Sống Lại Cưng Vợ Như Mạng
Chương 2: Khẩu vị kỳ quái
Là nói với đại học D, một đám người chuyển mắt qua, Tôn Hạo Dương vỗ cậu chàng một cái, trách: “Sao cậu không cầm giúp hành lý hả?! Còn có người đâu?”
Vị bạn học kia gãi gãi đầu, mặt đỏ lên, lắp bắp nói: “Quên.....Quên, rồi, sau...Ở đằng sau....”
“Ai da, bạn học kia chạy nhanh như thế làm gì?” Giọng của một người phụ nữ trung niên truyền đến, rồi bà kéo một cô bé trông khá đáng yêu đi đến.
Đằng sau còn một cô gái, đi đường không nhanh không chậm, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, kéo vali, trên mặt mang ý cười, một đôi má lúm đồng tiền tăng thêm vài phần nghịch ngợm. Làn da trắng nõn, dưới ánh mặt trời thoạt nhìn có chút lấp lánh.
Sau đó Trình Trang nhảy dựng lên, vội nói: “Ái dà, dì, hai em mau vào đây nghỉ một chút.”
Mẹ Tùy Thiến dẫn hai cô gái, cười đi qua, mọi người liền vây quanh bọn họ. Cố Loan Loan xấu hổ cười cười, những người này, cũng thật…… Nhiệt tình……
Diệp Cửu Chiêu đứng ở phía sau gắt gao nhìn cô, không dám chớp mắt.
Cái nóng oi bức của tháng chín đều biến mất tăm, trong trời đất chỉ có một người này, chân thành mà đến, mi mắt cong cong.
Vành mắt từ từ ửng hồng, lại gặp nhau nhưng cách một đời. --.,,llqlql,,,don,,,,,Đây là Loan Loan, Loan Loan bằng xương thịt không phải là tấm bia đá lạnh lẽo kia.
“Hai em học chuyên ngành nào?” Tôn Hạo Dương xin thề anh ta đã dùng giọng nói dịu dàng nhất từ trước tới nay rồi, mặt mang ý cười, lộ ra hai cái răng khểnh.
Cố Loan Loan còn chưa nói gì, mẹ Tùy Thiến đã nhanh miệng: “Hai đứa đều là thuỷ văn địa chất.”
“À, ngành Môi trường, Lưu Thành, Lưu Thành.” Vỗ cậu trai bên cạnh hai cái, rồi sau đó lại cười với các cô.
“Cậu ấy cũng là ngành Môi........”
Mồm năm miệng mười, thao thao hồi lâu, Cố Loan Loan lau mồ hôi, nói: “Cái kia, chúng ta về thế nào ạ?”
“Xe của trường! Có xe của trường, đợi nhiều người một chút, là có thể đi rồi.”
Cố Loan Loan gật gật đầu, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng nói: “Ngồi xe của tôi đi.”
Ngẩng đầu nhìn qua, một chàng trai mặc áo sơ mi trắng tinh, thoạt nhìn hơi trường thành, khuôn mặt khá đẹp, chỉ là quá sắc bén, thoạt nhìn không mấy hòa nhã.
“Wow, anh Cửu, cậu cũng muốn đi về à?”
“Ừ, về đi.”
“Hì hì hì, may mà anh đây cũng lái xe đến, đi đi đi.”
Trình Trang nói xong, liền định giành lấy vali hành lý của đàn em xinh đẹp, nhưng lại sờ vào khoảng không.
Nhìn theo cái tay đang cầm tay kéo màu hồng của vali, là đôi tay của anh Cửu trầm tư ít lời, vẻ mặt anh khá thờ ơ.
Cố Loan Loan hồi thần,--,,ll..l,,,,qu,,,,,y,,,don...---chạy nhanh đuổi kịp vali hành lý của mình, một đám người tan cuộc, chỉ chừa lại mấy bạn học đến phiên trực.
Nữ sinh Sư phạm dậm chân một cái, thấy người vừa rồi còn trò chuyện đã đi theo nữ sinh mới tới, ngay cả Diệp Cửu Chiêu vẫn luôn trầm mặc cũng kéo vali cho nữ sinh kia, liền bĩu môi, nói với bạn học đi cùng: “Người nào đấy, chưa từng gặp qua!”
Một sinh viên đại học D nhìn sang, đáp: “Chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy!”
