Sống Lại Gặp Gã Thần Kinh
Chương 32: Chương chuyển tiếp
“Vậy vậy vậy… vậy làm sao mới mới mới… mới hết cà lăm?” Trình Nguyên trừng hai mắt hỏi.
Lý Sâm yên lặng lau mồ hôi, “Chuyện này… nói chung cần một chút kích thích…”
Trình Nguyên nhíu mày, có vẻ sắp nổi cơn tam bành, Lý Sâm vội vàng bổ sung, “Thiếu Gia, tình trạng này không gấp được, thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên, tôi nhớ ra tôi có chút việc phải đi, chào nhé.”
Nói xong Lý Sâm bốc hơi nhanh gọn lẹ.
“Đê ma ma! Cái lão này… con mẹ nó vẫn chưa chưa chưa… chưa nói!” Trình Nguyên đùng đùng tức giận cầm một lọ hoa lên ném về hướng Lý Sâm vụt chạy.
Khóe miệng Tiểu Nghiêm vừa kéo, nhìn theo lọ hoa có giá trị không nhỏ đã thịt nát xương tan.
“Anh không thấy anh thế này là vô cùng ổn sao?” Cố Diễn cười híp mắt nói, “Chơi cực kỳ vui.”
Trình Nguyên nghe vậy góc miệng nhếch nhếch lên, nhìn Cố Diễn rất tội nghiệp.
“Ngoan.” Cố Diễn vò vò tóc Trình Nguyên, làm Trình Nguyên cũng dập dờn theo, “Em ra ngoài một chuyến.”
“Đi đi đi… đi làm à?” Trình Nguyên ngẩng đầu hỏi.
“Đi Black xin nghỉ việc.” Cố Diễn thành thật, cậu và Nhiễm Thiên từng bàn bạc chuyện này, nghe Nhiễm Thiên phân tích, hơn một nửa lương bổng của Cố Diễn đều đến từ Trình Nguyên, cậu hoàn toàn không cần tiếp tục làm việc bên kia nữa, vả lại hiện nay cha mẹ cậu cũng khôi phục chu cấp tài chính, ý nguyện hai người là muốn con trai tập trung vào học hành, chuẩn bị thi đại học.
“Được.” Nghe thế Trình Nguyên không phản ứng gì, trong lòng lẳng lặng hiện ra viễn cảnh mình nuôi Cố Diễn qua tháng ngày.
“A Nguyên, em muốn ăn cái kia.” Cố Diễn ngốc manh nhìn hắn, chỉ chỉ vào phần bánh ngọt.
“Hôn anh một cái thì mới cho ăn.” Trình Nguyên cười nói.
“Mu a~” Ngốc manh Diễn nghe vậy nhón nhân lên hôn Trình Nguyên, “A Nguyên, em còn muốn cái đó nữa.”
“Vậy em phải…” Sắc mặt Trình Nguyên ửng đỏ, ôm chầm người yêu vào trong ngực.
“Trình Nguyên, anh nghĩ gì thế?” Cố Diễn thấy ánh mắt Trình Nguyên đang tràn ngập mê ly, cậu cũng đỏ mặt lên, ý nghĩ bắt đầu kỳ quái, tay quơ quơ trước đối phương.
Một đống ảo tưởng của Trình Nguyên bị dập tắt, hắn phồng mặt bánh bao ôm lấy Cố Diễn, cúi đầu hôn cậu.
“Sao vậy, lúc nãy anh nghĩ gì?” Cố Diễn hỏi, trực giác mách cậu biết những chuyện Trình Nguyên vừa nghĩ tuyệt đối không đứng đắn chút nào.
“Khụ… Đang… đang muốn em hôn… hôn anh.” Trình Nguyên đáp mơ hồ.
“Hôn thế nào?” Cố Diễn nhướng nhướng mày.
“Muốn… muốn nhón mũi chân chân chân… hôn nhón chân.” Mặt Trình Nguyên đỏ hồng, hai dòng máu mũi phụt xuống.
“Đậu, không phải chứ?” Cố Diễn quả thực bị Trình Nguyên chọc cười, có thế cũng chảy máu mũi?
