Sống Lại Về Một Nhà
Chương 31
Khoảng thời gian còn lại của bữa cơm mẹ Chu không còn bàn lại chuyện công việc nữa, không khí trên bàn cơm cũng dần dần sôi nổi hơn. Mẹ Chu không gọi rượu, bữa cơm này cũng có tính chất giống như một bữa cơm đạm bạc bình thường vô cùng đơn giản, không có những thói quen đưa đẩy tới lui, hư tình giả ý, khẩu phật tâm xà gì cả.
Chu Bác Nghị là cậu ba của Tinh Hạo, từ nhỏ đã thường xuyên dùng cơm với đủ loại nghệ sĩ của Tinh Hạo, khi nhà họ Chu có hoạt động gì thì đôi khi cũng sẽ gọi nghệ sĩ của Tinh Hạo đến góp vui, trước kia khi đến trường, trong lúc nghỉ đông và nghỉ hè nếu mẹ Chu và cha Chu bận bịu không có thời gian ở bên anh sẽ để nghệ nhân chưa có chính thức làm việc lại biết vui chơi dưới trướng của Tinh Hạo đi du lịch cùng anh. Bởi thế Chu Bác Nghị đã sớm quen với việc ở chung với đủ loại nghệ sĩ rồi, hay nói rõ hơn là trong tiềm thức của Chu Bác Nghị nghệ sĩ của Tinh Hạo giống như người làm của nhà họ Chu, mặc kệ có quen biết hay không Chu Bác Nghị đã sớm quen với việc sống dưới ánh mắt của người khác nên có thể làm được không để bụng bất cứ việc gì.
Giống như bây giờ mặc dù chung quanh bàn ăn có hơn mười người, ngoại trừ đại thần cấp ảnh đế ra thì chính là những người mới đang hot nhất hiện nay trên màn ảnh, người nào đi trên đường cũng sẽ dẫn tới sự bủa vây của một đống fan. Nhưng anh lại cứ như đang ngồi trên bàn ăn ở nhà, vô cùng tự nhiên mà giành đồ ăn cho Hàn Duyệt. Một đĩa cà rốt xào thịt bò vừa bưng lên, cà rốt khắc hoa trang trí lát rau xà lách xanh tươi trên cái đĩa dài nhỏ chỉ có năm cái, Chu Bác Nghị vừa đưa đũa gắp một cái vừa hỏi mẹ Chu: “Mẹ, mẹ thích ăn món này không ạ?”. Dụng ý thực sự này hiển nhiên không cần hỏi cũng biết.
Ngay khi mẹ Chu nhếch miệng cười đầy ẩn ý lắc đầu, Chu Bác Nghị liền không khách sáo chút nào đem cả năm cái đều gắp hết vào chén của Hàn Duyệt. Người khác hiển nhiên không dám giành đồ ăn với cậu Chu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Bác Nghị đem mỗi món Hàn Duyệt thích ăn càn quét sạch sẽ. Sự săn sóc ân cần của Chu Bác Nghị làm Hàn Duyệt lúng túng đến mức không dám nâng đầu lên, chỉ vùi đầu ăn lấy ăn để, đến cuối cùng nếu không phải Chu Bác Nghị ngăn cậu lại đúng lúc Hàn Duyệt suýt đã ăn trướng bụng lần nữa.
Cơm xong, ngoài Hàn Duyệt ra những người khác phải về Tinh Hạo làm việc. Chu Bác Nghị biết mấy ngày này Hàn Duyệt không đến lớp, còn trốn sạch hầu như toàn bộ các sinh hoạt chung thì hỏi Hàn Duyệt có muốn đi Tinh Hạo chơi chút không.
Hàn Duyệt ngẫm thấy nhiệm vụ đánh chữ hôm nay của mình đã xong một phần ba, phần còn lại để tối tính sau cũng không muộn, bản thân ở nhà một mình quả thực rất chán và cũng cảm thấy hứng thú với cuộc sống thực tập sinh của Chu Bác Nghị bèn gật đầu đồng ý.
Về Tinh Hạo, mẹ Chu với đạo diễn và hai vị biên kịch đến văn phòng trên tầng cao nhất của bà để thảo luận thay đổi chi tiết của bộ phim thần tượng, mấy diễn viên tạm xác định khác cũng có việc mình cần làm, còn Chu Bác Nghị thì phải tiếp tục vào học.
