Sống Lại Cải Tạo Vợ Cám Bã
Chương 27: Nam nham hiểm vs nữ rắn rết
Tác giả: Mặc Vũ Vũ
Editor: Little Little
Bạch Yến Linh nhìn bóng dáng Đường Vĩ không quay đầu lại ôm La Tiểu Nặc đi xa, khuôn mặt cũng bắt đầu vặn vẹo. Mới vừa rồi rõ ràng cậu ta còn nắm tay của mình, chính là con nhỏ đáng chết này, nhất định là cô ta cố ý, trước tiên cố ý tát Đường Vĩ một cái để hấp dẫn sự chú ý, sau đó té xỉu để tranh thủ đồng cảm. Con đê tiện này. Bạch Yến Linh nghiến răng nghiến lợi thầm mắng chửi, Hà Hạo Hiên đứng bên cạnh cô ta, lông mày càng nhíu chặt.
“Khụ khụ, bạn học Bạch, cô đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không rõ.” Giọng nói của Hà Hạo Hiên vang bên tai Bạch Yến Linh.
Bạch Yến Linh không khỏi sợ run cả người, là tên ác ma Hà Hạo Hiên. Cô ta vốn cho rằng Hà Hạo Hiên và Đường Vĩ sẽ ở cùng La Tiểu Nặc, không ngờ anh ta còn ở đây. Anh ta muốn làm gì? Bạch Yến Linh trong lòng sợ hãi.
“Anh, anh có chuyện gì sao?” Giọng nói của Bạch Yến Linh có chút run rẩy.
Hà Hạo Hiên nhún vai nói: “Không có, bây giờ Tiểu Nặc té xỉu, tôi nghĩ cuộc so tài này cũng không thích hợp kéo dài quá lâu, tôi là bạn bè nên giúp cậu ấy xử lý một chút.”
Bạch Yến Linh sắc mặt càng xanh “Anh muốn thế nào? Hiện tại La Tiểu Nặc té xỉu, chuyện quỳ xuống xin lỗi có lẽ phải hoãn lại rồi, đương nhiên tôi cũng sẽ mau chóng làm thủ tục chuyển trường, sẽ không ở lại Tử Dương nữa.” Bạch Yến Linh cảnh giác nhìn Hà Hạo Hiên, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý. Quang chi tử (ánh sáng chói lọi) trước mặt này cũng bởi vì có ông nội là hiệu trưởng Tử Dương, bản thân có quyền chém giết người khác nên mới có thể cao cao tại thượng như vậy sao? Chỉ cần cô chuyển trường rồi thì Hà Hạo Hiên đối với cô mà nói không là cái gì cả. “Hừ, chúng ta sẽ còn gặp lại, đến lúc đó những thứ hôm nay các người vũ nhục tôi, từng chuyện tôi đều không bỏ qua.”
Hà Hạo Hiên đối với ý nghĩ của Bạch Yến Linh đương nhiên hiểu rất rõ ràng, hắn cười cười hời hợt nói: “Đương nhiên, nếu cô đi khỏi Tử Dương, tôi đây ngoài việc chúc cô bên ngoài suôn sẻ, cũng không còn lời nói nào tốt hơn.”
Bạch Yến Linh nghe xong câu này, trong lòng không khỏi vui mừng, nhưng trên mặt vẫn cố ý giả bộ như không biết gì cả, dửng dưng nói: “Đã như vậy, tôi đi trước đây.”
Đúng lúc cô ta muốn rời đi, Hà Hạo Hiên lại nhàn nhạt mở miệng: “Chờ một chút, tôi nhớ lúc chuyển trường sẽ phải chuyển giao thủ tục phải không?”
Bạch Yến Linh có chút dự cảm bất an, nhìn chằm chằm Hà Hạo Hiên nói: “Đúng vậy, anh còn muốn thế nào?”
“Không có gì, tôi chỉ là rất hiếu kỳ, không biết loại học sinh như cô, tổn hại danh dự trường học, ỷ vào sự thiên vị cố ý tổn thương thân thể người khác, đạo đức kém như vậy sẽ được lưu trình độ thế nào đây?”
“Anh...” Bạch Yến Linh rối loạn tay chân, lúc đầu cô ta cho là mình đã không còn bất cứ nhược điểm gì trong tay Hà Hạo Hiên, mới không kiêng nể gì như thế, vậy mà đã quên mất chuyện quan trọng là hồ sơ chuyển trường, hồ sơ kia rất quan trọng đó, cô ta chuyển đến loại trường học nào là cả một vấn đề.
