Sống Lại Chỉ Để Yêu Em Lần Nữa
Chương 64: Ảnh chụp
Edit: Thanh Thạch
Vương Đại Hổ tránh ở nhà Phùng Nam ba ngày, nhưng hắn rốt cuộc vẫn phải đến trường, mà trường thì không chạy đi đâu được, cho nên đương nhiên hắn bị Khổng Tú Mai bắt được. Mấy ngày không thấy, trông bà già hơn nhiều, trên gương mặt đều là đau khổ và tuyệt vọng.
“Đại Hổ, Đại Hổ, cô cầu xin cháu, cháu nói cho cô biết Nhiên Nhiên ở đâu có được không? Cô cầu xin cháu, xin cháu!” Khổng Tú Mai không để ý đây là sân trường người qua kẻ lại, phịch một cái quỳ xuống đất, giữ chặt ống quần Vương Đại Hổ cầu xin không ngừng.
Phùng Nam ở bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, nghi hoặc tròn mắt nhìn sang Vương Đại Hổ, tựa hồ muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra thế này?
Vương Đại Hổ đanh mặt, mím môi, không nói một tiếng.
Khổng Tú Mai tiếp tục khóc cầu, thanh âm thê lương, khuôn mặt đau khổ, cho dù là người xa lạ đi ngang qua nhìn thấy cũng không khỏi nảy sinh đồng tình!
Phùng Nam thấy người dừng bước vây xem càng ngày càng đông, lại nghe người phụ nữ này khổ sở khóc hỏi Lý Thanh Nhiên ở đâu, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Anh Thanh Nhiên đi Mỹ rồi, cuối tháng mới về!”
Tiếng khóc của Khổng Tú Mai dừng lại, hai gò má vốn trắng bệch càng trở nên tái xanh, bác sĩ nói, nếu không ghép thận sớm thì con bà chỉ sống được thêm mấy ngày, mà tia hi vọng suy nhất lại ở tít tận bên Mỹ…..
“Không, không —-” Khổng Tú Mai càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng kích động, toàn bộ thân thể không ngừng run rẩy, đột nhiên, mở to mắt ngã xuống.
Vương Đại Hổ sững người, nhanh chóng cùng Phùng Nam đỡ người đến bệnh viện.
Trong phòng cấp cứu, sau khi kiểm tra, bác sĩ nói là bởi vì thời gian dài thiếu dinh dưỡng cộng với thần kinh lo âu và bị mất nước nên mới ngất đi.
“Anh Đại Hổ, rốt cuộc là có chuyện gì?” Ở hành lang bệnh viện, Phùng Nam lo lắng hỏi.
Vương Đại Hổ hít sâu một hơi, cũng không giấu giếm mà kể lại toàn bộ sự tình.
“Cái gì? Người kia là – mẹ anh Thanh Nhiên?” Phùng Nam kinh ngạc.
Vương Đại Hổ gật đầu, nói: “Mẹ Nhiên Nhiên vứt bỏ em ấy từ lúc còn rất nhỏ, sau đó bà ta đến Bắc Kinh sống cùng người đàn ông khác, đẻ được một đứa con gái. Bây giờ nó bị bệnh, cần ghép thận, nên là –”
“Cho nên bọn họ liền nghĩ tới anh Thanh Nhiên?” Phùng Nam tức đến đỏ mặt, hai tay nắm chặt: “Thật quá đáng! Thật sự là quá đáng! Lúc không cần thì vứt bỏ anh Thanh Nhiên, không quan tâm. Bây giờ con gái bị bệnh lại chạy tới khóc lóc, thiên hạ này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy! Lại nói – đây là phải cắt một quả thận của mình đem cho! Cứ khóc lóc xin xỏ như thế mà muốn người ta đáp ứng, đúng là đầu óc có bệnh!”
Vương Đại Hổ nghe vậy hít sâu một hơi, những lời này Phùng Nam nói đúng là chọc trúng suy nghĩ của hắn.