Nơi đi học là tầng đào tạo thực tập sinh mà Hàn Duyệt đã từng đến, buổi chiều học chính là tiết lời thoại, đào tạo thực tập sinh hiểu lời thoại như thế nào và khi đọc lời thoại làm sao phát âm chính xác cũng với diễn đạt tình cảm, tránh cho đưa tình cảm vào không đủ hay là đưa vào nhiều quá mà tỏ ra quá lố, đồng thời còn huấn luyện làm sao điều khiển chuyển động của cơ mặt và làm sao hít thở cho đúng.
Chương trình học chán hơn nhiều so với Hàn Duyệt nghĩ, thực tập sinh trong phòng đầu tiên là luyện tập hít vào dưới sự chỉ đạo của giáo viên, một lúc phải thư thả tự nhiên giống như ngửi thấy mùi hoa, chốc lát lại phải giống ‘giật ngược gốc liễu’ mà dùng sức co chặt cơ bụng, chút lại phải ngáp hờ cảm nhận cảm giác ngực và bụng cùng nhau hô hấp, hiểu được cái gì là giáng cách* và khai căn*.
Sau đó lại là luyện tập thở ra. Cả lớp mấy chục người đầu tiên là phát ra tiếng “xì” giống như xì hơi, có mấy thực tập sinh xem qua còn chưa tới 15 tuổi nhịn không được bật cười lập tức bị giáo viên quan sát trong lớp học vỗ một phát lên đầu. Giáo viên đánh người rất mạnh, cả phòng học đều có thể nghe thấy tiếng đánh. Mấy học sinh bật cười lập tức nhịn cười luyện tập tiếp, trong đó thậm chí có học sinh mắt đỏ ửng lên, thừa dịp khi giáo viên đưa lưng về phía cậu ta thì vội lấy tay đè lại sau đầu, xem ra có vẻ rất đau.
Hàn Duyệt giữa trưa ăn ‘chực’ bữa cơm, buổi chiều lại tới đây học ‘chực’ tiết, quang minh chính đại ngồi ở bên cạnh Chu Bác Nghị nhìn anh tập luyện. Tuy địa vị của Chu Bác Nghị không như người khác nhưng luyện tập nên làm vẫn sẽ làm rất nghiêm túc, cũng đứng lên tập phát âm theo chỉ dạy của giáo viên giống như những thực tập sinh khác.
Mấy vụ luyện tập giãn cơ này không thể tránh khỏi cần căng cơ bụng và cơ ngực. Hôm nay Chu Bác Nghị mặc một cái áo sơ mi chữ T ôm người, quần áo gần như không che được sự rung động của cơ thể. Hàn Duyệt chống đầu nhìn anh luyện tập, nhìn nhìn một hồi ánh mắt liền không nhịn được mà bồi hồi trên cổ họng lên xuống, cùng cơ ngực và cơ bụng không ngừng nhúc nhích của anh chàng. Tiết học này vốn không liên quan gì đến Hàn Duyệt cả thế nên cậu ngẩn người rất đường hoàng, rất nhanh đã chìm vào suy nghĩ bậy bạ của riêng mình. Nhớ đến mấy ngày nay hai người luôn dính chặt ôm hôn nhau, lại nhớ tới mình từng dùng tay cảm nhận sơ qua cơ thể gần như hoàn hảo của người con trai trước mặt này, lại thêm quyển tạp chí gợi cảm đời trước từng xem thì không khỏi đỏ mặt, tạm thời quên mất mình đang ở trong lớp học, nhịn không được vươn tay lấy ngón tay chọt chọt eo của Chu Bác Nghị.
Chu Bác Nghị đang dùng cách ngậm miệng nới lỏng cổ làm luyện tập cách cơ rung động có quy luật, bị Hàn Duyệt đột nhiên chọt một cái thế này một hơi đang đọng ở ngực một cái liền phụt ra, suýt nữa đã bị sặc. Hàn Duyệt giờ mới tỉnh lại, liên tục xua tay xin lỗi: “Vừa nãy em đang mơ màng, xin lỗi nhé, anh không có sao đấy chứ?”