Hà Hạo Hiên không chờ Bạch Yến Linh nói chuyện đã tiếp tục mở miệng nói: “Tôi nghĩ hay là cho trình độ không phù hợp là cách tốt rồi, về phần chuyển trường sẽ viết là đạo đức không đứng đắn, cố ý bôi nhọ danh dự trường học, liên quan đến việc gây tổn thương cho bạn học, vài câu như vậy thì tốt rồi, cô thấy thế nào? Bạn học Bạch.”
Bạch Yến Linh lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, tay chân mềm nhũn, ngồi trước mặt Hà Hạo Hiên “Van xin anh, đừng làm thế, nếu thật sự bị Tử Dương ghi trên hồ sơ vài câu như vậy, chỉ sợ tôi muốn chuyển trường học cũng không có cửa.” Bạch Yến Linh khóc sụt sùi nói.
“Quả thật là vậy, thử hỏi có trường học nào chịu thu nhận một học sinh có đạo đức như vậy?” Hà Hạo Hiên ra vẻ đồng ý gật đầu nói.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Bạch Yến Linh dốc sức liều mạng gật đầu nói.
“Chỉ có điều, thật xin lỗi, tuy rằng tôi cũng rất đồng tình với cô, thế nhưng cô cũng biết đó, dù sao tôi cũng là học sinh, việc này, chỉ sợ tôi cũng không giúp được cô, tôi nghĩ vẫn nên giao cho lãnh đạo nhà trường xử lý mới tốt.”
Bạch Yến Linh nghe xong lời này, lập tức biến sắc. Giao cho lãnh đạo nhà trường, theo lời Hà Hạo Hiên nói chỉ sợ bản thân không tránh khỏi kết cục phải mang theo vết đen chuyển trường. Tại sao lại như vậy? Vẻ mặt Bạch Yến Linh lập tức chân thành tha thiết nói: “Hà học trưởng, cuộc so tài của em và Tiểu Nặc học tỷ đã kết thúc, em cũng biết được bản thân phạm sai lầm rất lớn, hơn nữa còn vì tranh giành háo thắng, làm chút âm mưu quỷ kế đi hại người, em thật sự biết sai lầm của em rồi, em cảm thấy em vẫn nên ngay lập tức đến phòng y tế quỳ xuống nhận sai với Tiểu Nặc học tỷ thì tốt hơn. Bằng không lương tâm của em thật sự rất áy náy.” Nói xong vất vả lau đi hai giọt nước mắt trên khóe mắt.
Hà Hạo Hiên thật sự khen ngợi khả năng trở mặt của Bạch Yến Linh. Mới vừa rồi còn vênh váo tự đắc, hiện tại đã trở nên thông tình đạt lý như thế, thật là làm cho người khác không thích ứng được. Cậu trầm thấp cười nói: “Như vậy tùy cô thôi. Bạn học Bạch.”
Bạch Yến Linh cười nói: “Em sẽ đến chỗ Tiểu Nặc học tỷ để quỳ xuống nhận sai. Hy vọng Hà học trưởng có thể giúp em nói tốt vài câu ở trước mặt hiệu trưởng.” Cô ta vừa quay đi trên mặt đã hiện ra vẻ dữ tợn. La Tiểu Nặc, Hà Hạo Hiên, hôm nay các người sỉ nhục tôi, ngày nào đó có cơ hội tôi nhất định sẽ trả lại cho các người gấp ngàn vạn lần, các người chờ đi.
Hà Hạo Hiên đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng dáng Bạch Yến Linh rời đi, vui vẻ dần dần biến mất, vẻ nghiêm túc hiện lên trong mắt. Cậu hoàn toàn không cảm thấy Bạch Yến Linh có bất kỳ thành ý hối cải nào, nếu như cô ta ngấm ngầm chịu đựng mục đích chỉ là vì không muốn để lại vết đen trong hồ sơ, như vậy cô gái này đúng là không đơn giản. Gặp phải một kẻ địch ngang ngược kiêu ngạo táo bạo cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là gặp phải một kẻ địch ngấm ngầm chịu đựng. Không thể nương tay, đối phó với cô ta tuyệt đối không thể nương tay, chẳng những vì Tiểu Nặc mà còn là mình. Nếu không nhất định sẽ có một ngày bị cắn ngược lại một cái, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.
Đường Vĩ lòng như lửa đốt ôm La Tiểu Nặc chạy tới phòng y tế, vừa nhìn thấy bác sĩ đã thở hồng hộc nói: “Bác sĩ, bác sĩ, mau xem cô ấy, cô ấy hình như không xong rồi.”
