Sống Lại Cưng Vợ Như Mạng
Chương 9: Cuba
* CUBA (Chinese University Basketball Association) - Hiệp hội Bóng rổ Đại học Trung Quốc, được thành lập vào năm 1996 và giải đấu đã được ra mắt vào năm 1998. Đây là cuộc thi bóng rổ đại học cạnh tranh và phổ biến nhất ở Trung Quốc. Sự kiện này được tổ chức hàng năm và được chia thành giai đoạn sơ bộ và giai đoạn cuối cùng, trong đó đội vô địch quốc gia được quyết định thông qua một sự kiện loại bỏ khung.
Không giống như các tổ chức thể thao khác của Trung Quốc, CUBA là một tổ chức tư nhân không có liên kết với chính phủ Trung Quốc. Tương tự như của NCAA, các quy tắc của CUBA chỉ đủ điều kiện cho những người chơi nghiệp dư. CUBA ban đầu có ý định phản chiếu Bóng rổ nam NCAA.
******
Cố Loan Loan nhẹ nhàng ôm lấy mẹ Cố, hai người mở to mắt, trông mong nhìn cửa phòng phẫu thuật. Diệp Cửu Chiêu ở bên cạnh, lo lắng nhìn hai người.
Phẫu thuật kéo dài ba tiếng, càng về sau, trạng thái của hai mẹ con càng không ổn, mẹ Cố khóc ba lần, Cố Loan Loan còn phải cắn răng đỡ mẹ.
Một giờ chiều, cửa phòng phẫu thuật đã mở ra, chủ nhiệm Tôn bước nhanh ra, nói: “Không có việc gì, phẫu thuật rất thành công, chủ yếu là tĩnh dưỡng hậu phẫu, buổi tối tiểu Lý sẽ nói tỉ mỉ với hai người.”
Tiểu Lý là bác sĩ chủ trị ban đầu của bọn họ, chủ nhiệm Tôn nói xong liền mau chân rời đi, nhìn ra được ông rất bận rộn.
Ba người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, sự vui mừng lộ rõ trên gương mặt, hộ lý đã đẩy giường bênh ra. Mẹ Cố vừa khóc vừa cười tiến lên, nói với Cố Hoa Nhiễm còn đang ngủ: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Cố Loan Loan không về phòng bệnh cùng mọi người mà ở lại, nhìn về phía Diệp Cửu Chiêu, hơi nhón chân, cắn môi nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Chàng trai này hơi hơi mỉm cười, đáp: “Không có việc gì.”
Cố Loan Loan chính thức nhìn kỹ chàng trai này, hạ một kết luận, đây là kiểu người rất giống với Cố Hoa Nhiễm, vĩnh viễn là nói ít làm nhiều.
“Loan Loan, anh đã hỏi qua, thời kỳ hậu phẫu điều trị bằng thuốc Đông y cũng rất tốt.---ll,,lle,,quy,,,don,,,,---Thành phố C có ông lão Trung y khá giỏi, điều trị rất tốt cho nhiều người bị u. Đây là cách thức liên lạc với ông ấy, xuất viện thì bảo hai bác đến tìm ông ấy đi.”
Cố Loan Loan tiếp nhận, gắt gao cắn môi, hốc mắt ửng đỏ.
Diệp Cửu Chiêu cười, nhẹ nhàng vuốt chóp mũi cô, chọc: “Đồ khóc nhè, có chút chuyện, khóc cái gì chứ? Vừa khéo quen biết vị bác sĩ kia mà thôi.”
Đưa cho cô một tờ giấy để cô lau lệ, nói tiếp: “Mau đi xem bác Cố đi, anh đi trước, ngày mai đã về trường chưa?”
Cố Loan Loan lắc đầu, lại gật gật đầu, đáp: “Còn chưa biết.”
“Đi đi! Muốn về trường thì báo một tiếng, hiện tại chắc là không mua được vé rồi. Vậy anh đi trước, em đi ăn một chút gì đi, chú ý thân thể.”
Cố Loan Loan gật đầu, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt còn sưng, chóp mũi nho nhỏ đỏ rực.
“Cảm ơn……”
Diệp Cửu Chiêu xua xua tay, hoàn toàn không thèm để ý, mỉm cười.
“Ba em đã nói gì với anh?” Cố Loan Loan vẫn hỏi ra.