Lại nói với những người khác: “Nữ sinh ấy à, mặc kệ số lượng, để ý chất lượng!”
Nữ sinh Sư phạm kia lườm qua, những người khác bật cười ha ha.
Nói rất đúng, cô gái buộc tóc đuôi ngựa kia trông rất xinh đẹp. Không phải vẻ đẹp kinh người mà là kiểu rất thoải mái, liếc một cái là thấy dễ chịu rồi.
Bên này Cố Loan Loan đã đuổi kịp chàng trai kéo hành lý cho mình, chàng trai chân dài, đi bình thường nhưng lại thành khá nhanh.
Cô nghĩ dù sao cũng không thân quen, chi bằng chờ Tùy Thiến đi cùng, liền dừng bước.
“Còn không nhanh lên.” Chàng trai đưa lưng về phía cô dừng lại, cũng không quay đầu lại.
“Hả? Ừm, ừm...”
“Anh Cửu! Chạy nhanh như vậy làm gì hả? Mình và hai người cùng một xe, xe của Trang Tử rộng, ngồi bốn người đi.”
Tôn Hạo Dương theo kịp, sau đó chớp chớp mắt với Cố Loan Loan, nói: “Em gái Loan Loan, em thật có phúc, anh Cửu của bọn anh còn chở em nữa……”
“Tôn Hạo Dương, sao cậu lắm lời vậy!”
Giọng nói trầm thấp của Diệp Cửu Chiêu truyền đến, Tôn Hạo Dương lập tức làm một động tác kéo khóa mồm, làm mặt quỷ với Cố Loan Loan.
Loan Loan “Xì” cười.
Diệp Cửu Chiêu bước nhanh hai bước, tay nắm chặt tay cầm của vali, trở nên hơi trắng bệch. Trong lòng rối vò, anh sợ mình vừa buông lỏng sẽ mất khống chế mà ôm lấy cô.
Nhưng mà không được, anh không thể làm cô sợ.
Loan Loan và đoàn người đứng chờ ở ven đường, Diệp Cửu Chiêu và Trình Trang đi lấy xe.
“Đàn em à, có bạn trai chưa?” Tôn Hạo Dương chớp mắt với Cố Loan Loan, mỉm cười, hỏi.
Lỗ tai Lý Dịch giật giật.
Cố Loan Loan lắc đầu, anh (Lý Dịch) lại khẽ cười lộ ra chiếc răng khểnh.
Mẹ Tùy Thiến thấy bọn họ chỉ vây quanh hỏi han Cố Loan Loan, liền kéo Tùy Thiến một chút, lớn giọng nói: “Ai da, lần đầu tiên Thiến Thiến của chúng tôi đi xa nhà,--..,..quy,,,don,,,,làm phiền các cậu giúp đỡ, chiếu cố một chút.”
“Mẹ!” Tùy Thiến đỏ mặt.
Tôn Hạo Dương vỗ vỗ ngực, nói: “Đó là lẽ dĩ nhiên.”
Lại nhìn về phía Cố Loan Loan, hỏi: “Đàn em thiếu một người bạn trai à? Kiểu người biết ăn, biết chơi, ngoại trừ bộ dạng đẹp thì không có mặt tốt nào à?”
Chớp chớp mắt, chỉ kém nói thẳng là mình mà thôi.
Không đợi Cố Loan Loan nói chuyện, một chiếc xe liền lướt đến trước mặt bọn họ, bởi vì đột nhiên thay đổi mà bánh xe vẽ thành một đường vòng cung trên mặt đất, phát ra tiếng kêu bén nhọn.
“Lên xe.”
Chàng trai ngồi bên trong lên tiếng, Tôn Hạo Dương vội vàng mở cửa cho Cố Loan Loan.
“Người đẹp, xin mời.”
Đợi hai người lên xe, chiếc xe màu đen nhả ra một vòng khói, nghênh ngang rời đi.
Tùy Thiến thất thần nhìn hướng xe rời đi, mặt đầy hoảng hốt, giọng nói của mẹ Tùy từ bên cạnh truyền đến: “Gia cảnh của bạn học kia rất khá nhỉ?”
Lý Dịch nhíu mày, ừ một tiếng, cũng không nói thêm. Mẹ Tùy mất hứng, im lặng, bầu không khí yên tĩnh cho đến khi Trình Trang lái xe qua đây, mới lần lượt lên xe.
