Sống Lại Năm 1977, Để Được Gần Nhau!
Chương 12: Tạm thời an tâm
Sau khi Thẩm Nguyệt Hoa nói xong, cũng mặc kệ đến cùng hai người này nghĩ như thế nào, tóm lại hôm nay ở đây cô đã nói đến như vậy, về sau nếu lại có chuyện ầm ĩ xảy ra, cũng là hai người này có ý đồ xấu bị thiệt thòi mà thôi.
Vốn là Thẩm Nguyệt Hoa có ấn tượng không tệ với Đổng Kiều Thiến, nhưng cô gái này suy nghĩ hơi quá, tính tình vội vàng xao động, tính cách như vậy rất dễ bị người ta kích động làm chuyện xấu, mà bản thân mình thì phải gánh tội.
Nếu thường ngày quan hệ của mình và Đổng Kiều Thiến rất tốt, cô còn có thể nói bóng nói gió khuyên giải thêm vài câu, nhưng thấy đối phương là cái dạng này, qua lại quá gần với Hứa Tuệ người gian xảo này, thoạt nhìn quan hệ còn thân mật hơn, Thẩm Nguyệt Hoa liền không muốn cùng cô ta lui tới thường xuyên.
Về phần cô gái như Hứa Tuệ, chính là một người tinh ranh, có vẻ cũng thông minh, chỉ cần tâm tư hơi đơn giản, không để ý một chút cũng sẽ bị cô ta lợi dụng, cô gái như vậy về sau thế nào cũng gây ra chyện.
Sau khi Thẩm Nguyệt Hoa trùng sinh trở về, dù sao tính tình cũng đã thay đổi, những chuyện kia của mấy người trẻ tuổi cô đều không muốn quan tâm, chỉ muốn cả nhà này của mình trôi quá tốt lành.
Thẩm Nguyệt Hoa cũng không thấy mình ích kỷ, đời trước cô chỉ lo kiếm tiền, nuôi người nhà mẹ đẻ, còn đâu thì làm sự nghiệp từ thiện, thời điểm làm kinh doanh cũng lưu cho người ta một con đường sống, đối tốt với tất cả mọi người, lại khiến cuộc sống của mình trôi qua không có tư vị, trở thành cái dạng kia.
Cho nên, sau khi trùng sinh trở về, cô cũng không có chí hướng quá lớn, có thể kiếm tiền, nhưng không cần quá nhiều, chuyện có thể lo, nhưng không thể dây dưa vào quá sâu, cô chỉ hy vọng có thể bình an, thuận lợi sinh hạ đứa bé này, còn kỳ thi Đại Học, cô vẫn muốn thi đấy, chỉ là phải chờ đến sau khi sinh ra đứa nhỏ rồi thi lại thôi.
Thẩm Nguyệt Hoa tính toán như vậy, đối với đội thanh niên trí thức không chịu ngồi yên này, thì có ý muốn tỏ thái độ trốn tránh.
Nhưng, cô đã quên, thân phận và lập trường của bản thân cô, bởi vì cô là thanh niên trí thức, quan trọng nhất là đã gả cho người trong thôn, còn là hộ giàu có nhất nhì trong thôn, nói chung vẫn bị chú ý.
Mà lúc trước chưa lập gia đình, cô được coi như là đại biểu điển hình cho thanh niên trí thức, thanh niên trí thức hội họp sẽ kéo theo cô, làm chuyện gì, cũng sẽ đều nghĩ đến cô.
Tóm lại, cuộc sống không quá yên ổn.
Nhưng, hiện tại Thẩm Nguyệt Hoa lại không biết.
Vì vậy, cô nói xong ý của mình về sau, nhân tiện nói: “Em cũng biết mọi người tốt với em, nhưng nếu thật sự là bạn bè mà nói..., chuyện của em tạm thời cũng đừng quan tâm, mà đợi cuộc sống của em ổn định xuống, tóm lại năm đó xuống nông thôn tham gia đội sản xuất khổ như vậy đều gắng vượt qua rồi, hiện tại em có rất nhiều người nhà cần chăm sóc, em phải sống thật thoải mái mới được.”
Nói như vậy xong, Thẩm Nguyệt Hoa trầm ngâm một chút, đột nhiên nhớ tới lúc trước mình sinh bệnh, là ở tại đại đội thanh niên trí thức, hành lý đồ vật này nọ của mình, vẫn còn để ở chỗ thanh niên trí thức.