Chu Bác Nghị dở khóc dở cười, chìa tay vuốt tóc Hàn Duyệt: “Ngoan. Nếu buồn thì đi tìm mẹ anh nói mẹ kiếm người chơi với em, được không?”
Hàn Duyệt nhanh chóng lắc đầu, nói: “Anh tập tiếp đi, em không làm phiền anh nữa”.
Chu Bác Nghị sờ sờ lổ tai cậu lại nhéo nhéo mặt cậu, cuối cùng tay vuốt ve vài cái trên chiếc cổ mảnh dẻ trơn bóng cậu nhóc rồi mới tiếp tục bài tập bật hơi của mình.
Tiếng động vừa rồi của cậu ta không nhỏ, mọi người trong cả phòng học đều đang nhìn bọn họ. Chu Bác Nghị có thể đón ánh mắt mọi người không coi ai ra gì mà tiếp tục làm việc của mình, Hàn Duyệt lại không làm được bình tĩnh giống như anh, xấu hổ lấy điện thoại di động ra bắt đầu lên mạng giả vờ như bản thân không tồn tại. Giáo viên thấy tất cả mọi người dừng lại nhìn Chu Bác Nghị thì chìa tay đánh mạnh lên đầu vài người, nói lớn: “Lén lười gì đó, tiếp tục tập đi!”. Mới kéo sự chú ý của mọi người lại.
Hàn Duyệt lướt weibo một hồi cảm thấy có chút chán liền ngẩng đầu nhìn Chu Bác Nghị tiếp, trong lòng không khỏi than thở anh chàng trời sinh chính là để làm diễn viên, mấy điều kiện cần như bề ngoài vóc dáng này không nói tới, chỉ với phần tố chất tâm lý mặc kệ đối mặt với chuyện gì đều có thể giữ vững bình tĩnh như không có việc gì mà lo làm việc của mình này thì trong số nhưng người làm nghề biểu diễn đã khó mà có được rồi.
Tiết lời thoại học hai tiếng, luyện tập hít thở một tiếng, sau đó là ngâm thơ ca và đọc lời thoại kịch bản. Cả phòng học đều kêu khóc om sòm, vừa khóc vừa cười, chút thì trầm lắng lúc thì dâng trào khiến Hàn Duyệt cứ che miệng cười lén. Cuối cùng là tập thay đổi giọng điệu, một câu đặt vào trong năm loại ngữ cảnh để cho các thực tập sinh lặp đi lặp lại nhận thức được sự thay đổi nhỏ của cảm xúc bên trong.
Có thực tập sinh nói như thế nào cũng chỉ có thể diễn đạt ra hai loại giọng điệu bị giáo viên mắng xối xả khóc ngay tại chỗ, hậu quả lại bị chửi thêm một trận. Chu Bác Nghị là người thể hiện tốt nhất lớp, năm loại giọng điệu thay đổi tự nhiên làm tấm gương biểu diễn trước mặt cho các học sinh khác. Ngay khi biểu diễn tình cảm nồng nàn Chu Bác Nghị đứng ở bục giảng đột nhiên nhìn về phía ánh mắt của Hàn Duyệt, gương mặt vốn không chút biểu cảm bỗng nhiên hiện ra một chút tình cảm dịu dàng nhẹ nhàng, khóe miệng hơi hơi cong lên, mặt mày chớp mắt dịu dàng như một hồ nước sâu hun hút, sâu lắng mà lại hiền hòa, ngừng hai giây mới khẽ nói: “Em không biết”.
Hàn Duyệt chỉ cảm thấy trái tim mình đột nhiên đập cuồng loạn, tốc độ máu chạy thả phanh về phía đầu và tay chân, trên mặt là một luồng nhiệt độ không thể bỏ qua, tay chân cũng mềm nhũn. Cậu không thể dời ánh mắt đang đối diện vào nhau của mình và Chu Bác Nghị ra được, chỉ có thể ngẩn ra đó mà nhìn lại anh, nhìn thấy anh chàng rút vẻ tình cảm dịu dàng vừa rồi lại xoay đầu khẽ gật đầu chào với giáo viên rồi đi xuống bục giảng trở lại bên cạnh cậu, nhéo nhéo mũi cậu nói khẽ: “Giỏi hay không nào?”
