Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc
Chương 9: Con không muốn rời khỏi nhà của con
Editor: demcodon
Món ăn nhìn thấy nhiều may mà có 3 người lớn nên cũng giải quyết sạch sẽ. Sau khi ăn xong, ba Giang giống như ngày thường ngăn cản không cho Tiểu Hoa rửa chén mà tự mình đi rửa. Tiểu Hổ ăn hơi nhiều nên Tiểu Hoa chỉ huy nó đi dạo ở trong sân cho tiêu cơm.
“Tiểu Hoa thật giỏi đó!” Tài xế ăn cơm xong lại chui vào trong xe. Trong sân tiểu Hổ chậm rãi đi tới đi lui, Tiểu Hoa ngồi nói chuyện phiếm với Lý Hướng Dương.
“Cám ơn!” Nghe được khích lệ Tiểu Hoa bày tỏ tự nhiên hào phóng.
“Ha ha! Đứa bé ngoan!” Lý Hướng Dương vỗ vỗ bả vai Tiểu Hoa cười, một lát sau mới hỏi: “Tiểu Hoa biết chú là ai không?”
Tiểu Hoa gật đầu, tùy ý nói: “Chú là chồng trước của mẹ cháu, cũng là cha ruột của cháu. Tiểu Hổ, đi chậm một chút, vừa ăn xong đừng chạy!”
Nhìn ra Tiểu Hoa không thèm để ý đến mình thì Lý Hướng Dương có chút bực mình, nhưng vẫn dịu dàng nói: “Con có biết lần này cha tới làm gì không?”
Tiểu Hoa mím mím môi nói: “Mẹ cháu đã chết, ba cháu thân thể không tốt, muốn mang cháu đưa cho chú nuôi.” Sau đó không đợi Lý Hướng Dương nói chuyện lại nhanh chóng nói tiếp: “Ba cháu đã suy nghĩ nhiều rồi, cháu không đi, thân thể ba không tốt, tiểu Hổ lại còn nhỏ, cháu là chị, cháu muốn chăm sóc bọn họ. Cha, con gọi là ngài một tiếng cha, con thừa nhận con là con gái của ngài, nhưng mà có ơn sinh không có ơn nuôi dưỡng, con không tính là vong ơn bội nghĩa.”
“Nhưng mà Tiểu Hoa con còn nhỏ, vẫn là đứa con nít đang cần người khác chăm sóc, còn phải đến trường học kiến thức. Ba con và em trai con cha cũng sẽ giúp con chăm sóc họ.” Nghe được Tiểu Hoa chuyện gì cũng hiểu được thì Lý Hướng Dương có chút đau lòng vì con bé phải trưởng thành sớm.
Tiểu Hoa nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lý Hướng Dương nói: “Con có thể chăm sóc tốt cho ba và tiểu Hổ, thành tích học tập của con cũng rất giỏi, con biết nấu cơm giặt giũ quần áo. Bây giờ con đang học Trung y với ông Triệu, ông Triệu nói con rất thông minh, học rất nhanh, một tháng nghỉ hè con đã học thuộc các huyệt vị trong sách. Bản thảo cương mục* cũng học xong 100 trang, còn biết phần lớn dược liệu ở nhà ông Triệu, cũng biết được những món ăn nào tương khắc với nhau. Con đã không phải là đứa nhỏ, con biết lựa chọn cái gì sẽ tốt cho mình. Ở bên cạnh ba, chăm sóc tiểu Hổ thành người chính là tâm nguyện lớn nhất của con. Con không muốn, cũng không thể đi theo cha.”
(*Bản thảo cương mục là một từ điển bách khoa của Trung Quốc về dược vật học được thầy thuốc Lý Thời Trân biên soạn vào thế kỷ 16 đầu thời nhà Minh. Đây được coi là tác phẩm y học hoàn chỉnh và chi tiết nhất trong lịch sử Đông y.)
