Sống Lại Rồi Thì Phải Làm Sao?
Chương 36: Mắc Kẹt
Long đang bắt đầu lần dung hợp cuối cùng. Hắn ngồi dựa vào vách tường, thả lỏng cơ thể, còn ý thức thì tiến vào bên trong cuốn sách. Vẫn bệ đá cũ kĩ đó, vẫn là hình ảnh thằng Huy Ba Hoa bạn hắn. Nhưng không cười cười nói nói như mọi lần. Lần này, cả 2 đứa vẻ mặt đều rất nghiêm trọng. Long nhìn Huy, gật đầu. Nó gật đầu đáp lại rồi biến mất. Long nhắm mắt lại, ngồi xuống khoanh chân.
Thình thịch!
Tiếng tim đập mạnh vang lên, báo hiệu quá trình dung hợp đã bắt đầu. Ngay khi nghe tiếng thình thịch, hắn cũng chẳng còn biết gì nữa. Ý thức hắn bị đánh tan ngay giây đầu của quá trình dung hợp. Nhưng đây là bên trong thế giới linh hồn của hắn, nên bị đánh tan du bao nhiêu lần, ý thức hắn vẫn sẽ lại tụ tập lại, mỗi lần ngưng tụ thì ý thức của hắn sẽ nhạt đi 1 ít. Ngưng tụ – tan vỡ, ngưng tụ – tan vỡ,... lặp đi lặp lại, tuần hoàn dường như vô hạn.
Khi nào thì một người được cho là đã chết? Khi không còn ý thức. Bây giờ, Long đang trải qua cảm giác chết đi sống lại tuần hoàn liên tục. 1 quá trình mài mòn ý thức đáng sợ. Mà cái cảm giác nhói thấu trời trước khi chết chắc hẳn chẳng ai muốn thử vì nó chẳng dễ chịu chút nào. Nhưng Long phải nếm trải hết lần này tới lần khác. Không chỉ hắn, Long Nhị cũng phải gánh chịu cảm giác tương tự. Con Rồng cũng chẳng thoát khỏi cảnh đoạ đày. Linh hồn của Long là trái tim của nó. Nên mỗi lần ý thức Long tan vỡ là 1 lần linh hồn hắn vỡ vụn theo. Trái tim bị vỡ ra, rồi lành lại, lại vỡ ra,... khiến cho con Rồng gục ngã, nằm yên thoi thóp như sắp chết.
...
Chẳng biết qua bao lâu, khi Long lần nữa mở mắt ra thì cảm giác cả cơ thể mệt mỏi đến cùng cực. Hắn còn chẳng thể nhìn thấy bất kì thứ gì, mọi thứ tối đen như mực. Đưa tay lên cũng chẳng thể nhìn nổi nữa. Trước khi dung hợp, hắn vẫn còn nhìn thấy được mọi thứ nhờ ánh sáng màn chắn toả ra, bây giờ không còn ánh sáng, chứng tỏ rằng đã không còn màn chắn nữa. Bụng đói cồn cào, mí mắt trĩu nặng. Hắn lại nhắm mắt lại lần nữa, thở dài 1 hơi.
- Vậy là vượt qua rồi hả Huy? *hít hà*
Không có tiếng trả lời.
- Huy? Sách? Mày đâu rồi?
1 lúc sau mới có tiếng thều thào suy yếu vang lên trong đầu hắn:
- Tao đây... tao đang... rất yếu... tao... cần nghỉ ngơi.
Tiếng nói ngắt quãng, nhỏ bé khiến Long cảm nhận được cuốn sách đích thực suy yếu nghiêm trọng. Điều đó khiến Long hiểu thêm rằng hắn sẽ phải ở lại đây thêm 1 khoảng thời gian nữa. Không thức ăn, không nước uống. Hắn không biết mình có thể trụ lại được bao lâu, người trưởng thành bình thường có thể không uống nước khoảng 7 ngày, không ăn khoảng 1 tháng thì sẽ chết. Hắn cũng không biết ở đây có đủ oxi cho hắn hít thở không. Thế nên hắn phải hít thở nhẹ nhàng, đều đặn, tránh thở dốc. Hắn cũng không rõ khi nào cuốn sách mới trở lại bình thường, khi nào mới có thể quay trở ra.
