Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi
Chương 51
Làn gió thổi nhẹ vào bên trong cửa làm lay động ngọn nến trong tẩm phòng tĩnh mịt, Thiên Vũ dịu dàng ôm lấy cảm nhận cái run rẩy của bảo bối dưới thân, hắn ân cần xoa lên bờ má trơn mịn: " Lạnh?"
Đặt tay ở bờ ngực trần rộng lớn của Thiên Vũ, y cảm thấy bình an hơn bất cứ đâu, không còn né tránh ánh mắt hắn, Thụy Bích mỉm cười: " Thụy nhi không lạnh, chỉ cần ở cạnh Thiên Vũ ca thì đều sẽ thấy thật ấm áp."
" Thụy Nhi, ngươi...!" Thiên Vũ nắm lấy tay Thụy Bích áp xuống giường: " Là đang đùa với lửa có biết hay không?"
Thiên Vũ cúi người hôn lên trán, mắt, mũi rồi ngừng lại ở đôi môi hồng thuận làm hắn khao khát.
Lần này không thô bạo cũng không cưỡng cầu, hắn nuốt lấy từng hơi thở của y một
cách dịu dàng và nâng niu âu yếm tựa như trân trọng một báu vật mong manh nhất thế gian. Cái hôn của hắn kéo dài thật lâu, thật chậm khiến đầu óc Thụy Bích trở nên mụ mị.
Từ khóe môi chảy dài xuống một đường chỉ bạc khó đoán giữa ánh sáng lập lòe nhỏ nhoi từ ngọn nến đang lung lay. Chờ đến khi hơi
thở của Thụy Bích có phần khó nhọc hắn mới lưu luyến vị ngọt trong đó mà buông tha cho bờ môi đã có chút sưng hồng lên của y.
Thụy Bích nhắm lại hai mắt tùy ý để Thiên Vũ lần xuống cổ rồi lại ngực, mỗi nụ hôn của hắn rơi xuống trên làn da tuyết trắng đã phủ một lớp phấn hồng, sẽ để lại những dấu ấn đỏ như những bông hoa nở rộ.
" Thụy nhi!" Thụy Bích không có phản kháng cũng không phát ra tiếng động, hai mắt nhắm để tất cả đều giao lại trong tay hắn. Thiên Vũ hứng thú với vẻ mặt giống như cá nằm trên thớt của Thụy Bích liền muốn khiêu khích mà ngậm lấy đóa phù dung trên ngực y cắn mút. Không bỏ quên hắn dùng tay vân vê đóa hoa
còn lại như trêu đùa.
Thụy Bích bị những hành động tiêu khiển của Thiên Vũ làm cho không thể kiềm nén giọng của mình, y nhăn mặt: " Ư... Thiên Vũ ca!"
Muốn chặn lại cái tay tàn phá trên người mình thì ngay lập tức y lại bị hắn cố định lại hai tay. Không để y có thời gian lẫn tránh Thiên Vũ lại duy chuyển xuống sâu hơn nữa, lúc này Thụy Bích mới giật mình mở lớn hai mắt đang nhắm của mình mà la lên: " Thiên Vũ ca, đừng..."
Bỏ qua câu nói của y, hắn tách ra hai chân ngậm lấy phân thân non nớt của tiểu bảo bối.
" Ah....!" Thụy Bích đột nhiên bị bao phủ lấy mới không thể kiềm chế, một thứ gì đó khác lạ vừa dâng trào lên mới phát ra tiếng rên rỉ.
Thụy Bích có thể nhìn thấy đầu Thiên Vũ ở nơi
giữa hai chân mình, hắn liên tục khiến y đánh mất bản thân. Luồn những ngón tay thon nhỏ của mình dưới mái tóc đen của Thiên Vũ y liên tục lắc đầu: " Thiên Vũ ca... đừng mà... nơi đó... a!"
Hơn bao giờ hết lúc này Thụy Bích vô cùng xấu hổ, thứ khoái cảm này khiến y thấy mình thật đáng khinh thường nhưng lại không thể phủ nhận nó.
Thụy Bích thật nhanh đã phóng thích mật dịch. Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn tiểu bảo bối, hắn nuốt xuống mà đôi mắt còn chứa ý cười muốn trêu đùa y.
Thụy Bích xem ra mà mặt đỏ lại càng thêm đỏ, y nắm chặt hai mép gối xoay mặt đi để lộ ra vành tai xấu hổ không thua kém. Hắn lại cắn nhẹ lên vành tai đó nhỏ nhẹ: " Thụy nhi không thích sao?"