Giọng điệu của Tiểu Hoa đã không giống như một đứa trẻ 9 tuổi. Cô có tư tưởng, chủ kiến của mình, điều này làm cho Lý Hướng Dương có chút luống cuống. Vừa là con gái của mình hắn muốn nuôi nấng, vừa là Tiểu Hoa ưu tú cũng làm cho hắn thật kiêu ngạo. Lý Hướng Dương cũng nghiêm túc nhìn về phía Tiểu Hoa nói: “Cha có thể cho con được dạy dỗ tốt nhất, mặc quần áo xinh đẹp, con có thể đến trường ở Bắc Kinh, còn có thể học ca hát khiêu vũ, có thể quen nhiều bạn bè, về sau có thể vào trường đại học tốt, như vậy cũng có thể tìm được công việt tốt mới có thể chăm sóc tốt hơn cho tiểu Hổ, không phải sao?”
“Con không cần đi Bắc Kinh cũng có thể thi đậu vào trường đại học tốt, còn có thể chỉ đạo dạy dỗ cho tiểu Hổ thi lên đại học, con có thể làm được.” Lúc Tiểu Hoa nói ra những lời này rất tự tin, kiên định có lực.
Lý Hướng Dương nhìn bộ dáng tự tin của Tiểu Hoa nghĩ tới vợ trước của mình, quả thật vợ trước của mình rất dịu dàng, hiểu chuyện. Ngay cả có chút tự ti, mình cũng không thèm để ý trình độ học vấn của cô ấy cao thấp, nhưng cô ấy vẫn luôn rất tự ti. Nếu như cô ấy cũng có thể giống như Tiểu Hoa thì có lẽ hôn nhân của bọn họ đã không đi đến ngõ cụt.
Tiểu Hoa nhìn Lý Hướng Dương rơi vào trầm tư thì tiếp tục nói: “Quần áo xinh đẹp, ca hát khiêu vũ, về sau con cũng sẽ có, cũng có thể học. Mặc kệ như thế nào con chỉ muốn sống với ba, ba con có thể toàn tâm toàn ý yêu con, có lẽ không thể dạy dỗ cho con tốt, cũng không thể chăm sóc cho cuộc sống của con thật tốt, nhưng ba ở trong lòng con là người quan trọng nhất, đây chính là điều con muốn. Cha, ngài tái hôn cũng có đứa nhỏ, ngài có thể cam đoan ngài và vợ của ngài sẽ đối xử bình đẳng với con và con của ngài hay không? Không cần trả lời, con đã biết đáp án. Có một số việc không thể sử dụng tiền tài để cân nhắc, điều con muốn cũng không chỉ là có tài phú mà thôi.”
“Tiểu Hoa, con thật không giống như một đứa trẻ bình thường.” Lý Hướng Dương cảm khái nói.
“Lúc ba sinh bệnh, lúc mẹ qua đời, con đã không giống như đứa trẻ bình thường rồi. Con muốn phải lớn lên, con muốn gánh vác nâng đỡ ngôi nhà này của chúng ta, đây là trách nhiệm cũng như nguyện vọng của con. Cha, con rất cảm ơn sự quan tâm của ngài dành cho con, nhưng con tuyệt đối tuyệt đối sẽ không đi theo cha, con nói chính là những lời trong lòng.” Tiểu Hoa kiên định nói.
Lý Hướng Dương bình tĩnh nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa mím môi cũng kiên định nhìn mình. Trong nháy mắt Lý Hướng Dương muốn khóc, con gái của mình hẳn là được mọi người che chở như Công chúa nhỏ mà không phải gánh vác nâng đỡ một ngôi nhà như cô gái trước. Trong lời nói của Tiểu Hoa không có một lời nào thuộc về giọng điệu của đứa nhỏ, con bé đã lấy một cái tư tưởng lớn trao đổi với mình. Đây là đã ăn bao nhiêu khổ, chịu đựng bao nhiêu áp lực mới có thể đạt tới như thế chứ? Lý Hướng Dương yên lặng, ánh mắt của con gái kiên định, nghiêm túc nói cho mình biết, con bé sẽ không rời khỏi Giang Đại Sơn, ở trong lòng con bé ba nó cũng chỉ có Giang Đại Sơn. Mặc dù thừa nhận sự tồn tại của mình nhưng không có quá nhiều tình cảm. Điều này làm cho Lý Hướng Dương rất ghen tỵ cũng rất thương cảm.
Chờ ba Giang rửa chén xong thì Tiểu Hoa có đốc thúc ông đi sang nhà ông Triệu châm cứu, còn tiểu Hổ ở trong phòng xem tivi. Lý Hướng Dương gọi tài xế của mình là Trương Kiến Quân đến hỏi hắn: “Kiến Quân, con gái của tôi thế nào? Không tệ chứ!”
