Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ
Chương 68-1
Tuy Trác Vân rất khiêm tốn, nhưng Ngô Nguyên Nương lại có trực giác, chắc chắn hôm nay nàng có thể khiến Từ Nhã Ninh mất hết mặt mũi. Trước mặt mọi người Ngô Nguyên Nương rất bình tĩnh định ra ba trận so tài, theo thứ tự là đàn, ca, múa. Yến vương phi biết tài nghệ của Ngô Nguyên Nương tới đâu nên lén nháy mắt ra hiệu với Ngô Nguyên Nương. Ngô Nguyên Nương lại không hề hay biết, kéo Trác Vân và Mạc Hiên đi chuẩn bị.
Trác Vân là đầu bảng của Tiểu Hồng Lâu, tất nhiêu cầm kỳ thư họa gì cũng phải học hết, chẳng qua tài múa của nàng trội hơn mà thôi. Trong cuộc so tài ở Ích Châu nàng đã từng giúp Vân Mộng, hai người mới quen nhau, sau đó còn bàn luận về kỹ thuật đánh đàn một lần, nhờ vậy nàng tự thấy mình có kinh nghiệm khá phong phú, dù gần nửa năm chưa sờ tới dây đàn, nhưng vẫn không có cảm giác mới lạ.
Trác Vân vung tay tùy ý lướt qua dây đàn. Mạc Hiên nhất thời trợn to mắt, kinh ngạc hô “Trác Vân chắc chắn là cao thủ!” Người từng học chỉ cần nhìn người khác lướt tay là biết người đó có giỏi hay không ngay, dù gì Mạc Hiên cũng học đàn từ nhỏ, đánh không giỏi, nhưng vẫn nghe biết hay dở, vừa thấy tư thái thản nhiên của Trác Vân đã biết nàng nói ‘hiểu sơ’ chỉ là khiêm tốn. Mạc Hân hưng phấn ôm lấy Ngô Nguyên Nương nói “Chờ một lát xem vẻ mặt xấu hổ của Từ Nhã Ninh đi!”
Ngô Nguyên Nương đắc ý cười nói “Ta biết Trác Vân giấu tài mà! Nếu không sao ta dám đồng ý so tài với Từ Nhã Ninh! Hôm nay không khiến nàng ta thua đến phát khóc, ta không phải là Ngô Nguyên Nương!” Dứt lời, Ngô Nguyên Nương lại lén lút nói nhỏ bên tai Trác Vân, “A Vân, ngươi cũng biết múa nữa, đúng không!”
Trác Vân mỉm cười gật đầu, sau đó lộn nhào hai vòng rồi đứng thẳng dậy nói “Lâu quá chưa múa lại, hơi không quen.” Vừa nói vừa lượn vài vòng dáng vẻ hết sức tự nhiên, khiến Ngô Nguyên Nương và Mạc Hiên sáng mắt lên.
Trong sảnh lớn đằng trước, Từ trắc phi giả lả đề nghị với Yến vương phi, “Nói về đánh đàn, trong vương phủ, vương gia là nhất rồi, không bằng mời vương gia tới làm giám khảo, một lát ai thua ai thắng cũng đều tâm phục khẩu phục! Vương phi thấy được không?” dĩê'n.đàn.lêk,q'uý,đ'ôn Từ trắc phi thầm nghĩ, Mạc Hiên học đàn từ nhỏ, mặc dù không tính là cực kỳ giỏi, nhưng cũng không quá kém, một lát nếu thực lực hai bên ngang nhau, hoặc chênh lệnh không quá xa, có thể Yến vương phi sẽ thiên vị cho bên Ngô Nguyên Nương, không bằng mời Yến vương tới làm giám khảo. Yến vương mặc dù tin chiều vương phi, nhưng xử sự luôn công bằng, tuyệt đối sẽ không thiên vị.