Giúp Trình Nguyên cầm máu xong, Cố Diễn ngừng một chút, nhón mũi chân rướn người hôn lên đôi môi Trình Nguyên.
Rõ ràng chỉ là một nụ hôn không sâu, nhưng Trình Nguyên cảm giác đầu váng suýt ngất, một giây sau tựa như sắp bất tỉnh nhân sự.
“Này này này, anh ổn không?” Cố Diễn thấy gương mặt Trình Nguyên xanh lè tái mét, cậu túm lấy bả vai đối phương dùng sức hơi lắc lắc.
Một lúc lâu sau đó Trình Nguyên xấu hổ bưng kín khuôn mặt đỏ bừng ngồi sụp xuống đất run rẩy, làm sao hắn có thể bẽ mặt như thế? Bị Cố Diễn manh xỉu.
“Anh, không sao chứ anh?” Cố Diễn đá đá tên xà tinh bệnh đang ngồi chồm hỗm dưới sàn nhà.
“Không sao… Không sao…” Trình Nguyên lấy lại sức.
“Anh có nhận ra hình như anh hết nói lắp rồi không?” Cố Diễn có chút mất mát hỏi.
“A? Thật sao? Đúng là anh hết nói lắp rồi!” Trình Nguyên sung sướng.
Trình Nguyên lái xe đưa Cố Diễn đến Black, Cố Diễn tìm quản lý trình bày rõ ý định, sau đó hoàn thành thủ tục nghỉ việc.
Trình Nguyên dẫn Cố Diễn đến một thao trường (khu du lịch).
Thao trường này có phạm vi rất rộng, đoạn đường đi đến cũng hẻo lánh, nơi đây giống như làng du lịch, có một hồ nhân tạo rất lớn, ngồi du thuyền băng qua hồ nhân tạo, là một hòn đảo nhỏ với cảnh sắc tươi đẹp, trên đảo có quán bar, nhà hàng, siêu thị vân vân, đầy đủ mọi thứ.
“Đây là khu du lịch hả anh?” Cố Diễn hơi kinh ngạc.
“Ừ, chẳng qua mấy ngày nay không có khách.” Trình Nguyên cười nói, sau đó dắt Cố Diễn đến một tòa biệt thự.
“Anh vốn muốn đón em về đây chung sống, có điều nơi này cách trường học em quá xa, không tiện đường như khu ven bờ hồ bên kia.”
“Nhà này là của anh?” Cố Diễn hơi giật mình.
“Cũng là của em, bao gồm tất cả khu này.” Trình Nguyên cười nói.
Cố Diễn há miệng, cuối cùng không nói nên lời, chỉ xoa xoa tóc Trình Nguyên.
Hai người ủ ấm nhau ngoài đảo suốt một tuần lễ mới về lại căn hộ ven bờ hồ, bởi vì Cố Diễn phải đi học.
Học kỳ 1 lớp 12, Cố Diễn vừa học vừa làm, chỉ có thể đảm bảo những tiết quan trọng thì chăm chú nghe giảng mỗi ngày, còn bài tập cậu khá buông lỏng, chỉ làm khi rảnh rỗi, không có thời gian sẽ không làm, qua học kỳ 2 cậu không làm thêm nữa, mới lần thứ hai cảm nhận sự đáng sợ của lớp 12.
Một núi bài tập, vô vàn kỳ kiểm tra và thi cử, chương trình học chặt chẽ, mỗi tuần chỉ được nghỉ ngơi một ngày.
Cố Diễn không trọ ở trường, vì thế xem như học sinh ngoại trú, có thể tự do lựa chọn tham gia hoặc không tham gia chương trình tự học buổi tối, chương trình này 10 giờ mới bắt đầu nên Cố Diễn không thể đăng ký, bình thường Trình Nguyên đều tan tầm sớm, về nhà chuẩn bị bữa tối sau đó lái xe đến trường rước Cố Diễn.
Lần đầu thấy lượng bài tập khổng lồ Cố Diễn phải làm, hắn sợ suýt vãi tè, số bài tập có thể chất thành ngọn núi rất cao, Trình Nguyên bực bội đòi đi cằn nhằn trường học Cố Diễn quá bất nhân, bị Cố Diễn ngăn cản.
