Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế
Chương 10: Kiếm khách ở bến xe
Editor : Mai Tuyết Vân
Ngồi ở trạm xe công cộng, nghĩ đến việc không lâu nữa sẽ đến tận thế, trong lòng Bạch Nhược Oánh có chút hỗn loạn, tưởng tượng là một chuyện, nhưng thật sự xảy ra thì lại là một chuyện khác, nếu như vậy lần này cô nên làm thế nào, chẳng lẽ còn bất lực hèn nhát giống như đời trước đến cuối cùng vẫn bị ném vào miệng zombie ư?
Không, lần này thì không thể, đời này cô nhất định phải sống cho thật tốt, còn phải phụng dưỡng ba mẹ mình, không biết đời trước ba mẹ cô thế nào, chỉ là thôi vậy, đời trước cô bất hiếu thì đời này cô sẽ trả lại.
Nhớ tới những thứ này, Bạch Nhược Oánh lại nghĩ đến những điều khác nữa, tận thế thiếu nhất là thứ gì?
Không sai, chính là thức ăn, tận thế vừa bắt đầu thì có lẽ tất cả mọi người đều không cảm thấy gì, nhưng càng về sau thức ăn càng ngày càng ít, cung không đủ cầu sau đó lòng người đen tối lộ ra, lúc bấy giờ lòng người so với những thứ kia chỉ còn một mục tiêu, ăn thịt người, như vậy còn đáng sợ hơn quái vật rất nhiều lần, nghĩ tới lời ba mình nói, cũng may ba cô cũng đã chuẩn bị tốt, . . .
Hi vọng ba có thể chuẩn bị nhiều thứ hơn nữa, bởi vì trong tận thế đồ cần chuẩn bị thật sự quá nhiều.
Về những thứ đồ ấy, Bạch Nhược Oánh biết nhà mình trừ kho hàng ba cô đã mướn, cũng không có bất kỳ nơi nào dư ra để chứa đồ, mặc dù ở tận thế cũng có rất nhiều người có thể thức dị năngkhông gian, nhưng Bạch Nhược Oánh tự mình biết trong rất nhiều người kia cũng không bao gồm cô, nghĩ như vậy, Bạch Nhược Oánh thật sự rất hâm mộ những người có dị năng không gian, không cần mang đồ nặng nhọc chỉ cần không gian đủ lớn, vung tay lên trực tiếp đặt vào trong không gian rồi mang theo người, thật sự là vô cùng dễ dàng ấy vậy mà cô cũng chỉ có thể hâm mô mà thôi.
Thật ra vào tận thế có rất nhiều người thức tỉnh dị năng, ngay cả Lý Hiển Nghiêu cũng giống như vậy, không nghĩ được di năng mà Lý Hiển Nghiêu thức tỉnh còn là dị năng thuộc hệ chữa khỏi, cho nên cuộc sống sau này của hắn rất tốt.
Nghĩ tới đây, Bạch Nhược Oánh lại nhớ đến cái chết của mình, mối thù này cô nhất định sẽ báo.
Thứ gì qua đã qua, ở đời này, cô tuyệt đối sẽ khôngđể cho bi kịch lặp lại, Bạch Nhược Oánh quyết định.
Lại nhắc đến việc ấy, Bạch Nhược Oánh nghĩ đến việc da thịt của zombie ở thời tận thế rất dày và cứng, cho nên cô quyết định sau khi về nhà nhất định phải mua vài thanh đao.
Bạch Nhược Oánh dang suy nghĩ vấn đề ấy, đột nhiên cảm thấy có một người ngồi bên cạnh mình, người nọ quần áo quê mùa còn ngửi được mùi vị của bùn đất, Bạch Nhược Oánh khẽ liếc mắt nhìn qua, trong lòng chàng trai ấy lúc này đang ôm một cái bọc thon dài, hình như đã dùng vải quấn quanh vật đó xem chừng đã cố gắng gói kín lại, chàng trai ngồi nghiêm chỉnh chỉ có tư thế của anh ta nhìn thế nào cũng cảm thấy quen mắt, trời ơi, đây không phải là tạo hình hiệp khách cổ đại ôm bảo kiếm trong ngực sao?
Thấy được cảnh buồn cười vậy, Bạch Nhược Oánh cảm thấy giống như có mồ hôi đang chảy đầu trên trán, khóe miệng cô khẽ co giật xê dịch ra bên cạnh.