Yến vương phi phi mặc dù không muốn để Yến vương nhìn thấy bộ dạng bị thua thảm hại của chất nữ mình, nhưng vừa nhớ tới tính cách hấp tấp của Ngô Nguyên Nương đã thấy nhức đầu, cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc quyết định để Ngô Nguyên Nương nếm thử đau khổ một lần, tránh sau này còn hành động thiếu suy nghĩ như vậy, bèn đồng ý cho người đi mời Yến vương tới.
Chỉ một lát sau, Yến vương đã tới, trừ mấy thị vệ bên cạnh còn có sáu bảy quan viên. Yến vương phi phi bỗng cảm thấy đầu thật đau, Từ trắc phi lại thầm vui trong lòng, trên mặt không giấu nổi vẻ đắc ý.
“Vừa rồi nha hoàn kia nói không rõ ràng lắm, so tài cái gì? Ai so với ai?” Yến vương vừa vào sân đã hỏi Yến vương phi. Yến vương phi bất đắc dĩ cười khổ, đứng dậy lên tiếng “Là Nguyên Nương và Tam tiểu thư nhà họ Từ, nha đầu kia không biết trời cao đất rộng, dám so tài đánh đàn ca múa với người ta!”
Ngô Nguyên Nương thế nào sao Yến vương có thể không rành, nghe vậy bỗng dở khóc dở cười, quay đầu lại nói với Ngô Thân, “Nha đầu Nguyên Nương kia gan lớn thật! So cỡi ngựa bắn cung ta còn không thấy lạ, không ngờ lại so tài đánh đàn ca múa với Tam cô nương nhà họ Từ?”
Ngô Thân không lên tiếng, ánh mắt lướt qua Từ trắc phi và Ninh quận công. Từ trắc phi cười cười giải thích, “Nguyên Nương còn có trợ thủ, là Mạc nhị tiểu thư. Mạc nhị tiểu thư học đàn từ nhỏ, Nhã Ninh làm sao hơn được! Hơn nữa, không phải còn Phương cô nương sao?”
“Phương cô nương?” Yến vương nhíu mày, nhất thời không nhớ nổi ở Nghi Đô có quan viên nào họ Phương thân với nhà họ Ngô, “Là tiểu thư nhà nào?”
Yến thế tử tiến lên, vẻ mặt đau khổ nói “Phụ vương, là Phương cô nương đã cứu hài nhi một mạng đó! Mẫu phi đặc biệt mời Phương cô nương đến đây, nhi thần thấy Phương cô nương không có ai quen bèn giới thiệu Phương cô nương làm quen với Nguyên Nương.”
Tầm mắt Yến vương lướt qua mặt Hạ Quân Bình, thấy mặt hắn cũng tái đi, nhất thời buồn cười, ngồi xuống ghế chính, phất tay nói “Thôi thôi, mấy tiểu cô nương đùa nhau, mọi người xem cho vui là được rồi!”
Từ trắc phi nào chịu, cười nói “Nếu đã thi, thì phải có thưởng chứ! Không thể để các tiểu cô nương uổng công chuẩn bị được! Vương gia nói có phải không?”
Yến vương vô thức nhìn Yến vương phi một cái, thấy sắc mặt Yến vương phi vẫn thản nhiên, mới cười nói “Có lý! Thạch Đại Đồng, ngươi đi thư phòng lấy chiếc cổ cầm màu xanh tới đây cho bổn vương, xem như là phần thưởng cho người thắng!” Từ trắc phi nghe vậy, lòng mừng thầm, bởi vì cây đàn cổ màu xanh kia là cây đàn Yến vương rất thích, nay lấy ra làm giải thưởng, chứng tỏ Yến vương cũng rất coi trọng nhà họ Từ.