Hôm nay ngủ được một giấc, cả người cô cũng khỏe hơn rồi, định ngày mai sẽ tới chỗ đội thanh niên trí thức, dọn dẹp hành lý của mình, mang về Trương gia, tuy căn phòng này hơi cũ nát, nhưng so với giường chung trong đội thanh niên trí thức, thì thật tốt hơn nhiều.
Sau khi Đổng Kiều Thiến và Hứa Tuệ nghe cô nói như vậy, hồi lâu cũng không lên tiếng, Đổng Kiều Thiến thật sự không hiểu, nhưng Hứa Tuệ lại hiểu ý của Thẩm Nguyệt Hoa, phát giác được Thẩm Nguyệt Hoa không có làm như suy nghĩ của cô ta, giờ phút này liền thấy hơi hoảng sợ.
Hứa Tuệ nghĩ đến Phùng Ý Viễn lịch sự đẹp trai, trái tim vẫn nhảy bịch bịch, nhưng sắc mặt lại trở nên khó coi.
Cô ta biết mình không khuyên nổi Thẩm Nguyệt Hoa, chuyện giữa cô và Phùng Ý Viễn, phải tìm cơ hội khác rồi, Hứa Tuệ hơi đáng tiếc, cũng hiểu được sau khi Thẩm Nguyệt Hoa bị bệnh lập gia đình, thì trở nên không dễ lừa gạt.
Mỗi lần cô muốn nói cái gì, nhưng nhìn ánh mắt lạnh tanh của Thẩm Nguyệt Hoa, thì cảm thấy chút ý đồ của mình, dưới ánh mắt của đối phương, đều không thể chê dấu.
Nếu bản thân mình nói thêm nữa, sẽ giống như tôm tép nhãi nhép, tóm lại là không đùa được.
Hứa Tuệ nghĩ đến cũng biết xấu hổ, hôm nay xin phép nghỉ đi ra, lại không làm được việc, trong lòng cũng có chút mất hứng, lúc này lôi kéo Đổng Kiều Thiến đứng lên, cười nói: “Nếu em đã nói như vậy, vậy bọn chị sẽ không bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, em vẫn còn bệnh, ngược lại là bọn chị đã quấy rầy rồi, em ngủ tiếp đi, bọn chị về đây.”
Đổng Kiều Thiến giãy giụa, muốn Hứa Tuệ bỏ tay ra, nhìn vào mặt Thẩm Nguyệt Hoa, còn muốn nói điều gì, nhưng Thẩm Nguyệt Hoa dịu dàng cười, nói: “Tạm biệt.”
Đây rõ ràng là muốn đuổi người, lúc này Đổng Kiều Thiến cũng thấy không còn mặt mũi, tức giận dậm chân một cái, bỏ lại Hứa Tuệ, quay người giận đùng đùng đi ra.
Hứa Tuệ đứng ở đó, càng lúng túng hơn, cô đỏ mặt nói: “A... Tính tình Kiều Thiến là vậy, em cũng đừng trách nha.”
Thẩm Nguyệt Hoa nói: “Em biết chị Kiều Thiến có hơi tùy hứng, nhưng bản tính không xấu, em sẽ không để trong lòng. Hôm nay ngược lại là phiền chị và chị Kiều Thiến đến thăm em, trong lòng em rất cám ơn các chị, nếu rãnh rỗi..., các chị cứ đến Trương gia thăm em, bất quá hãy cố lựa lúc nông nhàn*, ngày mùa em cũng muốn đi theo người Trương gia xuống ruộng làm việc.”
* nông nhàn: thời gian rãnh rỗi sau vụ mùa
Hứa Tuệ nghe cô nói như vậy, biết rõ đối phương vẫn có ý muốn duy trì quan hệ bạn bè, rốt cuộc sắc mặt cũng dễ nhìn hơn, liền cười nói: “Ôi chao, ai, ôi, chị hiểu rồi, trở về chị sẽ nói với mọi người, chị đi đây, em hãy nghỉ ngơi dưỡng thân thể thật tốt nha.”
Thẩm Nguyệt Hoa nhìn thẳng vào mắt đối phương gật đầu, Hứa Tuệ nói đến chỗ này, thì cũng không dừng lại lâu hơn nữa, xoay người đi.
Thẩm Nguyệt Hoa tựa trên khung cửa, nhìn theo bóng lưng người nọ đi xa, không khỏi thầm nghĩ: Mình thật sự đã quay trở về năm 1977, trở lại niên đại lúc ban đầu, sắp sửa một lần nữa nhìn xem tổ quốc phát triển.