100 ngày siêu thê thảm trôi qua, rốt cục Cố Diễn đối mặt với kỳ thi đại học, từng trải qua thi đại học một lần rồi, Cố Diễn cũng không quá hồi hộp, chẳng qua có người còn căng thẳng hơn cậu gấp bội.
“Tiểu Diễn à, em có hồi hộp không?” Trình Nguyên căng dây thần kinh đầy lo lắng bất an.
“Không.” Cố Diễn vừa cúi mặt húp cháo vừa tranh thủ đáp lời.
“Tiểu Diễn à, em chắc chắn chứ?” Trình Nguyên hỏi.
“Ừ.” Cố Diễn nói, cậu vẫn không quên ‘cam kết’ trước kia của mình với nhà trường.
“Tiểu Diễn à, em cảm thấy có thể thi đậu sao?” Trình Nguyên tiếp tục.
“Có thể.”
“Tiểu Diễn à…”
“Câm miệng.”
Trình Nguyên câm miệng thả phẫn nộ.
Chờ Cố Diễn ăn bữa sáng xong, Trình Nguyên đưa Cố Diễn đến phòng thi, sau đó tìm một quán cà phê ở gần trường mà ngồi đồng, canh gần đến thời gian kết thúc, Trình Nguyên tới cổng bắt đầu nhìn ngó xung quanh, thấy Cố Diễn bước ra thì vội vẫy vẫy tay.
Cố Diễn cất bước đi về phía hắn, cậu lên tiếng trước báo cho Trình Nguyên, “Đề bài cũng ổn, giám thị rất nghiêm, thi được.”
“…” Trình Nguyên lặng lẽ nuốt vấn đề mình định hỏi trở vào bụng.
“Em thi chứ có phải anh thi đâu, anh căng thẳng gì chứ? Nhìn điệu bộ này của anh đổi lại nếu là anh thi dám ngất xỉu luôn quá?” Cố Diễn không nhịn được chọc ghẹo.
“Chính vì em thi nên anh mới hồi hộp đấy… Nếu đổi thành anh thì anh chả quan tâm rồi.” Trình Nguyên phùng mặt bánh bao nói.
Lý Sâm yên lặng lau mồ hôi, “Chuyện này… nói chung cần một chút kích thích…”
Trình Nguyên nhíu mày, có vẻ sắp nổi cơn tam bành, Lý Sâm vội vàng bổ sung, “Thiếu Gia, tình trạng này không gấp được, thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên, tôi nhớ ra tôi có chút việc phải đi, chào nhé.”
Nói xong Lý Sâm bốc hơi nhanh gọn lẹ.
“Đê ma ma! Cái lão này… con mẹ nó vẫn chưa chưa chưa… chưa nói!” Trình Nguyên đùng đùng tức giận cầm một lọ hoa lên ném về hướng Lý Sâm vụt chạy.
Khóe miệng Tiểu Nghiêm vừa kéo, nhìn theo lọ hoa có giá trị không nhỏ đã thịt nát xương tan.
“Anh không thấy anh thế này là vô cùng ổn sao?” Cố Diễn cười híp mắt nói, “Chơi cực kỳ vui.”
Trình Nguyên nghe vậy góc miệng nhếch nhếch lên, nhìn Cố Diễn rất tội nghiệp.
“Ngoan.” Cố Diễn vò vò tóc Trình Nguyên, làm Trình Nguyên cũng dập dờn theo, “Em ra ngoài một chuyến.”
“Đi đi đi… đi làm à?” Trình Nguyên ngẩng đầu hỏi.
“Đi Black xin nghỉ việc.” Cố Diễn thành thật, cậu và Nhiễm Thiên từng bàn bạc chuyện này, nghe Nhiễm Thiên phân tích, hơn một nửa lương bổng của Cố Diễn đều đến từ Trình Nguyên, cậu hoàn toàn không cần tiếp tục làm việc bên kia nữa, vả lại hiện nay cha mẹ cậu cũng khôi phục chu cấp tài chính, ý nguyện hai người là muốn con trai tập trung vào học hành, chuẩn bị thi đại học.