Đúng lúc ấy, giữa cô và chàng trai kia có một khoảng trống, thì một người phụ nữ ăn mặc hợp mốt đến cô nhìn thấ chỗ này còn trống sau đó trực tiếp ngồi xuống.
"Vị cô nương này, xin chào, tại hạ nhìn thấy ấn đường của cô mang dấu hiệu xấu.. .." Không đợi người thanh niên nói xong, cô gái đã hạ tay xuống “Bốp” một tiếng cho người một bạt tai, "Mẹ của mày mới có điềm xấu, đồ lưu manh." Nói xong cô ta nâng mông lên lắc lắc vài cái rồi bỏ đi.
Thấy như vậy, khóe miệng của Bạch Nhược Oánh co giật.
"Haizz, thói đời thật bạc bẽo mà!" Người ngồi bên cạnh nhìn thấy một màn như vậy lại giống như hành khách xem trò vui, lắc đầu một cái rồi đưa ra kết luận.
Bạch Nhược Oánh lại xê dịch qua bên cạnh.
"Cô nương, cô không cần sợ, ta sẽ không làm cô bị thương đâu." Nam nhân bên cạnh, thấy Bạch Nhược Oánh di chuyển sang bên cạnh, lập tức ngồi xuống, nghiêm túc nói.
Nghe lời người thanh niên nói, Bạch Nhược Oánh ngượng ngùng cô lúng túng bặm môi không tiếp tục di chuyển nữa.
"Xin chào cô nương, tại hạ là đệ tử của Ngũ Đài Sơn Thanh Phong quán, tên là Lệnh Hồ Xung, lần này chính là lần đầu tiên tại hạ xuống núi, nếu như có đắc tội, xin đừng để trong lòng."
Bạch Nhược Oánh nghe được lời nói này, nghĩ rằng có phải người đàn ông này rất hay đùa như vậy hay không. “Ồ, không sao, không có việc gì.” Khóe miệng cứng ngắc miễn cưỡng, Bạch Nhược Oánh gật đầu một cái.
Sau khi người thanh niên giới thiệu bản thân thì ngồi yên tĩnh ở một bên không nói gì
Đang lúc Bạch Nhược Oánh cho rằng mình có thể yên lặng đợi đến khi chuyến xe tới, người thanh niên lại mở miệng nói chuyện.
"Vị cô nương này, ta nhìn thấy ấn đường của cô mang điềm xấu, có thể sẽ có tai nạn xảy ra."
Thấy người thanh niên mang bộ mặt tỉnh như ruồi nói xing, rồi lại nhìn anh ta đang bấm đầu ngón tay, cô nghĩ trong lòng rằng xem chừng anh ta nên từ xuống Ngũ Chỉ Sơn. Không để ý đến lời anh ta nói, Bạch Nhược Oánh chỉ mỉm cười, nhìn đồng hồ, còn 20' nữa sẽ xét vé.
"Vị cô nương này, cô và ta hai người quen biết nhau ở chỗ này, đã nói lên rằng chúng ta rất có duyên, nếu đã như vậy ta sẽ nói cho cô biết một bí mật, cô xem đây chính là vật quý giá nhất của bản môn do chính sư phụ ta truyền lại cho ta,‘ Ỷ Thiên bảo kiếm ’, cô nương, cô xem đi."
Nói xong, người thanh niên mở gói đồ trong ngực mình ra, nhìn một vòng vải quấn bị mở ra,Bạch Nhược Oánh ho khan hai tiếng, thật nhiều bụi mà."Khụ khụ khụ."
"Cô nương, cô xem! ‘ Ỷ Thiên bảo kiếm ’"
Lời nói của anh ta đưa đến sự chú ý của một đám người vây xem, khi anh ta giơ thứ đang cầm trong tay lên, lập tức hứng chịu sự xem thường.
"Biến thái!"
"Bệnh thần kinh!"
Tiếp theo đó tất cả đám người ấy đều giải tán, Bạch Nhược Oánh nhìn thứ đồ trong tay nam nhân đó, vậy thật là đó một thanh kiếm, chẳng qua là một đao "Ỷ Thiên bảo kiếm" đồ chơi làm bằng nhựa .
"Cô nương, cô xem đi, sao hả, có phải rất tốt hay không, có phải ánh sáng bắn ra bốn phía hay không?"
"Ồ, vâng, ồ." Nhìn "Bảo kiếm" này có có đèn phát sáng màu máu đào,Bạch Nhược Oánh cảm thấy khóe miệng của mình giật giật gân xanh. Mới vừa rồi Bạch Nhược Oánh còn tưởng rằng người đàn ông này giả bộ, nhưng mà bây giờ, Bạch Nhược Oánh nhìn thấy anh ta thật sự có vấn đề về tinh thần.
