Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ
Chương 60: Đi học, không chỉ có một hình thức như vậy…
Khi đủ các hoạt động kết thúc, trường học cũng chính thức khai giảng, lúc này Tô Nhiên và Tần Trạch mới biết, ở nước Mĩ bác sĩ thú ý là một môn học giống như cấp cao vậy, chỉ khi lấy được văn bằng chính quy, hoặc học xong khoa bác sĩ thú y hệ dự bị đại học (3 năm), lúc bấy giờ mới có đủ điều kiện thi vào học viện thú y.
Hơn nữa sứ cạnh tranh bên trong đó rất kịch liệt, tỉ lệ trúng tuyển để đỗ vào trường không cao, học phí ở đây cũng rất đắt, sau khi học xong bốn năm chương trình lí thuyết và huấn luyện lâm sàng mới có thể lấy được học vi DVM (Doctor’s degree of Veterinary Medicine), ở trong nước có rất nhiều người đem học vị DVM là bác sĩ thú y, thực tế đó là sai lầm, thuận theo gọi là chuyên gia về ngành bác sĩ thú y.
Ở nước Mĩ chỉ khi có đạt được chuyên gia về bác sĩ thú y mới có thể xin được bằng bác sĩ thú y, lúc đó mới có thể khám và chữa bệnh cho động vật.
Điều này làm cho Tô Nhiên cảm thấy nhụt chí, mình ngủ say bốn năm, đó chính là bốn năm lãng phí thời gian nha. Sau này khi mình lên đại học, sau đó thi vào học viện thú y, trời ạ, 4+4+4, thời điểm đó mình phải là ba mươi tuổi rồi, lúc đó mình mới có thể học thành tài, lúc này lại vùi đầu vào xây dựng sự nghiệp, vậy việc trùng sinh này của tôi còn ý nghĩa gì nữa chứ, còn không bằng có hiệu suất của người bình thường nữa!
Oh my gad!
Ông trời ơi, ông không cần phải chơi tôi như vậy chứ.
Cô nghiêng đầu, buồn bã đứng cạnh chén nước trà, dùng sức đâm vào: “Dùng một lời chí lý để hình dung, tình cảnh của tôi hiện tại chính là túng quẫn nha, cuộc sống giống như một khay trà vậy, đổ đầy phong phú bên trong đó chính là bi kịch.”
Tần Trạch rời ánh mắt từ màn hình máy tính với những màu sắc rực rỡ của cổ phiếu nhìn sang với ánh mắt dịu dàng, dùng sức ấn cái đầu thỏ của cô xuống, sau đó cầm chiếc cốc lên, uống một hớp cà phê nói: “Chuyện kia xem ra, rất là thú vị nhé.”
Tô Nhiên không để ý đến anh, tự mình tiếp tục lảm nhảm, nói: “30 tuổi a. Mình còn muốn ngậm kẹo đùa cháu sớm một chút đây. Mục tiêu này của mình lúc nào mới có thể đạt được chứ? Hơn nữa người phụ nữ tốt nhất nên hoàn thành mọi việc trọng đại trước năm ba mươi tuổi, mà mình đến năm ba mươi tuổi mới bắt đầu, mình không muốn làm gái ế, nhất quyết không cần đâu a.”
Che đầu, trong đầu là những suy nghĩ lộn xộn….
Tần Trạch cuối cùng cũng nghe được con đường rộng mở, dùng hai ngón tay kẹp lại chú thỏ đang lăn lộn không ngừng kia: “Chờ khi em tỉnh lại chúng ta lập tức kết hôn nhé.”
“A.” Chú thỏ nào đó ngơ ngác hỏi: “Vậy còn đứa bé thì làm sao bây giờ?”
“Đương nhiên là cùng nhau mang lên đại học nha.” Tần Trạch nhún nhún vai, cười vô cùng thoải mái nói.
“A…” Tô Nhiên nhìn Tần Trạch, hoàn toàn là ngây người.
Tần Trạch, em sống hai đời cũng không nhìn rõ tương lai bằng anh nha.
Vì vậy, sau nhạc đệm nho nhỏ đó, Tô Nhiên buồn bực theo Tần Trạch cùng đi học bài chuyên ngành___ Số học.
Từ ngày đầu tiên đi học, Tô Nhiên đã phát hiện ra, giáo dục ở nước Mĩ có rất nhiều chỗ không giống với giáo dục ở Trung Quốc. Đây là một việc đối với một người Trung Quốc đã tiếp nhận xong giáo dục cao đẳng cảm thấy khó có thể thích ứng được.
Ặc, Tô Nhiên cũng coi như là tiếp nhận hoàn toàn giáo dục cao đẳng trong người đi, ha hả.