Trương Kiến Quân gật đầu nói: “Là đứa nhỏ hiểu chuyện, cũng rất có lòng.”
“Nhưng mà đứa nhỏ tốt như vậy lại không muốn nhận tôi, Kiến Quân à! Tôi có phải là làm người rất thất bại hay không, ngay cả con gái cũng không muốn nhận.” Lý Hướng Dương rất là mất mát, Tiểu Hoa từ chối rõ ràng như vậy đối với ông là đả kích rất lớn.
“Ông chủ, đứa nhỏ còn nhỏ, có thể từ từ dạy...” Trương Kiến Quân cũng không biết nên nói cái gì để an ủi hắn.
“Con bé nói tuyệt đối tuyệt đối sẽ không đi theo tôi, không nghĩ cũng không muốn đi theo tôi... Rõ ràng là Công chúa nhỏ lại muốn làm cô gái nông thôn, ha ha... Rõ ràng có thể có những thứ dễ như trở bàn tay lại khinh thường có được, muốn đi rất nhiều rất nhiều đường vòng để giành được những thứ mình muốn... Đây căn bản không phải là đứa trẻ nhỏ, con bé còn thành thục hơn những người lớn. Tôi không biết lớn lên quá sớm như vậy là tốt hay là xấu với con bé, nhưng là lại không có sức lực ngăn cản. Con bé căn bản là không muốn nhận tôi, con bé thậm chí hy vọng ba của nó chính là Giang Đại Sơn bình thường này, hắn có cái gì tốt? Tôi lại có cái gì không tốt chứ?” Lý Hướng Dương rất là oán giận.
* * *
Lý Hướng Dương ở bên này cảm khái, ở bên kia Tiểu Hoa và ba châm cứu xong thì thầy cũng kiểm tra lại tiến độ học tập của Tiểu Hoa, hai người lại làm bạn với sao sáng đi về.
“Tiểu Hoa, thật sự không muốn đi?” Ba Giang hỏi, lúc biết được Lý Hướng Dương thật sự tính mang Tiểu Hoa trở về nuôi thành con gái nuôi thì ba Giang tức giận đã quyết định đem tất cả mọi chuyện giao cho con gái đến xử lý. Nhưng vẫn muốn hỏi một chút, dù sao sống chung một chỗ với mình thì Tiểu Hoa sẽ rất vất vả.
Tiểu Hoa dùng sức gật đầu mới nói: “Không đi, không đi với ông ấy. Ông ấy là cha, mà ba là ba. Con có thể làm nũng với ba, nói ra những lời trong lòng, nhưng đối với ông ấy thì không thể. Con vĩnh viễn cũng quên không được lúc muốn ông ấy giúp con giải trừ hôn ước đi thì ông ấy không chịu làm. Ở trong lòng ông ấy sẽ thương con, yêu con, nhưng người cần ông ấy thương, ông ấy yêu thì không chỉ có con. Con cũng không phải là quan trọng nhất, lúc ông ấy lựa chọn giữa con và người nhà của ông ấy thì người bị hy sinh sẽ là con.”
“Ai...” Ba Giang nắm chặt tay Tiểu Hoa đau lòng nói: “Tùy con! Con muốn thế nào thì làm như thế ấy đi!”
“Ba, con yêu mẹ, con yêu ba, con yêu tiểu Hổ, con cũng yêu nhà của chúng ta, như vậy cũng rất tốt, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình, biện pháp kiếm tiền con có rất nhiều cách, ba không cần lo lắng.” Tiểu Hoa rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Đã biết, về sau phải dựa vào con gái nuôi. Trên đời này có mấy người thoải mái giống như ba chứ, mới sắp 30 tuổi đã được con gái nuôi. Ba cũng... yêu... 3 người.” Ba Giang ra vẻ thoải mái cảm khái.
* * *
Không rời khỏi ba, không rời khỏi nhà làm cho Tiểu Hoa thật vui vẻ. Ba Giang lại dặn dò Tiểu Hoa không được nói bí mật của bản thân cho bất luận người nào biết, cả đời mang nó chôn dưới đáy lòng, quên những chuyện này, cố gắng nhớ kỹ chuyện mình chỉ có 9 tuổi, đừng khác thường vì chuyện gì, bây giờ cô chính là một đứa nhỏ. Tiểu Hoa đồng ý.