Yến vương phi liếc Yến vương một cái, rồi mở miệng nói “Nếu vương gia rộng lượng như vậy, ta sao có thể không có thưởng được!” Yến vương phi vừa nói vừa cởi ngọc bội Điệp luyến hoa bên hông xuống, bỏ lên trên bàn. Mọi người thấy khối ngọc bội có màu xanh trong suốt, thì biết nhất định không phải vật tầm thường.
Yến thế tử xoa xoa huyệt Thái dương, mở miệng trách, “Đang yên đang lành sao lại làm lớn chuyện lên rồi?”
Hạ Quân Bình khó hiểu hỏi “Sao?”
Yến thế tử nói nhỏ “Ngọc bội này vốn là tiên hoàng ban cho phụ vương, sau phụ vương lại tặng cho mẫu phi làm tín vật đính ước. Không ngờ mẫu phi lại lấy nó ra làm giải thưởng, chậc chậc….” Yến thế tử vừa nói vừa quan sát Yến vương, thấy mặt Yến vương cứng ngắc, lập tức biết Yến vương đã nổi giận.
Hạ Quân Bình bỗng hiểu ra dụng ý của Yến vương phi. Một lát, Từ Nhã Ninh có thắng thì cũng không sung sướng gì. Nếu nàng ta nhận lấy ngọc bội đính ước của Yến vương và Yến vương phi, Yến vương há có thể vui vẻ, không chừng còn hận nàng ta ấy chứ. Buồn cười nhất là Từ trắc phi còn đang vui mừng, cho là mình đã nắm chắc phần thắng, nhưng không ngờ dù Từ Nhã Ninh thắng hay thua, cuối cùng nhà họ Từ cũng không được lợi gì.
Yến vương trầm mặt ngồi trên ghế chính, thỉnh thoảng nhìn Yến vương phi một cái. Từ trắc phi và Ninh quận công thầm lo sợ, không biết tại sao bỗng nhiên Yến vương lại nổi giận, nhưng không dám tiến lên hỏi, đành cúi đầu im lặng ngồi ở dưới, âm thầm trao đổi ánh mắt.
Bên này, Từ Nhã Ninh đã ôm đàn đi ra. Chỉ mới một lát, Từ Nhã Ninh đã đổi một bộ quần áo mới toanh, thướt tha cúi chào mọi người, rồi khoan thai ngồi xuống, ngón tay khẽ nhúc nhích, tiếng đàn lập tức vang lên. Chẳng trách Từ trắc phi lại có lòng tin với Từ Nhã Ninh, bởi vì Từ Nhã Ninh mặc dù ngạo mạn, nhưng cũng chăm chỉ học tập ca múa đánh đàn, đàn bài ‘Thu thủy’ rất lưu loát, từ đầu đến cuối không có một chút lỗi nào. Tiếng đàn du dương liên miên.
Nghe xong, Yến vương gật đầu khen “Không tệ, không tệ! Tuổi còn nhỏ mà đã đạt được trình độ thế này!” Dứt lời lại quay đầu hỏi Ngô Thân, “Ngô tướng quân thấy thế nào?”
Ngô Thân thản nhiên đáp “Rất tốt!”
Yến vương và Ngô Thân đều là cao thủ đánh đàn nổi danh ở Nghi Đô, được hai người họ tán dương thật không dễ dàng gì. Từ trắc phi thầm mừng như điên, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ vẻ lạnh nhạt, cười nói “Vương gia và Ngô tướng quân quá khen! Nhã Ninh còn nhỏ, chỉ học được chút nông cạn, sau này còn phải luyện tập nhiều hơn nữa!” Dứt lời, lại ra hiệu cho Từ Nhã Ninh liến lên chào.
Từ Nhã Ninh tiến lên nói “Vương gia, thanh cổ cầm kia ta không thích! Nếu ta thắng, xin vương gia hãy khiến nha đầu họ Phương kia cút khỏi ra khỏi Nghi Đô, được không?”
