Sống Cùng Vạn Tuế
Chương 85: Lý tưởng cao nhất trong cuộc đời
"Bại hoại, anh trước tiên nói với em về loại thuốc thần kỳ kia, sau khi sức vào anh khẳng định sẽ không lưu lại sẹo chứ?" Niếp Thanh Lam tay nhỏ bé khẽ vuốt lên phần mông nở nang của nàng, có chút chờ mong hỏi.
"Anh đã thử nghiệm kỹ rồi!" Lục Minh lấy ra một bình nước thuốc tục mệnh, làm ra bộ dáng vô cùng trân quý, trút ra một chút vào lòng bàn tay.
Sau đó vận khởi tiên thiên chân khí, làm cho vết thương nhanh chóng chuyển biến tốt.
Vốn năng lực chữa thương của thân thể hắn cũng đã đủ biến thái, hơn nữa còn có tiên thiên chân khí cùng thuốc nước tục mệnh, cơ hồ có thể dùng mắt thường thấy vết thương nhanh chóng chuyển biến tốt. Nếu không phải Lục Minh hiện tại tiên thiên chân khí cơ hồ cạn kiệt, thì vết thương còn có thể khôi phục nhanh hơn nữa. Niếp Thanh Lam lúc đầu không quá tin tưởng, nhưng sau khi thấy thực thần kỳ như vậy, cũng cúi sát xuống cẩn thận quan sát vết thương trên tay Lục Minh.
Khoảng mười phút sau, vết thương mà người thường phải mấy ngày mới có thể khỏi, đã khép lại, chỉ còn sót lại một vết hồng hồng, cả vết thương hồng nhuận trơn nhẵn, không có để lại vết sẹo nào.
Niếp Thanh Lam vui mừng ôm lấy Lục Minh, hôn lên mặt hắn một cái.
"Không thể tưởng được anh lại có bảo vật như vậy, thuốc này bao nhiêu tiền? Bên em sẽ nhập hết vào quân đội!" Niếp Thanh Lam hiện tại giọng điệu rất hưng phấn, Lục Minh không để ý tới nàng, tìm ghế sô pha mà thoải mái ngồi xuống, dựa đầu ra, cũng không liếc nhìn nàng một cái. Hồ ly mỹ nhân lập tức đứng lên lấy lòng, đi ra sau Lục Minh bóp vai cho hắn, so với một người vợ mới về nhà chồng còn nhu thuận hơn.
"Thiếu gia, Thanh Lam tiểu thư, ăn cơm!" Bà Ngô vốn không muốn quấy rầy thời khắc ấm áp của thiếu gia, nhưng lo đồ ăn sẽ nguội, nên khẽ gọi một tiếng".
"Chín giờ sáng hôm nay có một nữ sĩ tên là Đặng Thục Lan gọi điện đến hẹn thiếu gia đến đồn cảnh sát phía Bắc" Ông lão Trang Thần vừa nói, Lục Minh đã đứng lên. Bởi vì sau khi lo cho Giang Tiểu Lệ thì lại đến chỗ chế Tục mệnh hoàn của bệnh viện. Nên hắn hoàn toàn quên mất việc này.
"Lúc này mới thể hiện chỗ tốt của việc có bạn gái" Niếp Thanh Lam cười hì hì gắp rau vào trong chén của Lục Minh.
"Em không phải nói cho anh biết em đã đi rồi chứ?" Lục Minh mừng như điên.
Vốn trong lòng hắn hổ thẹn đã đáp ứng người khác mà lại hoàn toàn quên mất.
Hiện tại thấy Niếp Thanh Lam cười cười bỗng nhiên cảm thấy có hồ ly mỹ nhân này bên người, cũng không phải tất cả đều là chuyện xấu. Ít nhất nàng cũng sẽ giúp mình thu thập những việc rắc rối.
Niếp Thanh Lam cười cười ý bảo Lục Minh ngồi xuống. Sau đó yêu kiều liếc nhìn hắn, vẻ mặt có chút đắc ý: "Chỉ có chút việc nhỏ như vậy, mà cũng phải để ông xã tự thân làm sao?"