Nghe được lời nói của Bạch Nhược Oánh, anh ta vui mừng quấn vải lại, đây là người đầu tiên đồng ý với anh ta.
Lúc này, bên trong bến xe kia, "Vừa nhìn ngài đã hiểu được công việc này, đây chính là món đồ năm đó. . . . Lén lút nói cho ngài biết, đao này lại là hàng mới vừa được đào lên, nếu như đưa đến thị trường buôn đồ cổ thì trúng số rồi,nhưng hôm nay tôi và ngài có duyên gặp, nếu như ngài muốn mà nói thì . . .” Có một người đàn ông khác đang muốn bán đồ cho một người đàn ông kia, vật nọ cũng được vải bọc lại.
Người thanh niên gói kỹ thanh kiếm của mình lại vẫn ngồi bên cạnh Bạch Nhược Oánh, nhìn cô ấy, phải, trẻ nhỏ dễ dạy mà, đây là ý nghĩ của anh ta trong lúc này.
"Qúy khách đi đến XX, mời đến cửa kiểm phiếu XX để xét vé. . . . . ."
Trong lúc ấy thì giọng nói truyền đến từ đài phát thanh giống hệt như vị cứu tinh, nghe được tiếng nói, Bạch Nhược Oánh ư một tiếng rồi lấy vé xe ra, không tiếp tục để ý đến anh ta nữa, mà vội vàng chạy về cửa kiểm phiếu.
Anh ta nhìn thấy Bạch Nhược Oánh đứng dậy rời đi rồi, cũng nhanh chóng đứng dậy đi theo phía sau Bạch Nhược Oánh, " Cô nương, cô nương, cô chờ ta một chút đã, ta cảm thấy chúng ta rất có duyên, ta thu nhận cô làm đồ đệ."
Cũng trong lúc đó, "Qúy khách, ngài đừng đi mà, nếu không chịu giá này, thì ngài muốn giá như thế nào?"
"Lý Tiểu Cường, chính là anh, đứng lại đừng cử động!"
"Vương Xuân!"
Cũng vừa lúc đó, ở hai bên bến xe có tới hai nhóm người chạy đến, một nhóm là cảnh sát, một nhóm là bác sĩ mặc áo Blouse trắng.
Nghe thấy tiếng quát tháo, hai người đều chạy, nhất thời làm cho bên trong bến xe cũng rối loạn cả lên, hành khách va chạm đụng nhau, mà hai người đàn ông cầm hai bọc vải cũng đụng vào nhau, gói đồ trên tay rớt xuống.
Người thanh niên vẫn đi theo Bạch Nhược Oánh nhìn thấy bảo kiếm của mình rơi trên mặt đất, nhanh chóng nhặt lên, nhìn một đám người khoác áo Bluose trắng chạy về phía mình, anh ta cũng nhanh chóng đuổi theo Bạch Nhược Oánh, "Bắt đầu từ bây giờ, ta mang pháp bảo của bản môn là Ỷ Thiên Kiếm phó thác cho con, con chính là đại chưởng môn đời thứ hai mươi tám của Thanh Phong, người của Bạch liên giáo truy sát giết ta rồi, con nhất định phải báo thù cho ta!" Nói xong không nói gì thêm nữa, anh ta nhét vật đang cầm vào tay Bạch Nhược Oánh.
"Lý Tiểu Cường, rốt cuộc cũng bắt được anh rồi!" Đang lúc ấy thì, người khoác áo trắng cũng bắt được Lý Tiểu Cường tự xưng là Lệnh Hồ Xung.
"Thật xin lỗi, tiểu thư, người này là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần XX, anh ta say mê võ hiệp, mấy ngày trước lén lút trốn thoát từ bệnh viện tâm thần của chúng tôi, đã gây rắc rối cho cô thật sự rất xin lỗi. Lý Tiểu Cường mau trở về cùng với chúng ta."
"Không, đồ nhi, con phải cứu ta, bọn người Bạch Liên giáo đều không phải là người tốt, bọn họ nhất định sẽ cắt đứt gân tay, gân chân của ta, bọn họ sẽ phế bỏ nội lực của ta ." Lý Tiểu Cường giùng giằng kêu lên với Bạch Nhược Oánh.