" Không thích, không có.... muốn!" Thừa biết hắn muốn nhìn thấy y như thế nào lúng túng, Thụy Bích vung chân vùng vẩy ra vẻ phản kháng. Không ngờ hành động ngu ngốc của y lại khiến chân chạm phải vật đang cương cứng đến đáng sợ của hắn. Cái này khác nào thêm dầu vào lửa, Thụy Bích tái mặt: " Ân, Không.... Thụy nhi không phải là cố ý... a!"
Thiên Vũ nhăn mày nắm chặt nắm tay: " Ngươi thật là..."
Hắn đánh mất đi một tia lý trí cuối cùng nắm lấy hai chân Thụy Bích, để lộ ra mật động bên dưới của y trước mắt.
" A... Đừng mà Thiên Vũ ca... ah!" Thụy Bích giật thót người khi bất ngờ bị Thiên Vũ đưa một ngón tay vào nơi mật động riêng tư: " Ư....!"
Y thở mạnh vì cảm thấy sợ hãi, lòng ngực phập phồng lên xuống. Hắn ngừng lại, mỉm cười dịu dàng hôn lên cánh môi đang khẽ run chấn an: " Thụy nhi! Không sao đâu, đừng sợ."
" Tin ta?" Thụy Bích chớp đôi mắt to của mình không nói mà gật đầu. Nhận được sự đồng ý hắn lại động tay tiến vào, trên đó còn thoa một loại dược lạnh sẽ không khiến y cảm thấy khó chịu mà còn làm Thụy Bích thoải mái hơn.
Ngón tay di chuyển va chạm với nội vách để khuếch trương, hắn không muốn làm y đau mới nhẫn nhịn chuẩn bị thật kỹ cho lần đầu của tiểu bảo bối.
" Ah....!" Thiên Vũ vừa chạm đến một chỗ khiến Thụy Bích không lường trước mà rên khẽ, y thoáng giật mình vì giọng của mình liền dùng hai tay bịt lại miệng.
Hành động đáng yêu của y càng khiến nơi nào đó của hắn thêm đau nhức, Thiên Vũ không nhanh không chậm, dựa vào độ thích nghi của tiểu bảo bối mà tăng lên số ngón tay đi vào, kiên nhẫn đến khi y đã quen với ba ngón tay của mình hắn mới trầm giọng: " Thụy nhi....!"
Thụy Bích tựa như bị nhấn chìm hoàn toàn đến không còn sức nghe thấy lời nói của hắn, y thả lỏng người nằm dưới Thiên Vũ.
Đợi khi hắn rút ra tay mới chợt thấy trống rỗng, nhưng ngay sau đó lập tức mật động của y lại được lấp đầy bởi cự vật thô cứng:
" A....!"
Thụy Bích nắm chặt lấy hai cánh tay Thiên Vũ, có lẽ vì chưa từng tiếp nhận qua khiến y nhói lên đau đớn, nước mắt vì vậy cũng không tự chủ mà trào ra khỏi khóe mắt.
Chỉ vừa tiến vào Thiên Vũ dường như đã không còn chút kiên nhẫn nào, nhưng chỉ vừa nhìn thấy nước mắt của tiểu bảo bối thì ngay lập tức tự kiềm chế chính mình ngừng lại động tác: " Đau lắm sao?"
Nghe lời nói lo lắng của hắn, Thụy Bích tuy không thể ngừng được nước mắt nhưng đôi
tay lại vòng qua ôm lấy hắn: " Thụy nhi không sao."
" Nếu là Thiên Vũ ca thì không sao cả!" Câu
nói của Thụy Bích tựa như đã chặn đứng đường rút lui của bản thân mình, Thiên Vũ hôn lên mi mắt y rồi động thân tiếp tục tiến vào: " ư....ah!"
Tiếp nhận cự vật cương cứng thô to của Thiên Vũ, Thụy Bích cắn răng không muốn phát ra tiếng, cảm giác đau đớn ban đầu dần biến mất thay vào đó là một thứ khoái cảm làm cho y trở nên khờ dại.
" Thụy nhi... Thụy nhi... ngươi là của ta!" Thiên
Vũ thì thầm bên tai gọi tên y, dồn tất cả yêu thương cho y, hắn vĩnh viễn sẽ không để y có thể rời khỏi.
Đi vào tận nơi sâu nhất trong Thụy Bích, khi y chỉ vừa quen với ham muốn của hắn, Thiên Vũ liền cử động tiến nhập làm nơi gắn kết giữa hai con người liên tục ma xác với nhau.
Cử động bất ngờ của Thiên Vũ làm Thụy Bích chưa thể tiếp nhận mà phát ra tiếng: " A...Thiên Vũ ca đừng... đừng di chuyển... ah...!"