Giáo trình ở nước Mĩ hoàn toàn khác với giáo trình ở Trung Quốc, giáo trình của Trung Quốc có khuynh hướng bồi dưỡng nhân tài đặc biệt, học sinh vừa vào cửa trường lập tức tập chung đầu tư vào học các bài học chuyên ngành, mà không rảnh để bận tâm xem bài chuyên ngành đó thu được những cái gì. Mà về phương diện này trường học cũng không có bất kì yêu cầu gì, vậy nên, đào tạo nên một thế hệ thiên tài mới.
Ở nước Mỹ, giáo trình bình thường là hình thức tổng hợp kiến thức đào tạo ra những học sinh chuyên nghiệp, bình thường muốn bản thân tự học về giáo trình của mình, nếu như là một học sinh học thiết kế kiến trúc công trình bằng gỗ, cũng vẫn có khả năng phải học thêm cả piano, các điệu múa, thậm chí là hí kịch. Thiết lập như vậy, mục đích cuối cùng là để đào tạo học sinh với năng lực tổng hợp, khiến cho học sinh trở thành nhân tài trong nhiều lĩnh vực.
Vậy nên, Tần Trạch ngoài chọn học tập số học chuyên nghiệp còn lựa chọn học thêm cả piano. Đối với một người từ nhỏ chưa từng có thiên phú về âm nhạc mà nói, đây quả là một chuyện phải cực khổ luyện tập.
Tô Nhiên nhìn Tần Trạch đầu đầy mồ hôi, cộng thêm tay chân luống cuống một trận âm thanh lạc loạn, thật sự không nhìn nổi nữa, thở dài nói: “Tần Trạch, anh buông tha cho sự lựa chọn này đi, anh chọn hí kịch ấy.”
Hồi tưởng cái gì đó, dễ dàng hơn nhiều so với piano mà.
Không ngờ Tần Trạch lại ngẩng gương mặt đầy mồ hôi lên, cười đến rực rỡ nói: “Anh còn đang mong chờ sau này có thể hợp tấu với em đấy. Em kéo đàn vi-ô-lông, anh đánh dương cầm, ha hả, chỉ mới suy nghĩ một chút mà đã khiến cho anh cảm thấy ngứa ngáy trong lòng rồi.”
Trong lòng Tô Nhiên mềm nhũn, đứng lặng người nhìn Tần Trạch hồi lâu, sau đó nhìn vào gò má đang tập chung của anh, dịu dàng cười nói: “Vâng, em cũng rất mong chờ ngày đó.”
Sau này, em sẽ kéo đàn cho anh nghe.
Anh độc tấu đàn vì em.
Thật sự rất mong đợi nha….
Ở trong trường học có rất nhiều tiết học là cùng chung học tập nhiều môn chuyên nghiệp, làm như vậy, khiến cho các học sinh chuyên nghiệp có cơ hội cùng nhau trao đổi kiến thức, tất cả môn học chuyên nghiệp cũng cùng nhau ngồi trong một phòng nghe giảng.
Thầy giáo giảng bài không giống như bình thường giống như nhồi vịt, mà là áp dụng hình thức giáo dục dẫn dắt, bình thường là nêu lên vấn đề cho học sinh đưa ra suy nghĩ đến các cách giải quyết khác nhau, sau đó để cho học sinh tự nêu ra các vấn đề mang đi học, thậm chí đi thăm các cuộc triển lãm nghệ thuật, học xem các buổi kịch vui, sau đó sẽ trả lời các vấn đề hoặc viết bài cảm nhận. Cứ như vậy đáp án nhận được là hai kết quả hoàn toàn khác nhau.
Mà cũng có lúc thầy giáo đứng trên lớp cho học sinh tự do phát biểu suy nghĩ cũng khiến cho học sinh phía dưới nhìn chằm chằm không nói lên lời vì kinh ngạc.
Có một lần trên khóa chính trị, một vị thầy giáo nói về suy nghĩ viển vông không thiết thực của xã hội hiện nay, cũng để cho học sinh học lý luận chủ nghĩa Mac- Lê Nin tự mình đi học hỏi tìm hiểu về về một đại gia đình sinh hoạt chung tại một chỗ.
Điều này làm cho Tô Nhiên cảm thấy khó có thể tin được.
Dĩ nhiên, cũng có những tiết học khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ.
Do giáo trình môn hóa học chính là do thầy chủ nhiệm tự mình đảm nhiệm giảng dạy. Thầy giáo viết rất nhiêu sách, tài liệu giảng dạy trong trường học cũng là do thầy biên soạn, nhưng cuối cùng thầy vẫn yêu cầu dùng phương pháp giảng dây kết hợp với tài liệu sâu sắc nhất, để giải thích kiến thức rõ ràng nhất, làm cho 99% số học sinh như đi lạc vào mây, không thể hiều nổi thầy đang nói về cái gì.
“Tần Trạch anh có hiểu không?” Hai con mắt của Tô Nhiên sớm đã biến thành vòng tròn đồng tâm, cô sớm đã giơ cờ đầu hàng.