“Được.” Nghe thế Trình Nguyên không phản ứng gì, trong lòng lẳng lặng hiện ra viễn cảnh mình nuôi Cố Diễn qua tháng ngày.
“A Nguyên, em muốn ăn cái kia.” Cố Diễn ngốc manh nhìn hắn, chỉ chỉ vào phần bánh ngọt.
“Hôn anh một cái thì mới cho ăn.” Trình Nguyên cười nói.
“Mu a~” Ngốc manh Diễn nghe vậy nhón nhân lên hôn Trình Nguyên, “A Nguyên, em còn muốn cái đó nữa.”
“Vậy em phải…” Sắc mặt Trình Nguyên ửng đỏ, ôm chầm người yêu vào trong ngực.
“Trình Nguyên, anh nghĩ gì thế?” Cố Diễn thấy ánh mắt Trình Nguyên đang tràn ngập mê ly, cậu cũng đỏ mặt lên, ý nghĩ bắt đầu kỳ quái, tay quơ quơ trước đối phương.
Một đống ảo tưởng của Trình Nguyên bị dập tắt, hắn phồng mặt bánh bao ôm lấy Cố Diễn, cúi đầu hôn cậu.
“Sao vậy, lúc nãy anh nghĩ gì?” Cố Diễn hỏi, trực giác mách cậu biết những chuyện Trình Nguyên vừa nghĩ tuyệt đối không đứng đắn chút nào.
“Khụ… Đang… đang muốn em hôn… hôn anh.” Trình Nguyên đáp mơ hồ.
“Hôn thế nào?” Cố Diễn nhướng nhướng mày.
“Muốn… muốn nhón mũi chân chân chân… hôn nhón chân.” Mặt Trình Nguyên đỏ hồng, hai dòng máu mũi phụt xuống.
“Đậu, không phải chứ?” Cố Diễn quả thực bị Trình Nguyên chọc cười, có thế cũng chảy máu mũi?
Giúp Trình Nguyên cầm máu xong, Cố Diễn ngừng một chút, nhón mũi chân rướn người hôn lên đôi môi Trình Nguyên.
Rõ ràng chỉ là một nụ hôn không sâu, nhưng Trình Nguyên cảm giác đầu váng suýt ngất, một giây sau tựa như sắp bất tỉnh nhân sự.
“Này này này, anh ổn không?” Cố Diễn thấy gương mặt Trình Nguyên xanh lè tái mét, cậu túm lấy bả vai đối phương dùng sức hơi lắc lắc.
Một lúc lâu sau đó Trình Nguyên xấu hổ bưng kín khuôn mặt đỏ bừng ngồi sụp xuống đất run rẩy, làm sao hắn có thể bẽ mặt như thế? Bị Cố Diễn manh xỉu.
“Anh, không sao chứ anh?” Cố Diễn đá đá tên xà tinh bệnh đang ngồi chồm hỗm dưới sàn nhà.
“Không sao… Không sao…” Trình Nguyên lấy lại sức.
“Anh có nhận ra hình như anh hết nói lắp rồi không?” Cố Diễn có chút mất mát hỏi.
“A? Thật sao? Đúng là anh hết nói lắp rồi!” Trình Nguyên sung sướng.
Trình Nguyên lái xe đưa Cố Diễn đến Black, Cố Diễn tìm quản lý trình bày rõ ý định, sau đó hoàn thành thủ tục nghỉ việc.
Trình Nguyên dẫn Cố Diễn đến một thao trường (khu du lịch).
Thao trường này có phạm vi rất rộng, đoạn đường đi đến cũng hẻo lánh, nơi đây giống như làng du lịch, có một hồ nhân tạo rất lớn, ngồi du thuyền băng qua hồ nhân tạo, là một hòn đảo nhỏ với cảnh sắc tươi đẹp, trên đảo có quán bar, nhà hàng, siêu thị vân vân, đầy đủ mọi thứ.
“Đây là khu du lịch hả anh?” Cố Diễn hơi kinh ngạc.
“Ừ, chẳng qua mấy ngày nay không có khách.” Trình Nguyên cười nói, sau đó dắt Cố Diễn đến một tòa biệt thự.
