Sống Lại Làm Mẹ Kế Của Chồng Cũ
Chương 188
Chương 188
“Ta cũng nghe qua, đúng là anh tài xuất thiếu niên, tiền đồ vô lượng..”
“Trong kinh thành có nhiều thanh niên tài tuấn, nhưng theo ta thầy thì không có ai xuất sắc hơn thế tử cả”
“Ừ, ừ, chỉ tiếc thay…”
vị phu nhân này khẽ than một tiếng rồi im lặng, tuy câu nói bị bỏ ngỏ nhưng những người xung quanh đều hiếu được ẩn ý trong đó.
Ánh mắt của Tân phu nhân phức tạp, nhìn thế tử rồi lại khẽ liếc mắt nhìn thiếu nữ mặc váy lụa màu cam nhạt phía xa, nghe thấy mọi người xì xào bàn tán, sự tức giận và không cam dưới đáy lòng càng trở nên mãnh liệt.
Cứ nghĩ đến con gái ở nhà u sầu hao gây, rôi nhìn vẻ mặt hớn hở của lão phu nhân là bà ta lại thấy tức nghẹn.
Diệp Vãn Tình có tài đức gì mà lại có thể gả cho thế tử cơ chứ, con gái bà ta hơn ả đủ mọi mặt, từ gia thế, tài hoa cho đến tính cách dung mạo.
Thế mà…
Chiến Bắc vương có mắt như mùi! Tân phu nhân phẫn hận rủa thầm.
Cố Thừa Duệ đi thẳng đến trước mặt lão phu nhân, thi lễ mm cười nói: “Chúc mừng lão phu nhân, chúc người phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn”
Lão phu nhân gật đầu cười nói: “Nhận cát ngôn của thể tử”
Cổ Thừa Duệ vẫn giữ vững nụ cười ôn hòa nơi khóe môi, hắn phất tay ra hiệu cho gia định đứng đằng sau dâng lên trước mặt lão phu nhân một khay gỗ dài chừng một cánh tay.
Đồ vật trên khay bị vải nhung đỏ phủ kín.
Ánh mắt của lão phu nhân lóe lên, bà ta nhìn khay gỗ rồi hỏi: “Đây là…?”
Cố Thừa Duệ mỉm cười: “Đây là hạ lễ mà ta chuẩn bị để chúc mừng lão phu nhân thượng thọ.”
Dứt lời, hắn liên kéo tấm vải nhung ra.
Mọi người ồ lên, từng ánh mắt kinh ngạc tán thán đặt lên cây san hô đỏ quý giá đang yên vị trên khay gỗ.
“Trời ơi, là một cây san hô đỏ”
“Ta nghe nói chỉ một nhành san hô đã có giá trị liên thành, mà ở đây lại là cả một cây to…!”
“Trời ạ, cái này…
chắc cũng phải mấy chục vạn lượng chứ không ít”
“Thế tử tặng lễ nặng như vậy, xem ra vương phủ rất coi trọng mối hôn sự này: “Vĩnh Yên hầu lão phu nhân sinh hai đứa con trai bất tài, ngược lại có được một cô cháu gái tốt số.
Ta thấy Diệp phủ sắp đổi đời rồi”
“Phải mà ta cũng có được một đứa con rể thế này thì chắc trong mơ ta cũng mỉm cười”
Tân phu nhân nghiến răng ken két nhìn gốc san hô kia, thấp giọng chửi thầm mấy câu.
Nghe thấy mọi người tán thán hâm mộ, sự kinh ngạc trên mặt lão phu nhân lập tức chuyển thành mừng rỡ, còn ẩn ẩn một chút đắc ý kiêu ngạo.
Cố Thừa Duệ: “Không biết lão phu nhân có thích món quà này không?”
Lão phu nhân cười híp mắt, gật đầu liên tục: “Thích, ta rất thích món quà này, thế tử có lòng”
Nói xong bà ta vẫy tay gọi Diệp Vãn Tình đến gần: “Tình nhi, cháu mau đến đây”