Tần Trạch hơi nâng cằm, cầm bút trong tay xoay vòng tròn, cười híp mắt nhìn vào đôi mắt đen lúng liếng của Tô Nhiên: “Nghe xong, một chút cũng không hề hiểu.”
“Có phải khả năng ngoại ngữ của chúng ta quá kém hay không?” Tô Nhiên cảm thấy nhức đầu hỏi lại.
Tần Trạch chỉ vào một đoàn người đầu óc cũng đang choáng váng ở bên cạnh.
Tô Nhiên kéo hai tai thỏ của mình xuống, đáp án quá rõ ràng, vấn đề không phải ở phía bọn họ, mà vấn đề là ở chỗ thầy giáo.
Tần Trạch đỡ Tô Nhiên lên, cười rực rỡ lên một cái với cô, sau đó dịu dàng đem cô thả vào trong túi áo của mình: “Nhấn mạnh vào cuộc cạnh tranh ở nước Mỹ, một vị trí công tác cũng phải chú ý đến hệ thống cuộc sống, đồng thời cũng phải chú ý đến thâm niên công tác.”
“Giáo sư đại học?” Tô Nhiên thử dò xét hỏi.
Tần Trạch gật đầu một cái, nâng cằm nhìn về phía bục giảng, chậm rãi nói về chuyện cũ: “Ở nước Mĩ vẫn còn tồn tại một loại chức vụ như vậy, một khi sự cố gắng đạt được chức vụ như vậy, thì có nghĩa là không lo cơm áo, không lo áp lực cuộc sống quá lớn.diễn đàn l~ê qu`ý đ#ôn Có làm công việc này hay không hoặc có hoàn thành tốt công việc này hay không, nó phụ thuộc vào phẩm chất cá nhân và tâm tình của người đó.”
Tô Nhiên như có điều suy nghĩ gật đầu: “Như vậy là góp một phần làm nhạt ý thức cạnh tranh giữa các giáo sư, không thích hoặc khinh thường làm xong công việc. Chủ nghiệm dạy môn hóa học là một ví dụ điển hình. Không trách được trong trường này có nhiều trợ giáo người Trung Quốc, Ấn Độ như vậy.”
“Tại sao?” Tần Trạch phối hợp nhỏ giọng hỏi.
“Đương nhiên là bởi vì dưới chế độ như vậy, một mặt nhà trường không thể không chi rất nhiều tiền để nuôi một giáo sư, một mặt họ phải trả tiền để yêu cầu trợ lí quay trở lại giảng dạy, từ các trường đại học của nhà nước đến các trường đại học tư nhân nổi tiếng, đều có một số lượng không ít những người Trung Quốc, Ấn Độ, Hàn Quốc đảm nhiệm vai trò người trợ giảng, tạo nên hiện tượng ở nước Mỹ trong các trường đại học có rất nhiều các trợ giảng. Chính bởi vì như vậy, một số trường đại học ở Mỹ cũng không phải đã tốt hơn đại học ở Trung Quốc a.”
Cuối cùng, ánh mắt của Tô Nhiên lóe sáng, tình cảm yêu nước sâu đậm của cô tự nhiên phát sinh.
“Thật không hổ là Tô Nhiên nhà chúng ta, nhìn mọi việc đều sáng tỏ nha.” Tần Trạch cười híp mắt, trong âm thanh khàn khàn kia mang theo một chút vị nịnh bợ.
Tô Nhiên trợn mắt nhìn anh một cái, chị đây bị cậu khen một chút lại cảm thấy không vui, chị sống nhiều hơn cậu bao nhiêu năm, hiện tại ngược lại bị cậu vượt qua, cô cảm thấy hơi tức giận.
Sau tiết học hóa học, còn lại đều là bài chuyên nghành của Tần Trạch.
Đi lên trên lớp, Tần Trạch và Tô Nhiên liền phát hiện ra một chuyện kì lạ.
Người đi học, gần như đều là người châu Á, trong đó chiếm đa số là du học sinh Trung Quốc.
Khi bắt đầu học, đi lên lớp là một thầy giáo người Trung Quốc.
Tô Nhiên và Tần Trạch trợn tròn hai mắt, đây quả là một tình huống thần kì.
Mấy học sinh dự thính người Mỹ, ở một bên chế nhạo nói: “Đến với tiết học toán, bạn phải học nói tiếng Trung, kèm theo đó là học thói quen ăn uống của người Trung Quốc mới được.”
Hai người nghe xong, ở trong lòng cười một tiếng, nhìn thế trận này, đúng là có chuyện như vậy thật.
Người Mỹ và người Trung Quốc cũng có những khác biệt rất lớn. 80%học sinh Mỹ không tìm hiểu những vấn đề họ không thích, nhưng những quan tâm đến việc học là sự ưa thích hàng đầu. Chuyện này rất khác biệt so với người Trung Quốc, vì người trung Quốc là vì sự nghiệp mà học các bài chuyên ngành khác nhau.
