Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi
Chương 17: Tìm được
Editor: Puck - Diễn đàn
Sau khi chuẩn bị xong, đoàn người chuẩn bị lên núi, giống như nghĩ đến điều gì, Tô Mặc Nhiên đột nhiên nói, “Chờ tôi một chút.”
Cô nhanh chóng trở về sân nhỏ, về nhà lấy cái mền trước, lại đi phòng chứa củi tìm hai cây gậy trúc thô to bằng cánh tay dài hơn hai mét cùng với một cuộn dây thừng, suy nghĩ một chút lại dùng bình nước pha một bình trà đường treo trên người, lúc này mới ôm đồ chạy tới tập hợp.
“Em mang gậy trúc, sợi dây, để làm gì.” Tôn Hiểu Mỹ thấy cô cầm rất nhiều đồ vội vàng nhận lấy.
“Có lẽ sẽ dùng tới, mới vừa xuống núi đường đi trơn trượt, cây gậy trúc có thể coi như gậy.” Nếu quả thật như cô phỏng đoán, Liễu Nghiên Vũ ở trong một hang núi nào đó cho đến bây giờ vẫn không về tám phần chắc đã bị thương, vẫn làm xong các biện pháp đề phòng trước tránh cho đến lúc đó phiền toái.
Từ Tường nhìn đồ trong tay cô, trong mắt lóe lên một tia sáng.
“Cũng không cần cầm cây to dài như vậy chứ.”
“Nhất thời không tìm được thứ thích hợp, chấp nhận dùng thôi.”
Một nhóm bốn người đi lên phía sau núi tìm, tìm được một hang núi tránh mưa, quả nhiên Liễu Nghiên Vũ đang ở bên trong.
Khi bọn họ tìm đến, Liễu Nghiên Vũ đang ngồi trên tảng đá có lót rơm rạ, trước người là một đống lửa, bên cạnh còn có chút củi đốt, quần áo trên người khô chắc không gặp mưa.
Tô Mặc Nhiên liếc nhìn Từ Tường bên cạnh, sao anh ta biết Liễu Nghiên Vũ ở trong hang núi? die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Từ Tường đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Tô Mặc Nhiên, chỉ có thể nhún nhún vai, hiện giờ anh không thể nói là Thạch Cương nói cho anh biết.
“Nghiên Vũ, đã tìm được cậu.” Tôn Hiểu Mỹ vừa nhìn thấy cô ấy lập tức nhào tới.
“Ôi.” Liễu Nghiên Vũ nhìn thấy người tới, vừa định đứng lên, chỗ cổ chân truyền đến đau đớn một trận, đau đến cô lập tức ngã về trên tảng đá.
“Cậu làm sao vậy, như thế nào?” Tôn Hiểu Mỹ thấy thế vội đỡ cô ấy.
“Không có việc gì, không có việc gì, chính là không cẩn thận bị đau chân.” Liễu Nghiên Vũ đau đến sắc mặt hơi tái nhợt, tóc hơi xốc xếch.
Tôn Hiểu Mỹ vén ống quần cô ấy lên, mắt cá chân tím bầm, sưng thành bánh màn thầu lớn.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Để cho em xem.” Tô Mặc Nhiên đi tới đứng bên cạnh Liễu Nghiên Vũ, đưa tay sờ lên mắt cá chân của cô ấy.
“Không có chuyện gì lớn, bẻ lên là được, chỗ sưng đỏ này dùng chút dầu hồng hoa xoa bóp một chút, chị Nghiên Vũ trước uống chút nước đi.” Mặc Nhiên cởi bình nước trên người đưa cho cô ấy, lúc trước cô pha là nước trà đường, vào lúc này vừa đúng vừa miệng.
“Cám ơn em, Mặc Nhiên.” Liễu Nghiên Vũ nhận lấy bình nước uống ngụm nhỏ, trà ngọt ngào sưởi ấm lòng cô.
“Chân không thể chạm đất, làm như thế nào?” Tôn Hiểu Mỹ nóng nảy, dựa vào hai người phụ nữ bọn họ làm sao xuống núi được, chẳng lẽ để Bạch Mộ Ngôn cõng xuống? Thân thể thằng nhóc Từ Tường này giống như gió vừa thổi sẽ té khẳng định không trông cậy được vào.
“Em có biện pháp, trước chờ một chút.”