Chàng trai quay đầu lại cười, đáp: “Không nói với em.” Rồi sau đó bước nhanh rời đi, đây là lần đầu tiên anh để lại bóng lưng cho Cố Loan Loan.
Ra khỏi bệnh viện, Diệp Cửu Chiêu mới lấy di động ra, đã có vài cuộc gọi nhỡ. Ban nãy ở trên kia, di động trong túi vẫn luôn rung, không đứt quãng. Anh nhấn nút nghe, đặt ở bên tai.
“Cửu Chiêu, con làm gì thế? Con bán căn phòng ở thành phố W rồi sao?”
Diệp Cửu Chiêu thở ra một hơi, đáp: “Vâng, thế chấp rồi.”
“Con làm gì mà cần nhiều tiền như vậy?”
“Công ty đang khởi nghiệp còn thiếu một ít.”
“Ba đã nói, đừng ở thành phố W lăn lộn gây dựng công ty gì rồi, tốt nghiệp xong thì về Bắc Kinh đi!”
“Ba không muốn chuyển đổi thì tự con sẽ làm ở thành phố W.” Diệp Cửu Chiêu nhẹ nhàng nói.
Anh thế chấp phòng ở không hề có liên quan gì đến công ty.---lll,,ê,,quy,,,don,,,,Ở thành phố C không có thực lực thì chỉ có dùng tiền để xây một đường tắt mà thôi.
Còn vị Trung y chuyên chữa u bướu kia đã ở ẩn từ mấy năm trước rồi, anh cầu xin thế nào cũng vô dụng. Nhưng ông thầy Trung y có một đứa cháu trai không nên thân, anh lười lãng phí thời gian ra tay liền đưa thẳng tiền cho gã.
Đại khái là nghe ra sự kiên định của con, Diệp Thế Sâm thở dài một hơi, hỏi: “Được rồi, thanh niên tự mình xông pha cũng tốt, còn cần tiền nữa không?”
“Không cần, cảm ơn ba.”
“Ừ, đúng rồi, con cũng sắp tốt nghiệp, đừng chỉ lo sự nghiệp, có cô gái thích hợp liền đưa về nhà đi. Mẹ con đi rồi, ba phải giữ cửa giúp bà ấy.”
Diệp Cửu Chiêu không nói gì, mẹ Diệp chính là một vết thương không thể chạm đến, cũng là ngăn cách lớn nhất giữa anh và ba mình - Diệp Thế Sâm.
Con người chính là như vậy, mất đi rồi mới biết quý trọng, Diệp Thế Sâm là vậy, Diệp Cửu Chiêu anh cũng không khác bao nhiêu.
Hôm nay, ngày bảy tháng mười, dưới sự hối thúc mạnh mẽ của Cố Hoa Nhiễm, Cố Loan Loan liền khóc quay về trường. Diệp Cửu Chiêu vừa bất đắc dĩ vừa vui vẻ, anh chỉ muốn cưng chiều cô, cô không vui thì có thể vừa khóc vừa làm nũng. Anh không bao giờ muốn thấy cô chỉ có bị buộc đến tuyệt cảnh, mới đau đớn khóc thành tiếng, đó là sự kiên cường đầy đau khổ.
Lúc được người cưng chiều thì nước mắt là vũ khí, làm đối phương đầu hàng nhận thua. Lúc không được ai cưng chiều thì nước mắt chính là sự chua xót, đau khổ nhất.
Anh muốn bị vũ khí của cô uy hiếp cả đời. Mà đời trước, những ai từng ức hiếp cô, anh sẽ không bỏ qua một ai!
******
Sau khi về trường, mẹ Cố đã gọi điện rất nhiều lần, nghe mẹ nói chuyện càng thoải mái thì Cố Loan Loan mới yên tâm.
Sau khi ba mẹ cô trải qua chuyện lần này, vốn dĩ là gắn bó, càng thêm không kiêng nể gì rồi.
“Loan Loan!”
“Làm sao vậy?” Cố Loan Loan đẩy đẩy mắt kính.
Đường Tĩnh vô cùng hưng phấn nói: “CUBA sắp bắt đầu rồi!”
Cố Loan Loan nhìn về phía cô, hỏi: “Ừ, sau đó?”
“Đại học D báo danh rồi!”
“Ừ, sau đó?”
“Diệp Cửu Chiêu tái xuất giang hồ! Lần này cũng tham gia!”
