Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế
Chương 52: No 52
Editor: Mai Tuyết Vân
Thật ra ngày khi nhìn thấy Bạch Nhược Oánh, anh đã biết cô gái này chính là của mình. Nhưng cô còn yếu như vậy, vẫn chưa thể nào chịu được chuyện anh muốn làm. Cho nên anh quyết định đi theo cô, chờ cô mạnh lên. Nhưng khi anh chính thức ở bên cạnh cô, thì trên người Bạch Nhược Oánh lại có một sự hấp dẫn vô hình. Vừa bắt đầu, anh cho rằng đây là vì linh khí trên người Bạch Nhược Oánh. Khi ở hội trường kho hàng, anh hôn Bạch Nhược Oánh, lúc đó mới biết hóa ra không phỉa vì linh khí trên người cô, mà là vì bản thân Bạch Nhược Oánh.
Lúc này, chỉ một ánh mắt đã khiến tim anh đập nhanh, biết mình không còn nhiều thời gian, Mặc Doãn Cuồng quyết định không đợi nữa, vì anh đã thích cô mất rồi. Quay đầu nhìn về chiếc xe bán tải cách đó không xa, Mặc Doãn Cuồng cau mày lại, xem ra thời gian không còn nhiều, không ngờ họ lại tìm thấy anh sớm như vậy. Ngồi trên ghế ăn thức ăn do Lưu Minh nấu, Bạch Nhược Oánh không biết mình đang ăn cái gì, có mùi vị thế nào. Trong đầu cô toàn hiện lên ánh mắt vừa rồi của Mặc Doãn Cuồng. Mặc Doãn Cuồng đi vào nhà, Lưu Minh tự động xới cơm cho em vợ tương lại, Nguyên Ưng nhìn thấy lại ghe tỵ.
Đêm đã khuya, Nguyên Ưng mặt dày, đòi ngủ chung phòng với Lưu Minh. Cuối cùng Lưu Minh không ngăn được, dù sao cũng không phải lần đầu tiên. Thôi, nghĩ vậy Lưu Minh đành phải đồng ý với kế hoạch “ở chung’’ của Nguyên Ưng. Nhưng anh lại không biết, tình hình sau này sắp trở thành “Bánh bao nhỏ bị đè’’ Haizz! Một đi không trở lại.
Bạch Nhược Oánh nhắm mắt nằm trên giường, lần đầu tiên cô cảm thấy mất ngủ, trong lòng cảm thấy khó chịu. Không biết vì sao, nhưng cảm giác kỳ quái này rất đáng ghét. Càng nghĩ càng phiền lòng, cô quyết định đi vào không gian tắm rửa, hít thở chút linh khí sạch sẽ, thanh tĩnh đầu óc. Vừa mới tắm xong đã phát hiện trong phòng mình đột nhiên xuất hiện tiếng động khác thường. Bạch Nhược Oánh nhanh chóng ra khỏi không gian, vừa định gọi Ẩm Huyết, thì mội hơi thở quen thuộc đã ập đến.
Không gọi Ẩm Huyết nữa, Bạch Nhược Oánh nhìn Mặc Doãn Cuồng xuất hiện từ hư không, cô cau mày: “Rốt cuộc anh là ai? Vì sao lại đột ngột xuất hiện, còn nữa, đến đây làm gì?’’ Mặc Doãn Cuồng nhìn Bạch Nhược Oánh, thời tiết đã ấm lại, mặc dù không mặc áo lông nữa. Nhưng anh lại không ngờ lúc này Bạch Nhược Oánh chỉ mặc một áo ngủ mỏng manh.
Nhìn thấy sự đề phòng trên mặt Bạch Nhược Oánh, Mặc Doãn Cuồng cau mày anh không thích ánh mắt này của cô. Anh không trả lồ câu hỏi của Bạch Nhược Oánh, đi về phía giường ngủ, ngắm cơ thể đẹp đẽ mà bộ đồ ngủ không cách nào che giấu được. Đôi mắt của anh càng sâu, trong nháy mắt, Mặc Doãn Cuồng đã trực tiếp đè lên người Bạch Nhược Oánh, nuốt tiếng hét sắp thoát ra khỏi miệng Bạch Nhược Oánh vào miệng mình.