Nhìn một đám người náo nhiệt vây xung quanh xem, bác sĩ khoác áo trắng thấy đứng ở cửa mãi cũng không ý hay, “Rồi, rồi, Lệnh Hồ Xung, anh không cần kêu nữa, cô cô Tiểu Long Nữ mà anh thích còn đang đợi còn anh, chúng tôi đến dẫn anh đi tìm cô ấy."
"Cô cô? Lời ngươi nói là thật? Được, đi tìm cô cô sao, ha ha." Nghe một người khoác áo ngoài nói như vậy,Lý Tiểu Cường không phản kháng nữa, anh ta sảng khoái đi theo đám người áo trắng ra khỏi cửa.
Mà đổi thành vừa rồi, "Người này tên đào trộm mộ, cầm tang vật của anh, đi theo chúng tôi một chuyến" . . . . . .
Cứ như vậy, một màn, à không, là hai màn kịch nhộn nhịp cuối cùng cũng kết thúc, nghe người soát vé thúc giục, Bạch Nhược Oánh đi nhanh về phía cửa kiểm phiếu, đồng thời cô cũng quên mất trong tay mình đang nắm thật chặt "Ỷ Thiên bảo kiếm" .
Lên xe, Bạch Nhược Oánh tìm tới chỗ ngồi của mình, xe khởi động, mà bên cạnh cô không có ai, lúc này, rốt cuộc cô mới chú ý tới đồ trên tay của mình, đây không phải là"Ỷ Thiên bảo kiếm" của "Lệnh Hồ Xung"sao?
Nghĩ đến chuyện mới vừa xảy ra, Bạch Nhược Oánh cảm thấy đầu toát đầy mồ hôi, cô lắc đầu một cái, đang muốn vứt bỏ thứ đồ trong tay đi, đột nhiên, Bạch Nhược Oánh cảm thấy vật trong tay có trọng lượng không đúng, nghĩ như vậy Bạch Nhược Oánh mới mở miếng vải rách bọc vật trong tay ra, một tầng, một tầng, lại một tầng, đây là?
Rốt cuộc, vật trong tay Bạch Nhược Oánh cũng hiện ra ở trước mắt của cô.
Đây là một thanh thật kiếm, tính chất kim loại, mở vỏ kiếm ra, một luồng khí lạnh lao đến chính diện, không, đây không phải là kiếm, mà là một cây đao, giống tương tự kiếm mà thôi, nhưng là đao không phải kiếm, cái này Bạch Nhược Oánh ở trên máy tính đã từng xem qua, đây là một thanh đao thời Đường.
Thân đao đỏ bừng, tỏa ra đừng đợt khí lạnh, còn thoang thoảng ngửi được mùi máu tươi, thanh đao này đã hoàn toàn hấp dẫn được sự chú ý của Bạch Nhược Oánh, này, đây mới thật sự là một thanh đao thời Đường? Nhưng mà rõ ràng đây là thanh "Ỷ Thiên bảo kiếm" của Lý Tiểu Cường mà, làm thế nào biến thành đao nhà Đường được , lúc này, Bạch Nhược Oánh mới nhớ lại lúc cảnh sát xuất hiện tại bến xe, bọn họ giống như đang bắt tên đào trộm mộ, sau đó hiện trường hỗn loạn tưng bừng, Lý Tiểu Cường và một người đàn ông đụng vào nhau, phải là khi đó, đồ của hai người đã bị đổi.
Lúc này, đang ở một nơi khác, người đàn ông bị bắt tống vào ngục vì tội danh đào trộm mộ cổ,tuy nhiên bọn họ đã lục soát tang vật cả trong lẫn ngoài rất nhiều lần, vẫn chỉ thấy một thanh kiếm đồ chơi làm từ nhựa, mà khi hắn thấy cũng nghi ngờ nghĩ rằng thanh đao của mình đã đi đâu rồi? Trong đầu hắn chợt nhớ lại tình huống lúc ấy đụng phải một người, phải rồi khi đó đã bị tráo đổi, haizz, thôi vậy, nếu hắn bị lục soát tìm được đầy đủ tang vật hơn, ít đi một thanh đao kia, hắn còn có thể được xử đi ít năm, nghĩ như vậy, ngược lại hắn còn cảm ơn kẻ đã đụng vào mình là Lý Tiểu Cường.
Mà Lý Tiểu Cường đâu rồi, đương nhiên là trở lại với bệnh viện tâm thần của mình, tiêm thuốc uống dược, ruốt cuộc cũng trấn tĩnh lại.
