Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ
Chương 68-2
Trác Vân khẽ mỉm cười, ôm lấy đàn tỳ bà ngồi xuống, ngón tay nhẹ lướt trên dây đàn. “Tranh…” tiếng đàn vừa vang lên. Yến vương đã cảm thấy tim đập, như có ngàn quân vạn mã nhào tới, bên tai có tiếng hô hào đến khàn cả giọng của quân lính đang đánh trực diện, trước mặt lại mơ hồ hiện ra ánh đao ảnh kiếm, hình ảnh chiến trường kinh thiên động địa.
Không chỉ Yến vương, Ngô Thân cũng lộ ra vẻ kích động, tiếng đàn như đưa người ta vào một thế giới khác, có tiếng người huyên náo, tiếng ngựa hí vang, sau đó lại là tiếng bước chân của binh lính, rồi tiếng chém giết trên chiến trường…..
Tất cả mọi người, dù là người rành hay người không rành đều bị tiếng đàn cuốn đi, cảm thấy trước mặt là hai đội quân đang chiến đấu khốc liệt, có tiếng trống tiếng đao kiếm va chạm, tiếng tên bay, tiếng ngựa hí, rồi tiếng than khóc….. cuối cùng tiếng nhạc kịch liệt dần dần hòa hoãn lại, không khí bỗng trở nên trầm thấp thê lương, đầy bi tráng, khiến người ta không thể không sinh lòng thương cảm….
Tiếng đàn đã kết thúc, trong sân vẫn còn vô cùng yên tĩnh.
Trác Vân chậm rãi đứng dậy cúi chào mọi người, ôm tỳ bà lặng lẽ đứng một bên. Ngô Nguyên Nương trợn mắt há hốc miệng, nhìn nàng không nói nên lời. Yến vương và mấy người đi theo vẫn đang chìm trong khúc nhạc chưa lấy lại tinh thần, chỉ có Hạ Quân Bình vừa mừng vừa sợ, mở to mắt nhìn Trác Vân, hận không thể lập tức xông lên ôm nàng xoay mấy vòng.
“Hay!” Rốt cuộc Yến thế tử thở hắt ra một hơi, lau mồ hôi, nói nhỏ “Trời ơi, không khác gì một trận đánh kịch liệt! Còn kinh khủng hơn trận chúng ta đánh Quảng Nguyên nhiều! Thật không ngờ Phương cô nương lại tài năng như vậy!”
Hạ Quân Bình nhìn Trác Vân chăm chú, hai mắt lóe sáng, đắc ý nói “Đương nhiên! A Vân là tức phụ của ta mà!”
Yến thế tử không ưa dáng vẻ kiêu ngạo này của Hạ Quân Bình, nhắc nhở “Người ta còn chưa gả, ngươi đã cả ngày tức phụ này tức phụ nọ, không sợ con vịt đến mép còn bị bay đi? Phương cô nương vừa xinh đẹp vừa giỏi võ lại còn biết đánh đàn, mỹ nhân như vậy không biết sẽ có bao nhiêu người dòm ngó đâu, ngươi xác định mình giữ nổi?” Yến thế tử vừa nói vừa liếc Ninh quận công một cái, vô tình thấy ánh mắt âm u của Ninh quận công, vô thức run rẩy một cái.
Hạ Quân Bình không quan tâm, hừ nói “Vậy thì sao, a Vân chỉ thích một mình ta!”
Yến vương phi rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, chậm rãi đứng dậy, “Bốp….. bốp!” vỗ tay khen, “Mười năm trước, Nhiên thiền sư, đại sư về đánh đàn ở kinh đô từng tới Nghi Đô đánh khúc này, từ biệt mấy năm, bổn vương cho là sẽ không bao giờ được nghe một khúc tỳ bà đặc sắc như vậy nữa, không ngờ hôm nay lại như nguyện! Ngô tướng quân cảm thấy như thế nào?”