Bác sĩ chỉ vừa chợp mắt một chút, nghe xong lập tức tỉnh táo lại, “Cái gì không xong? Xảy ra chuyện gì? Đánh nhau à, còn thế nào nữa, tranh thủ thời gian đưa đến bệnh viện đi!” Bác sĩ bước nhanh đến trước mặt La Tiểu Nặc, kiểm tra hô hấp của cô, mở ra mắt cô ra, sờ sờ trán của cô, cuối cùng dùng ống nghe nghe ngóng nhịp tim. “Ồ? Rất bình thường mà. Là chỗ nào không xong? Không lẽ là thiết bị quá đơn sơ nên khám không ra sao?” Vẻ mặt bác sĩ nghi ngờ nói.
Đường Vĩ thở hổn hển tức giận nói: “Không, cô ấy vừa mới chạy ba nghìn mét, chân bị thương, sau đó lại té xỉu. Con cũng không biết cô ấy làm sao nữa.”
Bác sĩ nghe xong, tức giận nói: “Để tôi xem chân cô gái này một chút.”
Bác sĩ kiểm tra miệng vết thương trên lòng bàn chân của La Tiểu Nặc nói: “À, có vài mảnh vụn thủy tinh, xử lý một chút là tốt rồi.”
“Nhưng mà tại sao lại té xỉu?” Đường Vĩ khẩn trương hỏi.
“Bởi vì cô gái này vốn không phải té xỉu, chẳng qua là quá mệt mỏi, thể lực tiêu hao quá độ, hơn nữa tâm tình kích động quá lớn nên ngủ mà thôi. Có cái gì không xong đâu? Đúng là đứa trẻ chưa thấy qua việc đời.” Bác sĩ tức giận giúp đỡ La Tiểu Nặc xử lý miệng vết thương trên chân, bên cạnh quở mắng Đường Vĩ: “Haiz, tốt rồi, đi đi đi, đem cô gái này đến giường bệnh bên trong đi, tôi tiếp tục chợp mắt đây, cô gái này ngủ một giấc sẽ không có chuyện gì đâu, đừng đến làm phiền tôi, hừ hừ.”
Đường Vĩ bất đắc dĩ ôm La Tiểu Nặc đặt trên giường bệnh. Ngồi ở bên giường nhìn La Tiểu Nặc. Bởi vì bác sĩ vừa mới xử lý miệng vết thương nên vẫn nhíu mày thật chặt, không tự chủ đưa tay ra xoa nhẹ giữa chân mày. Bĩu môi nói: “Vốn đã khó coi, còn cau mày lại, thật sự là khó coi chết đi được.” Vừa nói, vừa dùng ngón tay dịu dàng xoa nhẹ giữa chân mày La Tiểu Nặc.
Đối với cô bé trước mặt này, Đường Vĩ từ đầu đến cuối có một loại cảm giác không rõ, dường như cô có ma lực rất kỳ lạ, đôi khi rất dễ dàng đánh tan kiêu ngạo của cậu, đôi khi lại dễ dàng sưởi ấm cậu trong nháy mắt, cậu không biết vì sao cô bé này thoạt nhìn rất yếu ớt nhưng lại vô cùng quật cường. Tầm mắt của cậu ban đầu tránh đi, không biết từ lúc nào không tự chủ nhìn theo bước chân cô bé này. Lúc đầu chẳng qua là tìm hiểu, càng về sau lại không biết vì sao càng ngày càng khó đem ánh mắt dời đi. Đường Vĩ cúi đầu buông tiếng thở dài, vuốt ve tóc La Tiểu Nặc “Như vậy cũng có thể ngủ được, đúng là lợn mà!” Cậu cũng không có phát hiện ra ánh mắt của bản thân luôn lạnh như băng nhưng thoáng chốc lại trở nên ấm áp cỡ nào. Đường Vĩ bất giác tới gần trán La Tiểu Nặc, gần đến mức có thể ngửi thấy được mùi dầu gội dễ chịu trên tóc cô. Đúng lúc môi cậu sắp chạm vào trán La Tiểu Nặc, bỗng nhiên bị người khác dùng sức vỗ lên vai, toàn thân cậu chấn động, quay đầu lại nhìn thấy Hà Hạo Hiên đang đứng sau lưng mình, vẻ mặt tươi cười nhìn mình nói: “Xem ra Đường Vĩ cậu cũng phơi nắng không ít. Có vẻ như chóng mặt, có phải bị cảm nắng hay không? Nhanh đến đây để bác sĩ xem đi. Bác sĩ, bác sĩ, nơi này có một bạn học bị cảm nắng nữa này.”
