Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc
Chương 4: Làm cho ba chữa bệnh
Editor: demcodon
“Ba, con có chuyện muốn nói với ba.” Tiểu Hoa vừa gõ cửa vừa nói.
“Chờ một chút.” Tiếp theo Tiểu Hoa ở ngoài cửa nghe được tiếng sột soạt, phỏng đoán là ba đang mặc quần áo.
“Vào đi.” Nghe được tiếng của ba Tiểu Hoa đẩy cửa ra rồi đi vào.
Ba Giang ngáp giống như kéo đèn, Tiểu Hoa nhìn thấy sắc mặt của ba có chút không tốt lắm, âm thầm buồn rầu giống như mình đã chọn sai lầm thời gian đến.
Ba Giang cười tủm tỉm vỗ vỗ lên giường ý bảo Tiểu Hoa lại đây ngồi, vuốt đầu cô dịu dàng hỏi: “Tiểu Hoa tìm ba có việc hả?”
“Ba, ba đi xem bệnh có được không?” Tiểu Hoa nói thẳng ra tính toán của mình.
Ba Giang sửng sốt có chút chật vật dời tầm mắt qua chỗ khác, không dám nhìn thẳng Tiểu Hoa cúi đầu quát lớn: “Đừng nghe người khác nói bừa, ba không có bệnh.”
“Con đã nghe những lời đêm qua ba nói với mẹ rồi, con còn nghe được ba muốn đưa con cho người khác, muốn bán nhà còn không muốn chữa bệnh, muốn đưa tiểu Hổ cho cô nuôi. Cô hung dữ như vậy, ba, con sợ.” Tiểu Hoa gắt gao ôm ba Giang, cô thật sự không muốn rời đi...
“Tiểu Hoa, con hãy nghe ba nói, con nghe nhầm rồi, ba thật sự không có bệnh, đừng lo lắng được không?” Ba Giang không biết nên nói cái gì tiếp chỉ cười ha ha.
“Con đã xem giấy khám bệnh của ba, cũng hỏi qua ông Triệu rồi, ung thư dạ dày giai đoạn cuối, con biết đó là bệnh gì.” Tiểu Hoa cúi đầu có chút đau khổ.
Ba Giang không biết làm sao, không biết nói như thế nào cho con gái hiểu.
“Ba, ba không muốn đi bệnh viện vậy để cho ông Triệu xem bệnh cho ba được không?” Tiểu Hoa hỏi tiếp.
Ba Giang chưa từng có nghĩ đến sẽ nói vấn đề này với con gái thế nào cho nên vẫn yên lặng.
Nhìn thấy ba không nói lời nào, Tiểu Hoa sốt ruột nước mắt ào ào tuôn xuống.
“Tiểu Hoa, không khóc… không khóc mà…. Tiểu Hoa nói thế nào thì ba nghe như thế đó. Tiểu Hoa... con đừng khóc... ngoan... không khóc... không khóc. Tiểu Hoa, ba sai rồi... ba sai rồi... con đừng khóc nha...” Ba Giang vừa nhìn thấy con gái khóc thì hoàn toàn không có biện pháp, bắt đầu luống cuống tay chân hứa hẹn lung tung.
Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn ba Giang, nghiêm túc hỏi: “Ba... ba đồng ý... để... để cho ông Triệu... chữa bệnh cho ba... phải không?”
Ba Giang gật đầu còn ngoéo tay với Tiểu Hoa, nhìn thấy Tiểu Hoa nín khóc mỉm cười mới xoa xoa đầu cô, ôm cô lại để ngồi lên trên đùi của mình nói: “Tiểu Hoa yên tâm, ba sẽ chăm sóc con thật tốt, con còn nhỏ không cần phải suy nghĩ quá nhiều, biết không?”
“Dạ!” Tiểu Hoa ngồi ở trong lòng ba thoải mái nên cảm thấy buồn ngủ, nghe tiếng của ba dịu dàng khuyên giải an ủi chỉ trong chốc lát sau thì ngủ mất.
* * *
Lỗ mũi ngứa quá, xoa xoa... cọ cọ... sao vẫn còn ngứa nhỉ? Vung tay lên, “bốp ——” một tiếng, lại sờ nữa sờ thật mềm, còn nóng nóng, nhéo nhéo... ừ... xúc cảm thật tốt...
“Oa ——” Chạm đến còn có người khóc? Tiểu Hoa không kiên nhẫn mở to mắt, chỉ thấy tiểu Hổ bụm mặt hai mắt thấm đẫm nước mắt lưng tròng nhìn mình, nghĩ đến vừa rồi giống như mình đánh tới cái gì có chút chột dạ, còn nhéo nhéo...