Tô Mặc Nhiên đặt hai cây gậy trúc cầm theo tới lên đất, dùng sợi dây thừng bện qua giữa hai cây gậy trúc, chỉ chốc lát sau một cái cáng cứu thương giản dị đã làm xong.
“Được rồi, thử thôi.”
Hai người Từ Tường và Bạch Mộ Ngôn một trước một sau khiêng cáng cứu thương, vốn Tôn Hiểu Mỹ nói thân thể Từ Tường quá yếu cứ để cho cô và Bạch Mộ Ngôn khiêng, Từ Tường lại nói anh còn chưa yếu đến mức ngay cả một cái cáng cứu thương cũng không khiêng nổi.
Dọc theo đường đi Tôn Hiểu Mỹ còn không ngừng nói với Từ Tường, “Nếu anh khiêng không nổi nhanh gọi tôi.” di3n~d@n`l3q21y"d0n
“Anh có được không vậy, cầm cự không nổi nhanh nói.”
Về đến nhà, Tôn Hiểu Mỹ chân không chạy đi tìm thầy lang, Bạch Mộ Ngôn đi thông báo cho những người khác để cho bọn họ không cần tìm tiếp.
Trong nhà chỉ còn lại ba người Liễu Nghiên Vũ, Từ Tường, Tô Mặc Nhiên.
“Thạch Cương, không sao chứ?” Liễu Nghiên Vũ liếc nhìn Từ Tường hỏi.
“Không chết được.” Không biết tại sao giọng Từ Tường có phần không vui.
“Tay của anh ấy…” Liễu Nghiên Vũ định hỏi gì lại phát hiện câu từ của Từ Tường không được tốt, dừng lại ở đó.
“Không biết, trời vừa sáng liền bị cậu ta đẩy ra ngoài tìm cô, hiện giờ cũng còn chưa tìm thầy lang.”
Tô Mặc Nhiên thế mới biết thì ra Thạch Cương cứu Liễu Nghiên Vũ, cõng cô đến hang núi tránh dầm mưa, lại nổi lửa sưởi ấm canh chừng cô cả một đêm, sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của Liễu Nghiên Vũ, trời chưa sáng đã trở về.
Mặc Nhiên cảm thấy Thạch Cương này mới là người đàn ông chân chính.
Thầy lang trong thôn tới, nhưng bó tay hết cách với chân của Liễu Nghiên Vũ. Thầy lang do trong huyện huấn luyện thống nhất, tổng cộng chỉ huấn luyện một hai tháng, huấn luyện chính là truyền nước, phần xương cốt này thật sự chưa từng học, sau đó chỉ kê chút thuốc tiêu viêm và dầu hồng hoa là được rồi.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đưa đi bệnh viện huyện?” Tôn Hiểu Mỹ hỏi.
Đời trước Tô Mặc Nhiên cũng từng bẻ khớp, chỉ có điều khi đó sức lực tay cô không đủ, khi bẻ khớp đặc biệt mệt mỏi, hiện giờ không giống vậy, sau khi luyện rèn thể dưỡng thân lực lượng đã gia tăng rồi.
“Em xem giúp chị một chút.”
Tô Mặc Nhiên đi qua ngồi xổm xuống, đặt chân Liễu Nghiên Vũ lên chân mình, nhéo chỗ sưng tấy.
“Đau…” Liễu Nghiên Vũ khẩn trương nhìn tay Tô Mặc Nhiên đặt trên cổ chân của cô.
“Thả lỏng.” Động tác của Tô Mặc Nhiên êm ái xoay xoay quanh mắt cá chân của cô ấy, chậm rãi vận động.
Toàn thân Liễu Nghiên Vũ căng thẳng, hai tay túm chặt cái mền dưới thân.
Tô Mặc Nhiên xoay xoay hồi lâu cũng không có động tác gì, điều này khiến cho Liễu Nghiên Vũ hơi nóng nảy.
“Chị Nghiên Vũ, chị và Tống Khai Minh định ly hôn sao?”
“Hả?” Liễu Nghiên Vũ không ngờ Tô Mặc Nhiên sẽ hỏi chuyện này, nhất thời ngẩn người ở đó.
“Chị, a…” Một tiếng hét thảm.
Khi Liễu Nghiên Vũ mất hồn, Tô Mặc Nhiên đột nhiên túm chặt lấy bẻ một phát, rắc rắc, được rồi.
“Được rồi, chị thử đi loanh quanh xem còn đau không.”