"Tốt lắm!" Lục Minh thực không thể khen Niếp Thanh Lam, thầm nghĩ người bạn gái này tuy chỉ là trên danh nghĩa, lại là người thích tính kế, nhưng cũng không có gì quá đáng.
"Ông xã, người ta thương yêu ông xã mà!" Niếp Thanh Lam thi triển hồ ly ma âm, giả bộ nhu thuận, lại gắp thức ăn cho Lục Minh.
Sau khi ăn xong cơm chiều, Niếp Thanh Lam lại dẫn Lục Minh thẳng đến phòng của nàng.
Lục Minh tim đập có chút gia tốc, mới ăn cơm chiều, bụng còn no, nhanh như vậy đã bắt đầu làm… Ai ngờ căn bản không phải như hắn nghĩ, Niếp Thanh Lam sau khi dẫn hắn vào phòng mình, lấy quần áo từ trong túi lớn túi nhỏ ra, rồi so trên người hắn, cuối cùng áp vào lòng Lục Minh thỏ thẻ: "Tổng cộng ba ngàn tám trăm tám chục, phí nhân công không tính, nhưng anh cũng nên tặng cho em hai bộ đồ chứ? Đồ của em năm ngàn sáu trăm tám chục, tổng cộng là chín ngàn năm trăm sáu mươi đồng!"
Giá tiền như sét đánh thẳng vào đỉnh đầu của Lục Minh, quần áo gì mà mắc như vậy?
Hàng hiệu?
Mắc hàng hiệu cũng không thể phát sáng, cũng không tự động bay trên trời, mặc một cái áo sơmi giá một ngàn năm trăm đồng, cùng với mặc cái áo sơmi năm mươi đồng thì có gì khác biệt?
Lục Minh cầm lấy quần áo ngửi ngửi, cảm giác tất cả đều có mùi nhân dân tệ… rất nhanh té xỉu!
"Cho nợ đi, anh gần đây Cùng tinh cao chiếu, đợi kiếm được tiền sẽ trả lại cho em!" Lục Minh đang muốn chuồn đi, nếu không để Niếp Thanh Lam lục soát bóp tiền, hắn không thể không phá sản.
"Nếu sau khi anh tắm mặc quần áo em mua vào, vậy em sẽ cho anh một cơ hội" Niếp Thanh Lam ở tại cửa cười nói.
"Cơ hội gì?" Lục Minh vừa thấy trong tay nàng đang cầm lọ thuốc của mình, cố sức nuốt một ngụm nước miếng, rất khó khăn lắc đầu cự tuyệt: "Được rồi, em tự mình sức thuốc đi! Anh, anh không, không…"
"Đứa nhỏ tốt thì phải thành thật, còn nữa, nuốt nước miếng cũng đừng có quá lớn như vậy" Niếp Thanh Lam đưa tay chỉ vào trán của Lục Minh một cái, đợi Lục Minh chuẩn bị cởi đồ biến thân thành lang soi, nàng đã đóng cửa lại, sau đó tránh ở sau cửa ha hả cười. Lục Minh căm tức mở cửa phòng mình, cơn giận vẫn không thôi: "Hồ ly tinh, ta về sau tuyệt đối sẽ không để cho cô hấp dẫn nữa!"
Lục Minh mạnh mẽ áp chế cơn tức đang trào dâng, cởi quần áo ra, xông vào phòng tắm.
Bỗng nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cữa nhẹ nhàng.
Rồi cửa nhẹ mở ra, một cánh tay nhỏ bé trắng nõn thò vào.
Ngón tay nhỏ bé đang cầm một vật, màu đen, hai bên tròn tròn, có ren, còn có dây thật dài. Lục Minh vừa thấy, cả người ngạc nhiên, đây là áo ngực của nữ, mơ hồ còn có mùi thơm của cơ thể.
"Người tốt, tặng anh một món đồ, anh có thích không?" Hồ ly ma âm của Niếp Thanh Lam ở bên ngoài ngọt ngào vang lên, tay của nàng vung lên, Lục Minh theo bản năng tiếp lấy, phát hiện trên áo ngực còn có độ ấm, thoáng đưa lên mũi, một mũi thơm nữ nhân như thấm vào trong lòng, mơ hồ, còn có chứa một loại kỳ hương khó nói nên lời, phải chăng đây là nhũ hương trong truyền thuyết?