“Em ở bên giường chị làm gì vậy?” Tiểu Hoa đầu tiên tức giận tra hỏi tiểu Hổ.
Tiểu Hổ hít hít cái mũi, “hừ ——” một tiếng bước đi. Tiểu Hoa ngượng ngùng vội vàng mặc quần áo rời giường đuổi theo. Tính khí của tiểu Hổ rất lớn, ngay cả Tiểu Hoa đưa ly sữa để ở trong tay nó, nó cũng không để ý Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa vẫn đi theo nó, thật lâu sau tiểu Hổ mới tức giận lên án: “Gọi chị rời giường, chị còn đánh em!”
“Chị không phải cố ý, thật sự, chị xin thề!” Tiểu Hoa giơ lên ba ngón tay, nhìn thấy tiểu Hổ vẫn không có hành động gì thì vội vàng đưa mặt của mình ra, cười tủm tỉm nói: “Nếu không, em đánh lại đi?”
“Em sẽ không đánh chị, đàn ông không thể đánh phụ nữ!” Tiểu Hổ nói lời chính nghĩa.
'Đàn ông?' Tiểu Hoa nhìn tiểu Hổ từ đầu đến chân N lần cũng không có phát hiện ra khí chất đàn ông ở đâu. Đột nhiên nhìn thấy tiểu Hổ không quá vui vẻ, Tiểu Hoa vội vàng nói tiếp: “Tiểu Hổ thật thông minh, cũng biết nói câu này. Thật lợi hại!”
“Về sau không được đánh em!” Tiểu Hổ trừng đôi mắt yêu cầu.
“Ừ! Chị sẽ cố gắng hết sức, lần tới lúc chị ngủ em đứng cách chị xa một chút rồi gọi chị, chị đã không cẩn thận. Chị xin thề, chỉ cần em không làm sai chuyện gì, chị tuyệt đối không đánh em...” Tiểu Hoa giải thích.
Tiểu Hổ suy nghĩ một hồi mới nói: “Được rồi! Lần tới em đứng cách chị xa một chút rồi gọi chị.”
Nhìn thấy tiểu Hổ tha thứ cho mình nên Tiểu Hoa thở ra một hơi, rửa mặt đánh răng xong ăn cơm, lại bắt đầu dạy tiểu Hổ viết chữ. Tiểu Hoa cảm thấy tiểu Hổ thật thông minh, một chút cũng không thể tưởng được tiểu Hổ sẽ biến thành em trai vô cùng nhân hậu trong ấn tượng kia của mình, muốn học gì đó nhưng còn quá nhỏ, cho nên không thể biến thành Phương Trọng Vĩnh*, mình nhất định phải dạy dỗ nó thật tốt, tuyệt đối không thể để cho nó trải qua cuộc sống dùng thể lực kiếm tiền.
(*Vương An Thạch là một chính trị gia, một nhà văn thế kỷ 11. Trong đó bài văn “Thương Trọng Vĩnh” kể rằng, tác giả gặp một thần đồng Phủ Châu tên Phương Trọng Vĩnh.
Đứa trẻ này được sinh ra trong nhà nhiều thế hệ là nông dân, mãi cho tới khi lên 5 tuổi vẫn chưa được nhìn thấy giấy mực bút nghiên. Có một ngày, nó lại tự dưng khóc đòi có những thứ ấy, cha nó không khuyên bảo được, đành mượn bút và giấy cho nó. Phương Trọng Vĩnh lập tức viết bốn câu thơ, tự đề tên của mình. Cha của nó mới đưa bài thơ cho người cùng quê đọc xem, xét về thi tài văn chương và đạo đức đều rất đáng giá. Lại chỉ định đề mục, để thằng bé làm thơ, nó lập tức hoàn thành luôn, từ đó Phương Trọng Vĩnh trở thành thần đồng không học mà biết, danh tiếng đồn khắp đại giang nam bắc. Cha Vĩnh rất vui mừng, thường dẫn Vĩnh tham gia các hoạt động xã giao để kiếm lợi. Sau đó, vì không được giáo dục tiếp tục, Vĩnh dần dần trở thành một đứa trẻ rất bình thường. Bài “Thương Trọng Vĩnh” cũng được người đời sau coi là bài mẫu để động viên khuyến khích mọi người học tập chăm chỉ, cho đến nay vẫn là bài kinh điển trong sách giáo khoa trung học Trung Quốc.)
“Chị, hai ngày nay chị bệnh còn chưa khỏe nữa sao? Sao lại thức dậy trễ như thế?” Trong lúc nghỉ ngơi tiểu Hổ hỏi.