- Trước khi mày nghỉ có thể truyền cho tao 1 bộ pháp quyết cơ sở và Thổ Độn Thuật cơ bản được không?
Không có hồi âm, nhưng vài phút sau trong hắn nhận được thông tin về 1 bộ pháp quyết tu luyện cơ sở là Thổ Nạp Thuật cùng Thổ Độn Thuật sơ cấp.
- Cảm ơn mày, nghỉ ngơi đi.
Nói xong câu đó với cuốn sách, hắn cũng yên lặng lại. Hắn muốn ngủ 1 giấc trước khi chìm đắm trong tu luyện.
Hắn ngủ 1 giấc ngon lành mặc kệ dạ dày biểu tình. Khoảng 9 giờ sau, hắn tỉnh dậy. Cậy cậy ghèn mắt, hắn đưa ý thức vào Đan Điền, gặp lại Long Nhị. Long Nhị khá hơn hắn 1 chút, không quá suy yếu nhưng cũng mỏi mệt hiện rõ. Lúc hắn tiến vào thì thấy lão nhị đang điều khiển Đan Điền ngồi tu luyện rồi. Thì ra khi hắn ngủ thì lão nhị ngồi nghiên cứu Thổ Nạp Thuật rồi tu luyện. Đến bây giờ là được 3 giờ rồi. Hắn không có làm phiền lão nhị nữa, trở lại thế giới linh hồn. Con Rồng cũng đã bình thường trở lại. Dù vẫn suy yếu nhưng đã có thể đi lại, bay lượn nhẹ nhàng được. Giờ nó đang uống nước, nhìn thấy Long tiến vào thì hé miệng gầm 1 cái chào hỏi rồi lại cúi xuống uống nước tiếp. Long gật đầu chào nó, lôi Thổ Độn Thuật ra nghiên cứu. Theo thông tin hắn nhận được thì đây chỉ là bản sơ cấp. Chỉ có thể khiến bản thân giống như bơi trong đất chứ không phải chân chính hoà nhập vào như bố của Long từng làm. Vì chưa có nhiều linh lực để thi triển nên hắn cứ nghiên cứu bản sơ cấp này trước, rồi thử nghiện bên trong thế giới linh hồn. Vì trong thế giới linh hồn của hắn cũng có mặt đất, bầu trời,... nên cũng có thể mô phỏng một hai.
Long Nhị tại Đan Điền khi tu luyện Thổ Nạp Thuật thì thấy rất là dễ dàng. Khá trơn tru. Vì xung quanh Thổ linh khí rất nhiều. Không còn đám xác chết bày trận, nên lớp màng chắn cũng đã biến mất. Thổ linh khí hiền lành hơn các hệ khác. Nó và Mộc linh khí là 2 loại linh khí dễ hấp thu nhất. Nên Long Nhị hấp thu rất thuận lợi. Sau 3 giờ tu luyện, lượng linh lực có được cũng khá nhiều, theo cảm nhận của hắn là thế.
Vậy là cứ 1 thằng tu linh lực 1 thằng tu Độn Thuật.
Thấm thoát thoi đưa, sinh tử bể dâu. 3 ngày sau, 2 đứa mới dừng tu luyện. Long và Long Nhị quyết định gặp nhau và thử vận dụng độn thuật. Lần đầu, hắn có thể chìm nửa người xuống đất, rồi sau đó vì bị phân tâm do cảm giác lạ từ chân truyền lên nên fail. Lần hai thì vì rút kinh nghiệm, nên không có bị phân tâm do môi trường dưới chân biến đổi gây cảm giác lạ nữa, mà bị dạ dày phá quấy. Nên vẫn chỉ chìm được nửa người. Hắn cũng không nản chí, vì giờ mà nản là chết chắc. Nên thử lại lần 3. Bước đầu thuận lợi, hắn chìm được cả cơ thể vào đất. Rồi đột nhiên nhớ tới điều gì đó, hắn vội vàng trồi lên lại. Chính vì vậy nên hắn chỉ ngoi được mỗi cái đầu lên, cả cơ thể mắc kẹt dưới lòng đất. Hắn chợt nhớ ra trong đất không có oxi để hít thở. Nên là phải dự trữ oxi, rồi 1 mạch xuyên lên mặt đất. Nếu không hết oxi giữa chừng, hắn sẽ được nếm thử cái cảm giác bị chôn sống, thưởng vé xuống thăm quan Âm Phủ và ở lại vĩnh viễn, không khứ hồi. Mới nghĩ đến thôi đã khiến hắn mồ hôi chảy ròng ròng. Mà lúc nào cũng chảy chứ không phải bây giờ mới chảy. Đang trong lòng đất mà, nóng là đương nhiên. Quá trình mất nước diễn ra càng nhanh hơn. Hắn buộc phải đẩy nhanh tốc độ thoát ra. Vậy là lần này, hắn suy tính kĩ càng, từng bước một.