Lúc này đây, cô nghĩ muốn suông sẻ trải qua cuộc sống bình an hạnh phúc.
Vốn là Thẩm Nguyệt Hoa có ấn tượng không tệ với Đổng Kiều Thiến, nhưng cô gái này suy nghĩ hơi quá, tính tình vội vàng xao động, tính cách như vậy rất dễ bị người ta kích động làm chuyện xấu, mà bản thân mình thì phải gánh tội.
Nếu thường ngày quan hệ của mình và Đổng Kiều Thiến rất tốt, cô còn có thể nói bóng nói gió khuyên giải thêm vài câu, nhưng thấy đối phương là cái dạng này, qua lại quá gần với Hứa Tuệ người gian xảo này, thoạt nhìn quan hệ còn thân mật hơn, Thẩm Nguyệt Hoa liền không muốn cùng cô ta lui tới thường xuyên.
Về phần cô gái như Hứa Tuệ, chính là một người tinh ranh, có vẻ cũng thông minh, chỉ cần tâm tư hơi đơn giản, không để ý một chút cũng sẽ bị cô ta lợi dụng, cô gái như vậy về sau thế nào cũng gây ra chyện.
Sau khi Thẩm Nguyệt Hoa trùng sinh trở về, dù sao tính tình cũng đã thay đổi, những chuyện kia của mấy người trẻ tuổi cô đều không muốn quan tâm, chỉ muốn cả nhà này của mình trôi quá tốt lành.
Thẩm Nguyệt Hoa cũng không thấy mình ích kỷ, đời trước cô chỉ lo kiếm tiền, nuôi người nhà mẹ đẻ, còn đâu thì làm sự nghiệp từ thiện, thời điểm làm kinh doanh cũng lưu cho người ta một con đường sống, đối tốt với tất cả mọi người, lại khiến cuộc sống của mình trôi qua không có tư vị, trở thành cái dạng kia.
Cho nên, sau khi trùng sinh trở về, cô cũng không có chí hướng quá lớn, có thể kiếm tiền, nhưng không cần quá nhiều, chuyện có thể lo, nhưng không thể dây dưa vào quá sâu, cô chỉ hy vọng có thể bình an, thuận lợi sinh hạ đứa bé này, còn kỳ thi Đại Học, cô vẫn muốn thi đấy, chỉ là phải chờ đến sau khi sinh ra đứa nhỏ rồi thi lại thôi.
Thẩm Nguyệt Hoa tính toán như vậy, đối với đội thanh niên trí thức không chịu ngồi yên này, thì có ý muốn tỏ thái độ trốn tránh.
Nhưng, cô đã quên, thân phận và lập trường của bản thân cô, bởi vì cô là thanh niên trí thức, quan trọng nhất là đã gả cho người trong thôn, còn là hộ giàu có nhất nhì trong thôn, nói chung vẫn bị chú ý.
Mà lúc trước chưa lập gia đình, cô được coi như là đại biểu điển hình cho thanh niên trí thức, thanh niên trí thức hội họp sẽ kéo theo cô, làm chuyện gì, cũng sẽ đều nghĩ đến cô.
Tóm lại, cuộc sống không quá yên ổn.
Nhưng, hiện tại Thẩm Nguyệt Hoa lại không biết.
Vì vậy, cô nói xong ý của mình về sau, nhân tiện nói: “Em cũng biết mọi người tốt với em, nhưng nếu thật sự là bạn bè mà nói..., chuyện của em tạm thời cũng đừng quan tâm, mà đợi cuộc sống của em ổn định xuống, tóm lại năm đó xuống nông thôn tham gia đội sản xuất khổ như vậy đều gắng vượt qua rồi, hiện tại em có rất nhiều người nhà cần chăm sóc, em phải sống thật thoải mái mới được.”
Nói như vậy xong, Thẩm Nguyệt Hoa trầm ngâm một chút, đột nhiên nhớ tới lúc trước mình sinh bệnh, là ở tại đại đội thanh niên trí thức, hành lý đồ vật này nọ của mình, vẫn còn để ở chỗ thanh niên trí thức.
Hôm nay ngủ được một giấc, cả người cô cũng khỏe hơn rồi, định ngày mai sẽ tới chỗ đội thanh niên trí thức, dọn dẹp hành lý của mình, mang về Trương gia, tuy căn phòng này hơi cũ nát, nhưng so với giường chung trong đội thanh niên trí thức, thì thật tốt hơn nhiều.