“Chị không phải là bệnh vừa mới khỏi sao? Thân thể còn rất yếu, cho nên... qua hai ngày nữa thì khỏe hẳn.” Tiểu Hoa có chút xấu hổ, thật là mình ngủ nhiều hơn một chút, đến giữa trưa mới tỉnh lại.
“Chị là vì mình làm biếng mới lấy cớ này chứ gì?” Tiểu Hổ tặc lưỡi nói.
“Thằng nhóc chết tiệt, em dám chê cười chị à, đi viết chữ nhanh lên...” Tiểu Hoa có chút thẹn quá thành giận.
Tiểu Hổ cười tủm tỉm cầm lấy bút, đột nhiên còn nói: “Chị, em hỏi chị một vấn đề được không?”
“Em nói đi.” Tiểu Hoa không có tiếng động háo sắc nói.
“Cái đó, chị có biết là gà trống lợi hại hơn hay là gà mái lợi hại hơn hay không?” Tiểu Hổ ngây thơ hỏi.
Tiểu Hoa sửng sốt, đây là cái vấn đề kỳ lạ gì thế? Thử nói: “Hở... Gà trống khá lớn, hẳn là gà trống lợi hại hơn.”
“Hì hì, chị, chị nói sai rồi, hẳn là gà mái lợi hại hơn.” Tiểu Hổ đắc ý nói.
Mặt Tiểu Hoa mờ mịt hỏi: “Vì sao?”
Tiểu Hổ đảo con ngươi, vui tươi hớn hở nói: “Thím Trương lợi hại hơn chú Trương, mẹ lợi hại hơn ba, chị lợi hại hơn em, mọi người đều là giống cái, đương nhiên là gà mái lợi hại hơn rồi.”
“Thằng nhóc chết tiệt, em muốn ăn đòn ——” Tiểu Hổ nói xong bỏ chạy, Tiểu Hoa tức giận ở phía sau điên cuồng đuổi theo đánh nó. Sau khi bắt được tiểu Hổ về, Tiểu Hoa cho nó viết tên của cô và nó mười lần xem như trừng phạt.
Nhìn tiểu Hổ viết đúng thì Tiểu Hoa mới cho nó đi ra ngoài chơi với bọn tiểu Mỹ. Mình thì khóa cửa lại, lại đi một chuyến sang nhà ông Triệu, nói một lát ba trở về thì dẫn ông đi qua xem bệnh. Ông Triệu nghe xong thì đồng ý.
Hôm nay ba tan tầm rất sớm, Tiểu Hoa vừa muốn nói dẫn ông đi cho ông Triệu xem thì ba lại nói, hôm nay không đi được. Ngày mai là cúng 49 ngày của mẹ, tối hôm nay phải mời vong linh, biết được Tiểu Hoa đã nói với ông Triệu thì cho cô lại đi qua nói một lần nữa.
* * *
Ở nông thôn cúng 49 ngày là rất quan trọng, tiếng kèn, tiếng khóc... vang thành một mảnh. Tiểu Hoa và tiểu Hổ đều mặc đồ tang, quỳ gối trước linh vị, mỗi người đến viếng mẹ dập đầu thì phải dập đầu lại trả lễ. Tiểu Hoa thì tốt, còn tiểu Hổ trong chốc lát không kiên trì được.
“Tiểu Hổ, em ngồi một lát đi, chút nữa em còn phải đi với ba mời vong linh.” Tiểu Hổ là bé trai nam, dựa theo tập tục phải đi ra nghĩa địa mời vong linh của mẹ, cũng chính là ý rước linh hồn mẹ về.
Người đến cũng đủ ba mang theo tiểu Hổ, tiểu Hổ ôm bài vị của mẹ đi tới nghĩa địa, vừa đi vừa khóc... làm cho Tiểu Hoa cũng nước mắt lưng tròng.
Sau khi ba và tiểu Hổ đi rồi về thì một bác gái cầm một ly nước trà đưa cho Tiểu Hoa, dạy cô một lát người mời vong linh trở về thì Tiểu Hoa phải khóc như thế nào. Tiểu Hoa nghe lời bác gái nói rốt cuộc nhịn không được khóc lớn lên. Trong lòng càng nổi lên tình cảm nhớ thương mẹ, nếu như có thể thật sự mời mẹ trở về thì tốt biết bao nhiêu.
“Hoa à, bây giờ không được khóc biết không? Một lát phải khóc như vậy thì mẹ con mới có thể trở về, bây giờ đừng khóc trước nha!” Bác gái ôm Tiểu Hoa vào lòng bắt đầu dỗ dành.