Có lẽ trong lòng Khổng Tú Mai, Nhiên Nhiên có cũng được mà không có cũng không sao. Lúc không cần thì căn bản không nghĩ tới, mà hiện tại lúc cần – lại không phải cần cậu mà là cần nội tạng của cậu. Hắn quả thực không thể tưởng tượng được nếu Nhiên Nhiên biết chuyện này thì cậu sẽ đau lòng như thế nào, khó chịu như thế nào.
“Không nên nói chuyện này cho em ấy biết!” Vương Đại Hổ nói với Phùng Nam: “Không được để em ấy biết chuyện này.”
“Nhưng mà!” Phùng Nam do dự hỏi: “Nhưng mà chung quy không giấu được bao lâu! Một ngày nào đó anh ấy sẽ biết.”
“Dù sao em ấy còn đang ở Mỹ.” Vương Đại Hổ cắn răng nói như vậy.
Đợi Lý Thanh Nhiên từ Mỹ trở về, con bé kia, sợ là đã….
Không biết tại sao Vương Đại Hổ đột nhiên nhớ tới sáu bảy năm trước, ở trước cửa hàng hoa quả, một thân ảnh nho nhỏ cầm hộp kem tung tăng chạy về phía mẹ mình.
Nhất thời, lòng hắn cũng khó chịu.
Trong lúc hắn còn đang trầm tư, Khổng Tú Mai tỉnh lại.
“Uyển Nhi, Uyển Nhi….” Bà mở to hai mắt trống rỗng nhìn trần nhà trắng toát, từng hàng nước mắt thi nhau chảy xuống.
Vương Đại Hổ dù giận bà vô tình đối với Lý Thanh Nhiên, lúc này cũng không khỏi động một tia trắc ẩn.
Chung quy cũng chỉ là một người mẹ toàn tâm toàn ý muốn cứu con gái mình! Thay Khổng Tú Mai trả tiền thuốc men, Vương Đại Hổ và Phùng Nam liền đi. Dọc đường đi hai người đều không nói chuyện, không khí trầm mặc tựa hồ sắp ngưng trệ!
Cuối cùng lại dặn cậu ta không được để lộ việc này với Lý Thanh Nhiên, Vương Đại Hổ trở về nhà mình.
Buổi tối, Lý Thanh Nhiên gọi điện về. Trong lòng Vương Đại Hổ dậy sóng nhưng thanh âm Lý Thanh Nhiên rất bình thường, có vẻ như không biết chuyện gì.
Cúp điện thoại, Vương Đại Hổ mở máy tính, bắt đầu tìm kiếm nhiễm trùng đường tiểu, ghép thận, bệnh viện ghép thận, sau đó lại xem từng kết quả hiển thị, thẳng đến đêm khuya. Như trên mạng nói, mỗi người có hai quả thận, nếu cắt một quả, trên lý thuyết thì đối với thân thể không có ảnh hưởng nhưng thực tế sao lại không có chút ảnh hưởng nào? Giống như bình thường là công việc của hai người, một ngày đột nhiên một người đi mất, lượng công việc lại không đổi, kết quả cũng chỉ có thể khiến một người làm việc của hai người!
Như thế không phải sẽ tăng thêm gánh nặng sao.
Huống hồ…..
Vương Đại Hổ ngẩng đầu thờ dài, hai mày nhíu càng chặt. Người khác có lẽ không rõ nhưng hắn biết, Lý Thanh Nhiên bởi vì trước đây bị ba thường xuyên ngược đãi, xương cốt cả người vốn yếu, cho dù Vương Đại Hổ sau này hao hết tâm tư tẩm bổ cho cậu nhưng vì bị thương căn cốt nên so với người bình thường khoẻ mạnh thì cậu vẫn yếu hơn nhiều.