Về đến nhà, Tiểu Hoa giúp tiểu Hổ rửa mặt, đánh răng rửa chân rồi nấu nước nóng cho ba rửa chân, cũng bưng nước cho Lý Hướng Dương rửa chân, còn giúp ông giặt sạch vớ. Sau khi an bài chỗ ngủ cho tài xế ở trên giường Tiểu Hoa và tiểu Hổ ngủ. Bởi vì mùa hè nên trên giường gạch* không ai ngủ, nhưng là gần nhất trên bếp nhà Tiểu Hoa cũng không làm gì nên không tính rất nóng. Tiểu Hoa trải chiếu đệm lên giường, kêu tiểu Hổ và mình cùng nhau lên giường gạch ngủ, cũng may ở nông thôn chạng vạng rất là mát mẻ nên ngủ cũng không phải rất nóng. Lý Hướng Dương thì để cho ông ngủ chung với phòng của ba Giang.
(*Giường gạch còn gọi là: kháng, giường đất, được người Trung Quốc ở phía Bắc hay dùng, giường được xây bằng gạch hoặc đất, ở phía trong rỗng, chừa 1 cửa nhỏ để đến mùa đông sẽ đem than hoặc củi đốt nóng trong đó, làm giường sưởi chống lạnh.)
“Giang Tử, cậu nói xem, nếu tôi lấy thân phận con hợp pháp mang Tiểu Hoa đi thì con bé có chịu đi theo tôi không?” Lý Hướng Dương nằm ở trên giường nghĩ đến vừa rồi Tiểu Hoa cẩn thận và săn sóc có chút cảm động hỏi.
Giang Đại Sơn liếc mắt nhìn hắn mới nói: “Từ từ, vừa rồi tôi đã muốn đồng ý với con bé làm theo ý muốn của nó, sớm biết như thế sẽ không thông báo cho anh, làm cho chuyện càng thêm phiền phức như vậy.”
Lý Hướng Dương cọ một cái rồi ngồi xuống, trừng mắt nhìn Giang Đại Sơn nói: “Đó là con gái của tôi.”
“Tôi không có nói cho ai biết chuyện này!” Giang Đại Sơn cũng căm tức nhìn hắn nói.
Một hồi sau, Lý Hướng Dương không nhìn nữa mà than thở nói: “Cậu đã nói, tôi cũng đã biết. Cậu nói xem cậu có cái gì tốt? Vì sao con bé chỉ muốn đi theo cậu chứ?”
Giang Đại Sơn hừ một tiếng phản bác: “Tôi không có gì tốt nhưng con bé thích tôi, chính là nguyện ý đi theo tôi.”
Lý Hướng Dương bị nghẹn nói không nên lời nói. Mặc dù có rất nhiều phương pháp bắt buộc Tiểu Hoa rời đi, nhưng nhìn vẻ mặt con bé kiên định như vậy Lý Hướng Dương cũng không dám làm gì, chỉ sợ đánh mất chút tình cảm này giữa cha và con gái. Cuối cùng chẳng qua là mạnh miệng nói: “Đó là con gái ruột của tôi.”
“Con bé nói tôi chính là ba ruột của nó. Tôi có thể đối xử với con bé còn tốt hơn con trai của mình, anh có thể làm như vậy không? Vợ của anh có thể làm như vậy không? Ba mẹ anh có thể làm như vậy không?” Giang Đại Sơn cãi lại.
... Trong lòng Lý Hướng Dương chua sót một hồi, sao mình có thể làm như vậy chứ? Hiển nhiên là không thể nào, thương con trai nhiều năm như vậy, cũng quả thật thương con gái. Nhưng dù sao chỉ mới gặp mặt một lần, không có tình cảm sâu như vậy, cũng không có cách nào yêu cầu vợ và ba mẹ... Nhưng là thật sự cam lòng buông tha cho con gái sao? Không cam lòng, làm sao có thể cam lòng chứ, đứa nhỏ tốt như vậy, sao mình có thể buông tha cho chứ.
Một đêm này hai người lại không nói gì thêm...