Ngô Thân lộ ra nụ cười hiếm hoi, lắc đầu nói “Tự thẹn không bằng!”
Yến vương cười ha ha, “Không ngờ ngươi cũng có lúc thẹn không bằng! Có điều…..” Yến vương chuyển hướng nhìn Trác Vân, gật đầu nói “Bổn vương cũng thấy mặc cảm!”
Ngô Nguyên Nương nghe vậy, lập tức vui mừng nhảy người lên, ôm cổ Trác Vân, cười ha ha “Chúng ta thắng, chúng ta thắng!” Dứt lời, lại làm mặt quỷ với Từ Nhã Ninh đang đứng âm trầm một bên.
Từ trắc phi sợ Từ Nhã Ninh không biết nặng nhẹ lại nổi giận, bèn giành nói “Tài đánh đàn của Phương cô nương quả là đã đạt tới đỉnh cao, Nhã Ninh thực sự không bằng. Trận này, tất nhiên Ngô tiểu thư thắng.” Từ trắc phi cố tình không đề cập tới Trác Vân, muốn gây hiềm khích giữa hai người. di ễn,đà n,lê,q'ý,đôpin Nhưng Trác Vân sao có thể mắc mưu, nghe vậy chỉ cười, kéo ống tay áo Ngô Nguyên Nương, ý bảo Ngô Nguyên Nương tiến lên chào.
Một bài ‘Thập diện mai phục’ của Trác Vân đã gây chấn động không nhỏ, không chỉ Yến vương phi càng thêm thích nàng, mà không thiếu nam tử có mặt cũng bắt đầu để ý tới nàng. Lúc trước thấy Trác Vân, chỉ nghĩ nàng là một cô nương quê mùa, tuy xinh đẹp, nhưng xuất thân thấp hèn, nay thấy nàng biết đánh đàn, lại tiền lui lễ độ tự nhiên, còn hơn cả Tam tiểu thư nhà họ Từ, sao có thể không động tâm.
Sau so đàn, là so hát. Từ Nhã Ninh bị thua trận đầu, trận thứ hai cố gắng hết sức hát bài ‘Hạnh hoa thiên ảnh’. Ngô Nguyên Nương không chút yếu thế, nhờ vào giọng ca trong trẻo lạnh lùng, hát bài ‘Cách khê mai lệnh’, kết quả hòa.
Trận cuối, nếu Từ Nhã Ninh thắng, miễn cưỡng xem như hòa nhau, nếu thua, chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi. Từ trắc phi nóng lòng, lặng lẽ nháy mắt với nha hoàn bên cạnh, nha hoàn kia hiểu ý, lập tức lui xuống.
“Thật là hả giận!” Ngô Nguyên Nương kéo tay Trác Vân hả hê nói “Vừa rồi a Vân có thấy sắc mặt của Từ Nhã Ninh không, xanh mét như tàu lá, khổ nỗi trước mặt mọi người lại không dám phát tác, chắc là giận tới mắt cắn sắp nát cả môi rồi đó! Dựa vào nàng ta mà cũng dám đuổi chúng ta ra khỏi Ngi Đô, không tự nhìn lại xem mình là thứ gì? Ỷ có Từ trắc phi, dám nhằm vào ta, không tự xem lại xem núi dựa kia có đủ chắc hay không, chỉ là một thiếp, lại tự xem mình như vương phi!”
Mạc Hiên cũng vui vẻ nói “Đúng vậy, nếu nàng ta thua, sợ rằng nửa năm sau cũng chưa dám ra cửa đâu!”
“Cái gì mà nếu thua, nhất định nàng ta sẽ thua mới đúng!” Ngô Nguyên Nương chống nạnh cười ha ha, không để ý có một tiểu nha hoàn đang bưng trà vào phòng.
“Rầm….” một tiếng, Mạc Hiên hét thảm, ôm chân ngồi bệt xuống đất, khóc hô “Nóng quá, nóng quá, bỏng chết ta…..”