Liễu Nghiên Vũ đi loanh quanh, phát hiện mắt cá chan thật sự không đau, chỉ có điều sưng tấy nghiêm trọng, “Mặc Nhiên, em thật lợi hại, đã hết đau.”
“Nhiên Nhiên, không ngờ em còn có tay này.” Tôn Hiểu Mỹ vừa nhìn chân của Liễu Nghiên Vũ khỏi rồi, lập tức ngạc nhiên nhìn Tô Mặc Nhiên. dieendaanleequuydonn
“Bà nội em là bác sỹ trung y, từ nhỏ em cũng theo học một chút, đợi lát nữa để chị Hiểu Mỹ dùng dầu hồng hoa xoa bóp đẩy máu bầm ra, kê chân, lại nghỉ ngơi vài ngày liền xong chuyện.”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Lúc Tống Khai Minh trở lại, Liễu Nghiên Vũ đã tốt rồi, chỉ có điều bây giờ Liễu Nghiên Vũ không muốn gặp anh ta, để Tôn Hiểu Mỹ đuổi anh ta đi.
Trước khi Từ Tường trở về liền nói tình huống của Thạch Cương cho Tô Mặc Nhiên một lần, hy vọng cô có thể giúp Thạch Cương nắn lại xương, cô đồng ý.
Khi nắn lại xương cho Thạch Cương cũng không khó khăn, nói rõ ý đến, trực tiếp túm lấy hai ngón tay của anh thi triển đại lực kim cương chỉ một lần, cũng không quản anh ta có khẩn trương hay không, dù thế nào đi nữa anh ta là đàn ông, chút đau này mà không chịu nổi còn tính là đàn ông gì.
Nhìn Thạch Cương giống như bị cảm nhẹ, cô lại có tình cung cấp thuốc cảm, Thạch Cương vẫn là thanh niên trí thức đầu tiên mà cô biết từ khi tới đây.
Buổi tối Tô Mặc Nhiên vào không gian, tìm kiếm quyển sách về bệnh tình của Từ Tường.
Thật ra thì Từ Tường cũng không phải bị bệnh mà bị trúng cổ độc, một loạn cổ độc tên là thất nhật phệ tâm cổ. Tên như ý nghĩa thất nhật phệ tâm cổ chính là cứ mỗi bảy ngày sẽ phát tác, lúc phát tác sẽ có đau đớn giống như vạn kiến đốt thân. Từ Tường này rốt cuộc đã đắc tội ai, lại bị hạ cổ ác độc như vậy.
(*) Thất nhật = bảy ngày, phệ tâm = cắn nuốt tim
Thất nhật phệ tâm cổ được xếp hạng thứ sáu trên bảng xếp hạng cổ hiếm, theo như ghi lại mười cổ đầu tiên trên bảng xếp hạng cổ hiếm đã biến mất nhiều năm, không nghĩ tới bây giờ lại bị cô phát hiện.
Theo trong sách thuốc nói thất nhật phệ tâm cổ này cũng không phải không có thuốc nào chữa được, chỉ cần dùng ngân châm đóng huyệt lại lấy nội lực bức ra là được. Nhưng mà thất nhật phệ tâm cổ này hết sức giảo hoạt, thường ngày núp ở khắp nơi trong cơ thể vốn không cách nào tra tìm, chỉ có điều con sâu nhỏ này lại có khuyết điểm hết sức trí mạng, yêu ngọt, đặc biệt yêu thích mật ong mùi vị trong veo, phẩm chất càng thượng thừa càng tốt.
Sau khi biết được phương pháp giải phệ tâm cổ, cô suy tính có cần giải giúp Từ Tường hay không, cuối cùng thấy trong sách thuốc nói có một bí pháp có thể thông qua tử cổ khống chế mẫu cổ, hơn nữa chỉ cần người ăn tinh thể cổ trùng này, cổ trùng cấp bậc thấp hơn nó đều không thể tổn hại được, chỗ tốt như vậy để cho ánh mắt của cô lập tức sáng lên, nếu như vậy còn sợ cái gì? Vốn không dám giải chính là bởi vì sợ người hạ độc trả thù, hiện giờ có bí pháp như vậy cô hoàn toàn không cần lo lắng.
Chiếm được tin tức mình muốn lại giải quyết được họa lớn trong lòng, Tô Mặc Nhiên lập tức ra khỏi không gian, định ngủ ngon một giấc, chờ sau đó tìm cơ hội thử phệ tâm cổ một chút, nhìn xem có đúng là thất nhật phệ tâm cổ không.