" Thụy nhi...!"
Thiên Vũ vẫn không ngừng lại gọi tên y, tốc độ luân chuyển mỗi lúc càng nhanh hơn. Hai thân thể khi va chạm đều phát ra tiếng đến tà mị, y vẫn đang ôm lấy hắn ngập ngừng tựa như muốn trả lời mỗi tiếng gọi tên mình: "
Ân....Thiên Vũ ca....!"
“ Thụy nhi!”
“ Ah… a...”
Những âm thanh d** mỹ vang vọng khắp cả nội phòng Tần Di cung, dù cho Thụy Bích có đến bao nhiêu lần vẫn chưa thể thỏa mãn Thiên Vũ, hắn vẫn liên tục trầm mê trong thân thể y.
Bên ngoài trời đã quá nửa đêm, Thiên Vũ nắm lấy vòng eo nhỏ của Thụy Bích để có thể trực tiếp di chuyển sâu hơn.
" Ah....h..." Thụy Bích hết lần này đến lần khác bị hắn kéo sâu vào không lối thoát cũng chỉ còn hơi sức khẽ rên trong cổ họng.
“ Ah…”
Thiên Vũ lần cuối cùng đi vào Thụy Bích hắn " Ừm!" một tiếng thỏa mãn rồi giải phóng mình vào bên trong y. Tựa thân người lại trên Thụy Bích hắn phát hiện y đã mệt lã đi: " Thụy nhi!"
" Ư....!"
Khi Thiên Vũ rút ra, Thụy Bích chỉ khẽ động một tiếng, hắn hối lỗi hôn lướt qua cánh môi nhỏ: " Xin lỗi ngươi."
Thụy Bích tuy vô cùng mệt mỏi nhưng y vừa nghe thấy lời xin lỗi của Thiên Vũ?
Con người khó đoán và cao ngạo này sẽ có lúc sẽ mở lời xin lỗi sao? Y dùng tay chạm lên gương mặt hắn mỉm cười rồi thiếp đi mất.
Nhìn nét mặt say ngủ mà trên môi vẫn hé nụ cười của Thụy Bích làm lòng hắn thêm một lần nhộn nhạo.
Đã khuya như vậy Thiên Vũ cũng không muốn rắc rối đến ôn tuyền lần nữa, hắn ngồi dậy khoác lại áo bào mới gọi người chuẩn bị mộc dục, rồi tự mình bế lên Thụy Bích không còn biết gì nữa vào trong.
Đặt tay ở bờ ngực trần rộng lớn của Thiên Vũ, y cảm thấy bình an hơn bất cứ đâu, không còn né tránh ánh mắt hắn, Thụy Bích mỉm cười: " Thụy nhi không lạnh, chỉ cần ở cạnh Thiên Vũ ca thì đều sẽ thấy thật ấm áp."
" Thụy Nhi, ngươi...!" Thiên Vũ nắm lấy tay Thụy Bích áp xuống giường: " Là đang đùa với lửa có biết hay không?"
Thiên Vũ cúi người hôn lên trán, mắt, mũi rồi ngừng lại ở đôi môi hồng thuận làm hắn khao khát.
Lần này không thô bạo cũng không cưỡng cầu, hắn nuốt lấy từng hơi thở của y một
cách dịu dàng và nâng niu âu yếm tựa như trân trọng một báu vật mong manh nhất thế gian. Cái hôn của hắn kéo dài thật lâu, thật chậm khiến đầu óc Thụy Bích trở nên mụ mị.
Từ khóe môi chảy dài xuống một đường chỉ bạc khó đoán giữa ánh sáng lập lòe nhỏ nhoi từ ngọn nến đang lung lay. Chờ đến khi hơi
thở của Thụy Bích có phần khó nhọc hắn mới lưu luyến vị ngọt trong đó mà buông tha cho bờ môi đã có chút sưng hồng lên của y.
Thụy Bích nhắm lại hai mắt tùy ý để Thiên Vũ lần xuống cổ rồi lại ngực, mỗi nụ hôn của hắn rơi xuống trên làn da tuyết trắng đã phủ một lớp phấn hồng, sẽ để lại những dấu ấn đỏ như những bông hoa nở rộ.
" Thụy nhi!" Thụy Bích không có phản kháng cũng không phát ra tiếng động, hai mắt nhắm để tất cả đều giao lại trong tay hắn. Thiên Vũ hứng thú với vẻ mặt giống như cá nằm trên thớt của Thụy Bích liền muốn khiêu khích mà ngậm lấy đóa phù dung trên ngực y cắn mút. Không bỏ quên hắn dùng tay vân vê đóa hoa
còn lại như trêu đùa.
