại đều ngơ ngẩn
Ngay cả hai đứa trẻ cũng như phát hiện châu lục mới, nhanh chóng chạy lại.
ồ! Thì ra ba của mấy đứa cũng biết cười nhé!
Cô từ từ mở mắt.
Giống như Chu Trang mộng điệp, ảo ảnh tựa như thật thứ cô kiếm tìm trong giấc mộng không phải là khuôn mặt đang lặng lẽ ở trước mắt mình.
“Dạ Tiêu, có chuyện gì không?” cô trầm giọng hỏi, đó là thứ thanh âm của buổi sớm, không quá lạnh cũng chẳng quá nóng.
Bất kể trong mộng hay ngoài thực tế, Dạ Tiêu vẫn chính là Dạ Tiêu, cho dù khuôn mặt có giống nhau như tạc, nhưng không ai có thể trở thành ai.
Kiều Thạch là ánh mặt trời mùa đông, luôn khiến trái tim người khác cảm thấy ấm áp.
Dạ Tiêu là người sống cùng tủ lạnh, chỉ có thể hạ thấp nhiệt độ xung quanh tới mức âm.
“Hai đứa muốn đi Disneyland, sẽ ở ngoài một đêm, em đi cùng không?” hôm nay là sinh nhật hai con, anh hy vọng cô sẽ cùng đi.
Ánh mắt cô trở nên mê man, vô ý vô thức nhìn hai đôi mắt bất an và khẩn trương đứng ở gần cửa. mới sáng sớm, cô chưa kịp đeo lên mình tấm mặt nạ lạnh lùng lại bị ánh mắt ngây thơ ấy nhìn vào khiến tim cô co rút.
“Anh muốn tôi đi không?” quay mặt sang, cô nhìn về phía anh, vẻ mặt vẫn là một trăm lẻ một số thẫn thờ.
Cô nghe theo anh, thuận theo lời chồng cũng là nghĩa vụ của người làm vợ.
“Anh hi vọng em sẽ đi.” Hôm nay cửa tủ lạnh bị hư, không làm đông lạnh được người xung quanh, càng không để ý xem vẻ ngoài của mình đang thế nào.
“Ừ.” Gật đầu đồng ý, cô đứng dậy đi rửa mặt chải đầu.
Bên trong phòng, người đàn ông thầm thở phào nhẹ nhõm, ngoài cửa phòng, hai đứa bé ôm nhau hoan hô.
…
Trên sân thượng có đỗ mấy chiếc trực thăng, toàn bộ đều màu đen, Dạ Tiêu chọn chiếc nhỏ nhất, bế từng bảo bối lên phi cơ.
Thời tiết rất quang đãng, tâm tình anh cũng rất quang, cho dù anh là người không biết đến chuyện nói lời tếu táo, nhưng bởi vì bên cạnh có vợ, có con gái líu ríu thì tâm tình cũng đã sớm nở hoa rồi.
Động tác của anh vô cùng thuần thục, máy bay cất cánh, có thể thấy kỹ thuật bay của anh rất tốt, gia đình bốn người của họ không phải cần thêm một phi công làm kỳ đã nữa.
“Ba thật giỏi! ba là giỏi nhất! ư ư!” trời xanh mây trắng, Cách Cách hưng phấn reo hò.
Sờ cái này, mó cái kia, chị thì hưng phấn nhìn ngoài khung cửa, em trai lại đặt mọi hứng thú của mình vào thứ máy móc không thể chạm vào kia.
Ba thật giỏi, ba là giỏi nhất! trong lòng chúng ba mãi mãi là một anh hùng.
“Có thấy choáng váng không?” anh rảnh tay, cả chỗ này có duy nhất một người cần quan tâm.
Vợ anh mặt đầy vẻ thẫn thờ, ánh mắt tận lực che giấu một tia mê loạn.
Sẽ không bị say máy bay, nhưng quả thật cô có chút sợ hãi.
Cô đã từng giống như Cách Cách vậy, chỉ cần ngồi lên máy bay là sẽ hò reo không ngừng, tâm tình khoái trá khẽ hát vang.
Nhưng mà, người vốn luôn ngồi ở vị trí cơ trưởng bây giờ không còn ở đây nữa rồi… kỹ thuật lái máy bay của anh giỏi như vậy, vẫn thường hay đưa cô đi rồi an ổn hạ cánh, vậy mà cuối cùng “Oanh” một tiếng nổ, cả người và phi cơ đều biến mất giữa trời bao la.
“Đừng sợ, anh sẽ ở bên em.” Vỗ vỗ bàn tay mảnh khảnh của cô, anh khẽ an ủi.
Không có lời ngon tiếng ngọt, câu nói của Dạ Tiêu đơn giản chỉ là một hành động bảo đảm.
“Mẹ sợ sao?” Cách Cách vội vàng thò đầu ra, “Mẹ đừng sợ, Cách Cách sẽ nhất định ở bên cạnh mẹ” con gái thân mật dính lấy cô, còn có chút ý lấy lòng, nhất định không buông ra.
Hiên Hiên ngồi bên cạnh cô vòng đôi tay nho nhỏ ôm lấy eo mẹ giống như sợ mẹ bị thổi đi. Hiên Hiên giờ đã là một “chàng trai trẻ”, có thể bảo vệ mẹ rồi.
Dần dần cô cảm thấy an tâm.
Họ là người một nhà, bất cứ lúc nào cũng không thể chia ly, đột nhiên, Kiều Linh ý thức được điều này.