Ngồi ở trạm xe công cộng, nghĩ đến việc không lâu nữa sẽ đến tận thế, trong lòng Bạch Nhược Oánh có chút hỗn loạn, tưởng tượng là một chuyện, nhưng thật sự xảy ra thì lại là một chuyện khác, nếu như vậy lần này cô nên làm thế nào, chẳng lẽ còn bất lực hèn nhát giống như đời trước đến cuối cùng vẫn bị ném vào miệng zombie ư?
Không, lần này thì không thể, đời này cô nhất định phải sống cho thật tốt, còn phải phụng dưỡng ba mẹ mình, không biết đời trước ba mẹ cô thế nào, chỉ là thôi vậy, đời trước cô bất hiếu thì đời này cô sẽ trả lại.
Nhớ tới những thứ này, Bạch Nhược Oánh lại nghĩ đến những điều khác nữa, tận thế thiếu nhất là thứ gì?
Không sai, chính là thức ăn, tận thế vừa bắt đầu thì có lẽ tất cả mọi người đều không cảm thấy gì, nhưng càng về sau thức ăn càng ngày càng ít, cung không đủ cầu sau đó lòng người đen tối lộ ra, lúc bấy giờ lòng người so với những thứ kia chỉ còn một mục tiêu, ăn thịt người, như vậy còn đáng sợ hơn quái vật rất nhiều lần, nghĩ tới lời ba mình nói, cũng may ba cô cũng đã chuẩn bị tốt, . . .
Hi vọng ba có thể chuẩn bị nhiều thứ hơn nữa, bởi vì trong tận thế đồ cần chuẩn bị thật sự quá nhiều.
Về những thứ đồ ấy, Bạch Nhược Oánh biết nhà mình trừ kho hàng ba cô đã mướn, cũng không có bất kỳ nơi nào dư ra để chứa đồ, mặc dù ở tận thế cũng có rất nhiều người có thể thức dị năngkhông gian, nhưng Bạch Nhược Oánh tự mình biết trong rất nhiều người kia cũng không bao gồm cô, nghĩ như vậy, Bạch Nhược Oánh thật sự rất hâm mộ những người có dị năng không gian, không cần mang đồ nặng nhọc chỉ cần không gian đủ lớn, vung tay lên trực tiếp đặt vào trong không gian rồi mang theo người, thật sự là vô cùng dễ dàng ấy vậy mà cô cũng chỉ có thể hâm mô mà thôi.
Thật ra vào tận thế có rất nhiều người thức tỉnh dị năng, ngay cả Lý Hiển Nghiêu cũng giống như vậy, không nghĩ được di năng mà Lý Hiển Nghiêu thức tỉnh còn là dị năng thuộc hệ chữa khỏi, cho nên cuộc sống sau này của hắn rất tốt.
Nghĩ tới đây, Bạch Nhược Oánh lại nhớ đến cái chết của mình, mối thù này cô nhất định sẽ báo.
Thứ gì qua đã qua, ở đời này, cô tuyệt đối sẽ khôngđể cho bi kịch lặp lại, Bạch Nhược Oánh quyết định.
Lại nhắc đến việc ấy, Bạch Nhược Oánh nghĩ đến việc da thịt của zombie ở thời tận thế rất dày và cứng, cho nên cô quyết định sau khi về nhà nhất định phải mua vài thanh đao.
Bạch Nhược Oánh dang suy nghĩ vấn đề ấy, đột nhiên cảm thấy có một người ngồi bên cạnh mình, người nọ quần áo quê mùa còn ngửi được mùi vị của bùn đất, Bạch Nhược Oánh khẽ liếc mắt nhìn qua, trong lòng chàng trai ấy lúc này đang ôm một cái bọc thon dài, hình như đã dùng vải quấn quanh vật đó xem chừng đã cố gắng gói kín lại, chàng trai ngồi nghiêm chỉnh chỉ có tư thế của anh ta nhìn thế nào cũng cảm thấy quen mắt, trời ơi, đây không phải là tạo hình hiệp khách cổ đại ôm bảo kiếm trong ngực sao?
Thấy được cảnh buồn cười vậy, Bạch Nhược Oánh cảm thấy giống như có mồ hôi đang chảy đầu trên trán, khóe miệng cô khẽ co giật xê dịch ra bên cạnh.
Đúng lúc ấy, giữa cô và chàng trai kia có một khoảng trống, thì một người phụ nữ ăn mặc hợp mốt đến cô nhìn thấ chỗ này còn trống sau đó trực tiếp ngồi xuống.
