Song Diện Nam Sủng
Chương 11
Đèn đường mờ mờ chiếu rọi mặt đường,trong ngõ hẻm tối đen chỉ có Lý Tĩnh Dao đeo bọc sách,một mình một người đi tới.
Trong bóng tối,một đôi con ngươi hiện đầy tia máu nhìn trộm bóng người cô đơn kia,cổ họng khàn khàn lộ ra vẻ mặt khác thường.
Liếm liếm môi trong bóng tối,bóng người lặng lẽ đến gần Lý Tĩnh Dao.
Miệng đột nhiên bị người phía sau che lại,Lý Tĩnh Dao cho đến lúc này mới giật mình,nhưng người kia đã ôm chết chặc người hắn,mặc cho hắn giãy dụa thế nào,cũng không cách nào tránh thoát kiềm chế người kia.
“Tiểu Dao, còn nhớ rõ tôi?” Người đàn ông nói nhỏ bên tai hắn,kèm theo lời của hắn,trong miệng hắn phun ra nồng đậm mùi rượu thối.
Lý Tĩnh Dao nhìn không thấy tới người phía sau,bằng vào thanh âm căn bản không thể nào phân biệt người tập kích hắn đến tột cùng là người nào.
Nhưng người kia tại sao biết hắn là”Tiểu Dao”? Hắn hiện tại mặc đồng phục học sinh,và”Tiểu Dao” căn bản hoàn toàn không có chỗ nào giống!
“Cậu ngụy trang thành dáng vẻ này, nếu không phải theo dõi cậu lâu,tôi thật nhận không ra ——” Người đàn ông cười đắc ý.
Không nhìn Lý Tĩnh Dao chống cự,người đàn ông lôi kéo Lý Tĩnh Dao đi tới,cho đến sau bụi cây,dừng ở bụi hoa sơn chi,dùng sức đẩy ngã hắn xuống.
Thân thể đụng mạnh,Lý Tĩnh Dao thống khổ kêu rên lên tiếng.
Người đàn ông rất nhanh phủ lên phía trước,xé rách áo sơ mi của hắn,Lý Tĩnh Dao biết hắn muốn làm cái gì,cho nên kịch liệt phản kháng, lại bị người đàn ông kia quăng một cái tát,mặt nghiêng qua,đầu đụng phải thân cây,đầu một trận choáng váng.
“Cậu có biết,mấy tháng này,tôi rất khát vọng thân thể cậu không? Trừ cậu ra, không có một thân thể nào có thể thỏa mãn tôi ——”
Một trận kịch liệt đau đớn,người đàn ông đã xỏ xuyên qua hắn,bắt đầu cuồng mãnh kéo ra đưa vào.
“Quả nhiên,vẫn là thân thể của cậu —— a —— tiểu Dao ——” Người đàn ông say mê nói.
“Buông!” Lý Tĩnh Dao chịu đựng đau đớn trong cơ thể,cố gắng đẩy thân thể người đàn ông ra.
“Tại sao cậu dám cự tuyệt tôi,tại sao cậu dám ——” Người đàn ông nghe khuôn mặt biến đổi, như phát cuồng hét: “Bởi vì cậu cự tuyệt tôi, mới hại tôi đang làm việc phân tâm,mới có thể phạm phải sai lầm không thể đền bù,bằng không tôi làm sao sẽ bị công ty giảm biên chế.Cho tới bây giờ,cậu còn dám cự tuyệt tôi!” Tay của hắn oán hận vứt hướng Lý Tĩnh Dao, cho đến Lý Tĩnh Dao không hề phản kháng nữa.
Đúng vậy,tất cả đều là lỗi tiểu Dao,nếu không phải hắn,bản thân lại làm hỏng một vụ làm ăn, bị công ty đuổi việc!
Lý Tĩnh Dao rốt cục biết người đàn ông đó là ai,hắn là người mấy tháng trước, bởi vì hôn hắn mà bị hắn cự tuyệt —— Cao Vệ Di.