Thân thể đơn bạc như vậy, Vương Đại Hổ làm sao mà nhẫn tâm, làm sao có thể đồng ý cho cậu hiến thận cho người khác!
Này không phải chính là muốn lấy mạng của mình hiến cho người khác sao?
Nhưng mà!!!
Vương Đại Hổ nâng lên hai tay nặng nề che mắt, nhưng mà, Nhiên Nhiên nhất định sẽ đáp ứng, cậu nhất định sẽ đáp ứng hiến thận cho con bé kia!
Nhất định sẽ đáp ứng!
Mình rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
.
Một đêm không ngủ, ngày hôm sau, Vương Đại Hổ mang theo hai mắt gấu trúc, gương mặt đầy mỏi mệt một lần nữa đi đến bệnh viện.
Hắn đã hỏi thăm qua, trong danh sách bệnh nhân ở đây đúng là có một cô bé tên Tần Uyển Nhi bị nhiễm trùng đường tiểu.
Đứng ở cửa, Vương Đại Hổ xuyên qua lớp thuỷ tinh nhìn vào bên trong.
Nhìn một cái lại khiến cả người hắn cứng đờ, chỉ thấy trên giường bệnh, một thân hình nhỏ bé gầy teo đang nằm, ở trên thì đeo mặt nạ dưỡng khí, dưới bụng cắm rất nhiều ống dẫn, bên cạnh tiếng máy móc không ngừng vang lên.
Do dự một lúc, cuối cùng hắn vẫn đẩy cửa bước vào.
Con bé nhìn qua thật sự rất gầy, cũng rất suy yếu. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch không một tia huyết sắc nhưng cái miệng lại tím tái giống như bị trúng kịch độc.
Có lẽ nghe thấy tiếng mở cửa, con bé mở mắt.
Nâng tay run rẩy gỡ mặt nạ dưỡng khí ra, nó suy yếu hỏi: “Anh là ai?”
Vương Đại Hổ hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “Anh họ Vương, anh là….”
“Em biết!” Không đợi Vương Đại Hổ nói hết câu, con bé lập tức tiếp lời: “Anh, anh chính là anh Vương Đại Hổ! Anh là bạn của anh em…. Uyển Nhi nghe mẹ nói qua!”
Vương Đại Hổ kéo ghế dựa, ngồi xuống cạnh giường.
“Đúng rồi! Em thật thông minh, lập tức đoán được!”
Con bé yếu ớt kéo kéo khoé miệng, khuôn mặt lộ ra chút thần sắc vui vẻ.
Chỉ thấy nó nói: “Anh Đại Hổ…. Anh, anh em đến thăm Uyển Nhi sao?”
Vương Đại Hổ hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười nói: “Anh em đi Mỹ rồi, còn chưa trở lại.”
Hắn vốn tưởng rằng con bé sẽ lộ ra biểu tình tràn ngập hận ý, nhưng ai biết nó chỉ có chút thất vọng nói: “Thế à!” Rồi sau đó liền muốn Vương Đại Hổ kể về Lý Thanh Nhiên.
Thấy nó tràn ngập chờ mong, Vương Đại Hổ cho dù cứng rắn đến mấy cũng không cự tuyệt được, đành chọn một ít chuyện về Lý Thanh Nhiên mà nói cho nó.
“Thật sao? Anh của em lợi hại như vậy?” Con bé hai mắt toả sáng, lấp lánh lấp lánh như động vật nhỏ.
“Đương nhiên! Em ấy từ nhỏ đã giỏi, mỗi lần thi đều đứng đầu, rất thông minh!”
“Đúng! Đúng!” Con bé đầy mặt tự hào nói: “Anh ấy rất thông minh, anh ấy về sau sẽ trở thành bác sĩ mà!”
Vương Đại Hổ cười cười, bỗng nhiên hỏi: “Đúng rồi, sao không thấy ba mẹ em đâu?”