Ánh mắt lạnh lùng của Đường Vĩ nhìn chằm chằm vào Hà Hạo Hiên, cái tên này nhất định là cố ý. Hà Hạo Hiên vẫn đang mỉm cười nhìn Đường Vĩ, chẳng qua sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ rét lạnh. Bầu không khí quỷ dị giữa hai người có thể nói là giương cung bạt kiếm. Bạch Yến Linh ở bên cạnh nhìn hai người này, ánh mắt ghen ghét hung hăng liếc về phía La Tiểu Nặc đang ngủ say, nếu như ánh mắt là dao, chỉ sợ không biết La Tiểu Nặc đã chết bao nhiêu lần rồi. Bạch Yến Linh đương nhiên biết rõ hai người này vì sao lại giương cung bạt kiếm ở đây, chẳng qua không hiểu tại sao lại là vì con nhỏ đáng chết này, lại là cô ta, chính là cô ta khiến cho cô rõ ràng là tiêu điểm của mọi người, giờ đây chỉ là thùng rỗng kêu to, nếu như không có cô ta thật là tốt biết bao.
Bác sĩ nghiêng mình chậm rãi bước vào “Người nào bị cảm nắng, tới đây để tôi xem một chút.”
“Cậu ta.”
“Cậu ta.”
Đường Vĩ và Hà Hạo Hiên khó có dịp ăn ý mà chỉ lẫn nhau, cả hai đồng thanh nói.
Bác sĩ quan sát hai tên tiểu gia hỏa này đều rất long tinh hổ mãnh, cảm thấy trong đầu rối loạn dữ dội. Vươn tay bất ngờ đánh mỗi người một cái “Chơi rất vui đúng không, hai người các cậu thật đúng là làm tôi tức chết mà.”
“Bác sĩ, cô bé kia không sao chứ?” Ánh mắt Hà Hạo Hiên chuyển tới trên người La Tiểu Nặc, dịu dàng hỏi.
“Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là ngủ một chút mà thôi. Người trẻ tuổi bây giờ chính là như vậy, động một chút là kinh hãi, đáng thương cho bộ xương già này của tôi!” Bác sĩ nói xong lại đi theo Chu công đánh cờ* rồi.
(*Đi theo/gặp Chu công đánh cờ: Đi ngủ và nằm mơ)
“Các người đang làm gì vậy? La Tiểu Nặc vừa mở mắt đã nhìn thấy Đường Vĩ và Hà Hạo Hiên đứng trước mặt mình. “Ai ôi!!! Tớ làm sao thế này, đây là đâu? Ai, cánh tay và chân của tớ đều mỏi.” La Tiểu Nặc lẩm bẩm nói. Bỗng nhiên cảm thấy trên chân vô cùng đau đớn? Chân? Ôi! Cô hình như đã tham gia trận thi đấu chạy ba nghìn mét, còn thắng nữa, mơ mơ hồ hồ nhớ lại dường như đã đánh người nào đó một cái. Là người nào? Ôi! Chính là Đường Vĩ. Aaa! Hình như là nhìn thấy cậu ta và Bạch Yến Linh đứng chung một chỗ nên bị kích thích quá độ mà tới đánh cậu ta. La Tiểu Nặc nghĩ tới đây không khỏi mặt đỏ lên. Lén lút nằm xuống giường, kéo ga giường, lăn qua một bên, giống như trong đầu có hai người đang cãi nhau. Một người nói: “La Tiểu Nặc ơi La Tiểu Nặc, cô vốn không phải là không biết phân biệt tốt xấu như vậy, đã đánh người ta như vậy, nhưng bây giờ... Nếu như không nói tiếng xin lỗi có phải hơi quá đáng rồi không?”
Một người khác lập tức châm chọc khiêu khích nói: “La Tiểu Nặc ơi La Tiểu Nặc, cô làm như vậy là đúng đấy, Đường Vĩ kiếp trước thiếu nợ cô nhiều như vậy, hiện tại lại cùng tiểu tam chạy đến trước mặt cô, đây không phải muốn ăn đòn thì là gì đây? Loại người này không giáo huấn một trận thì không được. Đợi lát nữa tốt nhất là tìm cơ hội đánh nhiều thêm vài cái, mới là đạo lý.”
“Cô cô cô cô, cô như vậy sẽ dạy hư Tiểu Nặc đấy, hừ hừ hừ.” Một người uất ức hét lên.
“Tôi tôi tôi tôi, tôi cái gì hả? Cô cà lăm à, ghét nhất loại người đạo đức giả như cô.” Một người khác khinh thường nói.
“Ác ma, ác ma.”
“Nguỵ quân tử, nguỵ quân tử.” Hai người bắt đầu cãi lộn không ngừng, làm cho La Tiểu Nặc vừa tỉnh ngủ không bao lâu thì đầu lại thành một trận hỗn loạn.