Tiểu nha hoàn sợ tới mức mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, cuống quít nói “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết……”
Ngô Nguyên Nương bị thảm trạng của Mạc Hiên làm sợ hết hồn, Trác Vân vội vàng hét to “Người đâu… mau đi mời đại phu…..” vừa nói vừa cẩn thận gỡ ống tay áo của Mạc Hiên lên xem vết thương.
Cũng may đang là đầu xuân nên Mạc Hiên mặc khá dày, vết thương trên cánh tay không tính là nặng, chỉ có mu bàn tay bị bỏng nhiều đỏ cả một mảng lớn, sợ rằng đến sáng mai sẽ nổi bóng nước. Mạc Hiên chưa bao giờ phải chịu tội như vậy, sợ tới mức khóc thành tiếng. Ngô Nguyên Nương vừa nóng vừa giận, quay đầu mắng nha hoàn kia một trận, đùng đùng đòi đi tố cáo với Yến vương phi.
Trác Vân vội kéo tay Ngô Nguyên Nương lại, khuyên “Chuyện này cứ để nha hoàn đi báo là được, Mạc Hiên còn đang bị thương, chờ đại phu đến xem rồi tính tiếp.”
Ngô Nguyên Nương không ngốc, lập tức nghĩ đến điều gì đó, nói nhỏ “Chắc chắn là do bọn họ! Thấy ta và a Vân đã ra sân, nhất định cho rằng trận này đến phiên Mạc Hiên, mới cố ý làm Mạc Hiên bị bỏng, để Từ Nhã Ninh không thi cũng thắng. Thật không biết xấu hổ!”
Trác Vân cười nói “Đã vậy, còn gì vui hơn việc lấy gậy ông đập lưng ông?”
Tin Mạc Hiên bị bỏng nhanh chóng truyền tới sảnh lớn, Yến vương phi lập tức nhíu mày.Từ trắc phi thì mừng thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ tiếc hận, thở dài “Sao lại không cẩn thận như vậy! Thật đáng tiếc, vốn tưởng có cơ hội thưởng thức tài múa của Mạc tiểu thư. Trận thi cuối chắc phải dừng lại thôi!”
Yến vương phi liếc Từ trắc phi một cái, lạnh lùng nói “Là do nha hoàn trong phủ đụng người, dù Mạc tiểu thư cẩn thận thế nào cũng khó tránh được! Còn về trận thi cuối….” Yến vương phi cố ý dừng một chút, quét mắt khắp sảnh lớn một vòng, mơ hồ lộ ra nụ cười “Nguyên Nương nói để Phương cô nương thi thay.”
Yến thế tử túm tay Hạ Quân Bình, hỏi nhỏ “Ta không nghe lầm chứ, Phương cô nương biết múa? Múa cái gì? Múa kiếm sao? Có lẽ phụ vương ta sẽ thích…”
Hạ Quân Bình lại có một sự tin tưởng mù quáng vào Trác Vân, cười nói “A Vân múa chắc chắn rất đẹp!”
Bên này Từ Nhã Ninh nghe thấy Trác Vân sẽ thay Mạc Hiên thi, trong lòng rất rối rắm, mơ hồ có dự cảm không tốt, đi tới đi lui trong phòng, nghiến răng nói với thị nữ “Ngươi đi ra ngoài nói để nha đầu kia thi trước!”
Thị nữ vâng lệnh đi, chốc lát sau trở lại, cúi đầu nói nhỏ “Vương phi nương nương nói, Phương cô nương bất ngờ thi thay, cần thời gian để chuẩn bị, nên mời tiểu thư biểu diễn trước.”
Từ Nhã Ninh tức giận, bắt lấy ly trà đập thẳng vào mặt thị nữ kia, cả giận nói “Cút…..”
Thị nữ kia bị ly trà nện vào, trán lập tức sưng một cục to, nhưng không dám khóc, cúi đầu bước vội ra ngoài, đợi đi thật xa mới dám khóc thành tiếng.