Sắc mặt Tần Uyển Nhi tối sầm, trả lời: “Ba Uyển Nhi đã qua đời nhiều năm rồi, hiện tại chỉ có mẹ ở với em thôi, mẹ về nhà làm cơm một lát liền quay lại.”
“Thế à….”
“Nhưng mà, Uyển Nhi tuy rằng không có ba nhưng Uyển Nhi còn có anh trai mà!” Tần Uyển Nhi dùng giọng điệu có chút cao hứng lại có chút khổ sở nói: “Khi mẹ nói cho em biết em còn có một anh trai, em thật sự rất vui, em từ nhỏ liền muốn có anh trai, anh ấy có thể chơi với em, có thể dạy em học bài, còn có thể đánh mấy thằng nhóc xấu vẫn luôn bắt nạt em, nhưng mà –” Thanh âm nó lại có chút suy sụp: “Nhưng mà, bởi vì em bị bệnh nên không thể đi gặp anh ấy.”
Vương Đại Hổ: “……”
“Đúng rồi, em cho anh xem bảo bối của em!” Tần Uyển Nhi khó khăn lấy từ dưới gối ra một quyển album ảnh, ý bảo Vương Đại Hổ lật xem.
Trong album có rất nhiều ảnh chụp, phần lớn là của Tần Uyển Nhi, ảnh từ bé đến lớn, không dưới trăm cái, Vương Đại Hổ lại chú ý tới một cái, đó là một cái ảnh gia đình.
Ba, mẹ, còn có một em bé chưa đầy một tuổi.
Dù đã qua nhiều năm nhưng Vương Đại Hổ mơ hồ vẫn có thể nhận ra, người này chính là người đàn ông năm đó xuất hiện tại cửa nhà Khổng Tú Mai.
Cho nên, Vương Đại Hổ thật sự có chút chấn kinh.
Hắn khiếp sợ không phải cái gì khác mà chính là tướng mạo của người này.
Thanh nhã, nhìn qua lại có hai phần tương tự Lý Thanh Nhiên.
Vương Đại Hổ tránh ở nhà Phùng Nam ba ngày, nhưng hắn rốt cuộc vẫn phải đến trường, mà trường thì không chạy đi đâu được, cho nên đương nhiên hắn bị Khổng Tú Mai bắt được. Mấy ngày không thấy, trông bà già hơn nhiều, trên gương mặt đều là đau khổ và tuyệt vọng.
“Đại Hổ, Đại Hổ, cô cầu xin cháu, cháu nói cho cô biết Nhiên Nhiên ở đâu có được không? Cô cầu xin cháu, xin cháu!” Khổng Tú Mai không để ý đây là sân trường người qua kẻ lại, phịch một cái quỳ xuống đất, giữ chặt ống quần Vương Đại Hổ cầu xin không ngừng.
Phùng Nam ở bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, nghi hoặc tròn mắt nhìn sang Vương Đại Hổ, tựa hồ muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra thế này?
Vương Đại Hổ đanh mặt, mím môi, không nói một tiếng.
Khổng Tú Mai tiếp tục khóc cầu, thanh âm thê lương, khuôn mặt đau khổ, cho dù là người xa lạ đi ngang qua nhìn thấy cũng không khỏi nảy sinh đồng tình!
Phùng Nam thấy người dừng bước vây xem càng ngày càng đông, lại nghe người phụ nữ này khổ sở khóc hỏi Lý Thanh Nhiên ở đâu, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Anh Thanh Nhiên đi Mỹ rồi, cuối tháng mới về!”
Tiếng khóc của Khổng Tú Mai dừng lại, hai gò má vốn trắng bệch càng trở nên tái xanh, bác sĩ nói, nếu không ghép thận sớm thì con bà chỉ sống được thêm mấy ngày, mà tia hi vọng suy nhất lại ở tít tận bên Mỹ…..