“Đủ rồi, hai người đừng cãi nhau nữa!”
Editor: Little Little
Bạch Yến Linh nhìn bóng dáng Đường Vĩ không quay đầu lại ôm La Tiểu Nặc đi xa, khuôn mặt cũng bắt đầu vặn vẹo. Mới vừa rồi rõ ràng cậu ta còn nắm tay của mình, chính là con nhỏ đáng chết này, nhất định là cô ta cố ý, trước tiên cố ý tát Đường Vĩ một cái để hấp dẫn sự chú ý, sau đó té xỉu để tranh thủ đồng cảm. Con đê tiện này. Bạch Yến Linh nghiến răng nghiến lợi thầm mắng chửi, Hà Hạo Hiên đứng bên cạnh cô ta, lông mày càng nhíu chặt.
“Khụ khụ, bạn học Bạch, cô đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không rõ.” Giọng nói của Hà Hạo Hiên vang bên tai Bạch Yến Linh.
Bạch Yến Linh không khỏi sợ run cả người, là tên ác ma Hà Hạo Hiên. Cô ta vốn cho rằng Hà Hạo Hiên và Đường Vĩ sẽ ở cùng La Tiểu Nặc, không ngờ anh ta còn ở đây. Anh ta muốn làm gì? Bạch Yến Linh trong lòng sợ hãi.
“Anh, anh có chuyện gì sao?” Giọng nói của Bạch Yến Linh có chút run rẩy.
Hà Hạo Hiên nhún vai nói: “Không có, bây giờ Tiểu Nặc té xỉu, tôi nghĩ cuộc so tài này cũng không thích hợp kéo dài quá lâu, tôi là bạn bè nên giúp cậu ấy xử lý một chút.”
Bạch Yến Linh sắc mặt càng xanh “Anh muốn thế nào? Hiện tại La Tiểu Nặc té xỉu, chuyện quỳ xuống xin lỗi có lẽ phải hoãn lại rồi, đương nhiên tôi cũng sẽ mau chóng làm thủ tục chuyển trường, sẽ không ở lại Tử Dương nữa.” Bạch Yến Linh cảnh giác nhìn Hà Hạo Hiên, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý. Quang chi tử (ánh sáng chói lọi) trước mặt này cũng bởi vì có ông nội là hiệu trưởng Tử Dương, bản thân có quyền chém giết người khác nên mới có thể cao cao tại thượng như vậy sao? Chỉ cần cô chuyển trường rồi thì Hà Hạo Hiên đối với cô mà nói không là cái gì cả. “Hừ, chúng ta sẽ còn gặp lại, đến lúc đó những thứ hôm nay các người vũ nhục tôi, từng chuyện tôi đều không bỏ qua.”
Hà Hạo Hiên đối với ý nghĩ của Bạch Yến Linh đương nhiên hiểu rất rõ ràng, hắn cười cười hời hợt nói: “Đương nhiên, nếu cô đi khỏi Tử Dương, tôi đây ngoài việc chúc cô bên ngoài suôn sẻ, cũng không còn lời nói nào tốt hơn.”
Bạch Yến Linh nghe xong câu này, trong lòng không khỏi vui mừng, nhưng trên mặt vẫn cố ý giả bộ như không biết gì cả, dửng dưng nói: “Đã như vậy, tôi đi trước đây.”
Đúng lúc cô ta muốn rời đi, Hà Hạo Hiên lại nhàn nhạt mở miệng: “Chờ một chút, tôi nhớ lúc chuyển trường sẽ phải chuyển giao thủ tục phải không?”
Bạch Yến Linh có chút dự cảm bất an, nhìn chằm chằm Hà Hạo Hiên nói: “Đúng vậy, anh còn muốn thế nào?”
“Không có gì, tôi chỉ là rất hiếu kỳ, không biết loại học sinh như cô, tổn hại danh dự trường học, ỷ vào sự thiên vị cố ý tổn thương thân thể người khác, đạo đức kém như vậy sẽ được lưu trình độ thế nào đây?”
“Anh...” Bạch Yến Linh rối loạn tay chân, lúc đầu cô ta cho là mình đã không còn bất cứ nhược điểm gì trong tay Hà Hạo Hiên, mới không kiêng nể gì như thế, vậy mà đã quên mất chuyện quan trọng là hồ sơ chuyển trường, hồ sơ kia rất quan trọng đó, cô ta chuyển đến loại trường học nào là cả một vấn đề.