Cố Loan Loan sửng sốt, Diệp Cửu Chiêu?
“Tái xuất giang hồ?”
“Đúng vậy!”
Đường Tĩnh vô cùng nghiêm túc nói: “Đại học D của chúng ta chỉ được lọt vào vòng đấu khu vực có một lần, tuy rằng không vào được mười sáu đội mạnh, ==--ll,,elllquy,,,donnnn----nhưng cũng khá lợi hại, mà năm ấy là Diệp Cửu Chiêu mới vừa vào năm nhất! Tuy anh ấy không phải là dân thể dục, nhưng tỷ lệ ném bóng chính xác cực cao, siêu cấp lợi hại đấy!”
“Chỉ là mấy năm nay Diệp Cửu Chiêu không tham gia nữa, đại học D cũng không có thành tích như vậy.”
Giọng nói trầm xuống một giây, sau đó lại hưng phấn nói: “Năm nay Diệp Cửu Chiêu tham gia! Tham gia!”
Mới đầu, chuyện này cũng không gây ra sóng gió gì trong trường học, dù sao mọi người cũng đều bận rộn mà. Nhưng một tuần sau, trường học liền điên cuồng với tin này.
Đội bóng rổ của đại học D tiến vào vòng loại khu vực rồi, hơn nữa, khu vực thi đấu còn được đặt ở đại học H cách vách!
Gần trong gang tấc, lại có đại học D nhập cuộc, nếu thắng trận này, sẽ là đội cuối cùng được vào danh sách mười sáu đội mạnh nhất, có thể đi giành suất trong bốn đội mạnh!
Tin tức này vừa ra, có thể nói là khá điên cuồng.
“Cố Loan Loan! Cố Loan Loan! Ngày mai chúng ta đi giành vé thôi!”
Đại học H cũng rất có nhân tính, đã phân chia lượng vé cho các trường đại học trong thành phố W, hơn nữa, nghe nói vì hai trường là “Anh em cùng cảnh ngộ” lâu như vậy, nên đại học H đã chia lượng cho đại học D nhiều hơn một chút.
Sáu giờ tối mai, Hội sinh viên sẽ phát vé ở sân thể dục, số lượng hữu hạn, tới trước lấy trước.
Thấy ba người kia đều hưng phấn như vậy, Cố Loan Loan gật gật đầu.
Sáu rưỡi tối hôm sau, tiết học của các cô vừa khéo ở khu tây, tan học, một đống người vội vàng chạy như bay đến sân thể dục.
“Nhanh lên! Cậu nhanh lên!”
“Ai ~”
Đường Tĩnh hô hai tiếng, sau đó dứt khoát kéo Cố Loan Loan chạy đi, Nạp Thấm và Diêu Lâm cũng không ngăn cản.
“Mình đi, nhiều người như vậy à?!”
Cố Loan Loan quả thực không thể tin vào hai mắt mình, một hàng dài người xếp từ cửa trại đến chỗ xa tít tắp.
“Này cũng có thể à?”
“Còn nửa tiếng, ngộ nhỡ còn vé thì sao!” Giọng nói của Đường Tĩnh cũng rất bất đắc dĩ, sau đó nhún nhún vai, vỗ đùi, hô: “Xếp hàng!”
Vẫn còn người liên tục nối tiếp đằng sau, Cố Loan Loan vô cùng hoài nghi, thật sự có nhiều vé như vậy à?
“Cậu nhanh lên, nam thần Diệp Cửu Chiêu của cậu thi đấu đấy!” Bên cạnh có một cô bé vừa chạy, thở hổn hển, vừa thúc giục người phía sau.
Đường Tĩnh vừa nghe, lôi kéo Cố Loan Loan chạy nhanh, thề là phải xếp trước bọn họ. Bốn người xếp hàng vào đội ngũ dài dằng dặc được một lúc, Diêu Lâm liền xem thời gian.
“Chúng ta chia hai người đi mua cơm mang về ký túc xá, hai người xếp hàng đi.”
“Để mình đi cho, chẳng may một người chỉ được lấy một vé thì sao? Dù sao mình cũng không muốn xếp hàng nữa.”
“Loan Loan, cậu thật tốt!” Đường Tĩnh nhào lên,---ll,,e,,quy,,,,don,,,,===Cố Loan Loan nhanh chân né tránh, hai người còn lại cũng không muốn đi, ngộ nhỡ bỏ lỡ vé thì......
