Sống Lại Gặp Gã Thần Kinh
Chương 5: Dây dưa
“Chào cậu, mời ngồi.” Thầy chiêu sinh hiển nhiên bị khí chất của Cố Diễn làm rung động, nhưng lập tức khôi phục nguyên dạng, ông lạnh nhạt nói.
“Như em đã trình bày qua điện thoại, chúng ta có thể ký một thỏa thuận.” Ngữ khí Cố Diễn vô cùng bình thản, những đủ khiến người ta biết cậu đã tính trước mọi việc.
“Không cần, vừa rồi tôi mới nhận được lời nhắn từ hiệu trưởng cấp ba trước của cậu, ông ta chứng minh xác thực có việc này, tôi quyết định… Tin tưởng cậu một lần.” Thầy chiêu sinh xoa xoa đầu lông mày, mệt mỏi cất tiếng.
“Cám ơn thầy ạ.” Cố Diễn nở nụ cười rồi trao đổi vài chuyện liên quan đến nhập học với thầy, sau đó rời khỏi phòng chiêu sinh.
Cậu đã đồng ý với đối phương, cho cậu một cơ hội thi đại học, ít nhất cậu có thể lọt vào 50 vị trí đầu bảng ở Yển Đô.
Có lẽ trường này thật sự quá kém, liên tục mấy năm qua, không một học sinh nào thi được vào top 100 ở Yển Đô, thầy chiêu sinh nghe giọng điệu chắc chắn của Cố Diễn như thế, hơn nữa trước đó thầy đã gọi xác thực với hiệu trưởng cấp ba cũ của Cố Diễn rằng kết quả học tập của cậu là bảo đảm không giả, ông lựa chọn tin tưởng Cố Diễn, cũng đáp ứng yêu cầu từ cậu — phí học lại được giảm phân nửa.
Trên đường đến Black, Cố Diễn vừa đi vừa bấm điện thoại gọi Nhiễm Thiên, “Nhiễm Thiên, cho tớ vay ít tiền, phí học lại tớ thật sự chưa đóng nổi…”
Nhiễm Thiên luôn hào phóng đối với Cố Diễn, “Cậu cần bao nhiêu? Tớ chuyển ngay cho cậu.”
Cố Diễn báo ra một con số, đó là số thẻ ngân hàng cậu đã làm lúc mới đến Yển Đô.
Không bao lâu sau khi cúp điện thoại, ngân hàng đã nhắn tin tới, một lần nữa Cố Diễn vô cùng cảm thán hiệu suất làm việc của Nhiễm Thiên.
Cố Diễn buông điện thoại, cậu ghé tiệm tạp hóa ven đường mua ổ bánh mì lót dạ, sau đó đi đến Black.
Vào thẳng phòng thay quần áo ở hậu đài, cậu mặc đồng phục xong là vừa đúng 7 giờ.
Đêm đó, điều khiến quản lý đau đầu không ngớt chính là Trình Nguyên lại đến Black, lần này hắn chỉ đi một mình.
Tên tuổi Trình Nguyên ở Yển Đô rất nổi tiếng, quản lý đương nhiên hiểu người này không chọc vào được, nhưng cũng không tiện săn sóc, chẳng qua trước giờ hắn ít khi đến Black, toàn chơi ở Noãn Dạ, bởi vậy quản lý cũng vui vẻ tự tại.
Về xa hoa thì Black không bì được Noãn Dạ, Black chỉ là KTV, mà Noãn Dạ lại là sàn giải trí tất cả trong một, vì thế, Noãn Dạ là sàn giải trí hàng đầu được phần lớn đại gia tầng lớp thượng lưu trong xã hội lựa chọn.
Hôm qua Trình Nguyên xuất hiện ở Black hoàn toàn là vì lời mời của Lý đại thiếu, quản lý vốn tưởng rằng vị đại phật này sẽ không trở lại, khi nhìn thấy Trình Nguyên ở lễ tân, cả người ông cảm giác bất an, hành động của đối phương hôm qua tựa hồ còn ám ảnh, hai chân ông bỗng nhiên run lẩy bẩy.