Mặt Hạ Quân Bình biến sắc, trừng Từ Nhã Ninh một cái. Yến vương cũng nheo mắt lại nhìn Từ trắc phi với vẻ không vui. diễn.đ'ơàn,lkê,quý,đô'n Từ trắc phi tức muốn hộc mấu, vừa thầm mắng nha đầu này không biết điều, vừa cuống quít tiến lên nói “Vương gia thứ tội, nha đầu Nhã Ninh này được nuông chiều riết thành hư, rất không hiểu chuyện, xin vương gia đừng chấp!” Dứt lời, Từ trắc phi trừng Từ Nhã Ninh một cái, giận nói “Nói bậy gì đó, còn không mau tạ tội với vương gia!”
Từ Nhã Ninh dù không cam lòng, nhưng vẫn quỳ xuống nói “Nhã Ninh không hiểu chuyện, xin vương gia trách phạt!”
Yến vương không lên tiếng, nhìn Hạ Quân Bình. Yến thế tử thấy vậy kéo Hạ Quân Bình một cái, lúc này Hạ Quân Bình mới hít sâu một hơi, rời mắt khỏi Từ Nhã Ninh, nhưng sắc mặt vẫn không tốt hơn chút nào.
“Hừ, chỉ với mớ tài năng cỏn con đó của ngươi mà cũng đòi thắng, nằm mơ đi!” Ngô Nguyên Nương, Mạc Hiên và Trác Vân ôm tỳ bà vào sảnh, vừa lúc nghe thấy lời Từ Nhã Ninh. Ngô Nguyên Nương tức giận tới mức nhảy dựng lên “Đuổi ra khỏi Nghi Đô đúng không? Cũng được! Một lát nữa, ai thua mà không cút khỏi Nghi Đô thì chính là rùa đen khốn kiếp!”
“Nguyên Nương!” Yến vương phi nhìn Ngô Nguyên Nương với vẻ không vui, nhưng giọng cũng không nghiêm nghị cho mấy. Yến vương tất nhiên biết Yến vương phi đang rất giận, bèn đứng ra giảng hòa, “Đều là tiểu hài tử nói chuyện không biết nặng nhẹ, sau khi về phủ, phải để trưởng bối dạy dỗ các ngươi một trận mới được!” Dứt lời, Yến vương lại nói với Ngô Nguyên Nương, “Hôm nay Nguyên Nương sẽ đàn bài gì?”
Ngô Nguyên Nương cười híp mắt, đẩy Trác Vân ra, đắc ý nói “Cô phụ còn không biết Nguyên Nương sao! Trận này Phương cô nương thi đấu, một lát thi hát mới đến Nguyên Nương!
Không chỉ Yến vương phi mà cả Hạ Quân Bình cũng ngây ngẩn cả người. Yến thế tử dùng cùi chỏ thọt một cái thật mạnh vào người Hạ Quân Bình, hỏi “Không phải ngươi nói Phương cô nương không biết đánh đàn sao? Sẽ không bị bẽ mặt chứ?”
Hạ Quân Bình cả giận nói “Thế tử nói bậy gì đó, nếu a Vân dám bước ra, tất nhiên là phải có lòng tin sẽ thắng. Dù thế nào, chắc chắn cũng hay hơn Ngô tiểu thư!” Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng hắn cũng không dám chắc, tuy vậy thấy vẻ thản nhiên của Trác Vân lại dần yên lòng lại.
Đây là lần đầu Yến vương gặp Trác Vân, thấy bộ dáng khuynh thành của nàng thì sửng sốt một chút, sau đó nói nhỏ bên tai Yến vương phi, “Nha đầu này chính là Phương cô nương trong miệng Tiểu Bảo? Ta còn tưởng là một cô nương thô kệch quê mùa, không ngờ lại khí phái như vậy! Hạ tiểu tử thật có phúc!”