Sau lần đó, Lý Tĩnh Dao không bao giờ … chịu đồng ý với hắn,làm sao cũng không nghĩ ra, Cao Vệ Di thế nhưng chấp nhất với hắn!
“Chỉ vì một nụ hôn,nụ hôn của cậu có cái gì đáng quý? Bất quá chỉ là nam kỹ mà thôi!” Người đàn ông oán hận nói, đột nhiên cúi đầu áp mạnh lên môi Lý Tĩnh Dao.
Cảm giác buồn nôn đánh úp về phía Lý Tĩnh Dao,hắn theo bản năng hất đầu,né tránh môi người đàn ông.
Người đàn tay lấy tay nắm được cằm của hắn, bắt buộc hắn mở to miệng,môi và lưỡi cùng dò vào trong miệng.
“Ưm——”
Cảm giác buồn nôn từ từ chạy lên cổ họng, đang ở Lý Tĩnh Dao sắp không cách nào nhịn được, thân thể đột nhiên bay ra ngoài, hắn ôm thắt lưng trắc thống khổ rên rỉ, trên hạ thể còn dính vết máu vừa rồi xé rách Lý Tĩnh Dao.
Lý Tĩnh Dao mờ mịt nhìn nam nhân bay ra ngoài người mình,đầu mất đi năng lực suy tư,hoàn toàn không thể hiểu xảy ra chuyện gì. Tim của hắn trống rỗng giống như là tất cả tri giác cũng bị kéo ra.
Một cái áo rơi vào trên người hắn,che thân thể thân thể lõa lồ,hắn kinh ngạc níu lấy áo,nhìn người đàn ông đi qua trước mặt hắn, đi về phía người đàn ông cường bạo hắn.
Người đột nhiên xuất hiện đánh người trên mặt đất lui vào một góc, mặc cho người đàn ông phát ra khóc thét thê lương vẫn chưa từng dừng lại.
Cho đến người đàn ông như một bãi bùn lầy loại,co quắp lại mới không tiếp tục.
“Cậu không sao chớ?” Một người ở ngồi chồm hổm xuống bên cạnh hắn.
Cho đến lúc này,khuôn mặt nam tử kia mới ánh vào trong mắt Lý Tĩnh Dao, nhưng,nhưng người đó không thể… xuất hiện ở nơi này —— Phương Vật Viễn!
Phương vật bên giờ phút này đang nhíu lại lông mày nhìn hắn, trên mặt không có lạnh lùng như thường ngày,mà có một tia quan tâm xen lẫn lo lắng.
Nhưng Lý Tĩnh Dao phân biệt không được,Phương Vật Viễn đưa tay ra nhưng hắn né tránh.
“Đừng đụng tôi!”
Lý Tĩnh Dao gào thét,đột nhiên chuyển hướng bên kia, ôm bụng bắt đầu cuồng nôn.....
Cho đến khó chịu trong bụng đi qua,Lý Tĩnh Dao chậm rãi vịn thân cây đứng lên.
“Cậu đi được không?” Phương Vật Viễn đi ra phía trước,thấy hắn bước chân loạng choạng,vội vàng muốn đở lấy hắn.
Nhưng Lý Tĩnh Dao hất tay hắn ra.
“Tôi không sao,chuyện như vậy tôi sớm đã quen. Huống chi, hắn làm,và anh làm, có cái gì khác biệt?” Lý Tĩnh Dao giọng nói lạnh lẽo, vịn vách tường, từ từ đi về phía trước.
Phương Vật Viễn mím môi,không thể phủ nhận lời nói chính xác của Lý Tĩnh Dao.
Nhưng đối với hành động của mình,Phương Vật Viễn chưa từng hối hận qua,cũng không thấy cần thiết hối hận, hắn đã nói, chỉ cần hắn muốn,hắn sẽ nhận được.