Trình Nguyên vẫn mặc bộ quần áo thể thao, tay chống trên bục lễ tân hững hờ nói với cô tiếp tân, “Tôi muốn chọn Cố Diễn phụ trách phòng.”
Cô tiếp tân lập tức đăng ký, đồng thời lấy bộ đàm gọi báo cho Cố Diễn.
Lúc Cố Diễn trông thấy Trình Nguyên đứng ở lễ tân, cậu ngoài ý liệu không hề tức giận, chỉ cười nhạt nhòa nhìn Trình Nguyên, nụ cười trên gương mặt ấy không có chút nhiệt tình.
“Mời theo tôi.” Cố Diễn cười lãnh đạm, không đợi đối phương phản ứng đã bước lên trước dẫn đường, hành động này của cậu làm quản lý hít một hơi lạnh thật sâu, chỉ cảm thấy Black không sống được bao lâu nữa.
Trình Nguyên cũng không buồn bực, hắn theo sau Cố Diễn với khóe mắt ngập ý cười, nụ cười trên mặt hắn cũng không lạnh lẽo như Cố Diễn.
Cố Diễn dẫn Trình Nguyên vào phòng số 14, bật các thiết bị lên rồi máy móc hỏi Trình Nguyên có cần thêm gì không.
“Em được chứ?” Trình Nguyên cười hỏi.
“Tôi chỉ là nhân viên phục vụ.” Cố Diễn lạnh lùng đáp.
“Nhưng hôm qua em đã cùng với tôi đấy thôi.” Trình Nguyên nhìn Cố Diễn mong chờ tha thiết, như thể một đứa bé không có được bánh kẹo.
“Tôi còn phải phụ trách những phòng khác, không rảnh bồi tiếp anh.” Cố Diễn nhàn nhạt bảo, “Với lại, không biết tôi có vinh hạnh gì mà khiến Nguyên thiếu gia vẫn luôn nhớ mãi không quên?”
Câu này vốn Cố Diễn đã muốn hỏi Trình Nguyên từ trước lúc trùng sinh, không biết rốt cục cậu có loại hấp dẫn nào có thể làm đối phương khăng khăng một mực đòi bám dính.
Trình Nguyên nghe vậy ngẩn người, nhưng nở nụ cười ngay sau đó, “Em đoán xem.”
Lúc này đổi lại là Cố Diễn sững sờ, cậu thật sự không ngờ hắn sẽ trả lời thế.
“Tôi không đoán được.” Cố Diễn thành thật đáp, chuyện như vậy, nếu có thể đoán cậu cần gì phải mở miệng hỏi?
“Đoán không được thì thôi.” Trình Nguyên dửng dưng nói, ánh mắt nhìn về phía Cố Diễn đã biến thành sự nhiệt tình và chấp nhất quen thuộc khó tả.
Cố Diễn nghe vậy không phản ứng gì, chỉ là lần nữa hỏi Trình Nguyên cần thêm gì không như thường lệ.
Trình Nguyên nhìn ngắm gương mặt Cố Diễn, hắn bỗng nở nụ cười rồi ra khỏi gian phòng.
Trong lòng Cố Diễn đột nhiên có loại dự cảm xấu, vội vã theo ra ngoài, đúng như cậu suy nghĩ, sau khi Trình Nguyên ra khỏi phòng thì đi tới trước mặt quản lý.
Quản lý run run rẩy rẩy nhìn Trình Nguyên, nịnh bợ hỏi: “Không biết Nguyên thiếu có dặn dò gì chăng?”
“Tôi muốn Cố Diễn theo tôi, nhưng Cố Diễn bảo em ấy phải phụ trách 3 phòng khác, không có thời gian ở bên tôi, vậy giờ làm sao cho phải đây?” Tuy giọng điệu Trình Nguyên có vẻ hững hờ, nhưng khiến quản lý run lên bần bật hai lần, quản lý lắp ba lắp bắp trả lời, “Nguyên… Nguyên thiếu, ngài… Anh xem, như vậy làm sao… Lần sau nếu ngài tới Black, Cố… Cố Diễn sẽ theo ngài, chỉ phụ trách săn sóc mỗi mình ngài…”
“Thế mấy phòng khác do em ấy phụ trách làm sao giờ?” Trình Nguyên giả vờ lơ đãng hỏi.