Tiểu Hoa khóc một lát, mặc dù biết nói kế tiếp khóc la thật giả tạo nhưng đây cũng là tập tục phải dựa theo mà làm. Mình cũng thật hy vọng mẹ có thể trở về nhìn mình một chút.
Lúc mời vong linh trở về thì Tiểu Hoa cầm ly trà, quỳ gối trước cửa khóc la: “Mẹ ơi… mẹ hãy trở về đi… trở về... lại... uống một lần... con gái... rót trà… cho mẹ nè..., trở về đi... mẹ ơi…., con nhớ mẹ lắm... mẹ ơi... trở về đi... trở về... ô ô...”
La hét đến đây Tiểu Hoa rốt cuộc kêu không nổi nữa, chẳng qua là 'ô ô...' bắt đầu khóc. Bác gái bên cạnh ra hiệu bảo Tiểu Hoa mang nước trà đổ xuống đất. Tiểu Hoa không có phản ứng chỉ quỳ ở đó khóc, gấp đến mức độ bác gái vội vàng đi đến trước mặt cô nói cho cô biết, Tiểu Hoa mới ngây ngốc mang nước trà đổ xuống đất.
Kế tiếp, tiểu Hổ đặt bài vị lên trên bàn thờ, mọi người bắt đầu đốt giấy vàng mã cho mẹ Tiểu Hoa, giấy đốt vừa đủ thì tiễn mọi người trở về. Dựa theo tập tục, trong đêm nay tiểu Hổ không thể ngủ để dâng hương liên tục cho mẹ. Ở nông thôn, bé gái không thể dâng hương án, cho nên Tiểu Hoa không thể giúp tiểu Hổ, nhưng tiểu Hổ quá nhỏ cho nên ba phải giúp nó để cho Tiểu Hoa mang tiểu Hổ đi ngủ. Tiểu Hoa tuổi còn nhỏ không thể tranh với ba, chỉ có thể mang theo tiểu Hổ đi ngủ.
* * *
Ngày hôm sau, gà vừa gáy sáng thì Tiểu Hoa vội vàng kéo tiểu Hổ rời giường. Tiểu Hoa vất vả tốn sức miệng lưỡi mới làm cho ba đi nghỉ ngơi, còn lại do cô chỉ huy tiểu Hổ đi làm.
Hơn tám giờ sáng, người hỗ trợ đã tới rồi, Tiểu Hoa vội vàng kêu ba thức dậy ra tiếp đón. Cúng 49 ngày làm không lớn, lúc cúng 100 ngày mới mời người ngồi lại ăn cơm. Mấy bác gái thấy nhà Tiểu Hoa tùy tiện nấu ít mỳ sợi cho mọi người, ăn xong sau đó về nghỉ xem như Tiểu Hổ và ba đã đưa mẹ trở về, tục gọi là mời vong linh cúng 49 ngày lần này mới tính làm xong.
Tiểu Hổ rất hiểu chuyện, từ ngày hôm qua đến bây giờ không biết quỳ bao nhiêu lần, dập đầu bao nhiêu cái cũng không có lười biếng, cũng không khóc, làm cho Tiểu Hoa thật đau lòng. Mùa hè vốn là mặc quần áo mỏng, Tiểu Hoa kéo ống quần của tiểu Hổ lên nhìn thấy một mảng xanh lớn, âm thầm thật may mắn là mình đã chuẩn bị quần dày cho nó.
Buổi sáng mỳ sợi còn dư lại ba lại nấu cho hai chị em cô rồi thêm mỗi người một quả trứng gà, ăn xong thì đuổi hai người bọn họ đi nghỉ ngơi. Tiểu Hoa để cho tiểu Hổ và ba đi ngủ, mình bắt đầu thu dọn. Ba vốn không đồng ý nhưng Tiểu Hoa vẫn không nghe, ép ông lại đi nghỉ ngơi, còn nói một lát đi đến chỗ ông Triệu xem bệnh.
Nhìn thấy Tiểu Hoa chấp nhất như vậy ba Giang có chút vui mừng cũng có chút đau lòng, âm thầm tính toán, trước cứ tùy ý Tiểu Hoa, phỏng đoán trẻ con cũng không thể kiên trì được bao lâu.
(đêm: có lẽ do mình là người nhạy cảm dễ xúc động cho nên viết đến khúc chị Hoa bưng trà quỳ khóc thì mình cũng khóc theo luôn, khoảng nửa tiếng mới viết qua đoạn đó. Mọi người đừng mít ướt giống mình nha.