"Vị cô nương này, xin chào, tại hạ nhìn thấy ấn đường của cô mang dấu hiệu xấu.. .." Không đợi người thanh niên nói xong, cô gái đã hạ tay xuống “Bốp” một tiếng cho người một bạt tai, "Mẹ của mày mới có điềm xấu, đồ lưu manh." Nói xong cô ta nâng mông lên lắc lắc vài cái rồi bỏ đi.
Thấy như vậy, khóe miệng của Bạch Nhược Oánh co giật.
"Haizz, thói đời thật bạc bẽo mà!" Người ngồi bên cạnh nhìn thấy một màn như vậy lại giống như hành khách xem trò vui, lắc đầu một cái rồi đưa ra kết luận.
Bạch Nhược Oánh lại xê dịch qua bên cạnh.
"Cô nương, cô không cần sợ, ta sẽ không làm cô bị thương đâu." Nam nhân bên cạnh, thấy Bạch Nhược Oánh di chuyển sang bên cạnh, lập tức ngồi xuống, nghiêm túc nói.
Nghe lời người thanh niên nói, Bạch Nhược Oánh ngượng ngùng cô lúng túng bặm môi không tiếp tục di chuyển nữa.
"Xin chào cô nương, tại hạ là đệ tử của Ngũ Đài Sơn Thanh Phong quán, tên là Lệnh Hồ Xung, lần này chính là lần đầu tiên tại hạ xuống núi, nếu như có đắc tội, xin đừng để trong lòng."
Bạch Nhược Oánh nghe được lời nói này, nghĩ rằng có phải người đàn ông này rất hay đùa như vậy hay không. “Ồ, không sao, không có việc gì.” Khóe miệng cứng ngắc miễn cưỡng, Bạch Nhược Oánh gật đầu một cái.
Sau khi người thanh niên giới thiệu bản thân thì ngồi yên tĩnh ở một bên không nói gì
Đang lúc Bạch Nhược Oánh cho rằng mình có thể yên lặng đợi đến khi chuyến xe tới, người thanh niên lại mở miệng nói chuyện.
"Vị cô nương này, ta nhìn thấy ấn đường của cô mang điềm xấu, có thể sẽ có tai nạn xảy ra."
Thấy người thanh niên mang bộ mặt tỉnh như ruồi nói xing, rồi lại nhìn anh ta đang bấm đầu ngón tay, cô nghĩ trong lòng rằng xem chừng anh ta nên từ xuống Ngũ Chỉ Sơn. Không để ý đến lời anh ta nói, Bạch Nhược Oánh chỉ mỉm cười, nhìn đồng hồ, còn 20' nữa sẽ xét vé.
"Vị cô nương này, cô và ta hai người quen biết nhau ở chỗ này, đã nói lên rằng chúng ta rất có duyên, nếu đã như vậy ta sẽ nói cho cô biết một bí mật, cô xem đây chính là vật quý giá nhất của bản môn do chính sư phụ ta truyền lại cho ta,‘ Ỷ Thiên bảo kiếm ’, cô nương, cô xem đi."
Nói xong, người thanh niên mở gói đồ trong ngực mình ra, nhìn một vòng vải quấn bị mở ra,Bạch Nhược Oánh ho khan hai tiếng, thật nhiều bụi mà."Khụ khụ khụ."
"Cô nương, cô xem! ‘ Ỷ Thiên bảo kiếm ’"
Lời nói của anh ta đưa đến sự chú ý của một đám người vây xem, khi anh ta giơ thứ đang cầm trong tay lên, lập tức hứng chịu sự xem thường.
"Biến thái!"
"Bệnh thần kinh!"
Tiếp theo đó tất cả đám người ấy đều giải tán, Bạch Nhược Oánh nhìn thứ đồ trong tay nam nhân đó, vậy thật là đó một thanh kiếm, chẳng qua là một đao "Ỷ Thiên bảo kiếm" đồ chơi làm bằng nhựa .
"Cô nương, cô xem đi, sao hả, có phải rất tốt hay không, có phải ánh sáng bắn ra bốn phía hay không?"
"Ồ, vâng, ồ." Nhìn "Bảo kiếm" này có có đèn phát sáng màu máu đào,Bạch Nhược Oánh cảm thấy khóe miệng của mình giật giật gân xanh. Mới vừa rồi Bạch Nhược Oánh còn tưởng rằng người đàn ông này giả bộ, nhưng mà bây giờ, Bạch Nhược Oánh nhìn thấy anh ta thật sự có vấn đề về tinh thần.