Bị động tác bất ngờ của Mặc Doãn Cuồng dọa sợ, lúc này cô không biết phải làm sao. Bạch Nhược Oánh có thể gọi Ẩm Huyết, giết chết người đàn ông này, nhưng không bì sao, trong lòng lại không muốn. Cô quyết định tiến vào không gian, như thế thì có thể tránh được Mặc Doãn Cuồng. Lúc này cô cũng không quan tâm sẽ bị bại lộ nữa, nghĩ là làm, cô lắc người vào không gian. Nhưng không ngờ người đàn ông này cũng tiến vào không gian với cô, hơn nữa còn nằm thoải mái trên chiếc giừng kingsize nữa, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mực doãn cuồng cũng không có bởi vì hoàn cảnh đột nhiên biến hóa xảy ra mà dừng lại động tác của hắn, đang ở Bạch Nhược Oánh cảm giác mình mau đầu chỉ là tức tới thời điểm, mực doãn điên cuồng mà cắn chính mình là một, đôi môi đau đớn thức tỉnh Bạch Nhược Oánh, nàng xem hướng mực doãn cuồng.
“Em không tập trung, nên chịu phạt.’’ Nói xong, Mặc Doãn Cuồng hôn cô lần nữa. Bạch Nhược Oánh cảm thấy trong xoang mũi mình đều tràn ngập mùi hương của Mặc Doãn Cuồng. Mặc Doãn Cuồng bắt đầu hôn đến tai, thật ra Bạch Nhược Oánh biết, lỗ tai chính là vị trí mẫn cảm nhất của cô. Cho nên khi Mặc Doãn Cuồng ngậm lấy vành tai của mình, Bạch Nhược Oánh cảm thấy có một dòng điện chạy khắp cơ thể. Cổ áo ngủ không bị kéo ra lúc nào, bàn tay nóng bỏng của Mặc Doãn Cuồng luồng vào trong bắt lấy một bên ngực đẫy đà.
Bạch Nhược Oánh cảm thấy toàn thân đều run rẩy, giống như là lần đầu tiên, đời trước, mặc dù cô đã làm rất nhiều, nhưng đều vì cô ngu ngốc. Chưa từng có cảm giác như thế này, đột nhiên cảm thấy trên ngực ẩm ướt, cô cui đầu nhìn. Chỉ thấy không biết từ khi nào Mặc Doãn Cuồng đã ngậm lấy một bên còn lại, đầu lưỡi nóng bỏng đảo quanh nụ hoa hồng nhạt.
“Anh…Anh…Anh…’’ Bạch Nhược Oánh không biết mình nên nói gì bây giờ, phải làm gì đây. Lúc này cô nên bảo vệ trinh tiết của mình, ngăn người đàn ông này lại: “Á!’’ Khi Bạch Nhược Oánh vừa định biến suy nghĩ thành hành động, Mặc Doãn Cuồng cuồng bất ngờ cắn một cái, khiến đầu óc Bạch Nhược Oánh trống rỗng.
Mặc Doãn Cuồng mút nụ hoa của Bạch Nhược Oánh, phía dưới đã bắt đầu căn trướng khiến anh điện cuồng. Hung hăng nhào nặng bộ ngực mềm mài, khiến đóa hoa càng thêm nổi bật, lại cắn mút thật sâu. Cảm thấy cô ưỡn eo lên một chút, đưa nụ hoa đến gần hơn, một tay kia anh cũng không nhàn rỗi, không hề bỏ quên nụ hoa còn lại. Trong miệng Mặc Doãn Cuồng ngậm một bên, tay thì yêu thương bên còn lại. Mùi thơm trên cơ thể Bạch Nhược Oánh sau khi tắm khiến anh mê muội, Mặc Doãn Cuồng vuốt ve làn da trơn mượt của Bạch Nhược Oánh, lần tìm xuống dưới.
Đầu óc Bạch Nhược Oánh trống rỗng, không biết giờ phút này đang xảy ra chuyện gì. Cô chỉ cảm thấy một cảm giác không thể nói thành lời, trong cơ thể có thứ gì đó muốn vỡ tung, khiến cô khó chịu. Nhưng khi cô tỉnh táo lại, quần ngủ của cô cũng không biết đã bị vứt ở đâu mất. “Không, không được.’’ Bạch Nhược Oánh yếu đuối rên rỉ, giống như con mèo nhỏ giương móng vuốt khiến Mặc Doãn Cuồng ngứa ngáy, bàn tay vuốt ve bắp đùi bóng loáng của Bạch Nhược Oánh.