Hà Hạo Hiên không chờ Bạch Yến Linh nói chuyện đã tiếp tục mở miệng nói: “Tôi nghĩ hay là cho trình độ không phù hợp là cách tốt rồi, về phần chuyển trường sẽ viết là đạo đức không đứng đắn, cố ý bôi nhọ danh dự trường học, liên quan đến việc gây tổn thương cho bạn học, vài câu như vậy thì tốt rồi, cô thấy thế nào? Bạn học Bạch.”
Bạch Yến Linh lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, tay chân mềm nhũn, ngồi trước mặt Hà Hạo Hiên “Van xin anh, đừng làm thế, nếu thật sự bị Tử Dương ghi trên hồ sơ vài câu như vậy, chỉ sợ tôi muốn chuyển trường học cũng không có cửa.” Bạch Yến Linh khóc sụt sùi nói.
“Quả thật là vậy, thử hỏi có trường học nào chịu thu nhận một học sinh có đạo đức như vậy?” Hà Hạo Hiên ra vẻ đồng ý gật đầu nói.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Bạch Yến Linh dốc sức liều mạng gật đầu nói.
“Chỉ có điều, thật xin lỗi, tuy rằng tôi cũng rất đồng tình với cô, thế nhưng cô cũng biết đó, dù sao tôi cũng là học sinh, việc này, chỉ sợ tôi cũng không giúp được cô, tôi nghĩ vẫn nên giao cho lãnh đạo nhà trường xử lý mới tốt.”
Bạch Yến Linh nghe xong lời này, lập tức biến sắc. Giao cho lãnh đạo nhà trường, theo lời Hà Hạo Hiên nói chỉ sợ bản thân không tránh khỏi kết cục phải mang theo vết đen chuyển trường. Tại sao lại như vậy? Vẻ mặt Bạch Yến Linh lập tức chân thành tha thiết nói: “Hà học trưởng, cuộc so tài của em và Tiểu Nặc học tỷ đã kết thúc, em cũng biết được bản thân phạm sai lầm rất lớn, hơn nữa còn vì tranh giành háo thắng, làm chút âm mưu quỷ kế đi hại người, em thật sự biết sai lầm của em rồi, em cảm thấy em vẫn nên ngay lập tức đến phòng y tế quỳ xuống nhận sai với Tiểu Nặc học tỷ thì tốt hơn. Bằng không lương tâm của em thật sự rất áy náy.” Nói xong vất vả lau đi hai giọt nước mắt trên khóe mắt.
Hà Hạo Hiên thật sự khen ngợi khả năng trở mặt của Bạch Yến Linh. Mới vừa rồi còn vênh váo tự đắc, hiện tại đã trở nên thông tình đạt lý như thế, thật là làm cho người khác không thích ứng được. Cậu trầm thấp cười nói: “Như vậy tùy cô thôi. Bạn học Bạch.”
Bạch Yến Linh cười nói: “Em sẽ đến chỗ Tiểu Nặc học tỷ để quỳ xuống nhận sai. Hy vọng Hà học trưởng có thể giúp em nói tốt vài câu ở trước mặt hiệu trưởng.” Cô ta vừa quay đi trên mặt đã hiện ra vẻ dữ tợn. La Tiểu Nặc, Hà Hạo Hiên, hôm nay các người sỉ nhục tôi, ngày nào đó có cơ hội tôi nhất định sẽ trả lại cho các người gấp ngàn vạn lần, các người chờ đi.
Hà Hạo Hiên đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng dáng Bạch Yến Linh rời đi, vui vẻ dần dần biến mất, vẻ nghiêm túc hiện lên trong mắt. Cậu hoàn toàn không cảm thấy Bạch Yến Linh có bất kỳ thành ý hối cải nào, nếu như cô ta ngấm ngầm chịu đựng mục đích chỉ là vì không muốn để lại vết đen trong hồ sơ, như vậy cô gái này đúng là không đơn giản. Gặp phải một kẻ địch ngang ngược kiêu ngạo táo bạo cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là gặp phải một kẻ địch ngấm ngầm chịu đựng. Không thể nương tay, đối phó với cô ta tuyệt đối không thể nương tay, chẳng những vì Tiểu Nặc mà còn là mình. Nếu không nhất định sẽ có một ngày bị cắn ngược lại một cái, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.
Đường Vĩ lòng như lửa đốt ôm La Tiểu Nặc chạy tới phòng y tế, vừa nhìn thấy bác sĩ đã thở hồng hộc nói: “Bác sĩ, bác sĩ, mau xem cô ấy, cô ấy hình như không xong rồi.”