“Ba, con có chuyện muốn nói với ba.” Tiểu Hoa vừa gõ cửa vừa nói.
“Chờ một chút.” Tiếp theo Tiểu Hoa ở ngoài cửa nghe được tiếng sột soạt, phỏng đoán là ba đang mặc quần áo.
“Vào đi.” Nghe được tiếng của ba Tiểu Hoa đẩy cửa ra rồi đi vào.
Ba Giang ngáp giống như kéo đèn, Tiểu Hoa nhìn thấy sắc mặt của ba có chút không tốt lắm, âm thầm buồn rầu giống như mình đã chọn sai lầm thời gian đến.
Ba Giang cười tủm tỉm vỗ vỗ lên giường ý bảo Tiểu Hoa lại đây ngồi, vuốt đầu cô dịu dàng hỏi: “Tiểu Hoa tìm ba có việc hả?”
“Ba, ba đi xem bệnh có được không?” Tiểu Hoa nói thẳng ra tính toán của mình.
Ba Giang sửng sốt có chút chật vật dời tầm mắt qua chỗ khác, không dám nhìn thẳng Tiểu Hoa cúi đầu quát lớn: “Đừng nghe người khác nói bừa, ba không có bệnh.”
“Con đã nghe những lời đêm qua ba nói với mẹ rồi, con còn nghe được ba muốn đưa con cho người khác, muốn bán nhà còn không muốn chữa bệnh, muốn đưa tiểu Hổ cho cô nuôi. Cô hung dữ như vậy, ba, con sợ.” Tiểu Hoa gắt gao ôm ba Giang, cô thật sự không muốn rời đi...
“Tiểu Hoa, con hãy nghe ba nói, con nghe nhầm rồi, ba thật sự không có bệnh, đừng lo lắng được không?” Ba Giang không biết nên nói cái gì tiếp chỉ cười ha ha.
“Con đã xem giấy khám bệnh của ba, cũng hỏi qua ông Triệu rồi, ung thư dạ dày giai đoạn cuối, con biết đó là bệnh gì.” Tiểu Hoa cúi đầu có chút đau khổ.
Ba Giang không biết làm sao, không biết nói như thế nào cho con gái hiểu.
“Ba, ba không muốn đi bệnh viện vậy để cho ông Triệu xem bệnh cho ba được không?” Tiểu Hoa hỏi tiếp.
Ba Giang chưa từng có nghĩ đến sẽ nói vấn đề này với con gái thế nào cho nên vẫn yên lặng.
Nhìn thấy ba không nói lời nào, Tiểu Hoa sốt ruột nước mắt ào ào tuôn xuống.
“Tiểu Hoa, không khóc… không khóc mà…. Tiểu Hoa nói thế nào thì ba nghe như thế đó. Tiểu Hoa... con đừng khóc... ngoan... không khóc... không khóc. Tiểu Hoa, ba sai rồi... ba sai rồi... con đừng khóc nha...” Ba Giang vừa nhìn thấy con gái khóc thì hoàn toàn không có biện pháp, bắt đầu luống cuống tay chân hứa hẹn lung tung.
Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn ba Giang, nghiêm túc hỏi: “Ba... ba đồng ý... để... để cho ông Triệu... chữa bệnh cho ba... phải không?”
Ba Giang gật đầu còn ngoéo tay với Tiểu Hoa, nhìn thấy Tiểu Hoa nín khóc mỉm cười mới xoa xoa đầu cô, ôm cô lại để ngồi lên trên đùi của mình nói: “Tiểu Hoa yên tâm, ba sẽ chăm sóc con thật tốt, con còn nhỏ không cần phải suy nghĩ quá nhiều, biết không?”
“Dạ!” Tiểu Hoa ngồi ở trong lòng ba thoải mái nên cảm thấy buồn ngủ, nghe tiếng của ba dịu dàng khuyên giải an ủi chỉ trong chốc lát sau thì ngủ mất.
* * *
Lỗ mũi ngứa quá, xoa xoa... cọ cọ... sao vẫn còn ngứa nhỉ? Vung tay lên, “bốp ——” một tiếng, lại sờ nữa sờ thật mềm, còn nóng nóng, nhéo nhéo... ừ... xúc cảm thật tốt...
“Oa ——” Chạm đến còn có người khóc? Tiểu Hoa không kiên nhẫn mở to mắt, chỉ thấy tiểu Hổ bụm mặt hai mắt thấm đẫm nước mắt lưng tròng nhìn mình, nghĩ đến vừa rồi giống như mình đánh tới cái gì có chút chột dạ, còn nhéo nhéo...