Hàn Duyệt ngơ ngác gật đầu, lúc này thực tập sinh trong cả lớp đều vỗ tay nhiệt liệt cho phần biểu diễn đầy phấn khích của Chu Bác Nghị vừa rồi. Giáo viên dùng rất nhiều từ ngữ ngợi khen để biểu dương phần biểu diễn xuất sắc vừa rồi của Chu Bác Nghị, sau đó lớn tiếng quở mắng mấy học sinh còn lại ngu dốt thiếu hiểu biết như thế nào sau đó bắt đầu phân tích cặn kẽ.
Mấy nội dung này đối với Chu Bác Nghị đã nắm vững nội dung thay đổi giọng điệu mà nói thì đã không còn giá trị học tập nữa, bèn túm tay Hàn Duyệt qua bắt đầu ngắm nghía.
Tiết lời thoại xong tiếp theo là tiết biểu diễn, Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị lại ngồi xem một đám thực tập sinh vừa khóc vừa cười điên điên khùng khùng hai tiếng đồng hồ, nhịn cười tới mức đau cả bụng. Nhưng mà cũng nhờ có tiết này Hàn Duyệt mới biết được Chu Bác Nghị cũng có thể làm ra vẻ mặt khoa trương giống với cười như điên này kia.
Đặt biệt khi giáo viên yêu cầu học sinh thể hiện vẻ mặt của một kẻ có hành vi không coi ai ra gì vào lúc nhìn thấy con mồi, Chu Bác Nghị lại nhìn Hàn Duyệt lần nữa, hơi hơi híp mắt lại cong khóe miệng lên cơ thịt trên mặt điều chỉnh ra một nụ cười đầy tà khí lại mê người, khác một trời một vực với khí chất yên lặng thường ngày của anh Hàn Duyệt nhìn mà tim lại đập loạn thêm một trận.
Hàn Duyệt bị Chu Bác Nghị chọc mấy lần chỉ cảm thấy hôm nay mình đã mất mặt vô số lần, chờ đến khoảng thời gian nghỉ nghe giáo viên phân tích thì cứ như trút giận mà lén véo vào đùi Chu Bác Nghị. Chu Bác Nghị cũng không giận mà kéo tay Hàn Duyệt qua nắm trọn trong lòng bàn tay, sau đó dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay của cậu. Cuối cùng Hàn Duyệt chỉ có thể đỏ mặt bỏ tay anh ra chạy trốn như bị rượt đuổi ra khỏi lớp, ngồi ở cửa sổ ngay tầng lầu lướt đi động chờ Chu Bác Nghị tan học.
Khi Chu Bác Nghị tan học đúng lúc mẹ Chu cũng tan tầm. Mẹ Chu cũng không có mời hai người về nhà mà là tiện đường đưa hai người về Tú Giang Viên. Dàn ý của nội dung kịch bản sau khi chỉnh sửa của bộ phim thần tượng đã quyết định xong rồi, mẹ Chu đem kịch bản trước khi sửa chữa và dàn ý làm gấp ra giao cho Chu Bác Nghị để anh xem kỹ rồi viết một bài báo cáo, phải có sự hiểu biết của bản thân về nội dung của kịch bản, nhân vật và đề xuất ý kiến cho việc phát triển tình tiết trong kịch bản.
“Bộ phim này còn có không gian rất lớn để chỉnh sửa, cho nên chắc chắn còn có chỗ thiếu sót”. Nói tới công việc, cho dù đang đối mặt với con trai mình mẹ Chu cũng sẽ không nhẹ tay, “Bây giờ là sáu giờ, bảy giờ có thể ăn xong cơm chiều bắt đầu làm việc, đến mười hai giờ ngủ còn năm tiếng nữa, tiết thể hình sáng ngày mai con tạm nghỉ đi đến trước mười hai giờ ít nhất có thể dư ra năm tiếng. Thời gian mười tiếng mẹ yêu cầu con trước mười hai giờ trưa ngày mai giao cho mẹ bản báo cáo ít nhất tám ngàn chữ, không quá mức chứ”.
“Con sẽ không làm qua loa đâu”. Chu Bác Nghị gật đầu nghiêm túc.