Bác sĩ chỉ vừa chợp mắt một chút, nghe xong lập tức tỉnh táo lại, “Cái gì không xong? Xảy ra chuyện gì? Đánh nhau à, còn thế nào nữa, tranh thủ thời gian đưa đến bệnh viện đi!” Bác sĩ bước nhanh đến trước mặt La Tiểu Nặc, kiểm tra hô hấp của cô, mở ra mắt cô ra, sờ sờ trán của cô, cuối cùng dùng ống nghe nghe ngóng nhịp tim. “Ồ? Rất bình thường mà. Là chỗ nào không xong? Không lẽ là thiết bị quá đơn sơ nên khám không ra sao?” Vẻ mặt bác sĩ nghi ngờ nói.
Đường Vĩ thở hổn hển tức giận nói: “Không, cô ấy vừa mới chạy ba nghìn mét, chân bị thương, sau đó lại té xỉu. Con cũng không biết cô ấy làm sao nữa.”
Bác sĩ nghe xong, tức giận nói: “Để tôi xem chân cô gái này một chút.”
Bác sĩ kiểm tra miệng vết thương trên lòng bàn chân của La Tiểu Nặc nói: “À, có vài mảnh vụn thủy tinh, xử lý một chút là tốt rồi.”
“Nhưng mà tại sao lại té xỉu?” Đường Vĩ khẩn trương hỏi.
“Bởi vì cô gái này vốn không phải té xỉu, chẳng qua là quá mệt mỏi, thể lực tiêu hao quá độ, hơn nữa tâm tình kích động quá lớn nên ngủ mà thôi. Có cái gì không xong đâu? Đúng là đứa trẻ chưa thấy qua việc đời.” Bác sĩ tức giận giúp đỡ La Tiểu Nặc xử lý miệng vết thương trên chân, bên cạnh quở mắng Đường Vĩ: “Haiz, tốt rồi, đi đi đi, đem cô gái này đến giường bệnh bên trong đi, tôi tiếp tục chợp mắt đây, cô gái này ngủ một giấc sẽ không có chuyện gì đâu, đừng đến làm phiền tôi, hừ hừ.”
Đường Vĩ bất đắc dĩ ôm La Tiểu Nặc đặt trên giường bệnh. Ngồi ở bên giường nhìn La Tiểu Nặc. Bởi vì bác sĩ vừa mới xử lý miệng vết thương nên vẫn nhíu mày thật chặt, không tự chủ đưa tay ra xoa nhẹ giữa chân mày. Bĩu môi nói: “Vốn đã khó coi, còn cau mày lại, thật sự là khó coi chết đi được.” Vừa nói, vừa dùng ngón tay dịu dàng xoa nhẹ giữa chân mày La Tiểu Nặc.
Đối với cô bé trước mặt này, Đường Vĩ từ đầu đến cuối có một loại cảm giác không rõ, dường như cô có ma lực rất kỳ lạ, đôi khi rất dễ dàng đánh tan kiêu ngạo của cậu, đôi khi lại dễ dàng sưởi ấm cậu trong nháy mắt, cậu không biết vì sao cô bé này thoạt nhìn rất yếu ớt nhưng lại vô cùng quật cường. Tầm mắt của cậu ban đầu tránh đi, không biết từ lúc nào không tự chủ nhìn theo bước chân cô bé này. Lúc đầu chẳng qua là tìm hiểu, càng về sau lại không biết vì sao càng ngày càng khó đem ánh mắt dời đi. Đường Vĩ cúi đầu buông tiếng thở dài, vuốt ve tóc La Tiểu Nặc “Như vậy cũng có thể ngủ được, đúng là lợn mà!” Cậu cũng không có phát hiện ra ánh mắt của bản thân luôn lạnh như băng nhưng thoáng chốc lại trở nên ấm áp cỡ nào. Đường Vĩ bất giác tới gần trán La Tiểu Nặc, gần đến mức có thể ngửi thấy được mùi dầu gội dễ chịu trên tóc cô. Đúng lúc môi cậu sắp chạm vào trán La Tiểu Nặc, bỗng nhiên bị người khác dùng sức vỗ lên vai, toàn thân cậu chấn động, quay đầu lại nhìn thấy Hà Hạo Hiên đang đứng sau lưng mình, vẻ mặt tươi cười nhìn mình nói: “Xem ra Đường Vĩ cậu cũng phơi nắng không ít. Có vẻ như chóng mặt, có phải bị cảm nắng hay không? Nhanh đến đây để bác sĩ xem đi. Bác sĩ, bác sĩ, nơi này có một bạn học bị cảm nắng nữa này.”
