Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi
Chương 39
Editor: Puck - Diễn đàn
“Té xỉu? Tại sao lại đột nhiên té xỉu?” Thạch Cương vừa nghe bà xã té xỉu lập tức liều mạng một phát túm lấy cánh tay Tôn Hiểu Mỹ hỏi.
“Ai ôi, anh buông tay, làm sao em biết được tại sao cô ấy té xỉu, không phải tới gọi Mặc Nhiên sao, em cũng không phải là thầy thuốc.” Tôn Hiểu Mỹ liền tranh thủ giải cứu cánh tay của mình từ trong tay Thạch Cương ra, Thạch Cương này mới vừa rồi xuống tay không nhẹ không nặng lát nữa khẳng định tím rồi.
Thạch Cương xoay người lại túm lấy cánh tay Tô Mặc Nhiên liền kéo về trước, “Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút.”
“Anh chậm một chút, chậm một chút…”
Tô Mặc Nhiên bất đắc dĩ chỉ có thể đi như chạy theo bước chân của Thạch Cương, hừ hừ, bắt nạt người chân ngắn có phải không?
Khi Thạch Cương lôi kéo Tô Mặc Nhiên vào nhà Liễu Nghiên Vũ còn chưa tỉnh, Tô Mặc Nhiên lấy gối kê tay ra bắt mạch cho cô ấy.
Chỉ chốc lát sau, lòng thấp thỏm của Tô Mặc Nhiên liền buông xuống.
“Như thế nào, như thế nào?” Thạch Cương đứng ở bên cạnh lo lắng hỏi.
“Xảy ra mạng người.” Tô Mặc Nhiên tỏ vẻ nghiêm túc nói.
Thạch Cương lập tức luống cuống,”Tại sao có thể như vậy, rốt cuộc bị bệnh gì, bệnh gì?”
Tô Mặc Nhiên tỏ vẻ căng thẳng nói: “Mấy người làm ra mạng người rồi, trong bụng của cô ấy mọc lên thứ gì đó.”
“Thứ gì? Có còn cứu được không, này, em nói mau lên.” Tôn Hiểu Mỹ nóng nảy không ngừng lắc cánh tay Tô Mặc Nhiên.
“Phụt” Tô Mặc Nhiên đột nhiên nở nụ cười, giả bộ không được nữa, “Có thể cứu chữa, Thạch Cương, chúc mừng anh, anh sắp làm cha.”
Nghe lời của cô, Thạch Cương và Tôn Hiểu Mỹ đều ngẩn ra, làm cha?
“Anh… Anh… Cô ấy… Cô ấy…”
Thạch Cương chỉ ngón tay vào mình lại chỉ chỉ Liễu Nghiên Vũ, lắp bắp mà nói, khẩn trương đến nói không ra.
“Vậy sao em nói xảy ra mạng người, còn nói trong bụng của cô ấy mọc lên thứ gì đó?” Tôn Hiểu Mỹ hỏi. die nd da nl e q uu ydo n
“Đứa bé không phải là mạng người sao? Không mọc lên ở trong bụng muốn mọc lên ở đâu?”
Đến giờ phút này Tôn Hiểu Mỹ và Thạch Cương còn không biết Tô Mặc Nhiên cố ý trêu chọc bọn họ, vậy thì thật là ngu ngốc rồi.
“Được, em lại dám trêu chọc tụi chị, xem chị trừng phạt em như thế nào.” Tôn Hiểu Mỹ bắt được Tô Mặc Nhiên ấn cô trên giường đất bên cạnh càng không ngừng thọc lét.
“Ha ha… Ha ha…, được rồi, em sai rồi, em sai rồi, van chị, bỏ qua cho em đi!” Tô Mặc Nhiên khác cũng không sợ chỉ sợ thọc lét.
“Ngừng, ngừng, đừng làm rộn, Nghiên Vũ cô ấy như thế nào, té bất tỉnh không sao chứ?” Thạch Cương lúc này đã khôi phục lại bình thường, anh cứu Tô Mặc Nhiên từ trong công kích của Tôn Hiểu Mỹ ra, cẩn thận hỏi thăm chuyện phải chú ý khi mang thai, đều là lính mới lên đường nên khó tránh khỏi hơi khẩn trương.
“Không có việc gì, chỉ vì hơi mệt mỏi, ngủ một giấc là được rồi, ba tháng đầu phải cẩn thận chú ý, không thể vất vả, không thể ăn đồ ăn sống nguội cay có tính kích thích, điểm quan trọng nhất, không thể cùng phòng.”