Rất nhiều học sinh Mỹ vào thời điểm lựa chọn môn học chuyên ngành, thích chọn văn học, triết học, lịch sử, hí kịch, những môn này trong mắt một ít người Trung Quốc là môn không mấy hữu ích trong vấn đề kiến thức chuyên ngành, những môn này trở thành những ngành nghề ít được quan tâm ở Trung Quốc.
Đa số người Mỹ không muốn lựa chọn toán học khô khan, điều này cũng chính là rất nhiều nhân tài về khoa học tự nhiên gốc Hoa đến nước Mỹ nổi danh, là nguyên nhân là đây là nơi tiêu thụ tốt. Cũng vì vậy một số trường Đại học ở Mỹ, tiếng Trung trở thành ngôn ngữ chính thức.
Hiển nhiên, đại học Vincent chính là một trường đại học như vậy.
Thầy giáo toán học có vóc người không cao, mà lại là một người đàn ông trung niên gầy gò.
Thầy vừa lên lớp, nhìn một vòng xung quanh, phát hiện quả nhiên tình trạng cũng giống như năm trước, hơn một nửa đều là học sinh trung Quốc. Còn lại cũng là người Ấn Độ, Nam Mỹ, một trường rộng lớn gồm nhiều quốc gia, tiếng Anh trở thành ngôn ngữ có lợi, gắn kết mọi người lại mới nhau.
Mặt thầy rất nghiêm túc, cũng không nói nhiều về những chuyện khác, chỉ giới thiệu ngắn gọn, mình là người họ Trương, sau đó lại nói thêm một câu: “Mọi người khi ở trong trường học không thể nói tiếng mẹ đẻ, mà phải trao đổi với nhau bằng tiếng Anh.”
Sau đó lập tức bắt đầu giảng bài.
Tần Trạch và Tô Nhiên liếc mắt nhìn nhau, rất ăn ý cùng nhau cười một tiếng.
Đi học, nghe thầy Trương giảng bài, Tô Nhiên tự nhận là mình có thể hiểu được một phần ba, một phần ba nữa là do đoán ra, còn lại một phần ba là hoàn toàn không hiểu, cũng may trong lớp có bạn học người Mỹ, giáo viên đặt câu hỏi hoặc để cho mọi người đặt câu hỏi, mọi người vội vàng như lửa cháy xém mông, cho nên không lo lắng sẽ bắt những người không phải người Mỹ trả lời. Điều này làm cho đại đa số mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tình huống của Tần Trạch cũng không khác biệt nhiều lắm so với tình huống của Tô Nhiên, nhưng mà ở trên lớp anh cũng có trả lời một lần, quan điểm của anh cũng khiến cho ánh mắt thầy Trương hơi thỏa mái hơn một chút.
“Em tên gì?” Vẻ mặt hài lòng, thầy Trương hỏi.
Tần Trạch cười cười: “Tần Trạch.” Giới thiệu tên với người Trung Quốc là một việc rất dễ dàng không cần tốn sức lực.
“Quan điểm tốt, tiếp tục cố gắng.” Thầy Trương nhẹ nhàng khen một câu, sau đó đánh dấu vào sổ điểm danh.
Khiến cho phần lớn sinh viên đại học hơi bị rung lên trong lòng, nói thế nào, trên lớp học này, cuối cùng không phải là người Mỹ độc quyền, còn khiến cho một người khó tính như thầy Trương cũng phải mở miệng khích lệ một câu.
Tô Nhiên nhìn mọi người đều là ánh mắt sung bái, thầm cảm thấy thoái mái trong lòng.
Người đàn ông của tôi chính là không giống với người khác, ha ha.
Buổi tối, khi trở về nhà trọ, Tô Nhiên quấn lấy Tần Trạch, để cho Tần Trạch mang cô đi dự thính ở khoa bác sĩ thú y, Tần Trạch đang cầm một quyển sách thật dầy, tay ngừng lại ghi chú, cười cười sờ đầu thỏ của Tô Nhiên.
“Được, được, ngày mai sẽ dẫn em đi, ngoan, anh còn mấy cái luận văn còn phải viết, ba ngày nữa có cuộc thi trong lớp số học, cuối tuần còn có buổi thảo luận ở lớp học hóa học phải nộp báo cáo lên, thỏ ngoan, tự mình sang bên cạnh chơi đi.” Tần Trạch nói xong lại vùi đầu chăm chỉ học tập.
Thời gian của anh cũng rất vội vàng. Nhiệm vụ bên phía Trung Quốc kia cũng sắp phải hoàn thành rồi.
Tô Nhiên nhìn Tần Trạch ngoan ngoãn gật đầu, không đi làm phiền anh nữa.