Linh khí trong không gian khiến Mặc Doãn Cuồng rất thoải mái, anh ngẩng đầu lên từ bộ ngực của Bạch Nhược Oánh, trong đôi mắt sâu không thấy đáy tràn ngập hình bóng cô. Nhìn đôi môi đỏ mọng rung động lòng người của Bạch Nhược Oánh, Mặc Doãn Cuồng hôn cô. Áo ngủ sớm đã cởi ra, quần ngủ cũng không thấy đâu, Bạch Nhược Oánh bị Mặc Doãn Cuồng hôn đến mức không thở được. Cô cảm thấy bàn tay của Mặc Doãn Cuồng giống như có lửa, lướt đến đâu nơi đó như bốc hỏa.
Không biết từ khi nào, trang phục của Mặc Doãn Cuồng cũng không thấy đâu, da kề da, hợp làm một. Bạch Nhược Oánh rung động, không ghê tởm giống đời trước, nhưng là trái tim rung đông. Bàn tay lớn của Mặc Doãn Cuồng không ngừng tung hoành ngang dọc trên người cô, cuối cùng cũng di chuyển vào sâu trong bắp đùi, lặng lẽ vuốt ve hoa huyệt của cô.
Bạch Nhược Oánh giật mình tỉnh táo, nhìn người đàn ông yêu nghiệt trước mắt. Con người đen tuyền sâu không thấy đáy, khuôn mặt anh tuấn bất phàm. Lúc này vì động tình mà đôi môi xinh đẹp đỏ mọng, người đàn ông này rất xuất chúng. Lúc này, vật cực nóng của anh cũng đang hung hăng đặt trên bụng cô. Tay của anh chỉ quyến luyến vuốt ve bên ngoài hoa huyệt, đã khiến Bạch Nhược Oánh bụng dưới của Bạch Nhược Oánh co giật theo bản năng: “Không….Không được.’’ Nhưng cô lại thấy anh hít một hơi thật sâu.
Mặc Doãn Cuồng nhìn Bạch Nhược Oánh, thấy trong mắt cô chỉ có bóng dáng của anh. Lúc này Mặc Doãn Cuồng mới cảm thấy thỏa mãn, vuốt ve bắp đùi Bạch Nhược Oánh, đi tới hoa huyệt, cảm thấy Bạch Nhược Oánh rung động. Anh duỗi ngón tay,trong nháy mắt đã đưa vào, cảm thấy cơ thể co giật. Động hoa siết chặt mút lấy ngón tay của mình, cảm thấy thế, khiến Mặc Doãn Cuồng có chút không chịu được. Miệng hoa đã sớm ướt át khiến Mặc Doãn Cuồng không cách nào tiếp tục màn dạo đầu được nữa, anh đã không nhịn nổi rồi, cắn răng đỡ phân thân của mình lên, tiến thẳng về phía trước….
Nóng bỏng, huyệt động ướt át bao quanh anh, Mặc Doãn Cuồng cảm thấy rất thoải mái, thoải mái muốn chết được. Vật cực nóng đâm vào, đau đớn trong tích tắc, sau đó loại cảm giác rất nóng lui tới khiến Bạch Nhược Oánh giống như cá mắc cạn, hô hấp khó khăn. Cuối cùng, vận động đưa đẩy nguyên thủy nhất cũng bắt đầu…
Không biết đã qua bao lâu, không biết trong cơ thể tích bao nhiêu chất lỏng. Cả mắt cũng không mở nổi, cuối cùng anh cũng rời khỏi cơ thể cô. Sau đó, cơ thể cô được đặt trong hồ nước mát lạnh, sức lực dần dần được hồi phục, tinh thần cũng khôi phục mấy phần, rồi từ từ rời khỏi hồ nước. Bạch Nhược Oánh cảm thấy mình được đặt lên giường, cô cho rằng mình đã được ngủ. Nhưng khi cô muốn ngủ, lại cảm thấy hai chân bị mở ra, một cỗ nóng bỏng truyền đến từ dưới thân. Bạch Nhược Oánh cố mở mắt, giữa hai chân mình là đầu của Mặc Doãn Cuồng, Bạch Nhược Oánh mở to mắt…
Mặc Doãn Cuồng không biết mình đã phát tiết bao nhiêu lần, đến khi bụng cô không chứa nổi nữa, anh mới tha cho Bạch Nhược Oánh. Khi anh rời khỏi cô, từ hoa huyệt chảy ra chất lòng trắng hồng, khiến anh suýt chút nữa nhịn không được hóa sói lần nữa. Nhưng khi nhìn thấy thể lực của Bạch Nhược Oánh mất hết, anh lại không đành lòng, ôm lấy Bạch Nhược Oánh, nhìn suối thánh ngoài cửa sổ, Mặc Doãn Cuồng ôm Bạch Nhược Oánh đặt vào hồ nước.
