Sống Lại Chỉ Để Yêu Em Lần Nữa
Chương 3: Chăm sóc
Edit: Thanh Thạch
Vô luận Vương Đại Hổ làm nũng chơi xấu kiểu gì, cuối cùng vẫn bị ông nội túm cổ lôi về.
Bà Đại Hổ ở nhà đợi sớm đã không còn kiên nhẫn, vừa thấy hai ông cháu rốt cuộc trở lại, liền vội vàng chạy ra đón.
Vớt sủi cảo đã được hâm nóng từ trong nồi ra, ba người vừa ăn vừa nói chuyện.
“Rốt cuộc là như thế nào?” Bà lão thấy cháu mình đi một hồi trở về thì bộ dạng ỉu xìu xìu: “Thằng bé này đúng là tò mò, kia có cái gì hay đâu mà cứ đòi đi theo.”
Vương Đại Hổ lúc này vẫn còn chìm đắm trong chuyện gặp lại Lý Thanh Nhiên, cũng không lên tiếng, thoạt nhìn có điểm ngốc.
Ngược lại Vương Thủ Dân có chút nghi hoặc, hôm nay biểu hiện của Vương Đại Hổ cũng quá “dũng cảm” đi, lúc ra tay đánh người thế nào cũng không giống một đứa bé sáu tuổi, rõ ràng chẳng khác gì dã thú bị chọc giận.
“Hổ Tử, cháu biết đứa bé nhà họ Lý kia sao?”
Vương Đại Hổ nghe vậy liền giật mình, trên mặt khôi phục vài phần thanh tỉnh.
Chỉ thấy khuôn mặt mập mạp lập tức hiện lên biểu tình lòng đầy căm phẫn, nắm tay nhỏ giơ lên: “Nhiên Nhiên là bạn tốt của cháu, ai bắt nạt cậu ấy, cháu đều đánh!”
Vương Thủ Dân gật gật đầu, nghĩ có lẽ là thằng bé này ở bên ngoài chơi thì quen biết, trẻ con nha, hai hồi liền thân.
Nghe ra còn có chuyện liên quan đến Vương Đại Hổ, bà nội sốt ruột, vội vàng hỏi rõ toàn bộ quá trình.
Vương Thủ Dân chỉ nói đơn giản.
Bà liền tét một phát vào mông cháu mình, nghĩ mà sợ, mắng: “Thằng mất dạy này, kẻ kia tay cầm dao mà mày cũng dám xông vào. Cho dù là trẻ con thì cũng quá to gan rồi!”
Vương Đại Hổ thấy bà thật sự tức giận, cụp mắt cúi đầu cũng không dám cãi lại.
Bà nhất quyết không tha, giáo huấn một hồi, sau rồi mới quay lại thở dài nói với người bạn già: “Ai! Lý Trường Quý kia hai năm nay càng nháo càng lớn, cứ cái dạng này tiếp tục, tôi thấy Tú Mai sớm muộn gì cũng có ngày chết trong tay hắn.”
Vương Thủ Dân đốt một điếu thuốc, rít hai hơi rồi nói: “Thì có thể thế nào, bà cũng biết tình huống nhà bọn họ. Trường Quý ngày thường kỳ thật có khác gì người bình thường đâu, chỉ là đầu óc có bệnh, lúc phát điên lên thì chẳng nhận ra người thân. Giằng co hai hồi liền đánh Tú Mai, sau tỉnh lại thì khóc rống hối hận, bà cũng không phải không biết, lại nói vậy cũng thật đáng thương.”
Vương Đại Hổ ở bên cạnh nghe xong liền hiểu ra.
Ba Nhiên Nhiên là “bệnh nhân tâm thần”, có khuynh hướng bạo lực, lúc phát bệnh liền đánh vợ.
Này quá nguy hiểm!
“Ông nội, người kia có bệnh như thế sao không đưa đến bệnh viện đi? Ông xem hôm nay ông ta còn lôi cả dao ra nữa, ngày nào đó không chừng liền giết người!”
Thời buổi bây giờ, kẻ tâm thần giết người cũng không phải ngồi tù.
“Cái gì mà giết người, trẻ con đừng có mà nói linh tinh!” Ông mắng một câu.