“Để… để tôi đến xử lý…” Trái tim nhỏ bé của quản lý lại rộn lên, Trình Nguyên này vui giận thất thường, giây trước còn nói chuyện với thái độ ôn hòa, chưa chắc giây sau đã không kê súng vào đầu người ta.
“Rất tốt.” Trình Nguyên có được đáp án vừa lòng thì xoay người nhìn Cố Diễn nói, “Cố Diễn, lần này em chỉ ở bên mỗi một mình tôi thôi.”
Cả người Cố Diễn rùng mình một cái, do giọng nói Trình Nguyên lộ ra một luồng cố chấp, trực giác Cố Diễn muốn tháo chạy, nhưng đôi chân làm thế nào cũng không nghe sai bảo, cứ bất động đứng cứng ngắt ở đó.
Trình Nguyên bước về phía Cố Diễn, nắm tay cậu dắt đi đến phòng ngăn.
Cố Diễn đơ toàn thân tùy ý Trình Nguyên nắm tay, cậu cảm giác ngón út người kia có hơi run rẩy.
Sau khi Cố Diễn theo Trình Nguyên tiến vào phòng, đã bị đối phương ôm vào lòng, không thể không nói, cảm giác là một người con trai bị người con trai khác ôm vào trong ngực thật không ra sao.
“Anh định ôm tôi hoài như vậy à?” Cố Diễn hỏi lạnh lùng.
“Không được ư? Quản lý của em đã đáp ứng rồi, em độc quyền phụ trách mỗi tôi, em là của tôi.” Trình Nguyên cười sảng khoái như đứa nhỏ, vẻ mặt ngây thơ, giọng nói còn có chút bướng bỉnh.
“Thế anh có muốn ăn gì không? Hay là uống? Muốn hát không?” Cố Diễn dằn lại tính khí, bất luận Trình Nguyên làm gì cũng được ngoại trừ ôm cậu.
“Cố Diễn, em hát cho tôi nghe được không?” Ánh mắt Trình Nguyên sáng lấp lánh, cúi mặt nhìn Cố Diễn hỏi.
“Không vấn đề, trước hết anh thả tôi ra đã.” Cố Diễn đáp.
“Như em đã trình bày qua điện thoại, chúng ta có thể ký một thỏa thuận.” Ngữ khí Cố Diễn vô cùng bình thản, những đủ khiến người ta biết cậu đã tính trước mọi việc.
“Không cần, vừa rồi tôi mới nhận được lời nhắn từ hiệu trưởng cấp ba trước của cậu, ông ta chứng minh xác thực có việc này, tôi quyết định… Tin tưởng cậu một lần.” Thầy chiêu sinh xoa xoa đầu lông mày, mệt mỏi cất tiếng.
“Cám ơn thầy ạ.” Cố Diễn nở nụ cười rồi trao đổi vài chuyện liên quan đến nhập học với thầy, sau đó rời khỏi phòng chiêu sinh.
Cậu đã đồng ý với đối phương, cho cậu một cơ hội thi đại học, ít nhất cậu có thể lọt vào 50 vị trí đầu bảng ở Yển Đô.
Có lẽ trường này thật sự quá kém, liên tục mấy năm qua, không một học sinh nào thi được vào top 100 ở Yển Đô, thầy chiêu sinh nghe giọng điệu chắc chắn của Cố Diễn như thế, hơn nữa trước đó thầy đã gọi xác thực với hiệu trưởng cấp ba cũ của Cố Diễn rằng kết quả học tập của cậu là bảo đảm không giả, ông lựa chọn tin tưởng Cố Diễn, cũng đáp ứng yêu cầu từ cậu — phí học lại được giảm phân nửa.
Trên đường đến Black, Cố Diễn vừa đi vừa bấm điện thoại gọi Nhiễm Thiên, “Nhiễm Thiên, cho tớ vay ít tiền, phí học lại tớ thật sự chưa đóng nổi…”
Nhiễm Thiên luôn hào phóng đối với Cố Diễn, “Cậu cần bao nhiêu? Tớ chuyển ngay cho cậu.”
Cố Diễn báo ra một con số, đó là số thẻ ngân hàng cậu đã làm lúc mới đến Yển Đô.