“Cái này, anh biết rồi, biết rồi.” Thạch Cương đỏ bừng cả khuôn mặt, bị một cô gái chưa lập gia đình dặn dò chuyện riêng tư như vậy anh vẫn là lần đầu.
Sau khi Liễu Nghiên Vũ tỉnh lại phát hiện ông xã mình thay đổi, trở nên hưng phấn vả lại cẩn thận, ngay cả cô xuống giường rót chút nước cũng chuyện bé xé ra to, sau hỏi kỹ mới biết mình mang thai. Nghe được tin tức này cô còn hơi rối rắm, hôn nhân lần trước cô hơn một năm cũng không có đứa bé, cô còn tưởng rằng là mình không thể sinh, không ngờ lần này nhanh như vậy liền mang bầu.
Liễu Nghiên Vũ yêu thương khẽ vuốt bụng của mình, nơi này có kéo dài huyết mạch của cô và Thạch Cương, tưởng tượng của cô sau đó không lâu sẽ có một đứa bé trắng trẻo mập mạp mềm nhũn gọi cô là “Mẹ”, con trai con gái đều được, cô đều thích.
Liễu Nghiên Vũ biết thân thể mình yếu đuối vội vàng tìm Tô Mặc Nhiên cho cô ấy kiểm tra, Tô Mặc Nhiên không để cho Nghiên Vũ phải lo lắng, cô nhất định sẽ điều dưỡng cho chị ấy khỏe mạnh, sinh một đứa bé trắng trẻo mập mạp.
Sinh mệnh mới đến mang đến hy vọng mới cho mọi người, tất cả đều phát triển về phương hướng tốt, Tô Mặc Nhiên và các bạn bè của cô ở Trương gia truân sống cuộc sống khổ cực mà vui sướng.
Ba năm sau, năm mới năm 1977.
Mới từ nhà họ Trương trở về, Tô Mặc Nhiên mới vừa vào viện đã nhìn thấy một thằng nhóc ập mạp trắng trẻo giống như cái bánh bao từ trong nhà chạy ra, trong miệng còn kêu “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên…” Thằng nhóc trắng trẻo mập mạp giống như bánh bao này chính là con trai của Liễu Nghiên Vũ và Thạch Cương, năm nay hai tuổi tên Thạch Vũ Hiên, nhũ danh Nhạc Nhạc. [email protected]
Khi Nhạc Nhạc mới vừa sinh ra chỉ nặng năm cân sáu lạng, nhẹ hơn cục cưng bình thường, vì thế Tô Mặc Nhiên tốn công sức chăm sóc thằng bé khi còn trong tháng. Nhạc Nhạc hai tuổi chính là lúc đáng yêu, biết đi đường biết nói câu đơn giản, dáng vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh hết sức hoạt bát đáng yêu.
Từ nhỏ Nhạc Nhạc trừ mẹ thằng bé ra dính nhất chính là cô, cũng không nhiệt tình với cha thằng bé như vậy. Kể từ khi thằng bé bắt đầu biết nói liền một mực gọi cô “Nhiên nhiên”, chỉnh không biết bao nhiêu lần thằng bé chính là không nghe, cố chấp một mực gọi cô là Nhiên Nhiên. Thằng bé gọi Tôn Hiểu Mỹ đều gọi là dì, Tôn Hiểu Mỹ còn vì vậy ghen tỵ thật lâu, nói Nhạc Nhạc không thích mình.
Đây cũng bởi vì cô làm đồ ăn vặt ăn ngon cho thằng nhóc này, cháo cải, bột gạo, bánh ngọt. Tất cả đồ ăn ngọt ngào mềm nhũn đều là thứ thằng nhóc thích ăn, có lẽ biết những món ăn ngon này đều do cô làm, vì vậy thân thiết nhiệt tình với cô hơn người khác.
Tô Mặc Nhiên ôm lấy thằng nhóc treo trên chân cô, “Nhạc Nhạc, sao cháu lại đi ra, bên ngoài rất lạnh nha.”
Cô ôm thằng nhóc vào nhà, Liễu Nghiên Vũ và Tôn Hiểu Mỹ hai người đang ngồi ngay ở trên giường, không biết nói cái gì, hai người đều mím môi cười trộm.