Bà Vương Đại Hổ nghe vậy liền nói: “Tôi thấy cháu nó nói không sai, còn như vậy có khi sau này tai nạn chết người thật ấy chứ! Hổ Tử, về sau cách nhà bọn họ xa một chút, cũng tránh thằng bé họ Lý kia xa một chút.”
Vương Đại Hổ sao có thể làm như vậy, vội vàng kể lể Lý Thanh Nhiên có bao nhiêu đáng thương.
Bà nội cũng mềm lòng, nói thêm vài câu rồi cũng không đề cập tới nữa.
.
Đêm nay, Vương Đại Hổ nằm trong chăn ấm nhưng nửa điểm buồn ngủ cũng không có.
Không kiềm được lại bắt đầu nhớ tới “kiếp trước”.
Thời điểm gặp Lý Thanh Nhiên chính là khi mình lên trung học, hai người học cùng lớp ba năm. Khi đó Lý Thanh Nhiên trong mắt mọi người chính là một kẻ “tính cách quái gở, gần như vô hình” nhưng thành tích học tập lại vô cùng tốt. Mà Vương Đại Hổ lại là nhân vật nổi tiếng trong trường, có cá tính, có nghĩa khí, dương quang sáng sủa. Hai người vốn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, lại bởi vì một lần tình cờ “anh hùng cứu mỹ nhân” mà dần dần quen biết nhau. Cho đến mấy năm sau dưới sự theo đuổi mặt dày mày dạn của Vương Đại Hổ, hai người rốt cuộc xác định quan hệ người yêu khi vào đại học.
Về sau ở cùng một chỗ, Lý Thanh Nhiên cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện nhà mình, Vương Đại Hổ có lén lút hỏi vài lần nhưng mỗi lần đều chẳng khác giẫm phải mìn. Dần dần, hắn cũng không dám hỏi nữa.
“Thì ra là bởi như thế này nên mới không nói sao?” Nhớ tới Lý Thanh Nhiên bộ dạng buồn bã, trái tim Vương Đại Hổ liền đau tựa kim đâm.
Không biết ở trong trạm xá có ấm không, Nhiên Nhiên buổi tối cũng chưa có ăn cơm, cứ như vậy mà ngủ, lúc này có đói bụng không?
Bị vây trong tâm trạng lo lắng, Vương Đại Hổ rốt cuộc chịu đựng qua một đêm dài nhất từ trước đến nay.
Sáng sớm hôm sau, gà trống trong sân vừa gáy, Vương Đại Hổ liền bật dậy.
Ở đây hắn có riêng một phòng nhỏ, không ảnh hưởng đến ông bà.
Mặc áo bông, quần bông, rồi dùng nước lạnh rửa mặt, Vương Đại Hổ rón ra rón rén đi tới bếp.
Đốt củi bắc bếp lò, đổ vào nồi một ít nước với hai chén gạo, bắt đầu nấu cháo. Bếp lò nhà nông lửa lớn, không bao lâu liền toả hương thơm phức, Vương Đại Hổ lấy sáu quả trứng gà từ dưới kệ bát, bỏ vào trong nồi cháo. Bên này hắn nấu nướng đến khí thế ngất trời, rốt cuộc vẫn đánh thức ông bà ở buồng trong.
Bà Đại Hổ khoác áo bông đi ra, trợn mắt há mồm nhìn cháu mình chạy ra chạy vào như con kiến.
“Mới sáng sớm mà cháu làm gì vậy?”
Vương Đại Hổ quay đầu lại, cười nịnh nọt: “Bà nội, Đại Hổ làm bữa sáng cho ông bà nha!”
Bà cảm động đến rơi nước mắt. Nhìn đi! Trên đời này còn có đứa trẻ nào hiếu thuận như vậy nữa chứ.
“Ôi cháu yêu cháu quý của bà!” Bà lão ôm chầm lấy cháu trai, bẹp bẹp hôn hai cái. Khen Đại Hổ thành đứa cháu ngoan nhất thiên hạ.
Chỉ là đứa cháu thiên hạ đệ nhất này, rốt cuộc là có hiếu thuận thật hay không thì chúng ta không biết, chỉ biết là đứa cháu ngoan này, thân hình nhỏ bé nhanh nhẹn, cái gì cần mang đều đeo trên người, chỉ để lại một câu: “Cháu đi xem Nhiên Nhiên.” liền vọt ra khỏi cổng.