“Không, không —-” Khổng Tú Mai càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng kích động, toàn bộ thân thể không ngừng run rẩy, đột nhiên, mở to mắt ngã xuống.
Vương Đại Hổ sững người, nhanh chóng cùng Phùng Nam đỡ người đến bệnh viện.
Trong phòng cấp cứu, sau khi kiểm tra, bác sĩ nói là bởi vì thời gian dài thiếu dinh dưỡng cộng với thần kinh lo âu và bị mất nước nên mới ngất đi.
“Anh Đại Hổ, rốt cuộc là có chuyện gì?” Ở hành lang bệnh viện, Phùng Nam lo lắng hỏi.
Vương Đại Hổ hít sâu một hơi, cũng không giấu giếm mà kể lại toàn bộ sự tình.
“Cái gì? Người kia là – mẹ anh Thanh Nhiên?” Phùng Nam kinh ngạc.
Vương Đại Hổ gật đầu, nói: “Mẹ Nhiên Nhiên vứt bỏ em ấy từ lúc còn rất nhỏ, sau đó bà ta đến Bắc Kinh sống cùng người đàn ông khác, đẻ được một đứa con gái. Bây giờ nó bị bệnh, cần ghép thận, nên là –”
“Cho nên bọn họ liền nghĩ tới anh Thanh Nhiên?” Phùng Nam tức đến đỏ mặt, hai tay nắm chặt: “Thật quá đáng! Thật sự là quá đáng! Lúc không cần thì vứt bỏ anh Thanh Nhiên, không quan tâm. Bây giờ con gái bị bệnh lại chạy tới khóc lóc, thiên hạ này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy! Lại nói – đây là phải cắt một quả thận của mình đem cho! Cứ khóc lóc xin xỏ như thế mà muốn người ta đáp ứng, đúng là đầu óc có bệnh!”
Vương Đại Hổ nghe vậy hít sâu một hơi, những lời này Phùng Nam nói đúng là chọc trúng suy nghĩ của hắn.
Có lẽ trong lòng Khổng Tú Mai, Nhiên Nhiên có cũng được mà không có cũng không sao. Lúc không cần thì căn bản không nghĩ tới, mà hiện tại lúc cần – lại không phải cần cậu mà là cần nội tạng của cậu. Hắn quả thực không thể tưởng tượng được nếu Nhiên Nhiên biết chuyện này thì cậu sẽ đau lòng như thế nào, khó chịu như thế nào.
“Không nên nói chuyện này cho em ấy biết!” Vương Đại Hổ nói với Phùng Nam: “Không được để em ấy biết chuyện này.”
“Nhưng mà!” Phùng Nam do dự hỏi: “Nhưng mà chung quy không giấu được bao lâu! Một ngày nào đó anh ấy sẽ biết.”
“Dù sao em ấy còn đang ở Mỹ.” Vương Đại Hổ cắn răng nói như vậy.
Đợi Lý Thanh Nhiên từ Mỹ trở về, con bé kia, sợ là đã….
Không biết tại sao Vương Đại Hổ đột nhiên nhớ tới sáu bảy năm trước, ở trước cửa hàng hoa quả, một thân ảnh nho nhỏ cầm hộp kem tung tăng chạy về phía mẹ mình.
Nhất thời, lòng hắn cũng khó chịu.
Trong lúc hắn còn đang trầm tư, Khổng Tú Mai tỉnh lại.
“Uyển Nhi, Uyển Nhi….” Bà mở to hai mắt trống rỗng nhìn trần nhà trắng toát, từng hàng nước mắt thi nhau chảy xuống.
Vương Đại Hổ dù giận bà vô tình đối với Lý Thanh Nhiên, lúc này cũng không khỏi động một tia trắc ẩn.
Chung quy cũng chỉ là một người mẹ toàn tâm toàn ý muốn cứu con gái mình! Thay Khổng Tú Mai trả tiền thuốc men, Vương Đại Hổ và Phùng Nam liền đi. Dọc đường đi hai người đều không nói chuyện, không khí trầm mặc tựa hồ sắp ngưng trệ!