Yến vương phi liếc Yến vương một cái, lạnh lùng nói “Nói đến xinh đẹp, không phải Từ cô nương kia mới tính là đẹp sao? Người ta không những biết đánh đàn, ca hát, mà cả mồm mép cũng rất lợi hại đó”!
Yến vương bị sặc mấy câu ngược lại thấy thoải mái trong lòng, cười nói với Trác Vân “Tiểu cô nương muốn đàn bài gì?”
Trác Vân là đầu bảng của Tiểu Hồng Lâu, tất nhiêu cầm kỳ thư họa gì cũng phải học hết, chẳng qua tài múa của nàng trội hơn mà thôi. Trong cuộc so tài ở Ích Châu nàng đã từng giúp Vân Mộng, hai người mới quen nhau, sau đó còn bàn luận về kỹ thuật đánh đàn một lần, nhờ vậy nàng tự thấy mình có kinh nghiệm khá phong phú, dù gần nửa năm chưa sờ tới dây đàn, nhưng vẫn không có cảm giác mới lạ.
Trác Vân vung tay tùy ý lướt qua dây đàn. Mạc Hiên nhất thời trợn to mắt, kinh ngạc hô “Trác Vân chắc chắn là cao thủ!” Người từng học chỉ cần nhìn người khác lướt tay là biết người đó có giỏi hay không ngay, dù gì Mạc Hiên cũng học đàn từ nhỏ, đánh không giỏi, nhưng vẫn nghe biết hay dở, vừa thấy tư thái thản nhiên của Trác Vân đã biết nàng nói ‘hiểu sơ’ chỉ là khiêm tốn. Mạc Hân hưng phấn ôm lấy Ngô Nguyên Nương nói “Chờ một lát xem vẻ mặt xấu hổ của Từ Nhã Ninh đi!”
Ngô Nguyên Nương đắc ý cười nói “Ta biết Trác Vân giấu tài mà! Nếu không sao ta dám đồng ý so tài với Từ Nhã Ninh! Hôm nay không khiến nàng ta thua đến phát khóc, ta không phải là Ngô Nguyên Nương!” Dứt lời, Ngô Nguyên Nương lại lén lút nói nhỏ bên tai Trác Vân, “A Vân, ngươi cũng biết múa nữa, đúng không!”
Trác Vân mỉm cười gật đầu, sau đó lộn nhào hai vòng rồi đứng thẳng dậy nói “Lâu quá chưa múa lại, hơi không quen.” Vừa nói vừa lượn vài vòng dáng vẻ hết sức tự nhiên, khiến Ngô Nguyên Nương và Mạc Hiên sáng mắt lên.
Trong sảnh lớn đằng trước, Từ trắc phi giả lả đề nghị với Yến vương phi, “Nói về đánh đàn, trong vương phủ, vương gia là nhất rồi, không bằng mời vương gia tới làm giám khảo, một lát ai thua ai thắng cũng đều tâm phục khẩu phục! Vương phi thấy được không?” dĩê'n.đàn.lêk,q'uý,đ'ôn Từ trắc phi thầm nghĩ, Mạc Hiên học đàn từ nhỏ, mặc dù không tính là cực kỳ giỏi, nhưng cũng không quá kém, một lát nếu thực lực hai bên ngang nhau, hoặc chênh lệnh không quá xa, có thể Yến vương phi sẽ thiên vị cho bên Ngô Nguyên Nương, không bằng mời Yến vương tới làm giám khảo. Yến vương mặc dù tin chiều vương phi, nhưng xử sự luôn công bằng, tuyệt đối sẽ không thiên vị.
Yến vương phi phi mặc dù không muốn để Yến vương nhìn thấy bộ dạng bị thua thảm hại của chất nữ mình, nhưng vừa nhớ tới tính cách hấp tấp của Ngô Nguyên Nương đã thấy nhức đầu, cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc quyết định để Ngô Nguyên Nương nếm thử đau khổ một lần, tránh sau này còn hành động thiếu suy nghĩ như vậy, bèn đồng ý cho người đi mời Yến vương tới.