Nghe được lời nói của Bạch Nhược Oánh, anh ta vui mừng quấn vải lại, đây là người đầu tiên đồng ý với anh ta.
Lúc này, bên trong bến xe kia, "Vừa nhìn ngài đã hiểu được công việc này, đây chính là món đồ năm đó. . . . Lén lút nói cho ngài biết, đao này lại là hàng mới vừa được đào lên, nếu như đưa đến thị trường buôn đồ cổ thì trúng số rồi,nhưng hôm nay tôi và ngài có duyên gặp, nếu như ngài muốn mà nói thì . . .” Có một người đàn ông khác đang muốn bán đồ cho một người đàn ông kia, vật nọ cũng được vải bọc lại.
Người thanh niên gói kỹ thanh kiếm của mình lại vẫn ngồi bên cạnh Bạch Nhược Oánh, nhìn cô ấy, phải, trẻ nhỏ dễ dạy mà, đây là ý nghĩ của anh ta trong lúc này.
"Qúy khách đi đến XX, mời đến cửa kiểm phiếu XX để xét vé. . . . . ."
Trong lúc ấy thì giọng nói truyền đến từ đài phát thanh giống hệt như vị cứu tinh, nghe được tiếng nói, Bạch Nhược Oánh ư một tiếng rồi lấy vé xe ra, không tiếp tục để ý đến anh ta nữa, mà vội vàng chạy về cửa kiểm phiếu.
Anh ta nhìn thấy Bạch Nhược Oánh đứng dậy rời đi rồi, cũng nhanh chóng đứng dậy đi theo phía sau Bạch Nhược Oánh, " Cô nương, cô nương, cô chờ ta một chút đã, ta cảm thấy chúng ta rất có duyên, ta thu nhận cô làm đồ đệ."
Cũng trong lúc đó, "Qúy khách, ngài đừng đi mà, nếu không chịu giá này, thì ngài muốn giá như thế nào?"
"Lý Tiểu Cường, chính là anh, đứng lại đừng cử động!"
"Vương Xuân!"
Cũng vừa lúc đó, ở hai bên bến xe có tới hai nhóm người chạy đến, một nhóm là cảnh sát, một nhóm là bác sĩ mặc áo Blouse trắng.
Nghe thấy tiếng quát tháo, hai người đều chạy, nhất thời làm cho bên trong bến xe cũng rối loạn cả lên, hành khách va chạm đụng nhau, mà hai người đàn ông cầm hai bọc vải cũng đụng vào nhau, gói đồ trên tay rớt xuống.
Người thanh niên vẫn đi theo Bạch Nhược Oánh nhìn thấy bảo kiếm của mình rơi trên mặt đất, nhanh chóng nhặt lên, nhìn một đám người khoác áo Bluose trắng chạy về phía mình, anh ta cũng nhanh chóng đuổi theo Bạch Nhược Oánh, "Bắt đầu từ bây giờ, ta mang pháp bảo của bản môn là Ỷ Thiên Kiếm phó thác cho con, con chính là đại chưởng môn đời thứ hai mươi tám của Thanh Phong, người của Bạch liên giáo truy sát giết ta rồi, con nhất định phải báo thù cho ta!" Nói xong không nói gì thêm nữa, anh ta nhét vật đang cầm vào tay Bạch Nhược Oánh.
"Lý Tiểu Cường, rốt cuộc cũng bắt được anh rồi!" Đang lúc ấy thì, người khoác áo trắng cũng bắt được Lý Tiểu Cường tự xưng là Lệnh Hồ Xung.
"Thật xin lỗi, tiểu thư, người này là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần XX, anh ta say mê võ hiệp, mấy ngày trước lén lút trốn thoát từ bệnh viện tâm thần của chúng tôi, đã gây rắc rối cho cô thật sự rất xin lỗi. Lý Tiểu Cường mau trở về cùng với chúng ta."
"Không, đồ nhi, con phải cứu ta, bọn người Bạch Liên giáo đều không phải là người tốt, bọn họ nhất định sẽ cắt đứt gân tay, gân chân của ta, bọn họ sẽ phế bỏ nội lực của ta ." Lý Tiểu Cường giùng giằng kêu lên với Bạch Nhược Oánh.