“Cũng biết là em trở lại, nếu không Nhạc Nhạc sao lại kích động như thế, cha của thằng bé trở lại cũng không thấy thằng bé đi ra ngoài đón.” Tôn Hiểu Mỹ chua xót nói.
Tô Mặc Nhiên hả hê liếc Tôn Hiểu Mỹ một cái, “Tất nhiên, Nhạc Nhạc của chúng ta rất thích em, có phải không, Nhạc Nhạc, nào, hôn một cái.”
Tiểu Nhạc vui mừng lập tức in miệng vểnh lên trên mặt Tô Mặc Nhiên.
Tôn Hiểu Mỹ lập tức nhào lên giường lăn lộn, trong miệng còn càng không ngừng kêu, “Hu, không công bằng, không công bằng, mới vừa rồi chị kêu thằng bé hôn, thằng bé chính là không hôn.”
“Được rồi được rồi, hai người có ý hay không có ý, mỗi lần đều náo loạn, lại nói Nhạc Nhạc nhà chúng ta thật sự thích Mặc Nhiên, có lúc ngay cả chị đây người làm mẹ cũng ghen tỵ.” Liễu Nghiên Vũ hơi buồn cười nhìn động tác trẻ con của Tôn Hiểu Mỹ, hai người kia mỗi lần vừa gặp phải chuyện về Nhạc Nhạc chỉ thích náo loạn, đúng là không có biện pháp.
“Tất nhiên, em chính là mẹ nuôi của Nhạc Nhạc, không thích em thì thích ai.”
Tô Mặc Nhiên đi tới đặt tiểu Nhạc Nhạc ở trên giường gạch, từ trong túi xách bên người móc ra vài cuốn sách đặt ở trên giường đất, “Vậy, sách cho các chị, các chị cần phải che giấu cho kỹ không để cho người ngoài nhìn thấy.”
Tôn Hiểu Mỹ lật đi lật lại vài cuốn sách nói: “Hai người cảm thấy thật sự có có thể sẽ khôi phục thi tuyển sinh đại học sao?”
Tô Mặc Nhiên suy nghĩ một chút nói: “Có lẽ chị cảm thấy hiện giờ không thể nào, nhưng tương lai thì sao? Bè lũ bốn tên * đã ngã, quốc gia cần phát triển thêm một bước, phát triển cần chính là cái gì? Là nhân tài, vậy chị cho rằng những con em cán bộ dựa vào quan hệ đi cửa sau lên đại học kia và công nông binh nộp giấy trắng lên đại học cũng coi là nhân tài sao? Bọn họ có thể xây dựng quốc gia dẫn dắt quốc gia đi về hướng huy hoàng mới sao? Đáp án hiển nhiên là không thể, đã như vậy, khôi phục thi tuyển sinh đại học chọn lựa nhân tài này đó là chuyện sớm hay muộn. Cơ hội đều để lại cho người chuẩn bị xong, chúng ta bây giờ bắt đầu chuẩn bị, đến lúc đó nhất định sẽ học tốt hơn người khác, cơ hội thi lên đại học và thi đậu đại học tốt càng lớn hơn.” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
(*) Bè lũ bốn tên (Tứ nhân bang): là cụm từ để chỉ một nhóm lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc bị nhà cầm quyền Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa cho là cấu kết với nhau lộng quyền và để sát hại những Đảng viên không theo phe cánh từ Đại hội X của Đảng Cộng sản Trung Quốc, nhưng sau đó bị bắt và xét xử năm 1976, sau khi Mao Trạch Đông mất. "Bè lũ bốn tên" là những thành viên hoạt động tích cực nhất Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc. Nhóm tứ nhân bang gồm: Giang Thanh (vợ thứ tư của Mao Trạch Đông), Trương Xuân Kiều, Diêu Văn Nguyên và Vương Hồng Văn.
“Mấy người ông nội Trương và ông Bạch cũng cho rằng khả năng khôi phục thi tuyển sinh đại học khá lớn, bọn họ đều là người có quan hệ ở kinh thành, nói như vậy khẳng định có căn cứ nhất định, dù sao cũng chỉ lợi dụng thời gian mèo đông và nông nhàn học tập, cho dù về sau không khôi phục cũng không có tổn thất gì.”
“Đến lúc đó người đã kết hôn đã sinh đứa bé còn có thể thi tuyển sinh đại học sao?” Liễu Nghiên Vũ hơi bận tâm, điều kiện của cô như vậy đoán chừng không thi tuyển sinh đại học được đi.