Thứ nhất là về linh lực, cần phải đầy đủ, nửa đường hết xăng thì kết quả chỉ cố chết.
Thứ hai, dưỡng khí. 1 hơi nín thở sâu nhất hắn có thể bây giờ là 2 phút 34 giây, lúc đó là đầu váng mắt hoa, chân tay bủn rủn không làm được bất kì điều gì, ý thức hắn dù mạnh cũng không thể nào chèo chống 1 cơ thể chết được. Hắn chưa đạt tới cảnh giới ấy.
Thứ 3 là phương hướng, tất nhiên là nhanh nhất chính là đường thẳng đứng. Nhưng thẳng đứng không thể lúc nào cũng là đất, có thể sẽ có đá chắn, hoặc tệ hơn là sinh vật nào đó sống dưới lòng đất. Hắn phải đề phòng trước mọi thứ, để tiết kiệm thời gian, linh lực.
Thứ 4 là tốc độ. Phải đạt được tốc độ di chuyển nhanh nhất. Nếu chỉ dựa vào Thổ Độn Thuật thì tốc độ rất thong thả, sơ cấp mà. Nên hắn sẽ phải dùng tinh thần lực làm lực đẩy, đồng thời tạo 1 mũi nhọn rẽ đất để giảm lực cản lúc tiến lên.
Phải phân tâm đa dụng. Hắn phải làm được, làm được ngay lần đầu tiên. Nếu không đợi hắn là cảnh chôn xương nơi này. Qua thêm 1 ngày để lấy tinh thần, chuẩn bị mọi thứ, diễn tập nhiều lần trong không gian tối đen như mực, cuối cùng hắn cũng không thể chịu hơn được nữa. Hắn phải vượt. Cơ thể thiếu dinh dưỡng đang báo động.
Hắn quyết định lúc này sẽ thoát ra.
Thình thịch!
Tiếng tim đập mạnh vang lên, báo hiệu quá trình dung hợp đã bắt đầu. Ngay khi nghe tiếng thình thịch, hắn cũng chẳng còn biết gì nữa. Ý thức hắn bị đánh tan ngay giây đầu của quá trình dung hợp. Nhưng đây là bên trong thế giới linh hồn của hắn, nên bị đánh tan du bao nhiêu lần, ý thức hắn vẫn sẽ lại tụ tập lại, mỗi lần ngưng tụ thì ý thức của hắn sẽ nhạt đi 1 ít. Ngưng tụ – tan vỡ, ngưng tụ – tan vỡ,... lặp đi lặp lại, tuần hoàn dường như vô hạn.
Khi nào thì một người được cho là đã chết? Khi không còn ý thức. Bây giờ, Long đang trải qua cảm giác chết đi sống lại tuần hoàn liên tục. 1 quá trình mài mòn ý thức đáng sợ. Mà cái cảm giác nhói thấu trời trước khi chết chắc hẳn chẳng ai muốn thử vì nó chẳng dễ chịu chút nào. Nhưng Long phải nếm trải hết lần này tới lần khác. Không chỉ hắn, Long Nhị cũng phải gánh chịu cảm giác tương tự. Con Rồng cũng chẳng thoát khỏi cảnh đoạ đày. Linh hồn của Long là trái tim của nó. Nên mỗi lần ý thức Long tan vỡ là 1 lần linh hồn hắn vỡ vụn theo. Trái tim bị vỡ ra, rồi lành lại, lại vỡ ra,... khiến cho con Rồng gục ngã, nằm yên thoi thóp như sắp chết.
...