Cuối cùng cũng tắm rửa sạch sẽ cho cô, đặt cô lên giường, mở hai chân cô ra. Thật sự anh chỉ muốn xem cô có bị thương hay không, nhưng khi nhìn cánh hoa xinh đẹp kia, lại khiến anh trầm luân lần nữa. Đóa hoa mới nở, tản ra mùi thơm dụ hoặc, quyến rũ anh hóa thân làm sói….
Cuối cùng khi Mặc Doãn Cuồng ngẩng đầu lên, Bạch Nhược Oánh cũng thấy rõ phân thân của Mặc Doãn Cuồng. Giống như cánh tay nhỏ của em bé, Bạch Nhược Oánh không biết mình phải làm gì. Nhưng vật kia lại tiến vào hoa huyệt của cô lần nữa, Bạch Nhược Oánh hiểu, đời này chắc chắn cô sẽ không có cái danh tiết trong truyền thuyết kia rồi. Sau đó lại mồi hồi dời sông lấp biển, để mặc cho bản thân điên cuồng thác loạn trong bể dục…
Không biết lai lịch của anh, không biết anh làm thế vì cái gì, càng không biết sao anh có thể tiến vào không gian của cô. Cái gì cô cũng không biết, nhưng lúc này cô chỉ biết, phân thân của anh vùi trong cơ thể mình. Cô thật sự chỉ muốn cả đời kết hợp với anh thật chặt, hi vọng đời này anh đừng rời khỏi cô…
P/s: Mất máu mất máu
Thật ra ngày khi nhìn thấy Bạch Nhược Oánh, anh đã biết cô gái này chính là của mình. Nhưng cô còn yếu như vậy, vẫn chưa thể nào chịu được chuyện anh muốn làm. Cho nên anh quyết định đi theo cô, chờ cô mạnh lên. Nhưng khi anh chính thức ở bên cạnh cô, thì trên người Bạch Nhược Oánh lại có một sự hấp dẫn vô hình. Vừa bắt đầu, anh cho rằng đây là vì linh khí trên người Bạch Nhược Oánh. Khi ở hội trường kho hàng, anh hôn Bạch Nhược Oánh, lúc đó mới biết hóa ra không phỉa vì linh khí trên người cô, mà là vì bản thân Bạch Nhược Oánh.
Lúc này, chỉ một ánh mắt đã khiến tim anh đập nhanh, biết mình không còn nhiều thời gian, Mặc Doãn Cuồng quyết định không đợi nữa, vì anh đã thích cô mất rồi. Quay đầu nhìn về chiếc xe bán tải cách đó không xa, Mặc Doãn Cuồng cau mày lại, xem ra thời gian không còn nhiều, không ngờ họ lại tìm thấy anh sớm như vậy. Ngồi trên ghế ăn thức ăn do Lưu Minh nấu, Bạch Nhược Oánh không biết mình đang ăn cái gì, có mùi vị thế nào. Trong đầu cô toàn hiện lên ánh mắt vừa rồi của Mặc Doãn Cuồng. Mặc Doãn Cuồng đi vào nhà, Lưu Minh tự động xới cơm cho em vợ tương lại, Nguyên Ưng nhìn thấy lại ghe tỵ.
Đêm đã khuya, Nguyên Ưng mặt dày, đòi ngủ chung phòng với Lưu Minh. Cuối cùng Lưu Minh không ngăn được, dù sao cũng không phải lần đầu tiên. Thôi, nghĩ vậy Lưu Minh đành phải đồng ý với kế hoạch “ở chung’’ của Nguyên Ưng. Nhưng anh lại không biết, tình hình sau này sắp trở thành “Bánh bao nhỏ bị đè’’ Haizz! Một đi không trở lại.