Mà hắn phát hiện, hắn muốn Lý Tĩnh Dao.
Không đơn thuần chỉ là thân thể mà thôi, hắn muốn Lý Tĩnh Dao người này!
Bắt đầu trò chơi này chính là hắn, mặc dù bị Lý Tĩnh Dao hấp dẫn là chuyện ngoài dự tính, nhưng hắn không có ý định buông tha.
Trò chơi sẽ chỉ kết thúc lúc hắn có được Lý Tĩnh Dao.
Hắn đi ra phía trước,đột nhiên ôm lấy Lý Tĩnh Dao suy yếu.
“Anh muốn làm cái gì!” Lý Tĩnh Dao nhìn chằm chằm hắn,giận giữ nói. Cho dù thân thể lúc này suy yếu,ngọn lửa trong mắt hắn vẫn chưa từng yếu bớt.
“Đưa cậu về nhà mà thôi.”
Biết giãy dụa cũng phí công, Lý Tĩnh Dao bỏ qua,mặc cho hắn ôm hắn đi về phía chỗ ở của hắn,cả người đều mệt hắn không có chú ý tới động tác ôm của Phương Vật Viễn dịu dàng hơn so với trước đó.
Hắn thật mệt mỏi quá,mệt mỏi quá, mặc dù sớm đã thành thói quen như vậy,nhưng hắn vẫn cảm giác thân thể mình...... Thật bẩn......
Hắn còn có thể chống đở đến bao lâu?
Bắt đầu từ khi Phương Vật Viễn xé rách ngụy trang của hắn,hắn đã càng ngày càng không cách nào phân biệt ban ngày và đêm tối —— từ khi đó bắt đầu,ban đêm đối với hắn mà nói,chẳng qua không ngừng hành hạ, bởi vì hắn đãn không thể nào phân biệt “Tiểu Dao” bán đứng thân thể và mình ban ngày......
Nhưng hắn có thể dừng lại cuộc sống như vậy sao?
Đáp án,vẫn là không thể nào ——
Trong bóng tối,một đôi con ngươi hiện đầy tia máu nhìn trộm bóng người cô đơn kia,cổ họng khàn khàn lộ ra vẻ mặt khác thường.
Liếm liếm môi trong bóng tối,bóng người lặng lẽ đến gần Lý Tĩnh Dao.
Miệng đột nhiên bị người phía sau che lại,Lý Tĩnh Dao cho đến lúc này mới giật mình,nhưng người kia đã ôm chết chặc người hắn,mặc cho hắn giãy dụa thế nào,cũng không cách nào tránh thoát kiềm chế người kia.
“Tiểu Dao, còn nhớ rõ tôi?” Người đàn ông nói nhỏ bên tai hắn,kèm theo lời của hắn,trong miệng hắn phun ra nồng đậm mùi rượu thối.
Lý Tĩnh Dao nhìn không thấy tới người phía sau,bằng vào thanh âm căn bản không thể nào phân biệt người tập kích hắn đến tột cùng là người nào.
Nhưng người kia tại sao biết hắn là”Tiểu Dao”? Hắn hiện tại mặc đồng phục học sinh,và”Tiểu Dao” căn bản hoàn toàn không có chỗ nào giống!
“Cậu ngụy trang thành dáng vẻ này, nếu không phải theo dõi cậu lâu,tôi thật nhận không ra ——” Người đàn ông cười đắc ý.
Không nhìn Lý Tĩnh Dao chống cự,người đàn ông lôi kéo Lý Tĩnh Dao đi tới,cho đến sau bụi cây,dừng ở bụi hoa sơn chi,dùng sức đẩy ngã hắn xuống.
Thân thể đụng mạnh,Lý Tĩnh Dao thống khổ kêu rên lên tiếng.