“Em cảm thấy có khả năng, thanh niên trí thức lên núi xuống nông thôn kết hôn không phải số ít, quốc gia sẽ phải suy tính điểm này.” Tô Mặc Nhiên biết có khả năng nhưng cô lại không thể nói ra, không thể làm gì khác hơn là trước lôi kéo Liễu Nghiên Vũ cùng nhau học tập, dù sao đến lúc đó tin tức khôi phục thi tuyển sinh đại học truyền tới sẽ biết.
“Chỉ mong như vậy thôi.”
Kể từ ngày đó, tiểu viện này của bọn họ lại bắt đầu khẩn trương học tập.
Vừa bắt đầu mọi người đều cảm thấy hết sức khó khăn, dù sao vứt bỏ quyển sách trong thời gian rất lâu, hiện giờ lại cầm lên lần nữa nói dễ vậy sao, thật may là họ có hai vị giáo viên, Trương Hoài Dật và Bạch Minh Viễn. Có cái gì không hiểu ghi chép lại, có thể vào lúc rảnh rỗi cầm lấy đi xin chỉ bảo.
Tô Mặc Nhiên ung dung hơn hai người khác một chút, nền tảng của cô tốt, kiếp trước từng trải qua nhiều năm thi cử giáo dục hun đúc như vậy, kiến thức ít nhiều gì cũng khắc ở trong đầu, mặc dù đề mục bây giờ có khác biệt rất lớn với sau này, nhưng dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, học cũng rất nhanh.
Thạch Cương không tham dự học tập, anh nói anh sẽ không học đại học, về sau phải trực tiếp vào quân đội, đây là con đường lão già nhà anh sắp xếp cho anh, cơ hội chín muồi anh phải đi.
Vốn anh định lúc đi mang Liễu Nghiên Vũ cùng đi, bằng vào quan hệ nhà họ Thạch muốn điều Liễu Nghiên Vũ đi rất dễ dàng, nhưng Liễu Nghiên Vũ kiên trì không chịu, cô muốn cùng Tô Mặc Nhiên Tôn Hiểu Mỹ cùng nhau nỗ lực thi lên đại học, cô muốn dựa vào bản lĩnh của chính mình đi kinh thành. Thạch Cương hết cách với cô, không thể làm gì khác hơn là đồng ý nếu như sau này Liễu Nghiên Vũ không có tư cách tham gia thi lại thông qua quan hệ nhà họ Thạch đi kinh thành.
Từ Tường ngược lại cũng bắt đầu học tập, nhưng mà cho dù anh không ôn tập đoán chừng cũng không sao, chỉ bằng thân phận Thái tử gia của nhà họ Từ của anh cho dù về sau không khôi phục thi tuyển sinh đại học, hắn muốn học đại học còn không phải là chuyện một câu nói trong nhà, nhưng anh muốn dựa vào bản lĩnh của bản thân thử một chút.
Bạch Mộ Ngôn cũng ở trong hàng ngũ học tập, vốn Tô Mặc Nhiên cho rằng anh chắc cũng giống như Thạch Cương tiến vào quân đội mới phải, nhưng anh nói anh không có hứng thú với đầu quân, hơn nữa trong nhà hiện giờ chỉ có một mình anh ở bên cạnh Bạch Minh Viễn, nếu như anh vào bộ đội sẽ không có ai chăm sóc cho ông cụ Bạch rồi.
Hai người đàn ông này đều rất yêu nghiệt, thông minh cơ trí, trí nhớ khả năng lý giải đều mạnh hung hãn, đặc biệt am hiểu khoa học tự nhiên, làm đề mục khoa học tự nhiên dễ dàng giống như chém dưa thái rau. Điều này khiến cho Tô Mặc Nhiên hận nghiến răng nghiến lợi, ai bảo cô là củi mục trong khoa học tự nhiên, nhìn thấy ký hiệu con số liền choáng váng.
Tháng 10 năm 1977.
Ngày nào đó, cả khu thanh niên trí thức đột nhiên sôi trào lên.
“Khôi phục thi tuyển sinh đại học, khôi phục thi tuyển sinh đại học á!”
“Thật, thật sự khôi phục thi tuyển sinh đại học?”
“Chúng ta thật sự có thể tham gia thi tuyển sinh đại học?”
“Thật tốt quá, thật tốt quá!”
Tin tức khôi phục thi tuyển sinh đại học cuối cùng từ trấn trên truyền đến.