Bạch Nhược Oánh nhắm mắt nằm trên giường, lần đầu tiên cô cảm thấy mất ngủ, trong lòng cảm thấy khó chịu. Không biết vì sao, nhưng cảm giác kỳ quái này rất đáng ghét. Càng nghĩ càng phiền lòng, cô quyết định đi vào không gian tắm rửa, hít thở chút linh khí sạch sẽ, thanh tĩnh đầu óc. Vừa mới tắm xong đã phát hiện trong phòng mình đột nhiên xuất hiện tiếng động khác thường. Bạch Nhược Oánh nhanh chóng ra khỏi không gian, vừa định gọi Ẩm Huyết, thì mội hơi thở quen thuộc đã ập đến.
Không gọi Ẩm Huyết nữa, Bạch Nhược Oánh nhìn Mặc Doãn Cuồng xuất hiện từ hư không, cô cau mày: “Rốt cuộc anh là ai? Vì sao lại đột ngột xuất hiện, còn nữa, đến đây làm gì?’’ Mặc Doãn Cuồng nhìn Bạch Nhược Oánh, thời tiết đã ấm lại, mặc dù không mặc áo lông nữa. Nhưng anh lại không ngờ lúc này Bạch Nhược Oánh chỉ mặc một áo ngủ mỏng manh.
Nhìn thấy sự đề phòng trên mặt Bạch Nhược Oánh, Mặc Doãn Cuồng cau mày anh không thích ánh mắt này của cô. Anh không trả lồ câu hỏi của Bạch Nhược Oánh, đi về phía giường ngủ, ngắm cơ thể đẹp đẽ mà bộ đồ ngủ không cách nào che giấu được. Đôi mắt của anh càng sâu, trong nháy mắt, Mặc Doãn Cuồng đã trực tiếp đè lên người Bạch Nhược Oánh, nuốt tiếng hét sắp thoát ra khỏi miệng Bạch Nhược Oánh vào miệng mình.
Bị động tác bất ngờ của Mặc Doãn Cuồng dọa sợ, lúc này cô không biết phải làm sao. Bạch Nhược Oánh có thể gọi Ẩm Huyết, giết chết người đàn ông này, nhưng không bì sao, trong lòng lại không muốn. Cô quyết định tiến vào không gian, như thế thì có thể tránh được Mặc Doãn Cuồng. Lúc này cô cũng không quan tâm sẽ bị bại lộ nữa, nghĩ là làm, cô lắc người vào không gian. Nhưng không ngờ người đàn ông này cũng tiến vào không gian với cô, hơn nữa còn nằm thoải mái trên chiếc giừng kingsize nữa, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mực doãn cuồng cũng không có bởi vì hoàn cảnh đột nhiên biến hóa xảy ra mà dừng lại động tác của hắn, đang ở Bạch Nhược Oánh cảm giác mình mau đầu chỉ là tức tới thời điểm, mực doãn điên cuồng mà cắn chính mình là một, đôi môi đau đớn thức tỉnh Bạch Nhược Oánh, nàng xem hướng mực doãn cuồng.
“Em không tập trung, nên chịu phạt.’’ Nói xong, Mặc Doãn Cuồng hôn cô lần nữa. Bạch Nhược Oánh cảm thấy trong xoang mũi mình đều tràn ngập mùi hương của Mặc Doãn Cuồng. Mặc Doãn Cuồng bắt đầu hôn đến tai, thật ra Bạch Nhược Oánh biết, lỗ tai chính là vị trí mẫn cảm nhất của cô. Cho nên khi Mặc Doãn Cuồng ngậm lấy vành tai của mình, Bạch Nhược Oánh cảm thấy có một dòng điện chạy khắp cơ thể. Cổ áo ngủ không bị kéo ra lúc nào, bàn tay nóng bỏng của Mặc Doãn Cuồng luồng vào trong bắt lấy một bên ngực đẫy đà.
Bạch Nhược Oánh cảm thấy toàn thân đều run rẩy, giống như là lần đầu tiên, đời trước, mặc dù cô đã làm rất nhiều, nhưng đều vì cô ngu ngốc. Chưa từng có cảm giác như thế này, đột nhiên cảm thấy trên ngực ẩm ướt, cô cui đầu nhìn. Chỉ thấy không biết từ khi nào Mặc Doãn Cuồng đã ngậm lấy một bên còn lại, đầu lưỡi nóng bỏng đảo quanh nụ hoa hồng nhạt.