Ánh mắt lạnh lùng của Đường Vĩ nhìn chằm chằm vào Hà Hạo Hiên, cái tên này nhất định là cố ý. Hà Hạo Hiên vẫn đang mỉm cười nhìn Đường Vĩ, chẳng qua sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ rét lạnh. Bầu không khí quỷ dị giữa hai người có thể nói là giương cung bạt kiếm. Bạch Yến Linh ở bên cạnh nhìn hai người này, ánh mắt ghen ghét hung hăng liếc về phía La Tiểu Nặc đang ngủ say, nếu như ánh mắt là dao, chỉ sợ không biết La Tiểu Nặc đã chết bao nhiêu lần rồi. Bạch Yến Linh đương nhiên biết rõ hai người này vì sao lại giương cung bạt kiếm ở đây, chẳng qua không hiểu tại sao lại là vì con nhỏ đáng chết này, lại là cô ta, chính là cô ta khiến cho cô rõ ràng là tiêu điểm của mọi người, giờ đây chỉ là thùng rỗng kêu to, nếu như không có cô ta thật là tốt biết bao.
Bác sĩ nghiêng mình chậm rãi bước vào “Người nào bị cảm nắng, tới đây để tôi xem một chút.”
“Cậu ta.”
“Cậu ta.”
Đường Vĩ và Hà Hạo Hiên khó có dịp ăn ý mà chỉ lẫn nhau, cả hai đồng thanh nói.
Bác sĩ quan sát hai tên tiểu gia hỏa này đều rất long tinh hổ mãnh, cảm thấy trong đầu rối loạn dữ dội. Vươn tay bất ngờ đánh mỗi người một cái “Chơi rất vui đúng không, hai người các cậu thật đúng là làm tôi tức chết mà.”
“Bác sĩ, cô bé kia không sao chứ?” Ánh mắt Hà Hạo Hiên chuyển tới trên người La Tiểu Nặc, dịu dàng hỏi.
“Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là ngủ một chút mà thôi. Người trẻ tuổi bây giờ chính là như vậy, động một chút là kinh hãi, đáng thương cho bộ xương già này của tôi!” Bác sĩ nói xong lại đi theo Chu công đánh cờ* rồi.
(*Đi theo/gặp Chu công đánh cờ: Đi ngủ và nằm mơ)
“Các người đang làm gì vậy? La Tiểu Nặc vừa mở mắt đã nhìn thấy Đường Vĩ và Hà Hạo Hiên đứng trước mặt mình. “Ai ôi!!! Tớ làm sao thế này, đây là đâu? Ai, cánh tay và chân của tớ đều mỏi.” La Tiểu Nặc lẩm bẩm nói. Bỗng nhiên cảm thấy trên chân vô cùng đau đớn? Chân? Ôi! Cô hình như đã tham gia trận thi đấu chạy ba nghìn mét, còn thắng nữa, mơ mơ hồ hồ nhớ lại dường như đã đánh người nào đó một cái. Là người nào? Ôi! Chính là Đường Vĩ. Aaa! Hình như là nhìn thấy cậu ta và Bạch Yến Linh đứng chung một chỗ nên bị kích thích quá độ mà tới đánh cậu ta. La Tiểu Nặc nghĩ tới đây không khỏi mặt đỏ lên. Lén lút nằm xuống giường, kéo ga giường, lăn qua một bên, giống như trong đầu có hai người đang cãi nhau. Một người nói: “La Tiểu Nặc ơi La Tiểu Nặc, cô vốn không phải là không biết phân biệt tốt xấu như vậy, đã đánh người ta như vậy, nhưng bây giờ... Nếu như không nói tiếng xin lỗi có phải hơi quá đáng rồi không?”
Một người khác lập tức châm chọc khiêu khích nói: “La Tiểu Nặc ơi La Tiểu Nặc, cô làm như vậy là đúng đấy, Đường Vĩ kiếp trước thiếu nợ cô nhiều như vậy, hiện tại lại cùng tiểu tam chạy đến trước mặt cô, đây không phải muốn ăn đòn thì là gì đây? Loại người này không giáo huấn một trận thì không được. Đợi lát nữa tốt nhất là tìm cơ hội đánh nhiều thêm vài cái, mới là đạo lý.”
“Cô cô cô cô, cô như vậy sẽ dạy hư Tiểu Nặc đấy, hừ hừ hừ.” Một người uất ức hét lên.
“Tôi tôi tôi tôi, tôi cái gì hả? Cô cà lăm à, ghét nhất loại người đạo đức giả như cô.” Một người khác khinh thường nói.
“Ác ma, ác ma.”
“Nguỵ quân tử, nguỵ quân tử.” Hai người bắt đầu cãi lộn không ngừng, làm cho La Tiểu Nặc vừa tỉnh ngủ không bao lâu thì đầu lại thành một trận hỗn loạn.
“Đủ rồi, hai người đừng cãi nhau nữa!”
Tác giả :
Mặc Vũ vũ