——————————————————————————————–
* Chú giải: Theo mình hiểu thì chắc là mấy bài luyện tập cơ thanh ấy, không biết có phải là tác giả chế hay không nữa chứ tra từ điển mãi chẳng thấy có hai từ này ;___;
Chu Bác Nghị là cậu ba của Tinh Hạo, từ nhỏ đã thường xuyên dùng cơm với đủ loại nghệ sĩ của Tinh Hạo, khi nhà họ Chu có hoạt động gì thì đôi khi cũng sẽ gọi nghệ sĩ của Tinh Hạo đến góp vui, trước kia khi đến trường, trong lúc nghỉ đông và nghỉ hè nếu mẹ Chu và cha Chu bận bịu không có thời gian ở bên anh sẽ để nghệ nhân chưa có chính thức làm việc lại biết vui chơi dưới trướng của Tinh Hạo đi du lịch cùng anh. Bởi thế Chu Bác Nghị đã sớm quen với việc ở chung với đủ loại nghệ sĩ rồi, hay nói rõ hơn là trong tiềm thức của Chu Bác Nghị nghệ sĩ của Tinh Hạo giống như người làm của nhà họ Chu, mặc kệ có quen biết hay không Chu Bác Nghị đã sớm quen với việc sống dưới ánh mắt của người khác nên có thể làm được không để bụng bất cứ việc gì.
Giống như bây giờ mặc dù chung quanh bàn ăn có hơn mười người, ngoại trừ đại thần cấp ảnh đế ra thì chính là những người mới đang hot nhất hiện nay trên màn ảnh, người nào đi trên đường cũng sẽ dẫn tới sự bủa vây của một đống fan. Nhưng anh lại cứ như đang ngồi trên bàn ăn ở nhà, vô cùng tự nhiên mà giành đồ ăn cho Hàn Duyệt. Một đĩa cà rốt xào thịt bò vừa bưng lên, cà rốt khắc hoa trang trí lát rau xà lách xanh tươi trên cái đĩa dài nhỏ chỉ có năm cái, Chu Bác Nghị vừa đưa đũa gắp một cái vừa hỏi mẹ Chu: “Mẹ, mẹ thích ăn món này không ạ?”. Dụng ý thực sự này hiển nhiên không cần hỏi cũng biết.
Ngay khi mẹ Chu nhếch miệng cười đầy ẩn ý lắc đầu, Chu Bác Nghị liền không khách sáo chút nào đem cả năm cái đều gắp hết vào chén của Hàn Duyệt. Người khác hiển nhiên không dám giành đồ ăn với cậu Chu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Bác Nghị đem mỗi món Hàn Duyệt thích ăn càn quét sạch sẽ. Sự săn sóc ân cần của Chu Bác Nghị làm Hàn Duyệt lúng túng đến mức không dám nâng đầu lên, chỉ vùi đầu ăn lấy ăn để, đến cuối cùng nếu không phải Chu Bác Nghị ngăn cậu lại đúng lúc Hàn Duyệt suýt đã ăn trướng bụng lần nữa.
Cơm xong, ngoài Hàn Duyệt ra những người khác phải về Tinh Hạo làm việc. Chu Bác Nghị biết mấy ngày này Hàn Duyệt không đến lớp, còn trốn sạch hầu như toàn bộ các sinh hoạt chung thì hỏi Hàn Duyệt có muốn đi Tinh Hạo chơi chút không.
Hàn Duyệt ngẫm thấy nhiệm vụ đánh chữ hôm nay của mình đã xong một phần ba, phần còn lại để tối tính sau cũng không muộn, bản thân ở nhà một mình quả thực rất chán và cũng cảm thấy hứng thú với cuộc sống thực tập sinh của Chu Bác Nghị bèn gật đầu đồng ý.
Về Tinh Hạo, mẹ Chu với đạo diễn và hai vị biên kịch đến văn phòng trên tầng cao nhất của bà để thảo luận thay đổi chi tiết của bộ phim thần tượng, mấy diễn viên tạm xác định khác cũng có việc mình cần làm, còn Chu Bác Nghị thì phải tiếp tục vào học.