Chẳng biết qua bao lâu, khi Long lần nữa mở mắt ra thì cảm giác cả cơ thể mệt mỏi đến cùng cực. Hắn còn chẳng thể nhìn thấy bất kì thứ gì, mọi thứ tối đen như mực. Đưa tay lên cũng chẳng thể nhìn nổi nữa. Trước khi dung hợp, hắn vẫn còn nhìn thấy được mọi thứ nhờ ánh sáng màn chắn toả ra, bây giờ không còn ánh sáng, chứng tỏ rằng đã không còn màn chắn nữa. Bụng đói cồn cào, mí mắt trĩu nặng. Hắn lại nhắm mắt lại lần nữa, thở dài 1 hơi.
- Vậy là vượt qua rồi hả Huy? *hít hà*
Không có tiếng trả lời.
- Huy? Sách? Mày đâu rồi?
1 lúc sau mới có tiếng thều thào suy yếu vang lên trong đầu hắn:
- Tao đây... tao đang... rất yếu... tao... cần nghỉ ngơi.
Tiếng nói ngắt quãng, nhỏ bé khiến Long cảm nhận được cuốn sách đích thực suy yếu nghiêm trọng. Điều đó khiến Long hiểu thêm rằng hắn sẽ phải ở lại đây thêm 1 khoảng thời gian nữa. Không thức ăn, không nước uống. Hắn không biết mình có thể trụ lại được bao lâu, người trưởng thành bình thường có thể không uống nước khoảng 7 ngày, không ăn khoảng 1 tháng thì sẽ chết. Hắn cũng không biết ở đây có đủ oxi cho hắn hít thở không. Thế nên hắn phải hít thở nhẹ nhàng, đều đặn, tránh thở dốc. Hắn cũng không rõ khi nào cuốn sách mới trở lại bình thường, khi nào mới có thể quay trở ra.
- Trước khi mày nghỉ có thể truyền cho tao 1 bộ pháp quyết cơ sở và Thổ Độn Thuật cơ bản được không?
Không có hồi âm, nhưng vài phút sau trong hắn nhận được thông tin về 1 bộ pháp quyết tu luyện cơ sở là Thổ Nạp Thuật cùng Thổ Độn Thuật sơ cấp.
- Cảm ơn mày, nghỉ ngơi đi.
Nói xong câu đó với cuốn sách, hắn cũng yên lặng lại. Hắn muốn ngủ 1 giấc trước khi chìm đắm trong tu luyện.
Hắn ngủ 1 giấc ngon lành mặc kệ dạ dày biểu tình. Khoảng 9 giờ sau, hắn tỉnh dậy. Cậy cậy ghèn mắt, hắn đưa ý thức vào Đan Điền, gặp lại Long Nhị. Long Nhị khá hơn hắn 1 chút, không quá suy yếu nhưng cũng mỏi mệt hiện rõ. Lúc hắn tiến vào thì thấy lão nhị đang điều khiển Đan Điền ngồi tu luyện rồi. Thì ra khi hắn ngủ thì lão nhị ngồi nghiên cứu Thổ Nạp Thuật rồi tu luyện. Đến bây giờ là được 3 giờ rồi. Hắn không có làm phiền lão nhị nữa, trở lại thế giới linh hồn. Con Rồng cũng đã bình thường trở lại. Dù vẫn suy yếu nhưng đã có thể đi lại, bay lượn nhẹ nhàng được. Giờ nó đang uống nước, nhìn thấy Long tiến vào thì hé miệng gầm 1 cái chào hỏi rồi lại cúi xuống uống nước tiếp. Long gật đầu chào nó, lôi Thổ Độn Thuật ra nghiên cứu. Theo thông tin hắn nhận được thì đây chỉ là bản sơ cấp. Chỉ có thể khiến bản thân giống như bơi trong đất chứ không phải chân chính hoà nhập vào như bố của Long từng làm. Vì chưa có nhiều linh lực để thi triển nên hắn cứ nghiên cứu bản sơ cấp này trước, rồi thử nghiện bên trong thế giới linh hồn. Vì trong thế giới linh hồn của hắn cũng có mặt đất, bầu trời,... nên cũng có thể mô phỏng một hai.