Thụy Bích bị những hành động tiêu khiển của Thiên Vũ làm cho không thể kiềm nén giọng của mình, y nhăn mặt: " Ư... Thiên Vũ ca!"
Muốn chặn lại cái tay tàn phá trên người mình thì ngay lập tức y lại bị hắn cố định lại hai tay. Không để y có thời gian lẫn tránh Thiên Vũ lại duy chuyển xuống sâu hơn nữa, lúc này Thụy Bích mới giật mình mở lớn hai mắt đang nhắm của mình mà la lên: " Thiên Vũ ca, đừng..."
Bỏ qua câu nói của y, hắn tách ra hai chân ngậm lấy phân thân non nớt của tiểu bảo bối.
" Ah....!" Thụy Bích đột nhiên bị bao phủ lấy mới không thể kiềm chế, một thứ gì đó khác lạ vừa dâng trào lên mới phát ra tiếng rên rỉ.
Thụy Bích có thể nhìn thấy đầu Thiên Vũ ở nơi
giữa hai chân mình, hắn liên tục khiến y đánh mất bản thân. Luồn những ngón tay thon nhỏ của mình dưới mái tóc đen của Thiên Vũ y liên tục lắc đầu: " Thiên Vũ ca... đừng mà... nơi đó... a!"
Hơn bao giờ hết lúc này Thụy Bích vô cùng xấu hổ, thứ khoái cảm này khiến y thấy mình thật đáng khinh thường nhưng lại không thể phủ nhận nó.
Thụy Bích thật nhanh đã phóng thích mật dịch. Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn tiểu bảo bối, hắn nuốt xuống mà đôi mắt còn chứa ý cười muốn trêu đùa y.
Thụy Bích xem ra mà mặt đỏ lại càng thêm đỏ, y nắm chặt hai mép gối xoay mặt đi để lộ ra vành tai xấu hổ không thua kém. Hắn lại cắn nhẹ lên vành tai đó nhỏ nhẹ: " Thụy nhi không thích sao?"
" Không thích, không có.... muốn!" Thừa biết hắn muốn nhìn thấy y như thế nào lúng túng, Thụy Bích vung chân vùng vẩy ra vẻ phản kháng. Không ngờ hành động ngu ngốc của y lại khiến chân chạm phải vật đang cương cứng đến đáng sợ của hắn. Cái này khác nào thêm dầu vào lửa, Thụy Bích tái mặt: " Ân, Không.... Thụy nhi không phải là cố ý... a!"
Thiên Vũ nhăn mày nắm chặt nắm tay: " Ngươi thật là..."
Hắn đánh mất đi một tia lý trí cuối cùng nắm lấy hai chân Thụy Bích, để lộ ra mật động bên dưới của y trước mắt.
" A... Đừng mà Thiên Vũ ca... ah!" Thụy Bích giật thót người khi bất ngờ bị Thiên Vũ đưa một ngón tay vào nơi mật động riêng tư: " Ư....!"
Y thở mạnh vì cảm thấy sợ hãi, lòng ngực phập phồng lên xuống. Hắn ngừng lại, mỉm cười dịu dàng hôn lên cánh môi đang khẽ run chấn an: " Thụy nhi! Không sao đâu, đừng sợ."
" Tin ta?" Thụy Bích chớp đôi mắt to của mình không nói mà gật đầu. Nhận được sự đồng ý hắn lại động tay tiến vào, trên đó còn thoa một loại dược lạnh sẽ không khiến y cảm thấy khó chịu mà còn làm Thụy Bích thoải mái hơn.
Ngón tay di chuyển va chạm với nội vách để khuếch trương, hắn không muốn làm y đau mới nhẫn nhịn chuẩn bị thật kỹ cho lần đầu của tiểu bảo bối.
" Ah....!" Thiên Vũ vừa chạm đến một chỗ khiến Thụy Bích không lường trước mà rên khẽ, y thoáng giật mình vì giọng của mình liền dùng hai tay bịt lại miệng.
Hành động đáng yêu của y càng khiến nơi nào đó của hắn thêm đau nhức, Thiên Vũ không nhanh không chậm, dựa vào độ thích nghi của tiểu bảo bối mà tăng lên số ngón tay đi vào, kiên nhẫn đến khi y đã quen với ba ngón tay của mình hắn mới trầm giọng: " Thụy nhi....!"
Thụy Bích tựa như bị nhấn chìm hoàn toàn đến không còn sức nghe thấy lời nói của hắn, y thả lỏng người nằm dưới Thiên Vũ.