Chỉ một lát sau, Yến vương đã tới, trừ mấy thị vệ bên cạnh còn có sáu bảy quan viên. Yến vương phi phi bỗng cảm thấy đầu thật đau, Từ trắc phi lại thầm vui trong lòng, trên mặt không giấu nổi vẻ đắc ý.
“Vừa rồi nha hoàn kia nói không rõ ràng lắm, so tài cái gì? Ai so với ai?” Yến vương vừa vào sân đã hỏi Yến vương phi. Yến vương phi bất đắc dĩ cười khổ, đứng dậy lên tiếng “Là Nguyên Nương và Tam tiểu thư nhà họ Từ, nha đầu kia không biết trời cao đất rộng, dám so tài đánh đàn ca múa với người ta!”
Ngô Nguyên Nương thế nào sao Yến vương có thể không rành, nghe vậy bỗng dở khóc dở cười, quay đầu lại nói với Ngô Thân, “Nha đầu Nguyên Nương kia gan lớn thật! So cỡi ngựa bắn cung ta còn không thấy lạ, không ngờ lại so tài đánh đàn ca múa với Tam cô nương nhà họ Từ?”
Ngô Thân không lên tiếng, ánh mắt lướt qua Từ trắc phi và Ninh quận công. Từ trắc phi cười cười giải thích, “Nguyên Nương còn có trợ thủ, là Mạc nhị tiểu thư. Mạc nhị tiểu thư học đàn từ nhỏ, Nhã Ninh làm sao hơn được! Hơn nữa, không phải còn Phương cô nương sao?”
“Phương cô nương?” Yến vương nhíu mày, nhất thời không nhớ nổi ở Nghi Đô có quan viên nào họ Phương thân với nhà họ Ngô, “Là tiểu thư nhà nào?”
Yến thế tử tiến lên, vẻ mặt đau khổ nói “Phụ vương, là Phương cô nương đã cứu hài nhi một mạng đó! Mẫu phi đặc biệt mời Phương cô nương đến đây, nhi thần thấy Phương cô nương không có ai quen bèn giới thiệu Phương cô nương làm quen với Nguyên Nương.”
Tầm mắt Yến vương lướt qua mặt Hạ Quân Bình, thấy mặt hắn cũng tái đi, nhất thời buồn cười, ngồi xuống ghế chính, phất tay nói “Thôi thôi, mấy tiểu cô nương đùa nhau, mọi người xem cho vui là được rồi!”
Từ trắc phi nào chịu, cười nói “Nếu đã thi, thì phải có thưởng chứ! Không thể để các tiểu cô nương uổng công chuẩn bị được! Vương gia nói có phải không?”
Yến vương vô thức nhìn Yến vương phi một cái, thấy sắc mặt Yến vương phi vẫn thản nhiên, mới cười nói “Có lý! Thạch Đại Đồng, ngươi đi thư phòng lấy chiếc cổ cầm màu xanh tới đây cho bổn vương, xem như là phần thưởng cho người thắng!” Từ trắc phi nghe vậy, lòng mừng thầm, bởi vì cây đàn cổ màu xanh kia là cây đàn Yến vương rất thích, nay lấy ra làm giải thưởng, chứng tỏ Yến vương cũng rất coi trọng nhà họ Từ.
Yến vương phi liếc Yến vương một cái, rồi mở miệng nói “Nếu vương gia rộng lượng như vậy, ta sao có thể không có thưởng được!” Yến vương phi vừa nói vừa cởi ngọc bội Điệp luyến hoa bên hông xuống, bỏ lên trên bàn. Mọi người thấy khối ngọc bội có màu xanh trong suốt, thì biết nhất định không phải vật tầm thường.
Yến thế tử xoa xoa huyệt Thái dương, mở miệng trách, “Đang yên đang lành sao lại làm lớn chuyện lên rồi?”