Cái tốc độ kia, chính là khiến một câu: “Không cho đi!” của bà lão nghẹn lại trong họng.
Nhà Vương Đại Hổ tính ra cũng không xa trạm xá lắm, nhưng hắn vẫn là trẻ con, đi phải hơn nửa giờ mới đến. Lúc này đã là cuối năm, chính là giai đoạn lạnh nhất, chờ hắn bước qua cửa trạm xá, khuôn mặt nhỏ đã đông lạnh đến đỏ bừng.
Nhưng mà, Lý Thanh Nhiên lại không có trên giường.
Vương Đại Hổ nhíu mày, chạy sang phòng bệnh bên cạnh.
Quả nhiên, xốc lên mành vải trắng đầy mùi thuốc tiệt trùng liền nhìn thấy đứa nhỏ kia đang ghé vào giường bệnh ngủ say.
Vương Đại Hổ không có đánh thức cậu, hai mắt nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường – mẹ của Nhiên Nhiên.
“Kiếp trước”, tuy Nhiên Nhiên không hề đề cập tới chuyện trong nhà, nhưng Vương Đại Hổ dù sao cũng là người bên gối của cậu, năm rộng tháng dài cũng sẽ biết được một chút, ví dụ như, mẹ Nhiên Nhiên vứt bỏ cậu từ khi cậu còn rất nhỏ.
Vương Đại Hổ không thể nói rõ chính mình đang cảm thấy như thế nào, nhìn người phụ nữ nằm trên giường mặt mũi bầm dập, cả người đầy thương tích, hắn có thể nói gì?
“Cậu, cậu đến rồi?” Bỗng nhiên, một giọng nói khàn khàn vang lên, Lý Thanh Nhiên dụi dụi hai mắt mơ màng ngồi dậy.
Nhìn cậu y hệt con mèo nhỏ, đáng yêu đến nỗi Vương Đại Hổ phải chạy lại nhẹ nhàng “nhéo” cái mặt kia hai cái.
“Nhiên Nhiên đói bụng không? Anh Đại Hổ mang đồ ăn cho em nè.”
Để cậu đi rửa mặt, Vương Đại Hổ lấy ra cái cặp lồng. Thời này vẫn chưa có hộp giữ ấm, đồ ăn đều đựng trong cặp lồng, Đại Hổ sợ ra ngoài lạnh nên bọc mấy tầng khăn. Bởi vì ủ kín nên cháo còn chưa nguội.
“Này –” Vương Đại Hổ đưa cho cậu một cái thìa.
Lý Thanh Nhiên nhìn hắn, hơi bĩu môi, không nhận.
Thật không hổ là “Con mèo lạnh lùng quật cường” sau này nha, Vương Đại Hổ nhếch miệng, đem chiếc thìa nhét vào móng vuốt con mèo, hù doạ: “Ăn đi!”
Lý Thanh Nhiên vẫn không có động, cậu quay lại nhìn mẹ đang nằm trên giường bệnh.
Vương Đại Hổ xoa xoa đầu cậu: “Đã để phần rồi, để cô ấy ngủ tiếp một lát, lúc nào tỉnh thì ăn.”
“Tôi chỉ ăn một phần thôi!”
Vương Đại Hổ ngẩn người, lát sau cười nói: “Được rồi!”
Đứa nhỏ này rõ ràng là rất đói, cả cặp lồng cháo hơn phân nửa đều chui vào bụng cậu, Vương Đại Hổ nhìn cậu như vậy mà đau lòng ghê gớm. Bóc ba quả trứng gà, Lý Thanh Nhiên ăn một quả rồi cũng không chịu ăn nữa, khiến Vương Đại Hổ lại phải doạ dẫm một hồi mới ăn thêm.
Cả buổi sáng, Vương Đại Hổ đều ngồi trong trạm xá với cậu.
Thẳng đến gần trưa mới trở về nhà một chuyến.