“Đàn em Loan Loan, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
Tôn Hạo Dương nói đầy hưng phấn, Cố Loan Loan đành phải cười, đáp: “Học trưởng, anh đạt rồi.”
“Sao mà......”
“Sao cậu nói nhiều vậy?”
Phía trước truyền đến giọng nói trầm thấp, Cố Loan Loan phản xạ có điều kiện ngẩng đầu, vừa lúc thấy được ánh mắt anh qua kính chiếu hậu, một đôi mắt làm người ta tê dại cả sống lưng.
Diệp Cửu Chiêu dời tầm mắt trước, đôi tay nắm trên vô lăng, siết chặt, có chút trắng nhợt.
Nhất thời có chút trầm mặc. Song Tôn Hạo Dương im lặng chưa được lâu lại ríu rít, cuối cùng sự im lặng trong xe đã bị phá vỡ.
“Bên cạnh có đồ ăn vặt.” Trên ghế lái, người nọ đột nhiên lên tiếng, Cố Loan Loan hơi sửng sốt.
“Oa, từ khi nào anh Cửu lại có thói quen tích đồ ăn vặt trên xe vậy?”
Mặc kệ là Cố Loan Loan đã ngồi trên tàu hỏa hơn hai mươi tiếng hay Tôn Hạo Dương đã đợi suốt một buổi sáng, trong bụng đều trống không.
Tôn Hạo Dương lập tức rướn người lên, hỏi: “Anh Cửu, cậu có đồ ăn vặt gì vậy?!—ll,,q,,do,,nnn--- Khoai lát vị dưa chuột, bánh mì vị táo đỏ, bánh quy vị sầu riêng?”
“Loan Loan ăn đi.”
Hai chữ Loan Loan thốt lên từ miệng anh, có một loại dư âm khó tả, giống như quen biết đã lâu, từng kêu không biết bao nhiêu lần?
“Woa, không thể tưởng tượng được cậu là kiểu người này đấy, anh Cửu?! Loan Loan? Úi cha mẹ ơi, anh Cửu, hôm nay bất thường quá~”
Tôn Hạo Dương làm mặt quỷ, bắt đầu từ lúc khai giảng, Diệp Cửu Chiêu vẫn luôn bất bình thường.
Tôn Hạo Dương lấy đồ ăn đưa cho Cố Loan Loan, hỏi: “Hương vị kỳ quái này, em có ăn không?”
Loan Loan xấu hổ cười, đang định từ chối, chàng trai phía trước lại nói: “Ăn đi, em không ăn, để đây cũng chẳng ai ăn đâu.”
“......”
Cho nên, vì người khác không ăn nên mới cho tôi à?
Cho đến khi ăn vào trong miệng, Loan Loan còn đang suy nghĩ, sao anh ấy lại biết mình thích vị này nhỉ?
********
“Em tự lên được.” Nói xong định kéo vali, động tác của Diệp Cửu Chiêu tự nhiên, kéo vali của cô, giống như không có một chút sức nặng nào.
“Đàn em cũng đừng từ chối, ‘đưa Phật đến tận Tây Thiên’ mà. Lại nói, trường học chỉ cho nam sinh đến đây một năm một lần, em hãy đưa bọn anh lên thăm quan một chút đi.” Tôn Hạo Dương nhảy dựng lên.
* Ý là chỉ cho vô ktx nữ vào dịp đón tân sinh viên.
Cố Loan Loan đành phải gật đầu, Diệp Cửu Chiêu đi ngay bên cạnh cô, lúc Tôn Hạo Dương đi ngang qua tấm biển “Nam sinh dừng bước” kia, còn đá khẽ một cái.
Đẩy cửa ra, bên trong có hai giáo viên ngồi ở bàn phía trước, Diệp Cửu Chiêu tiến thẳng lên.
“Cố Loan Loan.”
Nói tên với giáo viên, cô giáo kia liền tìm tên trên tờ đơn.
“508, thẻ tắm rửa, thẻ nước uống, thẻ giặt đồ có lấy không?”
Cố Loan Loan vội tiến lên, nói: “Không cần thẻ giặt đồ, lấy thẻ tắm rửa và nước uống thôi ạ.”
Trả tiền, nhận chìa khóa, ký tên liền đi, cũng không ai cản hai nam sinh này nữa. Trên đường đi có rất nhiều nữ sinh, cũng có không ít tân nam sinh và phụ huynh.