“Mình đi đây, hẹn gặp lại!”
Quay đầu lại nhìn thoáng qua, phía trước đội ngũ thật dài, phía sau lại là đội ngũ thật dài. Lần đầu tiên cô biết được, đại học D có nhiều người như vậy.
*******
Ở ký túc xá đợi một hồi lâu, ba người mới trở về. Đường Tĩnh vừa trở về liền ném túi sách lên bàn kêu ‘cộp’ một cái, rất là phẫn nộ.
Cố Loan Loan nhìn về phía Diêu Lâm, hỏi: “Không có vé à?”
Đường Tĩnh phẫn nộ đập bàn một cái, đáp: “Vốn đã không có nhiều vé, phía sau lại dồn lên, điên cuồng tranh đoạt! Thật là!”
Diêu Lâm trợn mắt liếc một cái, nói: “Ngay lúc bắt đầu phát vé, cậu cứ xông lên trước không phải là được à?”
Đường Tĩnh chán nản, đáp: “Chẳng phải là mình cũng định xông lên sao!”
“Đã muốn đi, cũng đừng tức giận, không phải nói đến khi không có vé, có thể đứng chờ ở cổng sân thể dục của đại học H sao, có chỗ trống liền để mọi người vào mà.”
Nạp Thấm nói lời này, Đường Tĩnh càng tức, đáp: “Các cậu cũng biết rõ, người đứng đợi ở cổng sẽ nhiều vô kể! Chỗ trống thật sự là ít vô cùng!”
“Vậy có thể làm sao bây giờ? Không có vé chính là không có vé.”
Đường Tĩnh dậm chân một cái, đáp: “Mình đi thu mua vé với giá cao! Các cậu muốn không?”
Diêu Lâm và Nạp Thấm gật đầu, hai người đều không phải thiếu tiền. Rồi sau đó đều nhìn về phía Cố Loan Loan, chờ cô bày tỏ thái độ.
Nhân vật mục tiêu Cố Loan Loan buông đũa, lau miệng, đứng lên, hướng về phía kệ sách vươn tay lên, nói: “Mình có vé, bốn cái, hơn nữa còn là màu đen.”
Đường Tĩnh: Mợ nó!
Diêu Lâm: Mợ nó!
Nạp Thấm: Mợ nó!
Không phải vừa rồi là cậu đến cướp tổng bộ của đại học H đó chứ?!
Không giống như các tổ chức thể thao khác của Trung Quốc, CUBA là một tổ chức tư nhân không có liên kết với chính phủ Trung Quốc. Tương tự như của NCAA, các quy tắc của CUBA chỉ đủ điều kiện cho những người chơi nghiệp dư. CUBA ban đầu có ý định phản chiếu Bóng rổ nam NCAA.
******
Cố Loan Loan nhẹ nhàng ôm lấy mẹ Cố, hai người mở to mắt, trông mong nhìn cửa phòng phẫu thuật. Diệp Cửu Chiêu ở bên cạnh, lo lắng nhìn hai người.
Phẫu thuật kéo dài ba tiếng, càng về sau, trạng thái của hai mẹ con càng không ổn, mẹ Cố khóc ba lần, Cố Loan Loan còn phải cắn răng đỡ mẹ.
Một giờ chiều, cửa phòng phẫu thuật đã mở ra, chủ nhiệm Tôn bước nhanh ra, nói: “Không có việc gì, phẫu thuật rất thành công, chủ yếu là tĩnh dưỡng hậu phẫu, buổi tối tiểu Lý sẽ nói tỉ mỉ với hai người.”
Tiểu Lý là bác sĩ chủ trị ban đầu của bọn họ, chủ nhiệm Tôn nói xong liền mau chân rời đi, nhìn ra được ông rất bận rộn.
Ba người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, sự vui mừng lộ rõ trên gương mặt, hộ lý đã đẩy giường bênh ra. Mẹ Cố vừa khóc vừa cười tiến lên, nói với Cố Hoa Nhiễm còn đang ngủ: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Cố Loan Loan không về phòng bệnh cùng mọi người mà ở lại, nhìn về phía Diệp Cửu Chiêu, hơi nhón chân, cắn môi nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Chàng trai này hơi hơi mỉm cười, đáp: “Không có việc gì.”