Sau khi Đổng Kiều Thiến và Hứa Tuệ nghe cô nói như vậy, hồi lâu cũng không lên tiếng, Đổng Kiều Thiến thật sự không hiểu, nhưng Hứa Tuệ lại hiểu ý của Thẩm Nguyệt Hoa, phát giác được Thẩm Nguyệt Hoa không có làm như suy nghĩ của cô ta, giờ phút này liền thấy hơi hoảng sợ.
Hứa Tuệ nghĩ đến Phùng Ý Viễn lịch sự đẹp trai, trái tim vẫn nhảy bịch bịch, nhưng sắc mặt lại trở nên khó coi.
Cô ta biết mình không khuyên nổi Thẩm Nguyệt Hoa, chuyện giữa cô và Phùng Ý Viễn, phải tìm cơ hội khác rồi, Hứa Tuệ hơi đáng tiếc, cũng hiểu được sau khi Thẩm Nguyệt Hoa bị bệnh lập gia đình, thì trở nên không dễ lừa gạt.
Mỗi lần cô muốn nói cái gì, nhưng nhìn ánh mắt lạnh tanh của Thẩm Nguyệt Hoa, thì cảm thấy chút ý đồ của mình, dưới ánh mắt của đối phương, đều không thể chê dấu.
Nếu bản thân mình nói thêm nữa, sẽ giống như tôm tép nhãi nhép, tóm lại là không đùa được.
Hứa Tuệ nghĩ đến cũng biết xấu hổ, hôm nay xin phép nghỉ đi ra, lại không làm được việc, trong lòng cũng có chút mất hứng, lúc này lôi kéo Đổng Kiều Thiến đứng lên, cười nói: “Nếu em đã nói như vậy, vậy bọn chị sẽ không bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, em vẫn còn bệnh, ngược lại là bọn chị đã quấy rầy rồi, em ngủ tiếp đi, bọn chị về đây.”
Đổng Kiều Thiến giãy giụa, muốn Hứa Tuệ bỏ tay ra, nhìn vào mặt Thẩm Nguyệt Hoa, còn muốn nói điều gì, nhưng Thẩm Nguyệt Hoa dịu dàng cười, nói: “Tạm biệt.”
Đây rõ ràng là muốn đuổi người, lúc này Đổng Kiều Thiến cũng thấy không còn mặt mũi, tức giận dậm chân một cái, bỏ lại Hứa Tuệ, quay người giận đùng đùng đi ra.
Hứa Tuệ đứng ở đó, càng lúng túng hơn, cô đỏ mặt nói: “A... Tính tình Kiều Thiến là vậy, em cũng đừng trách nha.”
Thẩm Nguyệt Hoa nói: “Em biết chị Kiều Thiến có hơi tùy hứng, nhưng bản tính không xấu, em sẽ không để trong lòng. Hôm nay ngược lại là phiền chị và chị Kiều Thiến đến thăm em, trong lòng em rất cám ơn các chị, nếu rãnh rỗi..., các chị cứ đến Trương gia thăm em, bất quá hãy cố lựa lúc nông nhàn*, ngày mùa em cũng muốn đi theo người Trương gia xuống ruộng làm việc.”
* nông nhàn: thời gian rãnh rỗi sau vụ mùa
Hứa Tuệ nghe cô nói như vậy, biết rõ đối phương vẫn có ý muốn duy trì quan hệ bạn bè, rốt cuộc sắc mặt cũng dễ nhìn hơn, liền cười nói: “Ôi chao, ai, ôi, chị hiểu rồi, trở về chị sẽ nói với mọi người, chị đi đây, em hãy nghỉ ngơi dưỡng thân thể thật tốt nha.”
Thẩm Nguyệt Hoa nhìn thẳng vào mắt đối phương gật đầu, Hứa Tuệ nói đến chỗ này, thì cũng không dừng lại lâu hơn nữa, xoay người đi.
Thẩm Nguyệt Hoa tựa trên khung cửa, nhìn theo bóng lưng người nọ đi xa, không khỏi thầm nghĩ: Mình thật sự đã quay trở về năm 1977, trở lại niên đại lúc ban đầu, sắp sửa một lần nữa nhìn xem tổ quốc phát triển.
Lúc này đây, cô nghĩ muốn suông sẻ trải qua cuộc sống bình an hạnh phúc.
Tác giả :
Công Dương Ngư