Không bao lâu sau khi cúp điện thoại, ngân hàng đã nhắn tin tới, một lần nữa Cố Diễn vô cùng cảm thán hiệu suất làm việc của Nhiễm Thiên.
Cố Diễn buông điện thoại, cậu ghé tiệm tạp hóa ven đường mua ổ bánh mì lót dạ, sau đó đi đến Black.
Vào thẳng phòng thay quần áo ở hậu đài, cậu mặc đồng phục xong là vừa đúng 7 giờ.
Đêm đó, điều khiến quản lý đau đầu không ngớt chính là Trình Nguyên lại đến Black, lần này hắn chỉ đi một mình.
Tên tuổi Trình Nguyên ở Yển Đô rất nổi tiếng, quản lý đương nhiên hiểu người này không chọc vào được, nhưng cũng không tiện săn sóc, chẳng qua trước giờ hắn ít khi đến Black, toàn chơi ở Noãn Dạ, bởi vậy quản lý cũng vui vẻ tự tại.
Về xa hoa thì Black không bì được Noãn Dạ, Black chỉ là KTV, mà Noãn Dạ lại là sàn giải trí tất cả trong một, vì thế, Noãn Dạ là sàn giải trí hàng đầu được phần lớn đại gia tầng lớp thượng lưu trong xã hội lựa chọn.
Hôm qua Trình Nguyên xuất hiện ở Black hoàn toàn là vì lời mời của Lý đại thiếu, quản lý vốn tưởng rằng vị đại phật này sẽ không trở lại, khi nhìn thấy Trình Nguyên ở lễ tân, cả người ông cảm giác bất an, hành động của đối phương hôm qua tựa hồ còn ám ảnh, hai chân ông bỗng nhiên run lẩy bẩy.
Trình Nguyên vẫn mặc bộ quần áo thể thao, tay chống trên bục lễ tân hững hờ nói với cô tiếp tân, “Tôi muốn chọn Cố Diễn phụ trách phòng.”
Cô tiếp tân lập tức đăng ký, đồng thời lấy bộ đàm gọi báo cho Cố Diễn.
Lúc Cố Diễn trông thấy Trình Nguyên đứng ở lễ tân, cậu ngoài ý liệu không hề tức giận, chỉ cười nhạt nhòa nhìn Trình Nguyên, nụ cười trên gương mặt ấy không có chút nhiệt tình.
“Mời theo tôi.” Cố Diễn cười lãnh đạm, không đợi đối phương phản ứng đã bước lên trước dẫn đường, hành động này của cậu làm quản lý hít một hơi lạnh thật sâu, chỉ cảm thấy Black không sống được bao lâu nữa.
Trình Nguyên cũng không buồn bực, hắn theo sau Cố Diễn với khóe mắt ngập ý cười, nụ cười trên mặt hắn cũng không lạnh lẽo như Cố Diễn.
Cố Diễn dẫn Trình Nguyên vào phòng số 14, bật các thiết bị lên rồi máy móc hỏi Trình Nguyên có cần thêm gì không.
“Em được chứ?” Trình Nguyên cười hỏi.
“Tôi chỉ là nhân viên phục vụ.” Cố Diễn lạnh lùng đáp.
“Nhưng hôm qua em đã cùng với tôi đấy thôi.” Trình Nguyên nhìn Cố Diễn mong chờ tha thiết, như thể một đứa bé không có được bánh kẹo.
“Tôi còn phải phụ trách những phòng khác, không rảnh bồi tiếp anh.” Cố Diễn nhàn nhạt bảo, “Với lại, không biết tôi có vinh hạnh gì mà khiến Nguyên thiếu gia vẫn luôn nhớ mãi không quên?”
Câu này vốn Cố Diễn đã muốn hỏi Trình Nguyên từ trước lúc trùng sinh, không biết rốt cục cậu có loại hấp dẫn nào có thể làm đối phương khăng khăng một mực đòi bám dính.
Trình Nguyên nghe vậy ngẩn người, nhưng nở nụ cười ngay sau đó, “Em đoán xem.”
Lúc này đổi lại là Cố Diễn sững sờ, cậu thật sự không ngờ hắn sẽ trả lời thế.