Nơi đi học là tầng đào tạo thực tập sinh mà Hàn Duyệt đã từng đến, buổi chiều học chính là tiết lời thoại, đào tạo thực tập sinh hiểu lời thoại như thế nào và khi đọc lời thoại làm sao phát âm chính xác cũng với diễn đạt tình cảm, tránh cho đưa tình cảm vào không đủ hay là đưa vào nhiều quá mà tỏ ra quá lố, đồng thời còn huấn luyện làm sao điều khiển chuyển động của cơ mặt và làm sao hít thở cho đúng.
Chương trình học chán hơn nhiều so với Hàn Duyệt nghĩ, thực tập sinh trong phòng đầu tiên là luyện tập hít vào dưới sự chỉ đạo của giáo viên, một lúc phải thư thả tự nhiên giống như ngửi thấy mùi hoa, chốc lát lại phải giống ‘giật ngược gốc liễu’ mà dùng sức co chặt cơ bụng, chút lại phải ngáp hờ cảm nhận cảm giác ngực và bụng cùng nhau hô hấp, hiểu được cái gì là giáng cách* và khai căn*.
Sau đó lại là luyện tập thở ra. Cả lớp mấy chục người đầu tiên là phát ra tiếng “xì” giống như xì hơi, có mấy thực tập sinh xem qua còn chưa tới 15 tuổi nhịn không được bật cười lập tức bị giáo viên quan sát trong lớp học vỗ một phát lên đầu. Giáo viên đánh người rất mạnh, cả phòng học đều có thể nghe thấy tiếng đánh. Mấy học sinh bật cười lập tức nhịn cười luyện tập tiếp, trong đó thậm chí có học sinh mắt đỏ ửng lên, thừa dịp khi giáo viên đưa lưng về phía cậu ta thì vội lấy tay đè lại sau đầu, xem ra có vẻ rất đau.
Hàn Duyệt giữa trưa ăn ‘chực’ bữa cơm, buổi chiều lại tới đây học ‘chực’ tiết, quang minh chính đại ngồi ở bên cạnh Chu Bác Nghị nhìn anh tập luyện. Tuy địa vị của Chu Bác Nghị không như người khác nhưng luyện tập nên làm vẫn sẽ làm rất nghiêm túc, cũng đứng lên tập phát âm theo chỉ dạy của giáo viên giống như những thực tập sinh khác.
Mấy vụ luyện tập giãn cơ này không thể tránh khỏi cần căng cơ bụng và cơ ngực. Hôm nay Chu Bác Nghị mặc một cái áo sơ mi chữ T ôm người, quần áo gần như không che được sự rung động của cơ thể. Hàn Duyệt chống đầu nhìn anh luyện tập, nhìn nhìn một hồi ánh mắt liền không nhịn được mà bồi hồi trên cổ họng lên xuống, cùng cơ ngực và cơ bụng không ngừng nhúc nhích của anh chàng. Tiết học này vốn không liên quan gì đến Hàn Duyệt cả thế nên cậu ngẩn người rất đường hoàng, rất nhanh đã chìm vào suy nghĩ bậy bạ của riêng mình. Nhớ đến mấy ngày nay hai người luôn dính chặt ôm hôn nhau, lại nhớ tới mình từng dùng tay cảm nhận sơ qua cơ thể gần như hoàn hảo của người con trai trước mặt này, lại thêm quyển tạp chí gợi cảm đời trước từng xem thì không khỏi đỏ mặt, tạm thời quên mất mình đang ở trong lớp học, nhịn không được vươn tay lấy ngón tay chọt chọt eo của Chu Bác Nghị.
Chu Bác Nghị đang dùng cách ngậm miệng nới lỏng cổ làm luyện tập cách cơ rung động có quy luật, bị Hàn Duyệt đột nhiên chọt một cái thế này một hơi đang đọng ở ngực một cái liền phụt ra, suýt nữa đã bị sặc. Hàn Duyệt giờ mới tỉnh lại, liên tục xua tay xin lỗi: “Vừa nãy em đang mơ màng, xin lỗi nhé, anh không có sao đấy chứ?”
Chu Bác Nghị dở khóc dở cười, chìa tay vuốt tóc Hàn Duyệt: “Ngoan. Nếu buồn thì đi tìm mẹ anh nói mẹ kiếm người chơi với em, được không?”