Thật ra Từ Nhã Ninh múa cũng không tốt lắm. Thực tế là các thiên kim tiểu thư có ai chịu tốn sức cho việc học múa đâu. Học thì tất nhiên phải học, nhưng cũng chỉ như thêu hoa trên gấm, tựa như Từ Nhã Ninh mọi thứ đều biết một ít đã là cực ít, huống chi, muốn học múa phải ép chân, khom lưng, rất cực khổ, nếu không chịu khó chịu khổ, đừng mong sẽ học được.
Mặc dù không biết Trác Vân học tỳ bà từ đâu, nhưng nàng ta là một thôn nữ, vừa luyện võ vừa học đàn, làm gì còn thời gian đi học múa. Nếu giỏi thật, không đến nỗi phải cho Mạc Hiên đi thi. Từ Nhã Ninh nghĩ vậy, dần yên lòng lại, hít sâu một hơi, thay đồ múa chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Trong vương phủ có đội múa, mọi người đã xem nhiều, nay thấy Từ Nhã Ninh múa cũng không có gì đặc sắc. diễn.đ,làn,lê,qu;ý,độkn Yến vương chỉ nói một câu “Không tệ!” rồi không nói thêm gì nữa. Từ Nhã Ninh thầm tức trong lòng, nhưng không dám lên tiếng, cắn răng lui sang một bên, nhất định muốn ở lại, chờ xem Trác Vân bêu xấu.
“Phương cô nương sẽ múa cái gì?” Yến thế tử lặng lẽ nói nhỏ bên tai Hạ Quân Bình, “Hay là chúng ta đánh cuộc đi? Ta đoán Phương cô nương sẽ múa kiếm!”
Hạ Quân Bình liếc Yến thế tử một cái, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng, bật thốt lên “Điệu múa của người Hồ!”
“Hả……” Yến thế tử liếc Hạ Quân Bình một cái, mặt khinh bỉ “Chắc ngươi chưa được xem Điệu múa của người Hồ đúng khống? Dù là vũ cơ giỏi nhất trong Nghi Đô cũng không dám thử nữa là! Chỉ có vũ cơ người Hồ từ phía tây tới mới múa được thôi. Năm ngoái ở Nghi Đô có một vũ cơ người Hồ…” Yến thế tử đang nói thì trong sảnh bỗng vang lên tiếng nhạc, kèm theo tiếng trống ‘đông đông’, Trác Vân mặc một bộ đồ của người Hồ màu đỏ tươi, xoay tròn từ sau sân khấu ra giống như một cơn lốc.
Yến thế tử nhìn đến ngơ người.
Trong đầu Yến thế tử bỗng hiện ra bài thơ tương ứng với bài múa này, trợn to mắt nhìn Trác Vân múa, tim đập thình thịch.
Trác Vân mặc một bộ đồ đỏ tươi bó sát người, giày cũng đỏ, tay áo và ống quần đều ngắn, trang điểm diễm lệ, ngoái đầu cười một tiếng, làm điên đảo cả chúng sinh.
Mấy nam nhân trong sân đều cảm thấy Trác Vân như đang nhìn mình, trái tim đập loạn, nhưng nhìn kỹ, lại không thấy cặp mắt kia chứa tình ý quyến rũ gì hết, nó sáng như sao, khiến người ta không dám khinh nhờn.
Tiếng trống càng nhanh, tốc độ xoay của Trác Vân cũng càng nhanh, lúc trước còn có thể miễn cưỡng thấy được khuôn mặt nàng, lát sau đã mơ hồ bóng người, giống như bông tuyết phấp phới trên bầu trời, lại như bụi cỏ nhảy múa đón gió xuân, nhanh đến mức gió lốc cũng không bằng.