Cơm trưa bà nội làm khoai tây thái chỉ xào tiêu[1] với canh cải thảo đậu phụ[2]. Sợi khoai tây được xào mềm trơn bóng thơm phức, rau cải cùng đậu trắng nõn chen chúc trong bát canh, nhìn mà phát thèm.
Vương Đại Hổ ăn mấy miếng rồi cũng chẳng khách khí cho một đống vào cặp lồng, Nhiên Nhiên nhà hắn còn chưa có ăn đâu!
Đương nhiên, hành động này cũng rước lấy không ít cằn nhằn, nhưng Vương Đại Hổ da mặt rất dày nha, một đống nào là “Bà nội thật là từ bi”, “Bà nội đúng là Bồ Tát tái thế”, “Bà ơi đây là tích đức đấy” khiến bà lão bị cháu mình nói đến mơ mơ màng màng. Hơn nữa dù sao cũng cùng một thôn, đưa hai bữa cơm cũng không tốn cái gì, bà cũng không phản đối nữa.
Khi Vương Đại Hổ trở lại phòng bệnh, Khổng Tú Mai đã tỉnh, không những thế, trong phòng còn có thêm hai người lạ, một nam một nữ.
Hắn liếc mắt liền thấy được Lý Thanh Nhiên đang ngồi bên mẹ mình.
Chính là tay nắm chặt, miệng mím lại, trên mặt tràn đầy phẫn nộ.
Vương Đại Hổ hai mắt cong cong.
Cũng không thèm nhìn hai người không quen biết, hắn đi thẳng đến bên giường bệnh nói với Khổng Tú Mai: “Cháu chào cô, cháu là Vương Đại Hổ, là bạn của Nhiên Nhiên!” (là chồng tương lai)*
*Mấy chỗ mở ngoặc đều là lời tác giả hết nhé.
Khổng Tú Mai lau nước mắt trên mặt, miễn cưỡng cười nói: “Là Hổ Tử nhà trưởng thôn phải không! Cô vừa nghe Nhiên Nhiên nói, lần này thật đúng là cảm ơn nhà cháu!”
“Không có việc gì ạ, đều là người một nhà mà cô!” Vương Đại Hổ khoe cả hàm răng trắng, cười đến so với cún còn thân thiết hơn.
Vô luận Vương Đại Hổ làm nũng chơi xấu kiểu gì, cuối cùng vẫn bị ông nội túm cổ lôi về.
Bà Đại Hổ ở nhà đợi sớm đã không còn kiên nhẫn, vừa thấy hai ông cháu rốt cuộc trở lại, liền vội vàng chạy ra đón.
Vớt sủi cảo đã được hâm nóng từ trong nồi ra, ba người vừa ăn vừa nói chuyện.
“Rốt cuộc là như thế nào?” Bà lão thấy cháu mình đi một hồi trở về thì bộ dạng ỉu xìu xìu: “Thằng bé này đúng là tò mò, kia có cái gì hay đâu mà cứ đòi đi theo.”
Vương Đại Hổ lúc này vẫn còn chìm đắm trong chuyện gặp lại Lý Thanh Nhiên, cũng không lên tiếng, thoạt nhìn có điểm ngốc.
Ngược lại Vương Thủ Dân có chút nghi hoặc, hôm nay biểu hiện của Vương Đại Hổ cũng quá “dũng cảm” đi, lúc ra tay đánh người thế nào cũng không giống một đứa bé sáu tuổi, rõ ràng chẳng khác gì dã thú bị chọc giận.
“Hổ Tử, cháu biết đứa bé nhà họ Lý kia sao?”
Vương Đại Hổ nghe vậy liền giật mình, trên mặt khôi phục vài phần thanh tỉnh.
Chỉ thấy khuôn mặt mập mạp lập tức hiện lên biểu tình lòng đầy căm phẫn, nắm tay nhỏ giơ lên: “Nhiên Nhiên là bạn tốt của cháu, ai bắt nạt cậu ấy, cháu đều đánh!”
Vương Thủ Dân gật gật đầu, nghĩ có lẽ là thằng bé này ở bên ngoài chơi thì quen biết, trẻ con nha, hai hồi liền thân.
Nghe ra còn có chuyện liên quan đến Vương Đại Hổ, bà nội sốt ruột, vội vàng hỏi rõ toàn bộ quá trình.