“Anh…Anh…Anh…’’ Bạch Nhược Oánh không biết mình nên nói gì bây giờ, phải làm gì đây. Lúc này cô nên bảo vệ trinh tiết của mình, ngăn người đàn ông này lại: “Á!’’ Khi Bạch Nhược Oánh vừa định biến suy nghĩ thành hành động, Mặc Doãn Cuồng cuồng bất ngờ cắn một cái, khiến đầu óc Bạch Nhược Oánh trống rỗng.
Mặc Doãn Cuồng mút nụ hoa của Bạch Nhược Oánh, phía dưới đã bắt đầu căn trướng khiến anh điện cuồng. Hung hăng nhào nặng bộ ngực mềm mài, khiến đóa hoa càng thêm nổi bật, lại cắn mút thật sâu. Cảm thấy cô ưỡn eo lên một chút, đưa nụ hoa đến gần hơn, một tay kia anh cũng không nhàn rỗi, không hề bỏ quên nụ hoa còn lại. Trong miệng Mặc Doãn Cuồng ngậm một bên, tay thì yêu thương bên còn lại. Mùi thơm trên cơ thể Bạch Nhược Oánh sau khi tắm khiến anh mê muội, Mặc Doãn Cuồng vuốt ve làn da trơn mượt của Bạch Nhược Oánh, lần tìm xuống dưới.
Đầu óc Bạch Nhược Oánh trống rỗng, không biết giờ phút này đang xảy ra chuyện gì. Cô chỉ cảm thấy một cảm giác không thể nói thành lời, trong cơ thể có thứ gì đó muốn vỡ tung, khiến cô khó chịu. Nhưng khi cô tỉnh táo lại, quần ngủ của cô cũng không biết đã bị vứt ở đâu mất. “Không, không được.’’ Bạch Nhược Oánh yếu đuối rên rỉ, giống như con mèo nhỏ giương móng vuốt khiến Mặc Doãn Cuồng ngứa ngáy, bàn tay vuốt ve bắp đùi bóng loáng của Bạch Nhược Oánh.
Linh khí trong không gian khiến Mặc Doãn Cuồng rất thoải mái, anh ngẩng đầu lên từ bộ ngực của Bạch Nhược Oánh, trong đôi mắt sâu không thấy đáy tràn ngập hình bóng cô. Nhìn đôi môi đỏ mọng rung động lòng người của Bạch Nhược Oánh, Mặc Doãn Cuồng hôn cô. Áo ngủ sớm đã cởi ra, quần ngủ cũng không thấy đâu, Bạch Nhược Oánh bị Mặc Doãn Cuồng hôn đến mức không thở được. Cô cảm thấy bàn tay của Mặc Doãn Cuồng giống như có lửa, lướt đến đâu nơi đó như bốc hỏa.
Không biết từ khi nào, trang phục của Mặc Doãn Cuồng cũng không thấy đâu, da kề da, hợp làm một. Bạch Nhược Oánh rung động, không ghê tởm giống đời trước, nhưng là trái tim rung đông. Bàn tay lớn của Mặc Doãn Cuồng không ngừng tung hoành ngang dọc trên người cô, cuối cùng cũng di chuyển vào sâu trong bắp đùi, lặng lẽ vuốt ve hoa huyệt của cô.
Bạch Nhược Oánh giật mình tỉnh táo, nhìn người đàn ông yêu nghiệt trước mắt. Con người đen tuyền sâu không thấy đáy, khuôn mặt anh tuấn bất phàm. Lúc này vì động tình mà đôi môi xinh đẹp đỏ mọng, người đàn ông này rất xuất chúng. Lúc này, vật cực nóng của anh cũng đang hung hăng đặt trên bụng cô. Tay của anh chỉ quyến luyến vuốt ve bên ngoài hoa huyệt, đã khiến Bạch Nhược Oánh bụng dưới của Bạch Nhược Oánh co giật theo bản năng: “Không….Không được.’’ Nhưng cô lại thấy anh hít một hơi thật sâu.
