Sống Lại Làm Mẹ Kế Của Chồng Cũ
Chương 132
Chương 132
Diệp Vãn Tình hừ lạnh: “Ta mới rời đi hai năm, các ngươi đã quên mất chủ nhân của minh là ai rồi?”
Thiếu nữ mặc tố y đơn giản, trên người không có bất kỳ trang sức gì ngoài chiếc trâm ngọc trên đầu, nửa khuôn mặt đã bị màn che bằng lụa che mất, chỉ để lộ ra một đôi mắt phượng xinh đẹp bức người.
Ánh mắt của nàng hờ hững mà lạnh nhạt, toàn thân chẳng có phục sức quý báu, nhưng lại toát lên vẻ cao quý thanh tao không ai sánh bằng.
Như ánh trăng trên trời, tuy bị mây mù che khuất nhưng cũng vẫn là một sự tồn tại mà bọn họ không thể với tới, không thể xúc phạm.
Chỉ một ánh mắt nhàn nhạt đảo qua đã khiến kẻ tôi tớ phải sinh ra lòng sợ hãi mà cúi đầu, trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng có chung một ý nghĩ.
Đây mới chính là tiểu thư Diệp phủ.
Năm người kia vội vàng chạy đến trước mặt Diệp Vãn Tình hành lễ, đồng thanh gọi: “Tiểu thư”
Diệp Vãn Tình đảo mắt nhìn qua, trong lòng năm người tự nhiên cảm thấy bồn chồn hốt hoảng, lúc này bọn họ mới nhớ đến một việc.
Khế ước bán thân của bọn họ đều nằm trong tay Diệp Vãn Tình! Chủ nhân của bọn họ là ai? Bọn họ lại làm gì?! Nếu như Diệp Vãn Tình tức giận muốn xử lý bọn họ thì chỉ đơn giản là một câu nói thôi, dù bọn họ có bị đánh chết cũng không một ai có thể nói Diệp Vãn Tình nửa chữ! Cả năm người càng nghĩ càng sợ, mặt mày tái mét, trước khi Diệp Vãn Tình đi thì nàng mới mười lăm tuổi.
Tuy sau khi bị hủy dung tính tình đại biến nhưng mười bốn năm trước đó nàng luôn giống như những bông hoa Hải Đường trong viện của nàng, xinh đẹp diễm lệ mà mềm mại yếu ớt, làm cái gì cũng nhỏ nhẹ dịu dàng, trước nay chưa từng đánh chửi hạ nhân.
Lại thêm việc Diệp Vãn Tình rất cưng chiêu Nhược Tuyết, tự đem thân phận tiểu thư của mình hạ thấp xuống ngang hàng với một nữ tỳ, nên đám hạ nhân trong phủ gọi nàng một tiếng tiểu thư nhưng trong nội tâm chắng kính sợ nàng là bao.
Thế mà mới rời đi hai năm, khí thể trên người Diệp Vãn Tình đã hoàn toàn thay đổi.
Làm gì còn nhìn ra được bóng dáng thiếu nữ nhu nhược mảnh mai năm nào.
Lúc này đây Diệp Vãn Tình chỉ cần đứng đó, nhẹ nhàng đảo mắt nhìn bọn họ thì cũng sinh ra khí thế không giận mà uy.
Bấy giờ bọn họ mới nhận thức rõ ràng, đây là chủ nhân của bọn họ, là tiểu thư chân chính của Diệp phủ! Tương lai còn trở thành thế tử phi, thậm chí vương phi! Thế mà bọn họ lại lo sẽ vì Diệp Vãn Tình mà đắc tội với Nhược Tuyết- một tiểu thư nửa mùa! Trời ạ…
Diệp Vãn Tình không biết trong lòng năm người này xoay chuyển ra sao, cũng không biết hành động của mình đã làm hạ nhân xung quanh chấn kinh.
Nhất thời trong đình viện to lớn chỉ còn âm thanh của lá cây xào xạc, không một ai dám thở mạnh một tiếng.
Diệp Vãn Tình quay sang nhìn Hải Đường: “Hải Đường, ngươi dẫn bọn họ đi làm việc đi”
Hải Đường: “Vâng, tiểu thư”
Hải Đường nhìn Kim Bích thần sắc vặn vẹo vẫn đang đứng đó: “Đi thôi”
Kim Bích đứng nguyên tại chỗ, căm giận nói: “Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà các ngươi lại dám đuổi tiểu thư ra ngoài?! Các ngươi có biết đại phu nhân là ai không?!”
Diệp Vãn Tình nhin qua Nhược Tuyết đã chật vật đứng dậy, sắc mặt khó coi đứng ngoài cửa viện, nàng nhìn thẳng vào mắt nàng ta, thu hết dáng vẻ chật vật của nàng ta vào đáy mắt, cười nhạt: “Dựa vào việc ta là tiểu thư Diệp phủ, còn đây là Hải Đường viện của ta”
“Hai năm không gặp, Tình nhi đã quên người bá mẫu này rồi sao?”
Một giọng nói chợt chen vào cuộc đối thoại của mấy người, chất giọng nữ cao vút đến mức hơi chanh chua, ngữ điệu kiêu ngạo quen thuộc.