Không biết nàng xoay tròn đã bao lâu, Hạ Quân Bình si ngốc nhìn bóng người trong sân, chìm đắm vào đó. Không chỉ hắn, mà tất cả mọi người đều chưa gặp qua một bài múa tuyệt vời như vậy, tất cả đều nhìn không chớp mắt, sợ rằng chỉ nháy mắt một cái thôi sẽ bỏ lỡ mất cảnh đẹp này…..
Không chỉ Yến vương, Ngô Thân cũng lộ ra vẻ kích động, tiếng đàn như đưa người ta vào một thế giới khác, có tiếng người huyên náo, tiếng ngựa hí vang, sau đó lại là tiếng bước chân của binh lính, rồi tiếng chém giết trên chiến trường…..
Tất cả mọi người, dù là người rành hay người không rành đều bị tiếng đàn cuốn đi, cảm thấy trước mặt là hai đội quân đang chiến đấu khốc liệt, có tiếng trống tiếng đao kiếm va chạm, tiếng tên bay, tiếng ngựa hí, rồi tiếng than khóc….. cuối cùng tiếng nhạc kịch liệt dần dần hòa hoãn lại, không khí bỗng trở nên trầm thấp thê lương, đầy bi tráng, khiến người ta không thể không sinh lòng thương cảm….
Tiếng đàn đã kết thúc, trong sân vẫn còn vô cùng yên tĩnh.
Trác Vân chậm rãi đứng dậy cúi chào mọi người, ôm tỳ bà lặng lẽ đứng một bên. Ngô Nguyên Nương trợn mắt há hốc miệng, nhìn nàng không nói nên lời. Yến vương và mấy người đi theo vẫn đang chìm trong khúc nhạc chưa lấy lại tinh thần, chỉ có Hạ Quân Bình vừa mừng vừa sợ, mở to mắt nhìn Trác Vân, hận không thể lập tức xông lên ôm nàng xoay mấy vòng.
“Hay!” Rốt cuộc Yến thế tử thở hắt ra một hơi, lau mồ hôi, nói nhỏ “Trời ơi, không khác gì một trận đánh kịch liệt! Còn kinh khủng hơn trận chúng ta đánh Quảng Nguyên nhiều! Thật không ngờ Phương cô nương lại tài năng như vậy!”
Hạ Quân Bình nhìn Trác Vân chăm chú, hai mắt lóe sáng, đắc ý nói “Đương nhiên! A Vân là tức phụ của ta mà!”
Yến thế tử không ưa dáng vẻ kiêu ngạo này của Hạ Quân Bình, nhắc nhở “Người ta còn chưa gả, ngươi đã cả ngày tức phụ này tức phụ nọ, không sợ con vịt đến mép còn bị bay đi? Phương cô nương vừa xinh đẹp vừa giỏi võ lại còn biết đánh đàn, mỹ nhân như vậy không biết sẽ có bao nhiêu người dòm ngó đâu, ngươi xác định mình giữ nổi?” Yến thế tử vừa nói vừa liếc Ninh quận công một cái, vô tình thấy ánh mắt âm u của Ninh quận công, vô thức run rẩy một cái.
Hạ Quân Bình không quan tâm, hừ nói “Vậy thì sao, a Vân chỉ thích một mình ta!”
Yến vương phi rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, chậm rãi đứng dậy, “Bốp….. bốp!” vỗ tay khen, “Mười năm trước, Nhiên thiền sư, đại sư về đánh đàn ở kinh đô từng tới Nghi Đô đánh khúc này, từ biệt mấy năm, bổn vương cho là sẽ không bao giờ được nghe một khúc tỳ bà đặc sắc như vậy nữa, không ngờ hôm nay lại như nguyện! Ngô tướng quân cảm thấy như thế nào?”
Ngô Thân lộ ra nụ cười hiếm hoi, lắc đầu nói “Tự thẹn không bằng!”
Yến vương cười ha ha, “Không ngờ ngươi cũng có lúc thẹn không bằng! Có điều…..” Yến vương chuyển hướng nhìn Trác Vân, gật đầu nói “Bổn vương cũng thấy mặc cảm!”