Hàn Duyệt nhanh chóng lắc đầu, nói: “Anh tập tiếp đi, em không làm phiền anh nữa”.
Chu Bác Nghị sờ sờ lổ tai cậu lại nhéo nhéo mặt cậu, cuối cùng tay vuốt ve vài cái trên chiếc cổ mảnh dẻ trơn bóng cậu nhóc rồi mới tiếp tục bài tập bật hơi của mình.
Tiếng động vừa rồi của cậu ta không nhỏ, mọi người trong cả phòng học đều đang nhìn bọn họ. Chu Bác Nghị có thể đón ánh mắt mọi người không coi ai ra gì mà tiếp tục làm việc của mình, Hàn Duyệt lại không làm được bình tĩnh giống như anh, xấu hổ lấy điện thoại di động ra bắt đầu lên mạng giả vờ như bản thân không tồn tại. Giáo viên thấy tất cả mọi người dừng lại nhìn Chu Bác Nghị thì chìa tay đánh mạnh lên đầu vài người, nói lớn: “Lén lười gì đó, tiếp tục tập đi!”. Mới kéo sự chú ý của mọi người lại.
Hàn Duyệt lướt weibo một hồi cảm thấy có chút chán liền ngẩng đầu nhìn Chu Bác Nghị tiếp, trong lòng không khỏi than thở anh chàng trời sinh chính là để làm diễn viên, mấy điều kiện cần như bề ngoài vóc dáng này không nói tới, chỉ với phần tố chất tâm lý mặc kệ đối mặt với chuyện gì đều có thể giữ vững bình tĩnh như không có việc gì mà lo làm việc của mình này thì trong số nhưng người làm nghề biểu diễn đã khó mà có được rồi.
Tiết lời thoại học hai tiếng, luyện tập hít thở một tiếng, sau đó là ngâm thơ ca và đọc lời thoại kịch bản. Cả phòng học đều kêu khóc om sòm, vừa khóc vừa cười, chút thì trầm lắng lúc thì dâng trào khiến Hàn Duyệt cứ che miệng cười lén. Cuối cùng là tập thay đổi giọng điệu, một câu đặt vào trong năm loại ngữ cảnh để cho các thực tập sinh lặp đi lặp lại nhận thức được sự thay đổi nhỏ của cảm xúc bên trong.
Có thực tập sinh nói như thế nào cũng chỉ có thể diễn đạt ra hai loại giọng điệu bị giáo viên mắng xối xả khóc ngay tại chỗ, hậu quả lại bị chửi thêm một trận. Chu Bác Nghị là người thể hiện tốt nhất lớp, năm loại giọng điệu thay đổi tự nhiên làm tấm gương biểu diễn trước mặt cho các học sinh khác. Ngay khi biểu diễn tình cảm nồng nàn Chu Bác Nghị đứng ở bục giảng đột nhiên nhìn về phía ánh mắt của Hàn Duyệt, gương mặt vốn không chút biểu cảm bỗng nhiên hiện ra một chút tình cảm dịu dàng nhẹ nhàng, khóe miệng hơi hơi cong lên, mặt mày chớp mắt dịu dàng như một hồ nước sâu hun hút, sâu lắng mà lại hiền hòa, ngừng hai giây mới khẽ nói: “Em không biết”.
Hàn Duyệt chỉ cảm thấy trái tim mình đột nhiên đập cuồng loạn, tốc độ máu chạy thả phanh về phía đầu và tay chân, trên mặt là một luồng nhiệt độ không thể bỏ qua, tay chân cũng mềm nhũn. Cậu không thể dời ánh mắt đang đối diện vào nhau của mình và Chu Bác Nghị ra được, chỉ có thể ngẩn ra đó mà nhìn lại anh, nhìn thấy anh chàng rút vẻ tình cảm dịu dàng vừa rồi lại xoay đầu khẽ gật đầu chào với giáo viên rồi đi xuống bục giảng trở lại bên cạnh cậu, nhéo nhéo mũi cậu nói khẽ: “Giỏi hay không nào?”