Cố Loan Loan chính thức nhìn kỹ chàng trai này, hạ một kết luận, đây là kiểu người rất giống với Cố Hoa Nhiễm, vĩnh viễn là nói ít làm nhiều.
“Loan Loan, anh đã hỏi qua, thời kỳ hậu phẫu điều trị bằng thuốc Đông y cũng rất tốt.---ll,,lle,,quy,,,don,,,,---Thành phố C có ông lão Trung y khá giỏi, điều trị rất tốt cho nhiều người bị u. Đây là cách thức liên lạc với ông ấy, xuất viện thì bảo hai bác đến tìm ông ấy đi.”
Cố Loan Loan tiếp nhận, gắt gao cắn môi, hốc mắt ửng đỏ.
Diệp Cửu Chiêu cười, nhẹ nhàng vuốt chóp mũi cô, chọc: “Đồ khóc nhè, có chút chuyện, khóc cái gì chứ? Vừa khéo quen biết vị bác sĩ kia mà thôi.”
Đưa cho cô một tờ giấy để cô lau lệ, nói tiếp: “Mau đi xem bác Cố đi, anh đi trước, ngày mai đã về trường chưa?”
Cố Loan Loan lắc đầu, lại gật gật đầu, đáp: “Còn chưa biết.”
“Đi đi! Muốn về trường thì báo một tiếng, hiện tại chắc là không mua được vé rồi. Vậy anh đi trước, em đi ăn một chút gì đi, chú ý thân thể.”
Cố Loan Loan gật đầu, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt còn sưng, chóp mũi nho nhỏ đỏ rực.
“Cảm ơn……”
Diệp Cửu Chiêu xua xua tay, hoàn toàn không thèm để ý, mỉm cười.
“Ba em đã nói gì với anh?” Cố Loan Loan vẫn hỏi ra.
Chàng trai quay đầu lại cười, đáp: “Không nói với em.” Rồi sau đó bước nhanh rời đi, đây là lần đầu tiên anh để lại bóng lưng cho Cố Loan Loan.
Ra khỏi bệnh viện, Diệp Cửu Chiêu mới lấy di động ra, đã có vài cuộc gọi nhỡ. Ban nãy ở trên kia, di động trong túi vẫn luôn rung, không đứt quãng. Anh nhấn nút nghe, đặt ở bên tai.
“Cửu Chiêu, con làm gì thế? Con bán căn phòng ở thành phố W rồi sao?”
Diệp Cửu Chiêu thở ra một hơi, đáp: “Vâng, thế chấp rồi.”
“Con làm gì mà cần nhiều tiền như vậy?”
“Công ty đang khởi nghiệp còn thiếu một ít.”
“Ba đã nói, đừng ở thành phố W lăn lộn gây dựng công ty gì rồi, tốt nghiệp xong thì về Bắc Kinh đi!”
“Ba không muốn chuyển đổi thì tự con sẽ làm ở thành phố W.” Diệp Cửu Chiêu nhẹ nhàng nói.
Anh thế chấp phòng ở không hề có liên quan gì đến công ty.---lll,,ê,,quy,,,don,,,,Ở thành phố C không có thực lực thì chỉ có dùng tiền để xây một đường tắt mà thôi.
Còn vị Trung y chuyên chữa u bướu kia đã ở ẩn từ mấy năm trước rồi, anh cầu xin thế nào cũng vô dụng. Nhưng ông thầy Trung y có một đứa cháu trai không nên thân, anh lười lãng phí thời gian ra tay liền đưa thẳng tiền cho gã.
Đại khái là nghe ra sự kiên định của con, Diệp Thế Sâm thở dài một hơi, hỏi: “Được rồi, thanh niên tự mình xông pha cũng tốt, còn cần tiền nữa không?”
“Không cần, cảm ơn ba.”
“Ừ, đúng rồi, con cũng sắp tốt nghiệp, đừng chỉ lo sự nghiệp, có cô gái thích hợp liền đưa về nhà đi. Mẹ con đi rồi, ba phải giữ cửa giúp bà ấy.”
Diệp Cửu Chiêu không nói gì, mẹ Diệp chính là một vết thương không thể chạm đến, cũng là ngăn cách lớn nhất giữa anh và ba mình - Diệp Thế Sâm.
Con người chính là như vậy, mất đi rồi mới biết quý trọng, Diệp Thế Sâm là vậy, Diệp Cửu Chiêu anh cũng không khác bao nhiêu.