Ngô Nguyên Nương nghe vậy, lập tức vui mừng nhảy người lên, ôm cổ Trác Vân, cười ha ha “Chúng ta thắng, chúng ta thắng!” Dứt lời, lại làm mặt quỷ với Từ Nhã Ninh đang đứng âm trầm một bên.
Từ trắc phi sợ Từ Nhã Ninh không biết nặng nhẹ lại nổi giận, bèn giành nói “Tài đánh đàn của Phương cô nương quả là đã đạt tới đỉnh cao, Nhã Ninh thực sự không bằng. Trận này, tất nhiên Ngô tiểu thư thắng.” Từ trắc phi cố tình không đề cập tới Trác Vân, muốn gây hiềm khích giữa hai người. di ễn,đà n,lê,q'ý,đôpin Nhưng Trác Vân sao có thể mắc mưu, nghe vậy chỉ cười, kéo ống tay áo Ngô Nguyên Nương, ý bảo Ngô Nguyên Nương tiến lên chào.
Một bài ‘Thập diện mai phục’ của Trác Vân đã gây chấn động không nhỏ, không chỉ Yến vương phi càng thêm thích nàng, mà không thiếu nam tử có mặt cũng bắt đầu để ý tới nàng. Lúc trước thấy Trác Vân, chỉ nghĩ nàng là một cô nương quê mùa, tuy xinh đẹp, nhưng xuất thân thấp hèn, nay thấy nàng biết đánh đàn, lại tiền lui lễ độ tự nhiên, còn hơn cả Tam tiểu thư nhà họ Từ, sao có thể không động tâm.
Sau so đàn, là so hát. Từ Nhã Ninh bị thua trận đầu, trận thứ hai cố gắng hết sức hát bài ‘Hạnh hoa thiên ảnh’. Ngô Nguyên Nương không chút yếu thế, nhờ vào giọng ca trong trẻo lạnh lùng, hát bài ‘Cách khê mai lệnh’, kết quả hòa.
Trận cuối, nếu Từ Nhã Ninh thắng, miễn cưỡng xem như hòa nhau, nếu thua, chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi. Từ trắc phi nóng lòng, lặng lẽ nháy mắt với nha hoàn bên cạnh, nha hoàn kia hiểu ý, lập tức lui xuống.
“Thật là hả giận!” Ngô Nguyên Nương kéo tay Trác Vân hả hê nói “Vừa rồi a Vân có thấy sắc mặt của Từ Nhã Ninh không, xanh mét như tàu lá, khổ nỗi trước mặt mọi người lại không dám phát tác, chắc là giận tới mắt cắn sắp nát cả môi rồi đó! Dựa vào nàng ta mà cũng dám đuổi chúng ta ra khỏi Ngi Đô, không tự nhìn lại xem mình là thứ gì? Ỷ có Từ trắc phi, dám nhằm vào ta, không tự xem lại xem núi dựa kia có đủ chắc hay không, chỉ là một thiếp, lại tự xem mình như vương phi!”
Mạc Hiên cũng vui vẻ nói “Đúng vậy, nếu nàng ta thua, sợ rằng nửa năm sau cũng chưa dám ra cửa đâu!”
“Cái gì mà nếu thua, nhất định nàng ta sẽ thua mới đúng!” Ngô Nguyên Nương chống nạnh cười ha ha, không để ý có một tiểu nha hoàn đang bưng trà vào phòng.
“Rầm….” một tiếng, Mạc Hiên hét thảm, ôm chân ngồi bệt xuống đất, khóc hô “Nóng quá, nóng quá, bỏng chết ta…..”
Tiểu nha hoàn sợ tới mức mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, cuống quít nói “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết……”
Ngô Nguyên Nương bị thảm trạng của Mạc Hiên làm sợ hết hồn, Trác Vân vội vàng hét to “Người đâu… mau đi mời đại phu…..” vừa nói vừa cẩn thận gỡ ống tay áo của Mạc Hiên lên xem vết thương.