“Té xỉu? Tại sao lại đột nhiên té xỉu?” Thạch Cương vừa nghe bà xã té xỉu lập tức liều mạng một phát túm lấy cánh tay Tôn Hiểu Mỹ hỏi.
“Ai ôi, anh buông tay, làm sao em biết được tại sao cô ấy té xỉu, không phải tới gọi Mặc Nhiên sao, em cũng không phải là thầy thuốc.” Tôn Hiểu Mỹ liền tranh thủ giải cứu cánh tay của mình từ trong tay Thạch Cương ra, Thạch Cương này mới vừa rồi xuống tay không nhẹ không nặng lát nữa khẳng định tím rồi.
Thạch Cương xoay người lại túm lấy cánh tay Tô Mặc Nhiên liền kéo về trước, “Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút.”
“Anh chậm một chút, chậm một chút…”
Tô Mặc Nhiên bất đắc dĩ chỉ có thể đi như chạy theo bước chân của Thạch Cương, hừ hừ, bắt nạt người chân ngắn có phải không?
Khi Thạch Cương lôi kéo Tô Mặc Nhiên vào nhà Liễu Nghiên Vũ còn chưa tỉnh, Tô Mặc Nhiên lấy gối kê tay ra bắt mạch cho cô ấy.
Chỉ chốc lát sau, lòng thấp thỏm của Tô Mặc Nhiên liền buông xuống.
“Như thế nào, như thế nào?” Thạch Cương đứng ở bên cạnh lo lắng hỏi.
“Xảy ra mạng người.” Tô Mặc Nhiên tỏ vẻ nghiêm túc nói.
Thạch Cương lập tức luống cuống,”Tại sao có thể như vậy, rốt cuộc bị bệnh gì, bệnh gì?”
Tô Mặc Nhiên tỏ vẻ căng thẳng nói: “Mấy người làm ra mạng người rồi, trong bụng của cô ấy mọc lên thứ gì đó.”
“Thứ gì? Có còn cứu được không, này, em nói mau lên.” Tôn Hiểu Mỹ nóng nảy không ngừng lắc cánh tay Tô Mặc Nhiên.
“Phụt” Tô Mặc Nhiên đột nhiên nở nụ cười, giả bộ không được nữa, “Có thể cứu chữa, Thạch Cương, chúc mừng anh, anh sắp làm cha.”
Nghe lời của cô, Thạch Cương và Tôn Hiểu Mỹ đều ngẩn ra, làm cha?
“Anh… Anh… Cô ấy… Cô ấy…”
Thạch Cương chỉ ngón tay vào mình lại chỉ chỉ Liễu Nghiên Vũ, lắp bắp mà nói, khẩn trương đến nói không ra.
“Vậy sao em nói xảy ra mạng người, còn nói trong bụng của cô ấy mọc lên thứ gì đó?” Tôn Hiểu Mỹ hỏi. die nd da nl e q uu ydo n
“Đứa bé không phải là mạng người sao? Không mọc lên ở trong bụng muốn mọc lên ở đâu?”
Đến giờ phút này Tôn Hiểu Mỹ và Thạch Cương còn không biết Tô Mặc Nhiên cố ý trêu chọc bọn họ, vậy thì thật là ngu ngốc rồi.
“Được, em lại dám trêu chọc tụi chị, xem chị trừng phạt em như thế nào.” Tôn Hiểu Mỹ bắt được Tô Mặc Nhiên ấn cô trên giường đất bên cạnh càng không ngừng thọc lét.
“Ha ha… Ha ha…, được rồi, em sai rồi, em sai rồi, van chị, bỏ qua cho em đi!” Tô Mặc Nhiên khác cũng không sợ chỉ sợ thọc lét.
“Ngừng, ngừng, đừng làm rộn, Nghiên Vũ cô ấy như thế nào, té bất tỉnh không sao chứ?” Thạch Cương lúc này đã khôi phục lại bình thường, anh cứu Tô Mặc Nhiên từ trong công kích của Tôn Hiểu Mỹ ra, cẩn thận hỏi thăm chuyện phải chú ý khi mang thai, đều là lính mới lên đường nên khó tránh khỏi hơi khẩn trương.
“Không có việc gì, chỉ vì hơi mệt mỏi, ngủ một giấc là được rồi, ba tháng đầu phải cẩn thận chú ý, không thể vất vả, không thể ăn đồ ăn sống nguội cay có tính kích thích, điểm quan trọng nhất, không thể cùng phòng.”