Mặc Doãn Cuồng nhìn Bạch Nhược Oánh, thấy trong mắt cô chỉ có bóng dáng của anh. Lúc này Mặc Doãn Cuồng mới cảm thấy thỏa mãn, vuốt ve bắp đùi Bạch Nhược Oánh, đi tới hoa huyệt, cảm thấy Bạch Nhược Oánh rung động. Anh duỗi ngón tay,trong nháy mắt đã đưa vào, cảm thấy cơ thể co giật. Động hoa siết chặt mút lấy ngón tay của mình, cảm thấy thế, khiến Mặc Doãn Cuồng có chút không chịu được. Miệng hoa đã sớm ướt át khiến Mặc Doãn Cuồng không cách nào tiếp tục màn dạo đầu được nữa, anh đã không nhịn nổi rồi, cắn răng đỡ phân thân của mình lên, tiến thẳng về phía trước….
Nóng bỏng, huyệt động ướt át bao quanh anh, Mặc Doãn Cuồng cảm thấy rất thoải mái, thoải mái muốn chết được. Vật cực nóng đâm vào, đau đớn trong tích tắc, sau đó loại cảm giác rất nóng lui tới khiến Bạch Nhược Oánh giống như cá mắc cạn, hô hấp khó khăn. Cuối cùng, vận động đưa đẩy nguyên thủy nhất cũng bắt đầu…
Không biết đã qua bao lâu, không biết trong cơ thể tích bao nhiêu chất lỏng. Cả mắt cũng không mở nổi, cuối cùng anh cũng rời khỏi cơ thể cô. Sau đó, cơ thể cô được đặt trong hồ nước mát lạnh, sức lực dần dần được hồi phục, tinh thần cũng khôi phục mấy phần, rồi từ từ rời khỏi hồ nước. Bạch Nhược Oánh cảm thấy mình được đặt lên giường, cô cho rằng mình đã được ngủ. Nhưng khi cô muốn ngủ, lại cảm thấy hai chân bị mở ra, một cỗ nóng bỏng truyền đến từ dưới thân. Bạch Nhược Oánh cố mở mắt, giữa hai chân mình là đầu của Mặc Doãn Cuồng, Bạch Nhược Oánh mở to mắt…
Mặc Doãn Cuồng không biết mình đã phát tiết bao nhiêu lần, đến khi bụng cô không chứa nổi nữa, anh mới tha cho Bạch Nhược Oánh. Khi anh rời khỏi cô, từ hoa huyệt chảy ra chất lòng trắng hồng, khiến anh suýt chút nữa nhịn không được hóa sói lần nữa. Nhưng khi nhìn thấy thể lực của Bạch Nhược Oánh mất hết, anh lại không đành lòng, ôm lấy Bạch Nhược Oánh, nhìn suối thánh ngoài cửa sổ, Mặc Doãn Cuồng ôm Bạch Nhược Oánh đặt vào hồ nước.
Cuối cùng cũng tắm rửa sạch sẽ cho cô, đặt cô lên giường, mở hai chân cô ra. Thật sự anh chỉ muốn xem cô có bị thương hay không, nhưng khi nhìn cánh hoa xinh đẹp kia, lại khiến anh trầm luân lần nữa. Đóa hoa mới nở, tản ra mùi thơm dụ hoặc, quyến rũ anh hóa thân làm sói….
Cuối cùng khi Mặc Doãn Cuồng ngẩng đầu lên, Bạch Nhược Oánh cũng thấy rõ phân thân của Mặc Doãn Cuồng. Giống như cánh tay nhỏ của em bé, Bạch Nhược Oánh không biết mình phải làm gì. Nhưng vật kia lại tiến vào hoa huyệt của cô lần nữa, Bạch Nhược Oánh hiểu, đời này chắc chắn cô sẽ không có cái danh tiết trong truyền thuyết kia rồi. Sau đó lại mồi hồi dời sông lấp biển, để mặc cho bản thân điên cuồng thác loạn trong bể dục…
Không biết lai lịch của anh, không biết anh làm thế vì cái gì, càng không biết sao anh có thể tiến vào không gian của cô. Cái gì cô cũng không biết, nhưng lúc này cô chỉ biết, phân thân của anh vùi trong cơ thể mình. Cô thật sự chỉ muốn cả đời kết hợp với anh thật chặt, hi vọng đời này anh đừng rời khỏi cô…
P/s: Mất máu mất máu
Tác giả :
Lâm Y Dương