Hạ Quân Bình khó hiểu hỏi “Sao?”
Yến thế tử nói nhỏ “Ngọc bội này vốn là tiên hoàng ban cho phụ vương, sau phụ vương lại tặng cho mẫu phi làm tín vật đính ước. Không ngờ mẫu phi lại lấy nó ra làm giải thưởng, chậc chậc….” Yến thế tử vừa nói vừa quan sát Yến vương, thấy mặt Yến vương cứng ngắc, lập tức biết Yến vương đã nổi giận.
Hạ Quân Bình bỗng hiểu ra dụng ý của Yến vương phi. Một lát, Từ Nhã Ninh có thắng thì cũng không sung sướng gì. Nếu nàng ta nhận lấy ngọc bội đính ước của Yến vương và Yến vương phi, Yến vương há có thể vui vẻ, không chừng còn hận nàng ta ấy chứ. Buồn cười nhất là Từ trắc phi còn đang vui mừng, cho là mình đã nắm chắc phần thắng, nhưng không ngờ dù Từ Nhã Ninh thắng hay thua, cuối cùng nhà họ Từ cũng không được lợi gì.
Yến vương trầm mặt ngồi trên ghế chính, thỉnh thoảng nhìn Yến vương phi một cái. Từ trắc phi và Ninh quận công thầm lo sợ, không biết tại sao bỗng nhiên Yến vương lại nổi giận, nhưng không dám tiến lên hỏi, đành cúi đầu im lặng ngồi ở dưới, âm thầm trao đổi ánh mắt.
Bên này, Từ Nhã Ninh đã ôm đàn đi ra. Chỉ mới một lát, Từ Nhã Ninh đã đổi một bộ quần áo mới toanh, thướt tha cúi chào mọi người, rồi khoan thai ngồi xuống, ngón tay khẽ nhúc nhích, tiếng đàn lập tức vang lên. Chẳng trách Từ trắc phi lại có lòng tin với Từ Nhã Ninh, bởi vì Từ Nhã Ninh mặc dù ngạo mạn, nhưng cũng chăm chỉ học tập ca múa đánh đàn, đàn bài ‘Thu thủy’ rất lưu loát, từ đầu đến cuối không có một chút lỗi nào. Tiếng đàn du dương liên miên.
Nghe xong, Yến vương gật đầu khen “Không tệ, không tệ! Tuổi còn nhỏ mà đã đạt được trình độ thế này!” Dứt lời lại quay đầu hỏi Ngô Thân, “Ngô tướng quân thấy thế nào?”
Ngô Thân thản nhiên đáp “Rất tốt!”
Yến vương và Ngô Thân đều là cao thủ đánh đàn nổi danh ở Nghi Đô, được hai người họ tán dương thật không dễ dàng gì. Từ trắc phi thầm mừng như điên, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ vẻ lạnh nhạt, cười nói “Vương gia và Ngô tướng quân quá khen! Nhã Ninh còn nhỏ, chỉ học được chút nông cạn, sau này còn phải luyện tập nhiều hơn nữa!” Dứt lời, lại ra hiệu cho Từ Nhã Ninh liến lên chào.
Từ Nhã Ninh tiến lên nói “Vương gia, thanh cổ cầm kia ta không thích! Nếu ta thắng, xin vương gia hãy khiến nha đầu họ Phương kia cút khỏi ra khỏi Nghi Đô, được không?”
Mặt Hạ Quân Bình biến sắc, trừng Từ Nhã Ninh một cái. Yến vương cũng nheo mắt lại nhìn Từ trắc phi với vẻ không vui. diễn.đ'ơàn,lkê,quý,đô'n Từ trắc phi tức muốn hộc mấu, vừa thầm mắng nha đầu này không biết điều, vừa cuống quít tiến lên nói “Vương gia thứ tội, nha đầu Nhã Ninh này được nuông chiều riết thành hư, rất không hiểu chuyện, xin vương gia đừng chấp!” Dứt lời, Từ trắc phi trừng Từ Nhã Ninh một cái, giận nói “Nói bậy gì đó, còn không mau tạ tội với vương gia!”