Hôm nay, ngày bảy tháng mười, dưới sự hối thúc mạnh mẽ của Cố Hoa Nhiễm, Cố Loan Loan liền khóc quay về trường. Diệp Cửu Chiêu vừa bất đắc dĩ vừa vui vẻ, anh chỉ muốn cưng chiều cô, cô không vui thì có thể vừa khóc vừa làm nũng. Anh không bao giờ muốn thấy cô chỉ có bị buộc đến tuyệt cảnh, mới đau đớn khóc thành tiếng, đó là sự kiên cường đầy đau khổ.
Lúc được người cưng chiều thì nước mắt là vũ khí, làm đối phương đầu hàng nhận thua. Lúc không được ai cưng chiều thì nước mắt chính là sự chua xót, đau khổ nhất.
Anh muốn bị vũ khí của cô uy hiếp cả đời. Mà đời trước, những ai từng ức hiếp cô, anh sẽ không bỏ qua một ai!
******
Sau khi về trường, mẹ Cố đã gọi điện rất nhiều lần, nghe mẹ nói chuyện càng thoải mái thì Cố Loan Loan mới yên tâm.
Sau khi ba mẹ cô trải qua chuyện lần này, vốn dĩ là gắn bó, càng thêm không kiêng nể gì rồi.
“Loan Loan!”
“Làm sao vậy?” Cố Loan Loan đẩy đẩy mắt kính.
Đường Tĩnh vô cùng hưng phấn nói: “CUBA sắp bắt đầu rồi!”
Cố Loan Loan nhìn về phía cô, hỏi: “Ừ, sau đó?”
“Đại học D báo danh rồi!”
“Ừ, sau đó?”
“Diệp Cửu Chiêu tái xuất giang hồ! Lần này cũng tham gia!”
Cố Loan Loan sửng sốt, Diệp Cửu Chiêu?
“Tái xuất giang hồ?”
“Đúng vậy!”
Đường Tĩnh vô cùng nghiêm túc nói: “Đại học D của chúng ta chỉ được lọt vào vòng đấu khu vực có một lần, tuy rằng không vào được mười sáu đội mạnh, ==--ll,,elllquy,,,donnnn----nhưng cũng khá lợi hại, mà năm ấy là Diệp Cửu Chiêu mới vừa vào năm nhất! Tuy anh ấy không phải là dân thể dục, nhưng tỷ lệ ném bóng chính xác cực cao, siêu cấp lợi hại đấy!”
“Chỉ là mấy năm nay Diệp Cửu Chiêu không tham gia nữa, đại học D cũng không có thành tích như vậy.”
Giọng nói trầm xuống một giây, sau đó lại hưng phấn nói: “Năm nay Diệp Cửu Chiêu tham gia! Tham gia!”
Mới đầu, chuyện này cũng không gây ra sóng gió gì trong trường học, dù sao mọi người cũng đều bận rộn mà. Nhưng một tuần sau, trường học liền điên cuồng với tin này.
Đội bóng rổ của đại học D tiến vào vòng loại khu vực rồi, hơn nữa, khu vực thi đấu còn được đặt ở đại học H cách vách!
Gần trong gang tấc, lại có đại học D nhập cuộc, nếu thắng trận này, sẽ là đội cuối cùng được vào danh sách mười sáu đội mạnh nhất, có thể đi giành suất trong bốn đội mạnh!
Tin tức này vừa ra, có thể nói là khá điên cuồng.
“Cố Loan Loan! Cố Loan Loan! Ngày mai chúng ta đi giành vé thôi!”
Đại học H cũng rất có nhân tính, đã phân chia lượng vé cho các trường đại học trong thành phố W, hơn nữa, nghe nói vì hai trường là “Anh em cùng cảnh ngộ” lâu như vậy, nên đại học H đã chia lượng cho đại học D nhiều hơn một chút.
Sáu giờ tối mai, Hội sinh viên sẽ phát vé ở sân thể dục, số lượng hữu hạn, tới trước lấy trước.
Thấy ba người kia đều hưng phấn như vậy, Cố Loan Loan gật gật đầu.
Sáu rưỡi tối hôm sau, tiết học của các cô vừa khéo ở khu tây, tan học, một đống người vội vàng chạy như bay đến sân thể dục.