Đi đến tầng năm đã thở hồng hộc, dọc theo đường đi có rất nhiều người nhìn bọn họ, Cố Loan Loan không tin là do nhan sắc của mình.—ll..quy...don,,,,-----Dời mắt sang đầu sỏ gây tội ở bên cạnh, chỉ thấy mặt anh không đổi sắc, đứng ở trước cửa phòng 508.
Cố Loan Loan căng da đầu đi đến trước mặt anh, trực tiếp mở cửa, quả nhiên, bên trong đã có người.
Là một cô gái phương bắc, Diêu Lâm vẫn luôn nhớ rõ cảnh gặp gỡ đầu tiên với Cố Loan Loan. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mang theo nụ cười tiến vào, một đôi má lúm đồng tiền, mi mắt cong cong. Theo sát sau cô ấy là một chàng trai, vẻ mặt lạnh lùng, khi tầm mắt đảo qua Cố Loan Loan, cả khuôn mặt liền dịu dàng hơn.
Duyên trời tác hợp, trong nháy mắt cô chỉ có thể nghĩ đến những từ này.
“Xin chào, mình tên là Loan Loan.”
Trong lòng Diêu Lâm tự động bổ sung ý cho cô, Cố trong Nhất cố khuynh thành, Loan trong Mi nhãn cong cong........
“Mình tên Diêu Lâm.”
Nhãn duyên rất quan trọng, từ ánh mắt đầu tiên, Diêu Lâm đã thích cô gái này.
Hai người chào hỏi hai câu, Diệp Cửu Chiêu nhìn xung quanh một chút, chọn vị trí duy nhất cách xa cửa sổ, cửa lớn. Ở đại học mấy năm, anh biết rõ mùa đông cửa sổ hút gió, cực kỳ lạnh.
“Đưa phiếu cho anh.”
Cố Loan Loan phản xạ có điều kiện đưa cho anh, anh liền cầm đi ra ngoài.
“Anh Cửu!” Tôn Hạo Dương đuổi theo.
Cố Loan Loan còn đang ngây người, Diêu Lâm liền nói: “Chắc là anh ấy đi nhận chăn, có hơi xa đấy, bạn trai cậu thật chu đáo.”
Cô xấu hổ cười, đáp: “Anh ấy là Học trưởng, không phải bạn trai mình.”
Vị bạn học kia gãi gãi đầu, mặt đỏ lên, lắp bắp nói: “Quên.....Quên, rồi, sau...Ở đằng sau....”
“Ai da, bạn học kia chạy nhanh như thế làm gì?” Giọng của một người phụ nữ trung niên truyền đến, rồi bà kéo một cô bé trông khá đáng yêu đi đến.
Đằng sau còn một cô gái, đi đường không nhanh không chậm, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, kéo vali, trên mặt mang ý cười, một đôi má lúm đồng tiền tăng thêm vài phần nghịch ngợm. Làn da trắng nõn, dưới ánh mặt trời thoạt nhìn có chút lấp lánh.
Sau đó Trình Trang nhảy dựng lên, vội nói: “Ái dà, dì, hai em mau vào đây nghỉ một chút.”
Mẹ Tùy Thiến dẫn hai cô gái, cười đi qua, mọi người liền vây quanh bọn họ. Cố Loan Loan xấu hổ cười cười, những người này, cũng thật…… Nhiệt tình……
Diệp Cửu Chiêu đứng ở phía sau gắt gao nhìn cô, không dám chớp mắt.
Cái nóng oi bức của tháng chín đều biến mất tăm, trong trời đất chỉ có một người này, chân thành mà đến, mi mắt cong cong.
Vành mắt từ từ ửng hồng, lại gặp nhau nhưng cách một đời. --.,,llqlql,,,don,,,,,Đây là Loan Loan, Loan Loan bằng xương thịt không phải là tấm bia đá lạnh lẽo kia.
“Hai em học chuyên ngành nào?” Tôn Hạo Dương xin thề anh ta đã dùng giọng nói dịu dàng nhất từ trước tới nay rồi, mặt mang ý cười, lộ ra hai cái răng khểnh.
Cố Loan Loan còn chưa nói gì, mẹ Tùy Thiến đã nhanh miệng: “Hai đứa đều là thuỷ văn địa chất.”
“À, ngành Môi trường, Lưu Thành, Lưu Thành.” Vỗ cậu trai bên cạnh hai cái, rồi sau đó lại cười với các cô.