Lục Minh cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, vật cứng rắn bạo khởi, thiếu chút nữa là biến thân trở thành người Sayda siêu cấp.
Cái áo ngực còn ấm này chắc hẳn là nàng vừa mới cởi ra mới đúng, đáng giận, biết rõ nàng ta đang hấp dẫn mình, nhưng mình lại không thể cự tuyệt!
"Vô luận em muốn ra điều kiện gì, anh cũng sẽ không đáp ứng!" Lục Minh dùng ý chí kiên cường nhất, kiên trì bảo vệ nguyên tắc của mình, lời vừa ra, lại lớn tiếng nói: "Công cụ để em phạm tội mê người này, anh không nhận!"
"Hì hì, có muốn em tặng tiếp một lễ vật nhỏ nữa hay không?" Niếp Thanh Lam không có nói điều kiện gì, chỉ ở ngoài cửa tiếp tục hấp dẫn Lục Minh.
"Chẳng lẽ chính là quần nhỏ trong truyền thuyết…" Lục Minh cảm thấy yết hầu có chút khô, thầm nghĩ mình nên nhận, hay là cự tuyệt?
Loại cơ hội ngàn năm một thuở này, một khi cự tuyệt, chỉ sợ không trở lại nữa.
Nhưng một khi nhận, thì sẽ mắc mưu hồ ly mỹ nhân này.
Nếu không, trước nhận, rồi lại hung hăng cự tuyệt yêu cầu của nàng, bản thân cũng không thể dối gạt như vậy. Đồ lót này lọt vào tay mình, tuyệt đối không có khả năng về lại tay nàng ta. Lục Minh do dự hồi lâu, cuối cùng đưa bàn tay ra ngoài, trong lòng kích động muốn hô thật to một tiếng: Nhấc tay, đem quần lót của em giao ra đây!
Cảm giác tà ác dâng lên trong lòng, Lục Minh phi thường chờ mong, Niếp Thanh Lam sẽ thuần phục đem cái quần lót còn ấm nhiệt độ cơ thể đặt ở trên tay hắn.
Oa, cái loại cảm giác này tuyệt đối là lý tưởng cao nhất trong cuộc đời!
"Anh đã thử nghiệm kỹ rồi!" Lục Minh lấy ra một bình nước thuốc tục mệnh, làm ra bộ dáng vô cùng trân quý, trút ra một chút vào lòng bàn tay.
Sau đó vận khởi tiên thiên chân khí, làm cho vết thương nhanh chóng chuyển biến tốt.
Vốn năng lực chữa thương của thân thể hắn cũng đã đủ biến thái, hơn nữa còn có tiên thiên chân khí cùng thuốc nước tục mệnh, cơ hồ có thể dùng mắt thường thấy vết thương nhanh chóng chuyển biến tốt. Nếu không phải Lục Minh hiện tại tiên thiên chân khí cơ hồ cạn kiệt, thì vết thương còn có thể khôi phục nhanh hơn nữa. Niếp Thanh Lam lúc đầu không quá tin tưởng, nhưng sau khi thấy thực thần kỳ như vậy, cũng cúi sát xuống cẩn thận quan sát vết thương trên tay Lục Minh.
Khoảng mười phút sau, vết thương mà người thường phải mấy ngày mới có thể khỏi, đã khép lại, chỉ còn sót lại một vết hồng hồng, cả vết thương hồng nhuận trơn nhẵn, không có để lại vết sẹo nào.
Niếp Thanh Lam vui mừng ôm lấy Lục Minh, hôn lên mặt hắn một cái.
"Không thể tưởng được anh lại có bảo vật như vậy, thuốc này bao nhiêu tiền? Bên em sẽ nhập hết vào quân đội!" Niếp Thanh Lam hiện tại giọng điệu rất hưng phấn, Lục Minh không để ý tới nàng, tìm ghế sô pha mà thoải mái ngồi xuống, dựa đầu ra, cũng không liếc nhìn nàng một cái. Hồ ly mỹ nhân lập tức đứng lên lấy lòng, đi ra sau Lục Minh bóp vai cho hắn, so với một người vợ mới về nhà chồng còn nhu thuận hơn.