Món ăn nhìn thấy nhiều may mà có 3 người lớn nên cũng giải quyết sạch sẽ. Sau khi ăn xong, ba Giang giống như ngày thường ngăn cản không cho Tiểu Hoa rửa chén mà tự mình đi rửa. Tiểu Hổ ăn hơi nhiều nên Tiểu Hoa chỉ huy nó đi dạo ở trong sân cho tiêu cơm.
“Tiểu Hoa thật giỏi đó!” Tài xế ăn cơm xong lại chui vào trong xe. Trong sân tiểu Hổ chậm rãi đi tới đi lui, Tiểu Hoa ngồi nói chuyện phiếm với Lý Hướng Dương.
“Cám ơn!” Nghe được khích lệ Tiểu Hoa bày tỏ tự nhiên hào phóng.
“Ha ha! Đứa bé ngoan!” Lý Hướng Dương vỗ vỗ bả vai Tiểu Hoa cười, một lát sau mới hỏi: “Tiểu Hoa biết chú là ai không?”
Tiểu Hoa gật đầu, tùy ý nói: “Chú là chồng trước của mẹ cháu, cũng là cha ruột của cháu. Tiểu Hổ, đi chậm một chút, vừa ăn xong đừng chạy!”
Nhìn ra Tiểu Hoa không thèm để ý đến mình thì Lý Hướng Dương có chút bực mình, nhưng vẫn dịu dàng nói: “Con có biết lần này cha tới làm gì không?”
Tiểu Hoa mím mím môi nói: “Mẹ cháu đã chết, ba cháu thân thể không tốt, muốn mang cháu đưa cho chú nuôi.” Sau đó không đợi Lý Hướng Dương nói chuyện lại nhanh chóng nói tiếp: “Ba cháu đã suy nghĩ nhiều rồi, cháu không đi, thân thể ba không tốt, tiểu Hổ lại còn nhỏ, cháu là chị, cháu muốn chăm sóc bọn họ. Cha, con gọi là ngài một tiếng cha, con thừa nhận con là con gái của ngài, nhưng mà có ơn sinh không có ơn nuôi dưỡng, con không tính là vong ơn bội nghĩa.”
“Nhưng mà Tiểu Hoa con còn nhỏ, vẫn là đứa con nít đang cần người khác chăm sóc, còn phải đến trường học kiến thức. Ba con và em trai con cha cũng sẽ giúp con chăm sóc họ.” Nghe được Tiểu Hoa chuyện gì cũng hiểu được thì Lý Hướng Dương có chút đau lòng vì con bé phải trưởng thành sớm.
Tiểu Hoa nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lý Hướng Dương nói: “Con có thể chăm sóc tốt cho ba và tiểu Hổ, thành tích học tập của con cũng rất giỏi, con biết nấu cơm giặt giũ quần áo. Bây giờ con đang học Trung y với ông Triệu, ông Triệu nói con rất thông minh, học rất nhanh, một tháng nghỉ hè con đã học thuộc các huyệt vị trong sách. Bản thảo cương mục* cũng học xong 100 trang, còn biết phần lớn dược liệu ở nhà ông Triệu, cũng biết được những món ăn nào tương khắc với nhau. Con đã không phải là đứa nhỏ, con biết lựa chọn cái gì sẽ tốt cho mình. Ở bên cạnh ba, chăm sóc tiểu Hổ thành người chính là tâm nguyện lớn nhất của con. Con không muốn, cũng không thể đi theo cha.”
(*Bản thảo cương mục là một từ điển bách khoa của Trung Quốc về dược vật học được thầy thuốc Lý Thời Trân biên soạn vào thế kỷ 16 đầu thời nhà Minh. Đây được coi là tác phẩm y học hoàn chỉnh và chi tiết nhất trong lịch sử Đông y.)
Giọng điệu của Tiểu Hoa đã không giống như một đứa trẻ 9 tuổi. Cô có tư tưởng, chủ kiến của mình, điều này làm cho Lý Hướng Dương có chút luống cuống. Vừa là con gái của mình hắn muốn nuôi nấng, vừa là Tiểu Hoa ưu tú cũng làm cho hắn thật kiêu ngạo. Lý Hướng Dương cũng nghiêm túc nhìn về phía Tiểu Hoa nói: “Cha có thể cho con được dạy dỗ tốt nhất, mặc quần áo xinh đẹp, con có thể đến trường ở Bắc Kinh, còn có thể học ca hát khiêu vũ, có thể quen nhiều bạn bè, về sau có thể vào trường đại học tốt, như vậy cũng có thể tìm được công việt tốt mới có thể chăm sóc tốt hơn cho tiểu Hổ, không phải sao?”