“Em ở bên giường chị làm gì vậy?” Tiểu Hoa đầu tiên tức giận tra hỏi tiểu Hổ.
Tiểu Hổ hít hít cái mũi, “hừ ——” một tiếng bước đi. Tiểu Hoa ngượng ngùng vội vàng mặc quần áo rời giường đuổi theo. Tính khí của tiểu Hổ rất lớn, ngay cả Tiểu Hoa đưa ly sữa để ở trong tay nó, nó cũng không để ý Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa vẫn đi theo nó, thật lâu sau tiểu Hổ mới tức giận lên án: “Gọi chị rời giường, chị còn đánh em!”
“Chị không phải cố ý, thật sự, chị xin thề!” Tiểu Hoa giơ lên ba ngón tay, nhìn thấy tiểu Hổ vẫn không có hành động gì thì vội vàng đưa mặt của mình ra, cười tủm tỉm nói: “Nếu không, em đánh lại đi?”
“Em sẽ không đánh chị, đàn ông không thể đánh phụ nữ!” Tiểu Hổ nói lời chính nghĩa.
'Đàn ông?' Tiểu Hoa nhìn tiểu Hổ từ đầu đến chân N lần cũng không có phát hiện ra khí chất đàn ông ở đâu. Đột nhiên nhìn thấy tiểu Hổ không quá vui vẻ, Tiểu Hoa vội vàng nói tiếp: “Tiểu Hổ thật thông minh, cũng biết nói câu này. Thật lợi hại!”
“Về sau không được đánh em!” Tiểu Hổ trừng đôi mắt yêu cầu.
“Ừ! Chị sẽ cố gắng hết sức, lần tới lúc chị ngủ em đứng cách chị xa một chút rồi gọi chị, chị đã không cẩn thận. Chị xin thề, chỉ cần em không làm sai chuyện gì, chị tuyệt đối không đánh em...” Tiểu Hoa giải thích.
Tiểu Hổ suy nghĩ một hồi mới nói: “Được rồi! Lần tới em đứng cách chị xa một chút rồi gọi chị.”
Nhìn thấy tiểu Hổ tha thứ cho mình nên Tiểu Hoa thở ra một hơi, rửa mặt đánh răng xong ăn cơm, lại bắt đầu dạy tiểu Hổ viết chữ. Tiểu Hoa cảm thấy tiểu Hổ thật thông minh, một chút cũng không thể tưởng được tiểu Hổ sẽ biến thành em trai vô cùng nhân hậu trong ấn tượng kia của mình, muốn học gì đó nhưng còn quá nhỏ, cho nên không thể biến thành Phương Trọng Vĩnh*, mình nhất định phải dạy dỗ nó thật tốt, tuyệt đối không thể để cho nó trải qua cuộc sống dùng thể lực kiếm tiền.
(*Vương An Thạch là một chính trị gia, một nhà văn thế kỷ 11. Trong đó bài văn “Thương Trọng Vĩnh” kể rằng, tác giả gặp một thần đồng Phủ Châu tên Phương Trọng Vĩnh.
Đứa trẻ này được sinh ra trong nhà nhiều thế hệ là nông dân, mãi cho tới khi lên 5 tuổi vẫn chưa được nhìn thấy giấy mực bút nghiên. Có một ngày, nó lại tự dưng khóc đòi có những thứ ấy, cha nó không khuyên bảo được, đành mượn bút và giấy cho nó. Phương Trọng Vĩnh lập tức viết bốn câu thơ, tự đề tên của mình. Cha của nó mới đưa bài thơ cho người cùng quê đọc xem, xét về thi tài văn chương và đạo đức đều rất đáng giá. Lại chỉ định đề mục, để thằng bé làm thơ, nó lập tức hoàn thành luôn, từ đó Phương Trọng Vĩnh trở thành thần đồng không học mà biết, danh tiếng đồn khắp đại giang nam bắc. Cha Vĩnh rất vui mừng, thường dẫn Vĩnh tham gia các hoạt động xã giao để kiếm lợi. Sau đó, vì không được giáo dục tiếp tục, Vĩnh dần dần trở thành một đứa trẻ rất bình thường. Bài “Thương Trọng Vĩnh” cũng được người đời sau coi là bài mẫu để động viên khuyến khích mọi người học tập chăm chỉ, cho đến nay vẫn là bài kinh điển trong sách giáo khoa trung học Trung Quốc.)
“Chị, hai ngày nay chị bệnh còn chưa khỏe nữa sao? Sao lại thức dậy trễ như thế?” Trong lúc nghỉ ngơi tiểu Hổ hỏi.