Vương Thủ Dân chỉ nói đơn giản.
Bà liền tét một phát vào mông cháu mình, nghĩ mà sợ, mắng: “Thằng mất dạy này, kẻ kia tay cầm dao mà mày cũng dám xông vào. Cho dù là trẻ con thì cũng quá to gan rồi!”
Vương Đại Hổ thấy bà thật sự tức giận, cụp mắt cúi đầu cũng không dám cãi lại.
Bà nhất quyết không tha, giáo huấn một hồi, sau rồi mới quay lại thở dài nói với người bạn già: “Ai! Lý Trường Quý kia hai năm nay càng nháo càng lớn, cứ cái dạng này tiếp tục, tôi thấy Tú Mai sớm muộn gì cũng có ngày chết trong tay hắn.”
Vương Thủ Dân đốt một điếu thuốc, rít hai hơi rồi nói: “Thì có thể thế nào, bà cũng biết tình huống nhà bọn họ. Trường Quý ngày thường kỳ thật có khác gì người bình thường đâu, chỉ là đầu óc có bệnh, lúc phát điên lên thì chẳng nhận ra người thân. Giằng co hai hồi liền đánh Tú Mai, sau tỉnh lại thì khóc rống hối hận, bà cũng không phải không biết, lại nói vậy cũng thật đáng thương.”
Vương Đại Hổ ở bên cạnh nghe xong liền hiểu ra.
Ba Nhiên Nhiên là “bệnh nhân tâm thần”, có khuynh hướng bạo lực, lúc phát bệnh liền đánh vợ.
Này quá nguy hiểm!
“Ông nội, người kia có bệnh như thế sao không đưa đến bệnh viện đi? Ông xem hôm nay ông ta còn lôi cả dao ra nữa, ngày nào đó không chừng liền giết người!”
Thời buổi bây giờ, kẻ tâm thần giết người cũng không phải ngồi tù.
“Cái gì mà giết người, trẻ con đừng có mà nói linh tinh!” Ông mắng một câu.
Bà Vương Đại Hổ nghe vậy liền nói: “Tôi thấy cháu nó nói không sai, còn như vậy có khi sau này tai nạn chết người thật ấy chứ! Hổ Tử, về sau cách nhà bọn họ xa một chút, cũng tránh thằng bé họ Lý kia xa một chút.”
Vương Đại Hổ sao có thể làm như vậy, vội vàng kể lể Lý Thanh Nhiên có bao nhiêu đáng thương.
Bà nội cũng mềm lòng, nói thêm vài câu rồi cũng không đề cập tới nữa.
.
Đêm nay, Vương Đại Hổ nằm trong chăn ấm nhưng nửa điểm buồn ngủ cũng không có.
Không kiềm được lại bắt đầu nhớ tới “kiếp trước”.
Thời điểm gặp Lý Thanh Nhiên chính là khi mình lên trung học, hai người học cùng lớp ba năm. Khi đó Lý Thanh Nhiên trong mắt mọi người chính là một kẻ “tính cách quái gở, gần như vô hình” nhưng thành tích học tập lại vô cùng tốt. Mà Vương Đại Hổ lại là nhân vật nổi tiếng trong trường, có cá tính, có nghĩa khí, dương quang sáng sủa. Hai người vốn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, lại bởi vì một lần tình cờ “anh hùng cứu mỹ nhân” mà dần dần quen biết nhau. Cho đến mấy năm sau dưới sự theo đuổi mặt dày mày dạn của Vương Đại Hổ, hai người rốt cuộc xác định quan hệ người yêu khi vào đại học.
Về sau ở cùng một chỗ, Lý Thanh Nhiên cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện nhà mình, Vương Đại Hổ có lén lút hỏi vài lần nhưng mỗi lần đều chẳng khác giẫm phải mìn. Dần dần, hắn cũng không dám hỏi nữa.
“Thì ra là bởi như thế này nên mới không nói sao?” Nhớ tới Lý Thanh Nhiên bộ dạng buồn bã, trái tim Vương Đại Hổ liền đau tựa kim đâm.
Không biết ở trong trạm xá có ấm không, Nhiên Nhiên buổi tối cũng chưa có ăn cơm, cứ như vậy mà ngủ, lúc này có đói bụng không?