Người đàn ông rất nhanh phủ lên phía trước,xé rách áo sơ mi của hắn,Lý Tĩnh Dao biết hắn muốn làm cái gì,cho nên kịch liệt phản kháng, lại bị người đàn ông kia quăng một cái tát,mặt nghiêng qua,đầu đụng phải thân cây,đầu một trận choáng váng.
“Cậu có biết,mấy tháng này,tôi rất khát vọng thân thể cậu không? Trừ cậu ra, không có một thân thể nào có thể thỏa mãn tôi ——”
Một trận kịch liệt đau đớn,người đàn ông đã xỏ xuyên qua hắn,bắt đầu cuồng mãnh kéo ra đưa vào.
“Quả nhiên,vẫn là thân thể của cậu —— a —— tiểu Dao ——” Người đàn ông say mê nói.
“Buông!” Lý Tĩnh Dao chịu đựng đau đớn trong cơ thể,cố gắng đẩy thân thể người đàn ông ra.
“Tại sao cậu dám cự tuyệt tôi,tại sao cậu dám ——” Người đàn ông nghe khuôn mặt biến đổi, như phát cuồng hét: “Bởi vì cậu cự tuyệt tôi, mới hại tôi đang làm việc phân tâm,mới có thể phạm phải sai lầm không thể đền bù,bằng không tôi làm sao sẽ bị công ty giảm biên chế.Cho tới bây giờ,cậu còn dám cự tuyệt tôi!” Tay của hắn oán hận vứt hướng Lý Tĩnh Dao, cho đến Lý Tĩnh Dao không hề phản kháng nữa.
Đúng vậy,tất cả đều là lỗi tiểu Dao,nếu không phải hắn,bản thân lại làm hỏng một vụ làm ăn, bị công ty đuổi việc!
Lý Tĩnh Dao rốt cục biết người đàn ông đó là ai,hắn là người mấy tháng trước, bởi vì hôn hắn mà bị hắn cự tuyệt —— Cao Vệ Di.
Sau lần đó, Lý Tĩnh Dao không bao giờ … chịu đồng ý với hắn,làm sao cũng không nghĩ ra, Cao Vệ Di thế nhưng chấp nhất với hắn!
“Chỉ vì một nụ hôn,nụ hôn của cậu có cái gì đáng quý? Bất quá chỉ là nam kỹ mà thôi!” Người đàn ông oán hận nói, đột nhiên cúi đầu áp mạnh lên môi Lý Tĩnh Dao.
Cảm giác buồn nôn đánh úp về phía Lý Tĩnh Dao,hắn theo bản năng hất đầu,né tránh môi người đàn ông.
Người đàn tay lấy tay nắm được cằm của hắn, bắt buộc hắn mở to miệng,môi và lưỡi cùng dò vào trong miệng.
“Ưm——”
Cảm giác buồn nôn từ từ chạy lên cổ họng, đang ở Lý Tĩnh Dao sắp không cách nào nhịn được, thân thể đột nhiên bay ra ngoài, hắn ôm thắt lưng trắc thống khổ rên rỉ, trên hạ thể còn dính vết máu vừa rồi xé rách Lý Tĩnh Dao.
Lý Tĩnh Dao mờ mịt nhìn nam nhân bay ra ngoài người mình,đầu mất đi năng lực suy tư,hoàn toàn không thể hiểu xảy ra chuyện gì. Tim của hắn trống rỗng giống như là tất cả tri giác cũng bị kéo ra.
Một cái áo rơi vào trên người hắn,che thân thể thân thể lõa lồ,hắn kinh ngạc níu lấy áo,nhìn người đàn ông đi qua trước mặt hắn, đi về phía người đàn ông cường bạo hắn.
Người đột nhiên xuất hiện đánh người trên mặt đất lui vào một góc, mặc cho người đàn ông phát ra khóc thét thê lương vẫn chưa từng dừng lại.
Cho đến người đàn ông như một bãi bùn lầy loại,co quắp lại mới không tiếp tục.