"Thiếu gia, Thanh Lam tiểu thư, ăn cơm!" Bà Ngô vốn không muốn quấy rầy thời khắc ấm áp của thiếu gia, nhưng lo đồ ăn sẽ nguội, nên khẽ gọi một tiếng".
"Chín giờ sáng hôm nay có một nữ sĩ tên là Đặng Thục Lan gọi điện đến hẹn thiếu gia đến đồn cảnh sát phía Bắc" Ông lão Trang Thần vừa nói, Lục Minh đã đứng lên. Bởi vì sau khi lo cho Giang Tiểu Lệ thì lại đến chỗ chế Tục mệnh hoàn của bệnh viện. Nên hắn hoàn toàn quên mất việc này.
"Lúc này mới thể hiện chỗ tốt của việc có bạn gái" Niếp Thanh Lam cười hì hì gắp rau vào trong chén của Lục Minh.
"Em không phải nói cho anh biết em đã đi rồi chứ?" Lục Minh mừng như điên.
Vốn trong lòng hắn hổ thẹn đã đáp ứng người khác mà lại hoàn toàn quên mất.
Hiện tại thấy Niếp Thanh Lam cười cười bỗng nhiên cảm thấy có hồ ly mỹ nhân này bên người, cũng không phải tất cả đều là chuyện xấu. Ít nhất nàng cũng sẽ giúp mình thu thập những việc rắc rối.
Niếp Thanh Lam cười cười ý bảo Lục Minh ngồi xuống. Sau đó yêu kiều liếc nhìn hắn, vẻ mặt có chút đắc ý: "Chỉ có chút việc nhỏ như vậy, mà cũng phải để ông xã tự thân làm sao?"
"Tốt lắm!" Lục Minh thực không thể khen Niếp Thanh Lam, thầm nghĩ người bạn gái này tuy chỉ là trên danh nghĩa, lại là người thích tính kế, nhưng cũng không có gì quá đáng.
"Ông xã, người ta thương yêu ông xã mà!" Niếp Thanh Lam thi triển hồ ly ma âm, giả bộ nhu thuận, lại gắp thức ăn cho Lục Minh.
Sau khi ăn xong cơm chiều, Niếp Thanh Lam lại dẫn Lục Minh thẳng đến phòng của nàng.
Lục Minh tim đập có chút gia tốc, mới ăn cơm chiều, bụng còn no, nhanh như vậy đã bắt đầu làm… Ai ngờ căn bản không phải như hắn nghĩ, Niếp Thanh Lam sau khi dẫn hắn vào phòng mình, lấy quần áo từ trong túi lớn túi nhỏ ra, rồi so trên người hắn, cuối cùng áp vào lòng Lục Minh thỏ thẻ: "Tổng cộng ba ngàn tám trăm tám chục, phí nhân công không tính, nhưng anh cũng nên tặng cho em hai bộ đồ chứ? Đồ của em năm ngàn sáu trăm tám chục, tổng cộng là chín ngàn năm trăm sáu mươi đồng!"
Giá tiền như sét đánh thẳng vào đỉnh đầu của Lục Minh, quần áo gì mà mắc như vậy?
Hàng hiệu?
Mắc hàng hiệu cũng không thể phát sáng, cũng không tự động bay trên trời, mặc một cái áo sơmi giá một ngàn năm trăm đồng, cùng với mặc cái áo sơmi năm mươi đồng thì có gì khác biệt?
Lục Minh cầm lấy quần áo ngửi ngửi, cảm giác tất cả đều có mùi nhân dân tệ… rất nhanh té xỉu!
"Cho nợ đi, anh gần đây Cùng tinh cao chiếu, đợi kiếm được tiền sẽ trả lại cho em!" Lục Minh đang muốn chuồn đi, nếu không để Niếp Thanh Lam lục soát bóp tiền, hắn không thể không phá sản.
"Nếu sau khi anh tắm mặc quần áo em mua vào, vậy em sẽ cho anh một cơ hội" Niếp Thanh Lam ở tại cửa cười nói.