Sau khi chuẩn bị xong, đoàn người chuẩn bị lên núi, giống như nghĩ đến điều gì, Tô Mặc Nhiên đột nhiên nói, “Chờ tôi một chút.”
Cô nhanh chóng trở về sân nhỏ, về nhà lấy cái mền trước, lại đi phòng chứa củi tìm hai cây gậy trúc thô to bằng cánh tay dài hơn hai mét cùng với một cuộn dây thừng, suy nghĩ một chút lại dùng bình nước pha một bình trà đường treo trên người, lúc này mới ôm đồ chạy tới tập hợp.
“Em mang gậy trúc, sợi dây, để làm gì.” Tôn Hiểu Mỹ thấy cô cầm rất nhiều đồ vội vàng nhận lấy.
“Có lẽ sẽ dùng tới, mới vừa xuống núi đường đi trơn trượt, cây gậy trúc có thể coi như gậy.” Nếu quả thật như cô phỏng đoán, Liễu Nghiên Vũ ở trong một hang núi nào đó cho đến bây giờ vẫn không về tám phần chắc đã bị thương, vẫn làm xong các biện pháp đề phòng trước tránh cho đến lúc đó phiền toái.
Từ Tường nhìn đồ trong tay cô, trong mắt lóe lên một tia sáng.
“Cũng không cần cầm cây to dài như vậy chứ.”
“Nhất thời không tìm được thứ thích hợp, chấp nhận dùng thôi.”
Một nhóm bốn người đi lên phía sau núi tìm, tìm được một hang núi tránh mưa, quả nhiên Liễu Nghiên Vũ đang ở bên trong.
Khi bọn họ tìm đến, Liễu Nghiên Vũ đang ngồi trên tảng đá có lót rơm rạ, trước người là một đống lửa, bên cạnh còn có chút củi đốt, quần áo trên người khô chắc không gặp mưa.
Tô Mặc Nhiên liếc nhìn Từ Tường bên cạnh, sao anh ta biết Liễu Nghiên Vũ ở trong hang núi? die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Từ Tường đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Tô Mặc Nhiên, chỉ có thể nhún nhún vai, hiện giờ anh không thể nói là Thạch Cương nói cho anh biết.
“Nghiên Vũ, đã tìm được cậu.” Tôn Hiểu Mỹ vừa nhìn thấy cô ấy lập tức nhào tới.
“Ôi.” Liễu Nghiên Vũ nhìn thấy người tới, vừa định đứng lên, chỗ cổ chân truyền đến đau đớn một trận, đau đến cô lập tức ngã về trên tảng đá.
“Cậu làm sao vậy, như thế nào?” Tôn Hiểu Mỹ thấy thế vội đỡ cô ấy.
“Không có việc gì, không có việc gì, chính là không cẩn thận bị đau chân.” Liễu Nghiên Vũ đau đến sắc mặt hơi tái nhợt, tóc hơi xốc xếch.
Tôn Hiểu Mỹ vén ống quần cô ấy lên, mắt cá chân tím bầm, sưng thành bánh màn thầu lớn.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Để cho em xem.” Tô Mặc Nhiên đi tới đứng bên cạnh Liễu Nghiên Vũ, đưa tay sờ lên mắt cá chân của cô ấy.
“Không có chuyện gì lớn, bẻ lên là được, chỗ sưng đỏ này dùng chút dầu hồng hoa xoa bóp một chút, chị Nghiên Vũ trước uống chút nước đi.” Mặc Nhiên cởi bình nước trên người đưa cho cô ấy, lúc trước cô pha là nước trà đường, vào lúc này vừa đúng vừa miệng.
“Cám ơn em, Mặc Nhiên.” Liễu Nghiên Vũ nhận lấy bình nước uống ngụm nhỏ, trà ngọt ngào sưởi ấm lòng cô.
“Chân không thể chạm đất, làm như thế nào?” Tôn Hiểu Mỹ nóng nảy, dựa vào hai người phụ nữ bọn họ làm sao xuống núi được, chẳng lẽ để Bạch Mộ Ngôn cõng xuống? Thân thể thằng nhóc Từ Tường này giống như gió vừa thổi sẽ té khẳng định không trông cậy được vào.
“Em có biện pháp, trước chờ một chút.”
Tô Mặc Nhiên đặt hai cây gậy trúc cầm theo tới lên đất, dùng sợi dây thừng bện qua giữa hai cây gậy trúc, chỉ chốc lát sau một cái cáng cứu thương giản dị đã làm xong.