Ai, thời điểm cô học đại học rất dễ dàng, mỗi ngày xem chút truyện, chơi trò chơi để vui đùa một chút, đâu có mệt mỏi như vậy chứ. Quả nhiên giáo trình ở nước Mỹ nặng hơn giáo trình ở Trung Quốc gấp trăm lần.
Hơn nữa sứ cạnh tranh bên trong đó rất kịch liệt, tỉ lệ trúng tuyển để đỗ vào trường không cao, học phí ở đây cũng rất đắt, sau khi học xong bốn năm chương trình lí thuyết và huấn luyện lâm sàng mới có thể lấy được học vi DVM (Doctor’s degree of Veterinary Medicine), ở trong nước có rất nhiều người đem học vị DVM là bác sĩ thú y, thực tế đó là sai lầm, thuận theo gọi là chuyên gia về ngành bác sĩ thú y.
Ở nước Mĩ chỉ khi có đạt được chuyên gia về bác sĩ thú y mới có thể xin được bằng bác sĩ thú y, lúc đó mới có thể khám và chữa bệnh cho động vật.
Điều này làm cho Tô Nhiên cảm thấy nhụt chí, mình ngủ say bốn năm, đó chính là bốn năm lãng phí thời gian nha. Sau này khi mình lên đại học, sau đó thi vào học viện thú y, trời ạ, 4+4+4, thời điểm đó mình phải là ba mươi tuổi rồi, lúc đó mình mới có thể học thành tài, lúc này lại vùi đầu vào xây dựng sự nghiệp, vậy việc trùng sinh này của tôi còn ý nghĩa gì nữa chứ, còn không bằng có hiệu suất của người bình thường nữa!
Oh my gad!
Ông trời ơi, ông không cần phải chơi tôi như vậy chứ.
Cô nghiêng đầu, buồn bã đứng cạnh chén nước trà, dùng sức đâm vào: “Dùng một lời chí lý để hình dung, tình cảnh của tôi hiện tại chính là túng quẫn nha, cuộc sống giống như một khay trà vậy, đổ đầy phong phú bên trong đó chính là bi kịch.”
Tần Trạch rời ánh mắt từ màn hình máy tính với những màu sắc rực rỡ của cổ phiếu nhìn sang với ánh mắt dịu dàng, dùng sức ấn cái đầu thỏ của cô xuống, sau đó cầm chiếc cốc lên, uống một hớp cà phê nói: “Chuyện kia xem ra, rất là thú vị nhé.”
Tô Nhiên không để ý đến anh, tự mình tiếp tục lảm nhảm, nói: “30 tuổi a. Mình còn muốn ngậm kẹo đùa cháu sớm một chút đây. Mục tiêu này của mình lúc nào mới có thể đạt được chứ? Hơn nữa người phụ nữ tốt nhất nên hoàn thành mọi việc trọng đại trước năm ba mươi tuổi, mà mình đến năm ba mươi tuổi mới bắt đầu, mình không muốn làm gái ế, nhất quyết không cần đâu a.”
Che đầu, trong đầu là những suy nghĩ lộn xộn….
Tần Trạch cuối cùng cũng nghe được con đường rộng mở, dùng hai ngón tay kẹp lại chú thỏ đang lăn lộn không ngừng kia: “Chờ khi em tỉnh lại chúng ta lập tức kết hôn nhé.”
“A.” Chú thỏ nào đó ngơ ngác hỏi: “Vậy còn đứa bé thì làm sao bây giờ?”
“Đương nhiên là cùng nhau mang lên đại học nha.” Tần Trạch nhún nhún vai, cười vô cùng thoải mái nói.
“A…” Tô Nhiên nhìn Tần Trạch, hoàn toàn là ngây người.
Tần Trạch, em sống hai đời cũng không nhìn rõ tương lai bằng anh nha.
Vì vậy, sau nhạc đệm nho nhỏ đó, Tô Nhiên buồn bực theo Tần Trạch cùng đi học bài chuyên ngành___ Số học.
Từ ngày đầu tiên đi học, Tô Nhiên đã phát hiện ra, giáo dục ở nước Mĩ có rất nhiều chỗ không giống với giáo dục ở Trung Quốc. Đây là một việc đối với một người Trung Quốc đã tiếp nhận xong giáo dục cao đẳng cảm thấy khó có thể thích ứng được.
Ặc, Tô Nhiên cũng coi như là tiếp nhận hoàn toàn giáo dục cao đẳng trong người đi, ha hả.
Giáo trình ở nước Mĩ hoàn toàn khác với giáo trình ở Trung Quốc, giáo trình của Trung Quốc có khuynh hướng bồi dưỡng nhân tài đặc biệt, học sinh vừa vào cửa trường lập tức tập chung đầu tư vào học các bài học chuyên ngành, mà không rảnh để bận tâm xem bài chuyên ngành đó thu được những cái gì. Mà về phương diện này trường học cũng không có bất kì yêu cầu gì, vậy nên, đào tạo nên một thế hệ thiên tài mới.