“Con không cần đi Bắc Kinh cũng có thể thi đậu vào trường đại học tốt, còn có thể chỉ đạo dạy dỗ cho tiểu Hổ thi lên đại học, con có thể làm được.” Lúc Tiểu Hoa nói ra những lời này rất tự tin, kiên định có lực.
Lý Hướng Dương nhìn bộ dáng tự tin của Tiểu Hoa nghĩ tới vợ trước của mình, quả thật vợ trước của mình rất dịu dàng, hiểu chuyện. Ngay cả có chút tự ti, mình cũng không thèm để ý trình độ học vấn của cô ấy cao thấp, nhưng cô ấy vẫn luôn rất tự ti. Nếu như cô ấy cũng có thể giống như Tiểu Hoa thì có lẽ hôn nhân của bọn họ đã không đi đến ngõ cụt.
Tiểu Hoa nhìn Lý Hướng Dương rơi vào trầm tư thì tiếp tục nói: “Quần áo xinh đẹp, ca hát khiêu vũ, về sau con cũng sẽ có, cũng có thể học. Mặc kệ như thế nào con chỉ muốn sống với ba, ba con có thể toàn tâm toàn ý yêu con, có lẽ không thể dạy dỗ cho con tốt, cũng không thể chăm sóc cho cuộc sống của con thật tốt, nhưng ba ở trong lòng con là người quan trọng nhất, đây chính là điều con muốn. Cha, ngài tái hôn cũng có đứa nhỏ, ngài có thể cam đoan ngài và vợ của ngài sẽ đối xử bình đẳng với con và con của ngài hay không? Không cần trả lời, con đã biết đáp án. Có một số việc không thể sử dụng tiền tài để cân nhắc, điều con muốn cũng không chỉ là có tài phú mà thôi.”
“Tiểu Hoa, con thật không giống như một đứa trẻ bình thường.” Lý Hướng Dương cảm khái nói.
“Lúc ba sinh bệnh, lúc mẹ qua đời, con đã không giống như đứa trẻ bình thường rồi. Con muốn phải lớn lên, con muốn gánh vác nâng đỡ ngôi nhà này của chúng ta, đây là trách nhiệm cũng như nguyện vọng của con. Cha, con rất cảm ơn sự quan tâm của ngài dành cho con, nhưng con tuyệt đối tuyệt đối sẽ không đi theo cha, con nói chính là những lời trong lòng.” Tiểu Hoa kiên định nói.
Lý Hướng Dương bình tĩnh nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa mím môi cũng kiên định nhìn mình. Trong nháy mắt Lý Hướng Dương muốn khóc, con gái của mình hẳn là được mọi người che chở như Công chúa nhỏ mà không phải gánh vác nâng đỡ một ngôi nhà như cô gái trước. Trong lời nói của Tiểu Hoa không có một lời nào thuộc về giọng điệu của đứa nhỏ, con bé đã lấy một cái tư tưởng lớn trao đổi với mình. Đây là đã ăn bao nhiêu khổ, chịu đựng bao nhiêu áp lực mới có thể đạt tới như thế chứ? Lý Hướng Dương yên lặng, ánh mắt của con gái kiên định, nghiêm túc nói cho mình biết, con bé sẽ không rời khỏi Giang Đại Sơn, ở trong lòng con bé ba nó cũng chỉ có Giang Đại Sơn. Mặc dù thừa nhận sự tồn tại của mình nhưng không có quá nhiều tình cảm. Điều này làm cho Lý Hướng Dương rất ghen tỵ cũng rất thương cảm.
Chờ ba Giang rửa chén xong thì Tiểu Hoa có đốc thúc ông đi sang nhà ông Triệu châm cứu, còn tiểu Hổ ở trong phòng xem tivi. Lý Hướng Dương gọi tài xế của mình là Trương Kiến Quân đến hỏi hắn: “Kiến Quân, con gái của tôi thế nào? Không tệ chứ!”