“Anh vốn muốn đón em về đây chung sống, có điều nơi này cách trường học em quá xa, không tiện đường như khu ven bờ hồ bên kia.”
“Nhà này là của anh?” Cố Diễn hơi giật mình.
“Cũng là của em, bao gồm tất cả khu này.” Trình Nguyên cười nói.
Cố Diễn há miệng, cuối cùng không nói nên lời, chỉ xoa xoa tóc Trình Nguyên.
Hai người ủ ấm nhau ngoài đảo suốt một tuần lễ mới về lại căn hộ ven bờ hồ, bởi vì Cố Diễn phải đi học.
Học kỳ 1 lớp 12, Cố Diễn vừa học vừa làm, chỉ có thể đảm bảo những tiết quan trọng thì chăm chú nghe giảng mỗi ngày, còn bài tập cậu khá buông lỏng, chỉ làm khi rảnh rỗi, không có thời gian sẽ không làm, qua học kỳ 2 cậu không làm thêm nữa, mới lần thứ hai cảm nhận sự đáng sợ của lớp 12.
Một núi bài tập, vô vàn kỳ kiểm tra và thi cử, chương trình học chặt chẽ, mỗi tuần chỉ được nghỉ ngơi một ngày.
Cố Diễn không trọ ở trường, vì thế xem như học sinh ngoại trú, có thể tự do lựa chọn tham gia hoặc không tham gia chương trình tự học buổi tối, chương trình này 10 giờ mới bắt đầu nên Cố Diễn không thể đăng ký, bình thường Trình Nguyên đều tan tầm sớm, về nhà chuẩn bị bữa tối sau đó lái xe đến trường rước Cố Diễn.
Lần đầu thấy lượng bài tập khổng lồ Cố Diễn phải làm, hắn sợ suýt vãi tè, số bài tập có thể chất thành ngọn núi rất cao, Trình Nguyên bực bội đòi đi cằn nhằn trường học Cố Diễn quá bất nhân, bị Cố Diễn ngăn cản.
100 ngày siêu thê thảm trôi qua, rốt cục Cố Diễn đối mặt với kỳ thi đại học, từng trải qua thi đại học một lần rồi, Cố Diễn cũng không quá hồi hộp, chẳng qua có người còn căng thẳng hơn cậu gấp bội.
“Tiểu Diễn à, em có hồi hộp không?” Trình Nguyên căng dây thần kinh đầy lo lắng bất an.
“Không.” Cố Diễn vừa cúi mặt húp cháo vừa tranh thủ đáp lời.
“Tiểu Diễn à, em chắc chắn chứ?” Trình Nguyên hỏi.
“Ừ.” Cố Diễn nói, cậu vẫn không quên ‘cam kết’ trước kia của mình với nhà trường.
“Tiểu Diễn à, em cảm thấy có thể thi đậu sao?” Trình Nguyên tiếp tục.
“Có thể.”
“Tiểu Diễn à…”
“Câm miệng.”
Trình Nguyên câm miệng thả phẫn nộ.
Chờ Cố Diễn ăn bữa sáng xong, Trình Nguyên đưa Cố Diễn đến phòng thi, sau đó tìm một quán cà phê ở gần trường mà ngồi đồng, canh gần đến thời gian kết thúc, Trình Nguyên tới cổng bắt đầu nhìn ngó xung quanh, thấy Cố Diễn bước ra thì vội vẫy vẫy tay.
Cố Diễn cất bước đi về phía hắn, cậu lên tiếng trước báo cho Trình Nguyên, “Đề bài cũng ổn, giám thị rất nghiêm, thi được.”
“…” Trình Nguyên lặng lẽ nuốt vấn đề mình định hỏi trở vào bụng.
“Em thi chứ có phải anh thi đâu, anh căng thẳng gì chứ? Nhìn điệu bộ này của anh đổi lại nếu là anh thi dám ngất xỉu luôn quá?” Cố Diễn không nhịn được chọc ghẹo.
“Chính vì em thi nên anh mới hồi hộp đấy… Nếu đổi thành anh thì anh chả quan tâm rồi.” Trình Nguyên phùng mặt bánh bao nói.
Tác giả :
Manh Nhược Cường Đích Lạc Tương