Ở nước Mỹ, giáo trình bình thường là hình thức tổng hợp kiến thức đào tạo ra những học sinh chuyên nghiệp, bình thường muốn bản thân tự học về giáo trình của mình, nếu như là một học sinh học thiết kế kiến trúc công trình bằng gỗ, cũng vẫn có khả năng phải học thêm cả piano, các điệu múa, thậm chí là hí kịch. Thiết lập như vậy, mục đích cuối cùng là để đào tạo học sinh với năng lực tổng hợp, khiến cho học sinh trở thành nhân tài trong nhiều lĩnh vực.
Vậy nên, Tần Trạch ngoài chọn học tập số học chuyên nghiệp còn lựa chọn học thêm cả piano. Đối với một người từ nhỏ chưa từng có thiên phú về âm nhạc mà nói, đây quả là một chuyện phải cực khổ luyện tập.
Tô Nhiên nhìn Tần Trạch đầu đầy mồ hôi, cộng thêm tay chân luống cuống một trận âm thanh lạc loạn, thật sự không nhìn nổi nữa, thở dài nói: “Tần Trạch, anh buông tha cho sự lựa chọn này đi, anh chọn hí kịch ấy.”
Hồi tưởng cái gì đó, dễ dàng hơn nhiều so với piano mà.
Không ngờ Tần Trạch lại ngẩng gương mặt đầy mồ hôi lên, cười đến rực rỡ nói: “Anh còn đang mong chờ sau này có thể hợp tấu với em đấy. Em kéo đàn vi-ô-lông, anh đánh dương cầm, ha hả, chỉ mới suy nghĩ một chút mà đã khiến cho anh cảm thấy ngứa ngáy trong lòng rồi.”
Trong lòng Tô Nhiên mềm nhũn, đứng lặng người nhìn Tần Trạch hồi lâu, sau đó nhìn vào gò má đang tập chung của anh, dịu dàng cười nói: “Vâng, em cũng rất mong chờ ngày đó.”
Sau này, em sẽ kéo đàn cho anh nghe.
Anh độc tấu đàn vì em.
Thật sự rất mong đợi nha….
Ở trong trường học có rất nhiều tiết học là cùng chung học tập nhiều môn chuyên nghiệp, làm như vậy, khiến cho các học sinh chuyên nghiệp có cơ hội cùng nhau trao đổi kiến thức, tất cả môn học chuyên nghiệp cũng cùng nhau ngồi trong một phòng nghe giảng.
Thầy giáo giảng bài không giống như bình thường giống như nhồi vịt, mà là áp dụng hình thức giáo dục dẫn dắt, bình thường là nêu lên vấn đề cho học sinh đưa ra suy nghĩ đến các cách giải quyết khác nhau, sau đó để cho học sinh tự nêu ra các vấn đề mang đi học, thậm chí đi thăm các cuộc triển lãm nghệ thuật, học xem các buổi kịch vui, sau đó sẽ trả lời các vấn đề hoặc viết bài cảm nhận. Cứ như vậy đáp án nhận được là hai kết quả hoàn toàn khác nhau.
Mà cũng có lúc thầy giáo đứng trên lớp cho học sinh tự do phát biểu suy nghĩ cũng khiến cho học sinh phía dưới nhìn chằm chằm không nói lên lời vì kinh ngạc.
Có một lần trên khóa chính trị, một vị thầy giáo nói về suy nghĩ viển vông không thiết thực của xã hội hiện nay, cũng để cho học sinh học lý luận chủ nghĩa Mac- Lê Nin tự mình đi học hỏi tìm hiểu về về một đại gia đình sinh hoạt chung tại một chỗ.
Điều này làm cho Tô Nhiên cảm thấy khó có thể tin được.
Dĩ nhiên, cũng có những tiết học khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ.
Do giáo trình môn hóa học chính là do thầy chủ nhiệm tự mình đảm nhiệm giảng dạy. Thầy giáo viết rất nhiêu sách, tài liệu giảng dạy trong trường học cũng là do thầy biên soạn, nhưng cuối cùng thầy vẫn yêu cầu dùng phương pháp giảng dây kết hợp với tài liệu sâu sắc nhất, để giải thích kiến thức rõ ràng nhất, làm cho 99% số học sinh như đi lạc vào mây, không thể hiều nổi thầy đang nói về cái gì.
“Tần Trạch anh có hiểu không?” Hai con mắt của Tô Nhiên sớm đã biến thành vòng tròn đồng tâm, cô sớm đã giơ cờ đầu hàng.
Tần Trạch hơi nâng cằm, cầm bút trong tay xoay vòng tròn, cười híp mắt nhìn vào đôi mắt đen lúng liếng của Tô Nhiên: “Nghe xong, một chút cũng không hề hiểu.”