Bị vây trong tâm trạng lo lắng, Vương Đại Hổ rốt cuộc chịu đựng qua một đêm dài nhất từ trước đến nay.
Sáng sớm hôm sau, gà trống trong sân vừa gáy, Vương Đại Hổ liền bật dậy.
Ở đây hắn có riêng một phòng nhỏ, không ảnh hưởng đến ông bà.
Mặc áo bông, quần bông, rồi dùng nước lạnh rửa mặt, Vương Đại Hổ rón ra rón rén đi tới bếp.
Đốt củi bắc bếp lò, đổ vào nồi một ít nước với hai chén gạo, bắt đầu nấu cháo. Bếp lò nhà nông lửa lớn, không bao lâu liền toả hương thơm phức, Vương Đại Hổ lấy sáu quả trứng gà từ dưới kệ bát, bỏ vào trong nồi cháo. Bên này hắn nấu nướng đến khí thế ngất trời, rốt cuộc vẫn đánh thức ông bà ở buồng trong.
Bà Đại Hổ khoác áo bông đi ra, trợn mắt há mồm nhìn cháu mình chạy ra chạy vào như con kiến.
“Mới sáng sớm mà cháu làm gì vậy?”
Vương Đại Hổ quay đầu lại, cười nịnh nọt: “Bà nội, Đại Hổ làm bữa sáng cho ông bà nha!”
Bà cảm động đến rơi nước mắt. Nhìn đi! Trên đời này còn có đứa trẻ nào hiếu thuận như vậy nữa chứ.
“Ôi cháu yêu cháu quý của bà!” Bà lão ôm chầm lấy cháu trai, bẹp bẹp hôn hai cái. Khen Đại Hổ thành đứa cháu ngoan nhất thiên hạ.
Chỉ là đứa cháu thiên hạ đệ nhất này, rốt cuộc là có hiếu thuận thật hay không thì chúng ta không biết, chỉ biết là đứa cháu ngoan này, thân hình nhỏ bé nhanh nhẹn, cái gì cần mang đều đeo trên người, chỉ để lại một câu: “Cháu đi xem Nhiên Nhiên.” liền vọt ra khỏi cổng.
Cái tốc độ kia, chính là khiến một câu: “Không cho đi!” của bà lão nghẹn lại trong họng.
Nhà Vương Đại Hổ tính ra cũng không xa trạm xá lắm, nhưng hắn vẫn là trẻ con, đi phải hơn nửa giờ mới đến. Lúc này đã là cuối năm, chính là giai đoạn lạnh nhất, chờ hắn bước qua cửa trạm xá, khuôn mặt nhỏ đã đông lạnh đến đỏ bừng.
Nhưng mà, Lý Thanh Nhiên lại không có trên giường.
Vương Đại Hổ nhíu mày, chạy sang phòng bệnh bên cạnh.
Quả nhiên, xốc lên mành vải trắng đầy mùi thuốc tiệt trùng liền nhìn thấy đứa nhỏ kia đang ghé vào giường bệnh ngủ say.
Vương Đại Hổ không có đánh thức cậu, hai mắt nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường – mẹ của Nhiên Nhiên.
“Kiếp trước”, tuy Nhiên Nhiên không hề đề cập tới chuyện trong nhà, nhưng Vương Đại Hổ dù sao cũng là người bên gối của cậu, năm rộng tháng dài cũng sẽ biết được một chút, ví dụ như, mẹ Nhiên Nhiên vứt bỏ cậu từ khi cậu còn rất nhỏ.
Vương Đại Hổ không thể nói rõ chính mình đang cảm thấy như thế nào, nhìn người phụ nữ nằm trên giường mặt mũi bầm dập, cả người đầy thương tích, hắn có thể nói gì?
“Cậu, cậu đến rồi?” Bỗng nhiên, một giọng nói khàn khàn vang lên, Lý Thanh Nhiên dụi dụi hai mắt mơ màng ngồi dậy.
Nhìn cậu y hệt con mèo nhỏ, đáng yêu đến nỗi Vương Đại Hổ phải chạy lại nhẹ nhàng “nhéo” cái mặt kia hai cái.