“Cái này, anh biết rồi, biết rồi.” Thạch Cương đỏ bừng cả khuôn mặt, bị một cô gái chưa lập gia đình dặn dò chuyện riêng tư như vậy anh vẫn là lần đầu.
Sau khi Liễu Nghiên Vũ tỉnh lại phát hiện ông xã mình thay đổi, trở nên hưng phấn vả lại cẩn thận, ngay cả cô xuống giường rót chút nước cũng chuyện bé xé ra to, sau hỏi kỹ mới biết mình mang thai. Nghe được tin tức này cô còn hơi rối rắm, hôn nhân lần trước cô hơn một năm cũng không có đứa bé, cô còn tưởng rằng là mình không thể sinh, không ngờ lần này nhanh như vậy liền mang bầu.
Liễu Nghiên Vũ yêu thương khẽ vuốt bụng của mình, nơi này có kéo dài huyết mạch của cô và Thạch Cương, tưởng tượng của cô sau đó không lâu sẽ có một đứa bé trắng trẻo mập mạp mềm nhũn gọi cô là “Mẹ”, con trai con gái đều được, cô đều thích.
Liễu Nghiên Vũ biết thân thể mình yếu đuối vội vàng tìm Tô Mặc Nhiên cho cô ấy kiểm tra, Tô Mặc Nhiên không để cho Nghiên Vũ phải lo lắng, cô nhất định sẽ điều dưỡng cho chị ấy khỏe mạnh, sinh một đứa bé trắng trẻo mập mạp.
Sinh mệnh mới đến mang đến hy vọng mới cho mọi người, tất cả đều phát triển về phương hướng tốt, Tô Mặc Nhiên và các bạn bè của cô ở Trương gia truân sống cuộc sống khổ cực mà vui sướng.
Ba năm sau, năm mới năm 1977.
Mới từ nhà họ Trương trở về, Tô Mặc Nhiên mới vừa vào viện đã nhìn thấy một thằng nhóc ập mạp trắng trẻo giống như cái bánh bao từ trong nhà chạy ra, trong miệng còn kêu “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên…” Thằng nhóc trắng trẻo mập mạp giống như bánh bao này chính là con trai của Liễu Nghiên Vũ và Thạch Cương, năm nay hai tuổi tên Thạch Vũ Hiên, nhũ danh Nhạc Nhạc. [email protected]
Khi Nhạc Nhạc mới vừa sinh ra chỉ nặng năm cân sáu lạng, nhẹ hơn cục cưng bình thường, vì thế Tô Mặc Nhiên tốn công sức chăm sóc thằng bé khi còn trong tháng. Nhạc Nhạc hai tuổi chính là lúc đáng yêu, biết đi đường biết nói câu đơn giản, dáng vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh hết sức hoạt bát đáng yêu.
Từ nhỏ Nhạc Nhạc trừ mẹ thằng bé ra dính nhất chính là cô, cũng không nhiệt tình với cha thằng bé như vậy. Kể từ khi thằng bé bắt đầu biết nói liền một mực gọi cô “Nhiên nhiên”, chỉnh không biết bao nhiêu lần thằng bé chính là không nghe, cố chấp một mực gọi cô là Nhiên Nhiên. Thằng bé gọi Tôn Hiểu Mỹ đều gọi là dì, Tôn Hiểu Mỹ còn vì vậy ghen tỵ thật lâu, nói Nhạc Nhạc không thích mình.
Đây cũng bởi vì cô làm đồ ăn vặt ăn ngon cho thằng nhóc này, cháo cải, bột gạo, bánh ngọt. Tất cả đồ ăn ngọt ngào mềm nhũn đều là thứ thằng nhóc thích ăn, có lẽ biết những món ăn ngon này đều do cô làm, vì vậy thân thiết nhiệt tình với cô hơn người khác.
Tô Mặc Nhiên ôm lấy thằng nhóc treo trên chân cô, “Nhạc Nhạc, sao cháu lại đi ra, bên ngoài rất lạnh nha.”
Cô ôm thằng nhóc vào nhà, Liễu Nghiên Vũ và Tôn Hiểu Mỹ hai người đang ngồi ngay ở trên giường, không biết nói cái gì, hai người đều mím môi cười trộm.
“Cũng biết là em trở lại, nếu không Nhạc Nhạc sao lại kích động như thế, cha của thằng bé trở lại cũng không thấy thằng bé đi ra ngoài đón.” Tôn Hiểu Mỹ chua xót nói.