Cũng may đang là đầu xuân nên Mạc Hiên mặc khá dày, vết thương trên cánh tay không tính là nặng, chỉ có mu bàn tay bị bỏng nhiều đỏ cả một mảng lớn, sợ rằng đến sáng mai sẽ nổi bóng nước. Mạc Hiên chưa bao giờ phải chịu tội như vậy, sợ tới mức khóc thành tiếng. Ngô Nguyên Nương vừa nóng vừa giận, quay đầu mắng nha hoàn kia một trận, đùng đùng đòi đi tố cáo với Yến vương phi.
Trác Vân vội kéo tay Ngô Nguyên Nương lại, khuyên “Chuyện này cứ để nha hoàn đi báo là được, Mạc Hiên còn đang bị thương, chờ đại phu đến xem rồi tính tiếp.”
Ngô Nguyên Nương không ngốc, lập tức nghĩ đến điều gì đó, nói nhỏ “Chắc chắn là do bọn họ! Thấy ta và a Vân đã ra sân, nhất định cho rằng trận này đến phiên Mạc Hiên, mới cố ý làm Mạc Hiên bị bỏng, để Từ Nhã Ninh không thi cũng thắng. Thật không biết xấu hổ!”
Trác Vân cười nói “Đã vậy, còn gì vui hơn việc lấy gậy ông đập lưng ông?”
Tin Mạc Hiên bị bỏng nhanh chóng truyền tới sảnh lớn, Yến vương phi lập tức nhíu mày.Từ trắc phi thì mừng thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ tiếc hận, thở dài “Sao lại không cẩn thận như vậy! Thật đáng tiếc, vốn tưởng có cơ hội thưởng thức tài múa của Mạc tiểu thư. Trận thi cuối chắc phải dừng lại thôi!”
Yến vương phi liếc Từ trắc phi một cái, lạnh lùng nói “Là do nha hoàn trong phủ đụng người, dù Mạc tiểu thư cẩn thận thế nào cũng khó tránh được! Còn về trận thi cuối….” Yến vương phi cố ý dừng một chút, quét mắt khắp sảnh lớn một vòng, mơ hồ lộ ra nụ cười “Nguyên Nương nói để Phương cô nương thi thay.”
Yến thế tử túm tay Hạ Quân Bình, hỏi nhỏ “Ta không nghe lầm chứ, Phương cô nương biết múa? Múa cái gì? Múa kiếm sao? Có lẽ phụ vương ta sẽ thích…”
Hạ Quân Bình lại có một sự tin tưởng mù quáng vào Trác Vân, cười nói “A Vân múa chắc chắn rất đẹp!”
Bên này Từ Nhã Ninh nghe thấy Trác Vân sẽ thay Mạc Hiên thi, trong lòng rất rối rắm, mơ hồ có dự cảm không tốt, đi tới đi lui trong phòng, nghiến răng nói với thị nữ “Ngươi đi ra ngoài nói để nha đầu kia thi trước!”
Thị nữ vâng lệnh đi, chốc lát sau trở lại, cúi đầu nói nhỏ “Vương phi nương nương nói, Phương cô nương bất ngờ thi thay, cần thời gian để chuẩn bị, nên mời tiểu thư biểu diễn trước.”
Từ Nhã Ninh tức giận, bắt lấy ly trà đập thẳng vào mặt thị nữ kia, cả giận nói “Cút…..”
Thị nữ kia bị ly trà nện vào, trán lập tức sưng một cục to, nhưng không dám khóc, cúi đầu bước vội ra ngoài, đợi đi thật xa mới dám khóc thành tiếng.
Thật ra Từ Nhã Ninh múa cũng không tốt lắm. Thực tế là các thiên kim tiểu thư có ai chịu tốn sức cho việc học múa đâu. Học thì tất nhiên phải học, nhưng cũng chỉ như thêu hoa trên gấm, tựa như Từ Nhã Ninh mọi thứ đều biết một ít đã là cực ít, huống chi, muốn học múa phải ép chân, khom lưng, rất cực khổ, nếu không chịu khó chịu khổ, đừng mong sẽ học được.