Cuối cùng lại dặn cậu ta không được để lộ việc này với Lý Thanh Nhiên, Vương Đại Hổ trở về nhà mình.
Buổi tối, Lý Thanh Nhiên gọi điện về. Trong lòng Vương Đại Hổ dậy sóng nhưng thanh âm Lý Thanh Nhiên rất bình thường, có vẻ như không biết chuyện gì.
Cúp điện thoại, Vương Đại Hổ mở máy tính, bắt đầu tìm kiếm nhiễm trùng đường tiểu, ghép thận, bệnh viện ghép thận, sau đó lại xem từng kết quả hiển thị, thẳng đến đêm khuya. Như trên mạng nói, mỗi người có hai quả thận, nếu cắt một quả, trên lý thuyết thì đối với thân thể không có ảnh hưởng nhưng thực tế sao lại không có chút ảnh hưởng nào? Giống như bình thường là công việc của hai người, một ngày đột nhiên một người đi mất, lượng công việc lại không đổi, kết quả cũng chỉ có thể khiến một người làm việc của hai người!
Như thế không phải sẽ tăng thêm gánh nặng sao.
Huống hồ…..
Vương Đại Hổ ngẩng đầu thờ dài, hai mày nhíu càng chặt. Người khác có lẽ không rõ nhưng hắn biết, Lý Thanh Nhiên bởi vì trước đây bị ba thường xuyên ngược đãi, xương cốt cả người vốn yếu, cho dù Vương Đại Hổ sau này hao hết tâm tư tẩm bổ cho cậu nhưng vì bị thương căn cốt nên so với người bình thường khoẻ mạnh thì cậu vẫn yếu hơn nhiều.
Thân thể đơn bạc như vậy, Vương Đại Hổ làm sao mà nhẫn tâm, làm sao có thể đồng ý cho cậu hiến thận cho người khác!
Này không phải chính là muốn lấy mạng của mình hiến cho người khác sao?
Nhưng mà!!!
Vương Đại Hổ nâng lên hai tay nặng nề che mắt, nhưng mà, Nhiên Nhiên nhất định sẽ đáp ứng, cậu nhất định sẽ đáp ứng hiến thận cho con bé kia!
Nhất định sẽ đáp ứng!
Mình rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
.
Một đêm không ngủ, ngày hôm sau, Vương Đại Hổ mang theo hai mắt gấu trúc, gương mặt đầy mỏi mệt một lần nữa đi đến bệnh viện.
Hắn đã hỏi thăm qua, trong danh sách bệnh nhân ở đây đúng là có một cô bé tên Tần Uyển Nhi bị nhiễm trùng đường tiểu.
Đứng ở cửa, Vương Đại Hổ xuyên qua lớp thuỷ tinh nhìn vào bên trong.
Nhìn một cái lại khiến cả người hắn cứng đờ, chỉ thấy trên giường bệnh, một thân hình nhỏ bé gầy teo đang nằm, ở trên thì đeo mặt nạ dưỡng khí, dưới bụng cắm rất nhiều ống dẫn, bên cạnh tiếng máy móc không ngừng vang lên.
Do dự một lúc, cuối cùng hắn vẫn đẩy cửa bước vào.
Con bé nhìn qua thật sự rất gầy, cũng rất suy yếu. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch không một tia huyết sắc nhưng cái miệng lại tím tái giống như bị trúng kịch độc.
Có lẽ nghe thấy tiếng mở cửa, con bé mở mắt.
Nâng tay run rẩy gỡ mặt nạ dưỡng khí ra, nó suy yếu hỏi: “Anh là ai?”
Vương Đại Hổ hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “Anh họ Vương, anh là….”