“Có phải khả năng ngoại ngữ của chúng ta quá kém hay không?” Tô Nhiên cảm thấy nhức đầu hỏi lại.
Tần Trạch chỉ vào một đoàn người đầu óc cũng đang choáng váng ở bên cạnh.
Tô Nhiên kéo hai tai thỏ của mình xuống, đáp án quá rõ ràng, vấn đề không phải ở phía bọn họ, mà vấn đề là ở chỗ thầy giáo.
Tần Trạch đỡ Tô Nhiên lên, cười rực rỡ lên một cái với cô, sau đó dịu dàng đem cô thả vào trong túi áo của mình: “Nhấn mạnh vào cuộc cạnh tranh ở nước Mỹ, một vị trí công tác cũng phải chú ý đến hệ thống cuộc sống, đồng thời cũng phải chú ý đến thâm niên công tác.”
“Giáo sư đại học?” Tô Nhiên thử dò xét hỏi.
Tần Trạch gật đầu một cái, nâng cằm nhìn về phía bục giảng, chậm rãi nói về chuyện cũ: “Ở nước Mĩ vẫn còn tồn tại một loại chức vụ như vậy, một khi sự cố gắng đạt được chức vụ như vậy, thì có nghĩa là không lo cơm áo, không lo áp lực cuộc sống quá lớn.diễn đàn l~ê qu`ý đ#ôn Có làm công việc này hay không hoặc có hoàn thành tốt công việc này hay không, nó phụ thuộc vào phẩm chất cá nhân và tâm tình của người đó.”
Tô Nhiên như có điều suy nghĩ gật đầu: “Như vậy là góp một phần làm nhạt ý thức cạnh tranh giữa các giáo sư, không thích hoặc khinh thường làm xong công việc. Chủ nghiệm dạy môn hóa học là một ví dụ điển hình. Không trách được trong trường này có nhiều trợ giáo người Trung Quốc, Ấn Độ như vậy.”
“Tại sao?” Tần Trạch phối hợp nhỏ giọng hỏi.
“Đương nhiên là bởi vì dưới chế độ như vậy, một mặt nhà trường không thể không chi rất nhiều tiền để nuôi một giáo sư, một mặt họ phải trả tiền để yêu cầu trợ lí quay trở lại giảng dạy, từ các trường đại học của nhà nước đến các trường đại học tư nhân nổi tiếng, đều có một số lượng không ít những người Trung Quốc, Ấn Độ, Hàn Quốc đảm nhiệm vai trò người trợ giảng, tạo nên hiện tượng ở nước Mỹ trong các trường đại học có rất nhiều các trợ giảng. Chính bởi vì như vậy, một số trường đại học ở Mỹ cũng không phải đã tốt hơn đại học ở Trung Quốc a.”
Cuối cùng, ánh mắt của Tô Nhiên lóe sáng, tình cảm yêu nước sâu đậm của cô tự nhiên phát sinh.
“Thật không hổ là Tô Nhiên nhà chúng ta, nhìn mọi việc đều sáng tỏ nha.” Tần Trạch cười híp mắt, trong âm thanh khàn khàn kia mang theo một chút vị nịnh bợ.
Tô Nhiên trợn mắt nhìn anh một cái, chị đây bị cậu khen một chút lại cảm thấy không vui, chị sống nhiều hơn cậu bao nhiêu năm, hiện tại ngược lại bị cậu vượt qua, cô cảm thấy hơi tức giận.
Sau tiết học hóa học, còn lại đều là bài chuyên nghành của Tần Trạch.
Đi lên trên lớp, Tần Trạch và Tô Nhiên liền phát hiện ra một chuyện kì lạ.
Người đi học, gần như đều là người châu Á, trong đó chiếm đa số là du học sinh Trung Quốc.
Khi bắt đầu học, đi lên lớp là một thầy giáo người Trung Quốc.
Tô Nhiên và Tần Trạch trợn tròn hai mắt, đây quả là một tình huống thần kì.
Mấy học sinh dự thính người Mỹ, ở một bên chế nhạo nói: “Đến với tiết học toán, bạn phải học nói tiếng Trung, kèm theo đó là học thói quen ăn uống của người Trung Quốc mới được.”
Hai người nghe xong, ở trong lòng cười một tiếng, nhìn thế trận này, đúng là có chuyện như vậy thật.
Người Mỹ và người Trung Quốc cũng có những khác biệt rất lớn. 80%học sinh Mỹ không tìm hiểu những vấn đề họ không thích, nhưng những quan tâm đến việc học là sự ưa thích hàng đầu. Chuyện này rất khác biệt so với người Trung Quốc, vì người trung Quốc là vì sự nghiệp mà học các bài chuyên ngành khác nhau.