Đợi khi hắn rút ra tay mới chợt thấy trống rỗng, nhưng ngay sau đó lập tức mật động của y lại được lấp đầy bởi cự vật thô cứng:
" A....!"
Thụy Bích nắm chặt lấy hai cánh tay Thiên Vũ, có lẽ vì chưa từng tiếp nhận qua khiến y nhói lên đau đớn, nước mắt vì vậy cũng không tự chủ mà trào ra khỏi khóe mắt.
Chỉ vừa tiến vào Thiên Vũ dường như đã không còn chút kiên nhẫn nào, nhưng chỉ vừa nhìn thấy nước mắt của tiểu bảo bối thì ngay lập tức tự kiềm chế chính mình ngừng lại động tác: " Đau lắm sao?"
Nghe lời nói lo lắng của hắn, Thụy Bích tuy không thể ngừng được nước mắt nhưng đôi
tay lại vòng qua ôm lấy hắn: " Thụy nhi không sao."
" Nếu là Thiên Vũ ca thì không sao cả!" Câu
nói của Thụy Bích tựa như đã chặn đứng đường rút lui của bản thân mình, Thiên Vũ hôn lên mi mắt y rồi động thân tiếp tục tiến vào: " ư....ah!"
Tiếp nhận cự vật cương cứng thô to của Thiên Vũ, Thụy Bích cắn răng không muốn phát ra tiếng, cảm giác đau đớn ban đầu dần biến mất thay vào đó là một thứ khoái cảm làm cho y trở nên khờ dại.
" Thụy nhi... Thụy nhi... ngươi là của ta!" Thiên
Vũ thì thầm bên tai gọi tên y, dồn tất cả yêu thương cho y, hắn vĩnh viễn sẽ không để y có thể rời khỏi.
Đi vào tận nơi sâu nhất trong Thụy Bích, khi y chỉ vừa quen với ham muốn của hắn, Thiên Vũ liền cử động tiến nhập làm nơi gắn kết giữa hai con người liên tục ma xác với nhau.
Cử động bất ngờ của Thiên Vũ làm Thụy Bích chưa thể tiếp nhận mà phát ra tiếng: " A...Thiên Vũ ca đừng... đừng di chuyển... ah...!"
" Thụy nhi...!"
Thiên Vũ vẫn không ngừng lại gọi tên y, tốc độ luân chuyển mỗi lúc càng nhanh hơn. Hai thân thể khi va chạm đều phát ra tiếng đến tà mị, y vẫn đang ôm lấy hắn ngập ngừng tựa như muốn trả lời mỗi tiếng gọi tên mình: "
Ân....Thiên Vũ ca....!"
“ Thụy nhi!”
“ Ah… a...”
Những âm thanh d** mỹ vang vọng khắp cả nội phòng Tần Di cung, dù cho Thụy Bích có đến bao nhiêu lần vẫn chưa thể thỏa mãn Thiên Vũ, hắn vẫn liên tục trầm mê trong thân thể y.
Bên ngoài trời đã quá nửa đêm, Thiên Vũ nắm lấy vòng eo nhỏ của Thụy Bích để có thể trực tiếp di chuyển sâu hơn.
" Ah....h..." Thụy Bích hết lần này đến lần khác bị hắn kéo sâu vào không lối thoát cũng chỉ còn hơi sức khẽ rên trong cổ họng.
“ Ah…”
Thiên Vũ lần cuối cùng đi vào Thụy Bích hắn " Ừm!" một tiếng thỏa mãn rồi giải phóng mình vào bên trong y. Tựa thân người lại trên Thụy Bích hắn phát hiện y đã mệt lã đi: " Thụy nhi!"
" Ư....!"
Khi Thiên Vũ rút ra, Thụy Bích chỉ khẽ động một tiếng, hắn hối lỗi hôn lướt qua cánh môi nhỏ: " Xin lỗi ngươi."
Thụy Bích tuy vô cùng mệt mỏi nhưng y vừa nghe thấy lời xin lỗi của Thiên Vũ?
Con người khó đoán và cao ngạo này sẽ có lúc sẽ mở lời xin lỗi sao? Y dùng tay chạm lên gương mặt hắn mỉm cười rồi thiếp đi mất.
Nhìn nét mặt say ngủ mà trên môi vẫn hé nụ cười của Thụy Bích làm lòng hắn thêm một lần nhộn nhạo.
Đã khuya như vậy Thiên Vũ cũng không muốn rắc rối đến ôn tuyền lần nữa, hắn ngồi dậy khoác lại áo bào mới gọi người chuẩn bị mộc dục, rồi tự mình bế lên Thụy Bích không còn biết gì nữa vào trong.
Tác giả :
Song Bích