Bốn giờ sau phi cơ tư nhân bình an hạ cánh.
Nửa tiếng sau, con gái được ba kiệu trên cổ, con trai được mẹ dắt trong tay, gia đình bốn người xuất hiện ở trong công viên hiện đại bậc nhất thế giới- Disneyland. Los Angeles
Một đứa hạ mắt nhìn xuống, một đứa ngửa cổ trông lên, người đàn ông cao một mét chín mấy, dáng người tráng kiện, bên cạnh là người phụ nữ thân hình mảnh mai yêu kiều, hai đứa bé đẹp như búp bê trong tủ kính, gia đình này thu hút biết bao ánh mắt của mọi người xung quanh.
Bên kia có một ông chủ rạp trò chơi điện tử đang ra sức vẫy tay với họ.
Người chồng không hề liếc qua, hai đứa bé cũng không có nửa phần thích thú, con mắt đã sớm bị những thứ đẹp đẽ mới mẻ hơn hấp dẫn, duy chỉ có người vợ. Cô cố ý đi chậm lại mấy bước, sau đó vô ý lướt qua, ánh mắt ánh lên bao nỗi sầu muộn.
Từng ký ức như được vẽ ra từ cuốn truyện cổ tích không thể tách rời. Có một người đẹp nhắm mắt giả bộ ngủ trong tòa lâu đài, một chàng hoàng tử anh tuấn không có con bạch mã quỳ một chân xuống hôn lên khuôn mặt công chúa nhỏ. Hai đứa bé đùa chơi hết mình, diễn rất nhập vai,.
Bọn trẻ đơn thuần vui vẻ, nét hạnh phúc vui sướng lan cả sang hai người lớn đứng kế bên.
Nét mặt Dạ Tiêu lúc này đã không con lạnh cứng nữa, thay vào đó khóe môi đã bất giác nhếch lên.
Cô cũng như anh, tâm trạng hai người lúc này đều đang thả lỏng.
Chàng hoàng tử vừa hôn, công chúa hoa hồng lập tức tỉnh lại, nàng mở to hai mắt, nhìn chăm chú vào chàng hoàng tử tồi cười to, chàng hoàng tử cúi cuống ôm ngang hông công chúa nhỏ định bụng dựa theo đúng kịch bản bế nàng rời khỏi lâu đài.
Dạ Tiêu dở khóc dở cười nhìn chàng hoàng tử mới có bốn tuổi đang gắng hết sức lực bế cô công chúa lên, dáng vẻ cật lực ấy chẳng duy trì được là bao, chàng hoàng tử bỗng nhiên lộn cổ ngã xuống người cô công chúa nhỏ.
“Cẩn thân kẻo ngã! ” lần đầu tiên Kiều Linh cảm thấy nỗi lo lắng của một người mẹ bao trùm lấy mình, cô rảo bước chạy tới bên cạnh hoàng tử và công chúa.
Chỉ thấy “công chúa” đang gắt ầm lên, “Hiên Hiên, đồ ngốc nghếch, thường ngày bảo em ăn nhiều một chút em đều không nghe! Bảo sao một tí cơ bắp cũng không có.”
“hoàng tử” bỗng cảm thấy oan ức, không nhịn được mở miệng cãi lại, “Sao bình thường chị không ăn ít một chút đi?”
Anh một câu tôi một câu, hai đứa ầm ĩ quá.
Kiều Linh không biết nên khóc hay nên cười, định bụng tiến tới khuyên ngăn, nhưng lại bin một cánh tay giữ lại.
Dạ Tiêu đưa hay chỉ chỉ, cách đó không xa cũng có một cặp tình nhân hơn hai mươi tuổi đang cãi nhau.
“Bình thường bảo anh kiếm nhiều tiền một chút không nghe, xem đi, cuối cùng cũng chỉ có thể đưa tôi đến mấy nơi lãng xẹt như thế này, chẳng có chút lãng mạn nào cả.”
“Chê anh không biết kiếm tiền?! được thôi, em đi đi, tìm người có thể mua cho em hàng hiệu nổi tiếng, quần áo số lượng có hạn đi!” chàng trai bị tổn thương lòng tự trọng gào to.
…
Kiều Linh há hốc miệng, cuối cùng cũng cảm thận được cái gì gọi là nỗi khổ của dân gian.
Không nghĩ tới, cặp tình nhân kia vừa mới cãi nhau long trời nở đất chỉ sau một khắc đã cảm nhận được “Sinh ly tử biệt” tình cảm trào dâng mãnh liệt liền ôm lấy nhau hôn sâu.
Da cô thoáng chốc ửng đỏ
Vội vàng thu lại ánh nhìn, cúi đầu thấy đôi bạn trẻ nhà mình cũng đã tay nắm tay nói năng nhẹ nhàng rồi.
Khoan? Không được!
Con của cô sao có thể giống một cặp tình nhân chứ? Có nhầm không vậy?
Cô ngơ ngác ngước lên nhìn Dạ Tiêu, Dạ Tiêu thấy biểu cảm của cô, khóe môi không nhịn được mà cong cong, tiếng cười bật hẳn ra khỏi cổ họng.
Ba người còn lại đều ngơ ngẩn
Ngay cả hai đứa trẻ cũng như phát hiện châu lục mới, nhanh chóng chạy lại.
ồ! Thì ra ba của mấy đứa cũng biết cười nhé!
Tác giả :
Đản đản 1113