“Nhiên Nhiên đói bụng không? Anh Đại Hổ mang đồ ăn cho em nè.”
Để cậu đi rửa mặt, Vương Đại Hổ lấy ra cái cặp lồng. Thời này vẫn chưa có hộp giữ ấm, đồ ăn đều đựng trong cặp lồng, Đại Hổ sợ ra ngoài lạnh nên bọc mấy tầng khăn. Bởi vì ủ kín nên cháo còn chưa nguội.
“Này –” Vương Đại Hổ đưa cho cậu một cái thìa.
Lý Thanh Nhiên nhìn hắn, hơi bĩu môi, không nhận.
Thật không hổ là “Con mèo lạnh lùng quật cường” sau này nha, Vương Đại Hổ nhếch miệng, đem chiếc thìa nhét vào móng vuốt con mèo, hù doạ: “Ăn đi!”
Lý Thanh Nhiên vẫn không có động, cậu quay lại nhìn mẹ đang nằm trên giường bệnh.
Vương Đại Hổ xoa xoa đầu cậu: “Đã để phần rồi, để cô ấy ngủ tiếp một lát, lúc nào tỉnh thì ăn.”
“Tôi chỉ ăn một phần thôi!”
Vương Đại Hổ ngẩn người, lát sau cười nói: “Được rồi!”
Đứa nhỏ này rõ ràng là rất đói, cả cặp lồng cháo hơn phân nửa đều chui vào bụng cậu, Vương Đại Hổ nhìn cậu như vậy mà đau lòng ghê gớm. Bóc ba quả trứng gà, Lý Thanh Nhiên ăn một quả rồi cũng không chịu ăn nữa, khiến Vương Đại Hổ lại phải doạ dẫm một hồi mới ăn thêm.
Cả buổi sáng, Vương Đại Hổ đều ngồi trong trạm xá với cậu.
Thẳng đến gần trưa mới trở về nhà một chuyến.
Cơm trưa bà nội làm khoai tây thái chỉ xào tiêu[1] với canh cải thảo đậu phụ[2]. Sợi khoai tây được xào mềm trơn bóng thơm phức, rau cải cùng đậu trắng nõn chen chúc trong bát canh, nhìn mà phát thèm.
Vương Đại Hổ ăn mấy miếng rồi cũng chẳng khách khí cho một đống vào cặp lồng, Nhiên Nhiên nhà hắn còn chưa có ăn đâu!
Đương nhiên, hành động này cũng rước lấy không ít cằn nhằn, nhưng Vương Đại Hổ da mặt rất dày nha, một đống nào là “Bà nội thật là từ bi”, “Bà nội đúng là Bồ Tát tái thế”, “Bà ơi đây là tích đức đấy” khiến bà lão bị cháu mình nói đến mơ mơ màng màng. Hơn nữa dù sao cũng cùng một thôn, đưa hai bữa cơm cũng không tốn cái gì, bà cũng không phản đối nữa.
Khi Vương Đại Hổ trở lại phòng bệnh, Khổng Tú Mai đã tỉnh, không những thế, trong phòng còn có thêm hai người lạ, một nam một nữ.
Hắn liếc mắt liền thấy được Lý Thanh Nhiên đang ngồi bên mẹ mình.
Chính là tay nắm chặt, miệng mím lại, trên mặt tràn đầy phẫn nộ.
Vương Đại Hổ hai mắt cong cong.
Cũng không thèm nhìn hai người không quen biết, hắn đi thẳng đến bên giường bệnh nói với Khổng Tú Mai: “Cháu chào cô, cháu là Vương Đại Hổ, là bạn của Nhiên Nhiên!” (là chồng tương lai)*
*Mấy chỗ mở ngoặc đều là lời tác giả hết nhé.
Khổng Tú Mai lau nước mắt trên mặt, miễn cưỡng cười nói: “Là Hổ Tử nhà trưởng thôn phải không! Cô vừa nghe Nhiên Nhiên nói, lần này thật đúng là cảm ơn nhà cháu!”
“Không có việc gì ạ, đều là người một nhà mà cô!” Vương Đại Hổ khoe cả hàm răng trắng, cười đến so với cún còn thân thiết hơn.
Tác giả :
Nhất Cá Tiểu Bình Cái