Mặc dù không biết Trác Vân học tỳ bà từ đâu, nhưng nàng ta là một thôn nữ, vừa luyện võ vừa học đàn, làm gì còn thời gian đi học múa. Nếu giỏi thật, không đến nỗi phải cho Mạc Hiên đi thi. Từ Nhã Ninh nghĩ vậy, dần yên lòng lại, hít sâu một hơi, thay đồ múa chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Trong vương phủ có đội múa, mọi người đã xem nhiều, nay thấy Từ Nhã Ninh múa cũng không có gì đặc sắc. diễn.đ,làn,lê,qu;ý,độkn Yến vương chỉ nói một câu “Không tệ!” rồi không nói thêm gì nữa. Từ Nhã Ninh thầm tức trong lòng, nhưng không dám lên tiếng, cắn răng lui sang một bên, nhất định muốn ở lại, chờ xem Trác Vân bêu xấu.
“Phương cô nương sẽ múa cái gì?” Yến thế tử lặng lẽ nói nhỏ bên tai Hạ Quân Bình, “Hay là chúng ta đánh cuộc đi? Ta đoán Phương cô nương sẽ múa kiếm!”
Hạ Quân Bình liếc Yến thế tử một cái, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng, bật thốt lên “Điệu múa của người Hồ!”
“Hả……” Yến thế tử liếc Hạ Quân Bình một cái, mặt khinh bỉ “Chắc ngươi chưa được xem Điệu múa của người Hồ đúng khống? Dù là vũ cơ giỏi nhất trong Nghi Đô cũng không dám thử nữa là! Chỉ có vũ cơ người Hồ từ phía tây tới mới múa được thôi. Năm ngoái ở Nghi Đô có một vũ cơ người Hồ…” Yến thế tử đang nói thì trong sảnh bỗng vang lên tiếng nhạc, kèm theo tiếng trống ‘đông đông’, Trác Vân mặc một bộ đồ của người Hồ màu đỏ tươi, xoay tròn từ sau sân khấu ra giống như một cơn lốc.
Yến thế tử nhìn đến ngơ người.
Trong đầu Yến thế tử bỗng hiện ra bài thơ tương ứng với bài múa này, trợn to mắt nhìn Trác Vân múa, tim đập thình thịch.
Trác Vân mặc một bộ đồ đỏ tươi bó sát người, giày cũng đỏ, tay áo và ống quần đều ngắn, trang điểm diễm lệ, ngoái đầu cười một tiếng, làm điên đảo cả chúng sinh.
Mấy nam nhân trong sân đều cảm thấy Trác Vân như đang nhìn mình, trái tim đập loạn, nhưng nhìn kỹ, lại không thấy cặp mắt kia chứa tình ý quyến rũ gì hết, nó sáng như sao, khiến người ta không dám khinh nhờn.
Tiếng trống càng nhanh, tốc độ xoay của Trác Vân cũng càng nhanh, lúc trước còn có thể miễn cưỡng thấy được khuôn mặt nàng, lát sau đã mơ hồ bóng người, giống như bông tuyết phấp phới trên bầu trời, lại như bụi cỏ nhảy múa đón gió xuân, nhanh đến mức gió lốc cũng không bằng.
Không biết nàng xoay tròn đã bao lâu, Hạ Quân Bình si ngốc nhìn bóng người trong sân, chìm đắm vào đó. Không chỉ hắn, mà tất cả mọi người đều chưa gặp qua một bài múa tuyệt vời như vậy, tất cả đều nhìn không chớp mắt, sợ rằng chỉ nháy mắt một cái thôi sẽ bỏ lỡ mất cảnh đẹp này…..
Tác giả :
Tú Cẩm