“Được rồi, thử thôi.”
Hai người Từ Tường và Bạch Mộ Ngôn một trước một sau khiêng cáng cứu thương, vốn Tôn Hiểu Mỹ nói thân thể Từ Tường quá yếu cứ để cho cô và Bạch Mộ Ngôn khiêng, Từ Tường lại nói anh còn chưa yếu đến mức ngay cả một cái cáng cứu thương cũng không khiêng nổi.
Dọc theo đường đi Tôn Hiểu Mỹ còn không ngừng nói với Từ Tường, “Nếu anh khiêng không nổi nhanh gọi tôi.” di3n~d@n`l3q21y"d0n
“Anh có được không vậy, cầm cự không nổi nhanh nói.”
Về đến nhà, Tôn Hiểu Mỹ chân không chạy đi tìm thầy lang, Bạch Mộ Ngôn đi thông báo cho những người khác để cho bọn họ không cần tìm tiếp.
Trong nhà chỉ còn lại ba người Liễu Nghiên Vũ, Từ Tường, Tô Mặc Nhiên.
“Thạch Cương, không sao chứ?” Liễu Nghiên Vũ liếc nhìn Từ Tường hỏi.
“Không chết được.” Không biết tại sao giọng Từ Tường có phần không vui.
“Tay của anh ấy…” Liễu Nghiên Vũ định hỏi gì lại phát hiện câu từ của Từ Tường không được tốt, dừng lại ở đó.
“Không biết, trời vừa sáng liền bị cậu ta đẩy ra ngoài tìm cô, hiện giờ cũng còn chưa tìm thầy lang.”
Tô Mặc Nhiên thế mới biết thì ra Thạch Cương cứu Liễu Nghiên Vũ, cõng cô đến hang núi tránh dầm mưa, lại nổi lửa sưởi ấm canh chừng cô cả một đêm, sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của Liễu Nghiên Vũ, trời chưa sáng đã trở về.
Mặc Nhiên cảm thấy Thạch Cương này mới là người đàn ông chân chính.
Thầy lang trong thôn tới, nhưng bó tay hết cách với chân của Liễu Nghiên Vũ. Thầy lang do trong huyện huấn luyện thống nhất, tổng cộng chỉ huấn luyện một hai tháng, huấn luyện chính là truyền nước, phần xương cốt này thật sự chưa từng học, sau đó chỉ kê chút thuốc tiêu viêm và dầu hồng hoa là được rồi.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đưa đi bệnh viện huyện?” Tôn Hiểu Mỹ hỏi.
Đời trước Tô Mặc Nhiên cũng từng bẻ khớp, chỉ có điều khi đó sức lực tay cô không đủ, khi bẻ khớp đặc biệt mệt mỏi, hiện giờ không giống vậy, sau khi luyện rèn thể dưỡng thân lực lượng đã gia tăng rồi.
“Em xem giúp chị một chút.”
Tô Mặc Nhiên đi qua ngồi xổm xuống, đặt chân Liễu Nghiên Vũ lên chân mình, nhéo chỗ sưng tấy.
“Đau…” Liễu Nghiên Vũ khẩn trương nhìn tay Tô Mặc Nhiên đặt trên cổ chân của cô.
“Thả lỏng.” Động tác của Tô Mặc Nhiên êm ái xoay xoay quanh mắt cá chân của cô ấy, chậm rãi vận động.
Toàn thân Liễu Nghiên Vũ căng thẳng, hai tay túm chặt cái mền dưới thân.
Tô Mặc Nhiên xoay xoay hồi lâu cũng không có động tác gì, điều này khiến cho Liễu Nghiên Vũ hơi nóng nảy.
“Chị Nghiên Vũ, chị và Tống Khai Minh định ly hôn sao?”
“Hả?” Liễu Nghiên Vũ không ngờ Tô Mặc Nhiên sẽ hỏi chuyện này, nhất thời ngẩn người ở đó.
“Chị, a…” Một tiếng hét thảm.
Khi Liễu Nghiên Vũ mất hồn, Tô Mặc Nhiên đột nhiên túm chặt lấy bẻ một phát, rắc rắc, được rồi.
“Được rồi, chị thử đi loanh quanh xem còn đau không.”
Liễu Nghiên Vũ đi loanh quanh, phát hiện mắt cá chan thật sự không đau, chỉ có điều sưng tấy nghiêm trọng, “Mặc Nhiên, em thật lợi hại, đã hết đau.”