“Cậu ấy cũng là ngành Môi........”
Mồm năm miệng mười, thao thao hồi lâu, Cố Loan Loan lau mồ hôi, nói: “Cái kia, chúng ta về thế nào ạ?”
“Xe của trường! Có xe của trường, đợi nhiều người một chút, là có thể đi rồi.”
Cố Loan Loan gật gật đầu, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng nói: “Ngồi xe của tôi đi.”
Ngẩng đầu nhìn qua, một chàng trai mặc áo sơ mi trắng tinh, thoạt nhìn hơi trường thành, khuôn mặt khá đẹp, chỉ là quá sắc bén, thoạt nhìn không mấy hòa nhã.
“Wow, anh Cửu, cậu cũng muốn đi về à?”
“Ừ, về đi.”
“Hì hì hì, may mà anh đây cũng lái xe đến, đi đi đi.”
Trình Trang nói xong, liền định giành lấy vali hành lý của đàn em xinh đẹp, nhưng lại sờ vào khoảng không.
Nhìn theo cái tay đang cầm tay kéo màu hồng của vali, là đôi tay của anh Cửu trầm tư ít lời, vẻ mặt anh khá thờ ơ.
Cố Loan Loan hồi thần,--,,ll..l,,,,qu,,,,,y,,,don...---chạy nhanh đuổi kịp vali hành lý của mình, một đám người tan cuộc, chỉ chừa lại mấy bạn học đến phiên trực.
Nữ sinh Sư phạm dậm chân một cái, thấy người vừa rồi còn trò chuyện đã đi theo nữ sinh mới tới, ngay cả Diệp Cửu Chiêu vẫn luôn trầm mặc cũng kéo vali cho nữ sinh kia, liền bĩu môi, nói với bạn học đi cùng: “Người nào đấy, chưa từng gặp qua!”
Một sinh viên đại học D nhìn sang, đáp: “Chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy!”
Lại nói với những người khác: “Nữ sinh ấy à, mặc kệ số lượng, để ý chất lượng!”
Nữ sinh Sư phạm kia lườm qua, những người khác bật cười ha ha.
Nói rất đúng, cô gái buộc tóc đuôi ngựa kia trông rất xinh đẹp. Không phải vẻ đẹp kinh người mà là kiểu rất thoải mái, liếc một cái là thấy dễ chịu rồi.
Bên này Cố Loan Loan đã đuổi kịp chàng trai kéo hành lý cho mình, chàng trai chân dài, đi bình thường nhưng lại thành khá nhanh.
Cô nghĩ dù sao cũng không thân quen, chi bằng chờ Tùy Thiến đi cùng, liền dừng bước.
“Còn không nhanh lên.” Chàng trai đưa lưng về phía cô dừng lại, cũng không quay đầu lại.
“Hả? Ừm, ừm...”
“Anh Cửu! Chạy nhanh như vậy làm gì hả? Mình và hai người cùng một xe, xe của Trang Tử rộng, ngồi bốn người đi.”
Tôn Hạo Dương theo kịp, sau đó chớp chớp mắt với Cố Loan Loan, nói: “Em gái Loan Loan, em thật có phúc, anh Cửu của bọn anh còn chở em nữa……”
“Tôn Hạo Dương, sao cậu lắm lời vậy!”
Giọng nói trầm thấp của Diệp Cửu Chiêu truyền đến, Tôn Hạo Dương lập tức làm một động tác kéo khóa mồm, làm mặt quỷ với Cố Loan Loan.
Loan Loan “Xì” cười.
Diệp Cửu Chiêu bước nhanh hai bước, tay nắm chặt tay cầm của vali, trở nên hơi trắng bệch. Trong lòng rối vò, anh sợ mình vừa buông lỏng sẽ mất khống chế mà ôm lấy cô.
Nhưng mà không được, anh không thể làm cô sợ.
Loan Loan và đoàn người đứng chờ ở ven đường, Diệp Cửu Chiêu và Trình Trang đi lấy xe.
“Đàn em à, có bạn trai chưa?” Tôn Hạo Dương chớp mắt với Cố Loan Loan, mỉm cười, hỏi.
Lỗ tai Lý Dịch giật giật.
Cố Loan Loan lắc đầu, anh (Lý Dịch) lại khẽ cười lộ ra chiếc răng khểnh.