Nhìn một đám người náo nhiệt vây xung quanh xem, bác sĩ khoác áo trắng thấy đứng ở cửa mãi cũng không ý hay, “Rồi, rồi, Lệnh Hồ Xung, anh không cần kêu nữa, cô cô Tiểu Long Nữ mà anh thích còn đang đợi còn anh, chúng tôi đến dẫn anh đi tìm cô ấy."
"Cô cô? Lời ngươi nói là thật? Được, đi tìm cô cô sao, ha ha." Nghe một người khoác áo ngoài nói như vậy,Lý Tiểu Cường không phản kháng nữa, anh ta sảng khoái đi theo đám người áo trắng ra khỏi cửa.
Mà đổi thành vừa rồi, "Người này tên đào trộm mộ, cầm tang vật của anh, đi theo chúng tôi một chuyến" . . . . . .
Cứ như vậy, một màn, à không, là hai màn kịch nhộn nhịp cuối cùng cũng kết thúc, nghe người soát vé thúc giục, Bạch Nhược Oánh đi nhanh về phía cửa kiểm phiếu, đồng thời cô cũng quên mất trong tay mình đang nắm thật chặt "Ỷ Thiên bảo kiếm" .
Lên xe, Bạch Nhược Oánh tìm tới chỗ ngồi của mình, xe khởi động, mà bên cạnh cô không có ai, lúc này, rốt cuộc cô mới chú ý tới đồ trên tay của mình, đây không phải là"Ỷ Thiên bảo kiếm" của "Lệnh Hồ Xung"sao?
Nghĩ đến chuyện mới vừa xảy ra, Bạch Nhược Oánh cảm thấy đầu toát đầy mồ hôi, cô lắc đầu một cái, đang muốn vứt bỏ thứ đồ trong tay đi, đột nhiên, Bạch Nhược Oánh cảm thấy vật trong tay có trọng lượng không đúng, nghĩ như vậy Bạch Nhược Oánh mới mở miếng vải rách bọc vật trong tay ra, một tầng, một tầng, lại một tầng, đây là?
Rốt cuộc, vật trong tay Bạch Nhược Oánh cũng hiện ra ở trước mắt của cô.
Đây là một thanh thật kiếm, tính chất kim loại, mở vỏ kiếm ra, một luồng khí lạnh lao đến chính diện, không, đây không phải là kiếm, mà là một cây đao, giống tương tự kiếm mà thôi, nhưng là đao không phải kiếm, cái này Bạch Nhược Oánh ở trên máy tính đã từng xem qua, đây là một thanh đao thời Đường.
Thân đao đỏ bừng, tỏa ra đừng đợt khí lạnh, còn thoang thoảng ngửi được mùi máu tươi, thanh đao này đã hoàn toàn hấp dẫn được sự chú ý của Bạch Nhược Oánh, này, đây mới thật sự là một thanh đao thời Đường? Nhưng mà rõ ràng đây là thanh "Ỷ Thiên bảo kiếm" của Lý Tiểu Cường mà, làm thế nào biến thành đao nhà Đường được , lúc này, Bạch Nhược Oánh mới nhớ lại lúc cảnh sát xuất hiện tại bến xe, bọn họ giống như đang bắt tên đào trộm mộ, sau đó hiện trường hỗn loạn tưng bừng, Lý Tiểu Cường và một người đàn ông đụng vào nhau, phải là khi đó, đồ của hai người đã bị đổi.
Lúc này, đang ở một nơi khác, người đàn ông bị bắt tống vào ngục vì tội danh đào trộm mộ cổ,tuy nhiên bọn họ đã lục soát tang vật cả trong lẫn ngoài rất nhiều lần, vẫn chỉ thấy một thanh kiếm đồ chơi làm từ nhựa, mà khi hắn thấy cũng nghi ngờ nghĩ rằng thanh đao của mình đã đi đâu rồi? Trong đầu hắn chợt nhớ lại tình huống lúc ấy đụng phải một người, phải rồi khi đó đã bị tráo đổi, haizz, thôi vậy, nếu hắn bị lục soát tìm được đầy đủ tang vật hơn, ít đi một thanh đao kia, hắn còn có thể được xử đi ít năm, nghĩ như vậy, ngược lại hắn còn cảm ơn kẻ đã đụng vào mình là Lý Tiểu Cường.
Mà Lý Tiểu Cường đâu rồi, đương nhiên là trở lại với bệnh viện tâm thần của mình, tiêm thuốc uống dược, ruốt cuộc cũng trấn tĩnh lại.
Tác giả :
Lâm Y Dương