Hàn Duyệt ngơ ngác gật đầu, lúc này thực tập sinh trong cả lớp đều vỗ tay nhiệt liệt cho phần biểu diễn đầy phấn khích của Chu Bác Nghị vừa rồi. Giáo viên dùng rất nhiều từ ngữ ngợi khen để biểu dương phần biểu diễn xuất sắc vừa rồi của Chu Bác Nghị, sau đó lớn tiếng quở mắng mấy học sinh còn lại ngu dốt thiếu hiểu biết như thế nào sau đó bắt đầu phân tích cặn kẽ.
Mấy nội dung này đối với Chu Bác Nghị đã nắm vững nội dung thay đổi giọng điệu mà nói thì đã không còn giá trị học tập nữa, bèn túm tay Hàn Duyệt qua bắt đầu ngắm nghía.
Tiết lời thoại xong tiếp theo là tiết biểu diễn, Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị lại ngồi xem một đám thực tập sinh vừa khóc vừa cười điên điên khùng khùng hai tiếng đồng hồ, nhịn cười tới mức đau cả bụng. Nhưng mà cũng nhờ có tiết này Hàn Duyệt mới biết được Chu Bác Nghị cũng có thể làm ra vẻ mặt khoa trương giống với cười như điên này kia.
Đặt biệt khi giáo viên yêu cầu học sinh thể hiện vẻ mặt của một kẻ có hành vi không coi ai ra gì vào lúc nhìn thấy con mồi, Chu Bác Nghị lại nhìn Hàn Duyệt lần nữa, hơi hơi híp mắt lại cong khóe miệng lên cơ thịt trên mặt điều chỉnh ra một nụ cười đầy tà khí lại mê người, khác một trời một vực với khí chất yên lặng thường ngày của anh Hàn Duyệt nhìn mà tim lại đập loạn thêm một trận.
Hàn Duyệt bị Chu Bác Nghị chọc mấy lần chỉ cảm thấy hôm nay mình đã mất mặt vô số lần, chờ đến khoảng thời gian nghỉ nghe giáo viên phân tích thì cứ như trút giận mà lén véo vào đùi Chu Bác Nghị. Chu Bác Nghị cũng không giận mà kéo tay Hàn Duyệt qua nắm trọn trong lòng bàn tay, sau đó dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay của cậu. Cuối cùng Hàn Duyệt chỉ có thể đỏ mặt bỏ tay anh ra chạy trốn như bị rượt đuổi ra khỏi lớp, ngồi ở cửa sổ ngay tầng lầu lướt đi động chờ Chu Bác Nghị tan học.
Khi Chu Bác Nghị tan học đúng lúc mẹ Chu cũng tan tầm. Mẹ Chu cũng không có mời hai người về nhà mà là tiện đường đưa hai người về Tú Giang Viên. Dàn ý của nội dung kịch bản sau khi chỉnh sửa của bộ phim thần tượng đã quyết định xong rồi, mẹ Chu đem kịch bản trước khi sửa chữa và dàn ý làm gấp ra giao cho Chu Bác Nghị để anh xem kỹ rồi viết một bài báo cáo, phải có sự hiểu biết của bản thân về nội dung của kịch bản, nhân vật và đề xuất ý kiến cho việc phát triển tình tiết trong kịch bản.
“Bộ phim này còn có không gian rất lớn để chỉnh sửa, cho nên chắc chắn còn có chỗ thiếu sót”. Nói tới công việc, cho dù đang đối mặt với con trai mình mẹ Chu cũng sẽ không nhẹ tay, “Bây giờ là sáu giờ, bảy giờ có thể ăn xong cơm chiều bắt đầu làm việc, đến mười hai giờ ngủ còn năm tiếng nữa, tiết thể hình sáng ngày mai con tạm nghỉ đi đến trước mười hai giờ ít nhất có thể dư ra năm tiếng. Thời gian mười tiếng mẹ yêu cầu con trước mười hai giờ trưa ngày mai giao cho mẹ bản báo cáo ít nhất tám ngàn chữ, không quá mức chứ”.
“Con sẽ không làm qua loa đâu”. Chu Bác Nghị gật đầu nghiêm túc.
——————————————————————————————–
* Chú giải: Theo mình hiểu thì chắc là mấy bài luyện tập cơ thanh ấy, không biết có phải là tác giả chế hay không nữa chứ tra từ điển mãi chẳng thấy có hai từ này ;___;
Tác giả :
Thủ Bản Kỳ Tử