Long Nhị tại Đan Điền khi tu luyện Thổ Nạp Thuật thì thấy rất là dễ dàng. Khá trơn tru. Vì xung quanh Thổ linh khí rất nhiều. Không còn đám xác chết bày trận, nên lớp màng chắn cũng đã biến mất. Thổ linh khí hiền lành hơn các hệ khác. Nó và Mộc linh khí là 2 loại linh khí dễ hấp thu nhất. Nên Long Nhị hấp thu rất thuận lợi. Sau 3 giờ tu luyện, lượng linh lực có được cũng khá nhiều, theo cảm nhận của hắn là thế.
Vậy là cứ 1 thằng tu linh lực 1 thằng tu Độn Thuật.
Thấm thoát thoi đưa, sinh tử bể dâu. 3 ngày sau, 2 đứa mới dừng tu luyện. Long và Long Nhị quyết định gặp nhau và thử vận dụng độn thuật. Lần đầu, hắn có thể chìm nửa người xuống đất, rồi sau đó vì bị phân tâm do cảm giác lạ từ chân truyền lên nên fail. Lần hai thì vì rút kinh nghiệm, nên không có bị phân tâm do môi trường dưới chân biến đổi gây cảm giác lạ nữa, mà bị dạ dày phá quấy. Nên vẫn chỉ chìm được nửa người. Hắn cũng không nản chí, vì giờ mà nản là chết chắc. Nên thử lại lần 3. Bước đầu thuận lợi, hắn chìm được cả cơ thể vào đất. Rồi đột nhiên nhớ tới điều gì đó, hắn vội vàng trồi lên lại. Chính vì vậy nên hắn chỉ ngoi được mỗi cái đầu lên, cả cơ thể mắc kẹt dưới lòng đất. Hắn chợt nhớ ra trong đất không có oxi để hít thở. Nên là phải dự trữ oxi, rồi 1 mạch xuyên lên mặt đất. Nếu không hết oxi giữa chừng, hắn sẽ được nếm thử cái cảm giác bị chôn sống, thưởng vé xuống thăm quan Âm Phủ và ở lại vĩnh viễn, không khứ hồi. Mới nghĩ đến thôi đã khiến hắn mồ hôi chảy ròng ròng. Mà lúc nào cũng chảy chứ không phải bây giờ mới chảy. Đang trong lòng đất mà, nóng là đương nhiên. Quá trình mất nước diễn ra càng nhanh hơn. Hắn buộc phải đẩy nhanh tốc độ thoát ra. Vậy là lần này, hắn suy tính kĩ càng, từng bước một.
Thứ nhất là về linh lực, cần phải đầy đủ, nửa đường hết xăng thì kết quả chỉ cố chết.
Thứ hai, dưỡng khí. 1 hơi nín thở sâu nhất hắn có thể bây giờ là 2 phút 34 giây, lúc đó là đầu váng mắt hoa, chân tay bủn rủn không làm được bất kì điều gì, ý thức hắn dù mạnh cũng không thể nào chèo chống 1 cơ thể chết được. Hắn chưa đạt tới cảnh giới ấy.
Thứ 3 là phương hướng, tất nhiên là nhanh nhất chính là đường thẳng đứng. Nhưng thẳng đứng không thể lúc nào cũng là đất, có thể sẽ có đá chắn, hoặc tệ hơn là sinh vật nào đó sống dưới lòng đất. Hắn phải đề phòng trước mọi thứ, để tiết kiệm thời gian, linh lực.
Thứ 4 là tốc độ. Phải đạt được tốc độ di chuyển nhanh nhất. Nếu chỉ dựa vào Thổ Độn Thuật thì tốc độ rất thong thả, sơ cấp mà. Nên hắn sẽ phải dùng tinh thần lực làm lực đẩy, đồng thời tạo 1 mũi nhọn rẽ đất để giảm lực cản lúc tiến lên.
Phải phân tâm đa dụng. Hắn phải làm được, làm được ngay lần đầu tiên. Nếu không đợi hắn là cảnh chôn xương nơi này. Qua thêm 1 ngày để lấy tinh thần, chuẩn bị mọi thứ, diễn tập nhiều lần trong không gian tối đen như mực, cuối cùng hắn cũng không thể chịu hơn được nữa. Hắn phải vượt. Cơ thể thiếu dinh dưỡng đang báo động.
Hắn quyết định lúc này sẽ thoát ra.
Tác giả :
snowwhite1807