“Tôi không đoán được.” Cố Diễn thành thật đáp, chuyện như vậy, nếu có thể đoán cậu cần gì phải mở miệng hỏi?
“Đoán không được thì thôi.” Trình Nguyên dửng dưng nói, ánh mắt nhìn về phía Cố Diễn đã biến thành sự nhiệt tình và chấp nhất quen thuộc khó tả.
Cố Diễn nghe vậy không phản ứng gì, chỉ là lần nữa hỏi Trình Nguyên cần thêm gì không như thường lệ.
Trình Nguyên nhìn ngắm gương mặt Cố Diễn, hắn bỗng nở nụ cười rồi ra khỏi gian phòng.
Trong lòng Cố Diễn đột nhiên có loại dự cảm xấu, vội vã theo ra ngoài, đúng như cậu suy nghĩ, sau khi Trình Nguyên ra khỏi phòng thì đi tới trước mặt quản lý.
Quản lý run run rẩy rẩy nhìn Trình Nguyên, nịnh bợ hỏi: “Không biết Nguyên thiếu có dặn dò gì chăng?”
“Tôi muốn Cố Diễn theo tôi, nhưng Cố Diễn bảo em ấy phải phụ trách 3 phòng khác, không có thời gian ở bên tôi, vậy giờ làm sao cho phải đây?” Tuy giọng điệu Trình Nguyên có vẻ hững hờ, nhưng khiến quản lý run lên bần bật hai lần, quản lý lắp ba lắp bắp trả lời, “Nguyên… Nguyên thiếu, ngài… Anh xem, như vậy làm sao… Lần sau nếu ngài tới Black, Cố… Cố Diễn sẽ theo ngài, chỉ phụ trách săn sóc mỗi mình ngài…”
“Thế mấy phòng khác do em ấy phụ trách làm sao giờ?” Trình Nguyên giả vờ lơ đãng hỏi.
“Để… để tôi đến xử lý…” Trái tim nhỏ bé của quản lý lại rộn lên, Trình Nguyên này vui giận thất thường, giây trước còn nói chuyện với thái độ ôn hòa, chưa chắc giây sau đã không kê súng vào đầu người ta.
“Rất tốt.” Trình Nguyên có được đáp án vừa lòng thì xoay người nhìn Cố Diễn nói, “Cố Diễn, lần này em chỉ ở bên mỗi một mình tôi thôi.”
Cả người Cố Diễn rùng mình một cái, do giọng nói Trình Nguyên lộ ra một luồng cố chấp, trực giác Cố Diễn muốn tháo chạy, nhưng đôi chân làm thế nào cũng không nghe sai bảo, cứ bất động đứng cứng ngắt ở đó.
Trình Nguyên bước về phía Cố Diễn, nắm tay cậu dắt đi đến phòng ngăn.
Cố Diễn đơ toàn thân tùy ý Trình Nguyên nắm tay, cậu cảm giác ngón út người kia có hơi run rẩy.
Sau khi Cố Diễn theo Trình Nguyên tiến vào phòng, đã bị đối phương ôm vào lòng, không thể không nói, cảm giác là một người con trai bị người con trai khác ôm vào trong ngực thật không ra sao.
“Anh định ôm tôi hoài như vậy à?” Cố Diễn hỏi lạnh lùng.
“Không được ư? Quản lý của em đã đáp ứng rồi, em độc quyền phụ trách mỗi tôi, em là của tôi.” Trình Nguyên cười sảng khoái như đứa nhỏ, vẻ mặt ngây thơ, giọng nói còn có chút bướng bỉnh.
“Thế anh có muốn ăn gì không? Hay là uống? Muốn hát không?” Cố Diễn dằn lại tính khí, bất luận Trình Nguyên làm gì cũng được ngoại trừ ôm cậu.
“Cố Diễn, em hát cho tôi nghe được không?” Ánh mắt Trình Nguyên sáng lấp lánh, cúi mặt nhìn Cố Diễn hỏi.
“Không vấn đề, trước hết anh thả tôi ra đã.” Cố Diễn đáp.
Tác giả :
Manh Nhược Cường Đích Lạc Tương