Trương Kiến Quân gật đầu nói: “Là đứa nhỏ hiểu chuyện, cũng rất có lòng.”
“Nhưng mà đứa nhỏ tốt như vậy lại không muốn nhận tôi, Kiến Quân à! Tôi có phải là làm người rất thất bại hay không, ngay cả con gái cũng không muốn nhận.” Lý Hướng Dương rất là mất mát, Tiểu Hoa từ chối rõ ràng như vậy đối với ông là đả kích rất lớn.
“Ông chủ, đứa nhỏ còn nhỏ, có thể từ từ dạy...” Trương Kiến Quân cũng không biết nên nói cái gì để an ủi hắn.
“Con bé nói tuyệt đối tuyệt đối sẽ không đi theo tôi, không nghĩ cũng không muốn đi theo tôi... Rõ ràng là Công chúa nhỏ lại muốn làm cô gái nông thôn, ha ha... Rõ ràng có thể có những thứ dễ như trở bàn tay lại khinh thường có được, muốn đi rất nhiều rất nhiều đường vòng để giành được những thứ mình muốn... Đây căn bản không phải là đứa trẻ nhỏ, con bé còn thành thục hơn những người lớn. Tôi không biết lớn lên quá sớm như vậy là tốt hay là xấu với con bé, nhưng là lại không có sức lực ngăn cản. Con bé căn bản là không muốn nhận tôi, con bé thậm chí hy vọng ba của nó chính là Giang Đại Sơn bình thường này, hắn có cái gì tốt? Tôi lại có cái gì không tốt chứ?” Lý Hướng Dương rất là oán giận.
* * *
Lý Hướng Dương ở bên này cảm khái, ở bên kia Tiểu Hoa và ba châm cứu xong thì thầy cũng kiểm tra lại tiến độ học tập của Tiểu Hoa, hai người lại làm bạn với sao sáng đi về.
“Tiểu Hoa, thật sự không muốn đi?” Ba Giang hỏi, lúc biết được Lý Hướng Dương thật sự tính mang Tiểu Hoa trở về nuôi thành con gái nuôi thì ba Giang tức giận đã quyết định đem tất cả mọi chuyện giao cho con gái đến xử lý. Nhưng vẫn muốn hỏi một chút, dù sao sống chung một chỗ với mình thì Tiểu Hoa sẽ rất vất vả.
Tiểu Hoa dùng sức gật đầu mới nói: “Không đi, không đi với ông ấy. Ông ấy là cha, mà ba là ba. Con có thể làm nũng với ba, nói ra những lời trong lòng, nhưng đối với ông ấy thì không thể. Con vĩnh viễn cũng quên không được lúc muốn ông ấy giúp con giải trừ hôn ước đi thì ông ấy không chịu làm. Ở trong lòng ông ấy sẽ thương con, yêu con, nhưng người cần ông ấy thương, ông ấy yêu thì không chỉ có con. Con cũng không phải là quan trọng nhất, lúc ông ấy lựa chọn giữa con và người nhà của ông ấy thì người bị hy sinh sẽ là con.”
“Ai...” Ba Giang nắm chặt tay Tiểu Hoa đau lòng nói: “Tùy con! Con muốn thế nào thì làm như thế ấy đi!”
“Ba, con yêu mẹ, con yêu ba, con yêu tiểu Hổ, con cũng yêu nhà của chúng ta, như vậy cũng rất tốt, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình, biện pháp kiếm tiền con có rất nhiều cách, ba không cần lo lắng.” Tiểu Hoa rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Đã biết, về sau phải dựa vào con gái nuôi. Trên đời này có mấy người thoải mái giống như ba chứ, mới sắp 30 tuổi đã được con gái nuôi. Ba cũng... yêu... 3 người.” Ba Giang ra vẻ thoải mái cảm khái.
* * *
Không rời khỏi ba, không rời khỏi nhà làm cho Tiểu Hoa thật vui vẻ. Ba Giang lại dặn dò Tiểu Hoa không được nói bí mật của bản thân cho bất luận người nào biết, cả đời mang nó chôn dưới đáy lòng, quên những chuyện này, cố gắng nhớ kỹ chuyện mình chỉ có 9 tuổi, đừng khác thường vì chuyện gì, bây giờ cô chính là một đứa nhỏ. Tiểu Hoa đồng ý.