“Em biết!” Không đợi Vương Đại Hổ nói hết câu, con bé lập tức tiếp lời: “Anh, anh chính là anh Vương Đại Hổ! Anh là bạn của anh em…. Uyển Nhi nghe mẹ nói qua!”
Vương Đại Hổ kéo ghế dựa, ngồi xuống cạnh giường.
“Đúng rồi! Em thật thông minh, lập tức đoán được!”
Con bé yếu ớt kéo kéo khoé miệng, khuôn mặt lộ ra chút thần sắc vui vẻ.
Chỉ thấy nó nói: “Anh Đại Hổ…. Anh, anh em đến thăm Uyển Nhi sao?”
Vương Đại Hổ hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười nói: “Anh em đi Mỹ rồi, còn chưa trở lại.”
Hắn vốn tưởng rằng con bé sẽ lộ ra biểu tình tràn ngập hận ý, nhưng ai biết nó chỉ có chút thất vọng nói: “Thế à!” Rồi sau đó liền muốn Vương Đại Hổ kể về Lý Thanh Nhiên.
Thấy nó tràn ngập chờ mong, Vương Đại Hổ cho dù cứng rắn đến mấy cũng không cự tuyệt được, đành chọn một ít chuyện về Lý Thanh Nhiên mà nói cho nó.
“Thật sao? Anh của em lợi hại như vậy?” Con bé hai mắt toả sáng, lấp lánh lấp lánh như động vật nhỏ.
“Đương nhiên! Em ấy từ nhỏ đã giỏi, mỗi lần thi đều đứng đầu, rất thông minh!”
“Đúng! Đúng!” Con bé đầy mặt tự hào nói: “Anh ấy rất thông minh, anh ấy về sau sẽ trở thành bác sĩ mà!”
Vương Đại Hổ cười cười, bỗng nhiên hỏi: “Đúng rồi, sao không thấy ba mẹ em đâu?”
Sắc mặt Tần Uyển Nhi tối sầm, trả lời: “Ba Uyển Nhi đã qua đời nhiều năm rồi, hiện tại chỉ có mẹ ở với em thôi, mẹ về nhà làm cơm một lát liền quay lại.”
“Thế à….”
“Nhưng mà, Uyển Nhi tuy rằng không có ba nhưng Uyển Nhi còn có anh trai mà!” Tần Uyển Nhi dùng giọng điệu có chút cao hứng lại có chút khổ sở nói: “Khi mẹ nói cho em biết em còn có một anh trai, em thật sự rất vui, em từ nhỏ liền muốn có anh trai, anh ấy có thể chơi với em, có thể dạy em học bài, còn có thể đánh mấy thằng nhóc xấu vẫn luôn bắt nạt em, nhưng mà –” Thanh âm nó lại có chút suy sụp: “Nhưng mà, bởi vì em bị bệnh nên không thể đi gặp anh ấy.”
Vương Đại Hổ: “……”
“Đúng rồi, em cho anh xem bảo bối của em!” Tần Uyển Nhi khó khăn lấy từ dưới gối ra một quyển album ảnh, ý bảo Vương Đại Hổ lật xem.
Trong album có rất nhiều ảnh chụp, phần lớn là của Tần Uyển Nhi, ảnh từ bé đến lớn, không dưới trăm cái, Vương Đại Hổ lại chú ý tới một cái, đó là một cái ảnh gia đình.
Ba, mẹ, còn có một em bé chưa đầy một tuổi.
Dù đã qua nhiều năm nhưng Vương Đại Hổ mơ hồ vẫn có thể nhận ra, người này chính là người đàn ông năm đó xuất hiện tại cửa nhà Khổng Tú Mai.
Cho nên, Vương Đại Hổ thật sự có chút chấn kinh.
Hắn khiếp sợ không phải cái gì khác mà chính là tướng mạo của người này.
Thanh nhã, nhìn qua lại có hai phần tương tự Lý Thanh Nhiên.
Tác giả :
Nhất Cá Tiểu Bình Cái