“Nhiên Nhiên, không ngờ em còn có tay này.” Tôn Hiểu Mỹ vừa nhìn chân của Liễu Nghiên Vũ khỏi rồi, lập tức ngạc nhiên nhìn Tô Mặc Nhiên. dieendaanleequuydonn
“Bà nội em là bác sỹ trung y, từ nhỏ em cũng theo học một chút, đợi lát nữa để chị Hiểu Mỹ dùng dầu hồng hoa xoa bóp đẩy máu bầm ra, kê chân, lại nghỉ ngơi vài ngày liền xong chuyện.”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Lúc Tống Khai Minh trở lại, Liễu Nghiên Vũ đã tốt rồi, chỉ có điều bây giờ Liễu Nghiên Vũ không muốn gặp anh ta, để Tôn Hiểu Mỹ đuổi anh ta đi.
Trước khi Từ Tường trở về liền nói tình huống của Thạch Cương cho Tô Mặc Nhiên một lần, hy vọng cô có thể giúp Thạch Cương nắn lại xương, cô đồng ý.
Khi nắn lại xương cho Thạch Cương cũng không khó khăn, nói rõ ý đến, trực tiếp túm lấy hai ngón tay của anh thi triển đại lực kim cương chỉ một lần, cũng không quản anh ta có khẩn trương hay không, dù thế nào đi nữa anh ta là đàn ông, chút đau này mà không chịu nổi còn tính là đàn ông gì.
Nhìn Thạch Cương giống như bị cảm nhẹ, cô lại có tình cung cấp thuốc cảm, Thạch Cương vẫn là thanh niên trí thức đầu tiên mà cô biết từ khi tới đây.
Buổi tối Tô Mặc Nhiên vào không gian, tìm kiếm quyển sách về bệnh tình của Từ Tường.
Thật ra thì Từ Tường cũng không phải bị bệnh mà bị trúng cổ độc, một loạn cổ độc tên là thất nhật phệ tâm cổ. Tên như ý nghĩa thất nhật phệ tâm cổ chính là cứ mỗi bảy ngày sẽ phát tác, lúc phát tác sẽ có đau đớn giống như vạn kiến đốt thân. Từ Tường này rốt cuộc đã đắc tội ai, lại bị hạ cổ ác độc như vậy.
(*) Thất nhật = bảy ngày, phệ tâm = cắn nuốt tim
Thất nhật phệ tâm cổ được xếp hạng thứ sáu trên bảng xếp hạng cổ hiếm, theo như ghi lại mười cổ đầu tiên trên bảng xếp hạng cổ hiếm đã biến mất nhiều năm, không nghĩ tới bây giờ lại bị cô phát hiện.
Theo trong sách thuốc nói thất nhật phệ tâm cổ này cũng không phải không có thuốc nào chữa được, chỉ cần dùng ngân châm đóng huyệt lại lấy nội lực bức ra là được. Nhưng mà thất nhật phệ tâm cổ này hết sức giảo hoạt, thường ngày núp ở khắp nơi trong cơ thể vốn không cách nào tra tìm, chỉ có điều con sâu nhỏ này lại có khuyết điểm hết sức trí mạng, yêu ngọt, đặc biệt yêu thích mật ong mùi vị trong veo, phẩm chất càng thượng thừa càng tốt.
Sau khi biết được phương pháp giải phệ tâm cổ, cô suy tính có cần giải giúp Từ Tường hay không, cuối cùng thấy trong sách thuốc nói có một bí pháp có thể thông qua tử cổ khống chế mẫu cổ, hơn nữa chỉ cần người ăn tinh thể cổ trùng này, cổ trùng cấp bậc thấp hơn nó đều không thể tổn hại được, chỗ tốt như vậy để cho ánh mắt của cô lập tức sáng lên, nếu như vậy còn sợ cái gì? Vốn không dám giải chính là bởi vì sợ người hạ độc trả thù, hiện giờ có bí pháp như vậy cô hoàn toàn không cần lo lắng.
Chiếm được tin tức mình muốn lại giải quyết được họa lớn trong lòng, Tô Mặc Nhiên lập tức ra khỏi không gian, định ngủ ngon một giấc, chờ sau đó tìm cơ hội thử phệ tâm cổ một chút, nhìn xem có đúng là thất nhật phệ tâm cổ không.
Tác giả :
Mộ Thủy Chi Ngư