Tô Mặc Nhiên hả hê liếc Tôn Hiểu Mỹ một cái, “Tất nhiên, Nhạc Nhạc của chúng ta rất thích em, có phải không, Nhạc Nhạc, nào, hôn một cái.”
Tiểu Nhạc vui mừng lập tức in miệng vểnh lên trên mặt Tô Mặc Nhiên.
Tôn Hiểu Mỹ lập tức nhào lên giường lăn lộn, trong miệng còn càng không ngừng kêu, “Hu, không công bằng, không công bằng, mới vừa rồi chị kêu thằng bé hôn, thằng bé chính là không hôn.”
“Được rồi được rồi, hai người có ý hay không có ý, mỗi lần đều náo loạn, lại nói Nhạc Nhạc nhà chúng ta thật sự thích Mặc Nhiên, có lúc ngay cả chị đây người làm mẹ cũng ghen tỵ.” Liễu Nghiên Vũ hơi buồn cười nhìn động tác trẻ con của Tôn Hiểu Mỹ, hai người kia mỗi lần vừa gặp phải chuyện về Nhạc Nhạc chỉ thích náo loạn, đúng là không có biện pháp.
“Tất nhiên, em chính là mẹ nuôi của Nhạc Nhạc, không thích em thì thích ai.”
Tô Mặc Nhiên đi tới đặt tiểu Nhạc Nhạc ở trên giường gạch, từ trong túi xách bên người móc ra vài cuốn sách đặt ở trên giường đất, “Vậy, sách cho các chị, các chị cần phải che giấu cho kỹ không để cho người ngoài nhìn thấy.”
Tôn Hiểu Mỹ lật đi lật lại vài cuốn sách nói: “Hai người cảm thấy thật sự có có thể sẽ khôi phục thi tuyển sinh đại học sao?”
Tô Mặc Nhiên suy nghĩ một chút nói: “Có lẽ chị cảm thấy hiện giờ không thể nào, nhưng tương lai thì sao? Bè lũ bốn tên * đã ngã, quốc gia cần phát triển thêm một bước, phát triển cần chính là cái gì? Là nhân tài, vậy chị cho rằng những con em cán bộ dựa vào quan hệ đi cửa sau lên đại học kia và công nông binh nộp giấy trắng lên đại học cũng coi là nhân tài sao? Bọn họ có thể xây dựng quốc gia dẫn dắt quốc gia đi về hướng huy hoàng mới sao? Đáp án hiển nhiên là không thể, đã như vậy, khôi phục thi tuyển sinh đại học chọn lựa nhân tài này đó là chuyện sớm hay muộn. Cơ hội đều để lại cho người chuẩn bị xong, chúng ta bây giờ bắt đầu chuẩn bị, đến lúc đó nhất định sẽ học tốt hơn người khác, cơ hội thi lên đại học và thi đậu đại học tốt càng lớn hơn.” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
(*) Bè lũ bốn tên (Tứ nhân bang): là cụm từ để chỉ một nhóm lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc bị nhà cầm quyền Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa cho là cấu kết với nhau lộng quyền và để sát hại những Đảng viên không theo phe cánh từ Đại hội X của Đảng Cộng sản Trung Quốc, nhưng sau đó bị bắt và xét xử năm 1976, sau khi Mao Trạch Đông mất. "Bè lũ bốn tên" là những thành viên hoạt động tích cực nhất Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc. Nhóm tứ nhân bang gồm: Giang Thanh (vợ thứ tư của Mao Trạch Đông), Trương Xuân Kiều, Diêu Văn Nguyên và Vương Hồng Văn.
“Mấy người ông nội Trương và ông Bạch cũng cho rằng khả năng khôi phục thi tuyển sinh đại học khá lớn, bọn họ đều là người có quan hệ ở kinh thành, nói như vậy khẳng định có căn cứ nhất định, dù sao cũng chỉ lợi dụng thời gian mèo đông và nông nhàn học tập, cho dù về sau không khôi phục cũng không có tổn thất gì.”
“Đến lúc đó người đã kết hôn đã sinh đứa bé còn có thể thi tuyển sinh đại học sao?” Liễu Nghiên Vũ hơi bận tâm, điều kiện của cô như vậy đoán chừng không thi tuyển sinh đại học được đi.