“Nhanh lên! Cậu nhanh lên!”
“Ai ~”
Đường Tĩnh hô hai tiếng, sau đó dứt khoát kéo Cố Loan Loan chạy đi, Nạp Thấm và Diêu Lâm cũng không ngăn cản.
“Mình đi, nhiều người như vậy à?!”
Cố Loan Loan quả thực không thể tin vào hai mắt mình, một hàng dài người xếp từ cửa trại đến chỗ xa tít tắp.
“Này cũng có thể à?”
“Còn nửa tiếng, ngộ nhỡ còn vé thì sao!” Giọng nói của Đường Tĩnh cũng rất bất đắc dĩ, sau đó nhún nhún vai, vỗ đùi, hô: “Xếp hàng!”
Vẫn còn người liên tục nối tiếp đằng sau, Cố Loan Loan vô cùng hoài nghi, thật sự có nhiều vé như vậy à?
“Cậu nhanh lên, nam thần Diệp Cửu Chiêu của cậu thi đấu đấy!” Bên cạnh có một cô bé vừa chạy, thở hổn hển, vừa thúc giục người phía sau.
Đường Tĩnh vừa nghe, lôi kéo Cố Loan Loan chạy nhanh, thề là phải xếp trước bọn họ. Bốn người xếp hàng vào đội ngũ dài dằng dặc được một lúc, Diêu Lâm liền xem thời gian.
“Chúng ta chia hai người đi mua cơm mang về ký túc xá, hai người xếp hàng đi.”
“Để mình đi cho, chẳng may một người chỉ được lấy một vé thì sao? Dù sao mình cũng không muốn xếp hàng nữa.”
“Loan Loan, cậu thật tốt!” Đường Tĩnh nhào lên,---ll,,e,,quy,,,,don,,,,===Cố Loan Loan nhanh chân né tránh, hai người còn lại cũng không muốn đi, ngộ nhỡ bỏ lỡ vé thì......
“Mình đi đây, hẹn gặp lại!”
Quay đầu lại nhìn thoáng qua, phía trước đội ngũ thật dài, phía sau lại là đội ngũ thật dài. Lần đầu tiên cô biết được, đại học D có nhiều người như vậy.
*******
Ở ký túc xá đợi một hồi lâu, ba người mới trở về. Đường Tĩnh vừa trở về liền ném túi sách lên bàn kêu ‘cộp’ một cái, rất là phẫn nộ.
Cố Loan Loan nhìn về phía Diêu Lâm, hỏi: “Không có vé à?”
Đường Tĩnh phẫn nộ đập bàn một cái, đáp: “Vốn đã không có nhiều vé, phía sau lại dồn lên, điên cuồng tranh đoạt! Thật là!”
Diêu Lâm trợn mắt liếc một cái, nói: “Ngay lúc bắt đầu phát vé, cậu cứ xông lên trước không phải là được à?”
Đường Tĩnh chán nản, đáp: “Chẳng phải là mình cũng định xông lên sao!”
“Đã muốn đi, cũng đừng tức giận, không phải nói đến khi không có vé, có thể đứng chờ ở cổng sân thể dục của đại học H sao, có chỗ trống liền để mọi người vào mà.”
Nạp Thấm nói lời này, Đường Tĩnh càng tức, đáp: “Các cậu cũng biết rõ, người đứng đợi ở cổng sẽ nhiều vô kể! Chỗ trống thật sự là ít vô cùng!”
“Vậy có thể làm sao bây giờ? Không có vé chính là không có vé.”
Đường Tĩnh dậm chân một cái, đáp: “Mình đi thu mua vé với giá cao! Các cậu muốn không?”
Diêu Lâm và Nạp Thấm gật đầu, hai người đều không phải thiếu tiền. Rồi sau đó đều nhìn về phía Cố Loan Loan, chờ cô bày tỏ thái độ.
Nhân vật mục tiêu Cố Loan Loan buông đũa, lau miệng, đứng lên, hướng về phía kệ sách vươn tay lên, nói: “Mình có vé, bốn cái, hơn nữa còn là màu đen.”
Đường Tĩnh: Mợ nó!
Diêu Lâm: Mợ nó!
Nạp Thấm: Mợ nó!
Không phải vừa rồi là cậu đến cướp tổng bộ của đại học H đó chứ?!
Tác giả :
Thập Vĩ Thỏ