“Cậu không sao chớ?” Một người ở ngồi chồm hổm xuống bên cạnh hắn.
Cho đến lúc này,khuôn mặt nam tử kia mới ánh vào trong mắt Lý Tĩnh Dao, nhưng,nhưng người đó không thể… xuất hiện ở nơi này —— Phương Vật Viễn!
Phương vật bên giờ phút này đang nhíu lại lông mày nhìn hắn, trên mặt không có lạnh lùng như thường ngày,mà có một tia quan tâm xen lẫn lo lắng.
Nhưng Lý Tĩnh Dao phân biệt không được,Phương Vật Viễn đưa tay ra nhưng hắn né tránh.
“Đừng đụng tôi!”
Lý Tĩnh Dao gào thét,đột nhiên chuyển hướng bên kia, ôm bụng bắt đầu cuồng nôn.....
Cho đến khó chịu trong bụng đi qua,Lý Tĩnh Dao chậm rãi vịn thân cây đứng lên.
“Cậu đi được không?” Phương Vật Viễn đi ra phía trước,thấy hắn bước chân loạng choạng,vội vàng muốn đở lấy hắn.
Nhưng Lý Tĩnh Dao hất tay hắn ra.
“Tôi không sao,chuyện như vậy tôi sớm đã quen. Huống chi, hắn làm,và anh làm, có cái gì khác biệt?” Lý Tĩnh Dao giọng nói lạnh lẽo, vịn vách tường, từ từ đi về phía trước.
Phương Vật Viễn mím môi,không thể phủ nhận lời nói chính xác của Lý Tĩnh Dao.
Nhưng đối với hành động của mình,Phương Vật Viễn chưa từng hối hận qua,cũng không thấy cần thiết hối hận, hắn đã nói, chỉ cần hắn muốn,hắn sẽ nhận được.
Mà hắn phát hiện, hắn muốn Lý Tĩnh Dao.
Không đơn thuần chỉ là thân thể mà thôi, hắn muốn Lý Tĩnh Dao người này!
Bắt đầu trò chơi này chính là hắn, mặc dù bị Lý Tĩnh Dao hấp dẫn là chuyện ngoài dự tính, nhưng hắn không có ý định buông tha.
Trò chơi sẽ chỉ kết thúc lúc hắn có được Lý Tĩnh Dao.
Hắn đi ra phía trước,đột nhiên ôm lấy Lý Tĩnh Dao suy yếu.
“Anh muốn làm cái gì!” Lý Tĩnh Dao nhìn chằm chằm hắn,giận giữ nói. Cho dù thân thể lúc này suy yếu,ngọn lửa trong mắt hắn vẫn chưa từng yếu bớt.
“Đưa cậu về nhà mà thôi.”
Biết giãy dụa cũng phí công, Lý Tĩnh Dao bỏ qua,mặc cho hắn ôm hắn đi về phía chỗ ở của hắn,cả người đều mệt hắn không có chú ý tới động tác ôm của Phương Vật Viễn dịu dàng hơn so với trước đó.
Hắn thật mệt mỏi quá,mệt mỏi quá, mặc dù sớm đã thành thói quen như vậy,nhưng hắn vẫn cảm giác thân thể mình...... Thật bẩn......
Hắn còn có thể chống đở đến bao lâu?
Bắt đầu từ khi Phương Vật Viễn xé rách ngụy trang của hắn,hắn đã càng ngày càng không cách nào phân biệt ban ngày và đêm tối —— từ khi đó bắt đầu,ban đêm đối với hắn mà nói,chẳng qua không ngừng hành hạ, bởi vì hắn đãn không thể nào phân biệt “Tiểu Dao” bán đứng thân thể và mình ban ngày......
Nhưng hắn có thể dừng lại cuộc sống như vậy sao?
Đáp án,vẫn là không thể nào ——
Tác giả :
Hàn Nguyệt