“Em cảm thấy có khả năng, thanh niên trí thức lên núi xuống nông thôn kết hôn không phải số ít, quốc gia sẽ phải suy tính điểm này.” Tô Mặc Nhiên biết có khả năng nhưng cô lại không thể nói ra, không thể làm gì khác hơn là trước lôi kéo Liễu Nghiên Vũ cùng nhau học tập, dù sao đến lúc đó tin tức khôi phục thi tuyển sinh đại học truyền tới sẽ biết.
“Chỉ mong như vậy thôi.”
Kể từ ngày đó, tiểu viện này của bọn họ lại bắt đầu khẩn trương học tập.
Vừa bắt đầu mọi người đều cảm thấy hết sức khó khăn, dù sao vứt bỏ quyển sách trong thời gian rất lâu, hiện giờ lại cầm lên lần nữa nói dễ vậy sao, thật may là họ có hai vị giáo viên, Trương Hoài Dật và Bạch Minh Viễn. Có cái gì không hiểu ghi chép lại, có thể vào lúc rảnh rỗi cầm lấy đi xin chỉ bảo.
Tô Mặc Nhiên ung dung hơn hai người khác một chút, nền tảng của cô tốt, kiếp trước từng trải qua nhiều năm thi cử giáo dục hun đúc như vậy, kiến thức ít nhiều gì cũng khắc ở trong đầu, mặc dù đề mục bây giờ có khác biệt rất lớn với sau này, nhưng dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, học cũng rất nhanh.
Thạch Cương không tham dự học tập, anh nói anh sẽ không học đại học, về sau phải trực tiếp vào quân đội, đây là con đường lão già nhà anh sắp xếp cho anh, cơ hội chín muồi anh phải đi.
Vốn anh định lúc đi mang Liễu Nghiên Vũ cùng đi, bằng vào quan hệ nhà họ Thạch muốn điều Liễu Nghiên Vũ đi rất dễ dàng, nhưng Liễu Nghiên Vũ kiên trì không chịu, cô muốn cùng Tô Mặc Nhiên Tôn Hiểu Mỹ cùng nhau nỗ lực thi lên đại học, cô muốn dựa vào bản lĩnh của chính mình đi kinh thành. Thạch Cương hết cách với cô, không thể làm gì khác hơn là đồng ý nếu như sau này Liễu Nghiên Vũ không có tư cách tham gia thi lại thông qua quan hệ nhà họ Thạch đi kinh thành.
Từ Tường ngược lại cũng bắt đầu học tập, nhưng mà cho dù anh không ôn tập đoán chừng cũng không sao, chỉ bằng thân phận Thái tử gia của nhà họ Từ của anh cho dù về sau không khôi phục thi tuyển sinh đại học, hắn muốn học đại học còn không phải là chuyện một câu nói trong nhà, nhưng anh muốn dựa vào bản lĩnh của bản thân thử một chút.
Bạch Mộ Ngôn cũng ở trong hàng ngũ học tập, vốn Tô Mặc Nhiên cho rằng anh chắc cũng giống như Thạch Cương tiến vào quân đội mới phải, nhưng anh nói anh không có hứng thú với đầu quân, hơn nữa trong nhà hiện giờ chỉ có một mình anh ở bên cạnh Bạch Minh Viễn, nếu như anh vào bộ đội sẽ không có ai chăm sóc cho ông cụ Bạch rồi.
Hai người đàn ông này đều rất yêu nghiệt, thông minh cơ trí, trí nhớ khả năng lý giải đều mạnh hung hãn, đặc biệt am hiểu khoa học tự nhiên, làm đề mục khoa học tự nhiên dễ dàng giống như chém dưa thái rau. Điều này khiến cho Tô Mặc Nhiên hận nghiến răng nghiến lợi, ai bảo cô là củi mục trong khoa học tự nhiên, nhìn thấy ký hiệu con số liền choáng váng.
Tháng 10 năm 1977.
Ngày nào đó, cả khu thanh niên trí thức đột nhiên sôi trào lên.
“Khôi phục thi tuyển sinh đại học, khôi phục thi tuyển sinh đại học á!”
“Thật, thật sự khôi phục thi tuyển sinh đại học?”
“Chúng ta thật sự có thể tham gia thi tuyển sinh đại học?”
“Thật tốt quá, thật tốt quá!”
Tin tức khôi phục thi tuyển sinh đại học cuối cùng từ trấn trên truyền đến.
Tác giả :
Mộ Thủy Chi Ngư