“Chị không phải là bệnh vừa mới khỏi sao? Thân thể còn rất yếu, cho nên... qua hai ngày nữa thì khỏe hẳn.” Tiểu Hoa có chút xấu hổ, thật là mình ngủ nhiều hơn một chút, đến giữa trưa mới tỉnh lại.
“Chị là vì mình làm biếng mới lấy cớ này chứ gì?” Tiểu Hổ tặc lưỡi nói.
“Thằng nhóc chết tiệt, em dám chê cười chị à, đi viết chữ nhanh lên...” Tiểu Hoa có chút thẹn quá thành giận.
Tiểu Hổ cười tủm tỉm cầm lấy bút, đột nhiên còn nói: “Chị, em hỏi chị một vấn đề được không?”
“Em nói đi.” Tiểu Hoa không có tiếng động háo sắc nói.
“Cái đó, chị có biết là gà trống lợi hại hơn hay là gà mái lợi hại hơn hay không?” Tiểu Hổ ngây thơ hỏi.
Tiểu Hoa sửng sốt, đây là cái vấn đề kỳ lạ gì thế? Thử nói: “Hở... Gà trống khá lớn, hẳn là gà trống lợi hại hơn.”
“Hì hì, chị, chị nói sai rồi, hẳn là gà mái lợi hại hơn.” Tiểu Hổ đắc ý nói.
Mặt Tiểu Hoa mờ mịt hỏi: “Vì sao?”
Tiểu Hổ đảo con ngươi, vui tươi hớn hở nói: “Thím Trương lợi hại hơn chú Trương, mẹ lợi hại hơn ba, chị lợi hại hơn em, mọi người đều là giống cái, đương nhiên là gà mái lợi hại hơn rồi.”
“Thằng nhóc chết tiệt, em muốn ăn đòn ——” Tiểu Hổ nói xong bỏ chạy, Tiểu Hoa tức giận ở phía sau điên cuồng đuổi theo đánh nó. Sau khi bắt được tiểu Hổ về, Tiểu Hoa cho nó viết tên của cô và nó mười lần xem như trừng phạt.
Nhìn tiểu Hổ viết đúng thì Tiểu Hoa mới cho nó đi ra ngoài chơi với bọn tiểu Mỹ. Mình thì khóa cửa lại, lại đi một chuyến sang nhà ông Triệu, nói một lát ba trở về thì dẫn ông đi qua xem bệnh. Ông Triệu nghe xong thì đồng ý.
Hôm nay ba tan tầm rất sớm, Tiểu Hoa vừa muốn nói dẫn ông đi cho ông Triệu xem thì ba lại nói, hôm nay không đi được. Ngày mai là cúng 49 ngày của mẹ, tối hôm nay phải mời vong linh, biết được Tiểu Hoa đã nói với ông Triệu thì cho cô lại đi qua nói một lần nữa.
* * *
Ở nông thôn cúng 49 ngày là rất quan trọng, tiếng kèn, tiếng khóc... vang thành một mảnh. Tiểu Hoa và tiểu Hổ đều mặc đồ tang, quỳ gối trước linh vị, mỗi người đến viếng mẹ dập đầu thì phải dập đầu lại trả lễ. Tiểu Hoa thì tốt, còn tiểu Hổ trong chốc lát không kiên trì được.
“Tiểu Hổ, em ngồi một lát đi, chút nữa em còn phải đi với ba mời vong linh.” Tiểu Hổ là bé trai nam, dựa theo tập tục phải đi ra nghĩa địa mời vong linh của mẹ, cũng chính là ý rước linh hồn mẹ về.
Người đến cũng đủ ba mang theo tiểu Hổ, tiểu Hổ ôm bài vị của mẹ đi tới nghĩa địa, vừa đi vừa khóc... làm cho Tiểu Hoa cũng nước mắt lưng tròng.
Sau khi ba và tiểu Hổ đi rồi về thì một bác gái cầm một ly nước trà đưa cho Tiểu Hoa, dạy cô một lát người mời vong linh trở về thì Tiểu Hoa phải khóc như thế nào. Tiểu Hoa nghe lời bác gái nói rốt cuộc nhịn không được khóc lớn lên. Trong lòng càng nổi lên tình cảm nhớ thương mẹ, nếu như có thể thật sự mời mẹ trở về thì tốt biết bao nhiêu.
“Hoa à, bây giờ không được khóc biết không? Một lát phải khóc như vậy thì mẹ con mới có thể trở về, bây giờ đừng khóc trước nha!” Bác gái ôm Tiểu Hoa vào lòng bắt đầu dỗ dành.