Về đến nhà, Tiểu Hoa giúp tiểu Hổ rửa mặt, đánh răng rửa chân rồi nấu nước nóng cho ba rửa chân, cũng bưng nước cho Lý Hướng Dương rửa chân, còn giúp ông giặt sạch vớ. Sau khi an bài chỗ ngủ cho tài xế ở trên giường Tiểu Hoa và tiểu Hổ ngủ. Bởi vì mùa hè nên trên giường gạch* không ai ngủ, nhưng là gần nhất trên bếp nhà Tiểu Hoa cũng không làm gì nên không tính rất nóng. Tiểu Hoa trải chiếu đệm lên giường, kêu tiểu Hổ và mình cùng nhau lên giường gạch ngủ, cũng may ở nông thôn chạng vạng rất là mát mẻ nên ngủ cũng không phải rất nóng. Lý Hướng Dương thì để cho ông ngủ chung với phòng của ba Giang.
(*Giường gạch còn gọi là: kháng, giường đất, được người Trung Quốc ở phía Bắc hay dùng, giường được xây bằng gạch hoặc đất, ở phía trong rỗng, chừa 1 cửa nhỏ để đến mùa đông sẽ đem than hoặc củi đốt nóng trong đó, làm giường sưởi chống lạnh.)
“Giang Tử, cậu nói xem, nếu tôi lấy thân phận con hợp pháp mang Tiểu Hoa đi thì con bé có chịu đi theo tôi không?” Lý Hướng Dương nằm ở trên giường nghĩ đến vừa rồi Tiểu Hoa cẩn thận và săn sóc có chút cảm động hỏi.
Giang Đại Sơn liếc mắt nhìn hắn mới nói: “Từ từ, vừa rồi tôi đã muốn đồng ý với con bé làm theo ý muốn của nó, sớm biết như thế sẽ không thông báo cho anh, làm cho chuyện càng thêm phiền phức như vậy.”
Lý Hướng Dương cọ một cái rồi ngồi xuống, trừng mắt nhìn Giang Đại Sơn nói: “Đó là con gái của tôi.”
“Tôi không có nói cho ai biết chuyện này!” Giang Đại Sơn cũng căm tức nhìn hắn nói.
Một hồi sau, Lý Hướng Dương không nhìn nữa mà than thở nói: “Cậu đã nói, tôi cũng đã biết. Cậu nói xem cậu có cái gì tốt? Vì sao con bé chỉ muốn đi theo cậu chứ?”
Giang Đại Sơn hừ một tiếng phản bác: “Tôi không có gì tốt nhưng con bé thích tôi, chính là nguyện ý đi theo tôi.”
Lý Hướng Dương bị nghẹn nói không nên lời nói. Mặc dù có rất nhiều phương pháp bắt buộc Tiểu Hoa rời đi, nhưng nhìn vẻ mặt con bé kiên định như vậy Lý Hướng Dương cũng không dám làm gì, chỉ sợ đánh mất chút tình cảm này giữa cha và con gái. Cuối cùng chẳng qua là mạnh miệng nói: “Đó là con gái ruột của tôi.”
“Con bé nói tôi chính là ba ruột của nó. Tôi có thể đối xử với con bé còn tốt hơn con trai của mình, anh có thể làm như vậy không? Vợ của anh có thể làm như vậy không? Ba mẹ anh có thể làm như vậy không?” Giang Đại Sơn cãi lại.
... Trong lòng Lý Hướng Dương chua sót một hồi, sao mình có thể làm như vậy chứ? Hiển nhiên là không thể nào, thương con trai nhiều năm như vậy, cũng quả thật thương con gái. Nhưng dù sao chỉ mới gặp mặt một lần, không có tình cảm sâu như vậy, cũng không có cách nào yêu cầu vợ và ba mẹ... Nhưng là thật sự cam lòng buông tha cho con gái sao? Không cam lòng, làm sao có thể cam lòng chứ, đứa nhỏ tốt như vậy, sao mình có thể buông tha cho chứ.
Một đêm này hai người lại không nói gì thêm...
Tác giả :
Băng Thủy Đích Ngư