"Cơ hội gì?" Lục Minh vừa thấy trong tay nàng đang cầm lọ thuốc của mình, cố sức nuốt một ngụm nước miếng, rất khó khăn lắc đầu cự tuyệt: "Được rồi, em tự mình sức thuốc đi! Anh, anh không, không…"
"Đứa nhỏ tốt thì phải thành thật, còn nữa, nuốt nước miếng cũng đừng có quá lớn như vậy" Niếp Thanh Lam đưa tay chỉ vào trán của Lục Minh một cái, đợi Lục Minh chuẩn bị cởi đồ biến thân thành lang soi, nàng đã đóng cửa lại, sau đó tránh ở sau cửa ha hả cười. Lục Minh căm tức mở cửa phòng mình, cơn giận vẫn không thôi: "Hồ ly tinh, ta về sau tuyệt đối sẽ không để cho cô hấp dẫn nữa!"
Lục Minh mạnh mẽ áp chế cơn tức đang trào dâng, cởi quần áo ra, xông vào phòng tắm.
Bỗng nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cữa nhẹ nhàng.
Rồi cửa nhẹ mở ra, một cánh tay nhỏ bé trắng nõn thò vào.
Ngón tay nhỏ bé đang cầm một vật, màu đen, hai bên tròn tròn, có ren, còn có dây thật dài. Lục Minh vừa thấy, cả người ngạc nhiên, đây là áo ngực của nữ, mơ hồ còn có mùi thơm của cơ thể.
"Người tốt, tặng anh một món đồ, anh có thích không?" Hồ ly ma âm của Niếp Thanh Lam ở bên ngoài ngọt ngào vang lên, tay của nàng vung lên, Lục Minh theo bản năng tiếp lấy, phát hiện trên áo ngực còn có độ ấm, thoáng đưa lên mũi, một mũi thơm nữ nhân như thấm vào trong lòng, mơ hồ, còn có chứa một loại kỳ hương khó nói nên lời, phải chăng đây là nhũ hương trong truyền thuyết?
Lục Minh cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, vật cứng rắn bạo khởi, thiếu chút nữa là biến thân trở thành người Sayda siêu cấp.
Cái áo ngực còn ấm này chắc hẳn là nàng vừa mới cởi ra mới đúng, đáng giận, biết rõ nàng ta đang hấp dẫn mình, nhưng mình lại không thể cự tuyệt!
"Vô luận em muốn ra điều kiện gì, anh cũng sẽ không đáp ứng!" Lục Minh dùng ý chí kiên cường nhất, kiên trì bảo vệ nguyên tắc của mình, lời vừa ra, lại lớn tiếng nói: "Công cụ để em phạm tội mê người này, anh không nhận!"
"Hì hì, có muốn em tặng tiếp một lễ vật nhỏ nữa hay không?" Niếp Thanh Lam không có nói điều kiện gì, chỉ ở ngoài cửa tiếp tục hấp dẫn Lục Minh.
"Chẳng lẽ chính là quần nhỏ trong truyền thuyết…" Lục Minh cảm thấy yết hầu có chút khô, thầm nghĩ mình nên nhận, hay là cự tuyệt?
Loại cơ hội ngàn năm một thuở này, một khi cự tuyệt, chỉ sợ không trở lại nữa.
Nhưng một khi nhận, thì sẽ mắc mưu hồ ly mỹ nhân này.
Nếu không, trước nhận, rồi lại hung hăng cự tuyệt yêu cầu của nàng, bản thân cũng không thể dối gạt như vậy. Đồ lót này lọt vào tay mình, tuyệt đối không có khả năng về lại tay nàng ta. Lục Minh do dự hồi lâu, cuối cùng đưa bàn tay ra ngoài, trong lòng kích động muốn hô thật to một tiếng: Nhấc tay, đem quần lót của em giao ra đây!
Cảm giác tà ác dâng lên trong lòng, Lục Minh phi thường chờ mong, Niếp Thanh Lam sẽ thuần phục đem cái quần lót còn ấm nhiệt độ cơ thể đặt ở trên tay hắn.
Oa, cái loại cảm giác này tuyệt đối là lý tưởng cao nhất trong cuộc đời!
Tác giả :
Hà Phi Song Giáp