Tiểu Hoa khóc một lát, mặc dù biết nói kế tiếp khóc la thật giả tạo nhưng đây cũng là tập tục phải dựa theo mà làm. Mình cũng thật hy vọng mẹ có thể trở về nhìn mình một chút.
Lúc mời vong linh trở về thì Tiểu Hoa cầm ly trà, quỳ gối trước cửa khóc la: “Mẹ ơi… mẹ hãy trở về đi… trở về... lại... uống một lần... con gái... rót trà… cho mẹ nè..., trở về đi... mẹ ơi…., con nhớ mẹ lắm... mẹ ơi... trở về đi... trở về... ô ô...”
La hét đến đây Tiểu Hoa rốt cuộc kêu không nổi nữa, chẳng qua là 'ô ô...' bắt đầu khóc. Bác gái bên cạnh ra hiệu bảo Tiểu Hoa mang nước trà đổ xuống đất. Tiểu Hoa không có phản ứng chỉ quỳ ở đó khóc, gấp đến mức độ bác gái vội vàng đi đến trước mặt cô nói cho cô biết, Tiểu Hoa mới ngây ngốc mang nước trà đổ xuống đất.
Kế tiếp, tiểu Hổ đặt bài vị lên trên bàn thờ, mọi người bắt đầu đốt giấy vàng mã cho mẹ Tiểu Hoa, giấy đốt vừa đủ thì tiễn mọi người trở về. Dựa theo tập tục, trong đêm nay tiểu Hổ không thể ngủ để dâng hương liên tục cho mẹ. Ở nông thôn, bé gái không thể dâng hương án, cho nên Tiểu Hoa không thể giúp tiểu Hổ, nhưng tiểu Hổ quá nhỏ cho nên ba phải giúp nó để cho Tiểu Hoa mang tiểu Hổ đi ngủ. Tiểu Hoa tuổi còn nhỏ không thể tranh với ba, chỉ có thể mang theo tiểu Hổ đi ngủ.
* * *
Ngày hôm sau, gà vừa gáy sáng thì Tiểu Hoa vội vàng kéo tiểu Hổ rời giường. Tiểu Hoa vất vả tốn sức miệng lưỡi mới làm cho ba đi nghỉ ngơi, còn lại do cô chỉ huy tiểu Hổ đi làm.
Hơn tám giờ sáng, người hỗ trợ đã tới rồi, Tiểu Hoa vội vàng kêu ba thức dậy ra tiếp đón. Cúng 49 ngày làm không lớn, lúc cúng 100 ngày mới mời người ngồi lại ăn cơm. Mấy bác gái thấy nhà Tiểu Hoa tùy tiện nấu ít mỳ sợi cho mọi người, ăn xong sau đó về nghỉ xem như Tiểu Hổ và ba đã đưa mẹ trở về, tục gọi là mời vong linh cúng 49 ngày lần này mới tính làm xong.
Tiểu Hổ rất hiểu chuyện, từ ngày hôm qua đến bây giờ không biết quỳ bao nhiêu lần, dập đầu bao nhiêu cái cũng không có lười biếng, cũng không khóc, làm cho Tiểu Hoa thật đau lòng. Mùa hè vốn là mặc quần áo mỏng, Tiểu Hoa kéo ống quần của tiểu Hổ lên nhìn thấy một mảng xanh lớn, âm thầm thật may mắn là mình đã chuẩn bị quần dày cho nó.
Buổi sáng mỳ sợi còn dư lại ba lại nấu cho hai chị em cô rồi thêm mỗi người một quả trứng gà, ăn xong thì đuổi hai người bọn họ đi nghỉ ngơi. Tiểu Hoa để cho tiểu Hổ và ba đi ngủ, mình bắt đầu thu dọn. Ba vốn không đồng ý nhưng Tiểu Hoa vẫn không nghe, ép ông lại đi nghỉ ngơi, còn nói một lát đi đến chỗ ông Triệu xem bệnh.
Nhìn thấy Tiểu Hoa chấp nhất như vậy ba Giang có chút vui mừng cũng có chút đau lòng, âm thầm tính toán, trước cứ tùy ý Tiểu Hoa, phỏng đoán trẻ con cũng không thể kiên trì được bao lâu.
(đêm: có lẽ do mình là người nhạy cảm dễ xúc động cho nên viết đến khúc chị Hoa bưng trà quỳ khóc thì mình cũng khóc theo luôn, khoảng nửa tiếng mới viết qua đoạn đó. Mọi người đừng mít ướt giống mình nha.
Tác giả :
Băng Thủy Đích Ngư