Mẹ Tùy Thiến thấy bọn họ chỉ vây quanh hỏi han Cố Loan Loan, liền kéo Tùy Thiến một chút, lớn giọng nói: “Ai da, lần đầu tiên Thiến Thiến của chúng tôi đi xa nhà,--..,..quy,,,don,,,,làm phiền các cậu giúp đỡ, chiếu cố một chút.”
“Mẹ!” Tùy Thiến đỏ mặt.
Tôn Hạo Dương vỗ vỗ ngực, nói: “Đó là lẽ dĩ nhiên.”
Lại nhìn về phía Cố Loan Loan, hỏi: “Đàn em thiếu một người bạn trai à? Kiểu người biết ăn, biết chơi, ngoại trừ bộ dạng đẹp thì không có mặt tốt nào à?”
Chớp chớp mắt, chỉ kém nói thẳng là mình mà thôi.
Không đợi Cố Loan Loan nói chuyện, một chiếc xe liền lướt đến trước mặt bọn họ, bởi vì đột nhiên thay đổi mà bánh xe vẽ thành một đường vòng cung trên mặt đất, phát ra tiếng kêu bén nhọn.
“Lên xe.”
Chàng trai ngồi bên trong lên tiếng, Tôn Hạo Dương vội vàng mở cửa cho Cố Loan Loan.
“Người đẹp, xin mời.”
Đợi hai người lên xe, chiếc xe màu đen nhả ra một vòng khói, nghênh ngang rời đi.
Tùy Thiến thất thần nhìn hướng xe rời đi, mặt đầy hoảng hốt, giọng nói của mẹ Tùy từ bên cạnh truyền đến: “Gia cảnh của bạn học kia rất khá nhỉ?”
Lý Dịch nhíu mày, ừ một tiếng, cũng không nói thêm. Mẹ Tùy mất hứng, im lặng, bầu không khí yên tĩnh cho đến khi Trình Trang lái xe qua đây, mới lần lượt lên xe.
“Đàn em Loan Loan, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
Tôn Hạo Dương nói đầy hưng phấn, Cố Loan Loan đành phải cười, đáp: “Học trưởng, anh đạt rồi.”
“Sao mà......”
“Sao cậu nói nhiều vậy?”
Phía trước truyền đến giọng nói trầm thấp, Cố Loan Loan phản xạ có điều kiện ngẩng đầu, vừa lúc thấy được ánh mắt anh qua kính chiếu hậu, một đôi mắt làm người ta tê dại cả sống lưng.
Diệp Cửu Chiêu dời tầm mắt trước, đôi tay nắm trên vô lăng, siết chặt, có chút trắng nhợt.
Nhất thời có chút trầm mặc. Song Tôn Hạo Dương im lặng chưa được lâu lại ríu rít, cuối cùng sự im lặng trong xe đã bị phá vỡ.
“Bên cạnh có đồ ăn vặt.” Trên ghế lái, người nọ đột nhiên lên tiếng, Cố Loan Loan hơi sửng sốt.
“Oa, từ khi nào anh Cửu lại có thói quen tích đồ ăn vặt trên xe vậy?”
Mặc kệ là Cố Loan Loan đã ngồi trên tàu hỏa hơn hai mươi tiếng hay Tôn Hạo Dương đã đợi suốt một buổi sáng, trong bụng đều trống không.
Tôn Hạo Dương lập tức rướn người lên, hỏi: “Anh Cửu, cậu có đồ ăn vặt gì vậy?!—ll,,q,,do,,nnn--- Khoai lát vị dưa chuột, bánh mì vị táo đỏ, bánh quy vị sầu riêng?”
“Loan Loan ăn đi.”
Hai chữ Loan Loan thốt lên từ miệng anh, có một loại dư âm khó tả, giống như quen biết đã lâu, từng kêu không biết bao nhiêu lần?
“Woa, không thể tưởng tượng được cậu là kiểu người này đấy, anh Cửu?! Loan Loan? Úi cha mẹ ơi, anh Cửu, hôm nay bất thường quá~”
Tôn Hạo Dương làm mặt quỷ, bắt đầu từ lúc khai giảng, Diệp Cửu Chiêu vẫn luôn bất bình thường.
Tôn Hạo Dương lấy đồ ăn đưa cho Cố Loan Loan, hỏi: “Hương vị kỳ quái này, em có ăn không?”