Từ Nhã Ninh dù không cam lòng, nhưng vẫn quỳ xuống nói “Nhã Ninh không hiểu chuyện, xin vương gia trách phạt!”
Yến vương không lên tiếng, nhìn Hạ Quân Bình. Yến thế tử thấy vậy kéo Hạ Quân Bình một cái, lúc này Hạ Quân Bình mới hít sâu một hơi, rời mắt khỏi Từ Nhã Ninh, nhưng sắc mặt vẫn không tốt hơn chút nào.
“Hừ, chỉ với mớ tài năng cỏn con đó của ngươi mà cũng đòi thắng, nằm mơ đi!” Ngô Nguyên Nương, Mạc Hiên và Trác Vân ôm tỳ bà vào sảnh, vừa lúc nghe thấy lời Từ Nhã Ninh. Ngô Nguyên Nương tức giận tới mức nhảy dựng lên “Đuổi ra khỏi Nghi Đô đúng không? Cũng được! Một lát nữa, ai thua mà không cút khỏi Nghi Đô thì chính là rùa đen khốn kiếp!”
“Nguyên Nương!” Yến vương phi nhìn Ngô Nguyên Nương với vẻ không vui, nhưng giọng cũng không nghiêm nghị cho mấy. Yến vương tất nhiên biết Yến vương phi đang rất giận, bèn đứng ra giảng hòa, “Đều là tiểu hài tử nói chuyện không biết nặng nhẹ, sau khi về phủ, phải để trưởng bối dạy dỗ các ngươi một trận mới được!” Dứt lời, Yến vương lại nói với Ngô Nguyên Nương, “Hôm nay Nguyên Nương sẽ đàn bài gì?”
Ngô Nguyên Nương cười híp mắt, đẩy Trác Vân ra, đắc ý nói “Cô phụ còn không biết Nguyên Nương sao! Trận này Phương cô nương thi đấu, một lát thi hát mới đến Nguyên Nương!
Không chỉ Yến vương phi mà cả Hạ Quân Bình cũng ngây ngẩn cả người. Yến thế tử dùng cùi chỏ thọt một cái thật mạnh vào người Hạ Quân Bình, hỏi “Không phải ngươi nói Phương cô nương không biết đánh đàn sao? Sẽ không bị bẽ mặt chứ?”
Hạ Quân Bình cả giận nói “Thế tử nói bậy gì đó, nếu a Vân dám bước ra, tất nhiên là phải có lòng tin sẽ thắng. Dù thế nào, chắc chắn cũng hay hơn Ngô tiểu thư!” Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng hắn cũng không dám chắc, tuy vậy thấy vẻ thản nhiên của Trác Vân lại dần yên lòng lại.
Đây là lần đầu Yến vương gặp Trác Vân, thấy bộ dáng khuynh thành của nàng thì sửng sốt một chút, sau đó nói nhỏ bên tai Yến vương phi, “Nha đầu này chính là Phương cô nương trong miệng Tiểu Bảo? Ta còn tưởng là một cô nương thô kệch quê mùa, không ngờ lại khí phái như vậy! Hạ tiểu tử thật có phúc!”
Yến vương phi liếc Yến vương một cái, lạnh lùng nói “Nói đến xinh đẹp, không phải Từ cô nương kia mới tính là đẹp sao? Người ta không những biết đánh đàn, ca hát, mà cả mồm mép cũng rất lợi hại đó”!
Yến vương bị sặc mấy câu ngược lại thấy thoải mái trong lòng, cười nói với Trác Vân “Tiểu cô nương muốn đàn bài gì?”
Tác giả :
Tú Cẩm