Rất nhiều học sinh Mỹ vào thời điểm lựa chọn môn học chuyên ngành, thích chọn văn học, triết học, lịch sử, hí kịch, những môn này trong mắt một ít người Trung Quốc là môn không mấy hữu ích trong vấn đề kiến thức chuyên ngành, những môn này trở thành những ngành nghề ít được quan tâm ở Trung Quốc.
Đa số người Mỹ không muốn lựa chọn toán học khô khan, điều này cũng chính là rất nhiều nhân tài về khoa học tự nhiên gốc Hoa đến nước Mỹ nổi danh, là nguyên nhân là đây là nơi tiêu thụ tốt. Cũng vì vậy một số trường Đại học ở Mỹ, tiếng Trung trở thành ngôn ngữ chính thức.
Hiển nhiên, đại học Vincent chính là một trường đại học như vậy.
Thầy giáo toán học có vóc người không cao, mà lại là một người đàn ông trung niên gầy gò.
Thầy vừa lên lớp, nhìn một vòng xung quanh, phát hiện quả nhiên tình trạng cũng giống như năm trước, hơn một nửa đều là học sinh trung Quốc. Còn lại cũng là người Ấn Độ, Nam Mỹ, một trường rộng lớn gồm nhiều quốc gia, tiếng Anh trở thành ngôn ngữ có lợi, gắn kết mọi người lại mới nhau.
Mặt thầy rất nghiêm túc, cũng không nói nhiều về những chuyện khác, chỉ giới thiệu ngắn gọn, mình là người họ Trương, sau đó lại nói thêm một câu: “Mọi người khi ở trong trường học không thể nói tiếng mẹ đẻ, mà phải trao đổi với nhau bằng tiếng Anh.”
Sau đó lập tức bắt đầu giảng bài.
Tần Trạch và Tô Nhiên liếc mắt nhìn nhau, rất ăn ý cùng nhau cười một tiếng.
Đi học, nghe thầy Trương giảng bài, Tô Nhiên tự nhận là mình có thể hiểu được một phần ba, một phần ba nữa là do đoán ra, còn lại một phần ba là hoàn toàn không hiểu, cũng may trong lớp có bạn học người Mỹ, giáo viên đặt câu hỏi hoặc để cho mọi người đặt câu hỏi, mọi người vội vàng như lửa cháy xém mông, cho nên không lo lắng sẽ bắt những người không phải người Mỹ trả lời. Điều này làm cho đại đa số mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tình huống của Tần Trạch cũng không khác biệt nhiều lắm so với tình huống của Tô Nhiên, nhưng mà ở trên lớp anh cũng có trả lời một lần, quan điểm của anh cũng khiến cho ánh mắt thầy Trương hơi thỏa mái hơn một chút.
“Em tên gì?” Vẻ mặt hài lòng, thầy Trương hỏi.
Tần Trạch cười cười: “Tần Trạch.” Giới thiệu tên với người Trung Quốc là một việc rất dễ dàng không cần tốn sức lực.
“Quan điểm tốt, tiếp tục cố gắng.” Thầy Trương nhẹ nhàng khen một câu, sau đó đánh dấu vào sổ điểm danh.
Khiến cho phần lớn sinh viên đại học hơi bị rung lên trong lòng, nói thế nào, trên lớp học này, cuối cùng không phải là người Mỹ độc quyền, còn khiến cho một người khó tính như thầy Trương cũng phải mở miệng khích lệ một câu.
Tô Nhiên nhìn mọi người đều là ánh mắt sung bái, thầm cảm thấy thoái mái trong lòng.
Người đàn ông của tôi chính là không giống với người khác, ha ha.
Buổi tối, khi trở về nhà trọ, Tô Nhiên quấn lấy Tần Trạch, để cho Tần Trạch mang cô đi dự thính ở khoa bác sĩ thú y, Tần Trạch đang cầm một quyển sách thật dầy, tay ngừng lại ghi chú, cười cười sờ đầu thỏ của Tô Nhiên.
“Được, được, ngày mai sẽ dẫn em đi, ngoan, anh còn mấy cái luận văn còn phải viết, ba ngày nữa có cuộc thi trong lớp số học, cuối tuần còn có buổi thảo luận ở lớp học hóa học phải nộp báo cáo lên, thỏ ngoan, tự mình sang bên cạnh chơi đi.” Tần Trạch nói xong lại vùi đầu chăm chỉ học tập.
Thời gian của anh cũng rất vội vàng. Nhiệm vụ bên phía Trung Quốc kia cũng sắp phải hoàn thành rồi.
Tô Nhiên nhìn Tần Trạch ngoan ngoãn gật đầu, không đi làm phiền anh nữa.
Ai, thời điểm cô học đại học rất dễ dàng, mỗi ngày xem chút truyện, chơi trò chơi để vui đùa một chút, đâu có mệt mỏi như vậy chứ. Quả nhiên giáo trình ở nước Mỹ nặng hơn giáo trình ở Trung Quốc gấp trăm lần.
Tác giả :
Liễu Như An