Loan Loan xấu hổ cười, đang định từ chối, chàng trai phía trước lại nói: “Ăn đi, em không ăn, để đây cũng chẳng ai ăn đâu.”
“......”
Cho nên, vì người khác không ăn nên mới cho tôi à?
Cho đến khi ăn vào trong miệng, Loan Loan còn đang suy nghĩ, sao anh ấy lại biết mình thích vị này nhỉ?
********
“Em tự lên được.” Nói xong định kéo vali, động tác của Diệp Cửu Chiêu tự nhiên, kéo vali của cô, giống như không có một chút sức nặng nào.
“Đàn em cũng đừng từ chối, ‘đưa Phật đến tận Tây Thiên’ mà. Lại nói, trường học chỉ cho nam sinh đến đây một năm một lần, em hãy đưa bọn anh lên thăm quan một chút đi.” Tôn Hạo Dương nhảy dựng lên.
* Ý là chỉ cho vô ktx nữ vào dịp đón tân sinh viên.
Cố Loan Loan đành phải gật đầu, Diệp Cửu Chiêu đi ngay bên cạnh cô, lúc Tôn Hạo Dương đi ngang qua tấm biển “Nam sinh dừng bước” kia, còn đá khẽ một cái.
Đẩy cửa ra, bên trong có hai giáo viên ngồi ở bàn phía trước, Diệp Cửu Chiêu tiến thẳng lên.
“Cố Loan Loan.”
Nói tên với giáo viên, cô giáo kia liền tìm tên trên tờ đơn.
“508, thẻ tắm rửa, thẻ nước uống, thẻ giặt đồ có lấy không?”
Cố Loan Loan vội tiến lên, nói: “Không cần thẻ giặt đồ, lấy thẻ tắm rửa và nước uống thôi ạ.”
Trả tiền, nhận chìa khóa, ký tên liền đi, cũng không ai cản hai nam sinh này nữa. Trên đường đi có rất nhiều nữ sinh, cũng có không ít tân nam sinh và phụ huynh.
Đi đến tầng năm đã thở hồng hộc, dọc theo đường đi có rất nhiều người nhìn bọn họ, Cố Loan Loan không tin là do nhan sắc của mình.—ll..quy...don,,,,-----Dời mắt sang đầu sỏ gây tội ở bên cạnh, chỉ thấy mặt anh không đổi sắc, đứng ở trước cửa phòng 508.
Cố Loan Loan căng da đầu đi đến trước mặt anh, trực tiếp mở cửa, quả nhiên, bên trong đã có người.
Là một cô gái phương bắc, Diêu Lâm vẫn luôn nhớ rõ cảnh gặp gỡ đầu tiên với Cố Loan Loan. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mang theo nụ cười tiến vào, một đôi má lúm đồng tiền, mi mắt cong cong. Theo sát sau cô ấy là một chàng trai, vẻ mặt lạnh lùng, khi tầm mắt đảo qua Cố Loan Loan, cả khuôn mặt liền dịu dàng hơn.
Duyên trời tác hợp, trong nháy mắt cô chỉ có thể nghĩ đến những từ này.
“Xin chào, mình tên là Loan Loan.”
Trong lòng Diêu Lâm tự động bổ sung ý cho cô, Cố trong Nhất cố khuynh thành, Loan trong Mi nhãn cong cong........
“Mình tên Diêu Lâm.”
Nhãn duyên rất quan trọng, từ ánh mắt đầu tiên, Diêu Lâm đã thích cô gái này.
Hai người chào hỏi hai câu, Diệp Cửu Chiêu nhìn xung quanh một chút, chọn vị trí duy nhất cách xa cửa sổ, cửa lớn. Ở đại học mấy năm, anh biết rõ mùa đông cửa sổ hút gió, cực kỳ lạnh.
“Đưa phiếu cho anh.”
Cố Loan Loan phản xạ có điều kiện đưa cho anh, anh liền cầm đi ra ngoài.
“Anh Cửu!” Tôn Hạo Dương đuổi theo.
Cố Loan Loan còn đang ngây người, Diêu Lâm liền nói: “Chắc là anh ấy đi nhận chăn, có hơi xa đấy, bạn trai cậu thật chu đáo.”
Cô xấu hổ cười, đáp: “Anh ấy là Học trưởng, không phải bạn trai mình.”
Tác giả :
Thập Vĩ Thỏ